• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (2 Viewers)

  • Chương 951-955

Chương 951 Thiên tài hip hop

Chương 951: Thiên tài hip hop

Trong tay mỗi người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo đều cầm thật chắc một quả lựu đạn, cả hai bọn họ đều toát mồ hôi đầm đìa, bộ dạng thê thảm đó khiến cho Tề Đẳng Nhàn chỉ muốn cười phá lên.

“Hai người đừng có mà cư xử tùy tiện, nếu như chúng tôi gặp phải chuyện bất trắc thì chính hai người cũng không thể thu xếp xử lý được đâu!” Tạ Thiên Bảo không nhịn được mà hét lên thật lớn, thực ra trong lòng cô ta đã cảm thấy vô cùng lo sợ.

“Yên tâm yên tâm, nếu như hai người các cô mà gặp phải chuyện bất trắc thì nhất định chúng tôi cũng sẽ chết chung với hai người các cô mà, bây giờ hai người các cô chính là những người đang cầm lựu đạn đấy.” Từ Ngạo Tuyết khẽ cười rồi nói.

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với cô ta, hắn cảm thấy chính bản thân mình cũng có chút ngưỡng mộ sự can đảm của Từ Ngạo Tuyết ở hiện tại, nếu như là trước kia thì chắc chắn là cô ta không dám tỏ ra lưu manh như thế này đâu.

Tính cách của Từ Ngạo Tuyết bây giờ không phải là hoàn toàn đối lập với tính cách lúc trước của cô ta, nhưng chắc chắn là đã khác hẳn.

Tiếng còi xe cảnh sát đã bắt đầu truyền đến bên tai Tề Đẳng Nhàn, hắn biết sở cảnh sát thành phố Hương Sơn đã cử rất nhiều người đến đây rồi.

Thính lực của Từ Ngạo Tuyết không được tốt như Tề Đẳng Nhàn, đến khi những chiếc xe cảnh sát đến gần thì cô ta mới nghe rõ tiếng còi xe. Cô ta không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi thấp giọng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì đây?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Làm cái gì là làm cái gì cơ chứ?”.

Nhất thời Từ Ngạo Tuyết cũng cảm thấy có chút tức giận, cô ta nói: “Anh đừng có mà ở đây giả ngây giả dại với tôi nữa, anh giỏi nhất là gây ra những tình huống chẳng ra làm sao cả rồi khoanh tay đứng nhìn còn gì, anh định xử lý như thế nào đây?”

“Anh nên biết là ở thành phố Hương Sơn thì Quý Khải cũng là một nhân vật có mặt mũi đấy, nếu như chúng ta đã sử dụng cách thức nguy hiểm như thế này để uy hiếp anh ta thì mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản đâu.”

“Anh hãy thử xem có thể liên lạc cho nhà họ Lôi để bọn họ hỗ trợ cho chúng ta một chút hay không?”

Tề Đẳng Nhàn chỉ nhún vai rồi nói với Từ Ngạo Tuyết: “Có phải cô đang đòi hỏi quá nhiều rồi hay không vậy? Cũng đâu cần phải làm đến mức đó chứ?”

Từ Ngạo Tuyết hơi nhíu mày, cô ta biết nếu như Tề Đẳng Nhàn đã dám gây ra chuyện lớn như vậy thì nhất định là hắn đã có biện pháp xử lý rồi, chỉ là cái tên này còn dám giở trò thừa nước đục thả câu trước mặt cô ta, đúng là đáng giận!

Thực ra mà nói thì Từ Ngạo Tuyết lại không cảm thấy quá giận dữ, chuyện này là do Tề Đẳng Nhàn gây ra còn gì, lựu đạn cũng là do hắn cung cấp, cho dù đám người của sở cảnh sát có muốn gây chuyện thì cũng không thể gây chuyện với cô ta được đâu.

Ngược lại Từ Ngạo Tuyết còn muốn thử xem xem, nếu như Tề Đẳng Nhàn không đi nhờ vả người của nhà họ Lôi thì rốt cuộc hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào!

Không bao lâu sau, một đám cảnh sát được trang bị đầy đủ súng thật đạn thật đã bước tới, người dẫn đầu của bọn họ chính là Hoắc Đa đang mặc bộ đồng phục cảnh sát màu trắng chứ không ai khác!

Hoắc Đa vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã có cảm giác như đầu mình đang phình lên vậy!

Ông ta thực sự không có một chút hảo cảm nào đối với Tề Đẳng Nhàn.

Lần trước Tề Đẳng Nhàn đã cùng với Hoàng Kỳ Bân đến đảo Kim Ngân để gây chuyện rồi sau đó chiếm hời thì thôi đi, vậy mà hắn lại còn lừa mất mấy trăm triệu từ chỗ ông chủ Quan, sau đó còn nhân tiện vu khống cho thiếu chủ Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng là hút thuốc phiện, khiến cho bọn họ phải bắt giam hắn ta một chuyến…

Lần này thì chuyện mà Tề Đẳng Nhàn gây ra lại còn lớn hơn nữa, hắn dám lấy một vật phẩm ở cấp bậc nguy hiểm như lựu đạn ra để uy hiếp thiếu gia của nhà họ Quý, thậm chí còn có cả tiểu thư Tạ Thiên Bảo của nhà họ Tạ tới từ đế đô, đúng là một tên gan hùm mật gấu mà…

Không không không, nếu như nói là một tên gan hùm mật gấu thì chẳng khác gì ông ta đang khen ngợi hắn cả phải gọi là một tên gan to bằng trời mới đúng!

Cũng vì thế nên ngay khi vừa mới nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt của Hoắc Đa đã chuyển thành màu đen như đít nồi.

Từ Ngạo Tuyết tinh mắt nhận ra sự biến hóa trên khuôn mặt của ông ta, cô ta không thể không giật mình, thầm nghĩ rằng chỉ sợ ấn tượng về Tề Đẳng Nhàn trong lòng vị cảnh sát trưởng Hoắc này thực sự không quá tốt! Mà cũng phải thôi, cái loại đàn ông như thế thì đến con chó nó nhìn thấy nó còn ghét chứ huống chi là Hoắc Đa!

“Cảnh sát trưởng Hoắc, cứu tôi với!” Sau khi nhìn thấy Hoắc Đa, Quý Khải gào lên thật to như thể vừa mới gặp được cứu tinh của cuộc đời mình.

Hoắc Đa nhìn thấy trong tay mỗi người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo đều cầm một quả lựu đạn thì có cảm giác như đầu mình đã phình to ra như một quả dưa hấu, sau đó ông ta vác cái mặt đen xì xì bước về phía trước.

Ông ta đứng ở ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hỏi bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Lý tổng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Có người tố cáo với tôi rằng cậu lấy vật phẩm ở mức độ nguy hiểm ra để uy hiếp và đe dọa hai người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo?!”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai rồi nói: “Cảnh sát trưởng Hoắc cứ tự nhìn xung quanh đi là biết còn gì, có nhiều người cầm dao trong tay bao vây tôi như vậy, chỉ cần nửa phút là đủ để cho bọn họ chém chết tôi rồi, rốt cuộc là ai uy hiếp ai thì còn chưa biết được!”

Hoắc Đa quay đầu lại nhìn, đến lúc này thì những người cầm dao kia mới tỉnh táo, lại tất cả đều giấu hết vũ khí vào trong ngực áo, thậm chí còn có người ném thẳng con dao trong tay từ trên tàu xuống dưới biển.

“Cảnh sát trưởng Hoắc còn nhiều lời với anh ta làm gì nữa vậy, ông nên tranh thủ thời gian mà bắt anh ta lại rồi sau đó tìm chuyên gia gỡ bom đến đây để giải thoát cho chúng tôi khỏi tình hình nguy hiểm đi!” Tạ Thiên Bảo hét lên thật to như đã phát điên, cô ta không kiềm chế được bản thân mà nổi trận lôi đình.

Sắc mặt của Hoắc Đa sầm xuống, ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh nhạt: “Cho dù cậu có quen biết với Hoàng thiếu gia đi chăng nữa thì sự tình mà cậu gây ra ngày hôm nay cũng đã quá quắt lắm rồi đấy nhé!”

“Quá quắt cái gì? Tôi làm gì mà quá quắt cơ chứ? Chẳng qua là tôi chỉ đang đùa giỡn với hai người bạn đó của tôi một chút mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.

Từ Ngạo Tuyết thì lại nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khinh thường, không phải kỹ thuật diễn xuất như thế này thì quá là tệ hại sao, hơn nữa, làm gì có ai lại lấy lựu đạn ra để đùa giỡn với người khác chứ?

Tuy rằng chính Từ Ngạo Tuyết cũng hiểu được rằng lấy lựu đạn ra để uy hiếp Tạ Thiên Bảo là chuyện sảng khoái nhất trên đời, nhưng bây giờ Hoắc Đa cũng đã tới đây rồi, ông ta là người đại diện cho phía chính quyền nhà nước, nếu như Tề Đẳng Nhàn không thể đưa ra một lý do chính đáng thì hơn phân nửa là hắn sẽ bị kiện ra tòa mất.

Quý Khải nói bằng giọng lạnh lùng: “Mày bảo là đùa giỡn ấy hả? Những gì mà mày vừa mới làm có thể gọi là đùa giỡn hay sao? Mày thường hay lấy lựu đạn ra để đùa giỡn với người khác lắm à? Những ngón tay của tôi đều tê dại hết cả rồi này, cảnh sát trưởng Hoắc, ông hãy mau tranh thủ thời gian mà giải quyết sự việc này thật nhanh đi, nếu như lát nữa lựu đạn phát nổ rồi tôi gặp chuyện bất trắc gì thì ông cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”

Sau khi nghe xong những lời ấy thì Hoắc Đa cũng không nhịn được mà cảm thấy vô cùng bất mãn, vậy nhưng ông ta cũng không thể phản bác lại được, chỉ đành lạnh nhạt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cậu hãy mau đặt hai tay lên bàn rồi bó tay chịu trói đi!”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi đáp lại: “Cảnh sát trưởng Hoắc đừng có mà thiên vị như vậy chứ, tôi thực sự chỉ đang muốn đùa giỡn với bọn họ một chút mà thôi!”

Sau khi nói xong những lời này, hắn bèn lấy một quả lựu đạn ra khỏi ngực áo của mình.

Hoắc Đa không nhịn được mà mím chặt đôi môi lại, ông ta quát lên một tiếng thật to: “Mau hạ thấp quả lựu đạn đó xuống!”

Tề Đẳng Nhàn không chỉ nghe theo những lời ông ta vừa mới nói mà lại còn kéo chốt lựu đạn ra.

Tất cả những cảnh sát đứng ở xung quanh đó đều không giữ được bình tĩnh, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau.

Ngay cả bản thân Hoắc Đa cũng sợ hãi đến mức liên tục lùi về phía sau vài bước, ông ta giận dữ hỏi: “Lý Bán Nhàn, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì đây? Cậu có biết nếu như cậu làm vậy thì cho dù thị trưởng Hoàng có đến đây cũng không thể bảo vệ được cậu hay không hả!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ bĩu môi rồi thẳng thừng ném quả lựu đạn xuống dưới đất, chốt mở lựu đạn ở phía trên cùng cũng đập xuống bốp một tiếng rồi văng ra ngoài.

Đến lúc này thì không chỉ có đám người Quý Khải, Tạ Thiên Bảo và Hoắc Đa mà ngay cả khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết cũng chuyển sang màu trắng bệch chỉ trong chốc lát!

Cái tên khốn nạn Tề Đẳng Nhàn này đang làm trò gì đây không biết nữa, hắn thực sự muốn ép tất cả bọn họ phải chết chung cùng với nhau đúng không?!

“Mau cúi xuống!” Hoắc Đa hét lớn một câu. Tất cả mọi người đều vô thức nằm úp sấp xuống mặt đất, rồi ngay vào khoảnh khắc khi bản thân Hoắc Đa cũng chuẩn bị nằm úp sấp xuống thì quả lựu đạn kia lại bắt đầu xoay tròn và phát ra những tia sáng đủ mọi màu sắc, tiếp theo là có tiếng nhạc vang lên.

“Di di da di da, it's-the-motherfucking-one-and-only-d-o-double-g…”

Không biết cái tên hề Tề Đẳng Nhàn này lấy đâu ra một cặp kính râm để đeo lên mắt, thậm chí trong miệng hắn còn ngậm thêm cả một điếu xì gà nữa, chỉ còn thiếu mỗi cái dây chuyền vàng to bự đeo trên cổ mà thôi.

Từ Ngạo Tuyết chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng của cô ta co giật không ngừng, cô ta nhìn Tề Đẳng Nhàn như đang nhìn một tên mắc bệnh thần kinh.

Tề Đẳng Nhàn hơi ngẩn người ra rồi nói: “Cô còn lo lắng làm cái gì nữa chứ? Mau nói hây với tôi đi nào!”

“Hây, anh bị ngáo à…” Trong lòng Từ Ngạo Tuyết cảm thấy có chút tuyệt vọng, con mẹ nó, thì ra mấy quả lựu đạn này đều là hàng giả cả thôi.

Đám người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo đứng ở phía đối diện cũng phải choáng váng hết một lượt, bọn họ có cảm giác như đằng sau gáy mình bị dán hai chữ n/n (*) thật to!

(*) Viết tắt cho “ngu ngốc”

Đám nhân viên cảnh sát đang nằm rạp dưới đất cũng phải ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó, cái tên Tề Đẳng Nhàn kia là thiên tài hip hop từ đâu đến thế hả?”
Chương 952 Quá là tệ hại

Chương 952: Quá là tệ hại

“A a a a, con mẹ nó mày dám lừa bọn tao à?”

Tâm trạng của Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng không thể không hạ xuống thấp hơn một bậc, bọn họ hung hăng ném quả lựu đạn trong tay xuống dưới đất.

Hai quả lựu đạn đó cũng rơi xuống đất rồi xoay tròn, sau đó phát ra những tia sáng sặc sỡ đủ màu, tiếp đến là tiếng nhạc vang lên…

Tề Đẳng Nhàn đeo một cái kính râm trên mặt, đầu lắc lư gật gù theo từng nhịp beat, hắn nói: “Tôi đã bảo là tôi đùa với mấy người thôi còn gì, trong túi tôi vẫn còn mấy quả lựu đạn nữa đấy, mấy người có muốn cầm đi chơi không?”

“Chơi cái con mẹ nhà anh à!” Tạ Thiên Bảo cảm thấy như lửa giận đã sắp bốc lên sau gáy mình, cô ta vừa run lẩy bẩy vừa mắng thật to.

Tề Đẳng Nhàn chỉnh lại cái kính râm trên mặt, quay về phía hai người bọn họ mà mỉm cười rồi nói: “Nếu như không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước đây nha! Cảm ơn hai người các vị vì đã chiêu đãi nhiệt tình, tôi thực sự cảm thấy rất thỏa mãn với bữa ăn khuya lần này đấy.”

Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn… Cái tên này đúng thật là quá là tệ hại! Không ngờ hắn lại dùng biện pháp như vậy để khiến cho người ta sợ hãi cơ đấy…

Không, cái này không phải là khiến cho người ta sợ hãi mà là khiến cho người ta cảm thấy nhục nhã mới đúng!

Rõ ràng hai người bọn họ ban nãy còn sợ hãi muốn chết, cuối cùng bọn họ lại phát hiện những quả lựu đạn này chỉ là hàng giả, đương nhiên là bọn họ sẽ giận điên lên, nếu như chuyện này bị truyền đi khắp nơi thì bọn họ sẽ bị người khác cười nhạo cả đời.

Ngay cả Hoắc Đa cũng không còn gì để nói, ông ta chậm rãi đứng thẳng dậy rồi ưỡn ngực lên, thậm chí còn cảm thấy bản thân muốn giết người!

Nếu như đó là lựu đạn bỏ túi thật thì tốt rồi, ông ta có thể bắt giam Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức!

Vậy nhưng không ngờ những quả lựu đạn đó lại là hàng giả, hơn nữa quan hệ giữa cái tên nhóc con này và Hoàng Kỳ Bân lại không phải là dạng tầm thường, hai người bọn họ là kiểu bạn bè có thể tới trung tâm mát xa để chơi gái cùng nhau… Không không, là kiểu bạn bè thân thiết có thể cùng nhau tiến hành giao lưu tăng tình hữu nghị quốc tế mới đúng.

Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại dùng mấy quả lựu đạn giả để hù dọa Quý Khải và Tạ Thiên Bảo một trận, rốt cuộc ông ta phải xử lý hắn như thế nào đây?

Nếu như bắt Tề Đẳng Nhàn thì có vẻ như chuyện bé xé ra to, nhưng nếu như không bắt hắn thì ông ta phải ăn nói như thế nào với nhà họ Quý và nhà họ Tạ bây giờ?

Đau não quá…

Đầu kêu ong ong!

Chỉ mong cái tên chuyên gây họa này sẽ bị xe đụng chết khi bước chân ra khỏi cửa vào ngày mai, hoặc là một ngày nào đó hắn đi chơi gái rồi nhiễm bệnh AIDS cũng được.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được những suy nghĩ trong đầu ông ta thì chắc chắn hắn sẽ cười nhạo ông ta là suy nghĩ nông cạn cho mà coi, mỗi lần tới trung tâm mát xa thì hắn chỉ gọi các kỹ thuật viên ra để đấm bóp cho mình một cách trong sáng thôi mà, so với cái tên Hoàng Kỳ Bân chỉ biết suy nghĩ bằng mấy thứ nằm ở dưới lưng quần thì cảnh giới đạo đức của hắn còn cao hơn nhiều lắm.

“Cảnh sát trưởng Hoắc à, ông đừng có sốt ruột như thế chứ, liệu ông thấy tôi có giống phần tử nguy hiểm cho xã hội không? Rõ ràng nhìn bề ngoài thì tôi là một người rất thành thật đấy nhé, thậm chí tôi còn không vi phạm pháp luật còn gì!” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoắc Đa rồi nói.

“Cái tên chó chết nhà anh đang phải chịu lệnh truy nã quốc tế rồi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là anh sẽ trở thành phần tử khủng bố, vậy mà anh còn dám nhận mình là người thành thật!” Sau khi nghe xong những lời trợn mắt nói nhảm của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết không thể không cảm thấy cạn lời.

Hoắc Đa cũng không còn gì để nói, cậu thì thành thật cái rắm à!

Khuôn mặt của Quý Khải đen xì xì, anh ta nói với ông ta: “Cảnh sát trưởng Hoắc, ông định cứ để nó tự do trốn thoát như vậy sao, ban nãy nó đã dùng mấy quả lựu đạn giả kia để lừa đảo vơ vét tài sản của bọn tôi đấy!”

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại tỏ ra tức giận, hắn quay đầu lại rồi nói: “Cậu nói thì dễ nghe quá nhỉ, tự dưng lại vu khống cho tôi để phía cảnh sát phải bắt giam tôi à, cẩn thận tôi kiện cậu tội vu khống đấy! Tôi làm gì mà lừa đảo vơ vét tài sản của các cậu cơ? Cậu thử nói rõ thêm một lần nữa đi xem nào!”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong những lời vừa rồi của Quý Khải thì cảm thấy rất không vui, hắn đã phải bán rẻ cả lương tâm của bản thân để kiếm một trăm triệu rồi lại một trăm triệu tiền bẩn, chẳng lẽ chuyện đó thì dễ dàng lắm hay sao?

Hơn nữa hắn cũng đâu có lừa gạt gì và Tạ Thiên Bảo!

Quý Khải lập tức á khẩu, anh ta không trả lời được câu hỏi đó…

Theo lý mà nói thì ngược lại bọn họ mới là những người muốn giở trò lừa đảo vơ vét tài sản mới đúng, dù sao bọn họ cũng đã tìm người đến gây sự để ép Từ Ngạo Tuyết phải ký hợp đồng với bọn họ mà.

Hoắc Đa lại hỏi: “Quý tiên sinh có chứng cứ gì đáng tin cậy hay không? Nếu như ngài không thể đưa ra chứng cứ thì tôi cũng không thể làm gì cậu ta được.”

Dĩ nhiên là Quý Khải không có chứng cứ, anh ta chỉ đành lắc đầu một cái rồi nghiến răng nói: “Xem như là mày lợi hại!”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà quan sát hai người bọn họ hết một lượt, trên mặt hắn nở một nụ cười vô cùng thần bí, trong tròng mất hắn lại phát ra một tia ánh sáng xanh rất mơ hồ.

Nếu như ông chủ Quan đang có mặt ở nơi này thì chắc chắn ông ta sẽ tè ra quần ngay tại chỗ, ông ta cũng từng bị nhìn với ánh mắt như vậy, sau đó năm trăm triệu lập tức bốc hơi khỏi tài khoản của ông ta…

“Nhìn cái con mẹ mày à mà nhìn, thằng chết tiệt, sớm muộn gì tao cũng sẽ chém chết mày thôi!” Quý Khải nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nói.

“Này cảnh sát trưởng Hoắc, như thế này có được tính là cậu ta đang đe dọa đến quyền con người của tôi không vậy?” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoắc Đa rồi hỏi một câu.

Khuôn mặt của Hoắc Đa đen kịt lại như đít nồi, ông ta nghiến răng rồi nói: “Lý tiên sinh, nếu như cậu đã chiếm hồi rồi thì tốt nhất là cậu đừng nên làm người khác bẽ mặt thêm nữa thì hơn đấy!”

Nghe những lời nói đó, Tề Đẳng Nhàn bèn hiểu ra rằng mình đã bị cảnh sát trưởng của thành phố Hương Sơn cho vào sổ đen rồi, xem ra phương pháp này hơn phân nửa là không thể thực hiện được.

Đến lúc này thì Tạ Thiên Bảo cũng đã yên tĩnh hơn hẳn, cô ta quay lại với dáng vẻ lúc ban đầu, nhìn sang phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói bằng giọng hết sức khinh miệt: “Ngày hôm nay cứ coi như là cô đã gặp may đi, có điều cô sẽ không gặp may được mãi mãi đâu. Cô cứ nhớ cho kỹ một điều, cô không thể ra khỏi thành phố Hương Sơn được, nếu cô không tin thì cứ thử xem.”

“Được thôi, tôi đây mỏi mắt mong chờ đấy!” Từ Ngạo Tuyết nói.

“Còn cả anh nữa, cái tên mập tên Lý Bán Nhàn kia, chắc chắn sau này cả anh và cả Xion đều sẽ chết mà không có chỗ chôn!” Tạ Thiên Bảo nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô ta thực sự cảm thấy vô cùng căm hận và giận dữ, đến mức không ngừng thở hổn hển.

Dù sao nếu chuyện cô ta bị người khác dùng lựu đạn giả để đe dọa mà bị truyền ra ngoài thì cô ta cũng không còn mặt mũi để gặp bất cứ ai khác nữa.

Tề Đẳng Nhàn cũng nở một nụ cười lễ phép rồi nói: “Để lúc nào về tôi sẽ gọi điện thoại cho Xion rồi bảo anh ta chặt một ngón tay trả về nhà họ Tạ các cô vậy.”

Trước mắt Tạ Thiên Bảo tối sầm lại, cô ta suýt chút nữa thì lăn ra đất ngất xỉu.

Không phải là nhà họ Tạ chưa từng thử phái người đi giải cứu Tạ Thiên Tiều, có điều… Tam Giác Độc là nơi như thế nào cơ chứ? Hơn nữa Tạ Thiên Tiều còn bị Đồ Phu giam giữ ở vị trí chính giữa trong doanh trại quân đội trung ương.

Cho dù là đối với những cao thủ có cấp bậc như Tề Đẳng Nhàn, hoặc thậm chí là cả Tề Bất Ngữ, muốn xông vào giữa đại doanh của Đồ Phu để giải cứu Tạ Thiên Tiều cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, lại càng không thể nhắc đến những người làm việc cho nhà họ Tạ.

“À, cảnh sát trưởng Hoắc ơi, tôi chỉ đang nói đùa với cô ấy thôi đấy nhé, tôi không biết cái người tên Xion gì gì đó đâu, tôi chỉ biết một tên đồ tể bán thịt heo thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu về phía Hoắc Đa đang đen mặt mà cười cười rồi nói.

Hoắc Đa thầm chửi một tiếng con mẹ nó trong lòng, cậu cứ nói đi nói lại mãi cũng được, nhưng mà đừng có làm ông đây phải liên lụy vào được không? Tôi không biết gì hết a a a a a a a –

Tề Đẳng Nhàn quay mặt sang nhìn Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Từ tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Từ Ngạo Tuyết bình tĩnh gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó cô ta cùng hắn rời khỏi đám đông rồi đi xuống dưới boong tàu.

Hoắc Đa cũng phất phất tay với khuôn mặt đen như đít nồi, ông ta nói: “Về sở đi!”

Quý Khải cảm thấy vô cùng tức giận, anh ta dùng một cước đá văng quả lựu đạn đang vừa phát nhạc ầm ĩ vừa tỏa ra ánh sáng đủ màu ra ngoài, sau đó lại dùng một cước để dẫm nát quả lựu đạn còn lại!

Tất cả mọi người đều có tâm trạng vô cùng uể oải, bởi vì việc bị cái tên cặn bã Tề Đẳng Nhàn sử dụng lựu đạn giả để lừa gạt quả thực là một việc khiến cho sĩ khí của bọn họ bị đả kích nghiêm trọng!

“Anh đúng là hiếm có khó tìm thật đấy, tôi thấy hình như Hoắc Đa đã cho anh vào trong danh sách đen rồi.” Từ Ngạo Tuyết quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi lắc đầu và nói, chính bản thân cô ta cũng cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

Tề Đẳng Nhàn tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, đặt nó vào trong tay Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười rồi nói: “Tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật mà, làm sao tôi có thể lấy lựu đạn ra để hù dọa người khác như cái đám phần tử khủng bố kia được, cô nói có phải không?”

Từ Ngạo Tuyết gật đầu rồi lại nói: “Nghe cũng có lý đấy, có điều chẳng bao lâu nữa là anh sẽ biến thành một phần tử khủng bố rồi, liệu tôi có nên chúc mừng anh không nhỉ?”

“Nên chứ, cô nên chúc mừng tôi vì đã kiếm được rất nhiều tiền thì đúng hơn.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt lên cười.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết đã cảm thấy sau gáy mình lạnh toát, cô ta hỏi: “Anh lại nghĩ ra mấy ý đồ rác rưởi gì đấy?”

Tề Đẳng Nhàn trả lời cô ta: “Bây giờ tôi đã trở thành một phần tử khủng bố rồi còn gì, nếu như tôi bắt cóc người khác rồi đòi một chút tiền chuộc…”

Hắn nói bằng vẻ mặt ngượng ngùng: “Thì chắc cũng không thể coi là quá phận, đúng không nhỉ?”
Chương 953 Trong đũng quần có giấu đạn

Chương 953: Trong đũng quần có giấu đạn

Sau khi nghe Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời này bằng giọng điệu kinh thế hãi tục, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà mở to hai mắt, miệng cô ta cũng há hốc ra mà nhìn hắn.

“Anh anh anh… Coi anh là phần tử khủng bố đúng là không phải bạc đãi anh một chút nào mà!” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà nói, lại tiếp tục trợn mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn.

“Cô nói cái gì vậy, tôi cũng có bắt cóc cô đâu! Với lại cô cũng không nhiều tiền bằng nhà họ Quý nữa.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường rồi lạnh nhạt nói.

Từ Ngạo Tuyết âm thầm run lên một cái, con người này quả đúng là một kẻ cực kỳ to gan lớn mật, bây giờ thì hắn lại còn tính đến chuyện bắt cóc Quý Khải sao? Đây là chuyện mà con người có thể làm ra à?

Hồi xưa đã từng có người của nhà họ Quý bị bắt cóc, kẻ bắt cóc đòi một tỷ từ phía nhà họ Quý, cũng vì vậy mà hiện tại nhà họ Quý có thể nói là bố trí những tầng bảo vệ xung quanh người thân trong gia đình ở một mức độ cực kỳ cao.

Có điều, với khả năng của Tề Đẳng Nhàn, một nhân vật có thể coi là truyền kỳ của lục địa này, thì việc muốn bắt cóc một con người là không thể đơn giản hơn được nữa.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì tôi cũng bị coi là một phần tử khủng bố rồi còn gì, cho dù tôi có làm ra những chuyện như bắt cóc người khác thì cũng là chuyện rất bình thường thôi mà phải không? Tôi còn chưa đi trộm đầu đạn hạt nhân để lừa đảo tống tiền như Tham Lang là đã nhân từ lắm rồi đấy nhé!”

“Ừ, đúng là rất… !” Khóe miệng của Từ Ngạo Tuyết khẽ giật một cái, sau đó cô ta chậm rãi nói tiếp. “Đi đâu thì đừng có nói là tôi quen anh nhé, tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào đối với cái loại phần tử nguy hiểm như anh cả.”

“Từ trước đến nay mối quan hệ giữa hai chúng ta đều trị giá cả mất trăm triệu còn gì, cô cũng đừng có mà tàn nhẫn như vậy chứ.” Tề Đẳng Nhàn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Từ Ngạo Tuyết rồi nói với giọng hết sức dịu dàng.

Từ Ngạo Tuyết thì lại chỉ cảm thấy rùng mình không chịu được, cô ta giơ tay tát thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn dễ dàng tránh thoát được cái tát ấy, sau đó hắn lại cầm một quả lựu đạn giơ lên rồi nói: “Cô đừng có mà làm loạn, ông đây có lựu đạn bỏ túi này, cẩn thận ông đây nổ chết cô luôn bây giờ!”

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng rồi nói: “Con mẹ nó anh đừng có mà giở mấy cái trò này ra với tôi, tôi không thích tí nào đâu! Cái loại người gì đây không biết!”

Sau khi nói xong những lời này, Từ Ngạo Tuyết bèn giật lấy quả lựu đạn trong tay Tề Đẳng Nhàn, dùng ngón tay móc vào chốt lựu đạn rồi giật mạnh một cái, cuối cùng dùng sức quăng nó xuống dưới biển.

Cho dù Tề Đẳng Nhàn có muốn cản lại thì cũng không kịp nữa rồi, Từ Ngạo Tuyết nhìn quả lựu đạn rơi vào trong nước, nở một nụ cười nhạt nhẽo.

“Kể từ nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ tin vào những lời anh nói nữa, cho dù đó chỉ là một dấu chấm câu!” Từ Ngạo Tuyết nhìn về phía rồi nói bằng giọng vô cùng lạnh lẽo. “Không ngờ anh lại dám cầm lựu đạn giả đi lừa gạt những người khác, đúng là cái loại người…”

Thậm chí chữ cuối cùng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng cô ta.

“Ầm!”

Một tiếng nổ thật to truyền đến, bọt nước và sóng triiều bị xung chấn của vụ nổ làm cho bắn lên tung tóe, lũ tôm cá ở một dải biển hẹp và dài cũng đều bị đánh bay lên bờ.

Có một ngư dân nào đó không nhịn được mà mắng thật to: “Cái thằng chó chết nào dám nổ cá ở địa phận của tao đấy, tao đập chết mẹ mày bây giờ!!!”

Tề Đẳng Nhàn vội vàng nói: “Chạy mau!”

Hắn cầm lấy tay Từ Ngạo Tuyết rồi lập tức kéo cô ta chạy đi chỗ khác, còn bản thân Từ Ngạo Tuyết thì vẫn đang nằm trong trạng thái ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì vừa xảy ra.

Chẳng lẽ quả lựu đạn kia không phải hàng giả hay sao?

Tại sao sau khi cô ta ném nó vào trong nước thì uy lực mà nó tạo ra lại lớn như vậy?

Sau khi đã chạy xa khoảng vài trăm mét, Từ Ngạo Tuyết mệt đến nỗi thở hồng hộc, cô ta hất mạnh tay Tề Đẳng Nhàn ra ngoài không cho nắm nữa, rồi sau đó hỏi bằng giọng vô cùng giận dữ: “Chuyện gì vừa mới xảy ra thế? Quả lựu đạn kia là thật đấy à!”

Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta rồi nói: “Đúng vậy đấy, tôi không ngờ là cô lại dũng cảm như vậy, còn dám cướp lấy lựu đạn đang nằm trong tay tôi để ném xuống biển bắt cá cơ, Từ tiểu thư ạ!”

Khóe miệng của Từ Ngạo Tuyết giật giật vài cái, cô ta có cảm giác rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày mình bị cái tên chuyên gây họa Tề Đẳng Nhàn này hại chết thôi, con mẹ nó, đúng là bẫy rập ở đâu cũng có mà…

Cô ta vốn tưởng là tất cả lựu đạn được giấu trên người hắn đều là lựu đạn giả, nhưng đâu có ngờ được rằng trong số đó vẫn có lựu đạn thật!

“Con mẹ nó, anh lấy lựu đạn giả ra để hù dọa Quý Khải và Tạ Thiên Bảo, vậy mà anh lại lấy lựu đạn bỏ túi thật ra để uy hiếp tôi? Anh có còn là đàn ông không vậy!” Sau khi đã tỉnh táo lại, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà tức giận rít gào, cứ như cô ta đã luyện được công pháp sư tử rống vậy.

“Nếu như tôi mà lấy lựu đạn bỏ túi thật ra để hù dọa bọn họ thì liệu đêm nay chúng ta có thể thành công thoát thân được không? Nếu như trường hợp đó thực sự xảy ra thì bây giờ chúng ta đã bị Hoắc Đa mời lên đồn cảnh sát uống trà rồi!” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khó chịu rồi lấy quả lựu đạn cuối cùng được đặt trong ngực áo của bản thân ra ngoài. “Cô cứ gào nữa đi, quả này cũng là thật đấy, cô có muốn thử lại một lần nữa hay không?”

Từ Ngạo Tuyết suýt chút nữa thì bị cái tên chó chết khốn nạn này làm cho tức chết đi được, cô ta có cảm giác hình như trái tim của mình đã sắp ngừng đập.

Tề Đẳng Nhàn vội vàng đỡ Từ Ngạo Tuyết đang choáng váng hoa mắt đến mức không đứng vững dậy rồi nở một nụ cười dịu dàng và nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô mà, cô không cần lo lắng đâu, người yêu của tôi ạ!”

Từ Ngạo Tuyết cố sức khước từ hắn rồi nói bằng giọng giận dữ: “Ai mà cần anh bảo vệ cơ chứ, cái đồ đàn ông chó má khốn kiếp! Tôi chỉ hận không thể nhét quả lựu đạn bỏ túi kia vào trong bụng anh mà thôi!”

Tề Đẳng Nhàn ôm lấy thân thể mềm mại của Từ Ngạo Tuyết, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và trắng nõn của cô ta dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt ấy đang tràn đầy vẻ tức giận, hắn bèn không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn lên môi cô ta.

“Ưm…” Từ Ngạo Tuyết không ngừng phát ra những thanh âm phản kháng, hai tay của cô ta cũng điên cuồng đấm đá người đàn ông trước mặt.

Nhưng chỉ sau vài cú đấm, sự phản kháng của cô ta lại trở nên yếu dần.

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, đại khái dài khoảng chừng nửa phút, Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên giật mình rồi ngửa đầu về phía sau, cười gằn rồi nói: “Thế này thì không có đạo đức võ thuật gì cả, cô nói xem có đúng không?”

Hàm răng trắng như ngà voi của Từ Ngạo Tuyết tỏa ra ánh sáng kinh người dưới ánh trăng, cô ta vừa cười ha ha vừa nói: “Anh còn dám thè lưỡi vào thêm một lần nữa không?!”

Tề Đẳng Nhàn vừa giúp cô ta đứng thẳng dậy vừa thở hồng hộc rồi nói: “Ssớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi luyện được công phu Long Ngâm Thiết Bố Sam trên đầu lưỡi cho coi!”

Từ Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi, nhẹ nhàng giơ tay lên lau khóe miệng mình, tâm trạng có chút điên cuồng.

Trong nửa phút vừa mới trôi qua ban nãy, bản thân cô ta đã chìm đắm vào nụ hôn bao nhiêu giây? Dưới cái nhìn của cô ta, đây là một chuyện tuyệt đối không thể nào chấp nhận được!

“Đi, đi về thôi nào.” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái rồi giơ tay khoác lên bả vai của Từ Ngạo Tuyết.

“Con mẹ nó đừng có chạm vào tôi, cái thứ đồ cặn bã khốn kiếp!” Từ Ngạo Tuyết hung hăng hất cánh tay của Tề Đẳng Nhàn ra ngoài rồi nói bằng giọng vô cùng tức giận, có vẻ cơn giận của cô ta đã hơi quá rồi.

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy hình như có chút kỳ quái, chẳng phải vừa rồi cô ta còn nhắm mắt lại khi hôn hắn hay sao, vậy thì tại sao bây giờ cô ta lại tức giận như vậy chứ?

Tề Đẳng Nhàn làm sao mà hiểu được rằng chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi mà nội tâm của Từ Ngạo Tuyết đã xảy ra nhiều biến hóa phức tạp đến như vậy.

Hiện tại thì Tề Đẳng Nhàn đang nắm giữ điểm yếu của Từ Ngạo Tuyết, hơn nữa trước đó Từ Ngạo Tuyết cũng đã hứa hẹn với hắn, cũng chính vì vậy nên Tề Đẳng Nhàn căn bản không sợ rằng Từ Ngạo Tuyết sẽ không tuân thủ lời hứa của mình.

“Muốn đâm cho anh ta một nhát dao quá đi mất… Có điều, đúng là chân của mình thì vô cùng đẹp mắt thật đấy!”

Từ Ngạo Tuyết đi qua đi lại trước gương, không nhịn được mà mèo khen mèo dài đuôi tự khen bản thân một câu.

Bây giờ nghĩ lại cô ta mới thấy, trước kia Tề Đẳng Nhàn từng khen cô ta là chân đẹp như thế mà không đi làm người mẫu chân thì thật đáng tiếc, hình như câu nói đó cũng không đáng ghét đến thế thì phải.

“Ngày mai anh hãy tiễn tôi ra khỏi thành phố Hương Sơn để cho tôi quay về Nam Dương đi!” Sau khi đi ra khỏi nơi đó, Từ Ngạo Tuyết quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi trầm giọng nói.

“Ừ ừ, dĩ nhiên là tôi phải đưa cô quay về chứ.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý, tròng mắt cũng liên tục chuyển động.

Nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo si mê mình của hắn, Từ Ngạo Tuyết không tự chủ được mà nở một nụ cười thản nhiên, nhưng vừa nghĩ lại thì cô ta lại lập tức nghiêm mặt nhìn hắn.

Cười cười cười, mày cười cái quái gì đấy hả Từ Ngạo Tuyết!!!

Trong lòng Từ Ngạo Tuyết lại bắt đầu cảm thấy bối rối và mâu thuẫn, cô ta hơi có cảm giác hình như mình sắp phát điên đến nơi rồi.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra rồi không nhịn được mà hỏi: “Cô làm sao thế? Tôi có trêu gì cô đâu mà sao tự dưng cô lại nổi giận vậy không biết?”

Từ Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi trả lời hắn: “Cứ nhìn cái bản mặt anh là tôi lại nổi giận như thế đấy!”

Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười đầy đắc ý, có thể nổi giận thì cũng tốt rồi, điều đó có nghĩa là hắn đã trở thành một người quan trọng khiến cho cô ta phải ghi nhớ suốt cả cuộc đời!

Sáng hôm sau Từ Ngạo Tuyết đã thu dọn hành lý và mua vé máy bay đầu đủ, chuẩn bị cho chuyến hành trình rời khỏi thành phố Hương Sơn để quay lại Nam Dương.

Nếu như cô ta còn không quay về Nam Dương thì hơn phân nửa là Tạ Thiên Bảo sẽ thực sự có cơ hội giở trò tu hú chiếm tổ chim tước mất, dù sao nhà họ Triệu cũng đã giữ im lặng mà không nêu ý kiến gì đối với chuyện lần này, thái độ của bọn họ vẫn rất mập mờ không rõ.

Tề Đẳng Nhàn đưa quả lựu đạn kia cho Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Cô cầm lấy mà phòng thân đi.”

Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết chuyển sang màu đen, cô ta nói: “Anh có bị ngu không vậy hả? Thứ này được phép mang lên máy bay à?”

Tề Đẳng Nhàn bèn trả lời lại: “Tôi từng xem qua một bộ phim truyền hình như thế này, ở trong đũng quần của nữ chính có giấu một đống bom và đạn, không biết là cô có muốn thử một chút hay không…”

“A a a a!!!”

Từ Ngạo Tuyết gầm lên một cách giận dữ, cô ta đã sắp phát điên luôn rồi, lập tức đưa tay kéo khóa va li.

Cái này hóa ra chính là lựu đạn bỏ túi thật…
Chương 954 Vô cùng đắn đo

Chương 954: Vô cùng đắn đo

“Con mẹ nó, xin cô đừng có mà làm loạn giúp tôi, cái thứ này thực sự không phải là đồ chơi để cô mang ra nghịch ngợm đâu!”

Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói, hắn không nhịn được mà trợn trắng cả mắt lên khi thấy hình như cô ta thực sự có ý định để hai người bọn họ chết chùm với nhau.

Từ Ngạo Tuyết nắm chặt quả lựu đạn trong tay rồi nhe răng ra cười, cô ta nói: “Anh cứ bày trò nữa đi, anh cứ ở đó mà chọc tức tôi nữa đi, chỉ cần tôi kéo anh cùng đi chết là coi như xong việc rồi chứ gì!”

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng rồi nói: “Có gì thì cứ nói rõ ràng với nhau trước đi đã, không nên cầm lựu đạn chơi đùa cùng nhau ở chỗ này đâu, cô cẩn thận chúng sẽ sẽ thực sự phải xuống dưới kia gặp Diêm Vương đấy.”

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng rồi đáp lại: “Anh khôn hồn thì mau quỳ xuống rồi xin lỗi nhận sai với bà đây, phải nói là từ nay về sau anh sẽ không bao giờ dám chọc giận tôi thêm một lần nào nữa, hơn nữa anh còn phải làm con chó săn của Từ Ngạo Tuyết tôi đây mãi mãi!”

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng giận dữ: “Sao cô không nói là cô muốn lật cả trời lên luôn đi?!”

Từ Ngạo Tuyết bèn đáp lại: “Tay tôi sắp sửa không cầm được quả lựu đạn này nữa rồi đây này, anh mau tự mình cân nhắc đi!”

Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn đen như đít nồi, hắn nói: “Nếu như bây giờ cô nịnh hót lấy lòng tôi thì tôi còn có thể tha thứ cho cô cái tội bất kính với tôi, nếu không thì cô nên chuẩn bị tinh thần tự gánh chịu hậu quả đi là vừa!”

“Anh vẫn còn dám lên mặt với tôi nữa cơ à? Để tôi nổ cho chết anh luôn!” Từ Ngạo Tuyết giơ tay lên.

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên đập vào tay cô ta một cái thật mạnh, quả lựu đạn bị đập bay ra ngoài, chốt lựu đạn cũng cứ vậy mà văng ra theo.

Từ Ngạo Tuyết choáng váng cả người, cô ta hét lên một tiếng chói tai rồi ôm đầu ngồi gục xuống đất.

Kết quả là Từ Ngạo Tuyết bị Tề Đẳng Nhàn đẩy mạnh một cái từ phía sau, tiếp đến là cả người cô ta bị nhấc bổng lên không trung rồi bị quăng xuống một cái giường lớn mềm mại.

Sau đó, Từ Ngạo Tuyết nghe được tiếng nhạc vô cùng kỳ quái phát ra từ quả lựu đạn đang nằm dưới đất…

Cô ta quay đầu lại nhìn, thấy Tề Đẳng Nhàn móc ra một cặp kính râm không biết lấy từ đâu ra rồi đeo lên mặt với biểu cảm đùa giỡn vô cùng ngứa đòn.

“A a a a, cái tên họ Tề kia, anh dám giỡn mặt với tôi à, tôi sẽ liều mạng với anh!” Từ Ngạo Tuyết biết mình lại bị cái tên đê tiện này trêu chọc thì không nhịn nổi mà giận đến mức mặt đỏ bừng bừng lên như cà chua chín, cô ta đứng dậy rồi chuẩn bị nhào đến chỗ hắn tính sổ.

Kết quả thì sao, dĩ nhiên là cô ta bị Tề Đẳng Nhàn xử lý ngược lại rồi, nghĩa là bị đè lên giường dạy dỗ lại một lượt ấy.

“Cô có sai hay không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

“Không sai!” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, lại có thêm ba tiếng bốp bốp bốp vang lên, sau đó hắn lại hỏi: “Cô có sai hay không?!”

Cuối cùng Từ Ngạo Tuyết cũng không thể chịu đựng được nữa, cô ta nghẹn ngào nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa! Cái tên vô liêm sỉ này, anh đừng có mà đánh nữa, xuống tay mạnh chết đi được!”

Cả người Từ Ngạo Tuyết bị đè lên giường như một con đà điểu, bàn tay của Tề Đẳng Nhàn bóp chặt đằng sau gáy cô ta, ép cô ta phải chổng mông lên thật cao, mỗi lần đánh là hắn lại hạ xuống một cái tát vang dội.

Mấy cái tát mà Tề Đẳng Nhàn hạ xuống đều không hề nhẹ nhàng một chút nào, thậm chí Từ Ngạo Tuyết còn phải rơi nước mắt lã chã.

Thấy Từ Ngạo Tuyết rốt cuộc cũng đã chịu nhận sai, Tề Đẳng Nhàn bèn thả cô ta ra rồi cười tủm tỉm và nói: “Cô thấy chưa, tốt nhất là cô không nên ương ngạnh chống lại tôi thì tốt hơn, bởi vì cô không thể làm gì được tôi đâu!”

Từ Ngạo Tuyết cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa giận dữ muốn chết đi được, cô ta không ngờ là cái tên khốn kiếp này lại nhỏ mọn như vậy, mà càng không thể nào ngờ được rằng quả lựu đạn ban nãy thì ra cũng chỉ là hàng giả.

“Cái tên nhà anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, tôi nguyền rủa anh sáng sớm đi ra đường bị xe cán chết luôn đi!” Từ Ngạo Tuyết đứng dậy, cô ta cảm thấy đau đến nỗi liên tục hít vào thở ra, giơ tay lau lau nước mắt.

Vậy nhưng Tề Đẳng Nhàn lại chỉ mỉm cười, hắn thích nhất là cái cảm giác đứng nhìn Từ Ngạo Tuyết tỏ ra bất lực như thế này đấy, đầu tiên là khiến cho cô ta tức giận, sau đó khiến cho cô ta muốn phản kháng lại hắn, cuối cùng tự tay dập tắt mọi hy vọng phản kháng trong lòng cô ta.

Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta: “Tôi còn tưởng là cô thực sự không sợ chết chứ, thì ra cô vẫn rất nhát gan!”

Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết chuyển thành màu đen như đít nồi, cô ta lạnh lùng nói: “Ai mà thèm chết chung một chỗ với cái loại người như anh cơ chứ? Đối với tôi mà nói, phải đi chết cùng với một người như anh thì nhục nhã không gì tả nổi!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Thôi cô bớt nói vài câu đi, rốt cuộc là cô có còn muốn lên máy bay nữa hay không vậy?”

Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại: “Nếu như không phải tại cái tên khốn nạn cặn bã nhà anh thì chắc chắn bây giờ tôi đã có mặt ở sân bay rồi đấy?!”

Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú nói nhảm với Từ Ngạo Tuyết thêm nữa, hắn đưa cô ta rời khỏi khách sạn rồi đi tới sân bay, chú ý bảo vệ cô ta trong suốt quãng đường.

Bây giờ có không ít người muốn lấy cái mạng quèn của Từ Ngạo Tuyết, dĩ nhiên là Tề Đẳng Nhàn phải bảo vệ người yêu cũ của hắn rồi.

“Tôi đã liên hệ với nhà họ Lôi, một lát nữa bọn họ sẽ cử người đi qua đây.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói.

“Nếu như có người của nhà họ Lôi đứng ra thì Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng chẳng là cái thá gì hết.” Từ Ngạo Tuyết nói với sắc mặt vô cùng bình tĩnh, có điều cô ta vẫn cảm thấy mông của mình đau rát, đến cả tư thế ngồi trên ghế cũng có chút không được tự nhiên.

Cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Có điều tôi đang muốn hỏi anh một chuyện này đây, hôm qua anh nói là anh muốn bắt cóc Quý Khải phải không, cái đó là sự thật à?”

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tại sao lại không cơ chứ, đằng nào tôi cũng sắp trở thành phần tử khủng bố rồi còn gì! Hơn nữa ngày hôm qua Quý Khải còn nói là muốn gọi người đến chém chết tôi, tôi nhất định sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi đâu.”

Từ Ngạo Tuyết oán thầm trong lòng một câu, chịu thiệt thòi cơ à? Con mẹ nó, rõ ràng là hai người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo đã bị cái tên này dùng lựu đạn giả để dọa cho chết khiếp ấy chứ!

Cuối cùng bọn họ còn gọi cả cảnh sát trưởng Hoắc Đa của thành phố Hương Sơn ra mặt xử lý, kết quả là Hoắc Đa mang theo nhiều cảnh sát như vậy, tất cả đều được trang bị đầy đủ súng ống đạn dược, vậy mà bọn họ lại phát hiện rằng những quả lựu đạn đó lại là hàng giả…

Chuyện này chỉ cần nhớ đến thôi cũng đủ để cảm thấy buồn cười.

Từ Ngạo Tuyết cũng lười không muốn xen vào chuyện cá nhân của cái tên Tề Đẳng Nhàn này nữa, cô ta đã nhận được một tin tức rồi, bên phía đế đô đang chuẩn bị liệt Tề Đẳng Nhàn vào danh sách các phần tử khủng bố, dù sao thì gia tộc Rothschild cũng đã tự mình tìm đến tận đây để khiếu nại về Tề Đẳng Nhàn cơ mà.

Một khi danh phận phần tử khủng bố của Tề Đẳng Nhàn được xác định thì hắn sẽ trở thành kẻ thù công khai của toàn bộ các quốc gia trên thế giới.

Nhưng chuyện này thì chẳng có liên quan gì đến Từ Ngạo Tuyết cả, đến lúc đó thì cô ta đã trở về Nam Dương rồi, cô ta sẽ không chủ động liên hệ với Tề Đẳng Nhàn làm gì nữa.

Đừng nói là cô ta, chỉ sợ ngay cả gia tộc nhà họ Trần cũng sẽ không muốn thừa nhận rằng bọn họ có mối liên hệ gì đó với Tề Đẳng Nhàn.

Khi đã nghĩ đến đây, không ngờ là Từ Ngạo Tuyết lại có cảm giác rằng cô ta sẽ thấy bận tâm nếu như Tề Đẳng Nhàn bị người ta dùng súng bắn chết…

Suy nghĩ ấy khiến cho Từ Ngạo Tuyết thầm cảm thấy thật là mỉa mai, sau đó cô ta tự an ủi chính bản thân mình, chuyện đó chẳng qua là vì cô ta muốn tự tay báo thù Tề Đẳng Nhàn cho nên cô ta mới không muốn nhìn thấy cảnh hắn chết đi trong tay người khác mà thôi.

Hai người bọn họ vừa mới tới sân bay đã nhìn thấy Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc.

“Ô, Hứa Ức Ngọc, còn cả chú Hứa nữa, tại sao hai người lại có mặt ở đây?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tò mò hỏi.

“Bọn chú tới đây để tiễn đưa tiểu thư Melissa!” Hứa Trường Ca cười cười rồi trả lời.

Hứa Trường Ca và Từ Ngạo Tuyết có hợp tác với nhau ở một số hạng mục kinh doanh, mối quan hệ giữa hai người có thể coi là thân thiết, đương nhiên là ông phải có mặt để đưa tiễn cô ta rồi.

Từ Ngạo Tuyết cười cười rồi đáp lại: “Hứa tổng đã có lòng rồi ạ, thực ra chú cũng không cần phải ra tận đây để tiễn cháu đâu, hơn nữa có thể sau này cháu sẽ còn quay lại thành phố Hương Sơn mà!”

Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hứa Ức Ngọc bèn lập tức nhảy lên rồi chạy vọt tới chỗ hắn: “Hức, bé mập à, anh đúng là cái đồ không có lương tâm, anh thậm chí còn không chủ động liên lạc cho tôi nữa chứ!”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Dạo gần đây tôi có hơi bận rộn, đợi đến khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ mời cô đi ăn cơm hoặc là uống cà phê một bữa!”

Bốn người bọn họ cùng bước vào bên trong sân bay.

Nhưng vừa mới bước vào thì bọn họ đã gặp phải hai người ngày hôm qua là Quý Khải và Tạ Thiên Bảo.

Tạ Thiên Bảo nhìn Từ Ngạo Tuyết với vẻ mặt âm dương quái khí, thậm chí ngay cả giọng nói của cô ta cũng âm dương quái khí theo: “Không thể nào, không thể nào, chắc là sẽ không thực sự có người nào đó nghĩ rằng bản thân đã đắc tội với nhà họ Quý mà còn có thể bình an vô sự rời khỏi thành phố Hương Sơn đấy chứ?”

Hứa Trường Ca nhìn thấy Quý Khải đang đứng bên cạnh Tạ Thiên Bảo thì không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, sau đó ông nhìn về phía hai người Từ Ngạo Tuyết và Tề Đẳng Nhàn.

“Các cháu đã đắc tội với người của nhà họ Quý sao?” Hứa Trường Ca thấp giọng hỏi bọn họ.

Nhà họ Quý, đây chính là đại gia tộc giàu có nhất toàn bộ thành phố Hương Sơn đấy!

Khuôn mặt của Hứa Ức Ngọc cũng không nhịn được mà sầm xuống, uy danh của nhà họ Quý ở thành phố Hương Sơn này thực sự không phải là nhỏ, bọn họ chính là gia tộc bản địa đứng đầu thành phố hàng thật giá thật!

Hiển nhiên là sau khi bị Tề Đẳng Nhàn làm cho bẽ mặt vào ngày hôm qua thì Quý Khải và Tạ Thiên Bảo vẫn còn chưa cam tâm một chút nào, bọn họ thực sự không định để cho Từ Ngạo Tuyết rời khỏi thành phố Hương Sơn.
Chương 955 Dáng vẻ trang nghiêm

Chương 955: Dáng vẻ trang nghiêm

“Thì ra là Hứa tổng Hứa Trường Ca đấy sao, thế nào, Hứa tổng muốn nhúng tay vào giữa ân oán của bọn tôi đấy à?”

Sau khi nhìn thấy Hứa Trường Ca, Quý Khải không nhịn được mà cười lạnh một tiếng rồi lên tiếng dò hỏi.

Trái tim của Hứa Ức Ngọc cũng đập thình thịch thật nhanh trong lồng ngực, cô tự hỏi rằng tại sao cái tên bé mập kia lại giỏi gây chuyện như vậy nhỉ, bọn họ chỉ vừa mới không gặp nhau có mấy ngày thôi mà hắn đã đắc tội với người của nhà họ Quý rồi, thế này thì chẳng phải là hắn đang sợ mạng của bản thân quá dài hay sao?

Những lời mà Quý Khải vừa mới nói khiến cho Hứa Trường Ca vô cùng khó xử, dĩ nhiên là ông không thể nào đắc tội với nhà họ Quý được, nhưng đồng thời ông cũng có mối quan hệ hợp tác làm ăn đối với Từ Ngạo Tuyết, ông nên trả lời như thế nào cho phải đây?

Tề Đẳng Nhàn chỉ khoát tay áo một cái rồi quay mặt về phía Hứa Trường Ca mà nói: “Chú Hứa à, chuyện này không có liên quan gì đến chú cả, thế nên chú không cần nhúng tay vào đâu, chú chỉ cần đứng ở một bên đợi xem trò vui là đủ rồi.”

Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết vô cùng lạnh lẽo, cô ta nói: “Xem ra chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua không để lại cho hai người một bài học bổ ích cho lắm nhỉ?”

Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này, hai người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo lại cảm thấy bản thân không còn mặt mũi mà gặp ai nữa, một ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên trên đỉnh đầu của bọn họ.

Bọn họ bị Tề Đẳng Nhàn lấy lựu đạn giả ra để hù dọa, chỉ riêng việc này thôi đã đủ để trở thành chuyện cười của tất cả mọi người rồi, hơn nữa bọn họ còn làm kinh động đến cảnh sát trưởng là Hoắc Đa, thậm chí còn khiến cho ông ta phải mang đến nhiều cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy đến để xử lý nữa.

Kết quả thì sao, sấm to mà mưa lại nhỏ, rốt cuộc là chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra hết…

“Tôi đã nói rồi còn gì, cô không thể ra khỏi thành phố Hương Sơn được đâu!” Tạ Thiên Bảo nhìn Từ Ngạo Tuyết rồi nói bằng giọng hết sức lạnh lùng. “Nếu như cô không muốn ăn quả đắng thì hãy mau ngoan ngoãn cút về đi.”

“Chẳng lẽ cái sân bay này là do gia đình cô mở ra hay sao?” Từ Ngạo Tuyết thản nhiên hỏi lại.

Đúng lúc đó thì người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn đi ra ngoài, ông ta quay sang nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Từ tiểu thư, kể từ lúc này trở đi cô đã bị sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn chúng tôi xếp vào trong danh sách đen rồi, chúng tôi sẽ đình chỉ tất cả mọi hình thức phục vụ có liên quan đến cô.”

Tạ Thiên Bảo vừa cười ha ha vừa nói: “Cô đã nghe thấy chưa hả? Tôi nói cho cô biết một điều, không chỉ có sân bay quốc tế này đâu, cho dù cô có muốn rời đi bằng tàu thủy thì cũng đừng có hòng, tôi đã chặn kín tất cả các cửa ra của thành phố Hương Sơn này đối với cô rồi.”

“Nếu như cô vẫn còn muốn quay về Nam Dương nữa thì sao nhỉ? Chỉ sợ là cô sẽ bị tính là dân nhập cư trái phép đấy!”

“Có điều cô cứ thử lén lút chạy sang đó xem, lỡ như có một chút chuyện gì đó xảy ra trên biển thì coi như sẽ không có ai biết đâu à nha.”

Tạ Thiên Bảo tỏ ra vô cùng đắc ý, chỉ cần cho cô ta thêm một vài ngày nữa thôi là được, khi đó những người mà cô ta đã phái tới Nam Dương sẽ có thể khống chế được khối tài sản nhỏ tí hon của Từ Ngạo Tuyết rồi bỏ vào trong túi tiền của cô ta.

Nhà họ Triệu vẫn luôn giữ thái độ lập lờ nước đôi đối với việc Tạ Thiên Bảo muốn đến giành địa bàn làm ăn với Từ Ngạo Tuyết, bọn họ chưa từng bày tỏ ý kiến gì.

Thậm chí Tạ Thiên Bảo còn có thể liên lạc với nhiều thế lực bản địa ở thành phố Hương Sơn hơn nữa để nhờ bọn họ giúp đỡ ngăn chặn Từ Ngạo Tuyết, nhưng Quý Khải nói cho cô ta biết rằng cô ta không cần làm như thế, bởi vì chỉ cần một nhà họ Quý thôi là đã đủ rồi.

Anh ta đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Quý, dĩ nhiên anh ta là một người rất có mặt mũi rồi, ở trong thành phố Hương Sơn này thì không một ai là dám không nể mặt anh ta cả.

Tạ Thiên Bảo nghĩ ngợi rồi thấy cũng đúng, nhà họ Quý chính là gia tộc có quyền có thế đứng đầu ở thành phố Hương Sơn, làm gì có ai dám trêu chọc những người sở hữu khối tài sản khổng lồ đủ để so sánh với cả một quốc gia như vậy chứ? Có Quý Khải ở đây, vậy là đủ để cô ta dạy dỗ lại một con chim phượng hoàng đã gãy cánh như Từ Ngạo Tuyết rồi.

“Ngày hôm nay tôi muốn quay trở về Nam Dương, không một ai có thể ngăn cản được tôi đâu!” Từ Ngạo Tuyết cũng nói bằng vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

“Tôi thì đang muốn nhìn thử xem cô sẽ quay trở về như thế nào đây, nếu cô thực sự có bản lĩnh thì cứ ôm theo một cái phao rồi bơi qua đại dương mà quay trở về đi! Ha ha ha…” Tạ Thiên Bảo phá lên cười thật to. “Tất cả những điều này đều là do cô tự chuốc lấy mà thôi, tôi đã cho cô mặt mũi nhưng chính cô lại không cần!”

“Đợi đến khi toàn bộ khối tài sản mà cô đã gây dựng ở Nam Dương đều bị tôi nắm giữ thì cô cũng sẽ trở thành một kẻ hoàn toàn vô dụng với nhà họ Triệu mà thôi.”

“Đến lúc đó, tôi ngược lại cũng muốn nhìn thử xem cô sẽ phải chết như thế nào!”

Tạ Thiên Bảo càng nói thì nét mặt của cô ta càng trở nên đắc ý và càn rỡ hơn.

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi bước một bước về phía trước, hắn thản nhiên hỏi một câu: “Quý Khải có phải không nhỉ? Chuyện ngày hôm qua chẳng lẽ không để lại cho cậu một bài học nào đáng nhớ hay sao? Thế nên ngày hôm nay cậu mới giở ra mấy thủ đoạn dơ bẩn, kém cỏi, hèn hạ như thế này?”

Quý Khải nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, có thể nói là chuyện xảy ra ngày hôm qua đã khiến cho anh ta mất hết cả mặt mũi rồi.

Hứa Ức Ngọc thấy hình như là Tề Đẳng Nhàn đang chủ động khiêu khích Quý Khải thì phải, cô bèn không nhịn được mà run lên một cái, sắc mặt cũng chuyển sang màu trắng bệch.

“A a a, bé mập ơi là bé mập, đây chính là thiếu gia nhà họ Quý, Quý Khải đấy nhé!” Hứa Ức Ngọc âm thầm kêu rên trong lòng, cô thực tình cảm thấy lo lắng thay cho Tề Đẳng Nhàn.

Quả thực là ngày hôm ấy việc ông chủ Quan vừa đến tận nơi để xin lỗi Tề Đẳng Nhàn vừa mang theo năm trăm triệu bồi thường đã khiến cho tất cả mọi người của nhà họ Hứa đều cảm thấy vô cùng chấn động, nhưng mà ông chủ Quan với nhà họ Quý là người của chung một tầng lớp hay sao?

Quý Khải chậm rãi nói: “Coi như ngày hôm qua mày đã gặp may mắn, có cảnh sát trưởng Hoắc ở đó nên tao không tiện bắt mày lại, cho mày có cơ hội dễ dàng thoát thân.”

“Có điều mày không thể may mắn như vậy mãi mãi được đâu.”

Hứa Ức Ngọc muốn lên tiếng xen vào cuộc trò chuyện giữa bọn họ, nhưng rồi cô bị Hứa Trường Ca kéo lại.

Hứa Trường Ca lắc đầu với cô rồi nói rằng: “Chúng ta không thể tham gia vào những cuộc đấu đá ở cấp bậc như thế này được đâu! Hơn nữa Tiểu Lý cũng không phải là một người bình thường, vì vậy nên con không cần phải quá lo lắng làm gì cả.”

Hứa Ức Ngọc chỉ bĩu môi, nhưng mà cô không thể không thừa nhận rằng những gì mà Hứa Trường Ca vừa mới nói cũng rất có lý, quả thực những cuộc đấu đá ở cấp bậc như thế này là một thứ gì đó mà nhà họ Hứa có thể tham gia vào được! Dĩ nhiên là Hứa Trường Ca cũng có một chút danh tiếng đáng kể ở thành phố Hương Sơn này, nhưng mà để so sánh với những nhân vật như người thuộc nhà họ Quý thì ông vẫn quá mức nhỏ bé.

“Con mẹ nó, cậu dám uy hiếp tôi đấy à?!” Tề Đẳng Nhàn cau mày, hắn ngay lập tức tát cho Quý Khải một cái thật mạnh đến nỗi anh ta ngã oạch xuống dưới đất.

Lần này thì không chỉ có mỗi Quý Khải ngẩn người ra không hiểu chuyện gì, mà ngay cả Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc khi chứng kiến cảnh tượng ấy cũng trở nên vô cùng choáng váng!

Bởi vì không một ai có thể đoán trước được rằng Tề Đẳng Nhàn lại dám ra tay với một người có địa vị như Quý Khải!

Ngay cả Tạ Thiên Bảo cũng không nhịn được mà cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, cô ta có cảm giác như trên mặt mình cũng hơi lành lạnh.

Người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn cũng không thể không tỏ ra vô cùng khiếp sợ, nhưng ngay sau khi tỉnh táo lại thì ông ta lập tức hô lên bằng giọng hết sức giận dữ: “Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu rồi, mau tới đây hết cho tôi, ở đây có một người giở trò hành hung với người khác!”

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà giơ chân lên đá một cước vào bụng của người phụ trách sân bay, khiến cho ông ta ngã huỵch xuống đất rồi văng ra xa tận vài mét, sau đó hắn khó chịu nói: “Làm ầm làm ĩ cái gì đây không biết?”

Hứa Ức Ngọc suýt chút nữa thì bị dọa cho ngất xỉu rồi, hành động như thế này thì không phải là quá bạo lực hay sao… Có điều nếu Tề Đẳng Nhàn chỉ đánh một người có thân phận không quá lớn như người phụ trách sân bay thì cũng không sao cả, nhưng mà Quý Khải vẫn còn đang nằm ở dưới đất kia kìa, liệu chuyện này có thể giải quyết một cách đơn giản được không vậy?

Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Quý Khải rồi giơ tay chỉ thẳng vào mũi anh ta, hắn nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Chỉ sợ là cha cậu cũng không muốn gặp lại một thằng con trai ngu ngốc, chơi với ai không chơi mà lại đi chơi với cái con ranh ngu ngốc không kém đến từ nhà họ Tạ như cậu đâu đấy!”

Tạ Thiên Bảo không nhịn được mà nổi giận đùng đùng, cô ta hỏi lại: “Anh vừa mới nói cái gì đấy?!”

Quý Khải cũng tỏ ra vô cùng giận dữ, nhưng khi đối diện với Tề Đẳng Nhàn và nhìn vào trong mắt hắn thì anh ta chỉ có thể bắt gặp một sự uy nghiêm dường như vô tận nằm ở giữa hai nhãn cầu của hắn mà thôi.

Trong khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi ấy, dường như anh ta đã bước chân vào một cung điện cũ ở bên trong danh thắng là một tòa tháp cổ xưa, đứng đối diện với một pho tượng cao hơn mười thước có hình dáng giống như một thiên thần đang chuẩn bị giáng đòn trừng phạt xuống, cũng vì thế mà anh ta có thể cảm nhận được rằng bản thân nhỏ bé ra sao và đối phương là một sinh vật thần thánh không thể mạo phạm như thế nào.

“Rốt cuộc mày có thân phận như thế nào cơ chứ… Lần trước tao đã theo bố của tao đến nước Anh công tác một vài ngày, nữ hoàng của vương quốc Anh đã tự mình ra đón tiếp bố và tao, nhưng thậm chí lúc đó tao còn không có cảm giác căng thẳng và sợ hãi như lúc này đây…” Quý Khải không nhịn được mà âm thầm tự hỏi trong lòng, anh ta có cảm giác như da gà da vịt đang nổi lên từng đợt một trên làn da của mình.

Cho dù nữ hoàng của vương quốc Anh có là người như thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, còn về phần Tề Đẳng Nhàn thì… Hắn đã không còn là một con người bình thường nữa rồi, nếu như được đặt vào trong thời kỳ cổ đại thì hắn sẽ là sự tồn tại giống như các chân nhân hoặc là Phật Đà vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa mới trôi qua ban nãy, có thể dùng bốn chữ sau đây để hình dung và miêu tả ra nét mặt cùng với khí chất mà Tề Đẳng Nhàn thể hiện ra trước mặt Quý Khải – dáng vẻ trang nghiêm.

Nhất thời Quý Khải đã bị dọa cho sợ chết khiếp vì khí chất toát ra từ Tề Đẳng Nhàn!

Có điều ngay sau đó thì đám bảo vệ cũng đã bắt đầu chạy tới, bọn họ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đánh người thì lập tức rút dùi cui điện ra, chuẩn bị tinh thần hành động là phải bắt cho bằng được hắn đã rồi mới tính tiếp.

Nhưng mà ngay lúc này, một tiếng kêu đau đớn bỗng dưng truyền đến!

Một ông lão quắc thước mặc bộ trang phục đời Đường màu trắng toát cùng với một ông lão khác trông như có thân phận quản gia đang bước về phía bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom