• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (5 Viewers)

  • Chương 936-937

Chương 936 Hành vi khủng bố

Từ Ngạo Tuyết thầm nghĩ trong lòng rằng ham muốn trả thù của Tề Đẳng Nhàn thực sự vô cùng mạnh mẽ, hay nói cách khác là lòng dạ của hắn còn hẹp hòi hơn so với hạng người tiểu nhân.

Nói tới nói lui mãi, cho dù hai người bọn họ có chí chóe với nhau đến mức nào thì Tề Đẳng Nhàn vẫn quyết định rằng hắn sẽ chuyển toàn bộ số dược phẩm mà bên phía Hoàng Văn Lãng đã cung cấp sang cho Từ Ngạo Tuyết.

Dù sao thì một khi địa vị của Từ Ngạo Tuyết ở Nam Dương càng cao hơn thì cô ta sẽ nhận được sự ủng hộ càng mạnh mẽ hơn từ phía nhà họ Triệu, đến lúc đó thì hiệu quả sát thương tạo thành khi cô ta đâm sau lưng nhà họ Triệu cũng sẽ càng lớn hơn nữa.

Có điều, nếu như nói nhà họ Triệu hoàn toàn không có một chút cảm giác phòng bị nào đối với Từ Ngạo Tuyết thì đó cũng chỉ là một lời nói hoàn toàn vô nghĩa.

Có thể nói Từ Ngạo Tuyết hiện tại không khác là bao so với một nghệ nhân diễn xiếc đang bước đi trên dây thừng, chỉ cần cô ta sơ ý một chút là sẽ sẩy chân rồi ngã xuống vực sâu, rơi vào kết cục thảm thương tan xương nát thịt.

Vào lúc nửa đêm, Từ Ngạo Tuyết nhận được một cuộc điện thoại từ ai đó.

Sau khi cuộc nói chuyện thông qua điện thoại chấm dứt, Từ Ngạo Tuyết quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên ghế sô pha rồi mỉm cười và bảo hắn: “Chúc mừng anh, bây giờ có thể nói là anh đã bị kẻ địch bao vây bốn phía rồi!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Không phải là tôi đã sớm bị kẻ địch bao vây bốn phía từ lâu rồi hay sao? Mạng lưới điện thoại của cô chỉ có chất lượng tương đương như ở vùng nông thôn thôi à?”

Từ Ngạo Tuyết lắc đầu một cái rồi nói tiếp: “Ý của tôi là thế này, người của gia tộc Rothschild đã tự mình tìm đến tận đế đô rồi, bọn họ thậm chí còn đề cập đến chuyện anh đánh chết Jimmy de Rothschild với các đại lão ở đế đô để tiến hành can thiệp trực tiếp vào sự việc lần này!”

Tin tức đó khiến Tề Đẳng Nhàn không thể không ngẩn người ra trong một chốc lát, sau đó hắn hơi híp mắt lại.

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì chẳng bao lâu sau anh cũng sẽ bị liệt vào vị trí chính giữa của danh sách các phần tử khủng bố thôi.” Từ Ngạo Tuyết nói như có điều suy nghĩ, trông khuôn mặt cô ta có vẻ khá là hả hê.

“Phần tử khủng bố sao?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhe hàm răng ra, sau đó hắn lại bật cười ha ha. “Người của gia tộc Rothschild chạy đến tận nước Hoa để chủ động can thiệp trực tiếp vào sự việc lần này, chỉ sợ là chắc hẳn người của nhà họ Triệu cũng đang nhúng tay vào thúc đẩy một phần nào đó ấy nhỉ?”

Từ Ngạo Tuyết đáp lại: “Ồ? Anh đoán đúng rồi đấy! Nhà họ Triệu đã phải chịu đựng quá nhiều thiệt thòi trong tay hai bố con anh, cũng vì vậy nên bọn họ mới phải sử dụng thủ đoạn như vậy để đối phó với anh.”

“Sau này anh cũng sắp sửa bị liệt vào trong danh sách các phần tử khủng bố, vậy thì chẳng phải là mấy triệu ki lô mét vuông ở nước Hoa này đều không thể nào trở thành chỗ nương thân cho anh được nữa hay sao.”

“Tất cả những quốc gia văn minh trên thế giới đều sẽ biến thành kẻ thù của anh!”

“Cho dù anh có muốn chuyển đến nước Mỹ để làm người dân tị nạn chính trị thì cũng sẽ không có bất cứ tác dụng nào hết.”

Tuy rằng gia tộc Rothschild đã không còn là một gia tộc tài phiệt thuộc hàng đứng đầu trên thế giới nữa, nhưng dù sao bọn họ cũng đã trở thành một gia tộc lớn từ rất lâu về trước, thậm chí bọn họ cũng đã từng chứng kiến sự ra đời của nước Mỹ xưa kia, vì vậy nên không một ai có thể khinh thường bọn họ.

Cái đầu của Jimmy de Rothschild đã vỡ tung ra chỉ sau một cú đấm của Tề Đẳng Nhàn, vì vậy nên cho dù không muốn đến mức nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ có thể cõng theo cái nồi này mà sống thôi.

Nhưng nếu như gia tộc Rothschild và nước Hoa hoàn tất quá trình trao đổi và hợp tác với nhau, đồng thời cả hai bên đều có chung một nhận định rằng hành vi mà Tề Đẳng Nhàn đã gây ra tương đương với hành vi khủng bố, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ sớm trở thành một con chuột chạy qua đường đích thực mà thôi.

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Anh vẫn còn cười được hay sao? Một khi bị liệt vào trong danh sách phần tử khủng bố thì cho dù có là ông trùm đứng đầu Tuyết quốc cũng khó có thể tỏ thái độ ủng hộ anh công khai như trước kia được, bây giờ thì kẻ địch mà anh phải đối mặt sẽ là cả thế giới văn minh đấy có biết không!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Chẳng lẽ cô đang lo lắng cho tôi sao? Cô sốt ruột như vậy làm cái gì chứ?”

Từ Ngạo Tuyết đáp lời hắn: “Buồn cười thật, tôi đây mà lại đi lo lắng cho anh sao? Tôi còn đang ước gì ngày mai anh bị đánh bom chết luôn ở đầu đường thì tốt quá, sau này tôi sẽ quật mộ anh rồi moi xác anh lên, học theo Ngũ Tử Tư thời xưa dùng roi đánh thi thể anh nát tươm như cám!”

Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi nói bằng giọng vô cùng ấm ức: “Nhưng mà tôi cũng làm gì còn cách nào khác nữa cơ chứ? Người ta đang dùng quyền lực to lớn để chèn ép tôi kia kìa, chẳng lẽ tôi còn không phải là một con côn trùng nhỏ bé đáng thương sao? Ài… Xem ra số phận đã định sẵn rằng tôi sẽ phải trở thành một con chuột chạy qua đường và bị người ta đuổi giết rồi.”

Thấy Tề Đẳng Nhàn có vẻ như đang thực sự sa sút về mặt tinh thần, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà khẽ nhíu mày một cái.

“Lối thoát duy nhất của anh vào lúc này chính là ra mặt để gặp gỡ và đàm phán với người của gia tộc Rothschild, đừng có đợi cho đến khi mọi chuyện đã được định đoạt xong xuôi nữa, đến lúc đó thì anh không thể thay đổi được quyết định mà bọn họ đã đưa ra nữa đâu!” Từ Ngạo Tuyết nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.

“Tuyết ơi Tuyết à, cô đúng là đối xử với tôi tốt thật đấy, bây giờ cô lại còn bày mưu tính kế thay tôi nữa cơ.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ hết sức cảm động.

Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại: “Có cái rắm ấy, tôi chỉ lo là trong tương lai tôi không còn có thể báo thù anh được nữa mà thôi! Huống hồ bây giờ tôi cũng cần có anh giúp tôi củng cố lại địa vị ở Nam Dương cho thật vững chắc nữa chứ.”

Tề Đẳng Nhàn đã bước tới rồi bế Từ Ngạo Tuyết lên, hắn nói tiếp: “Ai đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi đều hiểu rất rõ.”

Từ Ngạo Tuyết nói với vẻ mặt căm tức: “Anh có buông tôi ra không thì bảo! Cái tên chết tiệt nhà anh, ai mà thèm đối xử tốt với cái loại người như anh cơ chứ?”

Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Rõ ràng là cô đang rất lo lắng cho tôi chứ còn gì nữa!”

“Ờ phải đấy, tôi đang rất lo lắng cho anh, tôi lo là anh sẽ tồn tại quá lâu trên cái cuộc đời này.” Từ Ngạo Tuyết nở một nụ cười lạnh lẽo rồi đáp lại.

“Cho dù cô có tiếp tục nói dối thêm nữa thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn lại nói tiếp.

Từ Ngạo Tuyết nhíu mày thật chặt, cô ta không nhịn được mà âm thầm cảm thấy có chút khủng hoảng trong lòng, loại khủng hoảng ấy, không giống như kiểu là vì có chuyện gì xảy ra đã khiến cho cô ta phải hãi hùng kinh sợ.

Mà là bởi vì sau khi nghe xong cuộc điện thoại đó, không ngờ cô ta thế mà lại thực sự có chút bận tâm về việc Tề Đẳng Nhàn sắp sửa bị liệt vào danh sách mang tên “phần tử khủng bố!”

Từ Ngạo Tuyết vẫn luôn luôn ước gì Tề Đẳng Nhàn không được chết tử tế, nếu như là trước đây thì nhất định mong muốn đó của cô ta sẽ không hề lay chuyển một chút nào mà vẫn luôn vững chãi không thay đổi! Nhưng bây giờ cô ta lại cảm nhận được rằng có một chút xíu lo lắng bé nhỏ dành cho Tề Đẳng Nhàn đang xuất hiện trong lòng mình ư?!

Chính cảm giác ấy khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng khủng hoảng!

Lẽ ra Từ Ngạo Tuyết không nên có cảm giác như vậy, lẽ ra cô ta chỉ nên cảm thấy căm hận Tề Đẳng Nhàn mới đúng.

“Cô không cần lo lắng cho tôi làm gì cả, lại càng không nên phân tâm vì chuyện của tôi, cô cứ hoàn thành cho tốt những chuyện của riêng cô là được rồi. Sau khi Jimmy bị tôi… bị tôi đánh chết, tôi cũng đã tính toán xem bản thân nên giải quyết sự việc lần này như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi nói.

“Giải quyết như thế nào cơ chứ? Anh chỉ còn một biện pháp duy nhất là đưa ra điều kiện có lợi nào đó đủ để khiến gia tộc Rothschild động lòng thôi, chỉ có như thế thì anh mới có thể thoát được!”

“Hơn nữa người mà anh đánh chết còn là người được bọn họ chọn ra làm người thừa kế của chi nhánh sản nghiệp mà gia tộc bọn họ xây dựng nên ở nước Mỹ, có thể nói hắn ta là một tên quyền cao chức trọng.”

“Vốn dĩ danh tiếng của bọn họ ở nước Mỹ đã không được tốt đẹp cho lắm rồi, vậy mà bây giờ anh lại còn đánh chết một người thừa kế quan trọng như vậy đối với bọn họ, vậy là danh tiếng của bọn họ lại càng xuống thấp hơn nữa.”

“Cho dù anh có tìm đến chỗ bọn họ và nói rằng anh muốn trao đổi về chuyện đàm phán hợp tác, kể cả khi anh có đưa ra một lợi ích cực kỳ to lớn, thì cũng chưa chắc bọn họ sẽ vui lòng chấp nhận và bỏ qua cho anh.”

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nở một nụ cười lạnh lẽo và nói với vẻ mặt hết sức khinh thường.

Tề Đẳng Nhàn lại đáp: “Đêm vẫn còn dài, chúng ta không nên nói về chủ đề này nữa thì hơn.”

Từ Ngạo Tuyết nói: “Anh cút mẹ đi, bà đây không muốn có một chút xíu quan hệ dính dáng nào với phần tử khủng bố đâu đấy!”

“Một chút xíu thì có lẽ là hơi ít đấy, trước đây chúng ta cũng đã tạo nên mối quan hệ trị giá ít nhất vài trăm triệu rồi cơ mà.”

Trong lúc nói chuyện thì Tề Đẳng Nhàn đã vác Từ Ngạo Tuyết lên vai, mà hiển nhiên là việc cô ta khoa tay múa chân để phản kháng lại việc này hoàn toàn không có một chút hiệu quả nào đối với Tề Đẳng Nhàn cả.

Dường như Từ Ngạo Tuyết cũng đã học được một đạo lý là nếu đã không thể phản kháng được thì đành phải miễn cưỡng hưởng thụ thôi.

Sáng hôm sau, khi vừa mới mở mắt trong tình trạng tương đối mệt mỏi, Từ Ngạo Tuyết đã thấy Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở ngoài ban công và quay mặt về phía mặt trời mọc để luyện tập quyền pháp.

“Alo, Tiểu Long đấy à?” Bỗng nhiên nhạc chuông điện thoại di động của Tề Đẳng Nhàn reo lên, hắn cầm nó lên nghe máy, ấn nút chấp nhận cuộc gọi rồi vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi.

Từ Ngạo Tuyết chỉ cần nghe qua cách xưng hô là cũng đủ hiểu người nào đang gọi điện thoại đến cho Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt của cô ta không thể không biến sắc, sau đó cô ta chỉ im lặng nằm đó mà không nói một lời nào.

Ngọc Tiểu Long từng là người bạn tốt nhất của Từ Ngạo Tuyết.

Nhưng bây giờ thì hai người bọn họ cứ như người dưng nước lã vậy.

Thậm chí cô ta còn có thể tưởng tượng ra được rằng Ngọc Tiểu Long đã cảm thấy khinh bỉ và coi thường cô ta đến mức nào khi biết rằng cô ta đã đầu hàng và gia nhập vào thế lực của nhà họ Triệu.

“Tin tức của cô chậm trễ hơn một chút so với tin tức của người khác rồi, từ đêm hôm qua tôi đã biết chuyện rồi nhé, gia tộc Rothschild tìm đến tận đế đô để chuẩn bị trao đổi về hành vi lặn lội cả ngàn ki lô mét sang nước Mỹ giết người của tôi, bọn họ muốn xếp hành vi đó vào hạng mục hành vi khủng bố chứ gì.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười tủm tỉm vừa nói.

Ngọc Tiểu Long hỏi lại với giọng ngạc nhiên: “Tin tức của anh linh thông tới mức đó sao? Là ai đã nói cho anh vậy? Chính tôi còn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nhận được tin tức này cơ mà!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Tề Đẳng Nhàn đã lặng lẽ bước đến trước mặt Từ Ngạo Tuyết từ lúc nào không biết, cô ta vừa nghe được những lời ấy thì ngay lập tức ngồi bật dậy, quay mặt sang nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, liên tục nháy mắt.

Hiển nhiên là Từ Ngạo Tuyết không muốn để cho Ngọc Tiểu Long biết về mối liên hệ cũng có thể coi là tương đối sâu đậm giữa bản thân và Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cũng nhìn lại Từ Ngạo Tuyết bằng ánh mắt mang chút ý cười.

Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt cô ta hiện ra vẻ cầu xin.

Tề Đẳng Nhàn bèn duỗi tay ra rồi đặt lên đỉnh đầu cô ta mà ấn xuống, sau một khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, Từ Ngạo Tuyết lập tức hiểu ra ngay là cái tên đàn ông khốn kiếp cặn bã này lại đang muốn giở trò uy hiếp cô ta thêm một lần nữa!

Cô ta hít sâu một hơi, sau đó cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống.
Chương 937 Vẫn cứ kiêu ngạo như lúc trước

Sau khi đợi Tề Đẳng Nhàn nói chuyện xong và cúp điện thoại, Từ Ngạo Tuyết bật người dậy muốn chơi trò qua cầu rút ván.

Vậy nhưng không lẽ cô ta có thể lay chuyển được bàn tay tràn đầy sức lực đang ấn đầu mình của Tề Đẳng Nhàn hay sao?

Lúc trước Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long từng được xưng tụng là hai cô gái xinh đẹp bậc nhất của đế đô, bản thân cô ta cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.

Đương nhiên là Từ Ngạo Tuyết không muốn để cho Ngọc Tiểu Long biết rằng đến tận bây giờ mà cô ta vẫn còn đang ở cùng một chỗ với Tề Đẳng Nhàn, thậm chí có những khoảng thời gian mà cô ta cần phải tạm thời tỏ ra nhân nhượng trước mặt Tề Đẳng Nhàn vì lợi ích toàn cục.

Sau khi buổi sáng ngày hôm ấy trôi qua, Từ Ngạo Tuyết đã không còn cảm thấy khủng hoảng nữa rồi, bởi vì hiện tại thì cô ta chỉ cảm thấy bản thân căm hận Tề Đẳng Nhàn đến chết cũng không nguôi ngoai!

Có điều, nếu như cảm giác này cũng chỉ là tạm thời thì sao…

Đợi đến khi cảm giác nhục nhã này trôi qua mất thì sao, tâm trạng lúc đó của cô ta sẽ là như thế nào?

“Tôi quả thực đã xem thường cô rồi, không ngờ ngay cả Ngọc Tiểu Long đang ở đế đô mà còn không thể sánh bằng một người đã sa cơ thất thế như cô, Từ tổng đúng là lợi hại thật đấy!” Tề Đẳng Nhàn đánh giá Từ Ngạo Tuyết bằng ánh mắt đầy tán thưởng rồi mỉm cười và nói.

“Tề Đẳng Nhàn, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn dám bắt nạt tôi thế này nữa thì cứ coi chừng, rồi sẽ có một ngày tôi quay sang đâm sau lưng anh cho mà xem!” Từ Ngạo Tuyết vừa thở hổn hển vừa đáp lại.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Thế này không phải là tôi bắt nạt cô, mà là tôi đang bày tỏ tình yêu thương đối với cô đấy chứ! Cũng vì tôi thích cô nên tôi mới muốn có cô cho bằng được, kể cả khi tôi có phải sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn nào đi chăng nữa.”

Từ Ngạo Tuyết không còn lời nào để nói với cái loại người như thế này nữa rồi, cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng lẽ ra mình nên phẩy tay bảo hắn cút đi ngay bây giờ còn bản thân thì sẽ nhanh chóng quay trở lại Nam Dương mới đúng.

Có điều, đúng vào lúc đó thì cánh cửa phòng lại bị gõ vang.

Tề Đẳng Nhàn quay lại ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, hắn tiếp tục biến bản thân thành dáng vẻ thừa cân mập mạp, cứ như thể hắn chỉ là một vị khách bình thường đến đây để gặp mặt Từ Ngạo Tuyết thôi vậy.

Từ Ngạo Tuyết bước ra mở cửa, người đang đứng ở ngoài đó là một người phụ nữ còn rất trẻ tuổi.

“Cô là ai vậy?” Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà nhíu mày một cái, bởi vì cô ta không nhận ra đó là ai.

“Cô chính là Từ Ngạo Tuyết đúng không nhỉ?” Người phụ nữ đó nhìn Từ Ngạo Tuyết một lượt rồi hỏi cô ta bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn.

Người phụ nữ này có vẻ bề ngoài không tệ, gu thời trang cũng khá là xuất sắc, chỉ cần nhìn vào khí chất thì cũng đủ để biết rằng cô ta là một vị tiểu thư khuê các rồi.

Từ Ngạo Tuyết nghe thấy giọng điệu của cô ta thì nhất thời cảm thấy không lọt lỗ tai, khó chịu cực kỳ, bèn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo rồi hỏi lại: “Cô đến đây với mục đích gì? Nếu như cô cảm thấy bản thân quá rảnh rỗi thì cũng đừng có mà quấy rầy tôi, bên trong phòng tôi vẫn còn đang có khách đấy!”

“Tôi là Lôi Tuyết Kiều, tôi nghĩ là cô cũng có thể đoán được rằng tôi là ai!” Người phụ nữ đó nói bằng giọng hết sức lạnh nhạt.

“Lôi Tuyết Kiều? Hình như cô ta là con gái của Lôi Chấn Kỳ thì phải.” Sau khi nghe xong những lời ấy thì Từ Ngạo Tuyết nghĩ thầm như vậy, nhưng cô ta không nói ra thành lời.

Hiện giờ Từ Ngạo Tuyết đang cảm thấy rất khó chịu, nếu là cô ta của trước kia, cho dù cô ta có đi đến nơi nào thì cũng làm gì có ai dám nói chuyện với cô ta bằng cái giọng điệu hung hăng và vênh váo như vậy chứ? Nhưng bây giờ đã không còn giống trước kia nữa rồi, cô ta đã sa cơ thất thế, cho dù cô ta có thể vùng dậy thêm một lần nữa nhưng đó cũng mới chỉ là vùng dậy ở Nam Dương mà thôi, cô ta vẫn còn là cái gai trong mắt những gia tộc lớn ở vùng bản địa nước Hoa như nơi này vậy.

Vào đúng cái khoảnh khắc mà Từ Ngạo Tuyết đang định hỏi Lôi Tuyết Kiều xem cô ta đến đây để làm gì thì đã thấy người phụ nữ này bỗng nhiên giơ tay lên thật cao, rồi bốp một cái, Lôi Tuyết Kiều tát thật mạnh vào bên má Từ Ngạo Tuyết.

“Anh Thành của tôi có ý định tiến hành một vài giao dịch hợp tác làm ăn với cô ở Nam Dương, vậy mà cô lại dám từ chối lời mời của anh ấy sao? Cô muốn chết phải không?” Lôi Tuyết Kiều nói bằng giọng hết sức lạnh lùng.

Một nửa khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết bị cái tát vang dội này của Lôi Tuyết Kiều làm cho tê dại, cả người cô ta ngẩn ra, dường như cô ta không hiểu đang có chuyện gì.

Tề Đẳng Nhàn thì lại đứng phắt dậy từ trên ghế sô pha rồi ngay lập tức bước thật nhanh đến chỗ bọn họ.

Ban nãy khoảng cách giữa Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết là quá xa, hơn nữa cái tát của Lôi Tuyết Kiều lại được tung ra một cách quá mức đột ngột, cũng vì vậy mà cho dù Tề Đẳng Nhàn có kịp cảnh giác với hành động của Lôi Tuyết Kiều thì hắn cũng không kịp đỡ cái tát kia cho Từ Ngạo Tuyết.

Lôi Tuyết Kiều nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó cô ta lại nói tiếp: “Cô vẫn còn nghĩ là bản thân đã thực sự gây dựng được một chút thành tựu đáng kể ở Nam Dương sao? Chẳng qua cô cũng chỉ dựa vào cách ôm đùi người ta, trở thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, cô có tư cách gì mà tỏ vẻ thanh cao như vậy chứ?”

“Anh Thành chủ động liên lạc với cô để bàn về vấn đề hợp tác làm ăn, đó là vì anh ấy để lại một chút mặt mũi cho cô, cũng là vì anh ấy muốn cho cô một cơ hội.”

“Vậy mà cô lại dám từ chối anh ấy sao?”

“Ngày hôm nay tôi tìm đến đây là để nói cho cô biết, nếu như cô không chịu đứng ra nói lời xin lỗi với anh Thành cho đàng hoàng, sau đó lại nhường sản nghiệp mà cô đang sở hữu ở Nam Dương lại cho anh ấy, thì tôi sẽ khiến cô phải ở lại thành phố Hương Sơn này mãi mãi!”

Từ Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, cô ta không nói một lời nào, chỉ giơ cánh tay phải lên rồi giáng xuống thật mạnh, trả lại cho Lôi Tuyết Kiều một cái tát!

“Bốp!”

Một tiếng động vang dội như sét đánh vang lên.

Cả người Lôi Tuyết Kiều phải lảo đảo lùi về phía sau, cuối cùng cô ta thậm chí không còn đứng vững được nữa mà buộc phải đặt mông xuống ngã ngồi trên mặt đất.

Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn Từ Ngạo Tuyết với khuôn mặt vô cùng kinh ngạc, cô ta không dám tin vào mắt mình nữa, không ngờ người phụ nữ này lại dám ra tay đánh cô ta! Không ngờ Từ Ngạo Tuyết lại dám ra tay đánh cô ta ở thành phố Hương Sơn này!

“Cô nghĩ bản thân là thứ gì cao quý lắm hay sao vậy? Cô dám cho tôi một cái bạt tai, rồi lại còn dám đứng trước mặt tôi mà khoa tay múa chân như vậy nữa cơ à?”

“Vương Kiếm Thành là cái thá gì cơ chứ, chỉ vì anh ta muốn tiến hành hợp tác làm ăn với tôi mà tôi nhất định phải đồng ý với đề nghị của anh ta sao?”

Từ Ngạo Tuyết đáp trả bằng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

Đương nhiên là Từ Ngạo Tuyết biết rằng chắc chắn đối phương có đủ năng lực để khiến cho cô ta bị mắc kẹt ở thành phố Hương Sơn này mãi mãi, vậy nhưng cô ta không thể ép bản thân phải cúi đầu trước bất cứ kẻ nào khác ngoài Tề Đẳng Nhàn nữa.

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Từ Ngạo Tuyết sẽ tỏ ra sợ hãi chứ, hắn không ngờ là cô ta lại đáp trả Lôi Tuyết Kiều bằng một cái tát mạnh mẽ như vậy… Một người phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết mới là người đáng để cho hắn thưởng thức và tìm cách chinh phục! Hắn thích nhất là đùa giỡn với Từ Ngạo Tuyết để kích thích tinh thần không chịu khuất phục của cô ta, nếu như cô ta không giàu sức sống như thế này thì Tề Đẳng Nhàn cũng không nảy sinh hứng thú với cô ta làm gì.

Tề Đẳng Nhàn lại hỏi: “Sao vậy, Vương Kiếm Thành liên lạc với cô để đề nghị chuyện hợp tác làm ăn giữa hai bên à?”

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh rồi trả lời: “Vương Kiếm Thành thấy tôi đã gây dựng được một chút căn cơ ở Nam Dương, vậy nên anh ta mới muốn nhúng tay vào, hơn nữa có vẻ như anh ta đã hứa hẹn rằng sẽ cho nhà họ Triệu một vài lợi ích nào đó. Bên phía nhà họ Triệu đã tỏ ý rằng bọn họ muốn tôi bán đứt một hầm mỏ mà tôi vừa mới bắt đầu khai thác được cho Vương Kiếm Thành, nhưng tôi không đồng ý, tôi đã từ chối bọn họ rồi.”

Sau khi nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn không thể không ngẩn người vì ngạc nhiên.

Nhà họ Vương, nói dễ nghe thì là bọn họ đang đứng ở phe trung lập, nhưng thực ra bọn họ lại không khác gì cỏ mọc đầu tường cả!

Vương Kiếm Thành một mặt thì theo đuổi tán tỉnh Ngọc Tiểu Long, một mặt thì lại lén lút liên lạc và đề nghị hợp tác với nhà họ Triệu, anh ta muốn bọn họ giúp nhà họ Vương tham gia vào thị trường của Nam Dương, cũng là muốn được chia một phần lợi ích, thực sự là tính toán rất kỹ càng!

Có điều về phía Ngọc Tiểu Long thì hơn phân nửa là Vương Kiếm Thành sẽ không đạt được mục đích mà anh ta mong muốn.

Người phụ nữ này có chính kiến quá mạnh mẽ, cho dù cả nhà họ Ngọc từ trên xuống dưới đều đồng loạt gây áp lực cho Ngọc Tiểu Long thì cô cũng sẽ không coi bọn họ ra gì đâu, bởi vì thực lực mạnh mẽ tuyệt đối của cô vẫn còn đang ở đó, cô chắc chắn sẽ tự quyết định vận mệnh của bản thân mình.

Từ Ngạo Tuyết cũng đã từng là một người có khao khát được tự quyết định vận mệnh của bản thân mình, chỉ có điều cô ta đã thất bại thảm hại trong cuộc đại chiến với tập đoàn Hướng thị, cũng vì vậy nên cô ta phải chắp tay giao lại vận mệnh của bản thân vào trong lòng bàn tay người khác.

“Mệnh lệnh của nhà họ Triệu mà cô cũng dám từ chối cơ à?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi.

“Chỉ cần ăn nói khéo léo một chút là được thôi, tôi đã lợi dụng tình hình ở Nam Dương hiện tại để qua mặt và đánh lừa bọn họ! Hơn nữa tôi cũng đã đem lại nhiều lợi ích cho bọn họ như vậy ở Nam Dương, bọn họ cũng cần có tôi còn gì, chút chuyện cỏn con đó không đáng để bọn họ trở mặt với tôi đâu.” Từ Ngạo Tuyết đáp bằng giọng cực kỳ thản nhiên.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, xem ra từ khi tới Nam Dương thì quả thực Từ Ngạo Tuyết đã trải qua một chuyến hành trình tương đối thuận lợi, nếu như là cô ta của trước kia thì khác, nhà họ Triệu hạ mệnh lệnh muốn cô ta làm cái gì thì cô ta buộc phải làm cái đó theo ý bọn họ.

Nhưng bây giờ thì Từ Ngạo Tuyết đã có thể cãi lại một vài mệnh lệnh đến từ nhà họ Triệu rồi.

Lôi Tuyết Kiều đang ngồi dưới đất cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, cô ta vừa nghiến răng nghiến lợi vừa mắng chửi: “Từ Ngạo Tuyết, cô chỉ là một con gà rừng đã sa cơ thất thế thôi, vậy mà cô cũng dám ra tay với tôi sao?”

Từ Ngạo Tuyết chỉ đáp lại bằng giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Cô nói sai rồi, cô mới là gà rừng, còn tôi thì là phượng hoàng mới đúng.”

Lôi Tuyết Kiều giận dữ đến nỗi không thể nào chịu đựng được nữa, khuôn mặt của cô ta đỏ lừ đến tận mang tai, cô ta bò dậy từ dưới đất rồi chuẩn bị tiếp tục xông vào đánh Từ Ngạo Tuyết.

Vậy nhưng ngay lúc đó thì một người đàn ông lại xuất hiện, anh ta đưa tay đè vai Lôi Tuyết Kiều lại rồi nói với cô ta: “Em cần gì phải tự mình ra tay như vậy chứ? Tuyết Kiều.”

“Anh… Anh Thành!” Lôi Tuyết Kiều nhanh chóng quay đầu lại, khi nhìn thấy người kia là Vương Kiếm Thành thì không nhịn được mà gọi tên anh ta với giọng điệu cực kỳ ấm ức.

Tề Đẳng Nhàn nhe răng ra cười rồi nói: “Ơ, đây không phải là Vương tổng nghèo kiết xác hay sao? Lần trước anh đã ba hoa khoác lác trước mặt Ngọc tướng quân rằng anh nhất định sẽ giành được Vân Đỉnh Thiên Cung về tay mình, kết quả là anh lại không đào đâu ra tiền để trả, anh có thấy mất mặt hay không vậy?”

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt của Vương Kiếm Thành không khỏi sầm xuống, anh ta nói: “Thì ra là Lý tổng, một tên ngu ngốc nhưng lại được cái nhiều tiền đây mà!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom