-
Chương 967-970
Chương 967: Thượng Lộ Ban Lan Chùy
Dương Quan Quan chắc chắn là một thiên tài, hơn nữa còn thuộc loại thiên tài hàng đầu, so với Yamato Huyền Dã cũng không kém bao nhiêu!
Cô ta chỉ mới gặp Ngọc Tiểu Long vài lần đã nắm được một số tinh hoa trong Thái Cực Truyền Thống của Ngọc Tiểu Long, khiến Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc.
"Mẹ nó, quá cuốn… Đã có thiên phú mà còn cố gắng như vậy!" trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm mắng, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị đồ đệ này lật đổ.
Đối mặt với sát chiêu "Thượng Lộ Ban Lan Chùy" của Dương Quan Quan, biểu cảm trên mặt Yamato Huyền Dã đã thay đổi chóng mặt.
Anh ta đã từng xem Thái Cực quyền, nhưng chưa từng thấy loại Cổ Thái Cực được phát triển từ việc giết kẻ địch trên chiến trường này, mỗi một chiêu thức đều giống như đao, khiên!
Khiên đón đỡ công kích của anh ta, tạo ra một vụ va chạm, ngay sau đó một đao đánh tới!
"Lộc cộc!"
Yamato Huyền Dã một tay vừa đánh vừa nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời, tay còn lại mạnh mẽ đập một quyền!
Advertisement
"Ầm!"
Một tiếng vang lớn, nắm đấm của Dương Quan Quan va chạm với nắm đấm của Yamato Huyền Dã, khiến mặt đối phương trở nên tái nhợt.
Trong lòng Yamato Huyền Dã kinh ngạc: "Người phụ nữ này quả là tài giỏi, không thể xem thường cô ta! Hơn nữa, kinh nghiệm thực chiến của cô ta còn phong phú như vậy, mình nhất định phải cẩn thận!"
Sau khi đánh trượt một quyền, Dương Quan Quan thét lên một tiếng như hổ gầm, tựa như đại bàng lao tới, mỗi một quyền đều muốn dồn đối phương đến chỗ chết!
Cô ta dựa vào chiêu thức “Thượng Lộ Ban Lan Chùy” của Ngọc Tiểu Long đoạt lại ưu thế, lập tức áp chế đợt tấn công của Yamato Huyền Dã, quả thực rất mạnh mẽ.
Vốn cô ta mới học Hình Ý Quyền, nhưng tiến đánh lại mạnh mẽ không gặp trở ngại, hôm nay không phải anh ta đánh chết cô ta thì chính là cô ta đánh chết anh ta, mỗi một quyền cô ta đánh xuống không cho đối phương cả cơ hội thở dốc!
Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, thật không ngờ công lực của Dương Quan Quan lại mạnh như vậy.
Sắc mặt của Liễu Tông Nham Toái cũng trở nên nặng nề, mặc dù công lực của Dương Quan Quan không bằng Yamato Huyền Dã, nhưng trận chiến này thực sự rất khó nói.
"Ha!"
Dương Quan Quan lại gầm lên một tiếng, bắt đầu vận động lưng, tuy không khoa trương đến mức mở ra cảnh giới mới, nhưng đã có một loại sức mạnh không thể giải thích từ xương cụt truyền đến toàn bộ lưng!
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới thật sự kinh ngạc, hôm qua cô ta mới xem video của Hồng Thiên Đô, hôm nay đã có thể nắm bắt được một số tuyệt kỹ trong đó? Càng làm hắn kinh ngạc hơn nữa chính là Dương Quan Quan gà mờ này lại dám sử dụng tuyệt chiêu của Hồng Thiên Đô để thực chiến!
Chỉ thấy hai cánh tay Dương Quan Quan mở rộng, thi triển quyền pháp Ưng Trảo Quyền, đánh ra một quyền vuốt đại bàng.
Sắc mặt của Yamato Huyền Dã cuối cùng cũng trở nên khó coi, anh ta toàn lực thi triển quyền pháp của Nham Toái Lưu, mỗi một quyền đều trong nhu có cương, va chạm với Ưng Trảo Quyền của Dương Quan Quan, hai bên phân cao thấp.
Sau khi ngăn cản sáu chiêu liên tiếp, Yamato Huyền Dã cuối cùng cũng có chút nóng giận, không có người đàn ông nào bằng lòng bị phụ nữ áp chế như vậy, thực sự rất mất mặt!
Bỗng nhiên, Dương Quan Quan thay đổi tư thế, nhân lúc Yamato Huyền Dã đang nóng nảy đánh tới một quyền, hai bàn tay nhỏ bé bị các loại dụng cụ thể hình mài đến thô ráp mở ra, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, tựa như cá sấu mở lớn miệng!
"Xoạch!"
Ngón tay Dương Quan Quan móc lấy bắp tay của Yamato Huyền Dã, sau đó vặn eo, chuẩn bị xoay người, rất giống một con cá sấu cắn con mồi!
"Đây là đà hình, một chiêu trong Hình Ý Quyền, rất mạnh trong việc bắt và đánh người, một khi trúng chiêu thì kết cục sẽ là đứt gân trật xương!" Yamato Huyền Dã cắn răng, cảm giác xương cốt, dây chằng và cơ bắp của bản thân anh ta bị kéo đau đớn kinh khủng, anh ta cố gắng vặn vẹo theo hướng ngược lại, như sắp đứt gãy.
Dương Quan Quan dứt khoát đưa ra quyết định, dùng tới chiêu hô hấp pháp "Cự mãng nhả đan", nhưng lúc này Yamato Huyền Dã cũng nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, bộc phát toàn bộ nội lực!
Hai tay của Dương Quan Quan cùng lúc bị đánh văng ra!
Nhưng sức mạnh của Yamato Huyền Dã cũng đã bị tiêu hao gần như không còn.
Dương Quan Quan nghiến răng, răng nanh cắn mạnh vào đầu lưỡi, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, liều mạng lắc vai, tạo thành tư thế "Đính Tâm Trửu" đẩy về phía trước.
Đây là chiêu thức của Bát Cực Quyền, nhưng lúc này cô ta sử dụng lại mượt như lụa.
"Chết tiệt! Chết tiệt!" Yamato Huyền Dã tức giận rống lên một tiếng, chắp hai tay lại, vội vàng đưa lên thủ thế trước ngực.
Nhưng tốc độ của Dương Quan Quan còn nhanh hơn, anh ta chưa kịp thủ thế thì khuỷu tay của cô ta đã đánh xuyên qua, mạnh mẽ thúc vào ngực đối phương một phát!
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, khửu tay là đạn pháo, lần này hẳn là dùng lực bùng nổ, không phải lực đâm. Pháo Ý chắc chắn mạnh hơn so với Ngô Thiêm!
Chương 968: nhưng đánh ông tôi vẫn còn dư sức có thừa đó?"
Dương Quan Quan đột nhiên hít một hơi, giữ khí trong lồng ngực, di chuyển chân theo thế tiến Xà Hình Bộ Phạt, nhảy lên phía trước!
Yamato Huyền Dã còn chưa ổn định thân thể, Dương Quan Quan đã lao tới.
Tất cả mọi người thấy một màn này suýt nữa thì ngạt thở, bọn họ đều cảm thấy lối chiến đấu của Dương Quan Quan vô cùng hung ác, chính là cảm giác liều mạng muốn giết chết đối thủ, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Tiến đến gần, Dương Quan Quan xuất hai tay ra, chia ra hai bên trái phải nắm lấy bả vai Yamato Huyền Dã.
Advertisement
Thân thể Yamato Huyền Dã còn chưa kịp giữ thăng bằng, nhưng vẫn vươn hai tay ra chống cự, bộc phát nội lực, va đập với tay Dương Quan Quan tạo ra tiếng vang ầm ầm.
Nhưng Dương Quan Quan di chuyển ổn định, dưới chân còn ẩn giấu sát chiêu, lập tức tạo thế "Hỉ Thước Đạp Chi" trong Thái cực quyền nhanh chóng đá tới đầu gối của đối phương.
Bình thường khi luyện tập Thái Cực quyền là kiểu phóng khoáng tao nhã, nhưng bản chất khi vận dụng trong thực chiến rất hung tàn bá đạo, công lực mãnh liệt! Điểm này thể hiện rất rõ trên người Ngọc Tiểu Long.
"Răng rắc!"
Xương ống chân của Yamato Huyền Dã bị Dương Quan Quan đạp một cước, lập tức phát ra tiếng nứt xương răng rắc, cả người lệch về một bên.
Trong mắt Dương Quan Quan ánh lên sự lạnh lùng, tay phải nhấc lên, giống như Bạch Hạc Lưỡng Sí!
Yamato Huyền Dã không còn cách nào phản công, xương ống chân gãy, mất đi thăng bằng, tay chân luống cuống, ngay cả phòng thủ cũng khó. Anh ta chỉ có thể cố gắng rướn người về phía trước, khó khăn cản một quyền đang hướng về phía thái dương mình của Dương Quan Quan.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã tuyệt vọng hoàn toàn. Bởi vì anh ta nhìn thấy Dương Quan Quan đang đứng trung bình tấn, hơi vừa giữ trong ngực lúc này từ từ thở ra.
Khí tức thở ra ngoài, sức lực cũng tự nhiên phát theo, nhưng lúc này cô ta lại phát lực, toàn thân run lên, nhấp nhô theo thế trung bình tấn, thủ thế "Nộ Tâm Pháo" đâm thẳng vào tim Yamato Huyền Dã!
"Thủ hạ lưu tình!" Liễu Tông Nham Toái ở phía sau hét lên một tiếng, thân thể như gió tiến lên cứu Yamato Huyền Dã.
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn cũng hiện lên sự lạnh lùng, bước chân di chuyển, dùng "Phi Ky Bộ" tiến lên chắn trước mặt Liễu Tông Nham Toái.
"Cút ngay!" Liễu Tông Nham Toái giận giữ hét lên, vội vàng lui lại, thậm chí còn sử dụng ngôn ngữ của nước Kiệt Bành.
Tề Đẳng Nhàn một chưởng đẩy lùi Liễu Tông Nham Toái về sau, đỡ lấy một đấm của Liễu Tông Nham Toái!
Cùng lúc đó, pháo quyền của Dương Quan Quan mạnh mẽ đấm thẳng vào tim Yamato Huyền Dã, tiếng gãy nứt xương vang lên, ngực Yamato Huyền Dã hõm xuống một lỗ lớn.
Ngay sau đó, hai chân Yamato Huyền Dã rời khỏi mặt đất, bay về phía sau, trong miệng không ngừng phun ra máu!
Đối mặt với Yamamoto Huyền Dã kiêu ngạo, Dương Quan Quan sẽ không bao giờ nương tay!
Hơn nữa, cô ta cũng biết, đối phương là thiên tài hàng đầu, thiên tài như vậy bóp chết ở trong trứng nước, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao, nếu cho Yamamoto Huyền Dã thời gian trưởng thành, thì phải làm gì nếu anh ta trở thành đối thủ thứ hai như Hồng Thiên Đô?
Đám người Nham Toái Lưu này quá kiêu ngạo, nhất định phải đánh chết một người cho bọn họ xem, để xem bọn họ có còn kiêu ngạo như vậy hay không!
Liễu Tông Nham Toái nhìn thấy đồ đệ yêu quý của mình bị Dương Quan Quan đánh trúng tim, ngã xuống đất co giật hai lần, sau đó nôn ra máu và ngất đi, trong lòng nóng nảy, giận dữ nói: "Ra tay đòi mạng? Cô thật ác độc!"
Dương Quan Quan bình tĩnh đáp lại: "Quyền cước không có mắt,trong thỉ tí võ công, nhân từ chính là đang chờ chết. Ngài thân là Tông Sư của Nham Toái Lưu ngay cả chuyện này cũng không rõ sao?"
Ban nãy Yamamoto Huyền Dã đánh chết Án Cường cũng nói những lời tương tự, bây giờ, Dương Quan Quan chỉ là đáp lễ lại.
Câu trả lời này khiến Liễu Tông Nham Toái không nói nên lời, thậm chí còn xấu hổ!
Thượng Tuyền Tinh Vũ kinh ngạc thốt lên rồi lao tới kiểm tra vết thương của Yamamoto Huyền Dã, Dương Quan Quan lại cười nhạo một tiếng, nói: "Đừng nhìn, anh ta bị tôi đấm nát tim rồi, Thiên Vương Lão Tử cũng không cứu được anh ta!"
Thượng Tuyền Tinh Vũ lấy tay kiểm tra mạch đập của Yamamoto Huyền Dã, quả thật rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, một lúc sau lại đột ngột giảm xuống, càng lúc càng yếu.
"Liễu Tông đại sư, người không thể thua như vậy, phải không? Hay là võ công của nước Kiệt Bành chỉ có thế? Các người chỉ cho phép học trò của mình làm tổn thương người khác, chứ không muốn nhìn thấy học trò của mình bị đánh?" Tề Đẳng Nhàn sắc mặt không chút thay đổi cất tiếng hỏi.
Liễu Tông Nham Toái ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, từ từ nói: "Không ngờ ngươi lại đỡ được hai quyền của ta, ở điểm này mà nói, quả thực ngươi cũng không yếu như ta tưởng!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Bây giờ tôi đánh không lại một số người, nhưng đánh ông tôi vẫn còn dư sức có thừa đó?"
Chương 969: "Nói nhảm ít thôi, có dám đánh với tôi hay không?"
"Dương tiểu thư này, thật sự chỉ mới luyện công phu được hơn nửa năm sao?" Văn Tư Thuận nhịn không được hỏi, cảm thấy có chút khoa trương.
"Quá khoa trương, cho dù thật sự là kỳ tài trăm năm có một, đoán chừng cũng không tiến bộ nhanh như vậy..." Tần Đường Ngọc cũng cảm thấy da đầu tê dại, thiên phú hơn người, quả thực có thể nói là khủng bố.
Bọn họ nào biết được, Dương Quan Quan thiên phú rất cao, nhưng Tề Đẳng Nhàn càng hiển hách hơn, dùng tài nguyên vô tận không ngừng cung cấp cho cô!
Những đối thủ như lão đồ tể, Dạ Ma, Sát Thần, bọn họ đi đâu mà tìm?
Luyện ám kình, lúc luyện hình hổ, thật sự làm ra một con hổ lớn tùy tiện đuổi ngươi, chuyện này, ngoại trừ đi sở thú làm người nuôi thú ra, còn có thể tìm ở đâu?
Vẻ mặt Liễu Tông Nham Toái dần dần trở nên lạnh lùng. Ông ta vốn là muốn cho Yamamoto Huyền Dã đóng cửa tất cả đạo quán tại Ma Đô, để Nham Toái Lưu áp đảo giới võ thuật Ma Đô.
"Có dám đánh một trận với tôi hay không? Học trò của cậu đánh chết học trò của tôi, vậy tôi đánh chết người sư phụ là cậu!" Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng nói.
"Nham Toái Lưu nếu là trường phái võ học, vậy thì cứ truyền thừa võ học của mình cho tốt là được rồi, nếu nhất định phải nhúng tay vào chuyện của quốc gia khác, dù cho chết sạch cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Tề Đẳng Nhàn miệng cười như không cười, nói.
Liễu Tông Nham Toái nghe được lời này của hắn, trong đầu "ầm" một tiếng nổ tung, chớp mắt đã nghĩ đến mấy đại cao thủ chết thảm ở bên ngoài!
Những cao thủ đó đều là do hắn phái đến, Triệu gia nói rằng họ vẫn bình an vô sự, nhưng tất cả đều đã chết.
Toàn bộ tiểu đội cũng bị tiêu diệt một cách bi thảm!
Ánh mắt Liễu Tông Nham Toái càng thêm lạnh lùng, ông ta nói: "Là cậu làm?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói: "Ông đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!"
Mặc dù hắn nói những lời như vậy, nhưng trong ánh mắt cùng nụ cười truyền đạt rành rành ý tứ chính là ta làm, ngươi có thể làm được gì?
Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng nói: "Nói nhảm ít thôi, có dám đánh với tôi hay không?"
Tề Đẳng Nhàn vừa muốn đáp lời, lại bị Văn Tư Thuận ngăn cản.
"Tề tiên sinh, không cần đồng ý, ông ta để đồ đệ đến phá quán đã thất bại, ngài hoàn toàn có thể không để ý tới ông ta." Văn Tư Thuận nói.
Dù sao đồ đệ của Tề Đẳng Nhàn đã thắng, lúc này không nên đánh nhau với Liễu Tông Nham Toái, người ngoài cũng tuyệt đối không có gì để nói.
Hơn nữa, Văn Tư Thuận cũng nhìn ra Tề Đẳng Nhàn hình như trên người có thương tích, dưới tình huống như vậy đối mặt với đại tông sư như Liễu Tông Nham Toái, hơn phân nửa là phải chịu thiệt thòi lớn.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thua, thì mọi thứ mà Dương Quan Quan đã làm trước đây sẽ trở nên vô ích.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không cần lo lắng, ta đã sớm muốn gặp võ sư ngoại quốc! Nếu không cùng người khác so tài thì làm sao tiến bộ?"
Hắn cùng Hồng Thiên Đô đánh một trận, có thể nói là được lợi rất nhiều, Liễu Tông Nham Toái thân là Đại Tông Sư sáng tạo ra một đại lưu phái, tất nhiên cũng có thân thủ hơn người.
Tình trạng thân thể hiện tại của hắn đúng thật không tốt lắm, nhưng vẫn không kiềm chế được…
Triệu Hồng Tụ thật sự đánh không lại, nếu không, như thế nào cũng phải chạm một cái, nhưng Liễu Tông Nham Toái, rõ ràng không mạnh như vậy, vì vậy ông ta có thể thử.
Lúc này, Yamamoto Huyền Dã trút hơi thở cuối cùng.
Tuy kinh nghiệm thực chiến của Dương Quan Quan rất phong phú, nhưng mạng người trên người cũng không đủ nhiều, lần trước đánh chết người, kẻ đấy cũng là bắt cóc hung ác.
Sau đó, tuy Lâm Thiên Dương bị tê liệt bởi một cú "Hoàng cẩu tè bậy", nhưng chung quy vẫn có thể cứu.
Chứng kiến cảnh này, nhìn Yamamoto Huyền Dã hấp hối, trong lòng Dương Quan Quan run lên, nhưng sau một thời gian, cô ta cũng dần quen, không còn cảm giác áy náy.
Nếu không giết Yamamoto Huyền Dã, chính bản thân cô ta sẽ là người chết.
Võ thuật là để giúp đỡ lẫn nhau, nhường nhịn nhau, nhưng đôi khi, chính nó khiến anh chết tôi sống!
"Đánh người như đi đường, giết người như cắt cỏ..." Dương Quan Quan trong lòng nhớ tới những lời này, sau đó khẽ thở dài, ổn định tâm trạng.
Lúc này, Liễu Tông Nham Toái đã đi tới chính giữa sân, giơ tay lên với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Mời!"
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự muốn lên, Dương Quan Quan sửng sốt, nói: "Anh đừng manh động, tình huống gần đây của anh, đúng là đạo đức giả..."
Tề Đẳng Nhàn tức giận, nói: "Đừng nói nhảm!"
Dương Quan Quan sửng sốt một chút, mặt đỏ bừng, vội vàng im bặt.
Chương 970: “Tâm như nước lặng!”
"Đến đây, để ta lĩnh giáo cao chiêu của Nham Toái Lưu!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, đi tới.
Cae võ đường chìm trong im lặng, không ngờ trận chiến này lại leo thang đến mức này.
Dương Quan Quan thân là đồ đệ, thắng Yamamoto Huyền Dã.
Vậy sư phụ Tề Đẳng Nhàn này thì sao? Có thể đánh bại Liễu Tông Nham Toái nổi tiếng hay không?
Để mà nói thì tình hình hiện tại của Tề Đẳng Nhàn thực sự không được lạc quan cho lắm. Nếu không phải vì thế, khi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, hắn cũng không chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
Mặc dù thận bị chèn ép liên tục hai, ba ngày nhưng ít hay nhiều cũng đã hồi phục một ít, tốt hơn nhiều so với lúc vừa đánh nhau xong với Hồng Thiên Đô.
Đối mặt với đại tông sư như Liễu Tông Nham Toại, Tề Đẳng Nhàn thực sự khó mà nhịn được để trổ tài.
“Xin chỉ giáo.” Liễu Tông Nham Toại nhướng mày, nheo mắt lại, lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn. Ông ta thậm chí còn không thèm giới thiệu theo quy tắc.
Bởi vì ông ta không hề coi trọng người trẻ tuổi như Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lại cười cười, hơi giơ tay lên, nói: “Tại hạ Tề Đẳng Nhàn, xin chỉ giáo.”
Advertisement
Liễu Tông Nham Toại khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ra tay đi!”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, đại ý như vậy sao, thế mà lại cho hắn ra tay trước?
Vậy thì Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí nữa…
Bắt đầu đánh ra đòn mã hình, bước đệm êm ru, một bước kia bỗng nổ tung, xuất hiện hai dấu chân. Mà người hắn cũng như ngựa phi mà lao thẳng đến trước mặt Liễu Tông Nham Toại.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Tông Nham Toại có vài phần bối rối.
Bởi vì, ông ta cho rằng khí huyết của Tề Đẳng Nhàn là không có thật, rõ ràng thân thể yếu ớt nhưng trong tình huống này, hắn lại có thể bạo phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy.
Vừa đến gần, Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu bằng một đòn đánh đại bác.
Lập tức bạo phát, uy lực lớn cỡ nào?
“Bùm!”
Một đòn phát ra, không khí chấn động vang lên tiếng vù vù, tay áo không ngừng tung bay như thể bị nổ tung.
Sau khi Liễu Tông Nham Toại bối rối trong phút chốc, ánh mắt ông ta ngay lập tức tập trung lại, chân phải đạp về phía trước, tay phải nâng lên, mạnh mẽ đón nhận đòn đánh đại bác của Tề Đẳng Nhàn.
Khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đập vào lòng bàn tay, lập tức cảm giác được một lực mềm mại quấn quanh nắm đấm, sau đó lực đánh bị đưa sang một bên, sức mạnh của lực đánh cũng bị tiêu tan một nửa.
“Đây chính là quyền pháp của Nham Toại Lưu? Quyền pháp này còn tinh xảo hơn thứ mà Văn Tư Thuận đã dùng trước đó!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, quyền pháp này gần giống như Thái Cực Quyền, lấy nhu thắng cương.
Quyền đánh thứ hai của Tề Đẳng Nhàn lại lao đến.
Liễu Tông Nham Toại bình tĩnh vẫn như cũ , thể hiện ra phong thái của một tông sư, dùng cách thức trước đó hóa giải tiếp đòn đánh thứ hai của Tề Đẳng Nhàn.
Quyền đánh thứ ba của Tề Đẳng Nhàn lại được đánh ra.
Nhưng quyền đánh thứ ba này vẫn bị hoá giải.
Sau khi đánh ra ba quyền vừa rồi, mũi của Tề Đẳng Nhàn không thể không thở hắt ra một hơi dài. Nếu đổi lại là trước đây, hắn sẽ không cần phải lấy hơi làm gì nhưng bây giờ lại khác, nội tạng đã bị tổn thương nên không thể chịu được áp lực nặng nữa.
Trong lúc thở ra, Tề Đẳng Nhàn đánh ra đòn mã hình kinh điển nhất của Hình Ý Quyền, thoáng cái biến thành đòn “hổ vồ”.
Cả người hắn giống như hổ đói xuống núi săn tìm con mồi, không gì có thể ngăn cản. Bất kể là uy lực hay là quyền ý, đều mạnh mẽ hơn gấp mười lần đòn hổ hình mà Dương Quan Quan vừa đánh ra, thậm chí là cả trăm lần!
“Tâm như nước lặng!”
Liễu Tông Nham Toại lẩm bẩm niệm thần chú, cùng lúc đó giơ cánh tay phải lên, tựa như một thanh trường đao dài nhẹ nhàng điểm xuống.
Với uy thế mạnh mẽ như vậy, Tề Đẳng Nhàn vốn hung mãnh không ai đọ lại, nhưng với quyền pháp của Liễu Tông Nham Toại vừa rồi khiến cho sức mạnh kia giống như nước đang sôi sùng sục trở lại bình thường, giống như sông lớn đầy sóng cuồn cuộn trong nháy mắt thành mặt hồ phẳng lặng.
Quyền ý của Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt có một cảm giác thất bại.
“Quyền pháp này rất giống vô cực trang của Thái Cực Quyền. Lợi hại, lợi hại! Liễu Tông Nham Toại này thực sự không tồi!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục nói thầm, cả người đều hưng phấn.
Quyền ý không còn đương nhiên quyền pháp kia sẽ mất đi uy lực vốn có, lực kết hợp với khí, khí kết hợp với lực, ý vừa tan thì khí đương nhiên cũng sẽ loạn.
“Rào!”
Đột nhiên Liễu Tông Nham Toại giơ tay phải lên, giống như một khẩu súng lớn đang chĩa thẳng về phía trước, trong nháy mắt, mặt hồ phẳng lặng như bị ném trăm tấn thuốc nổ, toàn bộ đều sôi sùng sục.
Hổ hình của Tề Đẳng Nhàn bị tay phải của Liễu Tông Nham Toại hất lên một cái, cả người hắn bị ngã về phía sau.
Cảnh này làm cho Dương Quan Quan khiếp sợ, cô ta biết cú đánh hổ hình của Tề Đẳng Nhàn có sức mạnh khủng khiếp như thế nào. Vậy mà ban nãy, Liễu Tông Nham Toại chỉ dùng một tay phải đã có thể phá vỡ được đòn đánh ấy của Tề Đẳng Nhàn!
Phát đánh của Liễu Tông Nham Toại làm Tề Đẳng Nhàn lùi về phía sau, ông ta lập tức đuổi đến, hai tay mở ra, không ngừng đánh ra quyền như tia chớp!
Mỗi đòn đánh ra đều mang theo nội lực trong đó, đều chứa sức mạnh thấu xương tủy!
Mỗi lần Tề Đẳng Nhàn đối đầu đều phải dùng nội lực đỡ lấy, có như vậy sức lực hai bên mới có thể triệt tiêu lẫn nhau.
Dương Quan Quan chắc chắn là một thiên tài, hơn nữa còn thuộc loại thiên tài hàng đầu, so với Yamato Huyền Dã cũng không kém bao nhiêu!
Cô ta chỉ mới gặp Ngọc Tiểu Long vài lần đã nắm được một số tinh hoa trong Thái Cực Truyền Thống của Ngọc Tiểu Long, khiến Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc.
"Mẹ nó, quá cuốn… Đã có thiên phú mà còn cố gắng như vậy!" trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm mắng, hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị đồ đệ này lật đổ.
Đối mặt với sát chiêu "Thượng Lộ Ban Lan Chùy" của Dương Quan Quan, biểu cảm trên mặt Yamato Huyền Dã đã thay đổi chóng mặt.
Anh ta đã từng xem Thái Cực quyền, nhưng chưa từng thấy loại Cổ Thái Cực được phát triển từ việc giết kẻ địch trên chiến trường này, mỗi một chiêu thức đều giống như đao, khiên!
Khiên đón đỡ công kích của anh ta, tạo ra một vụ va chạm, ngay sau đó một đao đánh tới!
"Lộc cộc!"
Yamato Huyền Dã một tay vừa đánh vừa nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời, tay còn lại mạnh mẽ đập một quyền!
Advertisement
"Ầm!"
Một tiếng vang lớn, nắm đấm của Dương Quan Quan va chạm với nắm đấm của Yamato Huyền Dã, khiến mặt đối phương trở nên tái nhợt.
Trong lòng Yamato Huyền Dã kinh ngạc: "Người phụ nữ này quả là tài giỏi, không thể xem thường cô ta! Hơn nữa, kinh nghiệm thực chiến của cô ta còn phong phú như vậy, mình nhất định phải cẩn thận!"
Sau khi đánh trượt một quyền, Dương Quan Quan thét lên một tiếng như hổ gầm, tựa như đại bàng lao tới, mỗi một quyền đều muốn dồn đối phương đến chỗ chết!
Cô ta dựa vào chiêu thức “Thượng Lộ Ban Lan Chùy” của Ngọc Tiểu Long đoạt lại ưu thế, lập tức áp chế đợt tấn công của Yamato Huyền Dã, quả thực rất mạnh mẽ.
Vốn cô ta mới học Hình Ý Quyền, nhưng tiến đánh lại mạnh mẽ không gặp trở ngại, hôm nay không phải anh ta đánh chết cô ta thì chính là cô ta đánh chết anh ta, mỗi một quyền cô ta đánh xuống không cho đối phương cả cơ hội thở dốc!
Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, thật không ngờ công lực của Dương Quan Quan lại mạnh như vậy.
Sắc mặt của Liễu Tông Nham Toái cũng trở nên nặng nề, mặc dù công lực của Dương Quan Quan không bằng Yamato Huyền Dã, nhưng trận chiến này thực sự rất khó nói.
"Ha!"
Dương Quan Quan lại gầm lên một tiếng, bắt đầu vận động lưng, tuy không khoa trương đến mức mở ra cảnh giới mới, nhưng đã có một loại sức mạnh không thể giải thích từ xương cụt truyền đến toàn bộ lưng!
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới thật sự kinh ngạc, hôm qua cô ta mới xem video của Hồng Thiên Đô, hôm nay đã có thể nắm bắt được một số tuyệt kỹ trong đó? Càng làm hắn kinh ngạc hơn nữa chính là Dương Quan Quan gà mờ này lại dám sử dụng tuyệt chiêu của Hồng Thiên Đô để thực chiến!
Chỉ thấy hai cánh tay Dương Quan Quan mở rộng, thi triển quyền pháp Ưng Trảo Quyền, đánh ra một quyền vuốt đại bàng.
Sắc mặt của Yamato Huyền Dã cuối cùng cũng trở nên khó coi, anh ta toàn lực thi triển quyền pháp của Nham Toái Lưu, mỗi một quyền đều trong nhu có cương, va chạm với Ưng Trảo Quyền của Dương Quan Quan, hai bên phân cao thấp.
Sau khi ngăn cản sáu chiêu liên tiếp, Yamato Huyền Dã cuối cùng cũng có chút nóng giận, không có người đàn ông nào bằng lòng bị phụ nữ áp chế như vậy, thực sự rất mất mặt!
Bỗng nhiên, Dương Quan Quan thay đổi tư thế, nhân lúc Yamato Huyền Dã đang nóng nảy đánh tới một quyền, hai bàn tay nhỏ bé bị các loại dụng cụ thể hình mài đến thô ráp mở ra, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, tựa như cá sấu mở lớn miệng!
"Xoạch!"
Ngón tay Dương Quan Quan móc lấy bắp tay của Yamato Huyền Dã, sau đó vặn eo, chuẩn bị xoay người, rất giống một con cá sấu cắn con mồi!
"Đây là đà hình, một chiêu trong Hình Ý Quyền, rất mạnh trong việc bắt và đánh người, một khi trúng chiêu thì kết cục sẽ là đứt gân trật xương!" Yamato Huyền Dã cắn răng, cảm giác xương cốt, dây chằng và cơ bắp của bản thân anh ta bị kéo đau đớn kinh khủng, anh ta cố gắng vặn vẹo theo hướng ngược lại, như sắp đứt gãy.
Dương Quan Quan dứt khoát đưa ra quyết định, dùng tới chiêu hô hấp pháp "Cự mãng nhả đan", nhưng lúc này Yamato Huyền Dã cũng nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm, bộc phát toàn bộ nội lực!
Hai tay của Dương Quan Quan cùng lúc bị đánh văng ra!
Nhưng sức mạnh của Yamato Huyền Dã cũng đã bị tiêu hao gần như không còn.
Dương Quan Quan nghiến răng, răng nanh cắn mạnh vào đầu lưỡi, mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, liều mạng lắc vai, tạo thành tư thế "Đính Tâm Trửu" đẩy về phía trước.
Đây là chiêu thức của Bát Cực Quyền, nhưng lúc này cô ta sử dụng lại mượt như lụa.
"Chết tiệt! Chết tiệt!" Yamato Huyền Dã tức giận rống lên một tiếng, chắp hai tay lại, vội vàng đưa lên thủ thế trước ngực.
Nhưng tốc độ của Dương Quan Quan còn nhanh hơn, anh ta chưa kịp thủ thế thì khuỷu tay của cô ta đã đánh xuyên qua, mạnh mẽ thúc vào ngực đối phương một phát!
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, khửu tay là đạn pháo, lần này hẳn là dùng lực bùng nổ, không phải lực đâm. Pháo Ý chắc chắn mạnh hơn so với Ngô Thiêm!
Chương 968: nhưng đánh ông tôi vẫn còn dư sức có thừa đó?"
Dương Quan Quan đột nhiên hít một hơi, giữ khí trong lồng ngực, di chuyển chân theo thế tiến Xà Hình Bộ Phạt, nhảy lên phía trước!
Yamato Huyền Dã còn chưa ổn định thân thể, Dương Quan Quan đã lao tới.
Tất cả mọi người thấy một màn này suýt nữa thì ngạt thở, bọn họ đều cảm thấy lối chiến đấu của Dương Quan Quan vô cùng hung ác, chính là cảm giác liều mạng muốn giết chết đối thủ, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Tiến đến gần, Dương Quan Quan xuất hai tay ra, chia ra hai bên trái phải nắm lấy bả vai Yamato Huyền Dã.
Advertisement
Thân thể Yamato Huyền Dã còn chưa kịp giữ thăng bằng, nhưng vẫn vươn hai tay ra chống cự, bộc phát nội lực, va đập với tay Dương Quan Quan tạo ra tiếng vang ầm ầm.
Nhưng Dương Quan Quan di chuyển ổn định, dưới chân còn ẩn giấu sát chiêu, lập tức tạo thế "Hỉ Thước Đạp Chi" trong Thái cực quyền nhanh chóng đá tới đầu gối của đối phương.
Bình thường khi luyện tập Thái Cực quyền là kiểu phóng khoáng tao nhã, nhưng bản chất khi vận dụng trong thực chiến rất hung tàn bá đạo, công lực mãnh liệt! Điểm này thể hiện rất rõ trên người Ngọc Tiểu Long.
"Răng rắc!"
Xương ống chân của Yamato Huyền Dã bị Dương Quan Quan đạp một cước, lập tức phát ra tiếng nứt xương răng rắc, cả người lệch về một bên.
Trong mắt Dương Quan Quan ánh lên sự lạnh lùng, tay phải nhấc lên, giống như Bạch Hạc Lưỡng Sí!
Yamato Huyền Dã không còn cách nào phản công, xương ống chân gãy, mất đi thăng bằng, tay chân luống cuống, ngay cả phòng thủ cũng khó. Anh ta chỉ có thể cố gắng rướn người về phía trước, khó khăn cản một quyền đang hướng về phía thái dương mình của Dương Quan Quan.
Nhưng ngay sau đó, anh ta đã tuyệt vọng hoàn toàn. Bởi vì anh ta nhìn thấy Dương Quan Quan đang đứng trung bình tấn, hơi vừa giữ trong ngực lúc này từ từ thở ra.
Khí tức thở ra ngoài, sức lực cũng tự nhiên phát theo, nhưng lúc này cô ta lại phát lực, toàn thân run lên, nhấp nhô theo thế trung bình tấn, thủ thế "Nộ Tâm Pháo" đâm thẳng vào tim Yamato Huyền Dã!
"Thủ hạ lưu tình!" Liễu Tông Nham Toái ở phía sau hét lên một tiếng, thân thể như gió tiến lên cứu Yamato Huyền Dã.
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn cũng hiện lên sự lạnh lùng, bước chân di chuyển, dùng "Phi Ky Bộ" tiến lên chắn trước mặt Liễu Tông Nham Toái.
"Cút ngay!" Liễu Tông Nham Toái giận giữ hét lên, vội vàng lui lại, thậm chí còn sử dụng ngôn ngữ của nước Kiệt Bành.
Tề Đẳng Nhàn một chưởng đẩy lùi Liễu Tông Nham Toái về sau, đỡ lấy một đấm của Liễu Tông Nham Toái!
Cùng lúc đó, pháo quyền của Dương Quan Quan mạnh mẽ đấm thẳng vào tim Yamato Huyền Dã, tiếng gãy nứt xương vang lên, ngực Yamato Huyền Dã hõm xuống một lỗ lớn.
Ngay sau đó, hai chân Yamato Huyền Dã rời khỏi mặt đất, bay về phía sau, trong miệng không ngừng phun ra máu!
Đối mặt với Yamamoto Huyền Dã kiêu ngạo, Dương Quan Quan sẽ không bao giờ nương tay!
Hơn nữa, cô ta cũng biết, đối phương là thiên tài hàng đầu, thiên tài như vậy bóp chết ở trong trứng nước, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao, nếu cho Yamamoto Huyền Dã thời gian trưởng thành, thì phải làm gì nếu anh ta trở thành đối thủ thứ hai như Hồng Thiên Đô?
Đám người Nham Toái Lưu này quá kiêu ngạo, nhất định phải đánh chết một người cho bọn họ xem, để xem bọn họ có còn kiêu ngạo như vậy hay không!
Liễu Tông Nham Toái nhìn thấy đồ đệ yêu quý của mình bị Dương Quan Quan đánh trúng tim, ngã xuống đất co giật hai lần, sau đó nôn ra máu và ngất đi, trong lòng nóng nảy, giận dữ nói: "Ra tay đòi mạng? Cô thật ác độc!"
Dương Quan Quan bình tĩnh đáp lại: "Quyền cước không có mắt,trong thỉ tí võ công, nhân từ chính là đang chờ chết. Ngài thân là Tông Sư của Nham Toái Lưu ngay cả chuyện này cũng không rõ sao?"
Ban nãy Yamamoto Huyền Dã đánh chết Án Cường cũng nói những lời tương tự, bây giờ, Dương Quan Quan chỉ là đáp lễ lại.
Câu trả lời này khiến Liễu Tông Nham Toái không nói nên lời, thậm chí còn xấu hổ!
Thượng Tuyền Tinh Vũ kinh ngạc thốt lên rồi lao tới kiểm tra vết thương của Yamamoto Huyền Dã, Dương Quan Quan lại cười nhạo một tiếng, nói: "Đừng nhìn, anh ta bị tôi đấm nát tim rồi, Thiên Vương Lão Tử cũng không cứu được anh ta!"
Thượng Tuyền Tinh Vũ lấy tay kiểm tra mạch đập của Yamamoto Huyền Dã, quả thật rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, một lúc sau lại đột ngột giảm xuống, càng lúc càng yếu.
"Liễu Tông đại sư, người không thể thua như vậy, phải không? Hay là võ công của nước Kiệt Bành chỉ có thế? Các người chỉ cho phép học trò của mình làm tổn thương người khác, chứ không muốn nhìn thấy học trò của mình bị đánh?" Tề Đẳng Nhàn sắc mặt không chút thay đổi cất tiếng hỏi.
Liễu Tông Nham Toái ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn, từ từ nói: "Không ngờ ngươi lại đỡ được hai quyền của ta, ở điểm này mà nói, quả thực ngươi cũng không yếu như ta tưởng!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Bây giờ tôi đánh không lại một số người, nhưng đánh ông tôi vẫn còn dư sức có thừa đó?"
Chương 969: "Nói nhảm ít thôi, có dám đánh với tôi hay không?"
"Dương tiểu thư này, thật sự chỉ mới luyện công phu được hơn nửa năm sao?" Văn Tư Thuận nhịn không được hỏi, cảm thấy có chút khoa trương.
"Quá khoa trương, cho dù thật sự là kỳ tài trăm năm có một, đoán chừng cũng không tiến bộ nhanh như vậy..." Tần Đường Ngọc cũng cảm thấy da đầu tê dại, thiên phú hơn người, quả thực có thể nói là khủng bố.
Bọn họ nào biết được, Dương Quan Quan thiên phú rất cao, nhưng Tề Đẳng Nhàn càng hiển hách hơn, dùng tài nguyên vô tận không ngừng cung cấp cho cô!
Những đối thủ như lão đồ tể, Dạ Ma, Sát Thần, bọn họ đi đâu mà tìm?
Luyện ám kình, lúc luyện hình hổ, thật sự làm ra một con hổ lớn tùy tiện đuổi ngươi, chuyện này, ngoại trừ đi sở thú làm người nuôi thú ra, còn có thể tìm ở đâu?
Vẻ mặt Liễu Tông Nham Toái dần dần trở nên lạnh lùng. Ông ta vốn là muốn cho Yamamoto Huyền Dã đóng cửa tất cả đạo quán tại Ma Đô, để Nham Toái Lưu áp đảo giới võ thuật Ma Đô.
"Có dám đánh một trận với tôi hay không? Học trò của cậu đánh chết học trò của tôi, vậy tôi đánh chết người sư phụ là cậu!" Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng nói.
"Nham Toái Lưu nếu là trường phái võ học, vậy thì cứ truyền thừa võ học của mình cho tốt là được rồi, nếu nhất định phải nhúng tay vào chuyện của quốc gia khác, dù cho chết sạch cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Tề Đẳng Nhàn miệng cười như không cười, nói.
Liễu Tông Nham Toái nghe được lời này của hắn, trong đầu "ầm" một tiếng nổ tung, chớp mắt đã nghĩ đến mấy đại cao thủ chết thảm ở bên ngoài!
Những cao thủ đó đều là do hắn phái đến, Triệu gia nói rằng họ vẫn bình an vô sự, nhưng tất cả đều đã chết.
Toàn bộ tiểu đội cũng bị tiêu diệt một cách bi thảm!
Ánh mắt Liễu Tông Nham Toái càng thêm lạnh lùng, ông ta nói: "Là cậu làm?"
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên cười nói: "Ông đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!"
Mặc dù hắn nói những lời như vậy, nhưng trong ánh mắt cùng nụ cười truyền đạt rành rành ý tứ chính là ta làm, ngươi có thể làm được gì?
Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng nói: "Nói nhảm ít thôi, có dám đánh với tôi hay không?"
Tề Đẳng Nhàn vừa muốn đáp lời, lại bị Văn Tư Thuận ngăn cản.
"Tề tiên sinh, không cần đồng ý, ông ta để đồ đệ đến phá quán đã thất bại, ngài hoàn toàn có thể không để ý tới ông ta." Văn Tư Thuận nói.
Dù sao đồ đệ của Tề Đẳng Nhàn đã thắng, lúc này không nên đánh nhau với Liễu Tông Nham Toái, người ngoài cũng tuyệt đối không có gì để nói.
Hơn nữa, Văn Tư Thuận cũng nhìn ra Tề Đẳng Nhàn hình như trên người có thương tích, dưới tình huống như vậy đối mặt với đại tông sư như Liễu Tông Nham Toái, hơn phân nửa là phải chịu thiệt thòi lớn.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thua, thì mọi thứ mà Dương Quan Quan đã làm trước đây sẽ trở nên vô ích.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Không cần lo lắng, ta đã sớm muốn gặp võ sư ngoại quốc! Nếu không cùng người khác so tài thì làm sao tiến bộ?"
Hắn cùng Hồng Thiên Đô đánh một trận, có thể nói là được lợi rất nhiều, Liễu Tông Nham Toái thân là Đại Tông Sư sáng tạo ra một đại lưu phái, tất nhiên cũng có thân thủ hơn người.
Tình trạng thân thể hiện tại của hắn đúng thật không tốt lắm, nhưng vẫn không kiềm chế được…
Triệu Hồng Tụ thật sự đánh không lại, nếu không, như thế nào cũng phải chạm một cái, nhưng Liễu Tông Nham Toái, rõ ràng không mạnh như vậy, vì vậy ông ta có thể thử.
Lúc này, Yamamoto Huyền Dã trút hơi thở cuối cùng.
Tuy kinh nghiệm thực chiến của Dương Quan Quan rất phong phú, nhưng mạng người trên người cũng không đủ nhiều, lần trước đánh chết người, kẻ đấy cũng là bắt cóc hung ác.
Sau đó, tuy Lâm Thiên Dương bị tê liệt bởi một cú "Hoàng cẩu tè bậy", nhưng chung quy vẫn có thể cứu.
Chứng kiến cảnh này, nhìn Yamamoto Huyền Dã hấp hối, trong lòng Dương Quan Quan run lên, nhưng sau một thời gian, cô ta cũng dần quen, không còn cảm giác áy náy.
Nếu không giết Yamamoto Huyền Dã, chính bản thân cô ta sẽ là người chết.
Võ thuật là để giúp đỡ lẫn nhau, nhường nhịn nhau, nhưng đôi khi, chính nó khiến anh chết tôi sống!
"Đánh người như đi đường, giết người như cắt cỏ..." Dương Quan Quan trong lòng nhớ tới những lời này, sau đó khẽ thở dài, ổn định tâm trạng.
Lúc này, Liễu Tông Nham Toái đã đi tới chính giữa sân, giơ tay lên với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Mời!"
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự muốn lên, Dương Quan Quan sửng sốt, nói: "Anh đừng manh động, tình huống gần đây của anh, đúng là đạo đức giả..."
Tề Đẳng Nhàn tức giận, nói: "Đừng nói nhảm!"
Dương Quan Quan sửng sốt một chút, mặt đỏ bừng, vội vàng im bặt.
Chương 970: “Tâm như nước lặng!”
"Đến đây, để ta lĩnh giáo cao chiêu của Nham Toái Lưu!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, đi tới.
Cae võ đường chìm trong im lặng, không ngờ trận chiến này lại leo thang đến mức này.
Dương Quan Quan thân là đồ đệ, thắng Yamamoto Huyền Dã.
Vậy sư phụ Tề Đẳng Nhàn này thì sao? Có thể đánh bại Liễu Tông Nham Toái nổi tiếng hay không?
Để mà nói thì tình hình hiện tại của Tề Đẳng Nhàn thực sự không được lạc quan cho lắm. Nếu không phải vì thế, khi nhìn thấy Triệu Hồng Tụ, hắn cũng không chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
Mặc dù thận bị chèn ép liên tục hai, ba ngày nhưng ít hay nhiều cũng đã hồi phục một ít, tốt hơn nhiều so với lúc vừa đánh nhau xong với Hồng Thiên Đô.
Đối mặt với đại tông sư như Liễu Tông Nham Toại, Tề Đẳng Nhàn thực sự khó mà nhịn được để trổ tài.
“Xin chỉ giáo.” Liễu Tông Nham Toại nhướng mày, nheo mắt lại, lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn. Ông ta thậm chí còn không thèm giới thiệu theo quy tắc.
Bởi vì ông ta không hề coi trọng người trẻ tuổi như Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lại cười cười, hơi giơ tay lên, nói: “Tại hạ Tề Đẳng Nhàn, xin chỉ giáo.”
Advertisement
Liễu Tông Nham Toại khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ra tay đi!”
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, đại ý như vậy sao, thế mà lại cho hắn ra tay trước?
Vậy thì Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí nữa…
Bắt đầu đánh ra đòn mã hình, bước đệm êm ru, một bước kia bỗng nổ tung, xuất hiện hai dấu chân. Mà người hắn cũng như ngựa phi mà lao thẳng đến trước mặt Liễu Tông Nham Toại.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Tông Nham Toại có vài phần bối rối.
Bởi vì, ông ta cho rằng khí huyết của Tề Đẳng Nhàn là không có thật, rõ ràng thân thể yếu ớt nhưng trong tình huống này, hắn lại có thể bạo phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy.
Vừa đến gần, Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu bằng một đòn đánh đại bác.
Lập tức bạo phát, uy lực lớn cỡ nào?
“Bùm!”
Một đòn phát ra, không khí chấn động vang lên tiếng vù vù, tay áo không ngừng tung bay như thể bị nổ tung.
Sau khi Liễu Tông Nham Toại bối rối trong phút chốc, ánh mắt ông ta ngay lập tức tập trung lại, chân phải đạp về phía trước, tay phải nâng lên, mạnh mẽ đón nhận đòn đánh đại bác của Tề Đẳng Nhàn.
Khi nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn đập vào lòng bàn tay, lập tức cảm giác được một lực mềm mại quấn quanh nắm đấm, sau đó lực đánh bị đưa sang một bên, sức mạnh của lực đánh cũng bị tiêu tan một nửa.
“Đây chính là quyền pháp của Nham Toại Lưu? Quyền pháp này còn tinh xảo hơn thứ mà Văn Tư Thuận đã dùng trước đó!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm, quyền pháp này gần giống như Thái Cực Quyền, lấy nhu thắng cương.
Quyền đánh thứ hai của Tề Đẳng Nhàn lại lao đến.
Liễu Tông Nham Toại bình tĩnh vẫn như cũ , thể hiện ra phong thái của một tông sư, dùng cách thức trước đó hóa giải tiếp đòn đánh thứ hai của Tề Đẳng Nhàn.
Quyền đánh thứ ba của Tề Đẳng Nhàn lại được đánh ra.
Nhưng quyền đánh thứ ba này vẫn bị hoá giải.
Sau khi đánh ra ba quyền vừa rồi, mũi của Tề Đẳng Nhàn không thể không thở hắt ra một hơi dài. Nếu đổi lại là trước đây, hắn sẽ không cần phải lấy hơi làm gì nhưng bây giờ lại khác, nội tạng đã bị tổn thương nên không thể chịu được áp lực nặng nữa.
Trong lúc thở ra, Tề Đẳng Nhàn đánh ra đòn mã hình kinh điển nhất của Hình Ý Quyền, thoáng cái biến thành đòn “hổ vồ”.
Cả người hắn giống như hổ đói xuống núi săn tìm con mồi, không gì có thể ngăn cản. Bất kể là uy lực hay là quyền ý, đều mạnh mẽ hơn gấp mười lần đòn hổ hình mà Dương Quan Quan vừa đánh ra, thậm chí là cả trăm lần!
“Tâm như nước lặng!”
Liễu Tông Nham Toại lẩm bẩm niệm thần chú, cùng lúc đó giơ cánh tay phải lên, tựa như một thanh trường đao dài nhẹ nhàng điểm xuống.
Với uy thế mạnh mẽ như vậy, Tề Đẳng Nhàn vốn hung mãnh không ai đọ lại, nhưng với quyền pháp của Liễu Tông Nham Toại vừa rồi khiến cho sức mạnh kia giống như nước đang sôi sùng sục trở lại bình thường, giống như sông lớn đầy sóng cuồn cuộn trong nháy mắt thành mặt hồ phẳng lặng.
Quyền ý của Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt có một cảm giác thất bại.
“Quyền pháp này rất giống vô cực trang của Thái Cực Quyền. Lợi hại, lợi hại! Liễu Tông Nham Toại này thực sự không tồi!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục nói thầm, cả người đều hưng phấn.
Quyền ý không còn đương nhiên quyền pháp kia sẽ mất đi uy lực vốn có, lực kết hợp với khí, khí kết hợp với lực, ý vừa tan thì khí đương nhiên cũng sẽ loạn.
“Rào!”
Đột nhiên Liễu Tông Nham Toại giơ tay phải lên, giống như một khẩu súng lớn đang chĩa thẳng về phía trước, trong nháy mắt, mặt hồ phẳng lặng như bị ném trăm tấn thuốc nổ, toàn bộ đều sôi sùng sục.
Hổ hình của Tề Đẳng Nhàn bị tay phải của Liễu Tông Nham Toại hất lên một cái, cả người hắn bị ngã về phía sau.
Cảnh này làm cho Dương Quan Quan khiếp sợ, cô ta biết cú đánh hổ hình của Tề Đẳng Nhàn có sức mạnh khủng khiếp như thế nào. Vậy mà ban nãy, Liễu Tông Nham Toại chỉ dùng một tay phải đã có thể phá vỡ được đòn đánh ấy của Tề Đẳng Nhàn!
Phát đánh của Liễu Tông Nham Toại làm Tề Đẳng Nhàn lùi về phía sau, ông ta lập tức đuổi đến, hai tay mở ra, không ngừng đánh ra quyền như tia chớp!
Mỗi đòn đánh ra đều mang theo nội lực trong đó, đều chứa sức mạnh thấu xương tủy!
Mỗi lần Tề Đẳng Nhàn đối đầu đều phải dùng nội lực đỡ lấy, có như vậy sức lực hai bên mới có thể triệt tiêu lẫn nhau.
Bình luận facebook