-
Chương 276-280
Chương 276 Mẹ vợ hung hãn
Bát Quái Giả là môn võ học chí nhu, nhưng cũng có thể chí cương!
Một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn nhu hòa hết cỡ, giống như khoang miệng của con trâu nhai nuốt cỏ tranh sắc bén, nhưng lại có thể bảo đảm đầu lưỡi không mảy may bị cỏ tranh cắt một vết nào.
Nhưng đòn này của Tề Đẳng Nhàn lại trong nhu có cương, năm ngón tay ra đòn chẳng khác gì một lưỡi dao, có thể cào xé da thịt của đối phương!
“Đây là hiệu quả của việc dùng minh kình đánh lại ám kình, tên nhóc này vẫn còn trẻ như vậy, vì sao lại có công lực cao như vậy?” Trong lòng Lục Đông Hải lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Năm ngón tay Tề Đẳng Nhàn giữ chặt cánh tay Lục Đông Hải. Hắn vừa nhéo nhẹ một chút đã khiến cho cơ thể Lục Đông Hải run bần bật như bị giật điện.
Ngay sau đó, hắn tiến thêm nửa bước, đánh một chưởng lên ngực Lục Đông Hải.
“Uỳnh!”
Cơ thể Lục Đông Hải tựa như diều đứt dây mà bay ra thật ra, va phải vách tường, khắp người đều bủn rủn, một chút sức lực cũng chẳng còn.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu ngao ngán, hắn nói: “Niệm tình ông là truyền nhân của Chu Sa Chưởng, hôm nay tôi sẽ để lại cái mạng chó của ông.”
Lục Đông Hải mặt đỏ tía tai, nhưng lại chẳng thể nào phản bác, công lực của Tề Đẳng Nhàn quả thật cao hơn ông ta rất nhiều, hai người vốn chẳng thuộc cùng một đẳng cấp.
Tề Đẳng Nhàn nói xong lời này thì cất bước rời khỏi căn phòng.
“Ngài Lục à, phải làm sao bây giờ, có nên động thủ hay không?”
Đám tay chân của Lục Đông Hải đều chỉ biết trố mắt nhìn nhau, thấp giọng hỏi ông ta.
Lục Đông Hải lắc đầu: “Nhất định không được động thủ, để cậu ta rời khỏi đây đi! Cho dù người của chúng ra có đông gấp mười lần nữa cũng chưa chắc có thể ngăn được cậu ta.”
Ông ta biết rõ dạng cao thủ như Tề Đẳng Nhàn là một sự tồn tại ra sao, người như vậy chỉ cần động tay động chân một chút thôi cũng có thể khiến đất lở núi dời!
Cho dù có nhiều người hơn nữa, gặp phải cao thủ như vậy cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, mà chỉ càng làm thiệt hại lớn hơn thôi.
“Tề tổng, tuy rằng cậu là kẻ tài cao, gan cũng lớn, nhưng đây là ân oán tranh đấu trong Long Môn chúng tôi! Cậu là người ngoài cuộc, nếu như nhúng tay quá sâu, e là sẽ không khỏi cảnh tan xương nát thịt!” Trước khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nơi này, Lục Đông Hải đã lớn tiếng cảnh cáo.
“Ha ha, tôi làm việc của tôi, trước nay chưa hề có ý muốn dây dưa với các người. Nhưng nếu như các người dám đến gần tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi không nể nang người khác!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, khinh khỉnh nở nụ cười.
“Chỉ là kẻ hèn trong một phân đà ở Long Môn mà thôi, làm gì có tư cách khiến tôi tan xương nát thịt?”
“Ông có thể gọi tổng hội trưởng của Long Môn tới đây, ngay cả ông ta cũng chưa chắc có cái lá gan nói với tôi như vậy đâu.”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn lập tức rời đi.
Long Môn chính là thế lực lớn nhất trong tất cả các thế lực của Trung Hoa, hội viên trên toàn thế giới lên đến mấy trăm vạn, tỉnh nào cũng được sắp xếp một phần đà riêng, đà chủ nào cũng có sức mạnh kinh người cộng với mạng lưới quan hệ đồ sộ.
Tề Đẳng Nhàn nói ra lời cuồng ngôn này, thậm chí đến cả tổng hội trưởng cũng không để vào trong mắt, khiến cho người ta chỉ biết nghẹn họng, trơ mắt ra nhìn, cũng không biết nên nói hắn là kẻ to gan lớn mật, hay là không coi ai ra gì!
“Ngày Tề, rốt cuộc anh đã dùng cách thần thông quảng đại gì vậy chứ, còn có thể huy động người của quân đội, bắn nát hết toàn bộ số xe tải của ông ta!” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn bình an trở lại công ty, không kìm được nỗi hưng phấn trong lòng mà hỏi.
“Nếu như em muốn biết, vậy thì đêm nay đến nhà anh chơi đi, anh sẽ nói cho em nghe từng ly từng tí.” Tề Đẳng Nhàn nháy mắt một cái, ra trò mờ ám.
Lý Vân Uyển xấu hổ đấm cho hắn một quyền, nói rằng: “Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, mấy ngày nay em phải ở với mẹ.”
“Nếu như em không ở với bà ấy, nhất định bà ấy sẽ cực lực phản đối chuyện của hai đứa chúng mình.”
“Anh đừng có úp úp mở mở nữa, mau kể lại cho em nghe đi!”
Tề Đẳng Nhàn tóm tắt lại sự việc cho Lý Vân Uyển nghe. Lý Vân Uyển nghe được đầu đuôi câu chuyện thì vô cùng hả hê.
“Đúng rồi, hôm nay anh gặp được một người phụ nữ trung niên trên đường, ngoại hình có rất nhiều điểm tương đồng với em, đó không phải là mẹ của em đấy chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Ở cửa Hoa Đào phía đông có phải không? Ồ… Có phải là người để tóc ngắn không thế?” Lý Vân Uyển kinh ngạc hỏi.
“Hình như là tóc ngắn đó, bà ấy cũng nhận ra anh, còn hỏi bây giờ thanh niên làm việc ra sao nữa…” Tề Đẳng Nhàn đáp lại với vẻ buồn bực.
Cái tên Hoàng Kỳ Bân kia mới hưởng thụ cả một đêm ở Cửa Hoa Anh Đào, thong dong bước ra ngoài, chẳng qua hắn đi tìm Lục Đông Hải gây chuyện, vô tình gặp được Hoàng Kỳ Bân ở cửa mà thôi.
Cuối cùng tên đó cũng bị một cây gậy đánh chết, coi như đáng đời tên trẻ người non dạ không biết tiết chế mà thôi.
Lý Vân Uyển sợ tới nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt, cô ta vỗ mạnh vào trán mình, nói rằng: “Xong rồi xong rồi, vậy có thể đó chính là mẹ của em đó! Bà ấy đang ở khách sạn, rất gần Cửa Hoa Anh Đào phía đông…”
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời xác nhận của Lý Vân Uyển cũng chỉ biết cười khổ, vị kia có vẻ đúng là mẹ của Lý Vân Uyển, lần đầu gặp mặt như vậy, thật đúng là không được ổn cho lắm!
“Vậy là tiêu rồi, mẹ của em vốn đã muốn để cho em gặp gỡ đối tượng xem mắt mà bà ấy sắp xếp, bây giờ lại nhìn thấy anh tìm tới nơi như Cửa Hoa Anh Đào phía đông, vậy thì…”
“Nếu như bà ấy gặp lại anh, vậy thì hảo cảm dành cho anh nhất định sẽ tụt xuống số âm mất!”
“Chuyện này cho dù có muốn giải thích thì cũng chẳng thể nói rõ ràng ra được nhỉ…”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Lý Vân Uyển cực kỳ sốt ruột, cô ta rất sợ mẹ của mình hiểu lầm Tề Đẳng Nhàn.
Vậy mà trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy cũng may mà mình đã tới Cửa Hoa Anh Đào phía đông để dùng dịch vụ mát xa, nếu không, cứ vô duyên vô cớ khiến cho người ta hiểu lầm, vậy thì thật đúng là hơi oan ức.
Cũng may Lý Vân Uyển không biết thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn sẽ bóp nát vật ở giữa hai chân hắn.
Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Vân Uyển sốt ruột và lo lắng về chuyện này như vậy, trong lòng cũng có phần cảm động, xem ta cô gái này thật sự rất muốn được ở bên hắn nhỉ, nếu không cũng sẽ không lo lắng như vậy.
“Chuyện này không có gì đáng ngại, chỉ cần giải thích một chút là được, giải thích cũng không xong thì cứ gác lại, thời gian sẽ giải quyết tất cả thôi.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Lý Vân Uyển, an ủi một câu.
“Em sợ mẹ em vừa nhìn thấy anh đã cầm dao định chém chết anh ấy chứ!” Lý Vân Uyển cười khổ.
Tề Đẳng Nhàn ngơ ngẩn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mẹ của em đáng sợ tới như vậy sao? Còn muốn chém chết cả anh cơ à?”
“Đó là đương nhiên… Lúc trước mẹ em nhìn thấy ba em chim chuột với người đàn bà khác đã cầm dao đuổi ba từ đầu phố tới cuối phố đó! Người mà bà ấy yêu thương nhất chính là em, nếu biết bạn trai hiện tại của em có dính dáng đến nơi như vậy, sao bà ấy có thể không tức giận cho được?” Lý Vân Uyển liếc xéo Tề Đẳng Nhàn một cái, nói cả một tràng.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà ho khan liên tục, xem ra sau này hắn không thể đi tới những nơi như vậy nữa rồi.
Cho dù là vì tình hữu nghị hay xã giao với những người khác, hắn cũng không thể tới đó nữa, hiểu lầm như thế này quả thật vô cùng tai hại.
“Lúc nào cần phải gặp mặt thì vẫn nên gặp mặt, đến lúc đó giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm này là được rồi. À đúng rồi, mẹ em giới thiệu đối tượng xem mắt cho em sao, là kẻ như thế nào vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“À thì… Người này cũng có quan hệ với Dương Quan Quan nữa đó!” Lý Vân Uyển buồn bã kể lại.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.
Lý Vân Uyển nói: “Là người của Dương gia ở Thượng Hải!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc, nếu như Lý Vân Uyển kết giao với người của Dương gia ở Thượng Hải, vậy thì Dương Quan Quan sẽ tức vỡ mật mà chết mất.
Cũng may bạn trai hiện tại của Lý Vân Uyển là hắn, hơn nữa cô ấy cũng không có ý muốn thay bạn trai.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng không có dự định đổi bạn gái, “Lý Yêu Tinh” có cặp chân dài mê người thơm phưng phức thế kia, đổi cái gì mà đổi?
“Sau khi rời khỏi Trung Hải, mẹ em đã tới Thượng Hải, bây giờ là người của Long Môn, phân đà Thượng Hải.”
“Theo như em được biết, lần này bà ấy trở về, hình như là để chuẩn bị tham dự cuộc tranh đấu trong phân đà của tỉnh Đông Hải đó…”
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe đã thấy đầu đau như búa bổ, hắn xua tay, cực kỳ không muốn nghe tiếp.
Hắn vừa mới hành hung một nhân vật đặc biệt của Long Môn ở phân đà Đông Hải, nếu như mẹ của Lý Vân Uyển là cùng một hội với đám người ở đó, vậy thì mọi chuyện quả thật rất đau đầu…
Chương 277 Đầu sỏ ở Tuyết quốc
Dù sớm hay muộn, Tề Đẳng Nhàn cũng muốn gặp mặt mẹ của Lý Vân Uyển, có điều không phải ngay lúc này, ít nhất thì cũng đừng nên giáp mặt bà ta vào mấy ngày nay.
Lý Vân Uyển nói rằng sinh nhật của mình sắp tới rồi, đến lúc đó sẽ chính thức giới thiệu hắn với mẹ mình
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất đau đầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Khi sắp tới lúc tan làm, Hướng Đông Tinh gọi điện thoại tới cho Tề Đẳng Nhàn, hỏi rằng: “Tề tổng, chuyện lần trước tôi nhờ anh làm đã sắp xếp tới đâu rồi?”
“Yên tâm, yên tâm đi, đã lo liệu xong xuôi. Lần này tôi mời tới cho cô tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Tuyết Phi đến từ Tuyết Quốc, Bogdanov!” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại.
“Ha ha, nếu đã như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hướng Đông Tinh mỉm cười tiếp lời.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ làm công, còn Hương Đông Tinh là một ông chủ máu lạnh vô tình.
Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì trước nay vai ông chủ máu lạnh vô tình đều là do hắn đảm nhiệm, còn vai kẻ làm công là của người khác.
Hướng Đông Tinh nói: “Nếu như chuyện này được giải quyết êm xuôi, tôi sẽ mời anh một bữa cơm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Làm như tôi thèm bữa cơm cô mời lắm ấy!”
Hướng Đông Tinh vừa nói chuyện chính xong thì lập tức cúp mấy, lười nói mấy lời vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn, kẻo hắn lại lên mặt với mình.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, không hiểu sao tự dưng hắn lại cảm thấy hơi tức giận, hắn trở thành người làm công mạnh nhất cho cô ta, vậy mà cô ta dám đối đãi với hắn bằng thái độ như thế này sao?
“Được rồi, tôi nhịn, nếu không phải vì nể mặt hai cô nàng Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết kia, còn lâu tôi mới bỏ qua cho cô!” Tề Đẳng Nhàn oán thán trong lòng.
Vào đúng buổi tối ngày hôm ấy, chuyến bay từ Tuyết Quốc sang Hoa Quốc cũng đã hạ cánh.
“Trông kìa, khí hậu ở Hoa Quốc tốt hơn khí hậu khắc nghiệt ở Tuyết Quốc chúng ta nhiều đấy nhỉ, thật là ấm áp ghê!” Trong khoang máy bay, một người đàn ông trung niên cởi chiếc áo khoác dày trên người mình.
Bên cạnh ông ta có vài tên vệ sĩ, kẻ nào cũng là kẻ luyện võ, có thực lực, có vẻ cực kỳ mắt mặt, khiến cho các hành khách xung quanh đều đồng loạt đứng cách xa ông ta.
Vừa mới đi tới sân bay, người đàn ông này đã gặp Từ Ngạo Tuyết.
“Quý ngài Shevchenko!” Từ Ngạo Tuyết phất tay, mỉm cười gọi ông ta.
Shevchenko đến từ Tuyết Quốc hơi bất ngờ, ông ta nhanh chóng đi tới, vươn đôi tay, lịch thiệp trao cho Từ Ngạo Tuyết một cái ôm, mỉm cười nói: “Cô Từ Ngạo Tuyết, rất hân hạnh được gặp cô!”
Từ Ngạo Tuyết dẫn Shevchenko rời sân bay, cô ta nói: “Ngài Shevchenko, hôm nay xin ngài ở tạm tại khách sạn một đêm, ngày mai mọi chuyện sẽ chính thức bắt đầu.”
Shevchenko nói: “Cô Từ thật là khách khí, còn phiền cô lặn lội đường xa tới sân bay để đón tiếp tôi nữa.”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Nào có nào có, ngài Shevchenko lặn lội từ Tuyết Quốc xa xôi tới đâu, tôi tới đây tiếp đón ngài không phải lẽ thường tình hay sao?”
Shevchenko chính là một thương nhân máu mặt đến từ Tuyết Quốc, có một tập đoàn quy mô lớn làm việc dưới trướng ông ta. Ông ta khống chế toàn bộ tài nguyên thiên nhiên phía Đông Bắc của Tuyết Quốc. Lần này ông ta nhận lời mới đi tới Trung Hải vì đang chuẩn bị đầu tư vận hành một công ty chế tạo khoa học kỹ thuật, chủ yếu hướng tới nguồn năng lượng cung cấp cho các thiết bị.
Loại hình đầu tư này quả đúng là thứ mà Dương Lệnh Quang – người đứng đầu tỉnh Trung Hải nhiệt liệt hoan nghênh và hưởng ứng.
“Có Shevchenko tương trợ, hẳn là tôi sẽ nắm chắc được quyền xây dựng cảng Nước Sâu!”
“Nắm được quyền xây dựng cảng Nước Sâu, doanh nghiệp của liên minh doanh nghiệp Từ thị cũng sẽ được hưởng lợi lớn, sẽ đứng đầu toàn bộ tỉnh Đông Hải!”
“Hơn nữa lợi nhuận của việc xây dựng cảng Nước Sâu cũng lớn đến đáng sợ, chính quyền tỉnh ta đầu tư vào đó khoảng chừng bảy mươi tỷ nhân dân tệ.”
“Tập đoàn Hướng thị, Hướng Đông Tinh, cô lấy tư cách gì mà đấu với tôi? Cô tưởng rằng có mười tỷ USD của Tề Đẳng Nhàn thì gây ra được sóng gió gì cơ chứ?”
Lúc này trong lòng Từ Ngạo Tuyết vô cùng đắc ý, cô ta cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Ngọc Tiểu Long đã vận dụng quan hệ của mình, nhờ người của bộ ngoại giao liên hệ với Shevchenko.
Shevchenko được Từ Ngạo Tuyết dẫn tới khách sạn lớn Thiên Địa, cô ta sắp xếp cho ông ta một căn phòng tổng thống, chi phí một đêm lên đến tám vạn nhân dân tệ!
Đương nhiên, đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói, chút tiền ấy cũng chẳng đáng là bao, chỉ cần có thể khiến Shevchenko đầu tư cho cô ta, để cô ta có cơ hội phô bày hết tài năng trước đại hội chiêu thương, thì bao nhiêu tiền mà chẳng kiếm được!
“Ngài Shevchenko, hôm nay ngài hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi sẽ tìm đến ngài.” Từ Ngạo Tuyết khách khí bảo.
“Vâng, thưa cô Từ.” Shevchenko gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết cảm thán trong lòng, Shevchenko không hổ là kẻ khống chế toàn bộ vung Đông Bắc của Tuyết Quốc, quả đúng là phong độ, có khí chất hơn người.
Shevchenko đợi Từ Ngạo Tuyết rời đi, ăn no uống đủ, chuẩn bị rời khỏi phòng tổng thống để đi thăm thú khắp nơi.
Vừa mới ra khỏi cửa, ông ta đã trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ thang mắt.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia, Shevchenko vô cùng kinh ngạc, toàn thân run lên bần bật
“Ồ? Ông Shevchenko, sao ông lại ở chỗ này?” Người đàn ông trẻ nhìn Shevchenko, điềm đạm hỏi.
“Ngài Bogdanov đáng kính, xin chào ngài, có thể gặp được ngài ở Hoa Quốc như vậy thật là vinh hạnh cho tôi quá!” Shevchenko lập tức cúi đầu chào hỏi người đàn ông trẻ kia.
Đám vệ sĩ xung quanh Shevchenko nghe thấy cách xưng hê vào thái độ của ông ta với người này cũng vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông trẻ này chính là kẻ tai to mặt lớn nhất Tuyết Quốc, con trai của Cô Tân Tư Cơ, Bogdanov hay sao?
Bây giờ Bogdanov đã thừa kế toàn bộ tài sản của Cổ Tân Tư Cơ, ngay cả chuyện tập đoàn Shevchenko Wallen có thể độc chiếm tài nguyên ở vùng Đông Bắc cũng là do tập đoàn quốc tế Tuyết Phi cho cơ hội.
Nếu như không có tập đoàn quốc tế Tuyết Phi, cũng sẽ không có thương nhân Shevchenko nổi danh khắp trời nam đất bắc.
Shevchenko vội vàng giải thích: “Tôi được một người bạn gửi lời mời, cho nên mới đến thành phố Trung Hải của Hoa Quốc, chuẩn bị đầu tư xây dựng xưởng ở chỗ này.”
Bogdanov cũng chỉ thờ ơ gật đầu, sua đó nói: “Ông tới đây đầu tư xây dựng xưởng ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng phải quản lý công ty của mình cho thật tốt, về sản nghiệp mỏ khí thiên nhiên ở vùng cao nguyên Đông Bắc tại Tuyết Quốc, tôi không muốn chuyện này bị bại lộ một chút nào.”
“Hơn nữa, gần đây tình hình ở Tuyết Quốc cũng không yên ổn cho lắm. Đặc biệt là vùng Đông Bắc, vô cùng hỗn loạn!”
“Nếu như chỗ này xảy ra vấn đề gì, vậy thì ông mang đầu tới đây gặp tôi đi.”
Shevchenko cuống quít cúi đầu tới, cung kính đáp lại: “Xin vâng, thưa ngài Bogdanov đáng kính, tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa mọi chuyện!”
“Tôi có thể mạn phép hỏi ngài một câu hay không, ngài đến thành phố Trung Hải, cũng là vì muốn đầu tư xây dựng sao?”
Bogdanov liếc ông ta một cái, nói rằng: “Tôi chỉ tới đây một chuyến theo lời dặn của cha mình mà thôi, còn tới đây vì chuyện gì, trước mắt tôi cũng chưa biết được.”
Toàn thân Shevchenko không khỏi run lên, Cổ Tân Tư Cơ là trùm sò lớn nhất Tuyết Quốc, ông ta đang có mâu thuẫn gay gắt với chính quyền của Tuyết Quốc nên không thể không tránh đi một thời gian, giao lại toàn bộ sản nghiệp của mình cho Bogdanov xử lý.
Trước mắt, chính phủ Tuyết Quốc chưa bắt được Cổ Tân Tư Cơ, nên cũng không dám hướng mũi dùi về phía Bogdanov hay tập đoàn Phi Tuyết. Bọn họ sự Cô Tân Tư Cơ sẽ tạo ra cục diện cá chết lưới rách người trước truyền thông phương Tây, đến lúc đó, uy tín quốc tế của chính phủ Tuyết Quốc có thể sẽ rơi thẳng xuống đáy chỉ trong tích tắc.
“Được rồi, ông bạn già này, không cần căng thẳng như vậy đâu, cứ làm chuyện của ông là được.” Bogdanov điềm đạm trấn an ông ta.
Shevchenko gật đầu, nhìn Bogdanov rời đi, bước vào một căn phòng tổng thống khác.
Tới khi cậu ta trở về phòng của mình, Shevchenko mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác lạnh sống lưng khi tiếp xúc với nhân vật đáng sợ này cũng dần vơi đi.
Hiển nhiên, xung quanh Bogdanov có rất nhiều cao thủ vô cùng lợi hại, dẫu sao thì thân phận của anh ta cũng đặc biệt, không thể không thuê cao thủ lợi hại để bảo vệ cho sự an toàn của mình.
Chương 278 Bogdanov
Shevchenko nói lại chuyện gặp được Bogdanov ở khách sạn Thiên Địa cho Từ Ngạo Tuyết biết. Điều này khiến cho Từ Ngạo Tuyết vô cùng kinh hãi, lắp bắp mãi chẳng nói được thành lời!
Vì thế, Từ Ngạo Tuyết lập tức làm công tác chuẩn bị, muốn giáp mặt với Bogdanov.
Nhưng Bogdanov dường như không muốn cho cô ta chút mặt mũi nào, dứt khoát để cô ta đứng ở ngoài cửa mà không tiếp.
Cho dù Từ Ngạo Tuyết có gia thế vô cùng đáng nể ở Hoa Quốc, nhưng dù sao Bogdanov cũng là người sống ở Tuyết Quốc, vốn chẳng hề để ý tới mấy thứ râu ria này.
“Nếu có thể kéo Bogdanov tới tỉnh Đông Hải đầu tư xây dựng, như vậy thì dự án xây dựng cảng nước sâu chẳng khác nào đồ trong túi của tôi!” Từ Ngạo Tuyết nói với Shevchenko.
“Ngài Shevchenko ngài có thể nghĩ cách gì để cho tôi được gặp mặt ngài Bogdanov một lần hay không?”
“Sau khi chuyện này thành công, tôi xin hứa sẽ hậu tạ ông!”
Shevchenko nở nụ cười tiếc nuối: “Cô Từ à, người như ngài Bogdanov không phải cứ muốn gặp là gặp được, tập đoàn của tôi có còn cơm mà ăn hay không cũng cần phải nhìn sắc mặt của ngài ấy. Nếu tôi đi cầu cạnh, có khả năng cao ngài ấy cũng sẽ không nể mặt tôi đâu.”
Từ Ngạo Tuyết chẳng còn cách nào, chỉ đành đi tìm Ngọc Tiểu Long để nhờ cô nghĩ cách.
Sau khi biết được tin này, Ngọc Tiểu Long đã đích thân tìm tới đây.
Với thanh thế của vị nữ chiến thần của Hoa Quốc, ắt hẳn Bogdanov cũng phải nể nang bọn họ mấy phần mà nhận lời gặp mặt Ngọc Tiểu Long.
Hai người hàn huyên với nhau hơn nửa giờ, Ngọc Tiểu Long mới rời khỏi phòng của Bogdanov.
“Tiểu Long, thế nào rồi?” Từ Ngạo Tuyết sốt sắng hỏi.
“Ngài ấy không trả lời tớ, có lẽ ngài ấy cũng chẳng có hứng thú với chuyện này lắm đâu.” Ngọc Tiểu Long lắc đầu, bất đắc dĩ đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết khá thất vọng với câu trả lời này, cô ta nói: “Nếu có thể nhận được khoản đầu tư của ngài Bogdanov, vậy thì dự án xây dựng Cảng Nước Sâu nhất định sẽ không tuột khỏi tay mình đâu.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Tớ tìm người mời Shevchenko tới đây giúp cậu thật ra cũng coi như đủ rồi, chỉ cần Bogdanov không bị đối thủ nào khác lôi kéo, vậy thì mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Mình chỉ e rằng tỉnh Đông Hải đưa ra lợi ích quá lớn đối với dự án xây dựng này sẽ hấp dẫn nhiều đối thủ khác có năng lực, cũng không biết bọn họ sẽ mang tới đây những nguồn đầu tư lớn ra sao.”
“Nếu như có Bogdanov đứng về phe chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ.”
“Tớ muốn đạt được dự án này, không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Ngọc Tiểu Long cười bảo: “Cậu lo lắng cũng không phải không có lý, nhưng có điều tớ vẫn cảm thấy cậu đừng nên nghĩ nhiều như vậy thì hơn.”
Tuy rằng Từ Ngạo Tuyết không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể làm gì khác, tới cả Ngọc Tiểu Long cũng không thể thuyết phục được Bogdanov, vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm thinh.
Tin tức Bogdanov có mặt ở dần dần lan ra khắp thành phố Trung Hải, có rất nhiều người biết đến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người tới tận cửa để thăm hỏi, nịnh bợ Bogdanov nhiều đếm không xuể, bọn họ đều muốn nhân cơ hội này để tạo mối quan hệ tốt với anh ra, nếu như có thể thuyết phục cậu ta đầu tư cho mình thực hiện xây dựng thì càng tốt. Nếu được như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể nắm chắc dự án xây dựng cảng Nước Sâu chủ chốt của tỉnh Đông Hải! Dự án này là của chính phủ, giá trị còn lên đến bảy mươi tỷ nhân dân tệ, ai mà không muốn cướp lấy miếng mồi ngon này chứ!
Ivanov - thư ký của Bogdanov đã gặp mặt hết người này đến người khác, gã ta cũng nhận được không ít lợi lộc, chỉ riêng quà gặp mặt đã đạt giá trị hơn mười triệu nhân dân tệ.
“Xem ra không có kẻ nào có khả năng thuyết phục được Bogdanov, cậu không cần lo lắng đâu.” Ngọc Tiểu Long thấy tình hình như vậy cũng yên lòng trấn an Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, những người kia đều không thể tiếp cận Bogdanov thành công, cùng lắm cũng chỉ gặp được thư ký của cậu ta mà thôi.
…
Hôm nay Dương Quan Quan vốn định ở trong nhà nghỉ ngơi cả một buổi, nhưng cuối cùng lại bị Tề Đẳng Nhàn gọi tới.
“Nhà tư bản chó má, bây giờ cuối tuần, anh coi tôi là nô lệ hay sao!” Dương Quan Quan cực kỳ căm phẫn, bây giờ cô ta vẫn còn đang là bệnh nhân đó!
Tề Đẳng Nhàn trông thấy Dương Quan Quan có vẻ rất không tình nguyện, hắn thản nhiên nói: “Nếu cô không muốn làm việc phụ giúp tôi, vậy thì để tôi tự đi một mình cũng được!”
Khuôn mặt Dương Quan Quan tức khắc lộ ra nụ cười tươi rói, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái ở trong nhà.
Tề Đẳng Nhàn lại bổ sung thêm: “Đáng tiếc, vốn đang định giới thiệu một nhân vật tai to mặt lớn cho cô biết, nếu như cô đã không có hứng thú, vậy thì quên đi.”
“Nhân vật tai to mặt lớn nào ở?” Dương Quan Quan dần tỉnh táo lại đôi phần.
“Một kẻ tai to mặt lớn đến từ Tuyết Quốc, tôi đang có ý định kéo cậu ta tới thành phố Trung Hải để đầu tư xây dựng xưởng, sau đó cũng tiện một công đôi việc, nhờ cậu ta đầu tư để tập đoàn Hướng thị dành được dự án xây dựng cảng nước sâu.” Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp.
Dương Quan Quan tức khắc tỉnh táo lại một trăm phần trăm, cô ta đứng bật dậy từ sô pha, bảo rằng: “Đừng nói nữa, tôi sẽ đi theo anh ngay lập tức!”
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười: “Thương thế của cô vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hay là bỏ đi, dù sao cô có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Dương Quan Quan vội vàng nói! “Đi đi đi! Tôi phải đi chứ, không có một thư ký khéo léo và có năng lực như tôi theo cùng, thiếu sót này thật là lớn quá đi!”
Nói xong lời này, Dương Quan Quan không cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội đổi ý, lập tức lao vào trong phòng thay quần áo.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, Dương Quan Quan này đâu chỉ là một người con gái đơn điệu và thô lỗ, cô ta cũng là một kẻ có đôi mắt tinh đời!
Dương Quan Quan thay quần áo, trang điểm kỹ càng, chải chuốt tươm tất rồi mới ra khỏi nhà.
Cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả là không tồi, hắn đối xử với cô ta khá tốt, thậm chí còn bằng lòng giới thiệu cho cô ta làm quen với một nhân vật lớn như vậy.
Quả thật là như vậy, nhờ có mối quan hệ với Tề Đẳng Nhàn, ít nhất vào lúc này đây, đám người Vương Vạn Kim và Hoàng Văn đào đều đã có chút ấn tượng với Dương Quan Quan, thậm chí còn trao đổi phương thức liên lạc với cô ta.
Dương Quan Quan muốn đối đối đầu Dương gia, cô ta cần sự hỗ trợ của những nhân vật lớn này cùng với một bối cảnh vững chắc, Tề Đẳng Nhàn đang giúp cô ta một tay.
Đương nhiên, Dương Quan Quan không thể không nhận ra thiệu ý mà Tề Đẳng Nhàn dành cho mình, trong lòng cô ta vẫn rất cảm kích hắn.
Đương nhiên, chuyện đó đi một nhẽ, chẳng liên quan gì tới việc cô ta trộm mắng Tề Đẳng Nhàn là một thằng cha biến thái, cùng với việc giơ ngón giữa sau lưng hắn.
Cảm kích và kính nể, đó là hai chuyện khác nhau!
“Tề tổng, nhân vật lớn đến từ Tuyết Quốc mà anh định gặp ngày hôm này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Có phải Cổ Tân Tư Cơ hay không?” Dương Quan Quan hỏi dồn dập.
“Tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Tuyết Phi, Bogdanov, là con trai của Cổ Tân Tư Cơ.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, nhàn nhạt trả lời.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này quả là không có đầu óc, hắn có thể khiến bao nhiêu kẻ tai to mặt lớn phủ phục dưới chân mình, như vậy vẫn chưa chứng minh được Tề Đẳng Nhàn hắn còn đáng sợ gườm hay sao?
Người phụ nữ này suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với hắn, còn thường hay nguyền rủa hắn, khi không có ai còn mắt hắn là một kẻ biến thái háo sắc.
Đi khắp nơi giao du với hết người này đến người khác không phải đang bỏ gần tìm xa hay sao? Ôm hảo đùi của Tề Đẳng Nhàn không nhanh hơn hay sao?
Hai người đi một mạch đến khách sạn Thiên Địa.
Có điều người tiếp đón bọn họ lại là Ivanov, thư ký của Bogdanov.
“Chúng tôi tới gặp Bogdanov!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tôi biết rõ các người muốn tìm ngài Bogdanov, nhưng các người nghĩ ngài ấy là ai, người khác muốn gặp là gặp được hay sao?” Ivanov thờ ơ hỏi, gã liếc mắt nhìn về một phía, nơi đó đặt đủ loại quà cáp khác nhau.
Chính phủ Tuyết Quốc đã mục nát từ lâu, tham nhũng nịnh bợ cũng chẳng có gì lạ, trước việc Ivanov nhân cơ hội này để nhận hối lộ, Bogdanov cũng lười dạy dỗ gã ta.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cũng chẳng vui vẻ được nữa, hoá ra hắn tới đây gặp Bogdanov còn phải mang lễ vật hay sao?
Vậy thì hắn phải suy xét cho cẩn thận, xem về sau có nên cắt đi đùi gà trong khẩu phần ăn của Cổ Tân Tư Cơ hay không.
Chương 279 сука блять
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt tiếp lời: “Anh mau đi thông báo với Bogdanov đi, cứ nói tôi là…”
Tề Đẳng Nhàn nói còn chưa kịp nói hết câu, Ivanov đã phất mạnh tay, lớn tiếng ngắt lời hắn.
“Tôi quan tâm cậu là ai chắc? Ngài Bogdanov bây giờ không rảnh, không muốn gặp bất cứ người nào!”
“Một chút quà mọn cũng không biết mang theo, thứ quỷ nghèo keo kiệt như cậu cũng muốn gặp ngài Bogdanov hay sao?”
“Cậu cảm thấy cậu có xứng được gặp ngài ấy không?”
Ivanov cười lạnh, không hề cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội để lại tên họ.
Sau khi nghe được lời này, Tề Đẳng Nhàn không kìm lòng được mà nhướng mày.
Dương Quan Quan nghe xong cũng trở nên nóng nảy, cả giận mắng: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy hả? Chú ý thái độ của anh đó!”
Cô ta tốt xấu gì cũng là du học sinh tốt nghiệp bằng cao, không phải lo về vấn đề ngoại ngữ, lại còn tinh thông bốn thứ tiếng khác nhau, là nhân tài hiếm có khó tìm.
“Đây là ai vậy, đúng là hạng có mắt như mù, tới gặp ngài Bogdanov mà không biết mang tới chút quà cáp sao?”
“Đương nhiên là có chứ, tôi đã mang theo một chiếc Patek Philippe trị giá hơn tám trăm ngàn nhân dân tệ, xin thư ký Ivanov thông báo giúp tôi mấy câu với…”
“Tên đần độn này, tới đây tay không mà cũng muốn tới gặp ngài Bogdanov hay sao? Đùa cái gì vậy chứ!”
Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đang lời qua tiếng lại với Ivanov đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Ivanov khoanh tay, gã cười lạnh: “Tôi cứ nói như vậy đấy, làm sao sao? Cậu có ý kiến gì sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lại: “Nếu như anh nhất quyết không nói, vậy thì tốt nhất nên chui vào bụng mẹ mà học lại cách cư xử đi. Nếu như anh có ý đồ xấu xa, tôi cũng không ngại đưa anh đi đầu thai lại đâu!”
“Hừ… Đúng mà một tên điên mà, tới cả thư ký của ngài Bogdanov mà cũng dám trêu chọc, không muốn sống nữa sao?”
“Bây giờ chúng ta tỉnh Đông Hải đang muốn kêu gọi đầu tư từ các nguồn bên ngoài, ngài Bogdanov là một nguồn tài nguyên dồi dào hiếm có, nếu như ngài ấy giận cá chém thớt vì chuyện này, vậy thì lãnh đạo sẽ xé xác tên đó ra cho mà xem!”
“Đúng vậy, ngài Bogdanov chính là doanh nhân hàng đầu Tuyết Quốc, với tình hình trước mắt, ai dám đắc tội ngài ấy chứ? Chúng ta còn phải mời ngài ấy đầu tư cho nước chúng ta đó!”
Mọi người nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong đều ngao ngán lắc đầu, bọn họ cảm thấy hắn không biết tốt xấu, dám ngang nhiên nói chuyện với Ivanov bằng thái độ như vậy.
Ngộ nhỡ hắn làm phật lòng Bogdanov, vậy thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được!
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, ngài Bogdanov cũng sẽ không bằng lòng gặp các người đâu!” Ivanov nói.
“Anh chỉ là một thư ký, không thể đại diện cho Bogdanov được đâu, tôi khuyên anh thức thời một chút, tốt nhất nên đi thông báo một lần đi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.
Ivanov nhìn Dương Quan Quan bằng ánh mắt sâu xa, gã nói: “Muốn tôi thông báo, vậy cậu mau lấy quà gặp mặt ra đây.”
Mặt Tề Đẳng Nhàn tối sầm lại, nếu không phải niệm tình người ta lặn lội từ Tuyết Quốc xa xôi tới đây giúp mình một tay, hắn đã ấn tên Ivanov này lên sàn mà đánh cho một trận nhừ tử rồi.
“Quả thật tôi chỉ là một thư ký, nhưng tôi là thư ký của ngài Bogdanov! So với loại rác rưởi như cậu, tôi đáng kính hơn gấp trăm ngàn lần.” Ivanov vô cùng kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, Ivanov duỗi tay chỉ về phía Dương Quan Quan, nhàn nhạt nói: “Người phụ nữ này, đêm nay hầu hạ tôi đi, nếu vậy tôi sẽ thông báo giúp các người một tiếng.”
Khuôn mặt Dương Quan Quan nhanh chóng đỏ như trái gấc, giận không thể nào chịu được.
“Về nhà mà bảo mẹ anh hầu hạ anh, cái loại bại não này!” Dương Quan Quan lập tức chửi bới.
Cô ta chịu đủ rồi, chỉ cần trông thấy cô ta, đám đàn ông này không có lấy một kẻ nào bình thường một chút, chỉ biết há mồm ngậm miệng bảo cô ta hầu hạ, thật là ghê tởm chết đi được.
Ivanov bị Dương Quan Quan mắng cho một câu, sắc mặt cũng trở nên không vui, gã nói: “Cô như vậy là không biết điều đó!”
“Tôi chính là thư ký của ngài Bogdanov, có thể hầu hạ tôi chính là phúc phần do tổ tiên tám đời nhà cô để lại đó!”
“Làm người đàn bà của tôi, sau này trở về Tuyết Quốc cùng với tôi, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa!”
“Đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
Dương Quan Quan giận tới nỗi đỉnh đầu bốc hỏa tới nơi, phúc phần do tổ tiên tám đời để lại cái gì chứ? Tên đàn ông Tuyết Quốc trước mắt này cô ta vừa nhìn đã căm ghét, chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.
“Hành vi này của anh gọi là chó cậy thế thủ có phải không?” Dương Quan Quan cười lạnh.
Ivanov nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, gã nói: “Bây giờ cơ hội đã được phơi ra trước mắt rồi, để cho tôi hưởng thụ hường đàn bà của cậu, tôi sẽ cho cậu gặp ngài Bogdanov!”
“Chết tiệt, nếu sớm biết thư ký Ivanov thích kiểu như vậy, tôi đã đưa mấy cô gái đẹp tới đây rồi!”
“Tên nhóc này, đây chính là phúc phần của cậu đó, còn không mau cảm ơn ngài Ivanov đi?”
“Đúng vậy, cậu không biết đâu, chúng tôi tặng nhiều quà như vậy nhưng vẫn chưa được trông thấy ngài Bogdanov đâu đó!”
“Còn cậu chỉ cần từ bỏ một người đã bà thôi đã được gặp ngài Bogdanov rồi, đúng là lời quá đi mà!”
“Tới khi gặp được ngài Bogdanov, nhất định cậu sẽ một bước lên trời, đến lúc đó loại đàn bà thế nào mà không tìm được cơ chứ?”
Mọi người nghe được lời này của Ivanov thì đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn vô cùng may mắn, chỉ cần dâng lên một người phụ nữ đã có thể gặp được Bogdanov rồi, đúng là hời cho hắn.
Nếu như cơ hội này tới được tay bọn họ, chỉ cần có thể nhìn thấy Bogdanov, bọn họ còn hận không thể dâng cả người vợ mà mình đã cưới hỏi đàng hoàng cho gã.
Nếu như kẻ đứng cùng mình là người khác, vậy thì sau khi nghe được lời này, Dương Quan Quan sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng cô ta biết, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không làm như vậy.
“Không sai, tên nhóc con này, sau cậu còn chưa cảm ơn ngài Ivanov đi hả? Tôi đã cho cậu một cơ hội tốt như vậy, cậu nên cảm thấy biết ơn tôi mới phải chứ!” Ivanov cao giọng đắc ý.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, tiến một bước, đi tới trước mặt Ivanov.
Ivanov thấy hắn khí thế ngút trời, như vậy bèn nhíu mày, lạnh lùng quát: “Sao vậy hả? Không biết thức thời có phải không?”
“Cậu biết tôi là thư ký của ai, cũng biết thân phận và địa vị của ngài Bogdanov ra sao rồi đó!”
“Cậu dám động đến tôi sao?”
“Cậu cứ thử động đến xem, tôi sẽ khiến cho Hoa Quốc các người không còn một manh chiếu mà đắp!”
Người có thân phận như Bogdanov không chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường, mà còn là nhân vật lớn có sức ảnh hưởng khắp các nước!
Nếu như người của Hoa Quốc thật sự đánh thư ký của cậu ta, chỉ e bọn họ sẽ phải chịu tai họa lớn.
Dẫu sao thì Bogdanov chỉ cần phẩy tay thôi cũng có thể chi ra một khoản ngân sách khổng lề, cho dù là chính phủ của quốc gia nào cũng sẽ hết mực hoan nghênh và chào đón anh ra.
“Huỵch!”
Tề Đẳng Nhàn túm lấy tóc của Ivanov, bất thình lình kéo mạnh đầu gã xuống đất, đồng thời giương đầu gối bên phải lên.
Đầu của Ivanov va thật mạnh vào đầu gối của Tề Đẳng Nhàn, nơi sống mũi phát ra tiếng “răng rắc” giòn tan, bị đánh cho gãy nát!
“A!!!”
Tề Đẳng Nhàn vừa lơi lỏng tay, Ivanov liền đã ôm lấy mặt mình mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể lập tức lăn qua lộn lại trên mặt đất. Khuôn mặt gã toàn là máu, đau tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tại sao anh lại cảm thấy tôi không dám động vào anh, dựa vào cái gì chứ?”
Ngay lúc này đây, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều không nhịn được mà hít vào một hơi, nghẹn họng mà trố mắt ra nhìn.
“Hắn chết chắc rồi, còn dám động Ivanov! Cho dù Ngọc Hoàng có tới đây cũng chẳng cứu được hắn!”
“Ai mà chẳng biết ngài Bogdanov chính là nhân vật lớn mà lãnh đạo tỉnh chúng ta hết lòng hoan nghênh, hắn đánh thư ký của ngài ấy thì làm gì còn đường sống nữa chứ?”
“Ông trời muốn mưa, cha mẹ muốn gả con, kẻ ngu muốn tìm cái chết, các người cũng chẳng quản được!”
Ivanov phẫn nộ gầm lên một tiếng, dùng tiếng bản địa của Tuyết Quốc mà quát lớn: “Cyka blyat(1), tao nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”
(1) сука блять: Một câu chửi thề của người Nga, nguyên văn tiếng trung là “苏卡不列”, nghĩa đại khái là “đồ chó chết”.
Chương 280 Tôi không quan tâm anh là ai
“Cука блять?”
Tề Đẳng Nhàn cúi thấp người xuống, hắn túm cổ áo của Ivanov lên, sau đó nhấc gã ta lên từ trên mặt đất.
Cả cơ thể Ivanov chẳng khác nào con bù nhìn, để mặc hắn muốn kéo thế nào thì kéo, xương sống mũi vặn vẹo, lỗ mũi hãy còn đang đổ máu ào ào.
“Mày nghĩ mày to lắm đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ một bàn tay vỗ lên mặt Ivanov, đánh cho gã đần cả người.
Mọi người được chứng kiến cảnh này đều cảm thấy mặt mình cũng hơi tê, chẳng lẽ tên này không biết việc hắn đang làm có thể để lại hậu quả lớn như thế nào hay sao?
Đánh gãy cả xương mũi của Ivanov thì cùng thôi đi, bây giờ còn dám đánh cho người ta sưng cả miệng hay sao?
Mọi người đều từng gặp kẻ ngang tàng, nhưng chưa ai gặp người nào ngang tàng như vậy, thật đúng là chơi đùa với sinh mạng của mình mà!
“Thích chơi đàn bà có đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên vả thêm một phát nữa.
Ivanov kêu rên một tiếng, đau đến nỗi không nói thành lời, máu tươi rỏ xuống từ khóe miệng.
Tề Đẳng Nhàn xách cổ áo của Ivanov, hắn nói: “Sao mày lại сука блять thế cơ chứ?”
“Tề Đẳng Nhàn, anh mau dừng tay lại, anh có biết người kia là ai không hả?”
Ngay vào lúc này, một người phụ nữ bước vội về phía này, vừa hay trông thấy cảnh tượng này, cô ta sợ tới mức da đầu tê rần rần.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tiếng gọi này thì ngẩn cả người, người vừa mới tới chính là Kiều Thu Mộng!
“Không phải chỉ là một thư ký nhỏ nhoi thôi sao? Tôi đánh tên này thì sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên hỏi.
“Thư ký nhỏ nhoi?” Kiều Thu Mộng suýt chút nữa đã lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ, ong hết cả đầu.
Kiều Thu Mộng gằn giọng: “Tôi biết anh bây giờ đã khác xưa, cũng là kẻ có tiền, có thể chi ra mười tỷ USD để giúp Hướng Đông Tinh lo liệu việc tập đoàn!”
“Nhưng người mà anh đánh, chính là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phi Tuyết!”
“Anh đánh ông ta ra nông nỗi này, Bogdanov sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Nếu như ngài ấy khiếu nại với phía chính phủ Hoa Quốc, vậy thì anh cứ chờ mà ở tù rục xương đi!”
Kiều Thu Mộng hiểu rõ việc đánh người của Bogdanov sẽ có kết cục như thế nào, một khi đã bị Bogdanov làm khó, cho dù có là ông trời cũng khó mà chịu được.
Bogdanov dù sao cũng là con trai của trùm sò của Tuyết Quốc, tuy rằng tên “trùm sò” này đang vướng phải mâu thuẫn lớn với chính phủ bên ấy, nhưng ông ta có quyền thế, tiền bạc, thậm chí còn khống chế được nền kinh tế của Tuyết Quốc!
Nếu như Bogdanov mượn cơ hội này để làm khó dễ, thông qua chính phủ Tuyết Quốc để tạo áp lực cho Hoa Quốc, vậy thì dù Tề Đẳng Nhàn có ô dù vững chắc đến đâu cũng không khỏi cảnh tai ương.
Ivanov cười thảm một tiếng, gã nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cô ta nói không sai, mày chết chắc rồi!”
Khuôn mặt Dương Quan Quan cũng tái nhợt, cô ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ loạn đến nước này, Tề Đẳng Nhàn cũng đã đánh tới nỗi cha mẹ người ta nhận không ra.
“Chết chắc rồi đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, lại vả thêm một phát vào miệng Ivanov, khiến cho răng lợi gã cũng bắt đầu bật máu.
“Cậu ta chính là Tề Đẳng Nhàn của tập đoàn Hướng Thị kia đó, nghe nói đã đầu tư cho tập đoàn này mười tỷ đô la mỹ!”
“Mười tỷ đô la mỹ quả đúng là không ít, cũng rất có thực lực! Có điều đắc tội với Bogdanov… Có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.”
“Đúng vậy, ở Tuyết Quốc, cho dù là thân phận hay địa vị, Bogdanov luôn là kẻ đứng đầu, nếu như ngài ấy ép buộc chính phủ Tuyết Quốc gây sức ép tới Hoa Quốc chúng ta, vậy thì không ai có thể giữ được tên này nữa.”
Mọi người thấy hắn cực kỳ điên rồ, thậm chí còn cho Ivanov thêm một bạt tai, đều không kìm lòng được mà lắc đầu ngao ngán.
Kiều Thu Mộng cười khổ: “Anh có thể nghe tôi khuyên một câu được không? Anh cứ một hai phải làm theo ý mình như vậy, kết cục của anh sẽ thảm lắm đó…”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Khi trước không phải cô cũng chẳng chịu nghe tôi khuyên lấy một câu sao?”
Kiều Thu Mộng bị mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết phản bác ra sao.
Dương Quan Quan vội vàng hoà giải: “Mộng Mộng, cậu đừng có nóng, con người anh ta vốn là như vậy, làm chuyện gì cũng chẳng dùng tới đầu óc, đúng là đáng giận!”
Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, chuyện đã đến nước này, còn có gì để nói nữa cơ chứ?
“Cạch”
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.
Bogdanov đi ra từ trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy tình cảnh bên ngoài phòng, sắc mặt cậu ta trở nên càng đáng sợ hơn.
“Ngài Bogdanov…” Ivanov khó khăn hô lên một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn trông thấy người muốn gặp liền tiện tay ném Ivanov xuống. Toàn thân gã bị ném lên nền đất, tạo ra một tiếng “phịch” khiến mọi người ở đây đều kinh hồn khiếp vía.
Trông thấy Bogdanov rời khỏi phòng khách sạn, mọi người đồng loạt nín thở, ai nấy đều vô cùng căng thẳng, không biết cậu ta sẽ dùng cách gì để trừng trị tên Tề Đẳng Nhàn này.
Bogdanov dùng ánh mắt vô cảm nhìn Ivanov, khắp mặt gã toàn là máu, cậu ta lãnh đạm bảo: “Ngu xuẩn, không phải tôi đã nói với anh từ trước rồi hay sao, làm người đừng quá tham lam, bằng không sẽ rước họa vào thân đó.”
Lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều ngẩn tò te.
Nghe thấy lời này của Bogdanov, khuôn mặt Ivanov lập tức trắng bệch, vội vàng hạ giọng thưa thốt: “Thưa vâng, lời ngài dạy quả là chí phải.”
“Nhưng có điều, cho dù anh ta có tham lam đi nữa thì cũng là thư ký của tôi.” Bogdanov nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn mà nói tiếp.
“Cậu là Bogdanov sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cậu ta một cái: “Tôi là…”
Bogdanov lại xua tay ngắt lời hắn nói, nói rằng: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh đã đánh người của tôi, vậy thì cần phải cho tôi một lời giải thích!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc, sau đó lại mỉm cười. Thật ra hắn cũng không ngại giáo huấn đứa con trai này giúp Cổ Tân Tư Cơ.
“Những ai không có liên can mau rời đi giúp cho, tôi cần xử lý một chút chuyện.” Bogdanov đưa mắt nhìn đám người đang hóng hớt xung quanh, hờ hững nói.
Đám người vây xung quanh hóng chuyện tức khắc tản ra, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, bọn sợ Bogdanov giận cá chém thớt, trút giận lên người bọn họ.
Chỉ có mỗi Kiều Mộng Thu không rời đi, cô ta khó khăn lắm mới dám mở miệng nói: “Thưa ngài Bogdanov, xin ngài xử lý việc này một cách công bằng, liêm chính, đừng làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận và địa vị tôn quý của ngài!”
Bogdanov nhìn thoáng qua, bình tĩnh đáp: “Cô rất có dũng khí, dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Nhưng Bogdanov tôi đây muốn xử lý việc này như thế nào, còn cần một người phụ nữ Hoa Quốc khoa tay múa chân dạy bảo hay sao?”
“Hay ý của cô là, cô cũng muốn đứng về phía người đàn ông này, muốn hứng lửa giận của tôi cùng với anh ta hay sao?”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng tái nhợt, không dám nói thêm một câu nào nữa, trước lời chất vấn của một nhân vật tai to mặt lớn như vậy, cô ta cảm thấy bản thân khó mà hít thở bình thường được.
Dương Quan Quan ngẩn cả người, không phải Tề Đẳng Nhàn có quen biết với Cổ Tân Tư Cơ hay sao, vậy tại sao con trai của Cổ Tân Tư Cơ lại dám hung hăng trước mặt hắn như vậy?
Hay là… Tề Đẳng Nhàn nói hắn có quen biết với Cổ Tân Tư Cơ, chỉ đơn giản là khoác lác thôi?
Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ý của cô ta rất rõ ràng, rằng “anh đã làm ra chuyện lớn như vậy rồi, bây giờ định giải quyết như thế nào đây?”
“Tề tổng, không phải anh quen Cổ Tân Tư Cơ sao? Sao con của ông ấy lại dám làm mưa làm gió trước mặt anh như vậy…” Dương Quan Quan không nhịn được mà quay qua chất vấn Tề Đẳng Nhàn.
Ivanov bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Có quen biến với ngài Cổ Tân Tư Cơ? Giỡn kiểu gì vậy chứ!”
“Với dáng vẻ của tên này hay sao? Sao không tiểu một bãi rồi tự soi lại mình xem?”
“Thật đúng là cái gì cũng nói ra được mà!”
Vẻ mặt Bogdanov bỗng khựng lại, cậu ta tỏ vẻ khiếp sợ: “Ngài… Là ngài Tề sao?”
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn bảo: “Chẳng phải khi nãy cậu nói không muốn biết tôi là ai đó sao? Bây giờ hỏi tôi chuyện này làm gì?”
Bát Quái Giả là môn võ học chí nhu, nhưng cũng có thể chí cương!
Một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn nhu hòa hết cỡ, giống như khoang miệng của con trâu nhai nuốt cỏ tranh sắc bén, nhưng lại có thể bảo đảm đầu lưỡi không mảy may bị cỏ tranh cắt một vết nào.
Nhưng đòn này của Tề Đẳng Nhàn lại trong nhu có cương, năm ngón tay ra đòn chẳng khác gì một lưỡi dao, có thể cào xé da thịt của đối phương!
“Đây là hiệu quả của việc dùng minh kình đánh lại ám kình, tên nhóc này vẫn còn trẻ như vậy, vì sao lại có công lực cao như vậy?” Trong lòng Lục Đông Hải lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Năm ngón tay Tề Đẳng Nhàn giữ chặt cánh tay Lục Đông Hải. Hắn vừa nhéo nhẹ một chút đã khiến cho cơ thể Lục Đông Hải run bần bật như bị giật điện.
Ngay sau đó, hắn tiến thêm nửa bước, đánh một chưởng lên ngực Lục Đông Hải.
“Uỳnh!”
Cơ thể Lục Đông Hải tựa như diều đứt dây mà bay ra thật ra, va phải vách tường, khắp người đều bủn rủn, một chút sức lực cũng chẳng còn.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu ngao ngán, hắn nói: “Niệm tình ông là truyền nhân của Chu Sa Chưởng, hôm nay tôi sẽ để lại cái mạng chó của ông.”
Lục Đông Hải mặt đỏ tía tai, nhưng lại chẳng thể nào phản bác, công lực của Tề Đẳng Nhàn quả thật cao hơn ông ta rất nhiều, hai người vốn chẳng thuộc cùng một đẳng cấp.
Tề Đẳng Nhàn nói xong lời này thì cất bước rời khỏi căn phòng.
“Ngài Lục à, phải làm sao bây giờ, có nên động thủ hay không?”
Đám tay chân của Lục Đông Hải đều chỉ biết trố mắt nhìn nhau, thấp giọng hỏi ông ta.
Lục Đông Hải lắc đầu: “Nhất định không được động thủ, để cậu ta rời khỏi đây đi! Cho dù người của chúng ra có đông gấp mười lần nữa cũng chưa chắc có thể ngăn được cậu ta.”
Ông ta biết rõ dạng cao thủ như Tề Đẳng Nhàn là một sự tồn tại ra sao, người như vậy chỉ cần động tay động chân một chút thôi cũng có thể khiến đất lở núi dời!
Cho dù có nhiều người hơn nữa, gặp phải cao thủ như vậy cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, mà chỉ càng làm thiệt hại lớn hơn thôi.
“Tề tổng, tuy rằng cậu là kẻ tài cao, gan cũng lớn, nhưng đây là ân oán tranh đấu trong Long Môn chúng tôi! Cậu là người ngoài cuộc, nếu như nhúng tay quá sâu, e là sẽ không khỏi cảnh tan xương nát thịt!” Trước khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nơi này, Lục Đông Hải đã lớn tiếng cảnh cáo.
“Ha ha, tôi làm việc của tôi, trước nay chưa hề có ý muốn dây dưa với các người. Nhưng nếu như các người dám đến gần tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi không nể nang người khác!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, khinh khỉnh nở nụ cười.
“Chỉ là kẻ hèn trong một phân đà ở Long Môn mà thôi, làm gì có tư cách khiến tôi tan xương nát thịt?”
“Ông có thể gọi tổng hội trưởng của Long Môn tới đây, ngay cả ông ta cũng chưa chắc có cái lá gan nói với tôi như vậy đâu.”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn lập tức rời đi.
Long Môn chính là thế lực lớn nhất trong tất cả các thế lực của Trung Hoa, hội viên trên toàn thế giới lên đến mấy trăm vạn, tỉnh nào cũng được sắp xếp một phần đà riêng, đà chủ nào cũng có sức mạnh kinh người cộng với mạng lưới quan hệ đồ sộ.
Tề Đẳng Nhàn nói ra lời cuồng ngôn này, thậm chí đến cả tổng hội trưởng cũng không để vào trong mắt, khiến cho người ta chỉ biết nghẹn họng, trơ mắt ra nhìn, cũng không biết nên nói hắn là kẻ to gan lớn mật, hay là không coi ai ra gì!
“Ngày Tề, rốt cuộc anh đã dùng cách thần thông quảng đại gì vậy chứ, còn có thể huy động người của quân đội, bắn nát hết toàn bộ số xe tải của ông ta!” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn bình an trở lại công ty, không kìm được nỗi hưng phấn trong lòng mà hỏi.
“Nếu như em muốn biết, vậy thì đêm nay đến nhà anh chơi đi, anh sẽ nói cho em nghe từng ly từng tí.” Tề Đẳng Nhàn nháy mắt một cái, ra trò mờ ám.
Lý Vân Uyển xấu hổ đấm cho hắn một quyền, nói rằng: “Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, mấy ngày nay em phải ở với mẹ.”
“Nếu như em không ở với bà ấy, nhất định bà ấy sẽ cực lực phản đối chuyện của hai đứa chúng mình.”
“Anh đừng có úp úp mở mở nữa, mau kể lại cho em nghe đi!”
Tề Đẳng Nhàn tóm tắt lại sự việc cho Lý Vân Uyển nghe. Lý Vân Uyển nghe được đầu đuôi câu chuyện thì vô cùng hả hê.
“Đúng rồi, hôm nay anh gặp được một người phụ nữ trung niên trên đường, ngoại hình có rất nhiều điểm tương đồng với em, đó không phải là mẹ của em đấy chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Ở cửa Hoa Đào phía đông có phải không? Ồ… Có phải là người để tóc ngắn không thế?” Lý Vân Uyển kinh ngạc hỏi.
“Hình như là tóc ngắn đó, bà ấy cũng nhận ra anh, còn hỏi bây giờ thanh niên làm việc ra sao nữa…” Tề Đẳng Nhàn đáp lại với vẻ buồn bực.
Cái tên Hoàng Kỳ Bân kia mới hưởng thụ cả một đêm ở Cửa Hoa Anh Đào, thong dong bước ra ngoài, chẳng qua hắn đi tìm Lục Đông Hải gây chuyện, vô tình gặp được Hoàng Kỳ Bân ở cửa mà thôi.
Cuối cùng tên đó cũng bị một cây gậy đánh chết, coi như đáng đời tên trẻ người non dạ không biết tiết chế mà thôi.
Lý Vân Uyển sợ tới nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt, cô ta vỗ mạnh vào trán mình, nói rằng: “Xong rồi xong rồi, vậy có thể đó chính là mẹ của em đó! Bà ấy đang ở khách sạn, rất gần Cửa Hoa Anh Đào phía đông…”
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời xác nhận của Lý Vân Uyển cũng chỉ biết cười khổ, vị kia có vẻ đúng là mẹ của Lý Vân Uyển, lần đầu gặp mặt như vậy, thật đúng là không được ổn cho lắm!
“Vậy là tiêu rồi, mẹ của em vốn đã muốn để cho em gặp gỡ đối tượng xem mắt mà bà ấy sắp xếp, bây giờ lại nhìn thấy anh tìm tới nơi như Cửa Hoa Anh Đào phía đông, vậy thì…”
“Nếu như bà ấy gặp lại anh, vậy thì hảo cảm dành cho anh nhất định sẽ tụt xuống số âm mất!”
“Chuyện này cho dù có muốn giải thích thì cũng chẳng thể nói rõ ràng ra được nhỉ…”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Lý Vân Uyển cực kỳ sốt ruột, cô ta rất sợ mẹ của mình hiểu lầm Tề Đẳng Nhàn.
Vậy mà trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy cũng may mà mình đã tới Cửa Hoa Anh Đào phía đông để dùng dịch vụ mát xa, nếu không, cứ vô duyên vô cớ khiến cho người ta hiểu lầm, vậy thì thật đúng là hơi oan ức.
Cũng may Lý Vân Uyển không biết thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn sẽ bóp nát vật ở giữa hai chân hắn.
Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Vân Uyển sốt ruột và lo lắng về chuyện này như vậy, trong lòng cũng có phần cảm động, xem ta cô gái này thật sự rất muốn được ở bên hắn nhỉ, nếu không cũng sẽ không lo lắng như vậy.
“Chuyện này không có gì đáng ngại, chỉ cần giải thích một chút là được, giải thích cũng không xong thì cứ gác lại, thời gian sẽ giải quyết tất cả thôi.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Lý Vân Uyển, an ủi một câu.
“Em sợ mẹ em vừa nhìn thấy anh đã cầm dao định chém chết anh ấy chứ!” Lý Vân Uyển cười khổ.
Tề Đẳng Nhàn ngơ ngẩn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mẹ của em đáng sợ tới như vậy sao? Còn muốn chém chết cả anh cơ à?”
“Đó là đương nhiên… Lúc trước mẹ em nhìn thấy ba em chim chuột với người đàn bà khác đã cầm dao đuổi ba từ đầu phố tới cuối phố đó! Người mà bà ấy yêu thương nhất chính là em, nếu biết bạn trai hiện tại của em có dính dáng đến nơi như vậy, sao bà ấy có thể không tức giận cho được?” Lý Vân Uyển liếc xéo Tề Đẳng Nhàn một cái, nói cả một tràng.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà ho khan liên tục, xem ra sau này hắn không thể đi tới những nơi như vậy nữa rồi.
Cho dù là vì tình hữu nghị hay xã giao với những người khác, hắn cũng không thể tới đó nữa, hiểu lầm như thế này quả thật vô cùng tai hại.
“Lúc nào cần phải gặp mặt thì vẫn nên gặp mặt, đến lúc đó giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm này là được rồi. À đúng rồi, mẹ em giới thiệu đối tượng xem mắt cho em sao, là kẻ như thế nào vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“À thì… Người này cũng có quan hệ với Dương Quan Quan nữa đó!” Lý Vân Uyển buồn bã kể lại.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.
Lý Vân Uyển nói: “Là người của Dương gia ở Thượng Hải!”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc, nếu như Lý Vân Uyển kết giao với người của Dương gia ở Thượng Hải, vậy thì Dương Quan Quan sẽ tức vỡ mật mà chết mất.
Cũng may bạn trai hiện tại của Lý Vân Uyển là hắn, hơn nữa cô ấy cũng không có ý muốn thay bạn trai.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng không có dự định đổi bạn gái, “Lý Yêu Tinh” có cặp chân dài mê người thơm phưng phức thế kia, đổi cái gì mà đổi?
“Sau khi rời khỏi Trung Hải, mẹ em đã tới Thượng Hải, bây giờ là người của Long Môn, phân đà Thượng Hải.”
“Theo như em được biết, lần này bà ấy trở về, hình như là để chuẩn bị tham dự cuộc tranh đấu trong phân đà của tỉnh Đông Hải đó…”
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe đã thấy đầu đau như búa bổ, hắn xua tay, cực kỳ không muốn nghe tiếp.
Hắn vừa mới hành hung một nhân vật đặc biệt của Long Môn ở phân đà Đông Hải, nếu như mẹ của Lý Vân Uyển là cùng một hội với đám người ở đó, vậy thì mọi chuyện quả thật rất đau đầu…
Chương 277 Đầu sỏ ở Tuyết quốc
Dù sớm hay muộn, Tề Đẳng Nhàn cũng muốn gặp mặt mẹ của Lý Vân Uyển, có điều không phải ngay lúc này, ít nhất thì cũng đừng nên giáp mặt bà ta vào mấy ngày nay.
Lý Vân Uyển nói rằng sinh nhật của mình sắp tới rồi, đến lúc đó sẽ chính thức giới thiệu hắn với mẹ mình
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy rất đau đầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý.
Khi sắp tới lúc tan làm, Hướng Đông Tinh gọi điện thoại tới cho Tề Đẳng Nhàn, hỏi rằng: “Tề tổng, chuyện lần trước tôi nhờ anh làm đã sắp xếp tới đâu rồi?”
“Yên tâm, yên tâm đi, đã lo liệu xong xuôi. Lần này tôi mời tới cho cô tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Tuyết Phi đến từ Tuyết Quốc, Bogdanov!” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại.
“Ha ha, nếu đã như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hướng Đông Tinh mỉm cười tiếp lời.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ làm công, còn Hương Đông Tinh là một ông chủ máu lạnh vô tình.
Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì trước nay vai ông chủ máu lạnh vô tình đều là do hắn đảm nhiệm, còn vai kẻ làm công là của người khác.
Hướng Đông Tinh nói: “Nếu như chuyện này được giải quyết êm xuôi, tôi sẽ mời anh một bữa cơm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Làm như tôi thèm bữa cơm cô mời lắm ấy!”
Hướng Đông Tinh vừa nói chuyện chính xong thì lập tức cúp mấy, lười nói mấy lời vô nghĩa với Tề Đẳng Nhàn, kẻo hắn lại lên mặt với mình.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, không hiểu sao tự dưng hắn lại cảm thấy hơi tức giận, hắn trở thành người làm công mạnh nhất cho cô ta, vậy mà cô ta dám đối đãi với hắn bằng thái độ như thế này sao?
“Được rồi, tôi nhịn, nếu không phải vì nể mặt hai cô nàng Ngọc Tiểu Long và Từ Ngạo Tuyết kia, còn lâu tôi mới bỏ qua cho cô!” Tề Đẳng Nhàn oán thán trong lòng.
Vào đúng buổi tối ngày hôm ấy, chuyến bay từ Tuyết Quốc sang Hoa Quốc cũng đã hạ cánh.
“Trông kìa, khí hậu ở Hoa Quốc tốt hơn khí hậu khắc nghiệt ở Tuyết Quốc chúng ta nhiều đấy nhỉ, thật là ấm áp ghê!” Trong khoang máy bay, một người đàn ông trung niên cởi chiếc áo khoác dày trên người mình.
Bên cạnh ông ta có vài tên vệ sĩ, kẻ nào cũng là kẻ luyện võ, có thực lực, có vẻ cực kỳ mắt mặt, khiến cho các hành khách xung quanh đều đồng loạt đứng cách xa ông ta.
Vừa mới đi tới sân bay, người đàn ông này đã gặp Từ Ngạo Tuyết.
“Quý ngài Shevchenko!” Từ Ngạo Tuyết phất tay, mỉm cười gọi ông ta.
Shevchenko đến từ Tuyết Quốc hơi bất ngờ, ông ta nhanh chóng đi tới, vươn đôi tay, lịch thiệp trao cho Từ Ngạo Tuyết một cái ôm, mỉm cười nói: “Cô Từ Ngạo Tuyết, rất hân hạnh được gặp cô!”
Từ Ngạo Tuyết dẫn Shevchenko rời sân bay, cô ta nói: “Ngài Shevchenko, hôm nay xin ngài ở tạm tại khách sạn một đêm, ngày mai mọi chuyện sẽ chính thức bắt đầu.”
Shevchenko nói: “Cô Từ thật là khách khí, còn phiền cô lặn lội đường xa tới sân bay để đón tiếp tôi nữa.”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Nào có nào có, ngài Shevchenko lặn lội từ Tuyết Quốc xa xôi tới đâu, tôi tới đây tiếp đón ngài không phải lẽ thường tình hay sao?”
Shevchenko chính là một thương nhân máu mặt đến từ Tuyết Quốc, có một tập đoàn quy mô lớn làm việc dưới trướng ông ta. Ông ta khống chế toàn bộ tài nguyên thiên nhiên phía Đông Bắc của Tuyết Quốc. Lần này ông ta nhận lời mới đi tới Trung Hải vì đang chuẩn bị đầu tư vận hành một công ty chế tạo khoa học kỹ thuật, chủ yếu hướng tới nguồn năng lượng cung cấp cho các thiết bị.
Loại hình đầu tư này quả đúng là thứ mà Dương Lệnh Quang – người đứng đầu tỉnh Trung Hải nhiệt liệt hoan nghênh và hưởng ứng.
“Có Shevchenko tương trợ, hẳn là tôi sẽ nắm chắc được quyền xây dựng cảng Nước Sâu!”
“Nắm được quyền xây dựng cảng Nước Sâu, doanh nghiệp của liên minh doanh nghiệp Từ thị cũng sẽ được hưởng lợi lớn, sẽ đứng đầu toàn bộ tỉnh Đông Hải!”
“Hơn nữa lợi nhuận của việc xây dựng cảng Nước Sâu cũng lớn đến đáng sợ, chính quyền tỉnh ta đầu tư vào đó khoảng chừng bảy mươi tỷ nhân dân tệ.”
“Tập đoàn Hướng thị, Hướng Đông Tinh, cô lấy tư cách gì mà đấu với tôi? Cô tưởng rằng có mười tỷ USD của Tề Đẳng Nhàn thì gây ra được sóng gió gì cơ chứ?”
Lúc này trong lòng Từ Ngạo Tuyết vô cùng đắc ý, cô ta cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Ngọc Tiểu Long đã vận dụng quan hệ của mình, nhờ người của bộ ngoại giao liên hệ với Shevchenko.
Shevchenko được Từ Ngạo Tuyết dẫn tới khách sạn lớn Thiên Địa, cô ta sắp xếp cho ông ta một căn phòng tổng thống, chi phí một đêm lên đến tám vạn nhân dân tệ!
Đương nhiên, đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói, chút tiền ấy cũng chẳng đáng là bao, chỉ cần có thể khiến Shevchenko đầu tư cho cô ta, để cô ta có cơ hội phô bày hết tài năng trước đại hội chiêu thương, thì bao nhiêu tiền mà chẳng kiếm được!
“Ngài Shevchenko, hôm nay ngài hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai tôi sẽ tìm đến ngài.” Từ Ngạo Tuyết khách khí bảo.
“Vâng, thưa cô Từ.” Shevchenko gật gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết cảm thán trong lòng, Shevchenko không hổ là kẻ khống chế toàn bộ vung Đông Bắc của Tuyết Quốc, quả đúng là phong độ, có khí chất hơn người.
Shevchenko đợi Từ Ngạo Tuyết rời đi, ăn no uống đủ, chuẩn bị rời khỏi phòng tổng thống để đi thăm thú khắp nơi.
Vừa mới ra khỏi cửa, ông ta đã trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ thang mắt.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia, Shevchenko vô cùng kinh ngạc, toàn thân run lên bần bật
“Ồ? Ông Shevchenko, sao ông lại ở chỗ này?” Người đàn ông trẻ nhìn Shevchenko, điềm đạm hỏi.
“Ngài Bogdanov đáng kính, xin chào ngài, có thể gặp được ngài ở Hoa Quốc như vậy thật là vinh hạnh cho tôi quá!” Shevchenko lập tức cúi đầu chào hỏi người đàn ông trẻ kia.
Đám vệ sĩ xung quanh Shevchenko nghe thấy cách xưng hê vào thái độ của ông ta với người này cũng vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông trẻ này chính là kẻ tai to mặt lớn nhất Tuyết Quốc, con trai của Cô Tân Tư Cơ, Bogdanov hay sao?
Bây giờ Bogdanov đã thừa kế toàn bộ tài sản của Cổ Tân Tư Cơ, ngay cả chuyện tập đoàn Shevchenko Wallen có thể độc chiếm tài nguyên ở vùng Đông Bắc cũng là do tập đoàn quốc tế Tuyết Phi cho cơ hội.
Nếu như không có tập đoàn quốc tế Tuyết Phi, cũng sẽ không có thương nhân Shevchenko nổi danh khắp trời nam đất bắc.
Shevchenko vội vàng giải thích: “Tôi được một người bạn gửi lời mời, cho nên mới đến thành phố Trung Hải của Hoa Quốc, chuẩn bị đầu tư xây dựng xưởng ở chỗ này.”
Bogdanov cũng chỉ thờ ơ gật đầu, sua đó nói: “Ông tới đây đầu tư xây dựng xưởng ở đây cũng không có vấn đề gì, nhưng phải quản lý công ty của mình cho thật tốt, về sản nghiệp mỏ khí thiên nhiên ở vùng cao nguyên Đông Bắc tại Tuyết Quốc, tôi không muốn chuyện này bị bại lộ một chút nào.”
“Hơn nữa, gần đây tình hình ở Tuyết Quốc cũng không yên ổn cho lắm. Đặc biệt là vùng Đông Bắc, vô cùng hỗn loạn!”
“Nếu như chỗ này xảy ra vấn đề gì, vậy thì ông mang đầu tới đây gặp tôi đi.”
Shevchenko cuống quít cúi đầu tới, cung kính đáp lại: “Xin vâng, thưa ngài Bogdanov đáng kính, tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa mọi chuyện!”
“Tôi có thể mạn phép hỏi ngài một câu hay không, ngài đến thành phố Trung Hải, cũng là vì muốn đầu tư xây dựng sao?”
Bogdanov liếc ông ta một cái, nói rằng: “Tôi chỉ tới đây một chuyến theo lời dặn của cha mình mà thôi, còn tới đây vì chuyện gì, trước mắt tôi cũng chưa biết được.”
Toàn thân Shevchenko không khỏi run lên, Cổ Tân Tư Cơ là trùm sò lớn nhất Tuyết Quốc, ông ta đang có mâu thuẫn gay gắt với chính quyền của Tuyết Quốc nên không thể không tránh đi một thời gian, giao lại toàn bộ sản nghiệp của mình cho Bogdanov xử lý.
Trước mắt, chính phủ Tuyết Quốc chưa bắt được Cổ Tân Tư Cơ, nên cũng không dám hướng mũi dùi về phía Bogdanov hay tập đoàn Phi Tuyết. Bọn họ sự Cô Tân Tư Cơ sẽ tạo ra cục diện cá chết lưới rách người trước truyền thông phương Tây, đến lúc đó, uy tín quốc tế của chính phủ Tuyết Quốc có thể sẽ rơi thẳng xuống đáy chỉ trong tích tắc.
“Được rồi, ông bạn già này, không cần căng thẳng như vậy đâu, cứ làm chuyện của ông là được.” Bogdanov điềm đạm trấn an ông ta.
Shevchenko gật đầu, nhìn Bogdanov rời đi, bước vào một căn phòng tổng thống khác.
Tới khi cậu ta trở về phòng của mình, Shevchenko mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác lạnh sống lưng khi tiếp xúc với nhân vật đáng sợ này cũng dần vơi đi.
Hiển nhiên, xung quanh Bogdanov có rất nhiều cao thủ vô cùng lợi hại, dẫu sao thì thân phận của anh ta cũng đặc biệt, không thể không thuê cao thủ lợi hại để bảo vệ cho sự an toàn của mình.
Chương 278 Bogdanov
Shevchenko nói lại chuyện gặp được Bogdanov ở khách sạn Thiên Địa cho Từ Ngạo Tuyết biết. Điều này khiến cho Từ Ngạo Tuyết vô cùng kinh hãi, lắp bắp mãi chẳng nói được thành lời!
Vì thế, Từ Ngạo Tuyết lập tức làm công tác chuẩn bị, muốn giáp mặt với Bogdanov.
Nhưng Bogdanov dường như không muốn cho cô ta chút mặt mũi nào, dứt khoát để cô ta đứng ở ngoài cửa mà không tiếp.
Cho dù Từ Ngạo Tuyết có gia thế vô cùng đáng nể ở Hoa Quốc, nhưng dù sao Bogdanov cũng là người sống ở Tuyết Quốc, vốn chẳng hề để ý tới mấy thứ râu ria này.
“Nếu có thể kéo Bogdanov tới tỉnh Đông Hải đầu tư xây dựng, như vậy thì dự án xây dựng cảng nước sâu chẳng khác nào đồ trong túi của tôi!” Từ Ngạo Tuyết nói với Shevchenko.
“Ngài Shevchenko ngài có thể nghĩ cách gì để cho tôi được gặp mặt ngài Bogdanov một lần hay không?”
“Sau khi chuyện này thành công, tôi xin hứa sẽ hậu tạ ông!”
Shevchenko nở nụ cười tiếc nuối: “Cô Từ à, người như ngài Bogdanov không phải cứ muốn gặp là gặp được, tập đoàn của tôi có còn cơm mà ăn hay không cũng cần phải nhìn sắc mặt của ngài ấy. Nếu tôi đi cầu cạnh, có khả năng cao ngài ấy cũng sẽ không nể mặt tôi đâu.”
Từ Ngạo Tuyết chẳng còn cách nào, chỉ đành đi tìm Ngọc Tiểu Long để nhờ cô nghĩ cách.
Sau khi biết được tin này, Ngọc Tiểu Long đã đích thân tìm tới đây.
Với thanh thế của vị nữ chiến thần của Hoa Quốc, ắt hẳn Bogdanov cũng phải nể nang bọn họ mấy phần mà nhận lời gặp mặt Ngọc Tiểu Long.
Hai người hàn huyên với nhau hơn nửa giờ, Ngọc Tiểu Long mới rời khỏi phòng của Bogdanov.
“Tiểu Long, thế nào rồi?” Từ Ngạo Tuyết sốt sắng hỏi.
“Ngài ấy không trả lời tớ, có lẽ ngài ấy cũng chẳng có hứng thú với chuyện này lắm đâu.” Ngọc Tiểu Long lắc đầu, bất đắc dĩ đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết khá thất vọng với câu trả lời này, cô ta nói: “Nếu có thể nhận được khoản đầu tư của ngài Bogdanov, vậy thì dự án xây dựng Cảng Nước Sâu nhất định sẽ không tuột khỏi tay mình đâu.”
Ngọc Tiểu Long nói: “Tớ tìm người mời Shevchenko tới đây giúp cậu thật ra cũng coi như đủ rồi, chỉ cần Bogdanov không bị đối thủ nào khác lôi kéo, vậy thì mọi chuyện đều sẽ suôn sẻ.”
Từ Ngạo Tuyết nói: “Mình chỉ e rằng tỉnh Đông Hải đưa ra lợi ích quá lớn đối với dự án xây dựng này sẽ hấp dẫn nhiều đối thủ khác có năng lực, cũng không biết bọn họ sẽ mang tới đây những nguồn đầu tư lớn ra sao.”
“Nếu như có Bogdanov đứng về phe chúng ta, vậy thì chúng ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ.”
“Tớ muốn đạt được dự án này, không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Ngọc Tiểu Long cười bảo: “Cậu lo lắng cũng không phải không có lý, nhưng có điều tớ vẫn cảm thấy cậu đừng nên nghĩ nhiều như vậy thì hơn.”
Tuy rằng Từ Ngạo Tuyết không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể làm gì khác, tới cả Ngọc Tiểu Long cũng không thể thuyết phục được Bogdanov, vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm thinh.
Tin tức Bogdanov có mặt ở dần dần lan ra khắp thành phố Trung Hải, có rất nhiều người biết đến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người tới tận cửa để thăm hỏi, nịnh bợ Bogdanov nhiều đếm không xuể, bọn họ đều muốn nhân cơ hội này để tạo mối quan hệ tốt với anh ra, nếu như có thể thuyết phục cậu ta đầu tư cho mình thực hiện xây dựng thì càng tốt. Nếu được như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể nắm chắc dự án xây dựng cảng Nước Sâu chủ chốt của tỉnh Đông Hải! Dự án này là của chính phủ, giá trị còn lên đến bảy mươi tỷ nhân dân tệ, ai mà không muốn cướp lấy miếng mồi ngon này chứ!
Ivanov - thư ký của Bogdanov đã gặp mặt hết người này đến người khác, gã ta cũng nhận được không ít lợi lộc, chỉ riêng quà gặp mặt đã đạt giá trị hơn mười triệu nhân dân tệ.
“Xem ra không có kẻ nào có khả năng thuyết phục được Bogdanov, cậu không cần lo lắng đâu.” Ngọc Tiểu Long thấy tình hình như vậy cũng yên lòng trấn an Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, những người kia đều không thể tiếp cận Bogdanov thành công, cùng lắm cũng chỉ gặp được thư ký của cậu ta mà thôi.
…
Hôm nay Dương Quan Quan vốn định ở trong nhà nghỉ ngơi cả một buổi, nhưng cuối cùng lại bị Tề Đẳng Nhàn gọi tới.
“Nhà tư bản chó má, bây giờ cuối tuần, anh coi tôi là nô lệ hay sao!” Dương Quan Quan cực kỳ căm phẫn, bây giờ cô ta vẫn còn đang là bệnh nhân đó!
Tề Đẳng Nhàn trông thấy Dương Quan Quan có vẻ rất không tình nguyện, hắn thản nhiên nói: “Nếu cô không muốn làm việc phụ giúp tôi, vậy thì để tôi tự đi một mình cũng được!”
Khuôn mặt Dương Quan Quan tức khắc lộ ra nụ cười tươi rói, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái ở trong nhà.
Tề Đẳng Nhàn lại bổ sung thêm: “Đáng tiếc, vốn đang định giới thiệu một nhân vật tai to mặt lớn cho cô biết, nếu như cô đã không có hứng thú, vậy thì quên đi.”
“Nhân vật tai to mặt lớn nào ở?” Dương Quan Quan dần tỉnh táo lại đôi phần.
“Một kẻ tai to mặt lớn đến từ Tuyết Quốc, tôi đang có ý định kéo cậu ta tới thành phố Trung Hải để đầu tư xây dựng xưởng, sau đó cũng tiện một công đôi việc, nhờ cậu ta đầu tư để tập đoàn Hướng thị dành được dự án xây dựng cảng nước sâu.” Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp.
Dương Quan Quan tức khắc tỉnh táo lại một trăm phần trăm, cô ta đứng bật dậy từ sô pha, bảo rằng: “Đừng nói nữa, tôi sẽ đi theo anh ngay lập tức!”
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười: “Thương thế của cô vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hay là bỏ đi, dù sao cô có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Dương Quan Quan vội vàng nói! “Đi đi đi! Tôi phải đi chứ, không có một thư ký khéo léo và có năng lực như tôi theo cùng, thiếu sót này thật là lớn quá đi!”
Nói xong lời này, Dương Quan Quan không cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội đổi ý, lập tức lao vào trong phòng thay quần áo.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, Dương Quan Quan này đâu chỉ là một người con gái đơn điệu và thô lỗ, cô ta cũng là một kẻ có đôi mắt tinh đời!
Dương Quan Quan thay quần áo, trang điểm kỹ càng, chải chuốt tươm tất rồi mới ra khỏi nhà.
Cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả là không tồi, hắn đối xử với cô ta khá tốt, thậm chí còn bằng lòng giới thiệu cho cô ta làm quen với một nhân vật lớn như vậy.
Quả thật là như vậy, nhờ có mối quan hệ với Tề Đẳng Nhàn, ít nhất vào lúc này đây, đám người Vương Vạn Kim và Hoàng Văn đào đều đã có chút ấn tượng với Dương Quan Quan, thậm chí còn trao đổi phương thức liên lạc với cô ta.
Dương Quan Quan muốn đối đối đầu Dương gia, cô ta cần sự hỗ trợ của những nhân vật lớn này cùng với một bối cảnh vững chắc, Tề Đẳng Nhàn đang giúp cô ta một tay.
Đương nhiên, Dương Quan Quan không thể không nhận ra thiệu ý mà Tề Đẳng Nhàn dành cho mình, trong lòng cô ta vẫn rất cảm kích hắn.
Đương nhiên, chuyện đó đi một nhẽ, chẳng liên quan gì tới việc cô ta trộm mắng Tề Đẳng Nhàn là một thằng cha biến thái, cùng với việc giơ ngón giữa sau lưng hắn.
Cảm kích và kính nể, đó là hai chuyện khác nhau!
“Tề tổng, nhân vật lớn đến từ Tuyết Quốc mà anh định gặp ngày hôm này rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy? Có phải Cổ Tân Tư Cơ hay không?” Dương Quan Quan hỏi dồn dập.
“Tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Tuyết Phi, Bogdanov, là con trai của Cổ Tân Tư Cơ.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Dương Quan Quan một cái, nhàn nhạt trả lời.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này quả là không có đầu óc, hắn có thể khiến bao nhiêu kẻ tai to mặt lớn phủ phục dưới chân mình, như vậy vẫn chưa chứng minh được Tề Đẳng Nhàn hắn còn đáng sợ gườm hay sao?
Người phụ nữ này suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với hắn, còn thường hay nguyền rủa hắn, khi không có ai còn mắt hắn là một kẻ biến thái háo sắc.
Đi khắp nơi giao du với hết người này đến người khác không phải đang bỏ gần tìm xa hay sao? Ôm hảo đùi của Tề Đẳng Nhàn không nhanh hơn hay sao?
Hai người đi một mạch đến khách sạn Thiên Địa.
Có điều người tiếp đón bọn họ lại là Ivanov, thư ký của Bogdanov.
“Chúng tôi tới gặp Bogdanov!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tôi biết rõ các người muốn tìm ngài Bogdanov, nhưng các người nghĩ ngài ấy là ai, người khác muốn gặp là gặp được hay sao?” Ivanov thờ ơ hỏi, gã liếc mắt nhìn về một phía, nơi đó đặt đủ loại quà cáp khác nhau.
Chính phủ Tuyết Quốc đã mục nát từ lâu, tham nhũng nịnh bợ cũng chẳng có gì lạ, trước việc Ivanov nhân cơ hội này để nhận hối lộ, Bogdanov cũng lười dạy dỗ gã ta.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì cũng chẳng vui vẻ được nữa, hoá ra hắn tới đây gặp Bogdanov còn phải mang lễ vật hay sao?
Vậy thì hắn phải suy xét cho cẩn thận, xem về sau có nên cắt đi đùi gà trong khẩu phần ăn của Cổ Tân Tư Cơ hay không.
Chương 279 сука блять
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt tiếp lời: “Anh mau đi thông báo với Bogdanov đi, cứ nói tôi là…”
Tề Đẳng Nhàn nói còn chưa kịp nói hết câu, Ivanov đã phất mạnh tay, lớn tiếng ngắt lời hắn.
“Tôi quan tâm cậu là ai chắc? Ngài Bogdanov bây giờ không rảnh, không muốn gặp bất cứ người nào!”
“Một chút quà mọn cũng không biết mang theo, thứ quỷ nghèo keo kiệt như cậu cũng muốn gặp ngài Bogdanov hay sao?”
“Cậu cảm thấy cậu có xứng được gặp ngài ấy không?”
Ivanov cười lạnh, không hề cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội để lại tên họ.
Sau khi nghe được lời này, Tề Đẳng Nhàn không kìm lòng được mà nhướng mày.
Dương Quan Quan nghe xong cũng trở nên nóng nảy, cả giận mắng: “Anh nói chuyện kiểu gì vậy hả? Chú ý thái độ của anh đó!”
Cô ta tốt xấu gì cũng là du học sinh tốt nghiệp bằng cao, không phải lo về vấn đề ngoại ngữ, lại còn tinh thông bốn thứ tiếng khác nhau, là nhân tài hiếm có khó tìm.
“Đây là ai vậy, đúng là hạng có mắt như mù, tới gặp ngài Bogdanov mà không biết mang tới chút quà cáp sao?”
“Đương nhiên là có chứ, tôi đã mang theo một chiếc Patek Philippe trị giá hơn tám trăm ngàn nhân dân tệ, xin thư ký Ivanov thông báo giúp tôi mấy câu với…”
“Tên đần độn này, tới đây tay không mà cũng muốn tới gặp ngài Bogdanov hay sao? Đùa cái gì vậy chứ!”
Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đang lời qua tiếng lại với Ivanov đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Ivanov khoanh tay, gã cười lạnh: “Tôi cứ nói như vậy đấy, làm sao sao? Cậu có ý kiến gì sao?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lại: “Nếu như anh nhất quyết không nói, vậy thì tốt nhất nên chui vào bụng mẹ mà học lại cách cư xử đi. Nếu như anh có ý đồ xấu xa, tôi cũng không ngại đưa anh đi đầu thai lại đâu!”
“Hừ… Đúng mà một tên điên mà, tới cả thư ký của ngài Bogdanov mà cũng dám trêu chọc, không muốn sống nữa sao?”
“Bây giờ chúng ta tỉnh Đông Hải đang muốn kêu gọi đầu tư từ các nguồn bên ngoài, ngài Bogdanov là một nguồn tài nguyên dồi dào hiếm có, nếu như ngài ấy giận cá chém thớt vì chuyện này, vậy thì lãnh đạo sẽ xé xác tên đó ra cho mà xem!”
“Đúng vậy, ngài Bogdanov chính là doanh nhân hàng đầu Tuyết Quốc, với tình hình trước mắt, ai dám đắc tội ngài ấy chứ? Chúng ta còn phải mời ngài ấy đầu tư cho nước chúng ta đó!”
Mọi người nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong đều ngao ngán lắc đầu, bọn họ cảm thấy hắn không biết tốt xấu, dám ngang nhiên nói chuyện với Ivanov bằng thái độ như vậy.
Ngộ nhỡ hắn làm phật lòng Bogdanov, vậy thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được!
“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa, ngài Bogdanov cũng sẽ không bằng lòng gặp các người đâu!” Ivanov nói.
“Anh chỉ là một thư ký, không thể đại diện cho Bogdanov được đâu, tôi khuyên anh thức thời một chút, tốt nhất nên đi thông báo một lần đi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.
Ivanov nhìn Dương Quan Quan bằng ánh mắt sâu xa, gã nói: “Muốn tôi thông báo, vậy cậu mau lấy quà gặp mặt ra đây.”
Mặt Tề Đẳng Nhàn tối sầm lại, nếu không phải niệm tình người ta lặn lội từ Tuyết Quốc xa xôi tới đây giúp mình một tay, hắn đã ấn tên Ivanov này lên sàn mà đánh cho một trận nhừ tử rồi.
“Quả thật tôi chỉ là một thư ký, nhưng tôi là thư ký của ngài Bogdanov! So với loại rác rưởi như cậu, tôi đáng kính hơn gấp trăm ngàn lần.” Ivanov vô cùng kiêu ngạo.
Một lúc lâu sau, Ivanov duỗi tay chỉ về phía Dương Quan Quan, nhàn nhạt nói: “Người phụ nữ này, đêm nay hầu hạ tôi đi, nếu vậy tôi sẽ thông báo giúp các người một tiếng.”
Khuôn mặt Dương Quan Quan nhanh chóng đỏ như trái gấc, giận không thể nào chịu được.
“Về nhà mà bảo mẹ anh hầu hạ anh, cái loại bại não này!” Dương Quan Quan lập tức chửi bới.
Cô ta chịu đủ rồi, chỉ cần trông thấy cô ta, đám đàn ông này không có lấy một kẻ nào bình thường một chút, chỉ biết há mồm ngậm miệng bảo cô ta hầu hạ, thật là ghê tởm chết đi được.
Ivanov bị Dương Quan Quan mắng cho một câu, sắc mặt cũng trở nên không vui, gã nói: “Cô như vậy là không biết điều đó!”
“Tôi chính là thư ký của ngài Bogdanov, có thể hầu hạ tôi chính là phúc phần do tổ tiên tám đời nhà cô để lại đó!”
“Làm người đàn bà của tôi, sau này trở về Tuyết Quốc cùng với tôi, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa!”
“Đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
Dương Quan Quan giận tới nỗi đỉnh đầu bốc hỏa tới nơi, phúc phần do tổ tiên tám đời để lại cái gì chứ? Tên đàn ông Tuyết Quốc trước mắt này cô ta vừa nhìn đã căm ghét, chỉ cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.
“Hành vi này của anh gọi là chó cậy thế thủ có phải không?” Dương Quan Quan cười lạnh.
Ivanov nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, gã nói: “Bây giờ cơ hội đã được phơi ra trước mắt rồi, để cho tôi hưởng thụ hường đàn bà của cậu, tôi sẽ cho cậu gặp ngài Bogdanov!”
“Chết tiệt, nếu sớm biết thư ký Ivanov thích kiểu như vậy, tôi đã đưa mấy cô gái đẹp tới đây rồi!”
“Tên nhóc này, đây chính là phúc phần của cậu đó, còn không mau cảm ơn ngài Ivanov đi?”
“Đúng vậy, cậu không biết đâu, chúng tôi tặng nhiều quà như vậy nhưng vẫn chưa được trông thấy ngài Bogdanov đâu đó!”
“Còn cậu chỉ cần từ bỏ một người đã bà thôi đã được gặp ngài Bogdanov rồi, đúng là lời quá đi mà!”
“Tới khi gặp được ngài Bogdanov, nhất định cậu sẽ một bước lên trời, đến lúc đó loại đàn bà thế nào mà không tìm được cơ chứ?”
Mọi người nghe được lời này của Ivanov thì đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn vô cùng may mắn, chỉ cần dâng lên một người phụ nữ đã có thể gặp được Bogdanov rồi, đúng là hời cho hắn.
Nếu như cơ hội này tới được tay bọn họ, chỉ cần có thể nhìn thấy Bogdanov, bọn họ còn hận không thể dâng cả người vợ mà mình đã cưới hỏi đàng hoàng cho gã.
Nếu như kẻ đứng cùng mình là người khác, vậy thì sau khi nghe được lời này, Dương Quan Quan sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng cô ta biết, Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không làm như vậy.
“Không sai, tên nhóc con này, sau cậu còn chưa cảm ơn ngài Ivanov đi hả? Tôi đã cho cậu một cơ hội tốt như vậy, cậu nên cảm thấy biết ơn tôi mới phải chứ!” Ivanov cao giọng đắc ý.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, tiến một bước, đi tới trước mặt Ivanov.
Ivanov thấy hắn khí thế ngút trời, như vậy bèn nhíu mày, lạnh lùng quát: “Sao vậy hả? Không biết thức thời có phải không?”
“Cậu biết tôi là thư ký của ai, cũng biết thân phận và địa vị của ngài Bogdanov ra sao rồi đó!”
“Cậu dám động đến tôi sao?”
“Cậu cứ thử động đến xem, tôi sẽ khiến cho Hoa Quốc các người không còn một manh chiếu mà đắp!”
Người có thân phận như Bogdanov không chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường, mà còn là nhân vật lớn có sức ảnh hưởng khắp các nước!
Nếu như người của Hoa Quốc thật sự đánh thư ký của cậu ta, chỉ e bọn họ sẽ phải chịu tai họa lớn.
Dẫu sao thì Bogdanov chỉ cần phẩy tay thôi cũng có thể chi ra một khoản ngân sách khổng lề, cho dù là chính phủ của quốc gia nào cũng sẽ hết mực hoan nghênh và chào đón anh ra.
“Huỵch!”
Tề Đẳng Nhàn túm lấy tóc của Ivanov, bất thình lình kéo mạnh đầu gã xuống đất, đồng thời giương đầu gối bên phải lên.
Đầu của Ivanov va thật mạnh vào đầu gối của Tề Đẳng Nhàn, nơi sống mũi phát ra tiếng “răng rắc” giòn tan, bị đánh cho gãy nát!
“A!!!”
Tề Đẳng Nhàn vừa lơi lỏng tay, Ivanov liền đã ôm lấy mặt mình mà phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể lập tức lăn qua lộn lại trên mặt đất. Khuôn mặt gã toàn là máu, đau tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tại sao anh lại cảm thấy tôi không dám động vào anh, dựa vào cái gì chứ?”
Ngay lúc này đây, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều không nhịn được mà hít vào một hơi, nghẹn họng mà trố mắt ra nhìn.
“Hắn chết chắc rồi, còn dám động Ivanov! Cho dù Ngọc Hoàng có tới đây cũng chẳng cứu được hắn!”
“Ai mà chẳng biết ngài Bogdanov chính là nhân vật lớn mà lãnh đạo tỉnh chúng ta hết lòng hoan nghênh, hắn đánh thư ký của ngài ấy thì làm gì còn đường sống nữa chứ?”
“Ông trời muốn mưa, cha mẹ muốn gả con, kẻ ngu muốn tìm cái chết, các người cũng chẳng quản được!”
Ivanov phẫn nộ gầm lên một tiếng, dùng tiếng bản địa của Tuyết Quốc mà quát lớn: “Cyka blyat(1), tao nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn!”
(1) сука блять: Một câu chửi thề của người Nga, nguyên văn tiếng trung là “苏卡不列”, nghĩa đại khái là “đồ chó chết”.
Chương 280 Tôi không quan tâm anh là ai
“Cука блять?”
Tề Đẳng Nhàn cúi thấp người xuống, hắn túm cổ áo của Ivanov lên, sau đó nhấc gã ta lên từ trên mặt đất.
Cả cơ thể Ivanov chẳng khác nào con bù nhìn, để mặc hắn muốn kéo thế nào thì kéo, xương sống mũi vặn vẹo, lỗ mũi hãy còn đang đổ máu ào ào.
“Mày nghĩ mày to lắm đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ một bàn tay vỗ lên mặt Ivanov, đánh cho gã đần cả người.
Mọi người được chứng kiến cảnh này đều cảm thấy mặt mình cũng hơi tê, chẳng lẽ tên này không biết việc hắn đang làm có thể để lại hậu quả lớn như thế nào hay sao?
Đánh gãy cả xương mũi của Ivanov thì cùng thôi đi, bây giờ còn dám đánh cho người ta sưng cả miệng hay sao?
Mọi người đều từng gặp kẻ ngang tàng, nhưng chưa ai gặp người nào ngang tàng như vậy, thật đúng là chơi đùa với sinh mạng của mình mà!
“Thích chơi đàn bà có đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên vả thêm một phát nữa.
Ivanov kêu rên một tiếng, đau đến nỗi không nói thành lời, máu tươi rỏ xuống từ khóe miệng.
Tề Đẳng Nhàn xách cổ áo của Ivanov, hắn nói: “Sao mày lại сука блять thế cơ chứ?”
“Tề Đẳng Nhàn, anh mau dừng tay lại, anh có biết người kia là ai không hả?”
Ngay vào lúc này, một người phụ nữ bước vội về phía này, vừa hay trông thấy cảnh tượng này, cô ta sợ tới mức da đầu tê rần rần.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy tiếng gọi này thì ngẩn cả người, người vừa mới tới chính là Kiều Thu Mộng!
“Không phải chỉ là một thư ký nhỏ nhoi thôi sao? Tôi đánh tên này thì sao chứ?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên hỏi.
“Thư ký nhỏ nhoi?” Kiều Thu Mộng suýt chút nữa đã lăn đùng ra ngất ngay tại chỗ, ong hết cả đầu.
Kiều Thu Mộng gằn giọng: “Tôi biết anh bây giờ đã khác xưa, cũng là kẻ có tiền, có thể chi ra mười tỷ USD để giúp Hướng Đông Tinh lo liệu việc tập đoàn!”
“Nhưng người mà anh đánh, chính là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phi Tuyết!”
“Anh đánh ông ta ra nông nỗi này, Bogdanov sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Nếu như ngài ấy khiếu nại với phía chính phủ Hoa Quốc, vậy thì anh cứ chờ mà ở tù rục xương đi!”
Kiều Thu Mộng hiểu rõ việc đánh người của Bogdanov sẽ có kết cục như thế nào, một khi đã bị Bogdanov làm khó, cho dù có là ông trời cũng khó mà chịu được.
Bogdanov dù sao cũng là con trai của trùm sò của Tuyết Quốc, tuy rằng tên “trùm sò” này đang vướng phải mâu thuẫn lớn với chính phủ bên ấy, nhưng ông ta có quyền thế, tiền bạc, thậm chí còn khống chế được nền kinh tế của Tuyết Quốc!
Nếu như Bogdanov mượn cơ hội này để làm khó dễ, thông qua chính phủ Tuyết Quốc để tạo áp lực cho Hoa Quốc, vậy thì dù Tề Đẳng Nhàn có ô dù vững chắc đến đâu cũng không khỏi cảnh tai ương.
Ivanov cười thảm một tiếng, gã nói với Tề Đẳng Nhàn: “Cô ta nói không sai, mày chết chắc rồi!”
Khuôn mặt Dương Quan Quan cũng tái nhợt, cô ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ loạn đến nước này, Tề Đẳng Nhàn cũng đã đánh tới nỗi cha mẹ người ta nhận không ra.
“Chết chắc rồi đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên, lại vả thêm một phát vào miệng Ivanov, khiến cho răng lợi gã cũng bắt đầu bật máu.
“Cậu ta chính là Tề Đẳng Nhàn của tập đoàn Hướng Thị kia đó, nghe nói đã đầu tư cho tập đoàn này mười tỷ đô la mỹ!”
“Mười tỷ đô la mỹ quả đúng là không ít, cũng rất có thực lực! Có điều đắc tội với Bogdanov… Có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.”
“Đúng vậy, ở Tuyết Quốc, cho dù là thân phận hay địa vị, Bogdanov luôn là kẻ đứng đầu, nếu như ngài ấy ép buộc chính phủ Tuyết Quốc gây sức ép tới Hoa Quốc chúng ta, vậy thì không ai có thể giữ được tên này nữa.”
Mọi người thấy hắn cực kỳ điên rồ, thậm chí còn cho Ivanov thêm một bạt tai, đều không kìm lòng được mà lắc đầu ngao ngán.
Kiều Thu Mộng cười khổ: “Anh có thể nghe tôi khuyên một câu được không? Anh cứ một hai phải làm theo ý mình như vậy, kết cục của anh sẽ thảm lắm đó…”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Khi trước không phải cô cũng chẳng chịu nghe tôi khuyên lấy một câu sao?”
Kiều Thu Mộng bị mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho mặt đỏ tai hồng, nhất thời không biết phản bác ra sao.
Dương Quan Quan vội vàng hoà giải: “Mộng Mộng, cậu đừng có nóng, con người anh ta vốn là như vậy, làm chuyện gì cũng chẳng dùng tới đầu óc, đúng là đáng giận!”
Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, chuyện đã đến nước này, còn có gì để nói nữa cơ chứ?
“Cạch”
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở.
Bogdanov đi ra từ trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy tình cảnh bên ngoài phòng, sắc mặt cậu ta trở nên càng đáng sợ hơn.
“Ngài Bogdanov…” Ivanov khó khăn hô lên một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn trông thấy người muốn gặp liền tiện tay ném Ivanov xuống. Toàn thân gã bị ném lên nền đất, tạo ra một tiếng “phịch” khiến mọi người ở đây đều kinh hồn khiếp vía.
Trông thấy Bogdanov rời khỏi phòng khách sạn, mọi người đồng loạt nín thở, ai nấy đều vô cùng căng thẳng, không biết cậu ta sẽ dùng cách gì để trừng trị tên Tề Đẳng Nhàn này.
Bogdanov dùng ánh mắt vô cảm nhìn Ivanov, khắp mặt gã toàn là máu, cậu ta lãnh đạm bảo: “Ngu xuẩn, không phải tôi đã nói với anh từ trước rồi hay sao, làm người đừng quá tham lam, bằng không sẽ rước họa vào thân đó.”
Lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều ngẩn tò te.
Nghe thấy lời này của Bogdanov, khuôn mặt Ivanov lập tức trắng bệch, vội vàng hạ giọng thưa thốt: “Thưa vâng, lời ngài dạy quả là chí phải.”
“Nhưng có điều, cho dù anh ta có tham lam đi nữa thì cũng là thư ký của tôi.” Bogdanov nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn mà nói tiếp.
“Cậu là Bogdanov sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cậu ta một cái: “Tôi là…”
Bogdanov lại xua tay ngắt lời hắn nói, nói rằng: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh đã đánh người của tôi, vậy thì cần phải cho tôi một lời giải thích!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người một lúc, sau đó lại mỉm cười. Thật ra hắn cũng không ngại giáo huấn đứa con trai này giúp Cổ Tân Tư Cơ.
“Những ai không có liên can mau rời đi giúp cho, tôi cần xử lý một chút chuyện.” Bogdanov đưa mắt nhìn đám người đang hóng hớt xung quanh, hờ hững nói.
Đám người vây xung quanh hóng chuyện tức khắc tản ra, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, bọn sợ Bogdanov giận cá chém thớt, trút giận lên người bọn họ.
Chỉ có mỗi Kiều Mộng Thu không rời đi, cô ta khó khăn lắm mới dám mở miệng nói: “Thưa ngài Bogdanov, xin ngài xử lý việc này một cách công bằng, liêm chính, đừng làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận và địa vị tôn quý của ngài!”
Bogdanov nhìn thoáng qua, bình tĩnh đáp: “Cô rất có dũng khí, dám nói chuyện với tôi như vậy.”
“Nhưng Bogdanov tôi đây muốn xử lý việc này như thế nào, còn cần một người phụ nữ Hoa Quốc khoa tay múa chân dạy bảo hay sao?”
“Hay ý của cô là, cô cũng muốn đứng về phía người đàn ông này, muốn hứng lửa giận của tôi cùng với anh ta hay sao?”
Sắc mặt Kiều Thu Mộng tái nhợt, không dám nói thêm một câu nào nữa, trước lời chất vấn của một nhân vật tai to mặt lớn như vậy, cô ta cảm thấy bản thân khó mà hít thở bình thường được.
Dương Quan Quan ngẩn cả người, không phải Tề Đẳng Nhàn có quen biết với Cổ Tân Tư Cơ hay sao, vậy tại sao con trai của Cổ Tân Tư Cơ lại dám hung hăng trước mặt hắn như vậy?
Hay là… Tề Đẳng Nhàn nói hắn có quen biết với Cổ Tân Tư Cơ, chỉ đơn giản là khoác lác thôi?
Kiều Thu Mộng bất đắc dĩ nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ý của cô ta rất rõ ràng, rằng “anh đã làm ra chuyện lớn như vậy rồi, bây giờ định giải quyết như thế nào đây?”
“Tề tổng, không phải anh quen Cổ Tân Tư Cơ sao? Sao con của ông ấy lại dám làm mưa làm gió trước mặt anh như vậy…” Dương Quan Quan không nhịn được mà quay qua chất vấn Tề Đẳng Nhàn.
Ivanov bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Có quen biến với ngài Cổ Tân Tư Cơ? Giỡn kiểu gì vậy chứ!”
“Với dáng vẻ của tên này hay sao? Sao không tiểu một bãi rồi tự soi lại mình xem?”
“Thật đúng là cái gì cũng nói ra được mà!”
Vẻ mặt Bogdanov bỗng khựng lại, cậu ta tỏ vẻ khiếp sợ: “Ngài… Là ngài Tề sao?”
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn bảo: “Chẳng phải khi nãy cậu nói không muốn biết tôi là ai đó sao? Bây giờ hỏi tôi chuyện này làm gì?”
Bình luận facebook