-
Chương 146-150
Chương 146 Giúp đỡ
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài liền thân, lúc này vô cùng nhếch nhác, đầu tóc ướt sũng, quần áo xộc xệch.
"Trương Nhu?" Sau khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ kia, Tề Đẳng Nhàn không khỏi sững người.
Người phụ nữ này chính là em vợ của Diệp Phong, Trương Nhu, hay cũng chính là em gái của Trương Tĩnh, hôm ở quán bar hắn đã gặp qua một lần.
Diệp Phong chính là thư kí khách mời được đặc biệt Long Môn phân phó ở tỉnh Đông Hải, người có bối cảnh to lớn như vậy, thế nhưng em vợ lại bị ức hiếp sao?
Lý Vân Uyển cũng đã bị dọa sợ không ít, một màn vừa rồi thật khiến người ta hiểu lầm
Nếu Tề Đẳng Nhàn thực sự chỉ là bạn trai bạn gái bình thường thì không vấn đề gì cả, nhưng Tề Đẳng Nhàn bây giờ chính là chồng của Kiều Thu Mộng.... Dù chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thì hắn vẫn là người đàn ông đã có gia đình.
Sau khi Trương Nhu ngã vào trong phòng, lập tức một tên đàn ông đầu trọc đem theo vài tên thuộc hạ của gã lao vào.
"Con đàn bà thối tha này, không thèm nể mặt cho tao phải không?"
"Đưa mày đi hầu hạ tiểu đà chủ thật tốt, cho ngươi cơ hội đổi đời, vậy mà con dám chống đối à?"
"Mày thực sự nghĩ mình tài giỏi rồi phải không?"
"Hôm nay nếu không hầu hạ tiểu đà chủ cho thật tốt, xem ông đây có tìm mấy tên đàn ông đến giết mày không?"
Tên đàn ông đầu trọc vẻ mặt hung ác, tiến tới túm lấy tóc của Trương Nhu, lôi nàng từ mặt đất đứng lên.
Trương Nhu kinh hoàng đứng dậy hét lớn, vùng vẫy liên tục, nhưng hoàn toàn vô ích, sức của tên đầu trọc kia rõ ràng lớn hơn cô rất nhiều.
Tên đàn ông đầu trọc vung tay tát vào mặt Trương Nhu, lạnh giọng nói "Ngoan ngoãn theo ông đây quay về hầu hạ tiểu đà chủ thật tốt, đừng quấy phá nữa, nếu không sẽ không gánh nổi hậu quả đâu! Cho dù là anh rể đi nữa, cũng không gánh nổi đâu!"
Trương Nhu kinh hãi nói "Các người biết anh rể của tôi là không mà lại dám ức hiếp tôi như vậy chứ?"
"Anh rể mày không phải là Diệp Phong sao? Nói nghe cho hay thì chính là khách khanh, còn nói khó nghe thì chính là con chó do Long Môn bọn tao nuôi mà thôi, có tư cách gì mà dám thách thức tiểu đà chủ chứ?" tên đầu trọc vẻ mặt khinh thường, lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt Trương Nhu.
Trương Nhu bị đánh liền sợ hãi, vẻ mặt sợ sệt, nước mắt cũng đã chảy ra.
"Anh quen cô gái này sao?" Lý Vân Uyển không nhịn được mà hỏi.
"Ừ, là em vợ của bạn." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ rồi nói.
Lý Vân Uyển nói "Cô ấy hình như đắc tội với tiểu đà chủ của Long Môn tỉnh Đông Hải rồi, phải làm sao đây?"
Tề Đẳng Nhàn còn chưa nói gì, tên đầu trọc đã ném Trương Nhu về phía đám thuộc hạ, mấy tên kia liền lập tức giữ Trương Như lại không để cô chạy trốn.
"Hai người kia, vừa rồi đã nhìn thấy được cái gì cũng coi như chưa từng nhìn thấy, đã hiểu chưa?"
"Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài dù chỉ nửa tiếng, tao sẽ cả nhà bọn mày chết hết!"
"Đây chính là phong cách làm việc của Long Môn bọn tao, nếu không tin cứ đi hỏi thăm thử đi"
Tên đầu trọc quay đầu nhìn hai người Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển, rồi hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong những lời này, không khỏi nhếch miệng cười, nói "Tôi vốn đã không muốn để ý đến các người, nhưng anh đã nói như thế rồi, tôi đây cũng rất muốn thử một chút, xem Long Môn các người làm cả nhà tôi chết như thế nào đây?"
Nếu tính cả nhà, thì họ hàng Tề gia ở đế đô này đều có cùng huyết thống với nhau.
Tên đầu trọc nghe vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức trở nên hung ác, nói "Tên nhãi ranh này, mày con mẹ nó muốn chết rồi à?"
Trương Nhu cũng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, hai mắt dán chặt vào Tề Đẳng Nhàn liên tục ra tín hiệu, hy vọng Tề Đẳng Nhàn có thể cứu cô, cùng lắm, cũng hãy gọi điện cho Diệp Phong.
"Để người ở lại, bồi thường tiền thuốc men, sau đó tự chặt đứt hai tay của mình, rồi cút ra khỏi phòng của tôi."
"Chuyện ngay hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra."
"Nếu không, tôi đây cũng mặc kệ Long Môn hay Trùng Môn gì của các nguời."
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã ngồi trên ghế, thản nhiên nói, con ngươi vẫn luôn dán trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân Uyển.
Rung đùi, rõ ràng không thèm để đám người kia vào mắt.
Lý Vân Uyển không khỏi dở khóc dở cười, đưa tay vỗ nhẹ vào người hắn một cái, sau đó liền giấu hai chân xuống gầm bàn.
Tề Đẳng Nhàn tiếc nuối thu ánh mắt lại, sau đó liền nghe được tiếng cười lớn không chút kiêng nể gì của tên đầu trọc.
"Bỏ người lại sao?"
"Bồi thường tiền thuốc men sao?"
"Tự chặt hai tay sao?"
Tên đầu trọc lập tức đem điều kiện của Tề Đẳng Nhàn lặp lại một lần nữa bằng giọng điệu vô cùng giễu cợt.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói "Tao cũng cho myà một cơ hội..."
"Để con đàn bà này lại, để tao đem nó và Trương Nhu cùng đi hầu hạ tiểu đà chủ!"
"Anh làm mất nhiều thời gian của tôi quá đi, vậy đưa tôi một trăm vạn coi như phí bồi thường đi!"
"Cuối cùng, anh sẽ tự chặt tay mình, rồi tôi sẽ thả anh đi."
Lý Vân Uyển sững người, sau đó không khỏi có chút bực bội, đám người này, sao cứ mỗi lần như vậy đều lôi cô vào vậy chứ?
Tề Đẳng Nhàn lập tức đứng dậy, đá chiếc ghế bay sang một bên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói "Ông đây còn chưa động qua, cái tên tiểu đà chủ kia là cái gì vậy?"
Sau khi Lý Vân Uyển nghe những lời độc đoán mà trực tiếp này của hắn, sắc mặt đều đỏ bừng hết cả lên, không khỏi lén nhìn hắn một cái, hắn như này tự xem mình trở thành của riêng rồi sao?
Tên đầu trọc ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn!
Tên đàn ông đầu trọc này dáng dấp cao to vạm vỡ, lại thêm cái đầu trọc lóc hung hãn, trên người còn có hình xăm, dù nhìn thế nào thì cũng không phải là người dễ dây vào.
"Để xem ông đây có tát vào cái miệng thối của mày không!" Tên đầu trọc cười lạnh nói, một cái miệng to quát vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn bất động, ngay khi cái tắt của tên kia sắp chạm vào má, hắn liền nhấc tay phải lên đỡ lấy.
Rồi sau đó, năm ngón tay của hắn xòe ra như móng vuốt đại bàng, bắt lấy cổ tay của tên đầu trọc.
"Răng rắc!"
Cũng không biết hắn đã dùng lực như thế nào, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, toàn bộ xương tay phải của tên đầu trọc đều bị bẻ gãy, lập tức biến dạng, các đốt ngón tay đều bị vặn ngược 90 độ.
"A!!!" Tên đầu trọc đau đớn phát ra những tiếng gầm gừ, tay trái tạo thành một nắm đấm, đấm thẳng vào sống mũi Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không chút né tránh, thậm chí còn hạ đầu thấp xuống, để trán nhắm vào tay trái của gã ta đánh vào!
"Răng rắc!"
Ngay khi nắm tay đánh vào trán Tề Đẳng Nhàn, xương tay trái của tên đầu trọc lại một lần nữa phát ra những âm thành giòn giã khi xương cốt gãy vụn, cả cổ tay đều khi bẻ gãy cong xuống, thực sự đã gãy vụn rồi.
Tay phải Tề Đẳng Nhàn buông cổ tay tên đầu trọc ra, cùng lúc đó hắn nhấc chân trái lên đạp vào ngực gã ta.
"Vù!"
Thân thể to lớn của tên đầu trọc như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, đập vào tường một tiếng, suýt chút thì ngất ngay tại chỗ.
Đám thuộc hạ tên đầu trọc đều bị dọa cho ngây người, trong ấn tượng của bọn chúng, tên đầu trọc chính là một nhân vậy vô cùng dũng mãnh, thế nhưng bây giờ lại có thể bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng chặt đứt hai tay, còn bị đá bay như thế?
"Mày mày mày... Mày có biết bọn tao là ai không hả? Biết bọn tao làm việc cho ai không?" Tên đầu trọc kêu khóc thảm thiết, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
"Không biết, nhưng tôi chỉ biết anh không nghe lời tôi. Cho nên, anh rất nhanh liền trở thành một xác chết mà thôi." Tề Đẳng Nhàn mặt không biến sắc nói.
Trương Nhu thấy một màn này, trong lòng không khỏi vô cùng xúc động, khó trách Diệp Phong lại kính trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy, hóa ra là vì bản lĩnh của cậu thiếu niên này, quả thực không tầm thường mà!
Sau khi nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn, tên đầu trọc trực tiếp nhe răng cười, nghiến răng nghiến lợi nói "Thằng nhãi ranh, tao cảnh cáo mày, mày gặp họa rồi con!"
"Bất kể là tôi, hay là những người ta giúp đỡ, đều không phải là người anh có thể động vào!"
Chương 147 Chửi duyên dáng
"Thật sao?"
"Vậy tôi cũng muốn xem xem, tôi làm sao lại không thể động vào anh đấy."
"Cũng muốn xem vị thiếu đà chủ mà anh luôn miệng nhắc đến kia, tôi làm sao lại không thể động vào."
Tề Đẳng Nhàn cười, chậm rãi bước tới.
Tên đầu trọc tức run người, nhưng hắn lại không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, chỉ có thể bất lực nhìn đám thuộc hạ rồi tức giận nói "Bọn mày còn thất thần ở đó làm gì, bắt lấy hắn!"
Mấy tên thuộc hạ không dám tiến lên, chỉ biết co rúm lại một chỗ, cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn chỉ trong chốc lát đã có thể hạ gục tên đầu trọc vừa rồi, khiến bọn chúng vô cùng chấn động.
Tề Đẳng Nhàn chạy tới trước mặt Trương Nhu, tiện tay kéo cô đến bên mình, sau đó đẩy cô về phía Lý Vân Uyển.
Trương Nhu lảo đảo ngã trước mặt Lý Vân Uyển, được cô đỡ ngồi xuống.
"Không sao đâu, đừng khóc nữa, anh ấy sẽ lo liệu thôi." Lý Vân Uyển vỗ vai Trương Nhu, an ủi nói.
"Không sao ư?"
"Hắn sẽ lo liệu sao?"
"Để tao xem hắn sẽ lo thế nào đây!"
Tên đầu trọc gầm lên, hung ác nói "Hôm nay, tất cả bọn mày đều phải chết!"
Đúng vào lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, người đàn ông này tương đối trẻ tuổi, quần áo sang trọng, mái tóc cắt ngắn, toàn thân toát ra khí chất bất cần đời.
Đi theo hắn là một vài mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, nhìn có chút quen mắt, có lẽ là nhân vật nổi tiếng trên mạng.
"Đầu trọc, cậu làm sao bây giờ lại vô dụng vậy hả? Kêu cậu đi bắt một cô gái tay trói gà không chặt mà lại phải mất nhiều thời gian như vậy?"
Người đàn ông xoa xoa đầu mũi của mình, cực kì không hài lòng nói.
"A... thiếu đà chủ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi vô dụng không thể hoàn thành tốt!" Trước mặt người đàn ông này, tên đầu trọc đến nửa câu bao biện cũng không dám, trực tiếp nhận lỗi, liên tục giải thích, trông có vẻ vô cùng sợ hãi.
Sau khi Trương Nhu nhìn thấy vị tiểu đà chủ này, sắc mặt lập tức biến sắc, kinh hoàng nói "Từ Dương..."
Từ Dương liếc nhìn cổ tay bị bẻ cong của tên đầu trọc, không thể không ồ lên một tiếng, sau đó cười lạnh nói "Đây là gặp phải cao thủ rồi nha, tay bị bẻ đến thế kia mà?"
Tên đầu trọc ngượng ngùng cười, không dám nói thêm một lời, sự vô dụng của hắn đã tạo nên sự không vui này, nếu còn nói sai điều gì, quả thực có thể lập tức mất mạng.
thiếu đà chủ Từ Dương của Long Môn ở tỉnh Đông Hải, còn nổi tiếng ương bướng.
"Được rồi, oan có đầu nợ có chủ, mang người đi là được rồi. Ai làm cậu bị thương, thì bắt hắn tự mình đứng ra giải quyết, đừng làm liên quan đến gia đình." Từ Dương điệu bộ biếng nhác nói.
Mấy người hot girl mạng này thấy dáng vẻ đó của Từ Dương, không khỏi cảm thấy vô cùng oai phong.
"Đây mới chính là nhân vật lớn đó nha, không phải là kiểu... mấy tên cường hào trong danh sách địa phương chúng ta, chỉ biết dùng tiền để thương, làm gì có ai có chút phong thái như này chứ?"
"Thật không hổ là thiếu đà chủ của Long Môn Đông Hải, mỗi tiếng nói hành động tuy có chút lãnh đạm tùy ý, nhưng lời nói ra lại vô cùng đáng giá, nhất ngôn cửu đỉnh*."
"So với thiếu đà chủ, đám người tặng quà cho chúng ta đúng thật chỉ là một lũ quê mùa, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến việc ngủ với chúng ta, nằm mơ đi!"
Lời nói của Từ Dương rót vào tai bọn họ giống như miệng vàng lời ngọc vậy.
Tề Đẳng Nhàn như nghe thấy chuyện cười, thú vị thật đấy, khiến hắn tự mình đứng ra kết thúc sao?
"Làm sao? Không muốn đứng ra thừa nhận à? Vậy thì đừng trách tôi tính tội liên quan, mang người nhà anh vào tính luôn một thể." Từ Dương lắc đầu, tiện tay châm một điếu thuốc.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười tiên về phía trước, nói "Để người ở lại, bồi thuờng tiền thuốc men, tôi sẽ giữ lại cho cái mạng chó này để còn tiếp tục đi kiêu ngạo với người khác."
Ngay khi Tề Đẳng Nhàn nói ra lời này, ai ai cũng đều không khỏi sửng sốt, nhất là mấy người hot girl mạng.
"Tên này là bị ngu sao? Lại dám nói chuyện như vậy với thiếu đà chủ chứ? Chán sống rồi à?"
"Tôi đây là lần thứ hai thấy có người dám vô lễ như vậy với thiếu đà chủ, và lần đầu thấy người, cỏ trên mộ hắn đã cao ba thước rồi đấy!"
"Mày là ai chứ? Lại dám ăn nói như vậy! Trước mặt thiếu đà chủ còn không mau quỳ xuống? Bằng không, mỗi phút trôi qua cả nhà mày đều chết hết!"
Từ Dương vẫy tay, ý bảo những cô nàng hot girl mạng này bình tĩnh một chút, rồi nhìn Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói "Anh nói sao cơ, tôi nghe không rõ, lặp lại lần nữa xem?"
"Nếu lỗ tai anh không tốt như vậy, tôi có thể quyên góp chút." Tề Đẳng Nhàn nói "Đừng đứng trước mặt ta giả vờ hung hăng nữa, bởi vì anh không đủ trình."
"Ha ha ha..." Từ Dương lập tức cười phá lên.
Không đủ trình?
Từ Dương hắn mà phải giả vờ hung hăng sao?
Mỗi một câu hắn nói ra, ai ai cũng đều tôn sùng như thánh chỉ!
Người phụ nữ hắn muốn, không cần chờ đến tối, tất cả đều sẽ ngoan ngoãn tự giác leo lên giường hắn nằm!
Hắn muốn cái gì, không cần nói nhiều sẽ có người quỳ xuống dâng lên cho hắn.
Vậy mà bây giờ, lại có kẻ dám nói hắn không đủ trình, còn nói hắn giả vờ hung hăng sao?
"Tên ngốc này đơn giản là chán sống rồi, tôi đoán có lẽ chúng ta sẽ chẳng được nhìn thấy mộ của hắn đâu, bởi vì hắn đã bị đánh cho tan xương nát thịt rồi!"
"Dám thách thức thiếu đà chủ, tôi cũng xin bái phục sự dũng cảm của hắn luôn đấy, chẳng qua cũng chỉ là một tên đần đầu óc không bình thường mà thôi!"
"Đúng là không biết sợ mà, hôm nay thành phố Trung Hải lại có thêm một người chết rồi."
Những cô nàng hot girl mạng này đều đang trò chuyện sôi nổi, ai ai cũng đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đắc tội với Tư Dương thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Tư Dương sắc mặt lạnh tanh, vẫy tay một cái, từ ngoài cửa mấy tên cao to vạm vỡ lập tức đi vào.
Những người đàn ông cao to này so với đám thuộc hạ của tên đầu trọc khí chất hoàn toàn khác biệt, tất cả họ đều mặc âu phục màu đen, toàn thân toát ra một khí chất lạnh lùng, tuy ánh mắt đã được cặp kính râm giấu đi, nhưng vẫn có thể hình dung được chúng sắc bén và hung hãn đến thế nào!
Đứng trước mặt người như thế, bất giác khiến bản thân cảm thấy mình thật nhỏ bé, lúc này đây lại cùng lúc xuất hiện năm người như vậy, khí thế này thật sự khiến người bình thường không tài nào chịu nổi!
Từ Dương bình tĩnh nói "Anh chắc chắn muốn khiêu khích tôi sao?"
"Tôi cho anh một cơ hội nữa, lập tức quỳ xuống hay là để tôi phải lặp lại một lần nữa?"
Tề Đẳng Nhàn ngây người.
"Cô xem, hắn sợ rồi kìa!"
"Ha ha, đó là đương nhiên, một khi thiếu đà chủ đã ra tay, không người nào là không sợ!"
"Hôm nay có thể dùng bữa cùng thiếu đà chủ, thực sự vô cùng vinh hạnh, lại còn có thể nhìn thấy anh ấy dạy dỗ người khác, tôi có thể quay về khoe khoang cả đời ấy chứ!"
"Vậy cô cứ quay về khoe khoang cả đời đi, tôi chỉ muốn khoe khoang với thiếu đà chủ buổi tối hôm nay thôi..."
Mấy cô nàng hot girl mạng tất cả đều tươi cười, sự ngưỡng mộ của họ đối với Từ Dương cứ thế tăng vọt lên.
Tên đầu trọc không khỏi nhe răng cười nói "Tên nhãi ranh này, đây đều là cao thủ của Long Môn chúng ta, ngay cả ngón út của tao đây cũng không bằng bọn họ!"
"Đừng tưởng cứ đánh đấm giỏi là được, đối đầu với bọn họ, đến cả cái rắm mày cũng không bằng!"
"Mau mau quỳ xuống, tự chặt hai tay của mình đi!"
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng khôi phục lại tinh thân, sau đó nhìn Từ Dương gật đầu, nói "Tôi chắc chắn, chẳng lẽ anh là đồ ngốc không hiểu tiếng người à!"
"Đã vậy, để tôi nói thẳng ----"
"Đm!" (Cái này TĐN nói nha)
"Giờ anh đã hiểu ý tôi chưa?"
Tề Đẳng Nhàn vừa nói ra những lời này, những cô nàng hot girl mạng lập tức yên lặng, từng người một nhìn hắn với ánh mặt không thể tin nổi.
"Tên ngọc này đang nói cái gì vậy? Sao hắn dám thô lỗ xúc phạm thiếu đà chủ như vậy chứ?"
"Ôi trời đất ơi... Tôi không thể tưởng tượng được hắn sẽ bị thiếu đà chủ đánh thành bộ dạng thế nào nữa, hắn thật sự rất ngu xuẩn!"
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Từ Dương có vẻ nghe không hiểu lời hắn nói, vì vậy đã dùng một câu đơn giản thô lỗ, và cũng là những từ ngữ duyên dáng nhất Hoa quốc này để nói.
Trương Nhu bị dọa đến ngây người, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ăn nói thiếu đầu óc đến vậy, hơn nữa người mà hắn đang cùng nói chuyện... lại còn là Tư Dương, thiếu đà chủ của Long Môn!
Chương 148 Cướp súng
"Rất tốt, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói với tao như vậy!"
"Hôm nay, mày nhất định phải chết ở đây!"
Hai mắt Từ Dương đỏ lên, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc nhìn 50 tên thuộc hạ của anh ta, cười rồi hỏi: "Chỉ dựa vào mấy tên phế vật này thôi sao?"
Tên đàn ông đầu trọc sửng sốt, năm mươi người này đều là cao thủ của Long Môn, Tề Đẳng Nhàn lại dám nói họ là phế vật?
"Lên, giết tên kia cho tao!" Từ Dương lạnh giọng nói, chỉ huy một tên thuộc hạ tiến lên phía trước.
Tên thuộc hạ này không nói một lời, một bước đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay lên đấm một đấm vào mặt hắn.
Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ không động đậy, mọi người chỉ thấy cảnh trước mắt bị nhòe đi, người vừa ra tay đã nằm dưới chân hắn như một con chó đã chết.
Thấy tình hình không ổn, có hai người đã cùng nhau ra tay từ hai phía.
"Chỉ có vậy?" Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Đây mà gọi là cao thủ sao?"
Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn khẽ động, ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, hai người đàn ông cao lớn đã ngã xuống đất, không còn phát ra tiếng động nào.
Hai người còn lại quyết định rất nhanh, đột nhiên vén áo vest lên, rút một khẩu súng lục ra, chĩa thẳng họng súng vào Tề Đẳng Nhàn.
Sắc Mặt Từ Dương có chút khó coi, không ngờ rằng ba người dưới trướng của anh ta lại bị Tề Đẳng Nhàn hạ gục dễ dàng như vậy, điều này khiến anh ta rất mất mặt.
"Hừ, đánh nhau thì có tác dụng gì, có thể đánh lại súng không? Dám khiêu khích thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết!"
"Đúng vậy, kể cả có biết đánh thì cũng làm được cái gì, xã hội này chỉ quan tâm đến quyền lực! Mà so về quyền lực, hắn ta làm sao mà so được với thiếu đà chủ?"
"Giỏi đánh nhau cũng chỉ là một tên võ sĩ mà thôi, khoa học kĩ thuật hiện nay phát triển như thế, đánh đấm có giỏi thì có được uy lực như súng không?"
Những cô hotgirl mạng đều lên tiếng, mấy lời này khiến cho sắc mặt Từ Dương trông khá hơn nhiều.
Mặc dù vậy nhưng sắc mặt Từ Dương âm trầm, hai tên thuộc hạ của anh ta đã cầm súng ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn. Hai họng súng đều chĩa vào hai bên thái dương của hắn.
"Tiểu tử, miệng còn hôi sữa nhưng đánh nhau cũng rất giỏi! Nhưng mà, cho dù có đánh nhau giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có đánh lại súng không?" Từ Dương khoanh tay cười lạnh hỏi.
Sắc mặt hai người Lý Vân Uyển và Trương Nhu ở đằng sau đều trắng bệch, không ngờ tên Từ Dương này lại vô pháp vô thiên đến thế, còn dám động đến súng!
Trương Nhu không nhịn được kêu lên: "Từ Dương, đất nước chúng ta có quy định rõ ràng không cho phép tư nhân sở hữu vũ khí, anh làm như vậy là tìm đường chết đó."
"Quy định không cho phép?"
"Còn phải xem mấy quy định đó là dành cho ai!"
"Mấy người hạ đẳng như các người mang theo vũ khí mới là biết luật mà cố tình vi phạm."
"Những người như tôi mang theo vũ khí đó là tự vệ chính đáng!"
Sau khi nghe mấy lời này của Trương Nhu, Từ Dương liền cười nhạt, nói vài lời chế nhạo.
Từ Dương Nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhàn nhạt nói: "Tao là thiếu đà chủ của Long Môn, tao muốn động vào mày, vậy mày cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống mà chịu đòn!"
"Dám phản kháng vậy chính là mày không biết tốt xấu, tự tìm đường chết!"
"Bây giờ tao đang cầm súng trên tay, cho dù có giết chết mày, cũng chỉ là chuyện phải đền bù mấy vạn tệ mà thôi."
"Mày cảm thấy anh có bao nhiêu tài sản mà dám ngạo mạn trước mặt tao?"
Những người nổi tiếng trên mạng đều nhìn Từ Dương vô cùng ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy Từ Dương lúc này rất khí phách, hoàn toàn thỏa mãn hình tượng một tổng tài bá đạo trong tâm trí họ.
"Thiếu đà chủ uy phong quá đi, tối nay tôi nhất định sẽ ủng hộ thiếu đà chủ hết mình...."
"Người nào dám đắc tội thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết. Trong thành phố Trung Hải này, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải này có ai mà không biết đến duy danh của thiếu đà chủ chứ?"
"Tên ngốc này chết cũng không đáng tiếc, giết hắn cũng chỉ làm phí đạn, hừ..."
Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào hai bên thái dương vậy mà lại không chống cự, chỉ nhe răng cười toe toét, nói: "Ồ, có cả súng sao, khá quá!"
Hắn đột nhiên nhớ ra, ngày đó Ngọc Tiểu Long cũng bị vài họng súng chĩa vào trong khoang hạng nhất trên máy bay, sau đó còn nói một câu rất thú vị.
Hôm nay hắn đã quyết định nói lại lời này từ đầu tới cuối cho Từ Dương biết.
"Quỳ xuống, tự vả vào miệng của mình, nếu không táo sẽ đánh chết mày!" Từ Dương lạnh giọng quát, ánh mắt tràn đầy sát khí, không giống dáng vẻ đang đùa cợt.
Lý Vân Uyển cũng không khỏi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn rất có bản lĩnh, thực lực, nhưng dù sao thì đối phương cũng có súng!
Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cơ thể cũng bằng xương bằng thịt, một phát đạn cũng sẽ khó đỡ được.
Tề Đẳng Nhàn xua tay, nói: "Đợi đã, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!"
Từ Dương nói: "Mày sẽ không chuẩn bị lặp lại mấy lời vô ích như Trương Nhu với tao chứ?"
"Không, không, không, tôi chỉ muốn nói với anh, anh có biết không, trong giới võ thuật của Hoa quốc chúng tôi có một câu nói." Tề Đẳng Nhàn cười xán lạn, cả hàm răng ngay ngắn đều lộ ra.
"Hả?" Từ Dương cau mày.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chỉ xích chi gian, nhân tận địch quốc."
(Ý chỉ trong khoảng cách gần như gang tấc, một người cũng có thể diệt được một quốc gia.)
Trong lòng Từ Dương đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, liền quát lên: "Đánh chết hắn!"
Tề Đẳng Nhàn sau khi nói xong, thân thể hắn khẽ động, hai tay nhanh tới mức không thấy dư ảnh!
Hai người đàn ông vạm vỡ đang cầm súng còn chưa kịp phản ứng, cổ tay của hai người đã bị nắm chặt. Cảm giác đau đến thấu xương truyền đến, khiến bọn họ không ngừng hét lên những tiếng kêu thảm thiết, ngón tay buông lỏng, không cầm nổi khẩu súng trong tay nữa.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn kéo cổ tay hai người đó như đang xoay cối xay gió, khiến cơ thể hai người họ bay loạn xung quanh.
"Bịch! Bịch!"
m thanh nặng nề vang lên, hai người đàn ông cao lớn bay ra ngoài, đập vào tường, sống chết không rõ.
Mà súng trong tay hai người họ cũng rơi vào trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Mấy cô hotgirl mạng mà Từ Dương đưa đến đều sững sờ như con gà con, dường như không thể nào tin nổi vào mắt mình.
Sắc mặt Từ Dương cũng trắng bệch, không thể tin được, ban nãy Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào lại có thể lật ngược tình thế!
"Đứng im, tôi không giỏi thiện xạ, không dám đảm bảo bắn trúng chân anh, biết đâu lại bắn trúng vào đầu anh đấy." Tề Đẳng Nhàn miệng cười nhưng trong không cười, giơ súng lên nhắm thẳng vào Từ Dương.
Từ Dương không dám cử động, đứng tại chỗ như bị đinh đóng vào hai chân, cơ thể khẽ run.
Không ai có thể bình tĩnh được khi bị họng súng chĩa thằng vào người.
Từ Dương cắn răng nói: "Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày có biết mình đang đắc tội với ai không? Mày có biết mình làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì không?"
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, vẻ mặt không vui, cau mày nói: "Tôi không muốn nhiều lời với những tên không nghe hiểu tiếng người như anh."
"Thằng khốn, mau bỏ súng xuống, mày dám chĩa súng vào thiếu đà chủ, không muốn sống rồi đúng không?"
"Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày dám động đến một sợi lông của thiếu đà chủ, cả nhà mày sẽ phải chết vì sự ngu xuẩn của mày."
"Tên chó má này mau bỏ súng xuống, quỳ xuống xin lỗi cho đàng hoàng!"
Mấy cô hotgirl mạng đều hét ầm lên, hết người này đến người khác bảo vệ thiếu đà chủ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười đổi súng sang tay kia, nói: "Mấy người có thể im lặng một chút được không? Nếu thật sự sốt ruột như vậy, thì mau bước lên đây chịu thay cho anh ta."
Mấy cô hotgirl mạng đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục lùi ra sau, trốn sang một bên.
"Quỳ xuống." Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt Từ Dương, chọc họng súng vào trán anh ta, nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Trương Nhu gần như là ngừng đập. Tên này không hổ là người khiến anh rể cô ta kính sợ như kính sợ một vị thần!
Chương 149 Cho cơ hội
Quỳ xuống?
Cả đời này của Từ Dương chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phải quỳ gối trước mặt người khác, từ trước tới nay đều là người khác quỳ xuống trước mặt anh ta.
"Bắt Từ Dương tao quỳ xuống?"
"Đùa gì vậy? Não mày thật sự bị úng nước rồi sao?"
"Đừng tưởng rằng trong tay mày có súng thì tao sẽ sợ, có bản lĩnh thì nổ súng bắn chết tao, xem mày sẽ có kết cục ra sao."
Từ Dương tràn đầy kiêu ngạo, cười nhạt nói: "Muốn tao quỳ xuống, được thôi, nhưng phải với một điều kiện là ngay tại chỗ này mày biến thành tổ tiên của tao!"
Từ Dương cứng rắn như vậy hiển nhiên lại nhận được sự ngưỡng mộ của mấy cô hotgirl trên mạng đó, bọn họ cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ, cũng rất có khí chất của một nhân vật lớn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn dần lạnh đi, đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Từ Dương không khỏi ớn lạnh, trầm giọng nói: "Mày có dám để tao đi gọi người tới không? Không phải mày rất thích đánh nhau sao?"
Sau khi nghe thấy lời này Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bật cười.
"Sao? Không dám à?" Từ Dương khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.
"Anh không cần dùng chiêu khích tướng ở đây, chẳng có tác dụng gì với tôi. Nhưng mà, nếu như anh đã tự tin như vậy thì tôi sẽ cho anh thêm cơ hội."
"Anh cứ việc gọi điện hết cho những người mà anh có thể gọi đến đi."
"Xem xem, hôm nay bọn họ có thể giết chết tôi không."
"Nếu như bọn họ làm không tốt, vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ giúp anh về với tổ tiên."
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hạ súng xuống, sau đó đi đến bên cạnh Trương Nhu và Lý Vân Uyển, tiện tay ném khẩu súng lên bàn.
Từ Dương không nói gì thêm, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.
"Thiếu đà chủ, gọi tất cả các cao thủ của Long Môn tới, giết chết hắn ta!"
"Tên này quá kiêu căng, thiếu đà chủ, anh nhất định phải xử lý hắn thật mạnh tay mới được đó!"
Mấy cô hotgirl mạng đó đều nhao nhao reo hò, hy vọng có thể thể hiện lòng trung thành của mình ra trước mặt Từ Dương.
Đôi môi Trương Nhu run rẩy, nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi: "Anh cứ như vậy để cho tên kia gọi điện kêu người tới, có phải là quá khinh thường anh ta rồi không?"
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hỏi ngược lại: "Có gì là khinh thường chứ? Cô cảm thấy anh ta có thể giết chết tôi được sao?"
Trương Nhu mím môi không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đích thực là có chút tùy hứng, rõ ràng là có thể nhân cơ hội này áp chế Từ Dương sau đó rời đi, vậy mà lại cứ một mực cho anh ta cơ hội đi gọi người tới.
Lý Vân Uyển cũng có chút lo sợ, Từ Dương là thiếu đà chủ của tỉnh Đông Hải, nói là quyền khuynh một phương cũng không ngoa, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chuẩn bị thả hổ về rừng?
Sau khi điện thoại được kết nối, Từ Dương báo địa chỉ, kêu người nhanh chóng tới.
"Tên chết dẫm, mày giỏi đánh nhau đến thế vậy thì để tao gọi người tới chơi cùng mày!" Từ Dương hừ lạnh nói.
"Kiên nhẫn của tôi có hạn, hơn nữa còn có chút đói bụng. Cho nên tốt nhất là anh gọi thêm mấy người nữa tới." Tề Đẳng Nhàn liếc Từ Dương một cái, hờ hững nói.
Từ Dương cười nhạt nói: "Tốt nhất là mày hãy chuẩn bị tốt hậu sự trước đi, e rằng lát nữa mày không có đủ thời gian đâu."
Tề Đẳng Nhàn không dài dòng với Từ Dương nữa, tiện tay cầm miếng bánh ngọt trên bàn ăn vài miếng.
Sau đó, hắn quay đầu lại nói với Lý Vân Uyển: "Cô có đói không? Hay là chúng ta ăn gì đó trước sau đó mới đi xử lý tên ngốc này?"
Lý Vân Uyển dở khóc dở cười lắc đầu, giờ bị dọa sợ cho chết khiếp còn đâu ra tâm tình để mà ăn chút gì đó?
Không lâu sau, người mà Từ Dương gọi đã đến.
"Thiếu đà chủ!" Trần Vĩnh Niên vừa bước vào đã cúi đầu 90 độ chào Từ Dương, thái độ vô cùng kính cẩn.
"Ừm..." Từ Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Trương Nhu thấy người tới là Trần Vĩnh Niên sắc mặt thay đổi, cô ta bước nhanh về phía trước, cả kinh nói: "Trần Vĩnh Niên, anh muốn gì đây? Phản bội anh rể tôi, rồi giờ muốn đầu quân cho Từ Dương?"
Trần Vĩnh Niên khinh thường nhìn Trương Nhu, nói: "Chim khôn chọn cành mà đậu! Thiếu đà chủ quyền thế kinh người, còn là người chiêu hiền đãi sĩ, tại sao tôi lại không được nương nhờ cậu ấy?"
"Diệp Phong đã dạy tôi một chút bản lĩnh, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một chút đó mà thôi..."
"Tôi có được như hôm nay tất cả đều là dựa vào nỗ lực của chính mình, anh ta là cái thá gì chứ?"
Trương Nhu vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát to: "Trần Vĩnh Nên, cái loại ăn cây táo rào cây sung! Anh rể tôi hết lòng dạy bảo anh, coi anh là học trò duy nhất, anh lại phản bội anh ấy như vậy?"
"Diệp Phong nào biết tốt xấu, lại đắc tội với phó đà chủ, sao tôi có thể theo anh ta làm việc được?" Trần Vĩnh Niên hờ hững nói.
"Đà chủ Từ Siêu, thiếu đà chủ Từ Dương mới là chính phái của Đông Hải Long Môn chúng tôi!"
"Tôi lựa chọn đứng về phía thiếu đà chủ, có gì không ổn không?"
Trương Nhu bị mấy lời nói này của Trần Vĩnh Niên làm cho tức run lên, mà không còn nói được lời nào nữa.
Trần Vĩnh Niên là học trò của Diệp Phong, tất cả bản lĩnh đều do Diệp Phong dạy dỗ, nhưng anh ta bây giờ lại có thể phản bội Diệp Phong, đầu quân cho Từ Dương!
Từ Dương cũng khẽ mỉm cười, nói: "Diệp Phong dù gì cũng chỉ là một tên khách khanh mà thôi, nói trắng ra cũng chỉ là một con chó của Long Môn chúng tôi. Trần Vĩnh Niên lựa chọn nương nhờ tôi, làm việc cho tôi, đó là sự lựa chọn vô cùng thông minh và sáng suốt!"
(Khách khanh ý chỉ Diệp Phong không phải người của Long Môn nhưng trong chức vụ trong Long Môn khá cao.)
Trần Vĩnh Niên cũng bật cười, lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Nhu quá ngây thơ.
"Được rồi, không tán gẫu nữa."
"Trần Vĩnh Niên, năng lực của cậu khá có tiếng tăm trong Long Môn chúng ta, hôm nay tôi đã sắp xếp một đối thủ cho cậu có thể thử sức."
"Cậu phải khiến cho hắn ta nằm xuống, sau đó đánh gãy hai tay hai chân của hắn."
"Tôi muốn cho hắn biết, đắc tội với Từ Dương tôi sẽ có kết cục ra sao!"
Từ Dương xua xua tay, không muốn tiếp tục bị vướng vào vấn đề này nữa, duỗi tay ra chỉ về phía Tề Đẳng Nhàn.
Trần Vĩnh Niên vừa nghe liền thấy phấn khích, nhe răng ra cười, nói: "Được, đúng lúc mấy ngày nay không được đánh nhau, vậy thì tôi sẽ giúp thiếu đà chủ xử lý tên điên này!"
Tề Đẳng Nhàn ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng, chép miệng rồi dùng khăn giấy lau vụng bánh.
Trần Vĩnh Niên chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt, nhưng vẫn bước lên phía trước, nhàn nhạt hỏi: "Mày tự mình đánh gãy tay chân hay là để tao giúp mày?"
"Không ngờ rằng Tiểu Diệp Tử lại có thể bồi dưỡng ra một tên phản bội thế này." Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài.
Trương Nhu không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Tề này! Tên Trần Vĩnh Niên này là do anh rể tôi bồi dưỡng ra, được anh rể tôi đích thân dạy dỗ, rất giỏi đánh chưởng bát quái, dù sao thì anh cũng không nên khinh thường hắn quá!"
Trần Vĩnh Niên lạnh lùng nói: "Mày là thứ gì mà có đủ tư cách để đánh giá tao?"
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới quay người lại, cười nói: "Tôi sao, tôi cũng chỉ là người giúp tên Diệp Phong đó dọn dẹp nhà cửa mà thôi. Lần trước không để cậu bị thương quá nặng, lần này nhất định sẽ để cậu tàn tật nhé!"
Trần Vĩnh Niên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cơ thể anh ta lập tức run lên, run rẩy không ngừng.
"Sao lại là anh?" Trần Vĩnh Niên sợ hãi hét lên, gương mặt tràn đầy kinh hoàng.
Lần trước anh ta bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại, còn thua rất tâm phục khẩu phục.
Chưởng bát quái của Tề Đẳng Nhàn vừa mạnh mẽ, vừa ác liệt, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh ta, thậm chí còn trở thành cơn ác một của anh ta trong một thời gian!
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Cậu tự mình đánh gãy tay chân cậu, hay là để tôi giúp đây?"
Cơ thể Trần Vĩnh Niên run rẩy không ngừng, gương mặt anh ta tràn đầy sợ hãi.
"Từ Dương, tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng anh lại gọi tên phế vật như thế này đến?" Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu nhìn Từ Dương, nhàn nhạt hỏi.
"Trần Vĩnh Niên?" Từ Dương cũng sửng sốt, sắc mặt âm trầm, giận giữ hét lên.
Trần Vĩnh Niên xấu hổ, run rẩy nói: "Thiếu đà chủ, tôi đã từng đánh nhau với hắn ta, hiện tại tôi...chắc chắn không phải là đối thủ của hẳn!"
Từ Dương nghe thấy vậy, hừ lạnh nói: "Phế vật!"
Trương Nhu vô cùng kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn và Trần Vĩnh Niên đã từng đánh nhau rồi? Vả lại, nhìn bộ dạng này, dường như Trần Vĩnh Niên còn thua rất thảm!
Chương 150 Triệu tổng
Trần Vĩnh Niên vô cùng ngượng ngùng, anh ta nương nhờ Từ Dương, vốn muốn nhân cơ hội lần này lập công, nhưng ai ngờ, anh ta lại gặp phải Tề Đẳng Nhàn, người lần trước treo anh ta lên đánh một trận.
Hai chữ "phế vật" khiên Trần Vĩnh Niên mặt đỏ tía tai, không nói được lời nào, chỉ có thể khúm núm lùi sang bên cạnh.
"Để tao gọi thêm một cuộc nữa, mày chờ đó cho tao!" Từ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, cầm lấy điện thoại gọi đến một số khác.
Tề Đằng Nhàn híp mắt, nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tốt nhất anh gọi hết người của anh đến đây nhân lúc tôi chưa đói."
Từ Dương cười lạnh nói: "Ông bảo đảm dẫm chết mày!"
"Mày vội vàng muốn chết thế à? Thiếu đà chủ nói rồi, chắc chắn sẽ giết chết mày, mày cứ yên tâm chờ là được."
"Đúng vậy, cho mày chút mặt mũi? Mày lại tưởng tí võ lực đấy của mày lợi hại lắm? Chẳng qua chỉ là một người thô lỗ!"
"Hừ, lần này thiếu đà chủ chắn chắn sẽ gọi người lợi hại đến, một chân là có thể dẫm chết đồ bỏ đi như mày!"
Đám người hiện tượng mạng Từ Dương dẫn theo trở nên nhao nhao ầm ĩ, người nào người nấy đều hết sức kiêu ngạo.
"Triệu tổng, tôi đang gặp chút rắc rối, anh đưa người đến đây một chuyến." Từ Dương lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, Từ Dương trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe Từ Dương nói chuyện, Lý Vân Uyển thầm nghĩ: "Triệu tổng? Chẳng lẽ là Triệu Hắc Long? Nếu như thật sự là Triệu Hắc Long, vậy thì thú vị rồi!"
Lý Vân Uyển từng tận mắt nhìn thấy Triệu Hắc Long khúm na khúm núm trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nếu Từ Dương gọi Triệu Hắc Long đến, e là cũng chẳng có tác dụng gì.
Với tư cách là thiếu đà chủ phân đà Long Môn tỉnh Đông Hải, Từ Dương đương nhiên có lai lịch không nhỏ, nhưng anh ta không muốn dùng thế lực của Long Môn để đối phó Tề Đẳng Nhàn.
Tình hình của phân đà Long Môn hiện tại rất phức tạp, hơn nữa nguyên nhân dẫn đến sự việc lần này là cô em vợ của Diệp Phong, Trương Nhu.
Diệp Phong chính là môn khách Long Môn đặc biệt mời đến, có quan hệ rất thân thiết với phó đà chủ, nếu làm ầm ĩ quá mức sẽ rất mất mặt.
"Trương Nhu, bây giờ cô ngoan ngoãn bò đến đây như một con chó vẫn còn kịp, tôi có thể cân nhắc đến việc thương hại cô một chút!" Từ Dương nhét điện thoại vào túi, mỉm cười nhìn Trương Nhu nói.
Sắc mặt của Trương Nhu rất khó coi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ Dương, anh rể của tôi sẽ không tha cho anh!"
Từ Dương cười khẩy một tiếng, nói: "Xem ra cô cũng là cái thứ không có mắt nhìn, cho cô mặt mũi cô còn không muốn!"
"Người phụ nữ tên Trương Nhu kia, cô đừng có không biết điều, thiếu đà chủ nhìn trúng cô, đồng ý cho cô hầu hạ anh ấy, là vinh hạnh của cô!"
"Đúng vậy, chúng ta ngay cả cơ hội hầu hạ thiếu đà chủ còn không có, ngươi cũng đừng coi thường phúc khí của ngươi."
"Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ sao? Sau đó cảm ơn thiếu đà chủ đồng ý chiếu cố thứ ti tiện như cô!"
Đám người nổi tiếng đó cùng bắt đầu nhao nhao phụ họa, ai cũng mở miệng nói Trương Nhu đừng có không biết điều.
Trương Nhu nghe liền bực cả mình, rõ ràng là Từ Dương muốn bắt nạt cô ta, giờ lại biến thành vinh hạnh của cô ta? Đây cmn là cái logic quái quỷ gì vậy?
“Thiếu đà chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng nam từ ngoài cửa truyền đến, một người đàn ông bước vào, theo sau là một đội đặc công đang mặc đồng phục.
Từ Dương bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tôi gặp phải một con chó hoang vô cùng hung dữ, anh ta đánh tất cả cấp dưới của tôi bị thương, còn nói cho tôi cơ hội gọi người tới xử lý anh ta."
"Nếu tôi không thể xử lý anh ta, anh ta sẽ khiến tôi chết ở đây."
"Haha, quả thật đã dọa sợ tôi!"
Người đàn ông không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Thằng ngu nào không biết điều như vậy? Đến cả thiếu đà chủ cũng dám đắc tội? Mắt mù rồi sao?"
"Hóa ra là Triệu tổng! Nghe nói, Triệu tổng mở một công ty bất động sản, hơn nữa bản thân cũng có chỗ dựa rất lớn."
"Đừng nghe nói nữa, tôi nói cho anh biết, bố của Triệu tổng chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải, cục trưởng Triệu Thiên Lộc!"
"Cái gì? Lai lịch của Triệu tổng lớn như vậy? Khó trách có thể đem theo một đội đặc công!"
"Mặc dù tên này đánh nhau rất lợi hại, nhưng hắn dám đánh đặc công của nhà nước sao? Nếu hắn dám ra tay, bọn họ có thể bắn chết hắn trong phút chốt!"
Đám người nổi tiếng nhìn thấy người đến là Triệu Cường, liền bắt đầu nhao nhao thảo luận, cảm thấy Từ Dương vô cùng cao tay, người nào cũng quen biết.
Lý Vân Uyển nhìn thấy người đàn ông này, cô ta không thể nhịn được cười rộ lên, đây không phải là Triệu Cường của bất động sản Phong Hằng đến gây sự với Tư Bản Thiên Lại lần trước sao?
Ngược lại Trương Nhu không khỏi trở nên căng thẳng, dù sao thì người mà Từ Dương gọi đến là có chỗ dựa đặc biệt, hơn nữa cha anh ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát nên rất khó đối phó!
"Xem ra anh ta không biết ai là người có tiếng nói lớn nhất ở thành phố Trung Hải này?"
"Ở thành phố Trung Hải, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải, ở trước mặt thiếu đà chủ, dù có là rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm!"
"Tôi nói rồi!"
Triệu Cường tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
Từ Dương hài lòng với lời tâng bốc của Triệu Cường, gật đầu nói: "Vậy nhờ Triệu tổng ra tay xử lý rồi."
Triệu Cường lập tức cười khẩy, nói: "Thiếu đà chủ không cần lo lắng, hôm nay dù có là ông trời tới, tôi cũng phải giết!"
"Ở Trung Hải, còn dám đắc tội thiếu đà chủ, giống như tự uống thuốc độc, chê mình sống quá dài!"
"Đợi tôi dạy cho hắn một bài học, để hắn biết nên vẫy đuôi làm chó như thế nào!"
Lúc này Triệu Cường rất cao hứng, cộng thêm đội đặc công đi theo phía sau, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói không sia một tí nào, đây chính là tự tin chân chính!
"Đây chính là nhân vật lớn! Mặc dù chúng tôi có thể kiếm được hơn mấy trăm nghìn nhân dân tệ trên mạng mỗi tháng, nhưng so sánh với những người như vậy, thì vẫn còn kém quá xa."
"Đúng vậy. . . . . . Mặc dù đại ca nhất bảng giàu có, nhưng cũng chỉ là một tên quê mùa, cổ hủ, làm sao có thể so với thiếu đà chủ với Triệu tổng?"
"Những người tặng quà cho chúng ta chẳng qua chỉ là một lũ chó la liếm mà thôi, ông đại lão thực sự phải là Triệu tổng và thiếu đà chủ!"
Nhìn thấy uy phong của Triệu Cường, đám người nổi tiếng liền nhao nhao cảm khái.
"Để tôi xem, kẻ mất trí nào dám hung hăng ở trước mặt thiếu đà chủ phân đà Long Môn? Đứng ra đây cho tôi!" Triệu Cường lớn tiếng quát.
Tề Đẳng Nhàn tựa lưng vào ghế, đợi Triệu Cường biểu diễn xong mới chậm rãi đứng dậy tiến đến.
"Ô, đây không phải là Triệu tổng sao?" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
"Hừ, anh ta cũng quen Triệu tổng? Nhưng muốn lôi kéo làm quen cũng vô dụng thôi, quan hệ của Triệu tổng và thiếu đà chủ còn vững chắc hơn!"
"Quen biết Triệu tổng không giải quyết được vấn đề, Triệu tổng đến để dẫm đạp hắn, cho dù quỳ xuống, cũng phải chết!"
"Thứ chó chết này cũng có chút quan hệ đấy, còn quen cả Triệu tổng. Nhưng, vậy thì sao? Có thiếu đà chủ ở đây, cho dù là em trai ruột của Triệu tổng, cũng sẽ bị Triệu tổng giết chết!"
Triệu Cường không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt tiến tới, lạnh nhạt hỏi: "Sao vậy, Triệu tổng không nhận ra tôi nữa à?!"
"Không cần mắt thì có thể mang đi hiến."
"Như vậy thì anh có chọc phải rắc rối, người ta cũng sẽ tha thứ cho anh vì anh có mắt không tròng."
Đám người Từ Dương nghe Tề Đẳng Nhàn nói từ đầu đến cuối.
Anh ta kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, tên này biết lai lịch của Triệu Cường, còn dám kiêu ngạo như vậy?
Còn dám rêu rao trước mặt Triệu Cường?
Anh ta có biết bố của Triệu tổng chính là Triệu Thiên Lộc, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải không?
Tên này rõ ràng là đang tự tìm cái chết!
Đám người nổi tiếng đều khịt mũi coi thưởng, lúc này mà còn làm màu?
Không biết trời cao đất dày, chỉ sợ một lát nữa chết thế nào cũng không biết.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài liền thân, lúc này vô cùng nhếch nhác, đầu tóc ướt sũng, quần áo xộc xệch.
"Trương Nhu?" Sau khi nhìn rõ gương mặt người phụ nữ kia, Tề Đẳng Nhàn không khỏi sững người.
Người phụ nữ này chính là em vợ của Diệp Phong, Trương Nhu, hay cũng chính là em gái của Trương Tĩnh, hôm ở quán bar hắn đã gặp qua một lần.
Diệp Phong chính là thư kí khách mời được đặc biệt Long Môn phân phó ở tỉnh Đông Hải, người có bối cảnh to lớn như vậy, thế nhưng em vợ lại bị ức hiếp sao?
Lý Vân Uyển cũng đã bị dọa sợ không ít, một màn vừa rồi thật khiến người ta hiểu lầm
Nếu Tề Đẳng Nhàn thực sự chỉ là bạn trai bạn gái bình thường thì không vấn đề gì cả, nhưng Tề Đẳng Nhàn bây giờ chính là chồng của Kiều Thu Mộng.... Dù chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, thì hắn vẫn là người đàn ông đã có gia đình.
Sau khi Trương Nhu ngã vào trong phòng, lập tức một tên đàn ông đầu trọc đem theo vài tên thuộc hạ của gã lao vào.
"Con đàn bà thối tha này, không thèm nể mặt cho tao phải không?"
"Đưa mày đi hầu hạ tiểu đà chủ thật tốt, cho ngươi cơ hội đổi đời, vậy mà con dám chống đối à?"
"Mày thực sự nghĩ mình tài giỏi rồi phải không?"
"Hôm nay nếu không hầu hạ tiểu đà chủ cho thật tốt, xem ông đây có tìm mấy tên đàn ông đến giết mày không?"
Tên đàn ông đầu trọc vẻ mặt hung ác, tiến tới túm lấy tóc của Trương Nhu, lôi nàng từ mặt đất đứng lên.
Trương Nhu kinh hoàng đứng dậy hét lớn, vùng vẫy liên tục, nhưng hoàn toàn vô ích, sức của tên đầu trọc kia rõ ràng lớn hơn cô rất nhiều.
Tên đàn ông đầu trọc vung tay tát vào mặt Trương Nhu, lạnh giọng nói "Ngoan ngoãn theo ông đây quay về hầu hạ tiểu đà chủ thật tốt, đừng quấy phá nữa, nếu không sẽ không gánh nổi hậu quả đâu! Cho dù là anh rể đi nữa, cũng không gánh nổi đâu!"
Trương Nhu kinh hãi nói "Các người biết anh rể của tôi là không mà lại dám ức hiếp tôi như vậy chứ?"
"Anh rể mày không phải là Diệp Phong sao? Nói nghe cho hay thì chính là khách khanh, còn nói khó nghe thì chính là con chó do Long Môn bọn tao nuôi mà thôi, có tư cách gì mà dám thách thức tiểu đà chủ chứ?" tên đầu trọc vẻ mặt khinh thường, lại giáng thêm một cái tát nữa vào mặt Trương Nhu.
Trương Nhu bị đánh liền sợ hãi, vẻ mặt sợ sệt, nước mắt cũng đã chảy ra.
"Anh quen cô gái này sao?" Lý Vân Uyển không nhịn được mà hỏi.
"Ừ, là em vợ của bạn." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ rồi nói.
Lý Vân Uyển nói "Cô ấy hình như đắc tội với tiểu đà chủ của Long Môn tỉnh Đông Hải rồi, phải làm sao đây?"
Tề Đẳng Nhàn còn chưa nói gì, tên đầu trọc đã ném Trương Nhu về phía đám thuộc hạ, mấy tên kia liền lập tức giữ Trương Như lại không để cô chạy trốn.
"Hai người kia, vừa rồi đã nhìn thấy được cái gì cũng coi như chưa từng nhìn thấy, đã hiểu chưa?"
"Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài dù chỉ nửa tiếng, tao sẽ cả nhà bọn mày chết hết!"
"Đây chính là phong cách làm việc của Long Môn bọn tao, nếu không tin cứ đi hỏi thăm thử đi"
Tên đầu trọc quay đầu nhìn hai người Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển, rồi hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong những lời này, không khỏi nhếch miệng cười, nói "Tôi vốn đã không muốn để ý đến các người, nhưng anh đã nói như thế rồi, tôi đây cũng rất muốn thử một chút, xem Long Môn các người làm cả nhà tôi chết như thế nào đây?"
Nếu tính cả nhà, thì họ hàng Tề gia ở đế đô này đều có cùng huyết thống với nhau.
Tên đầu trọc nghe vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức trở nên hung ác, nói "Tên nhãi ranh này, mày con mẹ nó muốn chết rồi à?"
Trương Nhu cũng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trước tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, hai mắt dán chặt vào Tề Đẳng Nhàn liên tục ra tín hiệu, hy vọng Tề Đẳng Nhàn có thể cứu cô, cùng lắm, cũng hãy gọi điện cho Diệp Phong.
"Để người ở lại, bồi thường tiền thuốc men, sau đó tự chặt đứt hai tay của mình, rồi cút ra khỏi phòng của tôi."
"Chuyện ngay hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra."
"Nếu không, tôi đây cũng mặc kệ Long Môn hay Trùng Môn gì của các nguời."
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã ngồi trên ghế, thản nhiên nói, con ngươi vẫn luôn dán trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Vân Uyển.
Rung đùi, rõ ràng không thèm để đám người kia vào mắt.
Lý Vân Uyển không khỏi dở khóc dở cười, đưa tay vỗ nhẹ vào người hắn một cái, sau đó liền giấu hai chân xuống gầm bàn.
Tề Đẳng Nhàn tiếc nuối thu ánh mắt lại, sau đó liền nghe được tiếng cười lớn không chút kiêng nể gì của tên đầu trọc.
"Bỏ người lại sao?"
"Bồi thường tiền thuốc men sao?"
"Tự chặt hai tay sao?"
Tên đầu trọc lập tức đem điều kiện của Tề Đẳng Nhàn lặp lại một lần nữa bằng giọng điệu vô cùng giễu cợt.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói "Tao cũng cho myà một cơ hội..."
"Để con đàn bà này lại, để tao đem nó và Trương Nhu cùng đi hầu hạ tiểu đà chủ!"
"Anh làm mất nhiều thời gian của tôi quá đi, vậy đưa tôi một trăm vạn coi như phí bồi thường đi!"
"Cuối cùng, anh sẽ tự chặt tay mình, rồi tôi sẽ thả anh đi."
Lý Vân Uyển sững người, sau đó không khỏi có chút bực bội, đám người này, sao cứ mỗi lần như vậy đều lôi cô vào vậy chứ?
Tề Đẳng Nhàn lập tức đứng dậy, đá chiếc ghế bay sang một bên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói "Ông đây còn chưa động qua, cái tên tiểu đà chủ kia là cái gì vậy?"
Sau khi Lý Vân Uyển nghe những lời độc đoán mà trực tiếp này của hắn, sắc mặt đều đỏ bừng hết cả lên, không khỏi lén nhìn hắn một cái, hắn như này tự xem mình trở thành của riêng rồi sao?
Tên đầu trọc ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn!
Tên đàn ông đầu trọc này dáng dấp cao to vạm vỡ, lại thêm cái đầu trọc lóc hung hãn, trên người còn có hình xăm, dù nhìn thế nào thì cũng không phải là người dễ dây vào.
"Để xem ông đây có tát vào cái miệng thối của mày không!" Tên đầu trọc cười lạnh nói, một cái miệng to quát vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn bất động, ngay khi cái tắt của tên kia sắp chạm vào má, hắn liền nhấc tay phải lên đỡ lấy.
Rồi sau đó, năm ngón tay của hắn xòe ra như móng vuốt đại bàng, bắt lấy cổ tay của tên đầu trọc.
"Răng rắc!"
Cũng không biết hắn đã dùng lực như thế nào, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, toàn bộ xương tay phải của tên đầu trọc đều bị bẻ gãy, lập tức biến dạng, các đốt ngón tay đều bị vặn ngược 90 độ.
"A!!!" Tên đầu trọc đau đớn phát ra những tiếng gầm gừ, tay trái tạo thành một nắm đấm, đấm thẳng vào sống mũi Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không chút né tránh, thậm chí còn hạ đầu thấp xuống, để trán nhắm vào tay trái của gã ta đánh vào!
"Răng rắc!"
Ngay khi nắm tay đánh vào trán Tề Đẳng Nhàn, xương tay trái của tên đầu trọc lại một lần nữa phát ra những âm thành giòn giã khi xương cốt gãy vụn, cả cổ tay đều khi bẻ gãy cong xuống, thực sự đã gãy vụn rồi.
Tay phải Tề Đẳng Nhàn buông cổ tay tên đầu trọc ra, cùng lúc đó hắn nhấc chân trái lên đạp vào ngực gã ta.
"Vù!"
Thân thể to lớn của tên đầu trọc như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, đập vào tường một tiếng, suýt chút thì ngất ngay tại chỗ.
Đám thuộc hạ tên đầu trọc đều bị dọa cho ngây người, trong ấn tượng của bọn chúng, tên đầu trọc chính là một nhân vậy vô cùng dũng mãnh, thế nhưng bây giờ lại có thể bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng chặt đứt hai tay, còn bị đá bay như thế?
"Mày mày mày... Mày có biết bọn tao là ai không hả? Biết bọn tao làm việc cho ai không?" Tên đầu trọc kêu khóc thảm thiết, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
"Không biết, nhưng tôi chỉ biết anh không nghe lời tôi. Cho nên, anh rất nhanh liền trở thành một xác chết mà thôi." Tề Đẳng Nhàn mặt không biến sắc nói.
Trương Nhu thấy một màn này, trong lòng không khỏi vô cùng xúc động, khó trách Diệp Phong lại kính trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy, hóa ra là vì bản lĩnh của cậu thiếu niên này, quả thực không tầm thường mà!
Sau khi nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn, tên đầu trọc trực tiếp nhe răng cười, nghiến răng nghiến lợi nói "Thằng nhãi ranh, tao cảnh cáo mày, mày gặp họa rồi con!"
"Bất kể là tôi, hay là những người ta giúp đỡ, đều không phải là người anh có thể động vào!"
Chương 147 Chửi duyên dáng
"Thật sao?"
"Vậy tôi cũng muốn xem xem, tôi làm sao lại không thể động vào anh đấy."
"Cũng muốn xem vị thiếu đà chủ mà anh luôn miệng nhắc đến kia, tôi làm sao lại không thể động vào."
Tề Đẳng Nhàn cười, chậm rãi bước tới.
Tên đầu trọc tức run người, nhưng hắn lại không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, chỉ có thể bất lực nhìn đám thuộc hạ rồi tức giận nói "Bọn mày còn thất thần ở đó làm gì, bắt lấy hắn!"
Mấy tên thuộc hạ không dám tiến lên, chỉ biết co rúm lại một chỗ, cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn chỉ trong chốc lát đã có thể hạ gục tên đầu trọc vừa rồi, khiến bọn chúng vô cùng chấn động.
Tề Đẳng Nhàn chạy tới trước mặt Trương Nhu, tiện tay kéo cô đến bên mình, sau đó đẩy cô về phía Lý Vân Uyển.
Trương Nhu lảo đảo ngã trước mặt Lý Vân Uyển, được cô đỡ ngồi xuống.
"Không sao đâu, đừng khóc nữa, anh ấy sẽ lo liệu thôi." Lý Vân Uyển vỗ vai Trương Nhu, an ủi nói.
"Không sao ư?"
"Hắn sẽ lo liệu sao?"
"Để tao xem hắn sẽ lo thế nào đây!"
Tên đầu trọc gầm lên, hung ác nói "Hôm nay, tất cả bọn mày đều phải chết!"
Đúng vào lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, người đàn ông này tương đối trẻ tuổi, quần áo sang trọng, mái tóc cắt ngắn, toàn thân toát ra khí chất bất cần đời.
Đi theo hắn là một vài mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, nhìn có chút quen mắt, có lẽ là nhân vật nổi tiếng trên mạng.
"Đầu trọc, cậu làm sao bây giờ lại vô dụng vậy hả? Kêu cậu đi bắt một cô gái tay trói gà không chặt mà lại phải mất nhiều thời gian như vậy?"
Người đàn ông xoa xoa đầu mũi của mình, cực kì không hài lòng nói.
"A... thiếu đà chủ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi vô dụng không thể hoàn thành tốt!" Trước mặt người đàn ông này, tên đầu trọc đến nửa câu bao biện cũng không dám, trực tiếp nhận lỗi, liên tục giải thích, trông có vẻ vô cùng sợ hãi.
Sau khi Trương Nhu nhìn thấy vị tiểu đà chủ này, sắc mặt lập tức biến sắc, kinh hoàng nói "Từ Dương..."
Từ Dương liếc nhìn cổ tay bị bẻ cong của tên đầu trọc, không thể không ồ lên một tiếng, sau đó cười lạnh nói "Đây là gặp phải cao thủ rồi nha, tay bị bẻ đến thế kia mà?"
Tên đầu trọc ngượng ngùng cười, không dám nói thêm một lời, sự vô dụng của hắn đã tạo nên sự không vui này, nếu còn nói sai điều gì, quả thực có thể lập tức mất mạng.
thiếu đà chủ Từ Dương của Long Môn ở tỉnh Đông Hải, còn nổi tiếng ương bướng.
"Được rồi, oan có đầu nợ có chủ, mang người đi là được rồi. Ai làm cậu bị thương, thì bắt hắn tự mình đứng ra giải quyết, đừng làm liên quan đến gia đình." Từ Dương điệu bộ biếng nhác nói.
Mấy người hot girl mạng này thấy dáng vẻ đó của Từ Dương, không khỏi cảm thấy vô cùng oai phong.
"Đây mới chính là nhân vật lớn đó nha, không phải là kiểu... mấy tên cường hào trong danh sách địa phương chúng ta, chỉ biết dùng tiền để thương, làm gì có ai có chút phong thái như này chứ?"
"Thật không hổ là thiếu đà chủ của Long Môn Đông Hải, mỗi tiếng nói hành động tuy có chút lãnh đạm tùy ý, nhưng lời nói ra lại vô cùng đáng giá, nhất ngôn cửu đỉnh*."
"So với thiếu đà chủ, đám người tặng quà cho chúng ta đúng thật chỉ là một lũ quê mùa, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến việc ngủ với chúng ta, nằm mơ đi!"
Lời nói của Từ Dương rót vào tai bọn họ giống như miệng vàng lời ngọc vậy.
Tề Đẳng Nhàn như nghe thấy chuyện cười, thú vị thật đấy, khiến hắn tự mình đứng ra kết thúc sao?
"Làm sao? Không muốn đứng ra thừa nhận à? Vậy thì đừng trách tôi tính tội liên quan, mang người nhà anh vào tính luôn một thể." Từ Dương lắc đầu, tiện tay châm một điếu thuốc.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười tiên về phía trước, nói "Để người ở lại, bồi thuờng tiền thuốc men, tôi sẽ giữ lại cho cái mạng chó này để còn tiếp tục đi kiêu ngạo với người khác."
Ngay khi Tề Đẳng Nhàn nói ra lời này, ai ai cũng đều không khỏi sửng sốt, nhất là mấy người hot girl mạng.
"Tên này là bị ngu sao? Lại dám nói chuyện như vậy với thiếu đà chủ chứ? Chán sống rồi à?"
"Tôi đây là lần thứ hai thấy có người dám vô lễ như vậy với thiếu đà chủ, và lần đầu thấy người, cỏ trên mộ hắn đã cao ba thước rồi đấy!"
"Mày là ai chứ? Lại dám ăn nói như vậy! Trước mặt thiếu đà chủ còn không mau quỳ xuống? Bằng không, mỗi phút trôi qua cả nhà mày đều chết hết!"
Từ Dương vẫy tay, ý bảo những cô nàng hot girl mạng này bình tĩnh một chút, rồi nhìn Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói "Anh nói sao cơ, tôi nghe không rõ, lặp lại lần nữa xem?"
"Nếu lỗ tai anh không tốt như vậy, tôi có thể quyên góp chút." Tề Đẳng Nhàn nói "Đừng đứng trước mặt ta giả vờ hung hăng nữa, bởi vì anh không đủ trình."
"Ha ha ha..." Từ Dương lập tức cười phá lên.
Không đủ trình?
Từ Dương hắn mà phải giả vờ hung hăng sao?
Mỗi một câu hắn nói ra, ai ai cũng đều tôn sùng như thánh chỉ!
Người phụ nữ hắn muốn, không cần chờ đến tối, tất cả đều sẽ ngoan ngoãn tự giác leo lên giường hắn nằm!
Hắn muốn cái gì, không cần nói nhiều sẽ có người quỳ xuống dâng lên cho hắn.
Vậy mà bây giờ, lại có kẻ dám nói hắn không đủ trình, còn nói hắn giả vờ hung hăng sao?
"Tên ngốc này đơn giản là chán sống rồi, tôi đoán có lẽ chúng ta sẽ chẳng được nhìn thấy mộ của hắn đâu, bởi vì hắn đã bị đánh cho tan xương nát thịt rồi!"
"Dám thách thức thiếu đà chủ, tôi cũng xin bái phục sự dũng cảm của hắn luôn đấy, chẳng qua cũng chỉ là một tên đần đầu óc không bình thường mà thôi!"
"Đúng là không biết sợ mà, hôm nay thành phố Trung Hải lại có thêm một người chết rồi."
Những cô nàng hot girl mạng này đều đang trò chuyện sôi nổi, ai ai cũng đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đắc tội với Tư Dương thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Tư Dương sắc mặt lạnh tanh, vẫy tay một cái, từ ngoài cửa mấy tên cao to vạm vỡ lập tức đi vào.
Những người đàn ông cao to này so với đám thuộc hạ của tên đầu trọc khí chất hoàn toàn khác biệt, tất cả họ đều mặc âu phục màu đen, toàn thân toát ra một khí chất lạnh lùng, tuy ánh mắt đã được cặp kính râm giấu đi, nhưng vẫn có thể hình dung được chúng sắc bén và hung hãn đến thế nào!
Đứng trước mặt người như thế, bất giác khiến bản thân cảm thấy mình thật nhỏ bé, lúc này đây lại cùng lúc xuất hiện năm người như vậy, khí thế này thật sự khiến người bình thường không tài nào chịu nổi!
Từ Dương bình tĩnh nói "Anh chắc chắn muốn khiêu khích tôi sao?"
"Tôi cho anh một cơ hội nữa, lập tức quỳ xuống hay là để tôi phải lặp lại một lần nữa?"
Tề Đẳng Nhàn ngây người.
"Cô xem, hắn sợ rồi kìa!"
"Ha ha, đó là đương nhiên, một khi thiếu đà chủ đã ra tay, không người nào là không sợ!"
"Hôm nay có thể dùng bữa cùng thiếu đà chủ, thực sự vô cùng vinh hạnh, lại còn có thể nhìn thấy anh ấy dạy dỗ người khác, tôi có thể quay về khoe khoang cả đời ấy chứ!"
"Vậy cô cứ quay về khoe khoang cả đời đi, tôi chỉ muốn khoe khoang với thiếu đà chủ buổi tối hôm nay thôi..."
Mấy cô nàng hot girl mạng tất cả đều tươi cười, sự ngưỡng mộ của họ đối với Từ Dương cứ thế tăng vọt lên.
Tên đầu trọc không khỏi nhe răng cười nói "Tên nhãi ranh này, đây đều là cao thủ của Long Môn chúng ta, ngay cả ngón út của tao đây cũng không bằng bọn họ!"
"Đừng tưởng cứ đánh đấm giỏi là được, đối đầu với bọn họ, đến cả cái rắm mày cũng không bằng!"
"Mau mau quỳ xuống, tự chặt hai tay của mình đi!"
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng khôi phục lại tinh thân, sau đó nhìn Từ Dương gật đầu, nói "Tôi chắc chắn, chẳng lẽ anh là đồ ngốc không hiểu tiếng người à!"
"Đã vậy, để tôi nói thẳng ----"
"Đm!" (Cái này TĐN nói nha)
"Giờ anh đã hiểu ý tôi chưa?"
Tề Đẳng Nhàn vừa nói ra những lời này, những cô nàng hot girl mạng lập tức yên lặng, từng người một nhìn hắn với ánh mặt không thể tin nổi.
"Tên ngọc này đang nói cái gì vậy? Sao hắn dám thô lỗ xúc phạm thiếu đà chủ như vậy chứ?"
"Ôi trời đất ơi... Tôi không thể tưởng tượng được hắn sẽ bị thiếu đà chủ đánh thành bộ dạng thế nào nữa, hắn thật sự rất ngu xuẩn!"
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Từ Dương có vẻ nghe không hiểu lời hắn nói, vì vậy đã dùng một câu đơn giản thô lỗ, và cũng là những từ ngữ duyên dáng nhất Hoa quốc này để nói.
Trương Nhu bị dọa đến ngây người, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ăn nói thiếu đầu óc đến vậy, hơn nữa người mà hắn đang cùng nói chuyện... lại còn là Tư Dương, thiếu đà chủ của Long Môn!
Chương 148 Cướp súng
"Rất tốt, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói với tao như vậy!"
"Hôm nay, mày nhất định phải chết ở đây!"
Hai mắt Từ Dương đỏ lên, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc nhìn 50 tên thuộc hạ của anh ta, cười rồi hỏi: "Chỉ dựa vào mấy tên phế vật này thôi sao?"
Tên đàn ông đầu trọc sửng sốt, năm mươi người này đều là cao thủ của Long Môn, Tề Đẳng Nhàn lại dám nói họ là phế vật?
"Lên, giết tên kia cho tao!" Từ Dương lạnh giọng nói, chỉ huy một tên thuộc hạ tiến lên phía trước.
Tên thuộc hạ này không nói một lời, một bước đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay lên đấm một đấm vào mặt hắn.
Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ không động đậy, mọi người chỉ thấy cảnh trước mắt bị nhòe đi, người vừa ra tay đã nằm dưới chân hắn như một con chó đã chết.
Thấy tình hình không ổn, có hai người đã cùng nhau ra tay từ hai phía.
"Chỉ có vậy?" Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Đây mà gọi là cao thủ sao?"
Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn khẽ động, ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, hai người đàn ông cao lớn đã ngã xuống đất, không còn phát ra tiếng động nào.
Hai người còn lại quyết định rất nhanh, đột nhiên vén áo vest lên, rút một khẩu súng lục ra, chĩa thẳng họng súng vào Tề Đẳng Nhàn.
Sắc Mặt Từ Dương có chút khó coi, không ngờ rằng ba người dưới trướng của anh ta lại bị Tề Đẳng Nhàn hạ gục dễ dàng như vậy, điều này khiến anh ta rất mất mặt.
"Hừ, đánh nhau thì có tác dụng gì, có thể đánh lại súng không? Dám khiêu khích thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết!"
"Đúng vậy, kể cả có biết đánh thì cũng làm được cái gì, xã hội này chỉ quan tâm đến quyền lực! Mà so về quyền lực, hắn ta làm sao mà so được với thiếu đà chủ?"
"Giỏi đánh nhau cũng chỉ là một tên võ sĩ mà thôi, khoa học kĩ thuật hiện nay phát triển như thế, đánh đấm có giỏi thì có được uy lực như súng không?"
Những cô hotgirl mạng đều lên tiếng, mấy lời này khiến cho sắc mặt Từ Dương trông khá hơn nhiều.
Mặc dù vậy nhưng sắc mặt Từ Dương âm trầm, hai tên thuộc hạ của anh ta đã cầm súng ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn. Hai họng súng đều chĩa vào hai bên thái dương của hắn.
"Tiểu tử, miệng còn hôi sữa nhưng đánh nhau cũng rất giỏi! Nhưng mà, cho dù có đánh nhau giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có đánh lại súng không?" Từ Dương khoanh tay cười lạnh hỏi.
Sắc mặt hai người Lý Vân Uyển và Trương Nhu ở đằng sau đều trắng bệch, không ngờ tên Từ Dương này lại vô pháp vô thiên đến thế, còn dám động đến súng!
Trương Nhu không nhịn được kêu lên: "Từ Dương, đất nước chúng ta có quy định rõ ràng không cho phép tư nhân sở hữu vũ khí, anh làm như vậy là tìm đường chết đó."
"Quy định không cho phép?"
"Còn phải xem mấy quy định đó là dành cho ai!"
"Mấy người hạ đẳng như các người mang theo vũ khí mới là biết luật mà cố tình vi phạm."
"Những người như tôi mang theo vũ khí đó là tự vệ chính đáng!"
Sau khi nghe mấy lời này của Trương Nhu, Từ Dương liền cười nhạt, nói vài lời chế nhạo.
Từ Dương Nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhàn nhạt nói: "Tao là thiếu đà chủ của Long Môn, tao muốn động vào mày, vậy mày cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống mà chịu đòn!"
"Dám phản kháng vậy chính là mày không biết tốt xấu, tự tìm đường chết!"
"Bây giờ tao đang cầm súng trên tay, cho dù có giết chết mày, cũng chỉ là chuyện phải đền bù mấy vạn tệ mà thôi."
"Mày cảm thấy anh có bao nhiêu tài sản mà dám ngạo mạn trước mặt tao?"
Những người nổi tiếng trên mạng đều nhìn Từ Dương vô cùng ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy Từ Dương lúc này rất khí phách, hoàn toàn thỏa mãn hình tượng một tổng tài bá đạo trong tâm trí họ.
"Thiếu đà chủ uy phong quá đi, tối nay tôi nhất định sẽ ủng hộ thiếu đà chủ hết mình...."
"Người nào dám đắc tội thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết. Trong thành phố Trung Hải này, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải này có ai mà không biết đến duy danh của thiếu đà chủ chứ?"
"Tên ngốc này chết cũng không đáng tiếc, giết hắn cũng chỉ làm phí đạn, hừ..."
Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào hai bên thái dương vậy mà lại không chống cự, chỉ nhe răng cười toe toét, nói: "Ồ, có cả súng sao, khá quá!"
Hắn đột nhiên nhớ ra, ngày đó Ngọc Tiểu Long cũng bị vài họng súng chĩa vào trong khoang hạng nhất trên máy bay, sau đó còn nói một câu rất thú vị.
Hôm nay hắn đã quyết định nói lại lời này từ đầu tới cuối cho Từ Dương biết.
"Quỳ xuống, tự vả vào miệng của mình, nếu không táo sẽ đánh chết mày!" Từ Dương lạnh giọng quát, ánh mắt tràn đầy sát khí, không giống dáng vẻ đang đùa cợt.
Lý Vân Uyển cũng không khỏi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn rất có bản lĩnh, thực lực, nhưng dù sao thì đối phương cũng có súng!
Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cơ thể cũng bằng xương bằng thịt, một phát đạn cũng sẽ khó đỡ được.
Tề Đẳng Nhàn xua tay, nói: "Đợi đã, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!"
Từ Dương nói: "Mày sẽ không chuẩn bị lặp lại mấy lời vô ích như Trương Nhu với tao chứ?"
"Không, không, không, tôi chỉ muốn nói với anh, anh có biết không, trong giới võ thuật của Hoa quốc chúng tôi có một câu nói." Tề Đẳng Nhàn cười xán lạn, cả hàm răng ngay ngắn đều lộ ra.
"Hả?" Từ Dương cau mày.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chỉ xích chi gian, nhân tận địch quốc."
(Ý chỉ trong khoảng cách gần như gang tấc, một người cũng có thể diệt được một quốc gia.)
Trong lòng Từ Dương đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, liền quát lên: "Đánh chết hắn!"
Tề Đẳng Nhàn sau khi nói xong, thân thể hắn khẽ động, hai tay nhanh tới mức không thấy dư ảnh!
Hai người đàn ông vạm vỡ đang cầm súng còn chưa kịp phản ứng, cổ tay của hai người đã bị nắm chặt. Cảm giác đau đến thấu xương truyền đến, khiến bọn họ không ngừng hét lên những tiếng kêu thảm thiết, ngón tay buông lỏng, không cầm nổi khẩu súng trong tay nữa.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn kéo cổ tay hai người đó như đang xoay cối xay gió, khiến cơ thể hai người họ bay loạn xung quanh.
"Bịch! Bịch!"
m thanh nặng nề vang lên, hai người đàn ông cao lớn bay ra ngoài, đập vào tường, sống chết không rõ.
Mà súng trong tay hai người họ cũng rơi vào trong tay Tề Đẳng Nhàn.
Mấy cô hotgirl mạng mà Từ Dương đưa đến đều sững sờ như con gà con, dường như không thể nào tin nổi vào mắt mình.
Sắc mặt Từ Dương cũng trắng bệch, không thể tin được, ban nãy Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào lại có thể lật ngược tình thế!
"Đứng im, tôi không giỏi thiện xạ, không dám đảm bảo bắn trúng chân anh, biết đâu lại bắn trúng vào đầu anh đấy." Tề Đẳng Nhàn miệng cười nhưng trong không cười, giơ súng lên nhắm thẳng vào Từ Dương.
Từ Dương không dám cử động, đứng tại chỗ như bị đinh đóng vào hai chân, cơ thể khẽ run.
Không ai có thể bình tĩnh được khi bị họng súng chĩa thằng vào người.
Từ Dương cắn răng nói: "Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày có biết mình đang đắc tội với ai không? Mày có biết mình làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì không?"
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, vẻ mặt không vui, cau mày nói: "Tôi không muốn nhiều lời với những tên không nghe hiểu tiếng người như anh."
"Thằng khốn, mau bỏ súng xuống, mày dám chĩa súng vào thiếu đà chủ, không muốn sống rồi đúng không?"
"Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày dám động đến một sợi lông của thiếu đà chủ, cả nhà mày sẽ phải chết vì sự ngu xuẩn của mày."
"Tên chó má này mau bỏ súng xuống, quỳ xuống xin lỗi cho đàng hoàng!"
Mấy cô hotgirl mạng đều hét ầm lên, hết người này đến người khác bảo vệ thiếu đà chủ.
Tề Đẳng Nhàn cười cười đổi súng sang tay kia, nói: "Mấy người có thể im lặng một chút được không? Nếu thật sự sốt ruột như vậy, thì mau bước lên đây chịu thay cho anh ta."
Mấy cô hotgirl mạng đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục lùi ra sau, trốn sang một bên.
"Quỳ xuống." Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt Từ Dương, chọc họng súng vào trán anh ta, nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Trương Nhu gần như là ngừng đập. Tên này không hổ là người khiến anh rể cô ta kính sợ như kính sợ một vị thần!
Chương 149 Cho cơ hội
Quỳ xuống?
Cả đời này của Từ Dương chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phải quỳ gối trước mặt người khác, từ trước tới nay đều là người khác quỳ xuống trước mặt anh ta.
"Bắt Từ Dương tao quỳ xuống?"
"Đùa gì vậy? Não mày thật sự bị úng nước rồi sao?"
"Đừng tưởng rằng trong tay mày có súng thì tao sẽ sợ, có bản lĩnh thì nổ súng bắn chết tao, xem mày sẽ có kết cục ra sao."
Từ Dương tràn đầy kiêu ngạo, cười nhạt nói: "Muốn tao quỳ xuống, được thôi, nhưng phải với một điều kiện là ngay tại chỗ này mày biến thành tổ tiên của tao!"
Từ Dương cứng rắn như vậy hiển nhiên lại nhận được sự ngưỡng mộ của mấy cô hotgirl trên mạng đó, bọn họ cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ, cũng rất có khí chất của một nhân vật lớn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn dần lạnh đi, đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Từ Dương không khỏi ớn lạnh, trầm giọng nói: "Mày có dám để tao đi gọi người tới không? Không phải mày rất thích đánh nhau sao?"
Sau khi nghe thấy lời này Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bật cười.
"Sao? Không dám à?" Từ Dương khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.
"Anh không cần dùng chiêu khích tướng ở đây, chẳng có tác dụng gì với tôi. Nhưng mà, nếu như anh đã tự tin như vậy thì tôi sẽ cho anh thêm cơ hội."
"Anh cứ việc gọi điện hết cho những người mà anh có thể gọi đến đi."
"Xem xem, hôm nay bọn họ có thể giết chết tôi không."
"Nếu như bọn họ làm không tốt, vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ giúp anh về với tổ tiên."
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hạ súng xuống, sau đó đi đến bên cạnh Trương Nhu và Lý Vân Uyển, tiện tay ném khẩu súng lên bàn.
Từ Dương không nói gì thêm, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.
"Thiếu đà chủ, gọi tất cả các cao thủ của Long Môn tới, giết chết hắn ta!"
"Tên này quá kiêu căng, thiếu đà chủ, anh nhất định phải xử lý hắn thật mạnh tay mới được đó!"
Mấy cô hotgirl mạng đó đều nhao nhao reo hò, hy vọng có thể thể hiện lòng trung thành của mình ra trước mặt Từ Dương.
Đôi môi Trương Nhu run rẩy, nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi: "Anh cứ như vậy để cho tên kia gọi điện kêu người tới, có phải là quá khinh thường anh ta rồi không?"
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hỏi ngược lại: "Có gì là khinh thường chứ? Cô cảm thấy anh ta có thể giết chết tôi được sao?"
Trương Nhu mím môi không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đích thực là có chút tùy hứng, rõ ràng là có thể nhân cơ hội này áp chế Từ Dương sau đó rời đi, vậy mà lại cứ một mực cho anh ta cơ hội đi gọi người tới.
Lý Vân Uyển cũng có chút lo sợ, Từ Dương là thiếu đà chủ của tỉnh Đông Hải, nói là quyền khuynh một phương cũng không ngoa, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chuẩn bị thả hổ về rừng?
Sau khi điện thoại được kết nối, Từ Dương báo địa chỉ, kêu người nhanh chóng tới.
"Tên chết dẫm, mày giỏi đánh nhau đến thế vậy thì để tao gọi người tới chơi cùng mày!" Từ Dương hừ lạnh nói.
"Kiên nhẫn của tôi có hạn, hơn nữa còn có chút đói bụng. Cho nên tốt nhất là anh gọi thêm mấy người nữa tới." Tề Đẳng Nhàn liếc Từ Dương một cái, hờ hững nói.
Từ Dương cười nhạt nói: "Tốt nhất là mày hãy chuẩn bị tốt hậu sự trước đi, e rằng lát nữa mày không có đủ thời gian đâu."
Tề Đẳng Nhàn không dài dòng với Từ Dương nữa, tiện tay cầm miếng bánh ngọt trên bàn ăn vài miếng.
Sau đó, hắn quay đầu lại nói với Lý Vân Uyển: "Cô có đói không? Hay là chúng ta ăn gì đó trước sau đó mới đi xử lý tên ngốc này?"
Lý Vân Uyển dở khóc dở cười lắc đầu, giờ bị dọa sợ cho chết khiếp còn đâu ra tâm tình để mà ăn chút gì đó?
Không lâu sau, người mà Từ Dương gọi đã đến.
"Thiếu đà chủ!" Trần Vĩnh Niên vừa bước vào đã cúi đầu 90 độ chào Từ Dương, thái độ vô cùng kính cẩn.
"Ừm..." Từ Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Trương Nhu thấy người tới là Trần Vĩnh Niên sắc mặt thay đổi, cô ta bước nhanh về phía trước, cả kinh nói: "Trần Vĩnh Niên, anh muốn gì đây? Phản bội anh rể tôi, rồi giờ muốn đầu quân cho Từ Dương?"
Trần Vĩnh Niên khinh thường nhìn Trương Nhu, nói: "Chim khôn chọn cành mà đậu! Thiếu đà chủ quyền thế kinh người, còn là người chiêu hiền đãi sĩ, tại sao tôi lại không được nương nhờ cậu ấy?"
"Diệp Phong đã dạy tôi một chút bản lĩnh, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một chút đó mà thôi..."
"Tôi có được như hôm nay tất cả đều là dựa vào nỗ lực của chính mình, anh ta là cái thá gì chứ?"
Trương Nhu vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát to: "Trần Vĩnh Nên, cái loại ăn cây táo rào cây sung! Anh rể tôi hết lòng dạy bảo anh, coi anh là học trò duy nhất, anh lại phản bội anh ấy như vậy?"
"Diệp Phong nào biết tốt xấu, lại đắc tội với phó đà chủ, sao tôi có thể theo anh ta làm việc được?" Trần Vĩnh Niên hờ hững nói.
"Đà chủ Từ Siêu, thiếu đà chủ Từ Dương mới là chính phái của Đông Hải Long Môn chúng tôi!"
"Tôi lựa chọn đứng về phía thiếu đà chủ, có gì không ổn không?"
Trương Nhu bị mấy lời nói này của Trần Vĩnh Niên làm cho tức run lên, mà không còn nói được lời nào nữa.
Trần Vĩnh Niên là học trò của Diệp Phong, tất cả bản lĩnh đều do Diệp Phong dạy dỗ, nhưng anh ta bây giờ lại có thể phản bội Diệp Phong, đầu quân cho Từ Dương!
Từ Dương cũng khẽ mỉm cười, nói: "Diệp Phong dù gì cũng chỉ là một tên khách khanh mà thôi, nói trắng ra cũng chỉ là một con chó của Long Môn chúng tôi. Trần Vĩnh Niên lựa chọn nương nhờ tôi, làm việc cho tôi, đó là sự lựa chọn vô cùng thông minh và sáng suốt!"
(Khách khanh ý chỉ Diệp Phong không phải người của Long Môn nhưng trong chức vụ trong Long Môn khá cao.)
Trần Vĩnh Niên cũng bật cười, lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Nhu quá ngây thơ.
"Được rồi, không tán gẫu nữa."
"Trần Vĩnh Niên, năng lực của cậu khá có tiếng tăm trong Long Môn chúng ta, hôm nay tôi đã sắp xếp một đối thủ cho cậu có thể thử sức."
"Cậu phải khiến cho hắn ta nằm xuống, sau đó đánh gãy hai tay hai chân của hắn."
"Tôi muốn cho hắn biết, đắc tội với Từ Dương tôi sẽ có kết cục ra sao!"
Từ Dương xua xua tay, không muốn tiếp tục bị vướng vào vấn đề này nữa, duỗi tay ra chỉ về phía Tề Đẳng Nhàn.
Trần Vĩnh Niên vừa nghe liền thấy phấn khích, nhe răng ra cười, nói: "Được, đúng lúc mấy ngày nay không được đánh nhau, vậy thì tôi sẽ giúp thiếu đà chủ xử lý tên điên này!"
Tề Đẳng Nhàn ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng, chép miệng rồi dùng khăn giấy lau vụng bánh.
Trần Vĩnh Niên chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt, nhưng vẫn bước lên phía trước, nhàn nhạt hỏi: "Mày tự mình đánh gãy tay chân hay là để tao giúp mày?"
"Không ngờ rằng Tiểu Diệp Tử lại có thể bồi dưỡng ra một tên phản bội thế này." Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài.
Trương Nhu không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Tề này! Tên Trần Vĩnh Niên này là do anh rể tôi bồi dưỡng ra, được anh rể tôi đích thân dạy dỗ, rất giỏi đánh chưởng bát quái, dù sao thì anh cũng không nên khinh thường hắn quá!"
Trần Vĩnh Niên lạnh lùng nói: "Mày là thứ gì mà có đủ tư cách để đánh giá tao?"
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới quay người lại, cười nói: "Tôi sao, tôi cũng chỉ là người giúp tên Diệp Phong đó dọn dẹp nhà cửa mà thôi. Lần trước không để cậu bị thương quá nặng, lần này nhất định sẽ để cậu tàn tật nhé!"
Trần Vĩnh Niên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cơ thể anh ta lập tức run lên, run rẩy không ngừng.
"Sao lại là anh?" Trần Vĩnh Niên sợ hãi hét lên, gương mặt tràn đầy kinh hoàng.
Lần trước anh ta bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại, còn thua rất tâm phục khẩu phục.
Chưởng bát quái của Tề Đẳng Nhàn vừa mạnh mẽ, vừa ác liệt, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh ta, thậm chí còn trở thành cơn ác một của anh ta trong một thời gian!
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Cậu tự mình đánh gãy tay chân cậu, hay là để tôi giúp đây?"
Cơ thể Trần Vĩnh Niên run rẩy không ngừng, gương mặt anh ta tràn đầy sợ hãi.
"Từ Dương, tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng anh lại gọi tên phế vật như thế này đến?" Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu nhìn Từ Dương, nhàn nhạt hỏi.
"Trần Vĩnh Niên?" Từ Dương cũng sửng sốt, sắc mặt âm trầm, giận giữ hét lên.
Trần Vĩnh Niên xấu hổ, run rẩy nói: "Thiếu đà chủ, tôi đã từng đánh nhau với hắn ta, hiện tại tôi...chắc chắn không phải là đối thủ của hẳn!"
Từ Dương nghe thấy vậy, hừ lạnh nói: "Phế vật!"
Trương Nhu vô cùng kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn và Trần Vĩnh Niên đã từng đánh nhau rồi? Vả lại, nhìn bộ dạng này, dường như Trần Vĩnh Niên còn thua rất thảm!
Chương 150 Triệu tổng
Trần Vĩnh Niên vô cùng ngượng ngùng, anh ta nương nhờ Từ Dương, vốn muốn nhân cơ hội lần này lập công, nhưng ai ngờ, anh ta lại gặp phải Tề Đẳng Nhàn, người lần trước treo anh ta lên đánh một trận.
Hai chữ "phế vật" khiên Trần Vĩnh Niên mặt đỏ tía tai, không nói được lời nào, chỉ có thể khúm núm lùi sang bên cạnh.
"Để tao gọi thêm một cuộc nữa, mày chờ đó cho tao!" Từ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, cầm lấy điện thoại gọi đến một số khác.
Tề Đằng Nhàn híp mắt, nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tốt nhất anh gọi hết người của anh đến đây nhân lúc tôi chưa đói."
Từ Dương cười lạnh nói: "Ông bảo đảm dẫm chết mày!"
"Mày vội vàng muốn chết thế à? Thiếu đà chủ nói rồi, chắc chắn sẽ giết chết mày, mày cứ yên tâm chờ là được."
"Đúng vậy, cho mày chút mặt mũi? Mày lại tưởng tí võ lực đấy của mày lợi hại lắm? Chẳng qua chỉ là một người thô lỗ!"
"Hừ, lần này thiếu đà chủ chắn chắn sẽ gọi người lợi hại đến, một chân là có thể dẫm chết đồ bỏ đi như mày!"
Đám người hiện tượng mạng Từ Dương dẫn theo trở nên nhao nhao ầm ĩ, người nào người nấy đều hết sức kiêu ngạo.
"Triệu tổng, tôi đang gặp chút rắc rối, anh đưa người đến đây một chuyến." Từ Dương lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, Từ Dương trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe Từ Dương nói chuyện, Lý Vân Uyển thầm nghĩ: "Triệu tổng? Chẳng lẽ là Triệu Hắc Long? Nếu như thật sự là Triệu Hắc Long, vậy thì thú vị rồi!"
Lý Vân Uyển từng tận mắt nhìn thấy Triệu Hắc Long khúm na khúm núm trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nếu Từ Dương gọi Triệu Hắc Long đến, e là cũng chẳng có tác dụng gì.
Với tư cách là thiếu đà chủ phân đà Long Môn tỉnh Đông Hải, Từ Dương đương nhiên có lai lịch không nhỏ, nhưng anh ta không muốn dùng thế lực của Long Môn để đối phó Tề Đẳng Nhàn.
Tình hình của phân đà Long Môn hiện tại rất phức tạp, hơn nữa nguyên nhân dẫn đến sự việc lần này là cô em vợ của Diệp Phong, Trương Nhu.
Diệp Phong chính là môn khách Long Môn đặc biệt mời đến, có quan hệ rất thân thiết với phó đà chủ, nếu làm ầm ĩ quá mức sẽ rất mất mặt.
"Trương Nhu, bây giờ cô ngoan ngoãn bò đến đây như một con chó vẫn còn kịp, tôi có thể cân nhắc đến việc thương hại cô một chút!" Từ Dương nhét điện thoại vào túi, mỉm cười nhìn Trương Nhu nói.
Sắc mặt của Trương Nhu rất khó coi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ Dương, anh rể của tôi sẽ không tha cho anh!"
Từ Dương cười khẩy một tiếng, nói: "Xem ra cô cũng là cái thứ không có mắt nhìn, cho cô mặt mũi cô còn không muốn!"
"Người phụ nữ tên Trương Nhu kia, cô đừng có không biết điều, thiếu đà chủ nhìn trúng cô, đồng ý cho cô hầu hạ anh ấy, là vinh hạnh của cô!"
"Đúng vậy, chúng ta ngay cả cơ hội hầu hạ thiếu đà chủ còn không có, ngươi cũng đừng coi thường phúc khí của ngươi."
"Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ sao? Sau đó cảm ơn thiếu đà chủ đồng ý chiếu cố thứ ti tiện như cô!"
Đám người nổi tiếng đó cùng bắt đầu nhao nhao phụ họa, ai cũng mở miệng nói Trương Nhu đừng có không biết điều.
Trương Nhu nghe liền bực cả mình, rõ ràng là Từ Dương muốn bắt nạt cô ta, giờ lại biến thành vinh hạnh của cô ta? Đây cmn là cái logic quái quỷ gì vậy?
“Thiếu đà chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng nam từ ngoài cửa truyền đến, một người đàn ông bước vào, theo sau là một đội đặc công đang mặc đồng phục.
Từ Dương bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tôi gặp phải một con chó hoang vô cùng hung dữ, anh ta đánh tất cả cấp dưới của tôi bị thương, còn nói cho tôi cơ hội gọi người tới xử lý anh ta."
"Nếu tôi không thể xử lý anh ta, anh ta sẽ khiến tôi chết ở đây."
"Haha, quả thật đã dọa sợ tôi!"
Người đàn ông không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Thằng ngu nào không biết điều như vậy? Đến cả thiếu đà chủ cũng dám đắc tội? Mắt mù rồi sao?"
"Hóa ra là Triệu tổng! Nghe nói, Triệu tổng mở một công ty bất động sản, hơn nữa bản thân cũng có chỗ dựa rất lớn."
"Đừng nghe nói nữa, tôi nói cho anh biết, bố của Triệu tổng chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải, cục trưởng Triệu Thiên Lộc!"
"Cái gì? Lai lịch của Triệu tổng lớn như vậy? Khó trách có thể đem theo một đội đặc công!"
"Mặc dù tên này đánh nhau rất lợi hại, nhưng hắn dám đánh đặc công của nhà nước sao? Nếu hắn dám ra tay, bọn họ có thể bắn chết hắn trong phút chốt!"
Đám người nổi tiếng nhìn thấy người đến là Triệu Cường, liền bắt đầu nhao nhao thảo luận, cảm thấy Từ Dương vô cùng cao tay, người nào cũng quen biết.
Lý Vân Uyển nhìn thấy người đàn ông này, cô ta không thể nhịn được cười rộ lên, đây không phải là Triệu Cường của bất động sản Phong Hằng đến gây sự với Tư Bản Thiên Lại lần trước sao?
Ngược lại Trương Nhu không khỏi trở nên căng thẳng, dù sao thì người mà Từ Dương gọi đến là có chỗ dựa đặc biệt, hơn nữa cha anh ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát nên rất khó đối phó!
"Xem ra anh ta không biết ai là người có tiếng nói lớn nhất ở thành phố Trung Hải này?"
"Ở thành phố Trung Hải, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải, ở trước mặt thiếu đà chủ, dù có là rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm!"
"Tôi nói rồi!"
Triệu Cường tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng nói.
Từ Dương hài lòng với lời tâng bốc của Triệu Cường, gật đầu nói: "Vậy nhờ Triệu tổng ra tay xử lý rồi."
Triệu Cường lập tức cười khẩy, nói: "Thiếu đà chủ không cần lo lắng, hôm nay dù có là ông trời tới, tôi cũng phải giết!"
"Ở Trung Hải, còn dám đắc tội thiếu đà chủ, giống như tự uống thuốc độc, chê mình sống quá dài!"
"Đợi tôi dạy cho hắn một bài học, để hắn biết nên vẫy đuôi làm chó như thế nào!"
Lúc này Triệu Cường rất cao hứng, cộng thêm đội đặc công đi theo phía sau, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói không sia một tí nào, đây chính là tự tin chân chính!
"Đây chính là nhân vật lớn! Mặc dù chúng tôi có thể kiếm được hơn mấy trăm nghìn nhân dân tệ trên mạng mỗi tháng, nhưng so sánh với những người như vậy, thì vẫn còn kém quá xa."
"Đúng vậy. . . . . . Mặc dù đại ca nhất bảng giàu có, nhưng cũng chỉ là một tên quê mùa, cổ hủ, làm sao có thể so với thiếu đà chủ với Triệu tổng?"
"Những người tặng quà cho chúng ta chẳng qua chỉ là một lũ chó la liếm mà thôi, ông đại lão thực sự phải là Triệu tổng và thiếu đà chủ!"
Nhìn thấy uy phong của Triệu Cường, đám người nổi tiếng liền nhao nhao cảm khái.
"Để tôi xem, kẻ mất trí nào dám hung hăng ở trước mặt thiếu đà chủ phân đà Long Môn? Đứng ra đây cho tôi!" Triệu Cường lớn tiếng quát.
Tề Đẳng Nhàn tựa lưng vào ghế, đợi Triệu Cường biểu diễn xong mới chậm rãi đứng dậy tiến đến.
"Ô, đây không phải là Triệu tổng sao?" Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
"Hừ, anh ta cũng quen Triệu tổng? Nhưng muốn lôi kéo làm quen cũng vô dụng thôi, quan hệ của Triệu tổng và thiếu đà chủ còn vững chắc hơn!"
"Quen biết Triệu tổng không giải quyết được vấn đề, Triệu tổng đến để dẫm đạp hắn, cho dù quỳ xuống, cũng phải chết!"
"Thứ chó chết này cũng có chút quan hệ đấy, còn quen cả Triệu tổng. Nhưng, vậy thì sao? Có thiếu đà chủ ở đây, cho dù là em trai ruột của Triệu tổng, cũng sẽ bị Triệu tổng giết chết!"
Triệu Cường không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt tiến tới, lạnh nhạt hỏi: "Sao vậy, Triệu tổng không nhận ra tôi nữa à?!"
"Không cần mắt thì có thể mang đi hiến."
"Như vậy thì anh có chọc phải rắc rối, người ta cũng sẽ tha thứ cho anh vì anh có mắt không tròng."
Đám người Từ Dương nghe Tề Đẳng Nhàn nói từ đầu đến cuối.
Anh ta kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, tên này biết lai lịch của Triệu Cường, còn dám kiêu ngạo như vậy?
Còn dám rêu rao trước mặt Triệu Cường?
Anh ta có biết bố của Triệu tổng chính là Triệu Thiên Lộc, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải không?
Tên này rõ ràng là đang tự tìm cái chết!
Đám người nổi tiếng đều khịt mũi coi thưởng, lúc này mà còn làm màu?
Không biết trời cao đất dày, chỉ sợ một lát nữa chết thế nào cũng không biết.
Bình luận facebook