• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt Thế Cường Long (4 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Hoạ lớn

“Tiểu thư, tình huống sao rồi, có nhìn thấy Vĩnh Dạ Quân vương không?!”

Lúc Ngọc Tiểu Long trở về biệt thự, Long Á Nam với vẻ mặt hưng phấn dò hỏi.

Một nhân vật như “Vĩnh Dạ Quân vương” chính là thần tượng của cô nàng.

Dù sao thì cả đời của hắn ta thật sự quá mức huyền thoại và oai hùng, đến mức khiến người khác phải mơ mộng.

Ngọc Tiểu Long thất vọng lắc đầu nói “Chắc chắn là hắn có ở trong nhà ,nhưng nhất định không muốn gặp tôi.”

Long Á Nam thở dài, nói “Chắc hẳn là bởi vì sự tình năm đó khiến lòng hắn áy náy vô cùng nên mới không muốn ra ngoài gặp ngài!”

Ngọc Tiểu Long nói “Chỉ mong hắn có thể sớm ngày dứt khỏi bóng tối, quốc gia cần những người như hắn vậy.”

Trên khuôn mặt của Long Á Nam hiện rõ vẻ tán thành, nhưng trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc vì Ngọc Tiểu Long không thể gặp được Sở Vô Đạo.

Qua một đêm.

Sáng sớm hôm sau Tề Đẳng Nhàn đã nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển: "Ngài Tề, Mộng Mộng tới thương hội Hắc Long tìm Vu Khải Hà giải quyết vấn đề rồi, anh có muốn để ý một chút hay không?”

Tề Đẳng Nhàn vừa nghe vậy thì lập tức ngắt điện thoại, trực tiếp đi đến thương hội Hắc Long.

Lý Vân Uyển sững sờ ở đầu bên kia cầm di động mắng “Có ý gì đây, làm gì mà cúp điện thoại nhanh như vậy!”

Lúc này Kiều Thu Mộng đã tới bên ngoài tổng bộ thương hội Hắc Long, cũng đã gặp được Vu Khải Hà từng hẹn trước qua điện thoại.

“Kiều tổng thật đúng giờ nha!” Vừa nhìn thấy Kiểu Thu Mộng, Vu Khải Hà đã nở một nụ cười mang đầy vẻ nghiền ngẫm.

Trên mặt hắn còn chút thương tích, tất cả đều do Tề Đẳng Nhàn lưu lại, lại chỉ thấy Kiều Thu Mộng tới một mình, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng.

Hắn đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn dám xuất hiện, hắn ra lệnh một tiếng có thể khiến thằng nhãi này bị loạn đao chém chết.

Kiều Thu Mộng vội vàng xin lỗi: “Vu tổng, chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi, mọi người chưa nghĩ đến sự tình sẽ phát triển tới mức này, còn mong ngài không để ở trong lòng.”

Vu Khải Hà rút một cái thẻ phòng ra từ trong túi áo: “Đi thôi, đến khách sạn bên cạnh rồi nói tiếp.”

Kiều Thu Mộng nhìn thấy cái thẻ phòng này thì sắc mặt không khỏi thay đổi, trầm giọng nói “Vu tổng đây là có ý gì?”

“Có ý gì? Cô nói muốn tôi cho cô cơ hội giải quyết chuyện này, hiện tại tôi đây đang cho cô cơ hội đấy thôi!” Vu Khải Hà cười lạnh.

“Đi với tôi tới khách sạn kế bên đi, hầu hạ tôi cho tốt, khiến tôi thoải mái thì tôi sẽ cho cô cơ hội bình đẳng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”

“Nếu không tập đoàn Kiều thị các người cứ chờ bị ép phá sản đi thôi.”

“Ừm….Miệng nhỏ của cô khá đẹp đấy, tôi thích, lát nữa nhớ rõ phải dùng nó hầu hạ tôi cho tốt vào.”

Mặt nhỏ của Kiều Thu Mộng trắng bệch, run giọng nói: “Vu tổng….này….cái này không thích hợp lắm, tôi là người đã kết hôn rồi….”

Vu Khải Hà nói “Tôi lại càng thích phụ nữ đã kết hôn đó, làm việc tốt còn hiểu chuyện.”

“Hơn nữa còn có thể đội nón xanh cho chồng cô, ngẫm lại thấy thật thoải mái biết bao!”

Kiều Thu Mộng sợ tới mức lắc đầu liên tục “Vu tổng, chuyện khác có thể từ từ thương lượng, nhưng chuyện này không thể….”

Vu Khải Hà buông tay, nói “Đây là không muốn nói chuyện tiếp sao? Cô không muốn có cơ hội đàm phán bình đẳng, cơ hội giải thích với tôi sao?”

Kiều Thu Mộng nghĩ tới hôm qua bác Kiều Quốc Đống và em họ Kiều Thanh Vũ hùng hổ doạ người, không khỏi ấm ức cúi thấp đầu: “Tôi tất nhiên là muốn, nhưng điều kiện của anh làm khó người khác quá rồi.”

“Làm khó người khác? Tôi nguyện ý cho cô cơ hội là để mắt tới cô, cô không nhanh chóng tự động cởi hết đồ trên người mình xuống mà còn muốn nói điều kiện với tôi?” Vu Khải Hà nâng cằm Kiều Thu Mộng lên cười nhạo.

Ngón tay hắn vừa mới động tới cằm nhọn tinh xảo của Kiều Thu Mộng, còn chưa kịp hưởng thụ xúc cảm tinh tế kia đã bị Kiều Thu Mộng vô ý thức vung tay tát một cái lên mặt.

“Bốp!”

Sau khi đánh xong cái bạt tai này, Kiều Thu Mộng ngây ngẩn cả người, Vu Khải Hà cũng sửng sốt theo.

Vu Khải Hà vuốt gò má nóng rát của mình, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ dữ tợn, giơ tay hung hăng tát lại.

“Con đàn bà thối, rượu mời không thích uống lại muốn uống rượu phạt!” Kiều Thu Mộng bị cái bạt tai này của Vu Khải Hà đánh ngã nằm vật xuống đất, đầu váng mắt hoa, bên tai kêu lên ong ong.

Kiều Thu Mộng bị cái bạt tai này của Vu Khải Hà đánh đến mức hồn bay phách lạc, nước mắt rơi lộp bộp xuống đất.

Vu Khải Hà duỗi tay bắt được bả vai cô ta, kéo từ trên mặt đất dậu rồi đi về hướng khách sạn, cười lạnh: “ Hôm nay cô nhất định phải hầu hạ tôi cho tốt, đây là cơ hội tôi cho cô, cô không được từ chối!”

“Tôi….Tôi nhất định phải báo cảnh sát bắt anh!” Kiều Thu Mộng hoảng sợ nói

“Hử? Bắt tôi? Ai dám bắt tôi?” Vu Khải Hà nhếch mép.

Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện, bắt lấy bàn tay to đang nắm bả vai Kiều Thu Mộng, xoay chân một cái đá hắn ta bay thẳng ra ngoài.

Thân thể của Vu Khải Hà bay lên, văng ra xa hai mét, tiếp đó phịch một tiếng quỳ xuống đất rồi trượt ra xa.

“Cơm ngon trước mặt không muốn ăn, cứ một hai lại thích ăn cơm tù là sao?” Người dùng một chân đá bay Vu Khải Hà, không ai khác ngoài Tề Đẳng Nhàn.

Hắn đút tay vào trong túi, vẫn duy trì tư thế đá ra, khinh thường hỏi người đang chật vật nằm dưới đất.

Vu Khải Hà bị một cú đá này của Tề Đẳng Nhàn khiến ruột gan như đứt từng khúc, quỳ trên mặt đất run rẩy liên tục, tmiệng phun ra không biết bao nhiêu dịch dạ dày và nước chua.

“Mẹ kiếp, cái gì thế? Đó không phải là Vu tổng của thương hội Hắc Long sao, vậy mà bị người ta đá bay?”

“Là tôi xuất hiện ảo giác sao? Từ trước tới nay vẫn luôn là Vu tổng hắn đi thu thập người khác, vậy mà hôm nay lại bị người ta đánh?”

“Tên nhóc này chết chắc rồi, vậy mà dám đá Vu tổng, bồ tát giá lâm cũng không cứu nổi hắn!”

Kiều Thu Mộng được Tề Đẳng Nhàn duỗi tay nâng dậy, vết sưng đỏ trên mặt cô ta khiến biểu cảm của Tề Đẳng Nhàn trở nên âm trầm.

Dù cho Kiều Thu Mộng châm chọc mỉa mai, không thèm cho hắn nửa cái liếc mắt nhưng hắn cũng chưa từng nói hay có bất kỳ oán hận gì.

Chính mình cũng chưa từng nói lời ác độc với cô ta, vậy mà Vu Khải Hà dám ngang nhiên đánh thẳng vào khuôn mặt ấy?!

“Mày….Mày chết chắc rồi, lại dám đánh tao trước cửa thương hội Hắc Long! Kể cả lúc này thiên vương lão tử có tới đi nữa cũng không cứu nổi mày.” Vu Khải Hà thở hồng hộc nói, ruột đau quặn thắt lại.

Sắc mặt Kiều Thu Mộng hoàn toàn thay đổi, hoảng sợ nói với Tề Đẳng Nhàn “Anh chạy mau đi, lập tức chạy nhanh lên, xa bao nhiêu thì xa! Đây không phải chỗ để anh chơi đùa đâu, anh thật sự gây hoạ lớn rồi!”

Tề Đẳng Nhàn lại không để bụng mấy, người thật sự gây ra hoạ lớn giờ vẫn còn đang ở trong nhà tù U Đô kìa, việc nhỏ như vầy tính là hoạ gì?

“Tên nhãi này là ai vậy, dám đánh nhân viên quản lý của thương hội Hắc Long ở ngay trước cửa lớn? Không muốn sống nữa sao?”

“Thương hội Hắc Long do một tay Triệu Hắc Long tiên sinh sáng lập nên, vị hội trưởng Triệu này người cũng như tên tay thật sự rất bẩn đó….”

“Sự việc lớn như này nếu tên nhãi kia còn không mau chạy thì đợi lát nữa chỉ sợ sẽ bị chém thành trăm mảnh a!”

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Kiều Thu Mộng vẫn có thể giục Tề Đẳng Nhàn mau chạy. Điều này khiến trong lòng hắn không khỏi ấm áp vài phần.

Tuy rằng Kiều Thu Mộng chưa từng cho hắn sắc mặt tốt nhưng tới thời khắc mấu chốt như vậy lại vẫn suy nghĩ vì hắn.

Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng hy vọng đây không phải là do chính mình tự mình đa tình mà nghĩ ra.

Trong một tiệm cà phê ở bên đường đối diện, Lý Vân Uyển đeo kính râm đang bưng ly cà phê trị giá ba trăm tệ yên lặng dõi theo câu chuyện.

Vào lúc Tề Đẳng Nhàn dùng một chân đá bay cái tên Vu Khải Hà kia đi, cô ta không nhịn được bưng ly cà phê, uống một ngụm lớn để đè nỗi khiếp sợ trong nội tâm mình xuống.

“Cô ta nói không sai, mày gây ra hoạ lớn rồi!”Vu Khải Hà cười dữ tợn đứng dậy lấy di dộng của mình ra.

“Không bằng mày nói tao nghe thử hoạ này lớn như thế nào?”

Một màn này khiến ly cà phê trong tay Lý Vân Uyển suýt chút nữa rơi xuống đất.
Chương 17 Triệu Hắc Long

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đánh ngã Vu Khải Hà, rồi vẫn có thể bình tĩnh hỏi ngược lại hắn ta một câu như vậy.

Một câu này không chỉ đánh vào mặt Vu Khải Hà, mà còn là đánh thẳng vào mặt thương hội Hắc Long nữa.

Kiều Thu Mộng bị hành động này của Tề Đẳng Nhàn doạ choáng váng, sao anh ta lại lỗ mãng như vậy, còn dám đánh vào mặt Vu Khải Hà nữa?

Tuy rằng trong lòng cô cảm động vì Tề Đẳng Nhàn ra tay giúp mình, nhưng đồng thời cũng oán trách hắn làm việc không biết nhìn trước sau.

“Hoạ lớn như thế nào mày sẽ biết ngay thôi!” Vu Khải Hà đau tới mức rên rỉ mò mẫm trên điện thoại.

Hắn ta nở nụ cười dữ tợn nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn: “Hiện tại hai đứa chúng mày quỳ xuống xin lỗi tao thì tao sẽ suy nghĩ lại việc không kinh động tới hội trưởng Triệu.”

Kiều Thu Mộng hoảng sợ cuống quýt đi tới giật điện thoại của Vu Khải Hà về tay mình, nói với Têt Đằng Nhàn: “Anh đi nhanh đi!”

Tề Đẳng Nhàn lại dùng một từ thế lười nhác cầm lấy điện thoại di động trong tay cô ném trở về cho Vu Khải Hà, nói “Cứ để hắn ta gọi!”

Kiều Thu Mộng tức giận suýt ngất ngay tại chỗ, cả giận nói “Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không? Chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ như anh mà có thể đắc tội nổi loại người như Triệu Hắc Long sao?”

Quần chúng vây xem nghe vậy không ngừng gật đầu, một đám người lấy ánh mắt như đang nhìn người chết xem Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy người này hơn phân nửa là không thể cứu nổi rồi.

“Biết rõ Vu Khải Hà là thuộc hạ của Triệu Hắc Long mà cũng dám đánh, tôi thấy hơn nửa là hắn hết đường sống rồi, chuẩn bị lo liệu ma chay đi thôi!”

“Hội trưởng Triệu tàn nhẫn độc ác có tiếng, lần trước có một phú thương đắc tội hắn cuối cùng bị đánh gãy tay chân còn phải tự mình bò vào bệnh viện….”

“Người dám quang minh chính đại đánh thẳng vào mặt thương hội Hắc Long tôi đã từng thấy qua, chỉ là cỏ trên mộ hắn hiện giờ đã cao hơn ba thước rồi.”

Dám ở cửa lớn của thương hội Hắc Long mắng Vu Khải Hà, còn hỏi hắn hoạ này lớn như thế nào, loại hành vi này quả thật khiến người cảm thấy có chút thiểu năng trí tuệ.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai không lên tiếng chờ Vu Khải Hà gọi điện thoại.

Vu Khải Hà cũng không chần chừ, lập tức gọi cho Triệu Hắc Long ở đầu bên kia.

“Có người ở cửa thương hội Hắc Long đánh anh? Tôn đại phật ở đâu đến không cho Triệu mỗ tôi chút mặt mũi như vậy?” Thanh âm thản nhiên của Triệu Hắc Long vang lên.

“Anh chờ chút, tôi lập tức tới công ty, tôi muốn nhìn xem thử là ai dám kiêu ngạo như vậy.”

“Đã nhiều năm rồi cũng chưa có ai dám đánh thẳng vào mặt của Triệu mỗ tôi như vậy đâu!”

Sau khi nói xong lời này, Triệu Hắc Long tút một tiếng cúp điện thoại.

Trong lòng Vu Khải Hà không khỏi mừng thầm, Triệu Hắc Long đích thân xử lý việc này, đại biểu cho việc anh ta đang cực kỳ tức giận.

“Hội trưởng Triệu bảo hắn sẽ tự mình tới xử lý chuyện này, mày nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi là vừa!” Vu Khải Hà cười dữ tợn nói với Tề Đẳng Nhàn.

Kiều Thu Mộng sau khi nghe vậy hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất lăn ra.

Nhân vật như Triệu Hắc Long này cô ta trăm triệu lần đắc tội không nổi, chẳng sợ có phải tập đoàn Kiều thị hay không cũng không đắc tội nổi Triệu Hắc Long hắn!

Hiện tại chỉ vì Tề Đẳng Nhàn đánh Vu Khải Hà mà Triệu Hắc Long tức giận như vậy, nên muốn tự mình xử lý chuyện này?

Theo quan hệ hiện giờ thì Tề Đẳng Nhàn chính là chồng của cô ta, nếu Triệu Hắc Long thật sự truy cứu, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ tập đoàn Kiều thị gặp tai hoạ ngập đầu.

“Tề Đẳng Nhàn, anh thật đúng là biết gây hoạ!” Kiều Thu Mộng cắn răng, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, trong nội tâm giờ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Tề Đẳng Nhàn lại là một bộ dáng không sao cả, còn không phải là Triệu cá chạch bị hắn treo trên cột điện quảng trường ba ngày ba đêm sao, có phải là quái vật gì ghê gớm lắm đâu?

Nếu Triệu cá chạch dám làm gì hắn, cùng lắm thì lại trói lại cho hắn mua một tặng một, treo sáu ngày đi.

Lý Vân Uyển ngồi trong tiệm cà phê cũng hãi hùng khiếp vía, xem tư thế này chỉ sợ là Triệu Hắc Long muốn tự mình tới đây xử lý chuyện này.

Tề Đẳng Nhàn ở Kiều gia đã từng mạnh miệng nói, trong từ ngữ lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường bộ dạng Triệu Hắc Long, kết quả là tự rước chế giễu vào người. Nhưng cũng chính mắt Lý Vân Uyển thấy thị trưởng Hoàng Văn Lãng và nhà giàu số một Vương Vạn Kim tự mình đưa Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ không thèm chớp mắt ra khỏi cửa lớn của khách sạn Thiên Địa.

Cô ta vừa hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng mong chờ muốn xác định xem là mình nhặt được của hời hay là lỗ vốn đây?

“Cậu trai trẻ mau chạy nhanh đi, hội trưởng Triệu cũng không phải người dễ trêu chọc….Cậu mau chóng mua vé máy bay đi nước ngoài đi, ở trong nước chỗ nào cũng không an toàn đâu!” Một người qua đường hảo tâm thấp giọng nhắc nhở một câu.

Vu Khải Hà lau máu trên mặt đi, dữ tợn nói với Tề Đẳng Nhàn “Hiện tại muốn chạy trốn không khỏi quá muộn rồi!”

“Nếu mày chạy được thì sao, vợ mày không chạy được,toàn bộ Kiều gia lại càng chạy không được!”

“Tới lúc đó tao sẽ khiến cả Kiều gia chôn cùng với mày!”

Kiều Thu Mộng xanh cả mặt, vì hai ngàn vạn tiền nợ kia thật sự đắc tội thương hội Hắc Long thảm….Sớm biết vậy thì mình đã không cần hai ngàn vạn đó!

Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi đi từ đầu đường tới.

Lúc Kiều Thu Mộng nhìn thấy chiếc xe này, hai chân không khỏi nhũn ra.

“Anh đi trước đi, tôi giúp anh chặn!” Cuối cùng Kiều Thu Mộng vẫn nén sợ hãi lại đứng dậy.

Nguyên nhân gây ra chuyện này vốn là thương hội Hắc Long khất nợ Kiều gia hai ngàn vạn, mặc dù sự việc bị Tề Đẳng Nhàn làm ầm lên nhưng cô vẫn biết hiện tại mình nên làm gì.

Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ, dưới áp lực của loại quái vật như thương hội Hắc Long sợ là chỉ có kết cục tan xương nát thịt!

Nhưng nếu mình ra mặt chịu áp lực, mặc dù tập đoàn Kiều thị sẽ không có quả ngon để ăn nhưng Tề Đẳng Nhàn sẽ có một con đường sống.

“Chặn? Cô chặn nổi sao? Cô lấy cái gì chặn?” Mặt Vu Khải Hà dữ tợn hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hai người họ.

Lý Vân Uyển buông ly cà phê xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn chiếc Rolls-Royce kia chậm rãi dừng lại ở ven đường, hít sâu một hơi nói “Cuối cùng Triệu Hắc Long vẫn muốn lộ mặt giải quyết!”

“Triệu tiên sinh thật sự tới, mẹ kiếp….chuyện này thật sự kinh động tới Triệu tiên sinh rồi!”

“Tôi nghe nói Triệu tiên sinh lập nghiệp dựa vào tiền đen, làm gì cũng tàn nhẫn độc ác, người thanh niên đần độn này chỉ sợ hơn phân nửa rằng sẽ chết trong tay hắn!”

“Aiz, chung quy lại vẫn là người trẻ tuổi, lại dám đánh người ở cửa thương hội Hắc Long, còn dùng tư thái kiêu ngạo như vậy, hiện giờ muốn xin lỗi cũng không dùng được.”

Sau khi tài xế xuống xe lập tức vòng tới ghế sau của xe Rolls-Royce, mở cửa xe, một tay đỡ trên cửa đỡ khiến người đi ra bị đụng vào đầu.

Một đôi giày da đen bóng bước xuống, vững chãi giẫm trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Thôi xong, hiện giờ anh muốn chạy cũng không kịp nữa rồi!” Kiều Thu Mộng tuyệt vọng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nước mắt lại rơi xuống.

Tề Đẳng Nhàn lại mặt không biểu tình tay cắm trong túi đứng đó.

Vu Khải Hà lập tức vọt tới bên cạnh xe, khom lưng 90° lớn tiếng nói “Hội trưởng Triệu!”

Triệu Hắc Long đeo kính râm, một thân tây trang, caravat màu đen từ trên xe đi xuống, trong tay kẹp một điếu xì gà cao cấp, một bộ dáng đại lão giáng lâm.

Hắn vừa tới, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, một đám người đều dừng tầm mắt ở trên người hắn.

Có một số người vừa hiện thân có thể dùng khí tràng của mình ép tới khiến tất cả mọi người không thở được.

Không hề nghi ngờ gì, Triệu Hắc Long chính là người như vậy.

Triệu Hắc Long hơi hơi gật đầu, nhàn nhạt nói “Ngẩng đầu lên.”

Vu Khải Hà ngẩng đầu lên, lộ ra một mặt già toàn là vết thương có vẻ như cực kỳ chật vật bất kham.

Hai mắt của Triệu Hắc Long giấu sau kính râm không khỏi nhướng lên, sau đó nhìn thoáng qua chiêu bài mạ vàng phía sau – – thương hội Hắc Long!

Đã nhiều năm, thật sự rất nhiều năm rồi không ai dám gây sự ở chỗ này!
Chương 18 Chuyển biến

“Hội trưởng, hàng hóa lần trước tập đoàn Kiều thị cung cấp cho chúng ta trị giá hai ngàn vạn.”

“Nhưng vì chất lượng hàng hóa thật sự quá kém nên bị chúng ta cự tuyệt yêu cầu trả tiền.”

“Tổng tài tập đoàn Kiều thị Kiều Thu Mộng tìm tới tôi muốn tôi giúp….”

Trước khi Triệu Hắc Long chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra thì Vu Khải Hà đã dẫn đầu mở miệng thao thao bất tuyệt nói ra tất cả.

“Hơn nữa Kiều Thu Mộng còn định lấy sắc dụ người nhưng tôi là người như nào chứ? Tôi chính là cán bộ trung thực trong số thuộc hạ của ngài, một lòng một dạ hướng về phía mặt trời!”

“Tất nhiên là tôi từ chối cô ta nhưng không nghĩ tới cô ta thẹn quá hóa giận, giở trò gọi chồng cô ta tới đánh tôi.”

“Ngài xem, vết thương trên mặt tôi đều do bị chồng cô ta đánh để lại!”

Vu Khải Hà vừa nói chuyện vừa chỉ tay lên mặt mình, trên mặt đều vết máu và vết bầm tím.

Triệu Hắc Long không kiên nhẫn nhíu mày, Kiều Thu Mộng nghe thấy Vu Khải Hà hắt nước bẩn lên người mình thì không khỏi nhíu mày.

Cô bất chấp sợ hãi ba bước thành hai đi tới trước mặt Triệu Hắc Long khom lưng một cái, sau đó nói “Triệu tiên sinh đừng nghe hắn nói bậy.”

“Hai ngàn vạn hàng hóa kia không hề có bất cứ vấn đề gì, chính là do hắn cố ý làm khó dễ công ty chúng tôi mà thôi….”

“Hơn nữa hắn nói cái gì mà tôi lấy sắc dụ hắn cũng đều là giả, thật ra là do hắn muốn lợi dụng chức quyền trong tay sử dụng quy tắc ngầm ghê tởm.”

“Chồng tôi ra tay đánh hắn bởi vì hắn động tay động chân với tôi trước, trên mặt tôi hiện giờ vẫn còn vết thương! Nếu ngài không tin có thể tự nhìn xem!”

Triệu Hắc Long lại khoát tay một cái, trực tiếp đánh gãy lời biện giải của Kiều Thu Mộng, cười lạnh nói “Tôi cần gì phải biết trong các người ai thị ai phi?”

Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt.

Triệu Hắc Long lại lạnh lùng nói “Ở trước cửa thương hội Hắc Long đánh người chính là do cô không đúng!”

“Nếu cô dám tìm người động thủ ở chỗ này đánh hắn chính là không cho Triệu Hắc Long tôi mặt mũi!”

“Cô cảm thấy tôi cần thiết phải nghe cô biện giải sao?”

Khi nói chuyện, Triệu Hắc Long hơi cúi người xuống, cảm giác áp bách mười phần nhìn chằm chằm hai mắt Kiều Thu Mộng, cười lạnh nói "Ông đây vốn dĩ không quan tâm!”

Lời này vừa ra khiến sắc mặt Kiều Thu Mộng hoàn toàn thay đổi.

Mà Vu Khải Hà ở một bên lại không khỏi vui mừng, Triệu Hắc Long luôn bênh vực người mình, chính mình lại bị người khác đánh thành cái dạng này ở trước cửa thương hội Hắc Long, chẳng sợ đối phương có đạo lý đao to búa lớn đến đâu đi nữa thì Triệu Hắc Long nhất định sẽ thu thập bọn họ.

“Hội trưởng Triệu luôn luôn làm việc như vậy, bá khí trắc lậu, vốn dĩ không nghe này đó.”

“Đúng vậy, lần trước cũng là người của thương hội Hắc Long sai trước bị người khác đánh nhưng hội trưởng Triệu không nói hai lời trực tiếp phế hai tay của người nọ!”

“Không thể giảng đạo lý với hội trưởng Triệu được, hắn chỉ nhìn người không nhìn việc, chuyên quyền độc đáo, cực kỳ ngang ngược!”

Triệu Hắc Long nói lời này cũng không ngoài dự đoán của mọi người, tựa như bọn họ sớm đã đoán được sự tình sẽ phát triển thành cái dạng như vậy.

Kiều Thu Mộng bị khí thế của Triệu Hắc Long làm cho sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau vài bước, phịch một tiếng đụng vào trong ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn duỗi tay đỡ lấy thân hình của Kiều Thu Mộng, cười như không cười nhìn về phía Triệu Hắc Long.

Triệu Hắc Long hừ lạnh một tiếng, nâng mí mắt đối diện với Tề Đẳng Nhàn.

Ánh mắt vừa mới chạm nhau.

Thân thể Triệu Hắc Long hung hăng run lên, kính râm trên mặt suýt chút rơi xuống dưới.

“Tôi sẽ cố gắng!” Kiều Thu Mộng cắn răng, trầm giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười gật gật đầu, sau đó mắt trái nhẹ nhàng nhướng lên.

Ngồi xổm trong nhà tù U Đô năm năm. sao Triệu Hắc Long có thể không biết trước khi Nhị đương gia thu thập người rất thích làm động tác này cho được!

Đến nay anh ta vẫn còn nhớ rất rõ chính mình bị một bàn tay của Tề Đẳng Nhàn quật ngã, sau đó bị các phạm nhân giống chó săn xông lên hỗ trợ trói lại treo cổ trên cột điện ba ngày ba đêm đâu.

Do Tề Đẳng Nhàn có ‘đam mê’ đặc thù thích treo người lên đánh, các phạm nhân cũng mưa dầm thấm đất, hơn nữa một đám đều đã từng ăn mệt qua cho nên rất vui vẻ giúp Nhị đương gia dọn dẹp treo một số người mới không chịu nghe lời lên đánh.

“Con mẹ nó, là hắn thật kìa….Ngày đó ở sân vận động câu lạc bộ nhìn thấy cũng là hắn!” Trong nháy mắt Triệu Hắc Long cảm giác được từ cẳng chân tới bụng đều có chút run rẩy, có loại cảm giác đứng không vững.

Đương nhiên Triệu Hắc Long sẽ không cảm thấy rằng mình đã ra tù rồi, hơn nữa quyền thế càng tăng lên thì có thể lớn mật thách thức Tề Đẳng Nhàn.

Con mẹ nó, có ai ở trong nhà tù U Đô kia không phải là đại lão? Ngay cả người mạnh mẽ dám bán trộm đầu đạn hạt nhân cũng có nữa là!

Nhị đương gia có thể thu thập những hung thần ác sát đó đến dễ bảo là người mình có thể chọc sao?

“Mẹ kiếp!”

Triệu Hắc Long bỗng nhiên mắng một tiếng, tay nắm chặt lại.

“Hội trưởng Triệu tức giận, Kiều gia lúc này đoán chừng xong đời rồi!”

“Đã lâu không thấy hội trưởng Triệu tức giận như vậy, hai người kia đoán chừng sẽ không có quả ngon để ăn.”

“Quá dọa người rồi, mọi người tránh xa một chút, miễn cho chạm vào nghịch lân của hội trưởng Triệu.”

Vu Khải Hà ở một bên lại đắc ý ra mặt, nói với Tề Đẳng Nhàn và Kiều Thu Mộng “Hai đứa chúng mày còn không chạy nhanh tới quỳ xuống xin hội trưởng Triệu tha cho chúng mày một mạng?”

“Hiện tại hội trưởng Triệu tới rồi, chúng mày tiếp tục càn rỡ cho tao xem nào?”

"Bụp!”

Triệu Hắc Long quay đầu đấm vào mặt Vu Khải Hà một cái, đánh đến mức khiến Vu Khải Hà bay thẳng ra ngoài ngã sõng soài trên mặt đất sau đó trượt ra xa thật xa.

Vu Khải Hà bị một quyền này đánh rụng cả hàm răng, vài cái răng phun từ trong miệng ra còn mang theo tơ máu, vẻ mặt đầy sự mơ màng nhìn về phía Triệu Hắc Long.

Triệu Hắc Long đuổi kịp hắn, sau đá một chân vào bụng hắn mắng "Ông đây trả tiền lương cho mày, cho mày tới thương hội Hắc Long làm việc là để mày kiếm tiền cho ông, chứ không phải để mày ỷ vào thanh danh của ông mà tác oai tác quái khắp mọi nơi!”

“Kiều tổng có năng lực mạnh mẽ như vậy sẽ bỏ vốn ra để lấy sắc dụ mày sao? Sao lúc mày đi tiểu không nhìn kỹ lại bản thân mình một chút xem!”

“Ỷ chính mình có tý quyền lực là đi làm khó người khác, làm hỏng thanh danh của thương hội Hắc Long ta có phải không? Hôm nay tao giết chết mày!”

Vu Khải Hà bị Triệu Hắc Long đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất kêu “Hội trưởng, tôi không dám, tôi không dám nữa, xin ngài tha thứ cho tôi, cho tôi thêm một cơ hội….”

Người đứng xem chung quanh sửng sốt, cốt truyện này xoay ngược lại cũng không khỏi quá nhanh đi?!

Thời điểm Triệu Hắc Long đá Vu Khải Hà thì sau lưng đã ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu làm bộ như không quen biết Tề Đẳng Nhàn, một bộ dáng xả thân vì nghĩa, tiếp đó quở trách hành vi phạm tội của Vu Khải Hà, đồng thời chân to cũng đạp xuống trên người hắn.

“Tên vương bát đản này ngay cả vợ của Nhị đương gia cũng dám đánh, muốn hại chết lão tử à!” Triệu Hắc Long hận không thể tại chỗ đánh chết Vu Khải Hà.

Kiều Thu Mộng ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt của mình, không thể tin nhìn một màn trước mắt.

Mà Lý Vân Uyển ngồi ở trong quán cà phê lại kích động tới mức run rẩy, cà phê cũng sánh một ít ra ngoài.

“Nhặt của hời rồi, nhặt được của hời rồi, hơn nữa còn là bảo vật quốc gia siêu cấp đâu!” Môi Lý Vân Uyển run rẩy, thậm chí còn nói năng lộn xộn, một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh như vậy.

Cô ta vẫn luôn ngồi ở một bên quan sát tất cả, từ lúc Triệu Hắc Long kiêu ngạo xuống xe đến sau đó khiếp sợ, rồi sợ hãi, đến hiện tại là điên cuồng….

Mà tất cả những chuyển biến này đều bắt đầu từ khi hắn liếc mắt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn.
Chương 19 Cảm ơn

Triệu Hắc Long đánh Vu Khải Hà đến mức nửa chết nửa sống, lại lặng lẽ liếc mắt một cái, thấy mắt trái của Tề Đẳng Nhàn vốn đang híp giờ đã mở ra, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đá Vu Khải Hà một phát ngã lăn qua một bên, sau đó cười nói với Kiều Thu Mộng: "Kiều tổng, ngại quá, công ty lớn, thứ chim gì cũng có. Nếu tên nhóc này khiến cho cô không vui thì tôi thật lòng xin lỗi cô!"

Mọi người nghe thấy Triệu Hắc Long nói như vậy, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.

Từ khi nào mà hội trưởng Triệu luôn luôn quyết đoán phách lối lại trở nên "hiểu rõ đại nghĩa" như thế?

Kiều Thu Mộng thoáng ngẩn ra một chút, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Không sao. . . Không sao cả, hội trưởng Triệu anh khách sáo rồi."

Triệu Hắc Long ho khan một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn, chỉ giả bộ làm ra vẻ không quen biết hắn, nói "Vậy thì, một lát nữa tôi sẽ bảo công ty giải quyết khoản nợ hai ngàn vạn kia của Kiều gia!"

"Hơn nữa, cứ kéo dài thời gian như vậy, tất nhiên là do bên tôi làm trái với hợp đồng, đến lúc đó, phí bồi thường vi phạm hợp đồng sẽ trả gấp đôi!"

"Đây là một chút tâm ý của tôi, vẫn mong Kiều tổng đây không nên từ chối."

Kiều Thu Mộng nói "Hả? Được, được. . . Cảm ơn hội trưởng Triệu!"

Triệu Hắc Long gật nhẹ, quát lớn một tiếng, nói: "Trói cái thằng nhóc này lại cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự mình xử lý hắn!"

"Kiều tổng, chỗ tôi còn có chút việc gấp, xin đi trước một bước vậy!" Triệu Hắc Long nhanh như chớp chui vào chiếc Rolls-Royce, giục tài xế vội vàng lái xe rời đi.

Hắn ta sợ bản thân mà chậm trễ thêm một giây, sẽ bị tên ma vương sau lưng Kiều Thu Mộng gọi lại.

Đến lúc đó nếu Tề Đẳng Nhàn mở miệng, vậy thì, hắn ta có nên tỏ ra là quen biết hắn không, hay là giả vờ không quen biết mới tốt đây?

Đợi đến khi chiếc Rolls-Royce đã chạy được một quãng xa rồi, lúc này Triệu Hắc Long mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi ra ngoài, thầm mắng một tiếng xui xẻo.

Vốn dĩ tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại Tề Đẳng Nhàn nữa, ai mà biết được vậy mà hắn lại chạy đến Trung Hải rồi, hơn nữa còn kết hôn với Kiều Thu Mộng của tập đoàn Kiều thị?

Đợi sau khi Triệu Hắc Long rời đi được một lúc lâu rồi Kiều Thu Mộng mới hồi phục tinh thần lại.

Đúng vào lúc này, Trương Thiệu Kiệt vội vàng chạy đến.

"Mộng Mộng, em không sao chứ? Anh nghe nói ở bên này xảy ra chút chuyện, lập tức chạy tới đây ngay!" Trương Thiệu Kiệt lớn tiếng hỏi.

"Không sao. . ." Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng thở ra, gật nhẹ với Trương Thiệu Kiệt, nói.

Sắc mặt Trương Thiệu Kiệt trở nên lạnh lùng, hừ một tiếng, nói: "Nếu bọn họ còn dám tiếp tục quỵt nợ, lại còn gây khó dễ cho em, anh tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!"

Hai mắt Kiều Thu Mộng không khỏi sáng lên, nói "Là anh gọi điện thoại cho hội trưởng Triệu ư?"

Trương Thiệu Kiệt sửng sốt, hắn ta cũng không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Kiều Thu Mộng đã hỏi như vậy, hắn ta cũng chỉ im lặng không lên tiếng gật nhẹ một cái.

"Quả nhiên là anh! Em đã nói vì sao thái độ của hội trưởng Triệu lại đột nhiên thay đổi như thế, thì ra là anh Trương đã gọi điện thoại cho hắn!" Kiều Thu Mộng mừng rỡ nói.

Ban nãy theo sự thay đổi trong thái độ của Triệu Hắc Long là Kiều Thu Mộng cảm thấy vô cùng ly kỳ và khoa trương, vẫn luôn không hiểu rõ là đang xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy Trương Thiệu Kiệt xuất hiện, cô ta mới cảm thấy như được khai sáng vậy.

Trương Thiệu Kiệt cười ha ha một tiếng, gật gật đầu, nói "Gọi điện cho hội trưởng Triệu chẳng qua chỉ là một việc dễ như trở bàn tay mà thôi, anh cũng chỉ nói đại với hắn hai câu thôi."

Kiều Thu Mộng nhíu mày suy nghĩ một lúc, tập đoàn năng lượng của Trương thị dường như cũng không thể áp chế được Triệu Hắc Long nhỉ? !

Có điều, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi lại nghĩ tới chuyện Trương Thiệu Kiệt nói với cô ta rằng tập đoàn Trương thị đang chuẩn bị cho việc ra thị trường, lập tức tỉnh ngộ.

"Anh có thể thuyết phục được Triệu Hắc Long, chắc hẳn cũng đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn nhỉ. . . Có phải anh đã nói việc chuẩn bị đưa ra thị trường cho hắn, với lại còn đồng ý bán cổ phần cho hắn không?" Kiều Thu Mộng có hơi lo lắng hỏi.

"Hả. . ." Đầu óc của Trương Thiệu Kiệt có hơi choáng váng, không làm rõ được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy.

Kiều Thu Mộng lại thở dài, nói: "Em thiếu anh một ân tình lớn như vậy, lại còn để anh phải hi sinh lợi ích công ty nhà mình, em thực sự không biết nên báo đáp như thế nào nữa!"

Trương Thiệu Kiệt ho khan một tiếng, mỉm cười nói: "Mộng Mộng, em biết tâm ý của anh đối với em là như thế nào mà, đừng nói chỉ là những lời khách sáo này! Mấy thứ này với anh mà nói, chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi, chỉ cần có thể giúp được cho em, dù có bắt anh lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng sẽ không nhăn mày một chút nào đâu."

Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nghe thấy vậy không nhịn được mà cười ra tiếng, đối với người vợ trên danh nghĩa của mình - Kiều Thu Mộng và Trương Thiệu Kiệt đều có chút cạn lời.

Một người rất biết tưởng tượng, một người khác thì lại có da mặt rất dày.

Trương Thiệu Kiệt nhíu mày, xoay đầu lại, quát: "Cậu cười cái gì mà cười? Cậu cái tên phế vật này, không giúp được gì cho Mộng Mộng thì thôi, còn suýt nữa là hại em ấy!"

Gương mặt của Kiều Thu Mộng cũng tràn đầy u ám nói với Tề Đẳng Nhàn: “Anh còn có mặt mũi mà cười ư? Nếu không phải do anh gây ra chuyện lớn như vậy, vừa nãy tôi có cần phải ra vẻ thấp kém như vậy đi cầu xin người khác không?"

"Anh Trương giúp anh giải quyết một phiền phức lớn như vậy, anh không biết cảm ơn thì thôi đi, còn ở chỗ này cười quái gở cái gì? Không muốn thấy người khác tốt hơn mình sao?"

"Loại người bạch nhãn lang như anh thực sự khiến cho tôi cảm thấy rất mất mặt!"

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhẹ nhàng co rút hai lần, xua tay, nói "Không sao là được rồi, tôi đi trước vậy."

Hắn lười đi giải thích, cũng khinh thường giải thích, ra vẻ tất cả tùy duyên vậy.

Kiều Thu Mộng vốn đang hơi có cái nhìn tốt với hắn vì Tề Đẳng Nhàn kịp thời xuất hiện, cứu được mình từ trong tay Vu Khải Hà, nhưng sau khi nhìn thấy cách hắn đối xử với "ân nhân" Trương Thiệu Kiệt xong, lại lập tức chán ghét lại.

"Anh Trương, anh không cần để ý đến anh ta, anh ta chỉ là một tên từ dưới quê lên đây, kiến thức nông cạn, căn bản không biết lễ phép!" Kiều Thu Mộng tức giận nói.

"Anh đương nhiên sẽ không chấp nhặt với người như hắn!" Trương Thiệu Kiệt rộng lượng cười nói, "Đi, Mộng Mộng, anh mời em ăn cơm!"

"Anh giúp em một chuyện lớn như vậy, muốn mời cũng là để em mời mới đúng." Kiều Thu Mộng nói.

Bây giờ trong lòng Kiều Thu Mộng rất cảm kích Trương Thiệu Kiệt, dù sao, tập đoàn Trương thị sắp ra mắt thị trường, chuyện bí mật như tăng vốn, cổ phần để làm phúc lợi cho nhân viên anh ta cũng vui lòng chia sẻ.

Bây giờ, lại còn hi sinh lợi ích của tập đoàn đưa cho Triệu Hắc Long, giúp cô ta lấy tiền nợ hai ngàn vạn về!

Cứ như vậy, cô ta sẽ có thể ngồi vững vị trí chủ tịch tập đoàn Kiều thị, trong lòng sao có thể không cảm kích được?

Lúc này Lý Vân Uyển cũng buông ly cà phê xuống, tính tiền rồi từ trong quán cà phê đi ra.

Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị gọi xe, lại nhận được cuộc gọi đến từ Lý Vân Uyển, nói "Hôm nay tôi mời anh ăn cơm, phải cảm ơn anh thật tốt mới được."

"Không có lý do thì cô mời tôi ăn cơm làm gì? Không đi!" Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, trực tiếp từ chối.

Hắn còn dự định hôm nay đến văn phòng của Hoàng Văn Lãng nhìn một cái, nếu đã đồng ý với Hoàng Văn Lãng giúp đỡ chữa trị cho con gái của ông, vậy vẫn nên làm tròn lời hứa mới phải.

Lý Vân Uyển cười nói "Này, sau này anh có còn muốn lấy được tin tức của Mộng Mộng từ chỗ tôi không đây? Nếu anh không muốn, vậy coi như tôi chưa nói gì đi!"

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, theo tình hình hiện tại, chuyện phiền toái của Kiều Thu Mộng thật đúng là không ít, có một “nội gián” như Lý Vân Uyển, chính mình luôn có thể nhận được tin tức kịp thời, giúp cô ta giải quyết phiền phức.

Bất đắc dĩ, Tề Đẳng Nhàn đành phải đồng ý với lời hẹn ăn cơm của Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển gặp hắn rồi chuyện đầu tiên chính là mở miệng nói một câu cám ơn: "Tôi phải cảm ơn anh hôm qua đã nói chuyện của tập đoàn Trương thị cho tôi, tôi đã đi điều tra một chút, phát hiện trong nội bộ công ty bọn họ quả thực đã xuất hiện vấn đề!”
Chương 20 Máu lạnh

Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ tới trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua, người Kiều gia không một ai nghe lọt, ngược lại là Lý Vân Uyển nghe vào, còn nghiêm túc đi điều tra một trận.

Hắn gật đầu nhẹ một cái, sau đó nói: "Nếu cô đã điều tra, vậy chắc sẽ không ngại giao kết quả điều tra cho Kiều Thu Mộng, để bọn họ rút vốn từ trong đó."

Bên phía Kiều gia, dưới sự dối trên gạt dưới của Trương Thiệu Kiệt, ít nhất đã đập vào đó ba ngàn vạn, tính riêng mình Kiều Thu Mộng đã tự động bỏ vốn hai ngàn vạn.

Hiện tại địa vị ban đầu của Kiều Thu Mộng đã cực kỳ bất ổn, nếu đến lúc đó tập đoàn Trương thị cuỗm tiền chạy trốn, chỉ sợ sẽ phải gánh mọi lời chỉ trích.

"Những thứ tôi điều tra được cũng chỉ là một ít dấu vết để lại, lấy ra cũng không thể khiến người khác tin tưởng." Lý Vân Uyển lắc đầu.

Cô ta vốn không điều tra gì cả, hoàn toàn là do nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn được Hoàng Văn Lãng và những người khác tiễn ra, cho nên mới tin lời hắn nói.

Dù sao thì ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng đã nói, đây là chính miệng Hoàng Văn Lãng nói.

Thị trưởng Hoàng quản lý cả một cái thành phố Trung Hải to như vậy, tất nhiên sẽ không ăn nói lung tung. . .

Tề Đẳng Nhàn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải trở về tìm cơ hội khuyên nhủ lại Kiều Quốc Đào, dù sao, việc này một khi bị phát tác ra, thứ bị thiệt hại có thể không nhỏ.

Lý Vân Uyển dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một nhà hàng sớm đã đặt trước. Đây là một nhà hàng riêng tư, một ngày chỉ nhận tiếp mười bàn khách.

Nghe nói, bàn ở nhà hàng này đã được đặt trước đến tận một tháng sau.

"Thật sự chỉ do bát tự xung khắc thôi sao?"

Tề Đẳng Nhàn dùng khóe mắt quét qua, chú ý tới một bóng dáng, là Long Á Nam.

Long Á Nam là trợ lý của Ngọc Tiểu Long, nếu cô ấy có mặt ở đây, vậy rất có thể Ngọc Tiểu Long cũng đang ở chỗ này.

Ngọc Tiểu Long vì bắt vua khủng bố mà bị thương không nhẹ, cho nên ở lại Trung Hải nghỉ ngơi lấy lại sức, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng mặt với Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

Tề Đẳng Nhàn không thích Ngọc Tiểu Long, đương nhiên là do người phụ nữ này cứ kiêu căng và cao cao tại thượng, nếu lúc gặp mặt lần đầu tiên cô vui lòng ngồi xuống mời hắn uống ly trà, sau đó nói chuyện rõ ràng, lại hủy bỏ hôn ước, hắn cũng sẽ không có ý kiến, thậm chí làm bạn bè cũng không phải không được.

Nhưng Ngọc Tiểu Long vừa xuất hiện liền phảng phất như bản thân mình nợ tiền nhà cô ta vậy, loại thái độ phách lối đó, thật sự khiến Tề Đẳng Nhàn muốn bắt cô vào trong ngục giam treo ba ngày nếm thử mùi roi.

Sau khi ngồi xuống, lỗ tai Tề Đẳng Nhàn hơi động đậy một chút, lập tức nghe thấy Ngọc Tiểu Long đang nói chuyện cùng một người phụ nữ.

"Ngạo Tuyết, sao đột nhiên cậu lại chạy tới Trung Hải rồi? Không phải đang vui vẻ ở lại thủ đô sao?" Ngọc Tiểu Long hỏi.

"Đương nhiên là không lợi không dậy sớm, nhìn thấy cơ hội buôn bán thôi!" Từ Ngạo Tuyết hơi cười một chút, thản nhiên nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy giọng nói này và cái tên thì đã biết, người phụ nữ này hơn phân nửa cũng kiêu kỳ giống như Ngọc Tiểu Long, thuộc về loại cực kỳ đáng ghét đó.

Hắn đang chuẩn bị trực tiếp bỏ qua cuộc nói chuyện của hai người, lại nghe được bốn chữ "Tập đoàn Hướng thị", điều này khiến lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.

"Tập đoàn Hướng thị, cậu có ý định gì với nó sao? Tớ từng nghe nói về tập đoàn này, có vẻ không dễ đối phó. Chủ nhân của nó là Hướng Đông Tinh, hình như là một người rất tàn nhẫn. . ." Trong giọng nói của Ngọc Tiểu Long mang theo một chút suy tư.

"Bây giờ tập đoàn Hướng thị bị tập đoàn Hổ Môn chèn ép, với tính cách của Hướng Đông Tinh này thà bị gãy chứ không chịu cong, sẽ không chịu thỏa hiệp, chính là thời cơ tốt để nuốt nó." Từ Ngạo Tuyết rất có tự tin cười nói.

"Tập đoàn Hổ Môn? Dường như tài sản của tập đoàn này không nhiều hơn so với tập đoàn Hướng thị bao nhiêu, sao lại đè ép được tập đoàn Hướng thị?" Ngọc Tiểu Long nghi ngờ nói.

Từ Ngạo Tuyết nói: "Tập đoàn Hổ Môn có tổ chức Long Môn làm chỗ dựa mới có thể phát triển lên, cậu nói xem bọn họ có thể đè lên đầu tập đoàn Hướng thị không?"

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói "Vậy thì chẳng có gì lạ, cậu muốn lấy hạt dẻ ra từ trong lò lửa, ngược lại là một cách tốt."

Tề Đẳng Nhàn nghe, trong lòng không khỏi yên lặng thở dài, tập đoàn Hướng thị, chính là sản nghiệp của nhà lão Hướng.

Vị lão Hướng này là con nhà giàu, không chịu làm ăn đàng hoàng, lại chạy tới buôn bán súng ống đạn được, lại còn có lá gan lớn như trời.

Lão Hướng bình thường cũng rất tùy tiện, làm ăn phát đạt rồi. Sau đó, lại nuốt thêm một nhóm súng ống đạn được giá trị hơn trăm triệu của quân phiệt lớn nào đó . . . Làm quân phiệt mà, tất nhiên không sẽ nuốt giận vào bụng, cũng không lâu sau đó đã phái người tiêu diệt hết cả nhà lão Hướng, chỉ để lại hai người là lão Hướng và cô em gái Hướng Đông Tinh.

Một sản nghiệp lớn như tập đoàn Hướng thị, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô dì chú bác từ đâu đều chạy tới tranh đoạt tài sản.

Một mình Hướng Đông Tinh ôm hũ tro cốt của cha mẹ xuất hiện trên hội đồng quản trị, đuổi hết những họ hàng này đi, nắm lấy quyền lớn.

Lão Hướng cũng vì chuyện đã xảy ra mà bị bỏ tù, đến nay cũng chưa từng được Hướng Đông Tinh tha thứ.

Lần này Tề Đẳng Nhàn từ trong ngục giam ra đây, lão Hướng mắc bệnh nặng đang hấp hối vì các loại đả kích mở miệng cầu xin Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ, nếu hắn có cơ hội, hãy hỗ trợ Hướng Đông Tinh một chút.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn lơ đãng, không khỏi dùng đũa nhẹ nhàng đụng một cái vào cổ tay của hắn.

"Không có gì." Tề Đẳng Nhàn lấy lại tinh thần, phát hiện Lý Vân Uyển với mình ngồi rất gần, đùi của hai người cũng đều sắp chạm vào nhau.

Chẳng qua, Tề Đẳng Nhàn cũng không có để ý mấy, suy nghĩ treo ngược cành cây, nghĩ đến lão Hướng, trong đầu lại tưởng tượng ra gương mặt vốn có của Hướng Đông Tinh.

Lão Hướng trong tù là người thành thật, quan hệ với Tề Đẳng Nhàn cũng không tệ, thậm chí còn thường xuyên giúp hắn xử lý một ít công vụ của ngục giam, cho nên, Tề Đẳng Nhàn đồng ý giúp đỡ ông ta.

"Xem ra, sắp tới phải đi tiếp xúc với Hướng Đông Tinh một chút. . ." Tề Đẳng Nhàn lẩm bẩm nói.

"Hướng Đông Tinh? Anh quen biết Hướng Đông Tinh hả?!" Lý Vân Uyển liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.

Tề Đẳng Nhàn nhẹ gật đầu, nói "Sao? Quen cô ấy thì có gì kỳ lạ lắm à?"

Sắc mặt Lý Vân Uyển kỳ lạ, sau đó chậm rãi nói: "Cô ấy là một kẻ rất tàn nhẫn, tôi với cô ấy không được xem là bạn bè, nhưng cũng miễn cưỡng được tính là quen biết. . ."

"Loại người tàn nhẫn?" Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, hỏi.

"Trong nhà Hướng Đông Tinh xảy ra một sự cố, cha mẹ đột ngột tử vong, sau đó từng vị họ hàng trong nhà đều nhân cơ hội tới đoạt quyền. Kết quả, Hướng Đông Tinh ôm theo hũ tro cốt của cha mẹ xuất hiện ở hội đồng quản trị, nói ra một câu khiến tất cả mọi người ở đó nghe thấy đều cảm thấy máu lạnh đến tận xương. . . Đến nay, lời này vẫn còn được lưu truyền rộng rãi trong giới kinh doanh của Trung Hải." Lý Vân Uyển nói.

Tề Đẳng Nhàn nghe, ra hiệu cô ta nói tiếp.

Lý Vân Uyển lên tiếng: "Các họ hàng chỉ trích cô ấy tro cốt của cha mẹ còn chưa lạnh đã nghĩ đến việc tranh quyền đoạt lợi, là quá bất hiếu. Sau đó, Hướng Đông Tinh chỉ trả lời một câu. . ."

"Cha mẹ tôi được hoả táng, tro cốt sẽ không lạnh!"

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây, cũng không khỏi mạnh mẽ nhíu mày lại.

Trong một câu ngắn ngủi này lộ ra sự máu lạnh tột độ khiến hắn cũng không khỏi có một loại cảm giác cực kỳ chấn động!

"Anh muốn tiếp xúc với Hướng Đông Tinh? Chắc không phải là chuẩn bị làm kẻ cặn bã chứ? Nhưng mà, cô ấy cũng không phải người dễ ở chung, lấy kiểu tính cách này của cô ấy, ngay cả bạn bè cung không có." Lý Vân Uyển nói.

"Cặn bã? Hiện giờ giữa tôi và Thu Mộng không có gì cả, chỉ có danh phận." Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

Lý Vân Uyển nhìn bộ dạng mặt ủ mày ê của hắn, không khỏi hỏi "Anh chuẩn bị treo cổ trên một cái cây ư?"

Tề Đẳng Nhàn nói "Hôm qua tôi đã nói rồi, mọi thứ đều phải xem duyên phận, đến lúc duyên tận, tự nhiên sẽ rời đi."

"Vậy xem ra anh chính là cặn bã rồi!" Lý Vân Uyển không khỏi cười lên, nhe răng giả bộ giận dữ, lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn chỉnh tề.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh.

Đùi Lý Vân Uyển đột nhiên dán lên trên đùi Tề Đẳng Nhàn, xúc cảm ấm áp truyền đến, chỉ thấy cô ta cười tươi như hoa, trên mặt mang theo vài tia ửng đỏ.

"Vậy anh có thể cặn bã với tôi trước được không?" Lúc nói ra lời này, giọng Lý Vân Uyển có phần mập mờ.

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó lại bị tiếng của Ngọc Tiểu Long hấp dẫn sự chú ý, chỉ nghe cô nói "Nếu có chỗ nào khó giải quyết, có thể nói với tớ."

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, xem ra Ngọc Tiểu Long chuẩn bị nhúng tay vào việc đối phó với tập đoàn Hướng thị, vậy cũng vừa lúc, trong trận tranh đấu này, ra sức áp chế sự kiêu ngạo của cô ấy một chút!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Thần Y!
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom