-
Chương 811-815
Chương 811 Các ông trùm
Chương 811. Các ông trùm
"Tiêu rồi, Giang Sơn Hải nhìn thấy anh rồi, ông ta đang đi tới!"
Sắc mặt Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói.
Giang Sơn Hải của bây giờ có được sự ủng hộ của gần như tất cả các ông trùm Thượng Hải, điều này làm cho cô cảm thấy lo lắng.
Tề Đẳng Nhàn đối địch với Giang Sơn Hải như vậy, chẳng lẽ còn không phải là lấy sức một mình chống lại đại thế lực của Thượng Hải sao?
Cho dù hắn có mình đồng da sắt thì có thể nghiền nát được mấy cây đinh chứ?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng với Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Em gái cao kều, em cứ yên tâm ngồi nhìn là được, hôm nay sẽ không cho Giang Sơn Hải được như ý đâu. Hơn nữa, vận mệnh của em, dù sao vẫn là nên do chính em nắm giữ!"
Giang Khuynh Nguyệt nghe mà ngẩn người, bởi vì những lời này mà trong lòng hơi sơ hãi, ai mà không muốn nắm giữ vận mệnh của mình chứ?
Giang Sơn Hải đã đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mặt cười lòng không cười mà nói: "Ô, đây không phải là Tề tổng của Gukoo sao? Hôm nay cũng bị mời đến dự lễ à?"
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Bớt làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi đi, cẩn thận tôi vả cho đấy! Có phải ông đã quên mất cái bạt tai của tôi đau như thế nào rồi hay không?"
Câu này vừa nói ra, hiện trường vốn đang rất huyên náo trực tiếp im lặng đến mức nghe được tiếng châm rơi.
Từng vị khách khứa đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ, sau đó lại quan sát Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải vốn đang xuân phong đắc ý, muốn tiến tới làm bộ, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn lại thẳng thừng ném ra một câu như vậy, khiến cho sắc mặt ông ta thay đổi trong nháy mắt, tức đến mức muốn hộc máu.
"Họ Tề kia, cậu đừng có ngông cuồng quá mức, lần trước ở tập đoàn tài chính liên minh phía Đông kia, là ai bị đánh sưng cái mặt già, trong lòng cậu không rõ sao?" Dương Viễn Sơn nhịn không được mà nhảy ra, muốn làm Tề Đẳng Nhàn mất mặt.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong cười một tiếng, nói: "À, đúng đúng đúng, nhà họ Dương kiêu ngạo nhất, tôi bị đánh sưng cái mặt già!"
Dương Viễn Sơn khinh thường nói: "Đừng ở đây nữa mau cút đi cho tôi, có phải như vậy hay không, trong lòng cậu tự biết."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ừ, cậu nói cái gì cũng đúng."
Dương Viễn Sơn thấy hắn không tiếp chiêu, không khỏi hơi tức giận.
"Tề tổng nói chuyện vẫn ngạo mạn giống như trước, có điều, tôi muốn biết, sau ngày hôm nay, Tề tồng ở trước mặt của tôi, còn có thể ngạo mạn được hay không?"
"Hoặc là nói, ở trước mặt đà chủ Long Môn Thượng Hải này của ta, có còn dám nhảy nhót nữa hay không?"
Giang Sơn Hải cũng không hề nổi giận ngay trước mặt mọi người, dẫu sao cũng đang có biết bao nhiêu người có lề lối, giậm chân trước mặt nhiều người như vậy thì cũng hơi quá khó coi.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, nói: "Không thể nào, không thể nào! Không phải Giang phó đà chủ thật sự coi mình là lão đại của Long Môn Thượng Hải rồi đấy chứ?"
Giọng điệu âm dương quái khí này của hắn, quả thật rất tức người.
"Không phải tôi coi mình là lão đại của Long Môn Thượng Hải, nhưng mà toàn bộ người ở đây đều ủng hộ tôi làm cái chức lão đại này!" Giang Sơn Hải lạnh giọng nói.
"À... Thật xin lỗi, hôm nay cái chức lão đại này ông không làm được đâu, bởi vì ông không xứng á!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói, sau đó đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải lập tức cười ha hả, nói: "Không xứng? Tôi không xứng, chẳng lẽ cậu xứng chắc?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"
Mọi người choáng váng một trận, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Người ta nói cái gì, hắn còn thật sự dám đồng ý!
Bỗng nhiên Giang Sơn Hải tiến đến bên tai Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: "Yên tâm, đợi sau khi tôi lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, nhất định sẽ lấy lại số tiền cậu lấy từ chỗ tôi, thu lại cả vốn lẫn lãi! Hơn nữa, tôi đảm bảo, cậu sẽ không thể rời khỏi một mẫu ba phân đất này của Thượng Hải."
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Được thôi, tôi đợi đấy nhé!"
"Họ Tề kia, anh đừng nên quá kiêu ngạo, dù sao Thượng Hải cũng không phải là địa bàn của anh." Ngay lúc này Triệu Man Nhi tiến tới, lạnh nhạt nói.
Sau khi mọi người thấy Triệu Man Nhi, sắc mặt đều không khỏi tôn kính, đều biết người phụ nữ này có bối cảnh không đơn giản, hơn nữa, người thật sự chi phối toàn bộ nhà họ Trịnh, chính là hạng đàn con gái là cô ta!
Lúc này Tiết Chân cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Tề tổng, trước kia kính anh là một háo hán, cho nên khách khi với anh một chút. Thượng Hải là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi đều ủng hộ Giang tiên sinh, nếu như anh muốn đối nghịch với Giang tiên sinh, vậy thì chính là tự tìm đường chết! Chỉ một mình anh, đối dầu không lại toàn bộ Thượng Hải!"
Dương Ý cũng nhân thời cơ thích hợp này mà đứng ra nói: "Tề tổng, lần trước ở tập đoàn liên minh tài chính phía Đông cùng lắm là mất chút mặt mũi mà thôi, nếu như vẫn không quản cái miệng của mình cho tốt, e là cái mạng nhỏ cũng sẽ đánh mất đấy."
Người chủ trì của ba gia tộc lớn Thượng Hải, ngay lúc này đều ra mặt cho Giang Sơn Hải, đây là lực lượng lớn đến mức nào?
Mọi người nhìn về phía ánh mắt của Giang Sơn Hải, đều không khỏi có thêm vài phần kính sợ.
Có thể khiến cho ba gia tộc lớn vốn dĩ có phần như nước với lửa đều đứng ra ủng hộ, phải có bản lĩnh cỡ nào, nhân mạch này phải ở bậc nào đây?
Tống Chí Mai cười một tiếng, cũng đứng dậy nói: "Tề tiên sinh, tôi khuyên cậu suy nghĩ cho kĩ lại, không nên tái phạm thông minh như vậy, thông minh vặt... a!"
Sau khi thấy Tống Chí Mai cũng đứng ra nói chuyện, trong lòng mọi người lại càng thêm kinh hãi.
Ai mà không biết hai vị phó đà chủ Tống Chí Mai và Giang Sơn Hải là đối thủ một mất một còn chứ? Vì để tranh quyền mà hai bên có thể nói là thường xuyên đánh nhau bể đầu chảy máu!
Nhưng lúc này, Tống Chí Mai lại đứng ra nói chuyện cho Giang Sơn Hải, rõ ràng cho thấy cam bái hạ phong, bằng lòng tôn Giang Sơn Hải lên làm người đứng đầu Long Môn Thượng Hải rồi!
Tin tức Giang Sơn Hải sắp đảm nhiệm chức đà chủ Long Môn Thượng Hải dường như đã có thể chắc chắn rồi!
Tề Đẳng Nhàn nhìn Tiết Chân một cái, hơi kinh ngạc, trước đây nhà họ Tiết vẫn luôn duy trì quan hệ tốt với hắn, vào thời khắc mấu chốt này, vậy mà lại đứng về phía Giang Sơn Hải? Thật đúng là thú vị!
Có điều ngược lại hắn cảm thấy không sao cả, nếu thật sự dám nghịch ngợm, vậy thì chỉnh đốn hết cùng một lúc thôi!
Ba gia tộc lớn, đối với Thượng Hải mà nói, có lẽ cũng thật sự hơi nhiều quá nhỉ?
Giang Khuynh Nguyệt thấy nhiều nhân vât lớn đều đứng trên lập trường của Giang Sơn Hả mà nhắm vào Tề Đẳng Nhàn như vậy, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch, nếu như Tề Đẳng Nhàn thật sự ngã xuống dưới tay Giang Sơn Hải, vậy thì, số phận của cô, lại không thể nói trước được.
“Giang Sơn Hải tiên sinh lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, có thể nói là danh xứng với thực, hôm nay nếu như ai dám gây rối ở hội trường, tôi là người đầu tiên không cho phép!” Một giọng nói thanh thúy truyền tới, mọi người quay đầu nhìn, thấy là một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, người mặc quân phục màu đen chậm rãi đi tới phía trước, trên bả vai còn có một viên Long Tinh lóe lên dưới ánh mặt trời.
“Đây là người nào, người của Bộ chiến tranh Hoa Quốc chúng ta? Hơn nữa còn là một tướng quân!”
“Hả, cô ta mà ngươi cũng không biết? Đây là Nghiêm Mộc Long tướng quân, một trong năm con rồng của Hoa Quốc cùng với Ngọc Tiểu Long tướng quân!”
“Hóa ra cô ta chính là Nghiêm Mộc Long, quả thật không hề thua kém đấng mày râu… Không ngờ, Giang Sơn Hải lại còn mời được cô ta đến ra mặt!”
Sau khi mọi người thấy Nghiêm Mộc Long, đều không khỏi rợn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy nhân mạch của Giang Sơn Hải có hơi quá mức đáng sợ.
Gom ba gia tộc lớn lại, khiến bọn họ cùng nhau ủng hộ mình không nói, thậm chí còn mời Nghiêm Mộc Long của Bộ chiến tranh tới!
Dương Quan Quan nhìn về phía Nghiêm Mộc Long đầy thù địch, chr cảm thấy người phụ nữ này rất mạnh, vô cùng mạnh, e rằng cũng không kém Ngọc Tiểu Long!
“Trên đời này cũng không phải chỉ có mình cô là nữ võ giả có thiên phú.” Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng với cô, nói.
“Tôi sẽ vượt qua cô ta thôi, không cần đến mấy năm.” Dương Quan Quan ngược lại gật đầu một cái, nói rất chắc chắn.
Chương 812 Tao nhã không bao giờ lỗi thời
Chương 812. Tao nhã không bao giờ lỗi thời
Giang Sơn Hải thấy Nghiêm Mộc Long cũng đích thân có mặt để ủng hộ mình, nụ cười trên mặt không khỏi càng đắc ý!
Quả nhiên là biểu hiện xuất sắc của bản thân đã nhận được sự đồng ý của nhà họ Triệu, bằng không thì sẽ không điều động nhân vật ở cấp bậc như Nghiêm Mộc Long tới trợ uy cho mình.
"Ha ha ha, Nghiêm tướng quân, thật sự xin lỗi, không tiếp đón từ xa!" Giang Sơn Hải vội vàng đi đến bắt tay chào hỏi với Nghiêm Mộc Long.
Sắc mặt Văn Tư Thuận không khỏi hơi khó coi, nếu như Giang Sơn Hải thật sự lên nắm quyền mà nói, vậy thì có kết cục thảm nhất dĩ nhiên sẽ là nhà họ Văn bọn họ!
Chuyện thay đổi triều đại từ xưa đến nay, có thế lực tiền triều nào mà không phải là bị hoàng đế đương triều chỉnh chết một cách thảm khốc?
Huống chi, với thực lực bộ hạ cũ của Văn Dũng Phu, ngay cả mình cũng không thể khinh thường, Giang Sơn Hải tuyệt đối sẽ không ngồi im không đếm xỉa.
Nghiêm Mộc Long quét qua Tề Đẳng Nhàn bằng một loại ánh mắt khinh miệt, mang theo sát khí nồng nặc, cô ta căn bản không hề che giấu ý nghĩ nội tâm của bản thân.
Tề Đẳng Nhàn ngược lại suy nghĩ: "Sát ý của cô ta đối với mình lại mãnh liệt hơn rồi, xem ta dự cảm của mình không hề sai, thật sự là sắp có đại nạn giáng xuống! Có điều, một thân bản lĩnh này của mình, tung hoành thiên hạ, có gì mà đáng sợ?"
Tề Đẳng Nhàn vốn luôn bất khả chiến bại, sau khi thành thục võ công, sự tự tin này lại càng tăng cao.
Sự xuất hiện của Nghiêm Mộc Long có thể nói là đẩy danh vọng của Giang Sơn Hải lên đến đỉnh núi cao nhất.
Hơn nữa, ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn lại rơi vào trầm mặc, điều này làm cho mọi người cảm thấy hắn tuyệt vọng rồi, lần này quá nửa là dày vò Giang Hải Sơn không nổi.
"Đừng lo lắng." Tề Đẳng Nhàn thấy Giang Khuynh Nguyệt lo lắng bất an, không khỏi cười một tiếng, nhàn nhạt nói.
Ba chữ này nói ra thật ung dung, nhưng ai cũng đều cảm thấy hắn đây là đang miễn cưỡng chống đỡ, bản thân đã như Bồ tát bùn qua sông rồi, còn muốn bảo vệ Giang Khuynh Nguyệt sao?
Thậm chí một số người đã bắt đầu lăm le, dẫu sao thì trên đầu Giang Khuynh Nguyệt có hào quang đệ nhất mỹ nữ Thượng Hải, có thể có được cô trong nhà chắc chắn là một chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu!
Mà lúc này Giang Sơn Hải lại không ngừng dùng ánh mắt để khiêu khích Tề Đẳng Nhàn.
Ba gia tộc lớn ở Thượng Hải, ngay cả Nghiêm Mộc Long của Bộ chiến tranh cũng đứng ra ủng hộ ông ta, cho dù bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn có lớn hơn nữa, thì cũng không có cách nào ngăn cản ông ta lên chức!
"Bán ngọc tủy cho tôi chắc chắn là quyết định ngu xuẩn nhất cuộc đời này của cậu!" Giang Sơn Hải cười ha hả sâu trong lòng, vô cùng đắc ý.
Ông ta cảm thấy, tiêu tốn hai tỉ này không thua lỗ chút nào, hơn nữa, sau khi lên chức rồi, cái không thiếu chính là cơ hội thu lại gấp bội tiền từ trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Văn Tư Thuận cũng có chút lo lắng nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tiên sinh, anh sẽ không giở trò đấy chứ? Loại tranh giành quyền lực này cũng không phải là đấu võ, hoàn toàn khác nhau... Thế lực hiện tại của Giang Sơn Hải, thật sự quá lớn!"
Tần Đường Ngọc cũng mím môi mình thật chặt, nói: "Cho dù có là người của tổng hội ra mặt chối bỏ ông ta, cũng chưa chắc có tác dụng! Bởi vì, nhiều thế lực như vậy ở Thượng Hải đều đứng về phía ông ta, bên phía tổng hội cũng sẽ cần phải cân nhắc điểm này."
Nội bộ của tổ chức đoàn thể người Hoa khổng lồ tên Long Môn này, thật ra thì cũng đã trở nên vô cùng phức tạp.
Bằng không thì Lý Hà Đồ ru rú trong bếp cũng sẽ không đứng ra đến tìm Tề Đẳng Nhàn, mời anh đảm nhiệm cái chức đà chủ Long Môn này.
Lý Hà Đồ xem hắn như một con cá trê, thả vào vừa để khuấy đục vũng nước này, vừa để đá từng kẻ gây nguy hại đến lợi ích của tổng hội đi.
Tề Đẳng Nhàn lại khoát tay một cái, nói: "Hoảng cái gì? Không phải ông ta còn chưa lên được chức dà chủ hay sao? Ngọc tủy chân chính, cũng đang ở đây trong tay tôi."
Nhưng hai người vẫn luôn cảm thấy không ổn lắm, dù sao thì tình thế cũng đang nghiêng về phía Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải chỉ cảm thấy lồng ngực thoải mái, bản thân đã mưu đồ nhiều năm như vậy, bỏ ra biết bao nhiêu là mồ hôi xương máu, thậm chí tính cách cũng biến thành bộ dạng hôm nay, không phải chính là vì cái vị trí này hay sao?
"Được rồi, không cần tiếp tục đấu võ mồm nữa làm gì, tiếp theo đây, đại hội của chúng ta, nên khai mạc rồi!" Giang Sơn Hải vung tay lên, cao giọng tuyên bố.
Dáng vẻ này của ông ta, mặc dù còn chưa chính thức thăng nhiệm thành đà chủ, nhưng nhìn qua, toàn bộ Long Môn Thượng Hải thật giống như đều đã do ông ta làm chủ vậy.
Với một hồi trống vang lên, các khách khứa đều tự vào tiệc.
Các thành viên của Long Môn đều đã bày trận đợi sẵn, bao vây lấy đài chủ tịch, từng người một đều mặc tây trang màu đen, nhìn vô cùng điêu luyện.
“Tùng! Tùng! Tùng ----”
m thanh của nhịp trống, kéo theo nhịp tim đập của mọi người.
Vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải bỏ trống lâu ngày, sau mấy phút nữa sẽ bị hạ bệ!
Dương Ý nhìn Dương Quan Quan, nói: “Cô được chia rất nhiều gia sản, nhưng chưa chắc có thể giữ được đâu.”
Lúc hắn ta nói lời này, vừa có âm u vừa có đắc ý.
Dương Quan Quan nói: “Chuyện này cũng không cần anh phải quan tâm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dương tiên sinh đừng giả bộ nữa, giả bộ bị sét đánh đấy.”
Dương Ý mỉm cười nói: “Sau khi Giang Sơn Hải lên làm người đứng đầu Long Môn Thượng Hải, cậu ở cái thành phố này, nửa bước cũng khó mà đi, bao gồm cả sản nghiệp của cậu, cũng sẽ phải sụp đổ theo! Nếu cậu muốn Dương Quan Quan được bình an vô sự thì kêu cô ta trả lại toàn bộ gia sản đi, như vậy thì tôi có thể chưa cho các cậu toàn thây.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Cậu thật sự cho rằng nhà họ Dương dưới sự dẫn dắt của cậu đã trở nên cường thịnh rồi đấy à? Sau đại hội này tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Dương Ý nghe xong ha ha cười lớn, nói: “Vịt chết còn cứng miệng! Chỉ dựa vào tình hữu nghị giữa tôi và tập đoàn liên minh tài chính phía Đông, ngược lại tôi còn muốn nhìn xem, cậu làm sao đánh đổ nhà họ Dương tôi! Phế vật!”
“Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, chào mừng mọi người đến tham dự đại hội Long Môn Thượng Hải của chúng tôi!” Giọng nói của người chủ trì vang lên từ loa phóng thanh.
Dương Ý cũng khinh thường không thèm tiếp tục ba hoa với Tề Đẳng Nhàn, quay người ngồi vào chỗ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Văn phu nhân ngồi ở hàng trước, khẽ gật đầu một cái với bà ta.
Sau khi Văn phu nhân tiếp xúc với ánh mắt của hắn, cũng gật đầu đáp lại, bà ta biết rất rõ ràng tiếp theo đây mình nên làm những gì.
“Đại hội lần này, hãy để phó đà chủ của chúng ta, Giang Sơn Hải tiên sinh tuyên bố khai mạc!” Người chủ trì nói: “Mời Giang tiên sinh lên đài!”
Giang Sơn Hải vừa đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên tứ phía.
Trên mặt ông ta tràn đầy tươi cười, hướng về tứ phía liên tục chắp tay ôm quyền hành lễ.
Sau đó, ông ta chậm rãi bước lên đài chủ tịch.
Tề Đẳng Nhàn ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh, trong thần thái lộ ra một chút tao nhã ung dung, giống như căn bản không hề quan tâm vậy.
Mọi người đều cảm thấy hắn chẳng qua chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh, nếu như Giang Sơn Hải thật sự thành công lên làm đà chủ, vậy thì người đầu tiên phải tháo chạy, chính là hắn!
“Tề tiên sinh, tôi ngược lại không thể duy trì vẻ tao nhã bình tĩnh giống như anh thế này…” Tần Đường Ngọc cười khổ nói: “Bây giờ tim của tôi cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!”
“Tao nhã không bao giờ là lỗi thời cả.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.
Tần Đường Ngọc cảm thấy giọng điệu này là lạ.
Dương Quan Quan ở bên cạnh chính là trợn to mắt, hắn tao nhã cái búa á, trở về sẽ quét hết đĩa mạng, đĩa U các thứ đĩa của hắn, nhất định phải xóa sạch hết mấy thứ hồ ly tinh kia mới được!
Ngay lúc này Tống Chí Mai ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một chút lo lắng kia trên mặt Tống Chí Mai, mỉm cười gật đầu với bà ta, để bà ta yên tâm.
Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh Tống Chí Mai cũng đưa mắt tới, thêm một động tác tay với Tề Đẳng Nhàn.
Đầu tiên Giang Sơn Hải phát biểu một bài diễn thuyết, nói về lịch sử phát triển của Long Môn Thượng Hải, miệng lưỡi ông ta không tồi, nói liên tục, mọi người đều giống như đang nghe kể chuyện, nghe rất chăm chú.
Sau khi nói nửa ngày, có người mang ra một cá ghế.
“Cái ghế này, chính là thuộc về vị trí đà chủ của chúng tôi, lịch sử truyền thừa đã hơn trăm năm rồi!”
Giang Sơn Hải cười chỉ tay về phía cái ghế làm từ gỗ tử đàn kia.
“Hiện giờ, vị trí đà chủ bỏ trống đã lâu, chính là vì bầy rồng không thể một ngày không đầu…”
“Cho nên, đại hội Long Môn Thượng Hải lần này, cũng là vì để chọn lựa đà chủ tân nhiệm của Long Môn Thượng Hải chúng tôi!”
Bên dưới, một đám thành viên của Long Môn ngay lúc này bỗng nhiên vung cánh tay hô lớn: “Giang tiên sinh! Giang tiên sinh!”
Chương 813 Ai là đà chủ
Chương 813. Ai là đà chủ
Nghiêm Mộc Long cũng đang ngồi trên ghế, dựa lưng lên lưng ghế phía sau, chân dài vắt lên, lười biếng lại không có hứng thú mà nhìn một màn này.
Đối với cô ta mà nói, tham dự chuyện như thế này, thật sự có hơi nhàm chán, điều duy nhất khiến cô ta hứng thú chính là, sau khi Giang Sơn Hải ngồi lên cái ghế đà chủ này, Tề Đẳng Nhàn có đen mặt hay không?
Đối mặt với tiếng hô to như núi, nụ cười trên măt Giang Sơn Hải càng đậm hơn.
Giang Khuynh Nguyệt không cam tâm, tên đàn ông này, vì cái ghế này mà thậm chí còn bán đứng nhân tính, nhưng mà, cuối cùng ông ta vẫn là sắp thành công rồi sao?
Chẳng lẽ không từ thủ đoạn nào mới là con đường thành công duy nhất hay sao?
Giang Khuynh nguyệt cảm thấy, chuyện này không công bằng, lại càng không chính nghĩa!
“Giang tiên sinh đối với Long Môn Thượng Hải mà nói, khổ lao hay công lao cùng đều có đủ, vị trí đà chủ bỏ trống đã lâu, lẽ ra nên do người tài đức vẹn toàn như vị Giang tiên sinh đây ngồi lên mới phải!” Lúc này, Dương Ý mở miệng lớn tiếng nói.
“Tôi tán thành đề nghị của Dương tiên sinh! Vị trí đà chủ, người có phẩm phất này, không phải Giang tiên sinh thì là ai?” Tiết Chân cũng mở miệng cười nói.
“Triệu Man Nhi tôi thay mặt nhà họ Trịnh, toàn lực ủng hộ Giang tiên sinh! Sau này, nhà họ Trình sẽ phối hợp khăng khít với Long Môn Thượng Hải, thiết lập một Thượng Hải càng phồn vinh càng trật tự hơn.” Triệu Man Nhi cao giọng nói.
Người đại diện của ba gia tộc lớn đồng loạt lên tiếng vào lúc này, vẫn là vô cùng có sức nặng!
Giang Sơn Hải nghe xong cười ha ha, nói: “Mọi người ưu ái Giang mỗ rồi! Có điều, vị trí đà chủ quả thật đã bỏ trống quá lâu, vô cùng bất lợi đối với sự phát triển của Long Môn Thượng Hải… Hơn nữa, vận khí của Giang mỗ không tệ, trong lúc vô tình đã có được tín vật đà chủ của Long Môn Thượng Hải, đây có lẽ dường như là ý trời trong đêm tối vậy!”
“Vừa có ý trời, lại được mọi người ưu ái, Giang mỗ cũng không tiện từ chối chuyện này!”
“Vị trí đà chủ này, hôm nay Giang mỗ sẽ ngồi lên, như thế nào?”
“Ai tán thành, ai phản đối?”
Mọi người rối rít vỗ tay hoan hô.
Lúc này tất nhiên sẽ không có ai đứng ra phản đối, bây giờ mà đứng ra thì không phải là đang tát vào mặt ba gia tộc lớn hay sao?
Đùi phải của Tống Chí Mai không ngừng run lên, có hơi ngồi không yên.
Lý Vân Uyển lại nhẹ nhàng đè chân bà ta xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng nóng vội, Tề tiên sinh này, chỉ thích giả bộ đến phút chót…”
Tống Chí Mai dở khóc dở cười, chỉ có thể kiềm chế nỗi lo sốt ruột của mình.
Bọn thuộc hạ của Giang Sơn Hải cũng hô to tán thành.
Nụ cười trên mặt Giang Sơn Hải đã đậm đến mức khó mà tan biến, ông ta rất muốn cất tiếng cười lớn, bản thân mưu tính nhiều năm, cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện!
“Tôi phản đối!”
Ngay lúc đó, Văn phu nhân đứng lên, nói bất thình lình.
Nụ cười trên mặt Giang Sơn Hải cứng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân, sát ý nồng đậm nổi lên giữa hai lông mày!
“Hóa ra là phu nhân của lão đà chủ, không biết vì sao phu nhân lại phản đối tôi? Có chỗ nào tôi làm chưa đủ tốt sao?” Giang Sơn Hải hỏi.
Văn phu nhân đứng ra phản đối Giang Sơn Hải, đã khiến cho mọi người xôn xao, sau khi Văn Dung Phu chết, nhà họ Văn đã ngày càng lun bại, bây giờ lại đứng ra đối nghịch với Giang Sơn Hải, không phải là đang tự tìm đường chết sao?
Văn phu nhân bình tĩnh nói: “Bởi vì trong tay ông, căn bản cũng không phải là tín vật đà chủ Long Môn Thượng Hải! Mà là làm giả!”
Giang Sơn Hải sửng sốt, lạnh lùng nói: “Văn phu nhân, lời cũng không thể nói bậy bạ!”
Văn phu nhân nói: “Ngọc tủy của vong phu mỗi ngày ta đều nhìn thấy, làm sao có thể nhận sai? Có một lần ông ấy vô tình đập đầu trúng ngọc tủy, ở chính giữa hai chữ Thượng Hải, có một vết nứt vô cùng nhỏ, ông thử nhìn xem, ngọc tủy này của ông có hay không?”
Giang Sơn Hải cẩn thận nhìn một chút, ngọc tủy trong tay quả nhiên không có vết nứt, chuyện này làm cho chân mày ông ta nhíu chặt lại.
“Đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của bà, không hề có chứng cứ.” Giang Sơn Hải cầm ngọc tủy trong tay, trầm giọng nói.
“Lời của Văn phu nhân tất nhiên không phải lý lẽ từ một phía, bởi vì, ngọc tủy trong tay ông, vốn dĩ chính là giả.” Lúc này Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, đi tới cái ghế kia, trên mặt còn nở nụ cười.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người hắn, mỗi ánh mắt đều vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ, tín vật đà chủ trong tay Giang Sơn Hải, thật sự là đồ giả?
Giang Sơn Hải lạnh lùng nói: “Cậu nói giả thì chính là giả sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, nói: “Ông tiêu tốn hai tỉ mua được từ tay tôi, sao tôi có thể không biết chứ? Bởi vì, đồ thật đang ở chỗ tôi đây này!”
Sau khi nói xong lời này, hắn móc ngọc tủy từ trong túi ra, huơ huơ trước mặt mọi người, nói: “Ông nhìn thử xem, ở chính giữa hai chữ Thượng Hải này, có phải có một cái vết nứt hay không hả?”
Người cách gần Tề Đẳng Nhàn chăm chú nhìn kĩ, quả nhiên là có một vết nứt rất nhỏ, mặc dù rất khó phát hiện, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy rõ.
“Tín vật trong tay Giang tiên sinh, là dùng hai tỉ mua lấy từ tay họ Tề sao?
“Ách… Tiêu tốn hai tỉ để mua một món đồ giả? Cái này cũng quá lừa gạt rồi đó.”
Khóe miệng mọi người đều co quắp, Tề Đẳng Nhàn đây không phải là lừa gạt sao? Cũng không sợ phần mềm chống lừa gạt trong điện thoại di động của Giang Sơn Hải sao?
Sắc mặt Giang Sơn Hải xanh mét trong nháy mắt, cảm giác như trên gáy của mình bị dán hai kí tự “SB” lên vậy.
(“SB” đọc gần giống từ 傻逼 (Shă bī) – ngu ngốc, cũng là cách viết tắt của từ này.)
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Tôi nói rồi, ông không làm cái chức đà chủ này được đâu, bởi vì, tôi mới thật sự là đà chủ Long Môn Thượng Hải!”
Giang Sơn Hải tức giận nói: “Lão đà chủ Văn Dũng Phu chính là chết ở trong tay cậu, cậu làm đà chủ sao, đùa cái gì thế? Mặt mũi của Long Môn Thượng Hải chúng ta để đâu hả?”
Lúc này Văn phu nhân mở miệng nói: “Kia chẳng qua là tin nhảm mà thôi, vong phu cũng không phải chết trong tay Tề đà chủ, mà là chết trong tay tổ chức Huyết Khô Lâu.”
“Chuyện này, ta đã tra rõ ràng rành mạch rồi!”
“Huống hồ Hồng Thiên Đô, thủ lĩnh tổ chức Huyết Khô Lâu, phản bội đất nước của ta là La Hán quốc gia, đã chết dưới tay Tề đà chủ, cũng coi như đã báo được huyết hải thâm thù cho vong phu!”
“Người như vậy, ta cũng muốn hỏi ông, vì sao Tề đà chủ lại không xứng đáng để làm chức đà chủ này?”
Văn phu nhân nói tới nói lui, có tình có lý, dần dần từng bước, trực tiếp đẩy Giang Sơn Hải vào ngõ cụt.
Vào lúc này, sắc mặt đám người nhà họ Dương trở nên khó coi, vẻ mặt của Triệu Man Nhi cũng trở nên căng thẳng, đều không ngờ được, vào thời khắc mấu chốt này, lại phát sinh biến số như vậy…
Tề Đẳng Nhàn đã bước đến trước cái ghế đà chủ, sau đó vừa quay người lại lập tức đặt mông ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn cười một tiếng, nói: “Cái ghế vậy coi vậy mà cũng chẳng thoái mái lắm nhỉ, sao mà tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế muốn ngồi lên đây thế? Thật là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu mà!”
“To gan, sao mày dám ngồi vào vị trí của tao!” Sau khi Giang Sơn Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống, trong nháy mắt liền nổi cơn thịnh nộ, gân xanh trên gáy cũng đang đập nảy lên, cả khuôn mặt ứ máu trở nên đỏ thẫm.
Tề Đẳng Nhàn hơi ngả người dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, lão thần ở dưới đất đều nhìn hắn.
Giang Sơn Hải thản nhiên nói: “Mày có tín vật chân chính thì đã làm sao? Mau đứng lên khỏi cái ghế cho tao!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi có tín vật, vậy thì chính là đà chủ!”
Giang Sơn Hải lại nói: “Có cái rắm! Mày có tín vật thì làm sao, không có ai ủng hộ mày cả, đều là ủng hộ Giang Sơn Hải tao! Mày ngồi ở vị trí này, không ai công nhận, cũng sẽ không có ai đồng ý! Nếu bây giờ mày đứng lên, giao tín vật chân chính cho tao, tao còn có thể tha chết cho mày.”
Giang Sơn Hải cũng biết, lúc này chính là cơn khốn cùng, giương cung bạt kiếm, không thể có chút nhượng bộ nào, phải cứng rắn đến cùng, thậm chí trực tiếp lật đổ Tề Đẳng Nhàn ở đây cũng không đang tiếc!
Bởi vì, chiều hướng hôm nay đang nghiêng về phía ông ta, chứ không phải Tề Đẳng Nhàn!
Chương 814 Rối rít trở mặt
Chương 814. Rối rít trở mặt
Dương Ý cũng vô cùng rõ ràng thế cục ngay lúc này, nếu như còn tiếp tục không ra mặt, e rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ thật sự được như ý!
Hắn ta quyết định rất nhanh, thoáng chốc đã bước ra khỏi chỗ, lớn tiếng nói: “Không sai, nhà họ Dương chúng ta chỉ nhận Giang Sơn Hải làm đà chủ, cũng không công nhận Tề Đẳng Nhàn cậu, đó không phải là chỗ ngồi thuộc về cậu, mau cút xuống!”
Giang Sơn Hải cảm kích nhìn Dương Ý một cái, quả nhiên lựa chọn liên thủ với Dương Ý là không hề sai, dù sao thì nhà họ Dương cũng có thâm thù đại hận với Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Dương Ý, lại chỉ cười một tiếng, không trả lời.
Dương Ý liền quay đầu nói với Triệu Man Nhi: “Tam phu nhân, cô cảm thấy như thế nào?”
Triệu Man Nhi cũng đứng dậy, nói: “Lời của Dương tiên sinh không sai, chúng tôi cũng chỉ nhận Giang Sơn Hải tiên sinh, đều không nhận Tề Đẳng Nhàn anh! Anh là cái thá gì, đức không xứng vị, cũng dám ngồi lên cái ghế đà chủ sao?”
Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đều không khỏi lau mồ hôi, quả nhiên, chuyện mà bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra rồi!
Giang Sơn Hải có quyền có thế, dù cho Tề Đẳng Nhàn có tín vật thật thì cũng chưa chắc có thể đàn áp được tình hình này.
“Ha ha ha, đúng vậy, mọi người đều ủng hộ tao! Dù trong tay tao có là tín vật giả, cũng có thể biến được thành thật! Mà mày, không có được lòng người, dù có cầm ấn vua truyền quốc, cũng không có được sự chấp thuận của người khác!” Giang Sơn Hải cười to, cảm thấy tình thế đã đảo trở lại.
Hai gia tộc lớn đứng ra nói chuyện giúp ông ta, thật là mang đến tác dụng giải quyết dứt khoát!
“Giờ thì cút ngay khỏi vị trí của tao, sau đó tự phế đi hai chân, tao niệm tình hôm nay khai mạc đại hội, giữ lại cái mạng chó cho mày!” Giang Sơn Hải cười gằn nói.
Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, nói: “Giang Sơn Hải, ông muốn vi phạm tổ huấn Long Môn sao? Dám uy hiếp Tề đà chủ như vậy?”
Giang Sơn Hải hỏi: “Tề đà chủ? Cậu ta? Tôi không công nhận, hơn nữa, mọi người cũng đều không công nhận! Đạt được lòng người mới có được thiên hạ, ở đây, tôi được lòng người nhất, vị trí đà chủ, không phải tôi thì là ai?”
Lời nói ngang ngược này của ông ta, không phải tôi thì là ai.
Nhưng ngay lúc đó, bên phía nhà họ Trịnh, có người đứng ra, nói: “Triệu Man Nhi chẳng qua chỉ là dì nhỏ mà cha tôi cưới về mà thôi, không thể đại diện cho ý kiến của nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh chúng tôi, ủng hộ Tề đà chủ!”
Người lên tiếng, chính là Trịnh Hữu Bân!
Triệu Man Nhi nghe nói như vậy xong, mặt liền biến sắc, giận tím mặt, nhìn về phía Trịnh Hữu Bân, mắng: “Mày nói cái gì?”
Mặt Trịnh Hữu Bân đầy khinh thường nói: “Nhịn bà lâu lắm rồi đấy! Nhà họ Trịnh chúng ta, từ khi nào mà đến lượt một người phụ nữ làm dì nhỏ như bà nói ra nói vào? Tôi là đại thiếu gia nhà họ Trịnh, tôi làm chủ thay cho nhà họ Trịnh, nhà họ Trình chúng tôi, ủng hộ Tề đà chủ? Thế nào hả?”
Triệu Man Nhi giận đến mức cả người đều run rẩy, cười lạnh nói: “Trịnh Hữu Bân, mày muốn tự tìm đường chết có phải không hả?”
Ngay lúc này, gia chủ Trịnh Gia Minh đi ra, mắng: “Phận đàn bà con gái trong nhà, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao? Cô chẳng qua chỉ là vợ bé của tôi mà thôi, từ khi nào mà có thể đại diện cho nhà họ Trịnh rồi? Câm miệng lại!”
Hai cha con nhà họ Trịnh đột nhiên trở mặt, trực tiếp khiến cho Triệu Man Nhi ngây người!
“Được được được, Trịnh Sam Minh, Trịnh Hữu Bân, hai cha con các người, thật đúng là được lắm!” Triệu Man Nhi giận dữ đến bật cười, đã nổi lên sát tâm, quay về liền thiên đao vạn quả hai các người ném cho cá mập ăn.
Mặc dù Triệu Man Nhi cường thế, thậm chí là nắm giữ cả nhà họ Trịnh, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải mang họ Trịnh, sau khi hai cha con họ ra mặt nói chuyện, uy tín của cô ta có thể nói là rơi xuống đáy vực!
Sắc mặt của Giang Sơn Hải không hỏi biến đổi, biến cố đột ngột của nhà họ Trịnh, khiến cho đầu óc của ông ta mông lung.
Ông ta vội vàng nhìn về phía Tiết Chân, nói: “Tiết tiên sinh, thân là gia chủ nhà họ Tiết một trong ba gia tộc lớn của Thượng Hải, hẳn là cậu cũng nên thể hiện lập trường một chút chứ?”
Tiết Chân nói: “Được chứ, tôi ủng hộ Tề đà chủ đó!”
“Phốc!”
Giang Sơn Hải suýt chút nữa thì hộc máu!
Sao mà Tiết Chân cũng lâm trận lật lọng thế? Không phải trước đó đã nói rõ rằng sẽ ủng hổ ông ta à?
Cả đám người nhà họ Dương đang có mặt đều nghẹn họng trố mắt ra nhìn, mới vừa nãy Giang Sơn Hải còn đang chiếm hết thế thượng phong, sao mà chỉ trong chớp mắt, nhà họ Trịnh trở mặt nội bộ, nhà họ Tiết cũng đột nhiên thay đổi lời nói rồi?
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, không ngờ Tiết Chân vậy mà lại cứ thế đứng về phía hắn vào lúc này, chẳng lẽ tên gia hỏa này một chút nội tình gì sao? Mình cũng đâu nhắc tới chuyện này với anh ta!
Ngay lúc này, Tống Chí Mai cũng lớn tiếng nói: “Tôi Tống Chí Mai, cũng toàn lực ủng hộ Tề Đẳng Nhàn tiên sinh đảm nhiệm vị trí đà chủ, thống lĩnh toàn bộ Long Môn Thượng Hải chúng ta!”
Văn phu nhân khẽ mỉm cười, nói: “Nhà họ Văn chúng ta đương nhiên không cần phải nói, bằng lòng ra sức vì Tề tiên sinh, không tiếc đầu rơi máu chảy!”
Lúc này Tiết Chân cũng cười ha ha, nói: “Nhà họ Tiết chúng tôi cũng nguyện ý ủng hộ Tề đà chủ, mong Tề đà chủ sau này chiếu cố nhà họ Tiết nhiều hơn.”
Trịnh Sam Minh nói: “Nhà họ Trịnh cũng giống như vậy, toàn lực ủng hộ đồng thời phối hợp với công việc của Tề đà chủ, sau này chung sống ở Thượng Hải, mong được chỉ bảo.”
Dương Ý và Triệu Man Nhi giận đến mức cả người đều run rẩy.
Trận lật mặt này, diễn ra cũng quá mức đột ngột rồi!
Đôi con ngươi của Giang Khuynh Nguyệt tỏa sáng rực rỡ, quả nhiên, không từ thủ đoạn, cũng không phải là con đường tắt dẫn đến thành công.
“Tôi Dương Quan Quan, thay mặt nhà họ Dương, toàn lực ủng hộ Tề đà chủ.” Ngay lúc này Dương Quan Quan đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Dương Ý nghe cô nói như vậy, không khỏi cười lạnh nói: “Thứ nghiệt chủng như cô từ khi nào có tư cách thay mặt nhà họ Dương thế?”
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: “Bởi vì nhà họ Dương bây giờ, đã sắp phải đi đời nhà ma rồi, không muốn đi theo người chết là anh, vậy thì cũng chỉ có thể nương nhờ vào tôi. Tôi, là người đứng đầu tương lai của nhà họ Dương!”
Lời này trực tiếp khiến cho Dương Ý và đám người nhà họ Dương phá lên cười ha hả, rối rít khinh thường.
Nhưng lúc này điện thoại di động của Dương Ý lại vang lên, hắn ta vừa nhìn thấy số điện thoại, không khỏi cau mày nhấn nghe, sau khi vừa nghe được chốc lát đã kinh hãi nói: “Mày nói cái gì?”
“Sao lại có thể, giao tình của tao và tập đoàn liên minh tài chính phía đông bền chặt như vàng, Đan Cát Nhĩ và Tạ Nhĩ Bì đều là bạn tốt của tao…”
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào, mày đừng hòng gạt tao, tập đoàn liên minh tài chính phía Đông không thể nào làm như vậy!”
Mọi người không biết cuộc điện thoại này là ai gọi tới, nhưng đều biết, nhất định nhà họ Dương gặp phải biến cố lớn rồi! Bằng không, với lòng dạ của Dương Ý, không thể nào thất lễ trước mặt nhiều người như vậy.
Dương ý cúp điện thoại “ba” một tiếng, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Dương Quan Quan nói: “Đừng cố chấp chống đỡ nữa, mau mau quay về xem tập đoàn Dương thị một chút đi.”
Dương Ý cắn răng, cúi đầu xoay người rời đi! Đúng như lời mà Dương Quan Quan nói, hiện giờ tập đoàn Dương thị rơi vào tình huống vô cùng nguy cấp, hắn ta không thể không đi giải quyết.
“Người của nhà họ Dương, nhớ lời tôi nói cho kỹ. Không muốn chết chìm trên cùng một thuyền với Dương Ý thì nhanh chóng thay đổi địa vị đi, tôi có thể thu nhận các người, nhưng các người cũng phải cho tôi thấy được giá trị của việc thu nhận.” Lúc này, Dương Quan Quan mở miệng nhắc nhở.
Đám người nhà họ Dương cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể buồn bực rời khỏi trang viên cùng Dương Ý.
Thấy người duy nhất ủng hộ mình là Dương Ý cũng đi mất rồi, Giang Sơn Hải hoàn toàn hoảng loạn!
Ông ta dừng ánh mắt khẩn thiết trên người Nghiêm Mộc Long đang ngồi im không nhúc nhích, hy vọng cô ta có thể đứng ra giúp mình một tay trong thời khắc mấu chốt này.
Nhưng Nghiêm Mộc Long lại cười a a một tiếng, nói: “Thật là lãng phí biểu cảm, chẳng qua chỉ là phế vật bùn nhão không đắp được tường mà thôi!”
Nói xong câu này, cô ta đứng lên, lắc đầu một cái, xoay người đi mất.
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên ghế đà chủ, từ tốn mà lại mạnh mẽ mở miệng nói: “Tôi Tề Đẳng Nhàn, theo lệnh Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn, đảm nhiệm vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải!”
“Tôi đã nói xong, ai tán thành? Ai phản đối?”
Giang Sơn Hải không dằn nổi la lên: “Tao phản đối!”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, giơ tay liền tát một bạt tai, đánh cho cả người Giang Sơn Hải xoay tròn bay đi…
Chương 815 Điên rồi
Chương 815. Điên rồi
Bây giờ Giang Sơn Hải nói phản đối, rõ ràng cho thấy chưa hiểu tình thế.
Người ủng hộ ông ta cũng đã đi rồi, người trước đây ủng hộ ông ta cũng đều quay lại ủng hộ Tề Đẳng Nhàn rồi, ông ta còn có tư cách gì mà phản đối chứ?
Tề Đẳng Nhàn tát ông ta một bạt tai đó không phải là đáng đời hay sao?
Giang Sơn Hải bị Tề Đẳng Nhàn quất ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt, rên rỉ xuýt xoa đau đớn không chịu nổi, trong lúc nhất thời cũng không thể bò dậy được.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ, còn người nào phản đối không?”
Không một ai đang có mặt dám lên tiếng.
Ngay cả bọn thuộc hạ của Giang Sơn Hải cũng đều yên lặng không một tiếng động, dù sao, hiện tại Giang Sơn Hải đã thất thế, Tề Đẳng Nhàn lại quá mức cường thế, đứng ra phản đối vô dụng thì không nói, nói không chừng còn bị thanh toán.
“Không có ai phản đối, vậy sau này tôi chính là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, hy vọng ngày tháng sau này mọi người sẽ chung sống với nhau thật tốt, mong được chỉ bảo nhiều hơn!” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt giơ tay lên, hơi ôm quyền hành lễ mà nói.
Lúc này, Dương Quan Quan dẫn đầu vỗ tay, sau khi mọi người sững sờ một chút, cũng đều rối rít vỗ tay theo.
Vẻ mặt của Tống Chí Mai cũng không khỏi trở nên hơi kích động, bây giờ Tề Đẳng Nhàn nắm đại quyền trong tay, có thể thực hiện lời hứa rồi!
Nhưng lúc này Giang Sơn Hải đã lấy lại được sức lực, hét lớn: “Tao phản đối!”
Ông ta lại bò dậy khỏi mặt đất.
“Tao phản đối! Tao mới là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, tao mới là đà chủ của Long Môn Thượng Hải! Ha ha ha…”
“Tao là đà chủ, ha ha ha ---”
“Bọn mày đều phải nghe theo mệnh lệnh của tao, tao là đà chủ, tao là đà chủ!”
Sau khi Giang Sơn Hải bò dậy thì khua tay múa chân cười lớn, như điên như dại.
Khách khứa có mặt cũng phát ngốc, Giang Sơn Hải đây là bị làm sao vậy, đột nhiên biến thành như thế này, mất trí hóa điên rồi sao?
Tề Đẳng Nhàn hơi chán ghét nhìn ông ta một cái, hắn có lòng thương cảm kẻ yếu, nhưng người như Giang Sơn Hải, căn bản không xứng đáng nhận được lòng thương cảm của bất kì ai.
Vì quyền lực mà không từ thủ đoạn, nhân cách cũng đã hoàn toàn vặn vẹo, trong thiên hạ này, đã không có gì là không thể bị ông ta lợi dụng làm quân cờ.
Giang Sơn Hải nhìn mọi người, ha ha cười lớn mà nói: “Hôm nay tao cuối cùng cũng lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, bọn mày thấy tao, còn không mau quỳ xuống khấu đầu?”
“…”
Mọi người nhìn Giang Sơn Hải điên dại, không nói lời nào.
Giang Sơn Hải khua tay múa chân vừa chạy vừa nhảy cẫng lên: “Ô hô, tao thành đà chủ rồi, tao thành đà chủ rồi…”
Tề Đẳng Nhàn hơi khẽ lắc đầu, hướng về phía đám thành viên Long Môn bên dưới, xua tay một cái, để cho bọn họ chừa ra một lối đi.
Cho dù Giang Sơn Hải đây là thật sự phát điên rồi, hay là giả điên giả dại để bảo toàn tính mạng, thì ông ta cũng đều đã xong đời rồi, đời này cũng không còn cơ hội bò dậy nữa.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn đến đây, không khỏi thở dài xa xăm, nói sao đi nữa thì Giang Sơn Hải cũng là cha ruột của cô, biến thành bộ dạng này, khiến trong lòng cô vẫn là có vô vàn thương tiếc lẫn bùi ngùi.
Có điều, cô cũng không thể thương hại Giang Sơn Hải.
Bởi vì, Giang Sơn Hải đi đến bước đường này, hoàn toàn là do ông ta tự mình chuốc lấy.
Người đàn ông đó đã hoàn toàn bị quyền lực khiến cho đầu óc mê muội, vì thế mà không tiếc bất cứ thứ gì.
Nếu như ông ta đã thật sự phát điên rồi, đắm chìm trong giấc mộng lên làm đà chủ, đối với ông ta mà nói, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt…
Tống Chí Mai nhìn tới đây cũng là không khỏi lắc đầu, mặc dù bà ta và Giang Sơn Hải cạnh tranh kịch liệt, nhưng chấp niệm này đối với bà ta, cũng không nặng giống như đối với Giang Sơn Hải.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái rồi đứng dậy đuổi theo, mặc dù ngoài miệng đã nói đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Giang Sơn Hải vô tình, cô lại không thể vô nghĩa, dẫu sao cô cũng là con gái ông ta.
“Giang Khuynh Nguyệt thế nhưng là một cô gái có tình có nghĩa.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi hắn phục hồi lại tinh thần, thấy Tống Chí Mai vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng ho khan này, đều vội vàng chuyển ánh mắt đến trên người hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Mặc dù tôi là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, nhưng cũng chưa quen thuộc với công việc của Long Môn. Cho nên, tôi muốn tuyên bố một chuyện ở đây!”
“Tôi muốn mời nữ sĩ Tống Chí Mai, thay mặt tôi nắm giữ quyền lực của đà chủ, dẫn dắt Long Môn Thượng Hải.”
“Sau này, mệnh lệnh của nữ sĩ Tống Chí Mai, cũng giống như mệnh lệnh của tôi, tất cả đệ tử Long Môn cần phải nhớ cho kỹ!”
Những thành viên Long Môn kia lập tức chắp tay lại, lớn tiếng nói: “Vâng!”
Khóe miệng Tống Chí Mai cũng không khỏi nở ra một nụ cười châm biếm, mặc dù không thể chân chính lên làm đà chủ, nhưng mà, lấy chức vụ phó đà chủ, thay mặt đà chủ sử dụng quyền lực, vậy cũng không khác gì làm đà chủ chân chính rồi.
Cái mà bà ta mong muốn, chính là thứ quyền lực này, chứ không phải là một cái danh tiếng.
Lý Vân Uyển âm thầm thở dài, suy nghĩ: “Mẹ mình cũng thật là một người ham làm quan mà, có điều, cũng may là bà không mất trí như Giang Sơn Hải, hai người vẫn là có điểm khác biệt.”
Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói: “Tiếp theo, xin mời phó đà chủ Tống Chí Mai bước lên phát biểu đôi lời.”
Hắn thẳng tay ném hết những chuyện tiếp sau này cho Tống Chí Mai.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là cảm thấy vô cùng hứng thứ với cái chức vị đà chủ Long Môn Thượng Hải, nếu như không phải Lý hà Đồ đích thân tìm đến hắn, hắn cũng không muốn để ý tới đâu.
Thậm chí, bây giờ hắn cảm thấy cái thân phận chuẩn tướng của ban Chính trị cũng là một loại đối với hắn, rất nhiều thời điểm muốn làm chút gì đó, đều phải kiêng dè cái thân phận này, tránh để người của phe Phó Phong Vân mang phiền phức gì đến.
“Cái ghế này, thật sự là có chút ý nghĩa như ngôi báu sắt, Văn Dũng Phu vừa chết đã có nhiều câu chuyện cảy ra xung quanh cái ghế này như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cái ghế tượng trưng cho quyền lực của đà chủ kia, hơi khẽ lắc đầu.
Dương Quan Quan có chút kinh ngạc khi thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp vung tay ra vẻ ông chủ, nói: “Quyền lực lớn như vậy, anh cứ thế trực tiếp ném cho người khác sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Có liên quan gì đâu chứ? Tôi cũng không quan tâm đến những thứ này.”
Dương Quan Quan nói: “Chỉ là tôi thấy anh đã xử lý quá tùy tiện mà thôi.”
“Không sao cả, đến lúc đó cô có chuyện gì muốn nhờ Long Môn giúp đỡ, trực tiếp đi tìm dì Tống là được.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Sau khi vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải đã được quyết định, trận mưa to gió lớn ở Thượng Hải dường như cũng có vẻ đã sắp yên tĩnh trở lại.
Chương 811. Các ông trùm
"Tiêu rồi, Giang Sơn Hải nhìn thấy anh rồi, ông ta đang đi tới!"
Sắc mặt Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói.
Giang Sơn Hải của bây giờ có được sự ủng hộ của gần như tất cả các ông trùm Thượng Hải, điều này làm cho cô cảm thấy lo lắng.
Tề Đẳng Nhàn đối địch với Giang Sơn Hải như vậy, chẳng lẽ còn không phải là lấy sức một mình chống lại đại thế lực của Thượng Hải sao?
Cho dù hắn có mình đồng da sắt thì có thể nghiền nát được mấy cây đinh chứ?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng với Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Em gái cao kều, em cứ yên tâm ngồi nhìn là được, hôm nay sẽ không cho Giang Sơn Hải được như ý đâu. Hơn nữa, vận mệnh của em, dù sao vẫn là nên do chính em nắm giữ!"
Giang Khuynh Nguyệt nghe mà ngẩn người, bởi vì những lời này mà trong lòng hơi sơ hãi, ai mà không muốn nắm giữ vận mệnh của mình chứ?
Giang Sơn Hải đã đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mặt cười lòng không cười mà nói: "Ô, đây không phải là Tề tổng của Gukoo sao? Hôm nay cũng bị mời đến dự lễ à?"
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Bớt làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi đi, cẩn thận tôi vả cho đấy! Có phải ông đã quên mất cái bạt tai của tôi đau như thế nào rồi hay không?"
Câu này vừa nói ra, hiện trường vốn đang rất huyên náo trực tiếp im lặng đến mức nghe được tiếng châm rơi.
Từng vị khách khứa đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ, sau đó lại quan sát Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải vốn đang xuân phong đắc ý, muốn tiến tới làm bộ, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn lại thẳng thừng ném ra một câu như vậy, khiến cho sắc mặt ông ta thay đổi trong nháy mắt, tức đến mức muốn hộc máu.
"Họ Tề kia, cậu đừng có ngông cuồng quá mức, lần trước ở tập đoàn tài chính liên minh phía Đông kia, là ai bị đánh sưng cái mặt già, trong lòng cậu không rõ sao?" Dương Viễn Sơn nhịn không được mà nhảy ra, muốn làm Tề Đẳng Nhàn mất mặt.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong cười một tiếng, nói: "À, đúng đúng đúng, nhà họ Dương kiêu ngạo nhất, tôi bị đánh sưng cái mặt già!"
Dương Viễn Sơn khinh thường nói: "Đừng ở đây nữa mau cút đi cho tôi, có phải như vậy hay không, trong lòng cậu tự biết."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ừ, cậu nói cái gì cũng đúng."
Dương Viễn Sơn thấy hắn không tiếp chiêu, không khỏi hơi tức giận.
"Tề tổng nói chuyện vẫn ngạo mạn giống như trước, có điều, tôi muốn biết, sau ngày hôm nay, Tề tồng ở trước mặt của tôi, còn có thể ngạo mạn được hay không?"
"Hoặc là nói, ở trước mặt đà chủ Long Môn Thượng Hải này của ta, có còn dám nhảy nhót nữa hay không?"
Giang Sơn Hải cũng không hề nổi giận ngay trước mặt mọi người, dẫu sao cũng đang có biết bao nhiêu người có lề lối, giậm chân trước mặt nhiều người như vậy thì cũng hơi quá khó coi.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, nói: "Không thể nào, không thể nào! Không phải Giang phó đà chủ thật sự coi mình là lão đại của Long Môn Thượng Hải rồi đấy chứ?"
Giọng điệu âm dương quái khí này của hắn, quả thật rất tức người.
"Không phải tôi coi mình là lão đại của Long Môn Thượng Hải, nhưng mà toàn bộ người ở đây đều ủng hộ tôi làm cái chức lão đại này!" Giang Sơn Hải lạnh giọng nói.
"À... Thật xin lỗi, hôm nay cái chức lão đại này ông không làm được đâu, bởi vì ông không xứng á!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói, sau đó đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải lập tức cười ha hả, nói: "Không xứng? Tôi không xứng, chẳng lẽ cậu xứng chắc?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"
Mọi người choáng váng một trận, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Người ta nói cái gì, hắn còn thật sự dám đồng ý!
Bỗng nhiên Giang Sơn Hải tiến đến bên tai Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: "Yên tâm, đợi sau khi tôi lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, nhất định sẽ lấy lại số tiền cậu lấy từ chỗ tôi, thu lại cả vốn lẫn lãi! Hơn nữa, tôi đảm bảo, cậu sẽ không thể rời khỏi một mẫu ba phân đất này của Thượng Hải."
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Được thôi, tôi đợi đấy nhé!"
"Họ Tề kia, anh đừng nên quá kiêu ngạo, dù sao Thượng Hải cũng không phải là địa bàn của anh." Ngay lúc này Triệu Man Nhi tiến tới, lạnh nhạt nói.
Sau khi mọi người thấy Triệu Man Nhi, sắc mặt đều không khỏi tôn kính, đều biết người phụ nữ này có bối cảnh không đơn giản, hơn nữa, người thật sự chi phối toàn bộ nhà họ Trịnh, chính là hạng đàn con gái là cô ta!
Lúc này Tiết Chân cũng bước tới, lạnh lùng nói: "Tề tổng, trước kia kính anh là một háo hán, cho nên khách khi với anh một chút. Thượng Hải là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi đều ủng hộ Giang tiên sinh, nếu như anh muốn đối nghịch với Giang tiên sinh, vậy thì chính là tự tìm đường chết! Chỉ một mình anh, đối dầu không lại toàn bộ Thượng Hải!"
Dương Ý cũng nhân thời cơ thích hợp này mà đứng ra nói: "Tề tổng, lần trước ở tập đoàn liên minh tài chính phía Đông cùng lắm là mất chút mặt mũi mà thôi, nếu như vẫn không quản cái miệng của mình cho tốt, e là cái mạng nhỏ cũng sẽ đánh mất đấy."
Người chủ trì của ba gia tộc lớn Thượng Hải, ngay lúc này đều ra mặt cho Giang Sơn Hải, đây là lực lượng lớn đến mức nào?
Mọi người nhìn về phía ánh mắt của Giang Sơn Hải, đều không khỏi có thêm vài phần kính sợ.
Có thể khiến cho ba gia tộc lớn vốn dĩ có phần như nước với lửa đều đứng ra ủng hộ, phải có bản lĩnh cỡ nào, nhân mạch này phải ở bậc nào đây?
Tống Chí Mai cười một tiếng, cũng đứng dậy nói: "Tề tiên sinh, tôi khuyên cậu suy nghĩ cho kĩ lại, không nên tái phạm thông minh như vậy, thông minh vặt... a!"
Sau khi thấy Tống Chí Mai cũng đứng ra nói chuyện, trong lòng mọi người lại càng thêm kinh hãi.
Ai mà không biết hai vị phó đà chủ Tống Chí Mai và Giang Sơn Hải là đối thủ một mất một còn chứ? Vì để tranh quyền mà hai bên có thể nói là thường xuyên đánh nhau bể đầu chảy máu!
Nhưng lúc này, Tống Chí Mai lại đứng ra nói chuyện cho Giang Sơn Hải, rõ ràng cho thấy cam bái hạ phong, bằng lòng tôn Giang Sơn Hải lên làm người đứng đầu Long Môn Thượng Hải rồi!
Tin tức Giang Sơn Hải sắp đảm nhiệm chức đà chủ Long Môn Thượng Hải dường như đã có thể chắc chắn rồi!
Tề Đẳng Nhàn nhìn Tiết Chân một cái, hơi kinh ngạc, trước đây nhà họ Tiết vẫn luôn duy trì quan hệ tốt với hắn, vào thời khắc mấu chốt này, vậy mà lại đứng về phía Giang Sơn Hải? Thật đúng là thú vị!
Có điều ngược lại hắn cảm thấy không sao cả, nếu thật sự dám nghịch ngợm, vậy thì chỉnh đốn hết cùng một lúc thôi!
Ba gia tộc lớn, đối với Thượng Hải mà nói, có lẽ cũng thật sự hơi nhiều quá nhỉ?
Giang Khuynh Nguyệt thấy nhiều nhân vât lớn đều đứng trên lập trường của Giang Sơn Hả mà nhắm vào Tề Đẳng Nhàn như vậy, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch, nếu như Tề Đẳng Nhàn thật sự ngã xuống dưới tay Giang Sơn Hải, vậy thì, số phận của cô, lại không thể nói trước được.
“Giang Sơn Hải tiên sinh lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, có thể nói là danh xứng với thực, hôm nay nếu như ai dám gây rối ở hội trường, tôi là người đầu tiên không cho phép!” Một giọng nói thanh thúy truyền tới, mọi người quay đầu nhìn, thấy là một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, người mặc quân phục màu đen chậm rãi đi tới phía trước, trên bả vai còn có một viên Long Tinh lóe lên dưới ánh mặt trời.
“Đây là người nào, người của Bộ chiến tranh Hoa Quốc chúng ta? Hơn nữa còn là một tướng quân!”
“Hả, cô ta mà ngươi cũng không biết? Đây là Nghiêm Mộc Long tướng quân, một trong năm con rồng của Hoa Quốc cùng với Ngọc Tiểu Long tướng quân!”
“Hóa ra cô ta chính là Nghiêm Mộc Long, quả thật không hề thua kém đấng mày râu… Không ngờ, Giang Sơn Hải lại còn mời được cô ta đến ra mặt!”
Sau khi mọi người thấy Nghiêm Mộc Long, đều không khỏi rợn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy nhân mạch của Giang Sơn Hải có hơi quá mức đáng sợ.
Gom ba gia tộc lớn lại, khiến bọn họ cùng nhau ủng hộ mình không nói, thậm chí còn mời Nghiêm Mộc Long của Bộ chiến tranh tới!
Dương Quan Quan nhìn về phía Nghiêm Mộc Long đầy thù địch, chr cảm thấy người phụ nữ này rất mạnh, vô cùng mạnh, e rằng cũng không kém Ngọc Tiểu Long!
“Trên đời này cũng không phải chỉ có mình cô là nữ võ giả có thiên phú.” Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng với cô, nói.
“Tôi sẽ vượt qua cô ta thôi, không cần đến mấy năm.” Dương Quan Quan ngược lại gật đầu một cái, nói rất chắc chắn.
Chương 812 Tao nhã không bao giờ lỗi thời
Chương 812. Tao nhã không bao giờ lỗi thời
Giang Sơn Hải thấy Nghiêm Mộc Long cũng đích thân có mặt để ủng hộ mình, nụ cười trên mặt không khỏi càng đắc ý!
Quả nhiên là biểu hiện xuất sắc của bản thân đã nhận được sự đồng ý của nhà họ Triệu, bằng không thì sẽ không điều động nhân vật ở cấp bậc như Nghiêm Mộc Long tới trợ uy cho mình.
"Ha ha ha, Nghiêm tướng quân, thật sự xin lỗi, không tiếp đón từ xa!" Giang Sơn Hải vội vàng đi đến bắt tay chào hỏi với Nghiêm Mộc Long.
Sắc mặt Văn Tư Thuận không khỏi hơi khó coi, nếu như Giang Sơn Hải thật sự lên nắm quyền mà nói, vậy thì có kết cục thảm nhất dĩ nhiên sẽ là nhà họ Văn bọn họ!
Chuyện thay đổi triều đại từ xưa đến nay, có thế lực tiền triều nào mà không phải là bị hoàng đế đương triều chỉnh chết một cách thảm khốc?
Huống chi, với thực lực bộ hạ cũ của Văn Dũng Phu, ngay cả mình cũng không thể khinh thường, Giang Sơn Hải tuyệt đối sẽ không ngồi im không đếm xỉa.
Nghiêm Mộc Long quét qua Tề Đẳng Nhàn bằng một loại ánh mắt khinh miệt, mang theo sát khí nồng nặc, cô ta căn bản không hề che giấu ý nghĩ nội tâm của bản thân.
Tề Đẳng Nhàn ngược lại suy nghĩ: "Sát ý của cô ta đối với mình lại mãnh liệt hơn rồi, xem ta dự cảm của mình không hề sai, thật sự là sắp có đại nạn giáng xuống! Có điều, một thân bản lĩnh này của mình, tung hoành thiên hạ, có gì mà đáng sợ?"
Tề Đẳng Nhàn vốn luôn bất khả chiến bại, sau khi thành thục võ công, sự tự tin này lại càng tăng cao.
Sự xuất hiện của Nghiêm Mộc Long có thể nói là đẩy danh vọng của Giang Sơn Hải lên đến đỉnh núi cao nhất.
Hơn nữa, ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn lại rơi vào trầm mặc, điều này làm cho mọi người cảm thấy hắn tuyệt vọng rồi, lần này quá nửa là dày vò Giang Hải Sơn không nổi.
"Đừng lo lắng." Tề Đẳng Nhàn thấy Giang Khuynh Nguyệt lo lắng bất an, không khỏi cười một tiếng, nhàn nhạt nói.
Ba chữ này nói ra thật ung dung, nhưng ai cũng đều cảm thấy hắn đây là đang miễn cưỡng chống đỡ, bản thân đã như Bồ tát bùn qua sông rồi, còn muốn bảo vệ Giang Khuynh Nguyệt sao?
Thậm chí một số người đã bắt đầu lăm le, dẫu sao thì trên đầu Giang Khuynh Nguyệt có hào quang đệ nhất mỹ nữ Thượng Hải, có thể có được cô trong nhà chắc chắn là một chuyện khiến người ta rất có cảm giác thành tựu!
Mà lúc này Giang Sơn Hải lại không ngừng dùng ánh mắt để khiêu khích Tề Đẳng Nhàn.
Ba gia tộc lớn ở Thượng Hải, ngay cả Nghiêm Mộc Long của Bộ chiến tranh cũng đứng ra ủng hộ ông ta, cho dù bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn có lớn hơn nữa, thì cũng không có cách nào ngăn cản ông ta lên chức!
"Bán ngọc tủy cho tôi chắc chắn là quyết định ngu xuẩn nhất cuộc đời này của cậu!" Giang Sơn Hải cười ha hả sâu trong lòng, vô cùng đắc ý.
Ông ta cảm thấy, tiêu tốn hai tỉ này không thua lỗ chút nào, hơn nữa, sau khi lên chức rồi, cái không thiếu chính là cơ hội thu lại gấp bội tiền từ trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Văn Tư Thuận cũng có chút lo lắng nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tiên sinh, anh sẽ không giở trò đấy chứ? Loại tranh giành quyền lực này cũng không phải là đấu võ, hoàn toàn khác nhau... Thế lực hiện tại của Giang Sơn Hải, thật sự quá lớn!"
Tần Đường Ngọc cũng mím môi mình thật chặt, nói: "Cho dù có là người của tổng hội ra mặt chối bỏ ông ta, cũng chưa chắc có tác dụng! Bởi vì, nhiều thế lực như vậy ở Thượng Hải đều đứng về phía ông ta, bên phía tổng hội cũng sẽ cần phải cân nhắc điểm này."
Nội bộ của tổ chức đoàn thể người Hoa khổng lồ tên Long Môn này, thật ra thì cũng đã trở nên vô cùng phức tạp.
Bằng không thì Lý Hà Đồ ru rú trong bếp cũng sẽ không đứng ra đến tìm Tề Đẳng Nhàn, mời anh đảm nhiệm cái chức đà chủ Long Môn này.
Lý Hà Đồ xem hắn như một con cá trê, thả vào vừa để khuấy đục vũng nước này, vừa để đá từng kẻ gây nguy hại đến lợi ích của tổng hội đi.
Tề Đẳng Nhàn lại khoát tay một cái, nói: "Hoảng cái gì? Không phải ông ta còn chưa lên được chức dà chủ hay sao? Ngọc tủy chân chính, cũng đang ở đây trong tay tôi."
Nhưng hai người vẫn luôn cảm thấy không ổn lắm, dù sao thì tình thế cũng đang nghiêng về phía Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải chỉ cảm thấy lồng ngực thoải mái, bản thân đã mưu đồ nhiều năm như vậy, bỏ ra biết bao nhiêu là mồ hôi xương máu, thậm chí tính cách cũng biến thành bộ dạng hôm nay, không phải chính là vì cái vị trí này hay sao?
"Được rồi, không cần tiếp tục đấu võ mồm nữa làm gì, tiếp theo đây, đại hội của chúng ta, nên khai mạc rồi!" Giang Sơn Hải vung tay lên, cao giọng tuyên bố.
Dáng vẻ này của ông ta, mặc dù còn chưa chính thức thăng nhiệm thành đà chủ, nhưng nhìn qua, toàn bộ Long Môn Thượng Hải thật giống như đều đã do ông ta làm chủ vậy.
Với một hồi trống vang lên, các khách khứa đều tự vào tiệc.
Các thành viên của Long Môn đều đã bày trận đợi sẵn, bao vây lấy đài chủ tịch, từng người một đều mặc tây trang màu đen, nhìn vô cùng điêu luyện.
“Tùng! Tùng! Tùng ----”
m thanh của nhịp trống, kéo theo nhịp tim đập của mọi người.
Vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải bỏ trống lâu ngày, sau mấy phút nữa sẽ bị hạ bệ!
Dương Ý nhìn Dương Quan Quan, nói: “Cô được chia rất nhiều gia sản, nhưng chưa chắc có thể giữ được đâu.”
Lúc hắn ta nói lời này, vừa có âm u vừa có đắc ý.
Dương Quan Quan nói: “Chuyện này cũng không cần anh phải quan tâm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dương tiên sinh đừng giả bộ nữa, giả bộ bị sét đánh đấy.”
Dương Ý mỉm cười nói: “Sau khi Giang Sơn Hải lên làm người đứng đầu Long Môn Thượng Hải, cậu ở cái thành phố này, nửa bước cũng khó mà đi, bao gồm cả sản nghiệp của cậu, cũng sẽ phải sụp đổ theo! Nếu cậu muốn Dương Quan Quan được bình an vô sự thì kêu cô ta trả lại toàn bộ gia sản đi, như vậy thì tôi có thể chưa cho các cậu toàn thây.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Cậu thật sự cho rằng nhà họ Dương dưới sự dẫn dắt của cậu đã trở nên cường thịnh rồi đấy à? Sau đại hội này tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Dương Ý nghe xong ha ha cười lớn, nói: “Vịt chết còn cứng miệng! Chỉ dựa vào tình hữu nghị giữa tôi và tập đoàn liên minh tài chính phía Đông, ngược lại tôi còn muốn nhìn xem, cậu làm sao đánh đổ nhà họ Dương tôi! Phế vật!”
“Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, chào mừng mọi người đến tham dự đại hội Long Môn Thượng Hải của chúng tôi!” Giọng nói của người chủ trì vang lên từ loa phóng thanh.
Dương Ý cũng khinh thường không thèm tiếp tục ba hoa với Tề Đẳng Nhàn, quay người ngồi vào chỗ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Văn phu nhân ngồi ở hàng trước, khẽ gật đầu một cái với bà ta.
Sau khi Văn phu nhân tiếp xúc với ánh mắt của hắn, cũng gật đầu đáp lại, bà ta biết rất rõ ràng tiếp theo đây mình nên làm những gì.
“Đại hội lần này, hãy để phó đà chủ của chúng ta, Giang Sơn Hải tiên sinh tuyên bố khai mạc!” Người chủ trì nói: “Mời Giang tiên sinh lên đài!”
Giang Sơn Hải vừa đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên tứ phía.
Trên mặt ông ta tràn đầy tươi cười, hướng về tứ phía liên tục chắp tay ôm quyền hành lễ.
Sau đó, ông ta chậm rãi bước lên đài chủ tịch.
Tề Đẳng Nhàn ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh, trong thần thái lộ ra một chút tao nhã ung dung, giống như căn bản không hề quan tâm vậy.
Mọi người đều cảm thấy hắn chẳng qua chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh, nếu như Giang Sơn Hải thật sự thành công lên làm đà chủ, vậy thì người đầu tiên phải tháo chạy, chính là hắn!
“Tề tiên sinh, tôi ngược lại không thể duy trì vẻ tao nhã bình tĩnh giống như anh thế này…” Tần Đường Ngọc cười khổ nói: “Bây giờ tim của tôi cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!”
“Tao nhã không bao giờ là lỗi thời cả.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.
Tần Đường Ngọc cảm thấy giọng điệu này là lạ.
Dương Quan Quan ở bên cạnh chính là trợn to mắt, hắn tao nhã cái búa á, trở về sẽ quét hết đĩa mạng, đĩa U các thứ đĩa của hắn, nhất định phải xóa sạch hết mấy thứ hồ ly tinh kia mới được!
Ngay lúc này Tống Chí Mai ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một chút lo lắng kia trên mặt Tống Chí Mai, mỉm cười gật đầu với bà ta, để bà ta yên tâm.
Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh Tống Chí Mai cũng đưa mắt tới, thêm một động tác tay với Tề Đẳng Nhàn.
Đầu tiên Giang Sơn Hải phát biểu một bài diễn thuyết, nói về lịch sử phát triển của Long Môn Thượng Hải, miệng lưỡi ông ta không tồi, nói liên tục, mọi người đều giống như đang nghe kể chuyện, nghe rất chăm chú.
Sau khi nói nửa ngày, có người mang ra một cá ghế.
“Cái ghế này, chính là thuộc về vị trí đà chủ của chúng tôi, lịch sử truyền thừa đã hơn trăm năm rồi!”
Giang Sơn Hải cười chỉ tay về phía cái ghế làm từ gỗ tử đàn kia.
“Hiện giờ, vị trí đà chủ bỏ trống đã lâu, chính là vì bầy rồng không thể một ngày không đầu…”
“Cho nên, đại hội Long Môn Thượng Hải lần này, cũng là vì để chọn lựa đà chủ tân nhiệm của Long Môn Thượng Hải chúng tôi!”
Bên dưới, một đám thành viên của Long Môn ngay lúc này bỗng nhiên vung cánh tay hô lớn: “Giang tiên sinh! Giang tiên sinh!”
Chương 813 Ai là đà chủ
Chương 813. Ai là đà chủ
Nghiêm Mộc Long cũng đang ngồi trên ghế, dựa lưng lên lưng ghế phía sau, chân dài vắt lên, lười biếng lại không có hứng thú mà nhìn một màn này.
Đối với cô ta mà nói, tham dự chuyện như thế này, thật sự có hơi nhàm chán, điều duy nhất khiến cô ta hứng thú chính là, sau khi Giang Sơn Hải ngồi lên cái ghế đà chủ này, Tề Đẳng Nhàn có đen mặt hay không?
Đối mặt với tiếng hô to như núi, nụ cười trên măt Giang Sơn Hải càng đậm hơn.
Giang Khuynh Nguyệt không cam tâm, tên đàn ông này, vì cái ghế này mà thậm chí còn bán đứng nhân tính, nhưng mà, cuối cùng ông ta vẫn là sắp thành công rồi sao?
Chẳng lẽ không từ thủ đoạn nào mới là con đường thành công duy nhất hay sao?
Giang Khuynh nguyệt cảm thấy, chuyện này không công bằng, lại càng không chính nghĩa!
“Giang tiên sinh đối với Long Môn Thượng Hải mà nói, khổ lao hay công lao cùng đều có đủ, vị trí đà chủ bỏ trống đã lâu, lẽ ra nên do người tài đức vẹn toàn như vị Giang tiên sinh đây ngồi lên mới phải!” Lúc này, Dương Ý mở miệng lớn tiếng nói.
“Tôi tán thành đề nghị của Dương tiên sinh! Vị trí đà chủ, người có phẩm phất này, không phải Giang tiên sinh thì là ai?” Tiết Chân cũng mở miệng cười nói.
“Triệu Man Nhi tôi thay mặt nhà họ Trịnh, toàn lực ủng hộ Giang tiên sinh! Sau này, nhà họ Trình sẽ phối hợp khăng khít với Long Môn Thượng Hải, thiết lập một Thượng Hải càng phồn vinh càng trật tự hơn.” Triệu Man Nhi cao giọng nói.
Người đại diện của ba gia tộc lớn đồng loạt lên tiếng vào lúc này, vẫn là vô cùng có sức nặng!
Giang Sơn Hải nghe xong cười ha ha, nói: “Mọi người ưu ái Giang mỗ rồi! Có điều, vị trí đà chủ quả thật đã bỏ trống quá lâu, vô cùng bất lợi đối với sự phát triển của Long Môn Thượng Hải… Hơn nữa, vận khí của Giang mỗ không tệ, trong lúc vô tình đã có được tín vật đà chủ của Long Môn Thượng Hải, đây có lẽ dường như là ý trời trong đêm tối vậy!”
“Vừa có ý trời, lại được mọi người ưu ái, Giang mỗ cũng không tiện từ chối chuyện này!”
“Vị trí đà chủ này, hôm nay Giang mỗ sẽ ngồi lên, như thế nào?”
“Ai tán thành, ai phản đối?”
Mọi người rối rít vỗ tay hoan hô.
Lúc này tất nhiên sẽ không có ai đứng ra phản đối, bây giờ mà đứng ra thì không phải là đang tát vào mặt ba gia tộc lớn hay sao?
Đùi phải của Tống Chí Mai không ngừng run lên, có hơi ngồi không yên.
Lý Vân Uyển lại nhẹ nhàng đè chân bà ta xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng nóng vội, Tề tiên sinh này, chỉ thích giả bộ đến phút chót…”
Tống Chí Mai dở khóc dở cười, chỉ có thể kiềm chế nỗi lo sốt ruột của mình.
Bọn thuộc hạ của Giang Sơn Hải cũng hô to tán thành.
Nụ cười trên mặt Giang Sơn Hải đã đậm đến mức khó mà tan biến, ông ta rất muốn cất tiếng cười lớn, bản thân mưu tính nhiều năm, cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện!
“Tôi phản đối!”
Ngay lúc đó, Văn phu nhân đứng lên, nói bất thình lình.
Nụ cười trên mặt Giang Sơn Hải cứng lại một chút, quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân, sát ý nồng đậm nổi lên giữa hai lông mày!
“Hóa ra là phu nhân của lão đà chủ, không biết vì sao phu nhân lại phản đối tôi? Có chỗ nào tôi làm chưa đủ tốt sao?” Giang Sơn Hải hỏi.
Văn phu nhân đứng ra phản đối Giang Sơn Hải, đã khiến cho mọi người xôn xao, sau khi Văn Dung Phu chết, nhà họ Văn đã ngày càng lun bại, bây giờ lại đứng ra đối nghịch với Giang Sơn Hải, không phải là đang tự tìm đường chết sao?
Văn phu nhân bình tĩnh nói: “Bởi vì trong tay ông, căn bản cũng không phải là tín vật đà chủ Long Môn Thượng Hải! Mà là làm giả!”
Giang Sơn Hải sửng sốt, lạnh lùng nói: “Văn phu nhân, lời cũng không thể nói bậy bạ!”
Văn phu nhân nói: “Ngọc tủy của vong phu mỗi ngày ta đều nhìn thấy, làm sao có thể nhận sai? Có một lần ông ấy vô tình đập đầu trúng ngọc tủy, ở chính giữa hai chữ Thượng Hải, có một vết nứt vô cùng nhỏ, ông thử nhìn xem, ngọc tủy này của ông có hay không?”
Giang Sơn Hải cẩn thận nhìn một chút, ngọc tủy trong tay quả nhiên không có vết nứt, chuyện này làm cho chân mày ông ta nhíu chặt lại.
“Đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của bà, không hề có chứng cứ.” Giang Sơn Hải cầm ngọc tủy trong tay, trầm giọng nói.
“Lời của Văn phu nhân tất nhiên không phải lý lẽ từ một phía, bởi vì, ngọc tủy trong tay ông, vốn dĩ chính là giả.” Lúc này Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, đi tới cái ghế kia, trên mặt còn nở nụ cười.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người hắn, mỗi ánh mắt đều vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ, tín vật đà chủ trong tay Giang Sơn Hải, thật sự là đồ giả?
Giang Sơn Hải lạnh lùng nói: “Cậu nói giả thì chính là giả sao?”
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, nói: “Ông tiêu tốn hai tỉ mua được từ tay tôi, sao tôi có thể không biết chứ? Bởi vì, đồ thật đang ở chỗ tôi đây này!”
Sau khi nói xong lời này, hắn móc ngọc tủy từ trong túi ra, huơ huơ trước mặt mọi người, nói: “Ông nhìn thử xem, ở chính giữa hai chữ Thượng Hải này, có phải có một cái vết nứt hay không hả?”
Người cách gần Tề Đẳng Nhàn chăm chú nhìn kĩ, quả nhiên là có một vết nứt rất nhỏ, mặc dù rất khó phát hiện, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy rõ.
“Tín vật trong tay Giang tiên sinh, là dùng hai tỉ mua lấy từ tay họ Tề sao?
“Ách… Tiêu tốn hai tỉ để mua một món đồ giả? Cái này cũng quá lừa gạt rồi đó.”
Khóe miệng mọi người đều co quắp, Tề Đẳng Nhàn đây không phải là lừa gạt sao? Cũng không sợ phần mềm chống lừa gạt trong điện thoại di động của Giang Sơn Hải sao?
Sắc mặt Giang Sơn Hải xanh mét trong nháy mắt, cảm giác như trên gáy của mình bị dán hai kí tự “SB” lên vậy.
(“SB” đọc gần giống từ 傻逼 (Shă bī) – ngu ngốc, cũng là cách viết tắt của từ này.)
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Tôi nói rồi, ông không làm cái chức đà chủ này được đâu, bởi vì, tôi mới thật sự là đà chủ Long Môn Thượng Hải!”
Giang Sơn Hải tức giận nói: “Lão đà chủ Văn Dũng Phu chính là chết ở trong tay cậu, cậu làm đà chủ sao, đùa cái gì thế? Mặt mũi của Long Môn Thượng Hải chúng ta để đâu hả?”
Lúc này Văn phu nhân mở miệng nói: “Kia chẳng qua là tin nhảm mà thôi, vong phu cũng không phải chết trong tay Tề đà chủ, mà là chết trong tay tổ chức Huyết Khô Lâu.”
“Chuyện này, ta đã tra rõ ràng rành mạch rồi!”
“Huống hồ Hồng Thiên Đô, thủ lĩnh tổ chức Huyết Khô Lâu, phản bội đất nước của ta là La Hán quốc gia, đã chết dưới tay Tề đà chủ, cũng coi như đã báo được huyết hải thâm thù cho vong phu!”
“Người như vậy, ta cũng muốn hỏi ông, vì sao Tề đà chủ lại không xứng đáng để làm chức đà chủ này?”
Văn phu nhân nói tới nói lui, có tình có lý, dần dần từng bước, trực tiếp đẩy Giang Sơn Hải vào ngõ cụt.
Vào lúc này, sắc mặt đám người nhà họ Dương trở nên khó coi, vẻ mặt của Triệu Man Nhi cũng trở nên căng thẳng, đều không ngờ được, vào thời khắc mấu chốt này, lại phát sinh biến số như vậy…
Tề Đẳng Nhàn đã bước đến trước cái ghế đà chủ, sau đó vừa quay người lại lập tức đặt mông ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn cười một tiếng, nói: “Cái ghế vậy coi vậy mà cũng chẳng thoái mái lắm nhỉ, sao mà tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế muốn ngồi lên đây thế? Thật là khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu mà!”
“To gan, sao mày dám ngồi vào vị trí của tao!” Sau khi Giang Sơn Hải nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống, trong nháy mắt liền nổi cơn thịnh nộ, gân xanh trên gáy cũng đang đập nảy lên, cả khuôn mặt ứ máu trở nên đỏ thẫm.
Tề Đẳng Nhàn hơi ngả người dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, lão thần ở dưới đất đều nhìn hắn.
Giang Sơn Hải thản nhiên nói: “Mày có tín vật chân chính thì đã làm sao? Mau đứng lên khỏi cái ghế cho tao!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi có tín vật, vậy thì chính là đà chủ!”
Giang Sơn Hải lại nói: “Có cái rắm! Mày có tín vật thì làm sao, không có ai ủng hộ mày cả, đều là ủng hộ Giang Sơn Hải tao! Mày ngồi ở vị trí này, không ai công nhận, cũng sẽ không có ai đồng ý! Nếu bây giờ mày đứng lên, giao tín vật chân chính cho tao, tao còn có thể tha chết cho mày.”
Giang Sơn Hải cũng biết, lúc này chính là cơn khốn cùng, giương cung bạt kiếm, không thể có chút nhượng bộ nào, phải cứng rắn đến cùng, thậm chí trực tiếp lật đổ Tề Đẳng Nhàn ở đây cũng không đang tiếc!
Bởi vì, chiều hướng hôm nay đang nghiêng về phía ông ta, chứ không phải Tề Đẳng Nhàn!
Chương 814 Rối rít trở mặt
Chương 814. Rối rít trở mặt
Dương Ý cũng vô cùng rõ ràng thế cục ngay lúc này, nếu như còn tiếp tục không ra mặt, e rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ thật sự được như ý!
Hắn ta quyết định rất nhanh, thoáng chốc đã bước ra khỏi chỗ, lớn tiếng nói: “Không sai, nhà họ Dương chúng ta chỉ nhận Giang Sơn Hải làm đà chủ, cũng không công nhận Tề Đẳng Nhàn cậu, đó không phải là chỗ ngồi thuộc về cậu, mau cút xuống!”
Giang Sơn Hải cảm kích nhìn Dương Ý một cái, quả nhiên lựa chọn liên thủ với Dương Ý là không hề sai, dù sao thì nhà họ Dương cũng có thâm thù đại hận với Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Dương Ý, lại chỉ cười một tiếng, không trả lời.
Dương Ý liền quay đầu nói với Triệu Man Nhi: “Tam phu nhân, cô cảm thấy như thế nào?”
Triệu Man Nhi cũng đứng dậy, nói: “Lời của Dương tiên sinh không sai, chúng tôi cũng chỉ nhận Giang Sơn Hải tiên sinh, đều không nhận Tề Đẳng Nhàn anh! Anh là cái thá gì, đức không xứng vị, cũng dám ngồi lên cái ghế đà chủ sao?”
Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc đều không khỏi lau mồ hôi, quả nhiên, chuyện mà bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra rồi!
Giang Sơn Hải có quyền có thế, dù cho Tề Đẳng Nhàn có tín vật thật thì cũng chưa chắc có thể đàn áp được tình hình này.
“Ha ha ha, đúng vậy, mọi người đều ủng hộ tao! Dù trong tay tao có là tín vật giả, cũng có thể biến được thành thật! Mà mày, không có được lòng người, dù có cầm ấn vua truyền quốc, cũng không có được sự chấp thuận của người khác!” Giang Sơn Hải cười to, cảm thấy tình thế đã đảo trở lại.
Hai gia tộc lớn đứng ra nói chuyện giúp ông ta, thật là mang đến tác dụng giải quyết dứt khoát!
“Giờ thì cút ngay khỏi vị trí của tao, sau đó tự phế đi hai chân, tao niệm tình hôm nay khai mạc đại hội, giữ lại cái mạng chó cho mày!” Giang Sơn Hải cười gằn nói.
Sắc mặt Văn phu nhân trầm xuống, nói: “Giang Sơn Hải, ông muốn vi phạm tổ huấn Long Môn sao? Dám uy hiếp Tề đà chủ như vậy?”
Giang Sơn Hải hỏi: “Tề đà chủ? Cậu ta? Tôi không công nhận, hơn nữa, mọi người cũng đều không công nhận! Đạt được lòng người mới có được thiên hạ, ở đây, tôi được lòng người nhất, vị trí đà chủ, không phải tôi thì là ai?”
Lời nói ngang ngược này của ông ta, không phải tôi thì là ai.
Nhưng ngay lúc đó, bên phía nhà họ Trịnh, có người đứng ra, nói: “Triệu Man Nhi chẳng qua chỉ là dì nhỏ mà cha tôi cưới về mà thôi, không thể đại diện cho ý kiến của nhà họ Trịnh, nhà họ Trịnh chúng tôi, ủng hộ Tề đà chủ!”
Người lên tiếng, chính là Trịnh Hữu Bân!
Triệu Man Nhi nghe nói như vậy xong, mặt liền biến sắc, giận tím mặt, nhìn về phía Trịnh Hữu Bân, mắng: “Mày nói cái gì?”
Mặt Trịnh Hữu Bân đầy khinh thường nói: “Nhịn bà lâu lắm rồi đấy! Nhà họ Trịnh chúng ta, từ khi nào mà đến lượt một người phụ nữ làm dì nhỏ như bà nói ra nói vào? Tôi là đại thiếu gia nhà họ Trịnh, tôi làm chủ thay cho nhà họ Trịnh, nhà họ Trình chúng tôi, ủng hộ Tề đà chủ? Thế nào hả?”
Triệu Man Nhi giận đến mức cả người đều run rẩy, cười lạnh nói: “Trịnh Hữu Bân, mày muốn tự tìm đường chết có phải không hả?”
Ngay lúc này, gia chủ Trịnh Gia Minh đi ra, mắng: “Phận đàn bà con gái trong nhà, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao? Cô chẳng qua chỉ là vợ bé của tôi mà thôi, từ khi nào mà có thể đại diện cho nhà họ Trịnh rồi? Câm miệng lại!”
Hai cha con nhà họ Trịnh đột nhiên trở mặt, trực tiếp khiến cho Triệu Man Nhi ngây người!
“Được được được, Trịnh Sam Minh, Trịnh Hữu Bân, hai cha con các người, thật đúng là được lắm!” Triệu Man Nhi giận dữ đến bật cười, đã nổi lên sát tâm, quay về liền thiên đao vạn quả hai các người ném cho cá mập ăn.
Mặc dù Triệu Man Nhi cường thế, thậm chí là nắm giữ cả nhà họ Trịnh, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải mang họ Trịnh, sau khi hai cha con họ ra mặt nói chuyện, uy tín của cô ta có thể nói là rơi xuống đáy vực!
Sắc mặt của Giang Sơn Hải không hỏi biến đổi, biến cố đột ngột của nhà họ Trịnh, khiến cho đầu óc của ông ta mông lung.
Ông ta vội vàng nhìn về phía Tiết Chân, nói: “Tiết tiên sinh, thân là gia chủ nhà họ Tiết một trong ba gia tộc lớn của Thượng Hải, hẳn là cậu cũng nên thể hiện lập trường một chút chứ?”
Tiết Chân nói: “Được chứ, tôi ủng hộ Tề đà chủ đó!”
“Phốc!”
Giang Sơn Hải suýt chút nữa thì hộc máu!
Sao mà Tiết Chân cũng lâm trận lật lọng thế? Không phải trước đó đã nói rõ rằng sẽ ủng hổ ông ta à?
Cả đám người nhà họ Dương đang có mặt đều nghẹn họng trố mắt ra nhìn, mới vừa nãy Giang Sơn Hải còn đang chiếm hết thế thượng phong, sao mà chỉ trong chớp mắt, nhà họ Trịnh trở mặt nội bộ, nhà họ Tiết cũng đột nhiên thay đổi lời nói rồi?
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, không ngờ Tiết Chân vậy mà lại cứ thế đứng về phía hắn vào lúc này, chẳng lẽ tên gia hỏa này một chút nội tình gì sao? Mình cũng đâu nhắc tới chuyện này với anh ta!
Ngay lúc này, Tống Chí Mai cũng lớn tiếng nói: “Tôi Tống Chí Mai, cũng toàn lực ủng hộ Tề Đẳng Nhàn tiên sinh đảm nhiệm vị trí đà chủ, thống lĩnh toàn bộ Long Môn Thượng Hải chúng ta!”
Văn phu nhân khẽ mỉm cười, nói: “Nhà họ Văn chúng ta đương nhiên không cần phải nói, bằng lòng ra sức vì Tề tiên sinh, không tiếc đầu rơi máu chảy!”
Lúc này Tiết Chân cũng cười ha ha, nói: “Nhà họ Tiết chúng tôi cũng nguyện ý ủng hộ Tề đà chủ, mong Tề đà chủ sau này chiếu cố nhà họ Tiết nhiều hơn.”
Trịnh Sam Minh nói: “Nhà họ Trịnh cũng giống như vậy, toàn lực ủng hộ đồng thời phối hợp với công việc của Tề đà chủ, sau này chung sống ở Thượng Hải, mong được chỉ bảo.”
Dương Ý và Triệu Man Nhi giận đến mức cả người đều run rẩy.
Trận lật mặt này, diễn ra cũng quá mức đột ngột rồi!
Đôi con ngươi của Giang Khuynh Nguyệt tỏa sáng rực rỡ, quả nhiên, không từ thủ đoạn, cũng không phải là con đường tắt dẫn đến thành công.
“Tôi Dương Quan Quan, thay mặt nhà họ Dương, toàn lực ủng hộ Tề đà chủ.” Ngay lúc này Dương Quan Quan đứng dậy, nhàn nhạt nói.
Dương Ý nghe cô nói như vậy, không khỏi cười lạnh nói: “Thứ nghiệt chủng như cô từ khi nào có tư cách thay mặt nhà họ Dương thế?”
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: “Bởi vì nhà họ Dương bây giờ, đã sắp phải đi đời nhà ma rồi, không muốn đi theo người chết là anh, vậy thì cũng chỉ có thể nương nhờ vào tôi. Tôi, là người đứng đầu tương lai của nhà họ Dương!”
Lời này trực tiếp khiến cho Dương Ý và đám người nhà họ Dương phá lên cười ha hả, rối rít khinh thường.
Nhưng lúc này điện thoại di động của Dương Ý lại vang lên, hắn ta vừa nhìn thấy số điện thoại, không khỏi cau mày nhấn nghe, sau khi vừa nghe được chốc lát đã kinh hãi nói: “Mày nói cái gì?”
“Sao lại có thể, giao tình của tao và tập đoàn liên minh tài chính phía đông bền chặt như vàng, Đan Cát Nhĩ và Tạ Nhĩ Bì đều là bạn tốt của tao…”
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào, mày đừng hòng gạt tao, tập đoàn liên minh tài chính phía Đông không thể nào làm như vậy!”
Mọi người không biết cuộc điện thoại này là ai gọi tới, nhưng đều biết, nhất định nhà họ Dương gặp phải biến cố lớn rồi! Bằng không, với lòng dạ của Dương Ý, không thể nào thất lễ trước mặt nhiều người như vậy.
Dương ý cúp điện thoại “ba” một tiếng, ngón tay vẫn còn run rẩy.
Dương Quan Quan nói: “Đừng cố chấp chống đỡ nữa, mau mau quay về xem tập đoàn Dương thị một chút đi.”
Dương Ý cắn răng, cúi đầu xoay người rời đi! Đúng như lời mà Dương Quan Quan nói, hiện giờ tập đoàn Dương thị rơi vào tình huống vô cùng nguy cấp, hắn ta không thể không đi giải quyết.
“Người của nhà họ Dương, nhớ lời tôi nói cho kỹ. Không muốn chết chìm trên cùng một thuyền với Dương Ý thì nhanh chóng thay đổi địa vị đi, tôi có thể thu nhận các người, nhưng các người cũng phải cho tôi thấy được giá trị của việc thu nhận.” Lúc này, Dương Quan Quan mở miệng nhắc nhở.
Đám người nhà họ Dương cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể buồn bực rời khỏi trang viên cùng Dương Ý.
Thấy người duy nhất ủng hộ mình là Dương Ý cũng đi mất rồi, Giang Sơn Hải hoàn toàn hoảng loạn!
Ông ta dừng ánh mắt khẩn thiết trên người Nghiêm Mộc Long đang ngồi im không nhúc nhích, hy vọng cô ta có thể đứng ra giúp mình một tay trong thời khắc mấu chốt này.
Nhưng Nghiêm Mộc Long lại cười a a một tiếng, nói: “Thật là lãng phí biểu cảm, chẳng qua chỉ là phế vật bùn nhão không đắp được tường mà thôi!”
Nói xong câu này, cô ta đứng lên, lắc đầu một cái, xoay người đi mất.
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên ghế đà chủ, từ tốn mà lại mạnh mẽ mở miệng nói: “Tôi Tề Đẳng Nhàn, theo lệnh Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn, đảm nhiệm vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải!”
“Tôi đã nói xong, ai tán thành? Ai phản đối?”
Giang Sơn Hải không dằn nổi la lên: “Tao phản đối!”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, giơ tay liền tát một bạt tai, đánh cho cả người Giang Sơn Hải xoay tròn bay đi…
Chương 815 Điên rồi
Chương 815. Điên rồi
Bây giờ Giang Sơn Hải nói phản đối, rõ ràng cho thấy chưa hiểu tình thế.
Người ủng hộ ông ta cũng đã đi rồi, người trước đây ủng hộ ông ta cũng đều quay lại ủng hộ Tề Đẳng Nhàn rồi, ông ta còn có tư cách gì mà phản đối chứ?
Tề Đẳng Nhàn tát ông ta một bạt tai đó không phải là đáng đời hay sao?
Giang Sơn Hải bị Tề Đẳng Nhàn quất ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt, rên rỉ xuýt xoa đau đớn không chịu nổi, trong lúc nhất thời cũng không thể bò dậy được.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ, còn người nào phản đối không?”
Không một ai đang có mặt dám lên tiếng.
Ngay cả bọn thuộc hạ của Giang Sơn Hải cũng đều yên lặng không một tiếng động, dù sao, hiện tại Giang Sơn Hải đã thất thế, Tề Đẳng Nhàn lại quá mức cường thế, đứng ra phản đối vô dụng thì không nói, nói không chừng còn bị thanh toán.
“Không có ai phản đối, vậy sau này tôi chính là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, hy vọng ngày tháng sau này mọi người sẽ chung sống với nhau thật tốt, mong được chỉ bảo nhiều hơn!” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt giơ tay lên, hơi ôm quyền hành lễ mà nói.
Lúc này, Dương Quan Quan dẫn đầu vỗ tay, sau khi mọi người sững sờ một chút, cũng đều rối rít vỗ tay theo.
Vẻ mặt của Tống Chí Mai cũng không khỏi trở nên hơi kích động, bây giờ Tề Đẳng Nhàn nắm đại quyền trong tay, có thể thực hiện lời hứa rồi!
Nhưng lúc này Giang Sơn Hải đã lấy lại được sức lực, hét lớn: “Tao phản đối!”
Ông ta lại bò dậy khỏi mặt đất.
“Tao phản đối! Tao mới là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, tao mới là đà chủ của Long Môn Thượng Hải! Ha ha ha…”
“Tao là đà chủ, ha ha ha ---”
“Bọn mày đều phải nghe theo mệnh lệnh của tao, tao là đà chủ, tao là đà chủ!”
Sau khi Giang Sơn Hải bò dậy thì khua tay múa chân cười lớn, như điên như dại.
Khách khứa có mặt cũng phát ngốc, Giang Sơn Hải đây là bị làm sao vậy, đột nhiên biến thành như thế này, mất trí hóa điên rồi sao?
Tề Đẳng Nhàn hơi chán ghét nhìn ông ta một cái, hắn có lòng thương cảm kẻ yếu, nhưng người như Giang Sơn Hải, căn bản không xứng đáng nhận được lòng thương cảm của bất kì ai.
Vì quyền lực mà không từ thủ đoạn, nhân cách cũng đã hoàn toàn vặn vẹo, trong thiên hạ này, đã không có gì là không thể bị ông ta lợi dụng làm quân cờ.
Giang Sơn Hải nhìn mọi người, ha ha cười lớn mà nói: “Hôm nay tao cuối cùng cũng lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, bọn mày thấy tao, còn không mau quỳ xuống khấu đầu?”
“…”
Mọi người nhìn Giang Sơn Hải điên dại, không nói lời nào.
Giang Sơn Hải khua tay múa chân vừa chạy vừa nhảy cẫng lên: “Ô hô, tao thành đà chủ rồi, tao thành đà chủ rồi…”
Tề Đẳng Nhàn hơi khẽ lắc đầu, hướng về phía đám thành viên Long Môn bên dưới, xua tay một cái, để cho bọn họ chừa ra một lối đi.
Cho dù Giang Sơn Hải đây là thật sự phát điên rồi, hay là giả điên giả dại để bảo toàn tính mạng, thì ông ta cũng đều đã xong đời rồi, đời này cũng không còn cơ hội bò dậy nữa.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn đến đây, không khỏi thở dài xa xăm, nói sao đi nữa thì Giang Sơn Hải cũng là cha ruột của cô, biến thành bộ dạng này, khiến trong lòng cô vẫn là có vô vàn thương tiếc lẫn bùi ngùi.
Có điều, cô cũng không thể thương hại Giang Sơn Hải.
Bởi vì, Giang Sơn Hải đi đến bước đường này, hoàn toàn là do ông ta tự mình chuốc lấy.
Người đàn ông đó đã hoàn toàn bị quyền lực khiến cho đầu óc mê muội, vì thế mà không tiếc bất cứ thứ gì.
Nếu như ông ta đã thật sự phát điên rồi, đắm chìm trong giấc mộng lên làm đà chủ, đối với ông ta mà nói, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt…
Tống Chí Mai nhìn tới đây cũng là không khỏi lắc đầu, mặc dù bà ta và Giang Sơn Hải cạnh tranh kịch liệt, nhưng chấp niệm này đối với bà ta, cũng không nặng giống như đối với Giang Sơn Hải.
Giang Khuynh Nguyệt nhìn Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái rồi đứng dậy đuổi theo, mặc dù ngoài miệng đã nói đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Giang Sơn Hải vô tình, cô lại không thể vô nghĩa, dẫu sao cô cũng là con gái ông ta.
“Giang Khuynh Nguyệt thế nhưng là một cô gái có tình có nghĩa.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi hắn phục hồi lại tinh thần, thấy Tống Chí Mai vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng ho khan này, đều vội vàng chuyển ánh mắt đến trên người hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Mặc dù tôi là đà chủ của Long Môn Thượng Hải, nhưng cũng chưa quen thuộc với công việc của Long Môn. Cho nên, tôi muốn tuyên bố một chuyện ở đây!”
“Tôi muốn mời nữ sĩ Tống Chí Mai, thay mặt tôi nắm giữ quyền lực của đà chủ, dẫn dắt Long Môn Thượng Hải.”
“Sau này, mệnh lệnh của nữ sĩ Tống Chí Mai, cũng giống như mệnh lệnh của tôi, tất cả đệ tử Long Môn cần phải nhớ cho kỹ!”
Những thành viên Long Môn kia lập tức chắp tay lại, lớn tiếng nói: “Vâng!”
Khóe miệng Tống Chí Mai cũng không khỏi nở ra một nụ cười châm biếm, mặc dù không thể chân chính lên làm đà chủ, nhưng mà, lấy chức vụ phó đà chủ, thay mặt đà chủ sử dụng quyền lực, vậy cũng không khác gì làm đà chủ chân chính rồi.
Cái mà bà ta mong muốn, chính là thứ quyền lực này, chứ không phải là một cái danh tiếng.
Lý Vân Uyển âm thầm thở dài, suy nghĩ: “Mẹ mình cũng thật là một người ham làm quan mà, có điều, cũng may là bà không mất trí như Giang Sơn Hải, hai người vẫn là có điểm khác biệt.”
Tề Đẳng Nhàn lười biếng nói: “Tiếp theo, xin mời phó đà chủ Tống Chí Mai bước lên phát biểu đôi lời.”
Hắn thẳng tay ném hết những chuyện tiếp sau này cho Tống Chí Mai.
Trên thực tế, hắn cũng không phải là cảm thấy vô cùng hứng thứ với cái chức vị đà chủ Long Môn Thượng Hải, nếu như không phải Lý hà Đồ đích thân tìm đến hắn, hắn cũng không muốn để ý tới đâu.
Thậm chí, bây giờ hắn cảm thấy cái thân phận chuẩn tướng của ban Chính trị cũng là một loại đối với hắn, rất nhiều thời điểm muốn làm chút gì đó, đều phải kiêng dè cái thân phận này, tránh để người của phe Phó Phong Vân mang phiền phức gì đến.
“Cái ghế này, thật sự là có chút ý nghĩa như ngôi báu sắt, Văn Dũng Phu vừa chết đã có nhiều câu chuyện cảy ra xung quanh cái ghế này như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cái ghế tượng trưng cho quyền lực của đà chủ kia, hơi khẽ lắc đầu.
Dương Quan Quan có chút kinh ngạc khi thấy Tề Đẳng Nhàn trực tiếp vung tay ra vẻ ông chủ, nói: “Quyền lực lớn như vậy, anh cứ thế trực tiếp ném cho người khác sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Có liên quan gì đâu chứ? Tôi cũng không quan tâm đến những thứ này.”
Dương Quan Quan nói: “Chỉ là tôi thấy anh đã xử lý quá tùy tiện mà thôi.”
“Không sao cả, đến lúc đó cô có chuyện gì muốn nhờ Long Môn giúp đỡ, trực tiếp đi tìm dì Tống là được.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Sau khi vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải đã được quyết định, trận mưa to gió lớn ở Thượng Hải dường như cũng có vẻ đã sắp yên tĩnh trở lại.
Bình luận facebook