-
Chương 401-405
Chương 401 Tìm hiểu lẫn nhau
Ngọc Tiểu Long đi tới văn phòng của Tề Đẳng Nhàn, cô vừa bước vào, dường như cả căn phòng tràn ngập một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Sau khi thấy Ngọc Tiểu Long, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: "Công vụ của Ngọc tướng lĩnh vốn bận rộn, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tôi dạo chơi thế này?”
Ngọc Tiểu Long không thèm để ý tới hắn, phát hiện Hướng Đông Tinh cũng đang ở đó liền lập tức quay đầu nói với Hướng Đông Tinh: "Hướng Đông Tinh, nếu như cô không muốn hại chết hắn thì nhanh chóng thu tay lại đi!”
Hướng Đông Tinh không đáp, cúi đầu nghịch móng tay của mình, giống như không hề nghe thấy Ngọc Tiểu Long nói gì.
Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long không để ý tới mình, cũng nhún vai, lười biếng tựa vào ghế nhìn cô.
"Có nghe thấy tôi đang nói chuyện không?" Ngọc Tiểu Long lạnh lùng hỏi.
"Có nghe." Hướng Đông Tình nói: "Nhưng tôi không muốn trả lời cô, vì cô nói nghe nhàm chán quá.”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trở nên lạnh đi, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Hướng Đông Tinh đứng dậy, lắc đầu: "Cô nói thu tay là thu tay sao? Cũng có phải là tập đoàn Hướng thị chúng tôi chủ động gây chuyện đâu."
“Là tập đoàn Hổ Môn chèn ép chúng tôi, sau đó Từ Ngạo Tuyết muốn chuộc lợi từ đó, vậy nên chúng tôi mới nhúng tay vào."
"Bao gồm cả mười tỷ Ngọc Tiểu Long cô đầu tư cho cô ta, cũng không thể nào có lợi nhuận đâu."
"Ngay từ đầu các người đã coi thường tôi như vậy, bây giờ biết đánh không được mới chạy đến bảo tôi thu tay về?"
"Các người muốn như thế nào là thế ấy? Chuyện này làm sao có dễ dàng như vậy được!”
Có lẽ khí chất của Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể áp chế đại đa số mọi người trên thế giới này, nhưng Hướng Đông Tinh không nằm trong danh sách đó, cô ta cũng là một người phụ nữ cao ngạo như nữ vương.
Ngọc Tiểu Long nghe xong những lời này của Hướng Đông Tinh, ánh mắt trở nên sắc bén: "Nếu Tề Đẳng Nhàn chết, cô cũng không sống được!”
Tề Đẳng Nhàn lên tiếng: "Thật ngại quá, tôi sẽ không chết đâu! Người ta thường nói tai họa ngàn năm như tôi làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?”
Ngọc Tiểu Long quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi không có tâm tư nói giỡn với anh, tôi nói gì anh có nghe không?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Lời của cô dựa vào cái gì mà bắt tôi nghe theo? Tôi là cấp dưới của cô, hay là chồng cô? Lời này của cô nghe có chút buồn cười.”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: "Bây giờ chỉ cần mỗi người lui về sau một bước, tôi cam đoan sẽ không phát sinh ra chuyện mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, nhưng nếu các người vẫn kiên quyết như vậy tôi cũng không dám chắc.”
“Ngọc tướng quân à, chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, các người muốn chơi thế nào chúng tôi cũng quyết theo đến cùng." Hướng Đông Tinh không hề chùn bước nói.
"Mười tỷ kia của Ngọc gia tôi ăn chắc rồi, đến Chúa Giê-xu cũng không giữ được."
"Đương nhiên là tiền của cả liên minh thương nghiệp Từ thị tôi cũng sẽ ăn sạch sẽ."
Ngọc Tiểu Long nghiêm túc nói: "Đây là tối hậu thư, cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, cô xác định không trân trọng nó?”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: "Cô chèn ép tập đoàn Hướng Thị, sau đó chúng tôi đánh trả, các người đánh không lại liền chạy tới cửa uy hiếp, đây mà gọi là cơ hội gì cơ?”
Ngọc Tiểu Long gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy thì ba ngày sau gặp lại!”
Sau khi nói xong lời này, cô quay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Ngọc Tiểu Long cũng rất rõ, Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh đã không cho họ đường lui, cuộc chiến này quả thật không thể tránh khỏi.
Kỳ thực sự kiêu ngạo của cô không đành lòng làm ra chuyện này, loại việc không thể giải quyết trên thương trường mà phải dùng loại phương thức khác khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thậm chí cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn không tới tham dự bữa tiệc do Từ Ngạo Tuyết tổ chức vào ba ngày sau để cô không cần phải ra tay.
Người như Ngọc Tiểu Long tất nhiên có thể làm việc dựa theo ý mình, nhưng áp lực của mười tỷ quá lớn, hơn nữa, áp lực từ các thế lực khác cũng không nhỏ... Tự mình làm trái ý kiến với mọi người, ngay cả Ngọc gia cũng sẽ khó tránh khỏi phải chịu một ít tổn thất.
Thế cục này buộc cô không thể không tới tìm Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh để thương lượng chuyện lui một bước, đồng thời cũng buộc cô ba ngày sau phải tiến lên, thậm chí ra tay.
“Đúng là năm đó tôi đã xem thường anh, cũng tốt, để xem lần này anh có bất ngờ gì cho tôi không!” Ngọc Tiểu Long khẽ nắm chặt tay, thầm nghĩ.
Đợi đến khi Ngọc Tiểu Long đóng cửa rời đi, Hướng Đông Tinh mới nói: "Hình như cô ta không muốn đàm phán như vậy với chúng ta, hay đúng hơn là với anh."
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đương nhiên, cô ta cao ngạo như vậy, tới lúc thật sự thua mới có thể chấp nhận là đã thua được. Ít nhất cũng không tới nỗi là người không bao giờ nhận thua."
“Nhưng mà những thứ phía sau lại thúc giục cô ta, khiến cô ta phải làm điều mình không muốn."
"Cho dù cô ta là Ngọc Tiểu Long cũng không thể giúp được chính mình."
Hướng Đông Tinh mỉm cười nói: "Anh thật sự rất hiểu cô ta, cô ta có vẻ cũng rất hiểu anh. Từ lúc tiến vào cô ta chỉ nói chuyện với tôi chứ không nói gì với anh.”
Tề Đẳng Nhàn không muốn thừa nhận mình hiểu Ngọc Tiểu Long nhiều đến mức nào.
Nhưng hắn thừa nhận Ngọc Tiểu Long thật sự rất hiểu hắn ở một phương diện nào đó.
"Đến giờ cơm trưa rồi, Hướng tổng, cùng nhau đến căng tin ăn một bữa cơm đi." Tề Đẳng Nhàn đứng dậy nói.
“Được thôi!” Hướng Đông Tinh đồng ý rất dứt khoát.
Hướng Đông Tinh quả không hổ là một người cuồng công việc, vào giờ cơm trưa cô ta triệu tập các giám đốc điều hành cấp cao của Tư Bản Thiên Lại ngồi thành một bàn, sau đó phân phó một số công việc.
Tề Đẳng Nhàn cũng rất thành thật ngồi ăn cơm trong yên lặng, những chuyện công việc này hắn không muốn tham dự chút nào.
Mọi người đều nghe thấy được điều gì đó từ giọng điệu của Hướng Đông Tinh - trận chiến quyết định cuối cùng đã đến.
"Sáng mai vẫn đến tập luyện với tôi như thường lệ." Trước khi tan tầm, Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Dương Quan Quan đang do dự ở một bên, mỉm cười nói.
“Vâng, tôi biết rồi..." Dương Quan Quan vội vàng gật đầu đồng ý.
Dương Quan Quan sợ gần đây Tề Đẳng Nhàn bận rộn, không thể dạy võ công cho mình và Hoàng Sung.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là năm giờ sáng, Tề Đẳng Nhàn mang theo hai người luyện công trên núi Vân Đỉnh.
Sau khi luyện công xong, hắn trở về phòng thay quân phục.
"Uầy, quân phục trông hấp dẫn nhỉ!" Lý Vân Uyển mặc áo ngủ rộng thùng thình, vừa mới ngủ dậy đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã chỉn chu quần áo chuẩn bị đi, không khỏi trêu chọc một câu.
"Mau lại đây để chị sờ nào." Cô ta đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, tay bắt đầu giở trò.
Tề Đẳng Nhàn thiếu kiên nhẫn gạt tay cô ta ra, cười như không cười nói: "Đùa hay đấy, tôi chỉ sợ đến cuối cùng em không đùa được nữa.”
Lý Vân Uyển vui vẻ, chạm nhẹ vào vai Tề Đẳng Nhàn, dặn dò: "Gần đây mọi việc đều phải cẩn thận, càng đến thời khắc mấu chốt càng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy được nhiều người quan tâm như vậy, cả ngày không ngừng dặn dò hắn cẩn thận, nhưng mà đây cũng là một loại hạnh phúc mà trước đây hắn chưa từng được cảm nhận.
Sau khi rời khỏi Đế Đô, hai bố con hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tự sinh tự diệt.
Ở trong nhà tù U Đô, bố hắn cũng chưa bao giờ chăm sóc hắn mà ngược lại còn tra tấn, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Cũng may tính hắn tranh đua, không bị tra tấn chết mà còn trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Tôi đến sư đoàn 81, em đi làm đi, có chuyện thì liên lạc ngay cho tôi." Tề Đẳng Nhàn ôm Lý Vân Uyển hôn một cái, sau đó nói tạm biệt.
Rất nhanh Tề Đẳng Nhàn đã đến sư đoàn 81.
Tưởng Thiên Hà trực tiếp tìm tới hắn, thấp giọng nói: "Hôm nay chiến bộ bên kia phái người qua, nói là muốn kiểm tra trình độ đao nhọn của đại đội.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đến thì đến..."
Tưởng Thiên Hà nói: "Họ nhắm vào cậu.”
“Nhằm vào tôi?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, thanh âm lạnh tám độ.
Chương 402 Lâm Từ Long
"Ai nhằm vào tôi cơ, không phải là Ngọc Tiểu Long chứ?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Tưởng Thiên Hà, vẻ mặt khó hiểu.
Tưởng Thiên Hà lắc đầu, nói: "Không phải Ngọc tướng lĩnh, cô ta đâu có rảnh mà đến sư đoàn 81 của chúng ta đi linh tinh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thì anh cứ nói là ai luôn đi không phải là xong rồi à?"
“Lâm Từ Long." Tưởng Thiên Hà ho khan một tiếng, đáp.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, tất nhiên hắn rất quen với cái tên này.
Lâm Từ Long là họ hàng nhà họ Tề, quan hệ với hắn không được tốt lắm, ngày trước khi hắn và bố bị đuổi khỏi Đế Đô, Lâm gia còn tham gia cổ vũ nữa kìa.
Gia tộc Tề gia quá lớn, khó tránh khỏi mất đoàn kết, cho nên Tề Đẳng Nhàn và Tề Bất Ngữ không thể không diễn khổ nhục kế lừa gạt nhà họ Tề và mọi người.
Lâm Từ Long là người bị mắc lừa, cũng là người không có chung quan điểm với Tề Đẳng Nhàn và Từ Bất Ngữ.
Nhưng Lâm Từ Long này là một người có bản lĩnh, từ khi nhập ngũ tới nay đã cho thấy tài năng hơn người, cùng với xuất thân từ Tề gia, có thể nói là con đường thăng tiến thẳng tắp phất như diều gặp gió.
Giờ đây Lâm Từ Long đã có quân hàm đại tá.
Tề Đẳng Nhàn và Tưởng Thiên Hà rất nhanh đã chạy tới sân huấn luyện của Đại đội Đao Nhọn, vừa tới đã nhìn thấy Lâm Từ Long đang đứng thẳng ở giữa sân.
Sau khi Lâm Từ Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt nhanh chóng lạnh đi.
Tất nhiên sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng vui vẻ gì, lúc trước tên này cũng không ít lần nói xấu Tề Bất Ngữ, việc hai bố con hắn bị trục xuất khỏi Đế Đô cũng có một phần góp sức từ anh ta.
Các chiến sĩ ở đây nhìn Lâm Từ Long bằng ánh mắt không mấy thân thiện, anh ta chỉ mới đến sân huấn luyện đã mắng bọn họ một trận rồi.
"Đây chính là Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 được ca tụng là át chủ bài sao? Chỉ với trình độ đó?" Sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn tới, giọng nói của anh ta cố gằn cao hơn mấy tông, cười lạnh nói.
Các chiến sĩ Đại đội Đao Nhọn đều mặt đỏ tai hồng, có chút khó chịu nhưng ngại biểu hiện.
Trước khi Tề Đẳng Nhàn đến, Lâm Từ Long đã so tài cùng bọn họ một hồi, kết quả là cả đám đều bị đánh bại, hoàn toàn không ai có thể trở thành đối thủ của anh ta.
Ở trong quân đội, thực lực chính là tất cả, nếu Lâm Từ Long có thể đè ép bọn họ đến mức không thể ngẩng đầu lên được rồi thì họ cũng không có mặt mũi nào mà nổi giận được.
Lâm Từ Long cười lạnh, nói: "Xem ra huấn luyện viên của mấy người cũng chỉ là một tên vô dụng, xương cốt của mấy người không tệ nhưng lại chỉ đến trình độ này, đúng là khiến người khác thất vọng!”
“Cúi chào!”
Đại đội trưởng thấy Tưởng Thiên Hà và Tể Đẳng Nhàn đi tới, lập tức hét lớn một tiếng.
Tất cả chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều đồng loạt chào hỏi hai người.
Tề Đẳng Nhàn khoát tay áo, nói: "Nghỉ, chuyện gì vậy?”
Đại đội trưởng đỏ mặt nói: "Báo cáo huấn luyện viên, vị này là Đại tá Lâm do Chiến bộ phái xuống, chịu trách nhiệm kiểm tra thành tích huấn luyện của từng đơn vị."
“Chúng tôi biểu hiện quá tệ nên bị Đại tá Lâm dạy bảo một trận."
“Chúng tôi đã làm mất mặt sư đoàn 81!”
Sắc mặt Tưởng Thiên Hà có chút khó coi, mặc dù Lâm Từ Long chạy đến kiếm cớ làm khó Tề Đẳng Nhàn, nhưng lại làm xấu mặt sư đoàn 81 của bọn họ, người làm Sư đoàn trưởng như anh ta đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
Lâm Từ Long nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Cậu chính là huấn luyện viên của Đại đội Đao Nhọn thuộc sư đoàn 81? Có chút trình độ này cũng mang đi huấn luyện được, coi đây là nhà trẻ mà đến dạy bảo con cháu sao?”
Đám cấp dưới Lâm Từ Long mang đến cũng bật cười.
Tuy họ không biết thanh niên trẻ này dựa vào cái gì làm huấn luyện viên, nhưng có thể trông thấy không phải người có thực lực mà là nhờ vào quan hệ mới vào được.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, nhìn Lâm Từ Long, nói: "Họ Lâm này, không ngờ đến anh lại chạy theo tôi đến tận Trung Hải cơ đấy, thật đúng là cố chấp.”
Lâm Từ Long thản nhiên nói: "Con chó bị bỏ rơi thì nên ngoan ngoãn giống con rùa rụt cổ trong nhà tù nhỏ chốn nông thôn, không nên đến thành phố lớn lừa người như vậy đâu. Cho dù dựa vào quan hệ để trở thành huấn luyện viên thì cũng chỉ đi chọc cười người khác mà thôi!”
Trong lòng Lâm Từ Long có chút khó chịu, anh lăn lộn bao nhiêu năm mà mới chỉ lên được chức vị đại tá.
Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại một bước lên mây, được Chiến bộ phong hàm Chuẩn tướng!
"Yo, một con chó bị bỏ đi mà còn có thể tìm được mối quan hệ trâu bò như vậy, anh đường đường Lâm Từ Long lại không có được, khác gì không bằng cả đồ vô dụng như tôi." Tề Đẳng Nhàn cười nửa miệng nhìn Lâm Từ Long, nói.
Ánh mắt Lâm Từ Long trở nên lạnh lùng.
Tề Chờ Nhàn nói: "Nhìn thấy cấp trên không biết cúi chào à?”
Vẻ mặt Lâm Từ Long khinh thường, nói: "Cấp bậc của cậu đúng là cao hơn tôi một chút, nhưng muốn để tôi cúi chào, cậu nghĩ mình xứng sao?”
“Ngày trước tôi có thể đuổi bố con cậu ra khỏi Đế Đô như đuổi chó, hôm nay tôi cũng có thể khiến cậu rời khỏi quân đội giống như vậy!”
"Cậu nghĩ sao tôi phải chào một con chó cùng cái đuôi của nó vậy?"
Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều cảm thấy phẫn nộ thay Tề Đẳng Nhàn, bọn họ biết khả năng của hắn, nhưng vào giờ phút này lại có người đến làm nhục huấn luyện viên tôn kính của bọn họ như vậy khiến ai cũng thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu thôi cũng vô dụng, Lâm Từ Long là đại tá, lại còn thân thiết với cấp trên, bọn họ không thể đắc tội với anh ta được.
Huống gì trong lúc thi đấu vừa rồi, đúng là họ bị Lâm Từ Long đánh không ngẩng đầu lên được, sao bây giờ dám lên mặt được.
Đối với sự sỉ nhục của Lâm Từ Long, Tề Đẳng Nhàn lại trông rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
Thái độ của hắn giống như một người bình thường không chấp chó hoang sủa bậy vậy.
“Tưởng sư trưởng, tôi cho rằng sư đoàn 81 là sư đoàn át chủ bài dưới trướng chiến bộ chúng ta, dù gì cũng phải ra dáng một đội át chủ bài!”
"Đặc biệt là Đại đội Đao Nhọn của các người càng phải ra dáng mới phải."
"Vừa rồi tôi thi đấu với thành viên Đại đội Đao Nhọn của mấy người, kết quả không một ai ra thể thống gì, vậy chắc chắn là do khâu lựa chọn huấn luyện viên có vấn đề."
"Sau khi công việc ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ cáo cáo lên cấp trên vấn đề này, nộp đơn xin đổi huấn luyện viên cho các cậu."
Sắc mặt Lâm Từ Long lạnh lùng nói, mục đích anh ta tới sư đoàn 81 chính là đá Tề Đẳng Nhàn ra ngoài, sau đó nghĩ cách tước đi quân hàm Chuẩn tướng của hắn.
Anh ta lăn lộn lâu như thế mới có thể leo lên chức vụ Đại tá, tên bị bỏ rơi Tề Đẳng Nhàn này dựa vào cái gì mà có chức vụ cao hơn anh ta được cơ chứ?
Chức huấn luyện viên cho Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 là công việc đầu tiên mà Tề Đẳng Nhàn đảm nhận, nếu như làm không tốt thì chỉ sợ là đến Phó Phong Vân cũng không giữ được hắn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi vui vẻ, nói: "Thù oán gì đây?”
Lâm Từ Long lạnh lùng: "Thấy cậu ngứa mắt, không được sao?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, đây thật đúng là một lý do vô cùng tốt đấy chứ!
“Tôi đấm cậu một phát xem cậu có khó chịu không nhé?’
“Lại đây tôi tát một cái xem có bực không nào?”
Lời này của Lâm Từ Long thật giống đại ca học đường đang bắt nạt bạn bè.
"Nhưng mà nếu cậu nguyện ý quỳ xuống xin lỗi vì đã vô lễ với Tề Vân Phong đại ca, cũng thề sau này trung thành với tôi, tôi sẽ cân nhắc về việc bỏ qua."
Vẻ mặt Lâm Từ Long ngạo nghễ, thản nhiên nói: "Phải nhớ cho kỹ, cậu đã không còn là người của Tề gia nữa, người của Tề gia tới tìm cậu, yêu cầu cậu thoả hiệp đã là cho cậu mặt mũi rồi!"
“Nếu cậu không biết tốt xấu gì, tự chuốc lấy phiền phức thì thôi.”
Tề Đẳng Nhàn hiểu rõ, đây cũng chỉ là trận đại chiến thương mại giữa tập đoàn Hướng thị và liên minh thương nghiệp Từ thị.
Nói không chừng Lâm gia cũng ném mấy triệu ở chỗ Từ Ngạo Tuyết rồi?
Chương 403 Bát quái ma chưởng
"Trung thành với anh?"
"Cũng chỉ là một đại tá mà thôi, để Chuẩn tướng như tôi trung thành với anh sao?"
"Chuyện cười này rất thú vị đó."
Tề Đẳng Nhàn cười tươi, như thể thực sự bị Lâm Từ Long chọc cười.
Lâm Từ Long nhìn thấy điệu bộ cà lơ phất phơ của Tề Đẳng Nhàn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thì cậu cứ chờ bị bãi nhiệm đi!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói: "Lâm Từ Long, chẳng qua do năm đó anh may mắn có được một sư phụ tốt cho nên bây giờ mới có thể tác oai tác quái ở chỗ này mà thôi. "
“Nếu không bây giờ tôi chọn đại một chiến sĩ ra cũng có thể đè đầu anh trên đất."
"Anh cảm thấy tôi không đủ tư cách đảm nhiệm chức huấn luyện viên của bọn họ, thế anh nói cho tôi nghe xem ai có tư cách này?"
Lâm Từ Long từ nhỏ đã theo sư phụ đi học võ, vậy nên anh ta mới có thể tham gia vào quân đội.
Lâm Từ Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, khinh thường nói: "Vẫn không nhịn được sao? Muốn đánh với tôi à, cậu chắc chưa?”
Tề Đẳng Nhàn thở dài: "Vốn cũng không muốn chấp loại rác rưởi như anh, nhưng anh lại chủ động chạy tới chỗ tôi nhảy lên nhảy xuống, chỉ sợ không xử lí sẽ khiến sau này gặp phiền phức không đáng có.”
Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều chờ mong Tề Đẳng Nhàn ra tay, có thể dạy bảo lại tên Lâm Từ Long này một bài học!
"Được, nếu như cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ không đến đây gây chuyện nữa."
“Nhưng nếu cậu thua thì phải tự mình xin từ chức, không lại làm xấu mặt chiến bộ!”
Lâm Từ Long hoạt động cổ hai cái, sau đó căng hai tay, vẻ mặt thoải mái nói.
Tề Đẳng Nhàn cười không nói gì.
"Nào tới đi, mất hồn cái gì?" Lâm Từ Long lạnh nhạt nói.
"Anh chỉ nói khi tôi thua, không nói nếu anh thua sẽ như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn cười cười.
Lâm Từ Long cười nhạo một tiếng, lắc đầu.
"Không phải chứ, loại rác rưởi như cậu cảm thấy mình sẽ thắng được Lâm đại tá sao?"
"Đùa giỡn hơi lố rồi, người thắng được Đại tá Lâm đương nhiên có nhưng chắc chắn không phải hắn!"
"Một đứa bị đuổi ra khỏi nhà, loại rác rưởi lên trong nhà tù, sẽ không cho rằng khi mình dựa vào quan hệ để làm Chuẩn tướng rồi có thể không để người khác vào mắt chứ?"
Đám cấp dưới đi theo Lâm Từ Long đều nhịn không được cười to, bọn họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên khoác lác mà thôi.
Bọn họ đều biết các chiến sĩ Đại đội Đao Nhọn có chút trình độ, chẳng qua xui xẻo gặp phải Lâm Từ Long mà thôi.
Nhưng mà có trình độ thì liên quan gì đến Tề Đẳng Nhàn? Hắn cũng chỉ chỉ mới tham gia huấn luyện gần đây mà thôi.
Lâm Từ Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội tranh đấu cũng đã là cho cậu mặt mũi rồi, cậu còn muốn thắng?”
“Ha ha ha. Cậu có chắc là não mình không bị úng nước không? Cũng biết sư phụ tôi tiếng tăm như thế nào mà loại rác rưởi lớn lên trong nhà tù như cậu có thể so sánh được?”
“Tôi sẽ không thua, người thua chỉ có thể là cậu mà thôi!”
Lời nói của Lâm Từ Long rất kiêu căng, căn bản là không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt.
“Được rồi, xem ra cậu rất cố chấp đấy nhỉ?”
"Nếu tôi thua, tôi sẽ quỳ xuống bò từ đây ra ngoài, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của cậu nữa."
Lâm Từ Long ngẩng đầu lên, rất kiêu ngạo nói.
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Vậy anh quỳ xuống đi!”
Lâm Từ Long vừa định trả lời đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt bằng một tốc độ cực nhanh, khiến anh ta bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
Sau đó, anh ta nhìn thấy bàn tay Tề Đẳng Nhàn vung lên, từ trên không trung đập xuống!
Trong nháy mắt, bàn tay Tề Đẳng Nhàn như được bơm hơi phồng lên, mỗi một ngón tay đều thô như cà rốt, toàn bộ bàn tay giống như một cái quạt bồ lớn!
Khi bàn tay hạ xuống, không khí mang theo gió lạnh tràn vào cổ áo của Lâm Từ Long, thoáng cái đã kéo căng quần áo anh ta, biến anh ta thành một tên mập.
"A!!"
Lâm Từ Long nhìn thấy một màn này không khỏi thốt thành tiếng, đồng thời vận đủ khí lực, hai tay hướng lên trên đỉnh.
Làn gió kia thổi mạnh đến mức mí mắt anh ta không mở ra nổi!
“Rầm!”
Một tiếng đát động núi rung truyền đến.
Cơ thể Lâm Từ Long lay động, hai tay bủn rủn, anh ta cảm thấy nướu răng mình mỏi nhừ từng chiếc răng rụng ra.
Hai đầu gối anh ta mềm nhũn, chưa kịp phản ứng đã quỳ rạp trên mặt đất trong tích tắc.
Chỉ một chiêu mà thôi, Tề Đẳng Nhàn đã khiến một đại cao thủ như Lâm Từ Long quỳ rạp xuống đất, mất đi sức chiến đấu, điều này cũng quá kinh khủng rồi.
Ngay cả các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
Lần trước nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn một quyền đã đánh bay trợ thủ Lý Trường Hồng của Lý Gia Quyền bay vài thước đã cảm thấy đủ kinh người rồi, nhưng lần này lại càng khủng bố hơn, chỉ một chưởng đã phế đi Lâm Từ Long không ai sánh được!
"Không thể nào..." Miệng Lâm Từ Long chảy máu, cả người mềm nhũn, sức đứng lên cũng không có, trong miệng lẩm bẩm nói.
Cấp dưới của Lâm Từ Long mới đây còn ồn ào bây giờ đã im thin thít, ngay cả hít thở cũng khẽ khàng.
Bọn họ không thể tin được cao thủ như Lâm Từ Long lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh một chưởng đến mức quỳ rạp xuống đất!
Tề Đẳng Nhàn thu tay về, khẽ đút vào trong túi, nhếch mép cười: "Vừa đúng lúc, quỳ ra ngoài cho tôi xem đi.”
"Cậu cậu…Cậu không có võ đức. Cậu đánh lén!” Một cấp dưới của Lâm Từ Long phục hồi tinh thần lại, giận dữ quát lớn.
"Phải không? Vậy cậu lại đây đánh quang minh chính đại với tôi, tôi nhường cậu ba chiêu.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng.
Người này sợ đến rụt cổ lại, Lâm Từ Long còn bị Tề Đẳng Nhàn cho một chưởng đã nằm im, cậu ta mà lên thì bị đánh thành chó chết luôn mất?
Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ nhẹ lên gò má Lâm Từ Long, lạnh nhạt nói: "Lâm Đại tá, anh phải nhớ kỹ, đừng dại làm chim đầu đàn cho người ta, kết cục thảm lắm.”
Lâm Từ Long nóng lòng từ Đế Đô chạy đến sư đoàn 81 để tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền phức như vậy, đương nhiên đằng sau có người tác động.
Tất nhiên cũng một phần là do Lâm Tòng Long thực sự không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, cảm thấy khí phách của mình có thể làm cho Tề Đẳng Nhàn sợ đến mức tè ra.
Nào biết được người ta mạnh mẽ như vậy, chỉ một cái tát đã khiến anh ta gục xuống.
Lâm Từ Long cắn răng nói: "Bát quái ma chưởng, không nghĩ tới chưởng kình của cậu lại khủng bố như vậy... Có chút lợi hại!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Bình thường thôi, nếu tôi không có tài cán gì thì mấy năm nay làm sao mà sống được. Ngược lại người có xuất thân từ sư phụ tốt như anh hình như cũng không có giỏi đến mức đó!”
Lúc này các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều hò reo, cả đám phấn khích không chịu nổi.
Cấp dưới của Lâm Từ Long đều che mặt mo lại, trông xấu muốn chết, những tiếng hoan hô này đối với bọn họ mà nói chói tai cực kì, không khác gì tát vào mặt họ.
"Khó trách tuổi còn trẻ như vậy đã bị Phó lão đặc biệt đề bạt thành Chuẩn tướng Tổng cục Chính trị, bản lĩnh này không phục không được..." Nhìn một màn này, trong lòng Tưởng Thiên Hà âm thầm kinh ngạc.
Hiện tại anh ta đối với Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn tâm phục khẩu phục, với thân thủ này mà được giao cho chức vụ Chuẩn tướng đúng là không quá đáng.
Phải biết rằng các quốc gia phải tốn rất nhiều sức lực để có thể thu hút được những nhân tài như này, chỉ dựa vào một chức vị Chuẩn tướng đã có thể lôi kéo được một nhân tài như Tề Đẳng Nhàn thì quả thực quá lời.
Chương 404 Nước sâu
Chương 404: Nước sâu
Lâm Từ Long đương nhiên cũng là một bộ mặt chết chóc.
Khi bạn cho rằng đối thủ của mình cùng lắm chỉ là một con kiến, bạn có lòng tin tràn đầy chỉ một cước đạp xuống, cảm thấy có thể trực tiếp giẫm chết nó.
Nhưng cuối cùng, bạn lại phát hiện, con kiến đó lại là một con hổ, nó biến hóa nhanh chóng, một cú ngoặm răng liền có thể cắn đứt đầu bạn.
“Thật ra thì, chỉ cần dựa vào việc anh đụng đến thượng quang, tôi đã có thể quang minh chính đại giết chết anh rồi.”
“Nhưng dù sao anh cũng là họ hàng của Tề gia, mặc dù không có quan hệ huyết thống gì với tôi, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là anh em họ.”
“Sau này làm người nên khiêm tốn một chút, đừng nghĩ đến việc lên mặt, cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười hâm chọc nhìn Lâm Từ Long, chậm rãi nói.
Sắc mặt Lâm Từ Long trắng bệch, hung hăng nắm chặt nắm đấm của mình, anh ta thực sự có chút hối hận vì đã đến đây.
Cũng không biết tin đồn kia ở Đế Đô là do ai lan truyền, nói là Tề Đẳng Nhàn làm chuẩn tướng, sau đó thỉnh thoảng lại có người ở bên tai anh ta nói vài câu.
Ngọn lửa trong lòng anh ta, cũng lúc càng khó kiềm chế.
Thêm vào đó, Tề Vân Phong tuyên bố với bên ngoài rằng Tề Đẳng Nhàn vô lễ, đuổi ông ta ra khỏi TianLai Capital, lại càng cho anh ta một cái cớ làm khó dễ.
Phấn khích đến đây, kết quả lại là đưa đầu vào miệng súng, quỷ mới biết làm thế nào mà một kẻ nhà quê chui ra từ nhà tù nhỏ bé này, lại luyện ra được một thân sức mạnh cường bạo như vậy?
“Tề Đẳng Nhàn, cậu đây là biết rõ không thể mà vẫn làm, đi đến cuối cùng, cũng chẳng qua là tự chịu diệt vong!”
“Triệu gia, là gia tộc cậu có thể chống lại sao?!”
Lâm Từ Long vẻ mặt dữ tợn nói.
Tưởng Thiên Hà ở một bên nghe nói như thế, sắc mặt cũng không khỏi thay đổi.
Triệu gia, còn có thể có Triệu gia nào?
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nợ, cuối cùng cũng phải trả, Triệu gia nợ tôi bao nhiêu, tôi sẽ đòi bấy nhiêu. Lâm Từ Long, ngoan ngoãn cút về Đế Đô đi, Trung Hải nước sâu, không phải là nơi mà một con cá chạch nhỏ như anh có thể trộn lẫn vào!”
Sau khi nói xong lời này, hắn một cước đá bay lên.
“ oàng!”
Cơ thể Lâm Từ Long bay ra ngoài như một con diều đứt dây, vẽ nên một đường cong xinh đẹp trên không trung, rơi ra khỏi sân huấn luyện.
Tề Đẳng Nhàn ngược lại cũng nhân từ, cho Lâm Từ Long một ít thể diện, lần này, anh ta không cần phải từ đây bò ra ngoài.
Tưởng Thiên Hà thấy một màn như vậy không khỏi ngượng ngùng cười cười, người ta cũng đã là bại tướng dưới tay rồi, không cần phải động thủ, cách làm này có chút lưu manh a!
Anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự rất mạnh, nhưng thái độ làm người lại có chút nhỏ nhen, xét cho cùng, lần trước đánh bại Lý Trường Hồng cũng là bày mưu tính kế, lần này lại là đột nhiên tấn công đánh bại Lâm Từ Long.
Tề Đẳng Nhàn nếu biết được tâm tư này của Tưởng Thiên Hà, cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận, hắn từ nhỏ tiếp xúc với đám cặn bã, đương nhiên sẽ cảm thấy không từ thủ đoạn để chiến thắng là chuyện bình thường.
Đối mặt với người đáng tôn kính, hắn có lẽ vẫn có ba phần tôn trọng, nghiêm túc đối đãi.
Nhưng đối mặt với người khiến hắn khinh thường, vậy thì chỉ có thể cười ha ha...
Đám thủ hạ của Lâm Từ Long thấy anh ta bị đá bay ra ngoài, sắc mặt biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài, đỡ người từ dưới đất lên.
Một cước này thoạt nhìn rất nặng, nhưng thực chất không sao, Lâm Từ Long lại là người luyện võ nhiều năm, gân cốt da thịt sức chịu đựng sớm đã khác với người bình thường, cho nên không có bị thương quá nặng.
“ Đi” Lâm Từ Long sắc mặt tối tăm nghiến răng nghiến lợi nói, lần này đến Trung Hải, thế mà lại mất hết mặt mũi, chỉ có thể quay về trước sau này tìm cách quay trở lại.
Lâm Từ Long vừa đi, các chiến sĩ đại đội tiên phong lập tức xúm lại, hoan hô tới tấp.
“Giáo quan thật lợi hại, một chưởng liền trực tiếp hạ gục người ta rồi !”
“Chiêu này của giáo quan tên là gì vậy, nói cho tôi biết đi, tôi học hỏi một chút a!”
“Cầu xin giáo quan truyền thụ tuyệt học, tôi nhất định cố gắng học tập.”
Các chiến sĩ mồm năm miệng mười, không tiếc lời ca ngợi, khen Tề Đẳng Nhàn lên tận trời xanh.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được đắc ý cười, nói: "Một chưởng này chỉ là Ma Chưởng trong Bát Quái Chưởng bình thường mà thôi, đúng như tên gọi, vung ra, giống như Ma Bàn vậy.
“Được rồi được rồi, đừng dông dài nữa, mau xếp thành hàng, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện hôm nay đi.”
“Các ngươi hôm nay bị loại rác rưởi như Lâm Từ Long làm cho nhục nhã, khiến cho ta rất mất mặt a, hôm nay nhiệm vụ tăng gấp đôi!”
Các chiến sĩ mặt lập tức suy sụp xuống, vừa rồi nịnh nọt cũng vô dụng, còn gia tăng huấn luyện, thật là quá đáng nha...
Tề Đằng Nhàn hơi có chút cảm thấy bản thân đem tâm lý của một nhà tư bản áp bức nhân viên tăng ca miễn phí vào sư đoàn 81.
Sau khi kết thúc hai giờ huấn luyện, các chiến sĩ đều mệt giống như chó vậy, từng người ngã ngửa xuống đất thở hổn hển.
Hôm nay đã rất lạnh rồi, nhưng bọn họ vẫn nằm như vậy không muốn dậy, không còn cách nào khác, thật sự quá mệt mỏi rồi.
“Kết thúc.”Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, vỗ vỗ tay, sau đó lập tức rời khỏi sân huấn luyện.
Đại đội trưởng ở phía sau đuổi theo, nói: “ Giáo Quan, khi nào tôi có thể lại mang theo súng phóng tên lửa bắn lần nữa ở hiện trường a?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chờ bọn họ cải tạo xong rồi nói sau!”
Hắn đã theo dõi diễn biến của khách sạn Antianxia , gần đây đích thực là đang cải tạo, xem ra, Từ An không nỡ chi tiền, khách sạn này, mặc dù còn phải bị phá một lần nữa, nhưng dù sao suy cho cùng cũng phải kinh doanh.
Tề Đẳng Nhàn khoác chiếc áo khoác lớn , rời khỏi sư đoàn 81, nhìn lên bầu trời có chút âm u.
“thời tiết thay đổi nhanh thật, xem ra, mấy ngày sắp tới sẽ có tuyết rơi” Hắn lên chiếc Volkswagen Phaeton của mình, một đường lái thẳng đến công ty.
Hắn đối với trạng thái của bản thân gần đây vô cùng hài lòng, hôm nay một chưởng kia, uy lực có chút ngoài dự liệu của hắn.
Đi được nữa đường, hắn nhận được điện thoại của Hoàng Tình Ca.
Đã lâu rồi cũng không liên lạc với vị công chúa đệ nhất của thành phố này, có lẽ, Hoàng Tình Ca đã tỉnh táo, hiểu rõ cảm xúc của bản thân dành cho Tề Đẳng Nhàn, thật ra chỉ là sự biết ơn, chứ không phải tình yêu.
“Tề Đẳng Nhàn, bây giờ có rảnh không?” Hoàng Tình Ca cười nói.
“Tôi có thể nói không rảnh sao?” Tề Đẳng Nhàn biết đây là giọng điệu có việc cần hắn giúp đỡ.
Hoàng Tình Ca ngạc nhiên một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: “Tôi đang chơi ở câu lạc bộ Thượng Động anh mau tới đây đi, có chuyện muốn nói với anh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không muốn vận động lắm.”
Hoàng Tình Ca nói: “Mau tới đây đi, còn là bạn bè hay không?”
Tề Đẳng Nhàn cười bất lực, nói: “Được rồi được rồi, cô chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.”
Hoàng Tình Ca nói: “Ừm ừm, tôi ở bãi tập bắn cung bên này, chờ anh nha!”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ Hoàng Tình Ca chơi cái gì không chơi, nhất định phải đi bãi tập bắn cung gì đó, sẽ không phải lại ở nơi đó gặp phải Ngọc Tiểu Long chứ?
Tuy nhiên, từ sau khi lần trước hắn thắng Ngọc Tiểu Long, cô cũng rất ít xuất hiện ở bãi tập bắn cung đó nữa.
Nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn sẽ đến, cho nên, phong độ của câu lạc bộ vẫn được duy trì khá tốt, dù sao, có chiêu bài Ngọc Tiểu Long ở đó, không cần lo không kinh doanh được.
“Nếu như doanh nghiệp nào có thể để Ngọc Tiểu Long làm quảng cáo tuyên truyền cho bọn họ, chậc chậc, vậy làm ăn phỏng chừng không cần phải nói.” Tề Đẳng Nhàn trong lòng nghĩ một chuyện không có khả năng thực hiện.
Rất nhanh, hắn lái xe đến câu lạc bộ Thượng Động, siết chặt áo khoác lớn bên ngoài.
Dù sao bên trong đang mặc một bộ chiến phục màu đen, trên vai còn gắn quân hàm chuẩn tướng Long Tinh cứ như vậy xuất hiện ở nơi đông người, không khỏi có chút quá nổi bật.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn có đôi khi cũng rất lẳng lơ, nhưng không phải lúc nào cũng lẳng lơ như vậy.
Chương 405 Một tỷ
Hoàng Tình Ca chơi bắn cung với một vài người bạn ở bãi tập bắn cung, những người xung quanh cô ấy, đương nhiên đều là con cháu cán bộ cấp cao
Khi Tề Đẳng Nhàn đến, vừa lúc Hoàng Tình Ca đặt cung xuống, nhìn thấy trang phục của hắn không thể nhịn được cười nói : “Như thế nào anh lại ăn mặt giống như một ông chú nhỏ vậy ?”
Tề Bình Nhàn nhún vai nói: “Chẳng lẽ không đẹp trai sao?”
“Tình Ca, người này là ai vậy?”
Một cô gái hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn có chút không thiện cảm, giống như là đang đánh giá một con cóc ghẻ vọng tưởng ăn thịt thiên nga.
Hoàng Tình Ca nói: “Một người bạn tốt, tôi tìm anh ấy có chút chuyện cần thương lượng.”
Tề Đẳng Nhàn tù lâu đã quen với những kẻ nhìn bề ngoài xem thường người khác, nên mặc kệ.
Hoàng Tình Ca trực tiếp dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một khu nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó chọn hai ly cà phê Blue Mountain đắt đỏ, chuẩn bị cùng hắn nói chuyện.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, tôi rất bận đấy!” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Tôi biết, tôi biết, anh là người rất bận rộn a!” Hoàng Tình Ca mím môi cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán, tạo cho người ta cảm giác đẹp không sao tả được.
Tề Đẳng Nhàn đối với cô ây không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng điều này cũng không cản trở tâm trạng ngắm nhìn mỹ nữ của hắn.
Như lão đại gia nói: “Tôi mỗi ngày đều phải nhìn nữ nhân, bởi vì nhìn nữ nhân, có thể khiến tôi hạnh phúc về thể chất và tinh thần!”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy bản thân nhìn nhiều mỹ nữ một chút, ít gặp những kẻ ngốc như Lâm Từ Long, có lẽ có thể sống lâu trăm tuổi.
Hoàng Tình Ca trầm ngâm một lát, lúc này mới cười nói:”Là như này, bác cả tôi muốn đầu tư vào tập đoàn Hướng Thị, hỏi anh còn thiếu vốn không.”
Tề Đẳng Nhàn mới gặp qua Hoàng Văn Đào vài ngày trước đây, bây giờ Hoàng Tình Ca liền tới hỏi hắn về chuyện này, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn suy nghĩ lại trong chốc lát cũng đã hiểu ra.
Trước đây, hắn tự mình đến nhà Hoàng Văn Đào cùng Hoàng Văn Lãng huynh đệ hai người họ nói qua việc hủy bỏ đầu tư.
Tuy nhiên, Hoàng Văn Lãng không coi ra gì, Hoàng Văn Đào càng không coi ra gì, chỉ cho rằng hắn là vì giảm bớt áp lực cho tập đoàn Hướng Thị mà đến.
Hiện tại thì sao, vốn của Hoàng Văn Đào đã bị mắc kẹt, nhất định sẽ thua lỗ toàn bộ khoản đầu tư này, tổn thất này, khiến cho ông ta rất đau lòng.
Ngay từ đầu không nghe lời Tề Đẳng Nhàn nói, Hoàng Văn Đào đến TianLai Capital với khuôn mặt già nua , lại muốn nói chuyện đầu tư kiếm tiền, thật đúng là không có mặt mũi.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhờ tới cháu gái Hoàng Tình Ca người có quan hệ không tệ với Tề Đẳng Nhàn tới hỏi câu này.
Hoàng Kỳ Bân tự nguyện giúp đỡ, dù sao anh ta và Tề Đẳng Nhàn có thể nói là bạn chí cốt sau khi trải qua một đêm ở Thủy Hội.
Nhưng Hoàng Văn Đào cảm thấy anh ta không đáng tin cậy, nhờ vả người khác loại chuyện này, vẫn là để cho một mỹ nữ xinh đẹp làm sẽ thỏa đáng hơn , nhiệm vụ đương nhiên liền rơi xuống trên người Hoàng Tình Ca.
“Nói thật thì, không thiếu.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Hoàng Tình Ca cũng không ngạc nhiên, các doanh nghiệp khác đều đi khắp nơi để xin vốn, nhưng tập đoàn Hướng Thị không cần thiết a, năm mươi tỷ đồng, con mẹ nó giàu nứt đố đổ vách a...
Hoàng Tình Ca thở dài nói: “Thực sự, cũng trách tôi với anh trai tôi lúc trước không quá coi trọng chuyện này. Nếu không, nếu tôi khuyên bảo bố tôi với bác cả, nói không chừng bọn họ sẽ hồi tâm chuyển ý!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Thời điểm đó, Hoàng đại tiên sinh không tín nhiệm tôi, vậy cũng bình thường, không có gì đáng trách. Cho dù cô đi khuyên bảo, đoán chừng cũng không có tác dụng.
Hoàng Tình Ca chỉ có thể cố gắng thuyết phục nói: “Anh xem, có thể để bác cả tôi đầu tư vào không? Bác ấy đã cố gắng gom góp thế chấp tài sản, có thể góp vốn khoảng một tỷ.”
Giá trị là giá trị, tiền mặt là tiền mặt.
Có một số ông chủ lớn giá trị tài sản lên đến hàng trăm tỷ, nhưng tiền mặt trong tay có lẽ cũng chỉ khoảng vài triệu thì không có gì lạ.
Hoàng Văn Đào ném nhiều tiền như vậy vào liên minh kinh tế Từ Thị mà không làm gì, còn có thể gom góp được mười tỷ đoán chừng cũng là liều cái mạng già, nói không chừng là dùng cả mối quan hệ của em trai mình Hoàng Văn Lãng từ ngân hàng nào đó gom góp được một chút...
Lúc nói lời này, sắc mặt Hoàng Tình Ca đỏ bừng, hiển nhiên cũng cảm thấy xấu hổ.
Cách làm như vậy, đồng nghĩa với việc nhặt tiền tại cửa vào.(ý nói đây không phải một cuộc giao dịch 1:1, mà giống như một cơ hội kiếm lời nhanh chóng)
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Tình Ca, trầm mặc im lặng.
“Không được thì thôi, thỏa thuận không thành thì vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ nhé, chúng ta vẫn là bạn tốt!” Hoàng Tình Ca cười nói.
“Thỏa thuận thành công thì không phải là bạn tốt sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười hỏi ngược lại một câu.
""Nếu thành công, chúng ta có thể thử làm người yêu của nhau a!” Hoàng Tình Ca đá đá nhẹ đôi chân dài của mình , chiếc quần thể thao hơi bó sát, tôn lên đôi chân thon dài mượt mà trắng trẻo xinh đẹp.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: “Thực tế như vậy a!”
Hoàng Tình Ca nói: “Có cái gì thực tế, anh có thực lực có năng lực, anh làm bạn trai của tôi cũng không thiệt thòi, cha tôi với bác cả tôi cũng chắc chắn giơ hai tay tán thành.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi được rồi, biết thành ý của cô rồi.”
“Chuyện người yêu coi như xong đi, tôi giữ thể diện cho cô, cô cũng đã ra mặt nhờ vả tôi, tôi cũng ngại từ chối.”
“Nhưng mà, tôi cũng có một điều kiện.”
Hoàng Tình Ca nói: “ Anh nói thử xem!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta có thể đầu tư tiền vào, nhưng mà không thể thu hồi tiền ngay sau khi kết thúc thương chiến, nhất định phải có thời hạn, ngắn nhất lấy năm năm kỳ hạn như thế nào?”
Hoàng Tình Ca lập tức nhảy dựng lên, nói muốn tham khảo ý kiến của Hoàng Văn Đào, vội vàng cầm điện thoại di động sang một bên gọi điện thoại.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.
Hắn là bạn của Hoàng Tình Ca, Tề Đẳng Nhàn vốn chuẩn bị chào hỏi.
Nào nghĩ đến đối phương trầm mặt xuống lạnh lùng nói : “Cách Hoàng Tình Ca xa một chút, cô gái như cô ấy , không phải ngươi loại rác rưởi như mày có thể vọng tưởng đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, sau đó giơ tay nói với Hoàng Tình Ca: "Này này này, Hoàng Tình Ca, chúng ta vẫn cứ là người yêu nhau đi!"
Hoàng Tình Ca đang gọi điện thoại, nghe nói như thế, cho rằng hắn chỉ là đang nói đùa, quay đầu lại mĩm cười lịch sự với Tề Đẳng Nhàn.
“Con mẹ nó...” Người đàn ông kia giận tím mặt, hận không thể đá một chân vào mặt của Tề Đẳng Nhàn.
Cô gái vừa nãy mới nói chuyện đi tới, hờ hững nói: “Lỗ Thiếu chính là công tố viên cấp cao trẻ tuổi nhất của thành phố Trung Hải, tôi khuyên anh tốt nhất không nên trêu chọc anh ấy, nói không chừng, anh sẽ hối hận!”
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, công tố viên cấp cao thật lợi hại a, không biết so với mình chuẩn tướng trẻ tuổi nhất quốc gia thì ai lợi hại hơn nhỉ.
Lỗ Nam nói: “ Bác cả của Hoàng Tình Ca hiện tại cần tiền, tao có thể giới thiệu cho ông ta một nguồn vốn tốt, mày làm được không. Cho nên, đừng nghĩ về việc đó nữa, sớm cút đi, tránh cho một lát nữa tao cho mày xấu mặt, không có chỗ chui xuống .”
Hoàng Tình Ca lúc này đã nói chuyện điện thoại xong, đang quay trở lại.
“Hai người nói chuyện gì vậy?” Hoàng Tình Ca hỏi.
Lỗ Nam cười ha ha nói: “Không có gì, cùng vị huynh đệ này tán gẫu.”
Hoàng Tình Ca oh một tiếng, Lỗ Nam liền nói: “Chúng ta đi bắn tên trước, cậu nói chuyện xong thì mau tới đây, còn thiếu một ván chưa xong đâu.”
“Được.” Hoàng Tình Ca đồng ý.
Đợi đến sau khi Lỗ Nam cùng cô gái kia rời đi, Hoàng Tình Ca mới nói: “ bác cả tôi đồng ý, đừng nói năm năm, mười năm đều không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể đồng ý để cho bác ấy đầu tư.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhận lấy hơn mười tỷ của Hoàng Văn Đào để đầu tư dài hạn và kiếm tiền , để cho ông ta tham gia cuộc thương chiến này kiếm lại một chút lợi nhuận là chuyện nhỏ , cả hai bên đều có thể có lợi.
“Còn có một chuyện nhờ vả anh, là chuyện của bố tôi.” Hoàng Tình Ca lại nghiêm túc nói.
Ngọc Tiểu Long đi tới văn phòng của Tề Đẳng Nhàn, cô vừa bước vào, dường như cả căn phòng tràn ngập một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Sau khi thấy Ngọc Tiểu Long, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: "Công vụ của Ngọc tướng lĩnh vốn bận rộn, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ tôi dạo chơi thế này?”
Ngọc Tiểu Long không thèm để ý tới hắn, phát hiện Hướng Đông Tinh cũng đang ở đó liền lập tức quay đầu nói với Hướng Đông Tinh: "Hướng Đông Tinh, nếu như cô không muốn hại chết hắn thì nhanh chóng thu tay lại đi!”
Hướng Đông Tinh không đáp, cúi đầu nghịch móng tay của mình, giống như không hề nghe thấy Ngọc Tiểu Long nói gì.
Tề Đẳng Nhàn thấy Ngọc Tiểu Long không để ý tới mình, cũng nhún vai, lười biếng tựa vào ghế nhìn cô.
"Có nghe thấy tôi đang nói chuyện không?" Ngọc Tiểu Long lạnh lùng hỏi.
"Có nghe." Hướng Đông Tình nói: "Nhưng tôi không muốn trả lời cô, vì cô nói nghe nhàm chán quá.”
Sắc mặt Ngọc Tiểu Long trở nên lạnh đi, trên khuôn mặt tinh xảo hiện ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Hướng Đông Tinh đứng dậy, lắc đầu: "Cô nói thu tay là thu tay sao? Cũng có phải là tập đoàn Hướng thị chúng tôi chủ động gây chuyện đâu."
“Là tập đoàn Hổ Môn chèn ép chúng tôi, sau đó Từ Ngạo Tuyết muốn chuộc lợi từ đó, vậy nên chúng tôi mới nhúng tay vào."
"Bao gồm cả mười tỷ Ngọc Tiểu Long cô đầu tư cho cô ta, cũng không thể nào có lợi nhuận đâu."
"Ngay từ đầu các người đã coi thường tôi như vậy, bây giờ biết đánh không được mới chạy đến bảo tôi thu tay về?"
"Các người muốn như thế nào là thế ấy? Chuyện này làm sao có dễ dàng như vậy được!”
Có lẽ khí chất của Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể áp chế đại đa số mọi người trên thế giới này, nhưng Hướng Đông Tinh không nằm trong danh sách đó, cô ta cũng là một người phụ nữ cao ngạo như nữ vương.
Ngọc Tiểu Long nghe xong những lời này của Hướng Đông Tinh, ánh mắt trở nên sắc bén: "Nếu Tề Đẳng Nhàn chết, cô cũng không sống được!”
Tề Đẳng Nhàn lên tiếng: "Thật ngại quá, tôi sẽ không chết đâu! Người ta thường nói tai họa ngàn năm như tôi làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?”
Ngọc Tiểu Long quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi không có tâm tư nói giỡn với anh, tôi nói gì anh có nghe không?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Lời của cô dựa vào cái gì mà bắt tôi nghe theo? Tôi là cấp dưới của cô, hay là chồng cô? Lời này của cô nghe có chút buồn cười.”
Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: "Bây giờ chỉ cần mỗi người lui về sau một bước, tôi cam đoan sẽ không phát sinh ra chuyện mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy, nhưng nếu các người vẫn kiên quyết như vậy tôi cũng không dám chắc.”
“Ngọc tướng quân à, chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, các người muốn chơi thế nào chúng tôi cũng quyết theo đến cùng." Hướng Đông Tinh không hề chùn bước nói.
"Mười tỷ kia của Ngọc gia tôi ăn chắc rồi, đến Chúa Giê-xu cũng không giữ được."
"Đương nhiên là tiền của cả liên minh thương nghiệp Từ thị tôi cũng sẽ ăn sạch sẽ."
Ngọc Tiểu Long nghiêm túc nói: "Đây là tối hậu thư, cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, cô xác định không trân trọng nó?”
Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc nói: "Cô chèn ép tập đoàn Hướng Thị, sau đó chúng tôi đánh trả, các người đánh không lại liền chạy tới cửa uy hiếp, đây mà gọi là cơ hội gì cơ?”
Ngọc Tiểu Long gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy thì ba ngày sau gặp lại!”
Sau khi nói xong lời này, cô quay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Ngọc Tiểu Long cũng rất rõ, Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh đã không cho họ đường lui, cuộc chiến này quả thật không thể tránh khỏi.
Kỳ thực sự kiêu ngạo của cô không đành lòng làm ra chuyện này, loại việc không thể giải quyết trên thương trường mà phải dùng loại phương thức khác khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thậm chí cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn không tới tham dự bữa tiệc do Từ Ngạo Tuyết tổ chức vào ba ngày sau để cô không cần phải ra tay.
Người như Ngọc Tiểu Long tất nhiên có thể làm việc dựa theo ý mình, nhưng áp lực của mười tỷ quá lớn, hơn nữa, áp lực từ các thế lực khác cũng không nhỏ... Tự mình làm trái ý kiến với mọi người, ngay cả Ngọc gia cũng sẽ khó tránh khỏi phải chịu một ít tổn thất.
Thế cục này buộc cô không thể không tới tìm Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh để thương lượng chuyện lui một bước, đồng thời cũng buộc cô ba ngày sau phải tiến lên, thậm chí ra tay.
“Đúng là năm đó tôi đã xem thường anh, cũng tốt, để xem lần này anh có bất ngờ gì cho tôi không!” Ngọc Tiểu Long khẽ nắm chặt tay, thầm nghĩ.
Đợi đến khi Ngọc Tiểu Long đóng cửa rời đi, Hướng Đông Tinh mới nói: "Hình như cô ta không muốn đàm phán như vậy với chúng ta, hay đúng hơn là với anh."
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đương nhiên, cô ta cao ngạo như vậy, tới lúc thật sự thua mới có thể chấp nhận là đã thua được. Ít nhất cũng không tới nỗi là người không bao giờ nhận thua."
“Nhưng mà những thứ phía sau lại thúc giục cô ta, khiến cô ta phải làm điều mình không muốn."
"Cho dù cô ta là Ngọc Tiểu Long cũng không thể giúp được chính mình."
Hướng Đông Tinh mỉm cười nói: "Anh thật sự rất hiểu cô ta, cô ta có vẻ cũng rất hiểu anh. Từ lúc tiến vào cô ta chỉ nói chuyện với tôi chứ không nói gì với anh.”
Tề Đẳng Nhàn không muốn thừa nhận mình hiểu Ngọc Tiểu Long nhiều đến mức nào.
Nhưng hắn thừa nhận Ngọc Tiểu Long thật sự rất hiểu hắn ở một phương diện nào đó.
"Đến giờ cơm trưa rồi, Hướng tổng, cùng nhau đến căng tin ăn một bữa cơm đi." Tề Đẳng Nhàn đứng dậy nói.
“Được thôi!” Hướng Đông Tinh đồng ý rất dứt khoát.
Hướng Đông Tinh quả không hổ là một người cuồng công việc, vào giờ cơm trưa cô ta triệu tập các giám đốc điều hành cấp cao của Tư Bản Thiên Lại ngồi thành một bàn, sau đó phân phó một số công việc.
Tề Đẳng Nhàn cũng rất thành thật ngồi ăn cơm trong yên lặng, những chuyện công việc này hắn không muốn tham dự chút nào.
Mọi người đều nghe thấy được điều gì đó từ giọng điệu của Hướng Đông Tinh - trận chiến quyết định cuối cùng đã đến.
"Sáng mai vẫn đến tập luyện với tôi như thường lệ." Trước khi tan tầm, Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Dương Quan Quan đang do dự ở một bên, mỉm cười nói.
“Vâng, tôi biết rồi..." Dương Quan Quan vội vàng gật đầu đồng ý.
Dương Quan Quan sợ gần đây Tề Đẳng Nhàn bận rộn, không thể dạy võ công cho mình và Hoàng Sung.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là năm giờ sáng, Tề Đẳng Nhàn mang theo hai người luyện công trên núi Vân Đỉnh.
Sau khi luyện công xong, hắn trở về phòng thay quân phục.
"Uầy, quân phục trông hấp dẫn nhỉ!" Lý Vân Uyển mặc áo ngủ rộng thùng thình, vừa mới ngủ dậy đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã chỉn chu quần áo chuẩn bị đi, không khỏi trêu chọc một câu.
"Mau lại đây để chị sờ nào." Cô ta đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, tay bắt đầu giở trò.
Tề Đẳng Nhàn thiếu kiên nhẫn gạt tay cô ta ra, cười như không cười nói: "Đùa hay đấy, tôi chỉ sợ đến cuối cùng em không đùa được nữa.”
Lý Vân Uyển vui vẻ, chạm nhẹ vào vai Tề Đẳng Nhàn, dặn dò: "Gần đây mọi việc đều phải cẩn thận, càng đến thời khắc mấu chốt càng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy được nhiều người quan tâm như vậy, cả ngày không ngừng dặn dò hắn cẩn thận, nhưng mà đây cũng là một loại hạnh phúc mà trước đây hắn chưa từng được cảm nhận.
Sau khi rời khỏi Đế Đô, hai bố con hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tự sinh tự diệt.
Ở trong nhà tù U Đô, bố hắn cũng chưa bao giờ chăm sóc hắn mà ngược lại còn tra tấn, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Cũng may tính hắn tranh đua, không bị tra tấn chết mà còn trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Tôi đến sư đoàn 81, em đi làm đi, có chuyện thì liên lạc ngay cho tôi." Tề Đẳng Nhàn ôm Lý Vân Uyển hôn một cái, sau đó nói tạm biệt.
Rất nhanh Tề Đẳng Nhàn đã đến sư đoàn 81.
Tưởng Thiên Hà trực tiếp tìm tới hắn, thấp giọng nói: "Hôm nay chiến bộ bên kia phái người qua, nói là muốn kiểm tra trình độ đao nhọn của đại đội.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đến thì đến..."
Tưởng Thiên Hà nói: "Họ nhắm vào cậu.”
“Nhằm vào tôi?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, thanh âm lạnh tám độ.
Chương 402 Lâm Từ Long
"Ai nhằm vào tôi cơ, không phải là Ngọc Tiểu Long chứ?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Tưởng Thiên Hà, vẻ mặt khó hiểu.
Tưởng Thiên Hà lắc đầu, nói: "Không phải Ngọc tướng lĩnh, cô ta đâu có rảnh mà đến sư đoàn 81 của chúng ta đi linh tinh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thì anh cứ nói là ai luôn đi không phải là xong rồi à?"
“Lâm Từ Long." Tưởng Thiên Hà ho khan một tiếng, đáp.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, tất nhiên hắn rất quen với cái tên này.
Lâm Từ Long là họ hàng nhà họ Tề, quan hệ với hắn không được tốt lắm, ngày trước khi hắn và bố bị đuổi khỏi Đế Đô, Lâm gia còn tham gia cổ vũ nữa kìa.
Gia tộc Tề gia quá lớn, khó tránh khỏi mất đoàn kết, cho nên Tề Đẳng Nhàn và Tề Bất Ngữ không thể không diễn khổ nhục kế lừa gạt nhà họ Tề và mọi người.
Lâm Từ Long là người bị mắc lừa, cũng là người không có chung quan điểm với Tề Đẳng Nhàn và Từ Bất Ngữ.
Nhưng Lâm Từ Long này là một người có bản lĩnh, từ khi nhập ngũ tới nay đã cho thấy tài năng hơn người, cùng với xuất thân từ Tề gia, có thể nói là con đường thăng tiến thẳng tắp phất như diều gặp gió.
Giờ đây Lâm Từ Long đã có quân hàm đại tá.
Tề Đẳng Nhàn và Tưởng Thiên Hà rất nhanh đã chạy tới sân huấn luyện của Đại đội Đao Nhọn, vừa tới đã nhìn thấy Lâm Từ Long đang đứng thẳng ở giữa sân.
Sau khi Lâm Từ Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt nhanh chóng lạnh đi.
Tất nhiên sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng vui vẻ gì, lúc trước tên này cũng không ít lần nói xấu Tề Bất Ngữ, việc hai bố con hắn bị trục xuất khỏi Đế Đô cũng có một phần góp sức từ anh ta.
Các chiến sĩ ở đây nhìn Lâm Từ Long bằng ánh mắt không mấy thân thiện, anh ta chỉ mới đến sân huấn luyện đã mắng bọn họ một trận rồi.
"Đây chính là Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 được ca tụng là át chủ bài sao? Chỉ với trình độ đó?" Sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn tới, giọng nói của anh ta cố gằn cao hơn mấy tông, cười lạnh nói.
Các chiến sĩ Đại đội Đao Nhọn đều mặt đỏ tai hồng, có chút khó chịu nhưng ngại biểu hiện.
Trước khi Tề Đẳng Nhàn đến, Lâm Từ Long đã so tài cùng bọn họ một hồi, kết quả là cả đám đều bị đánh bại, hoàn toàn không ai có thể trở thành đối thủ của anh ta.
Ở trong quân đội, thực lực chính là tất cả, nếu Lâm Từ Long có thể đè ép bọn họ đến mức không thể ngẩng đầu lên được rồi thì họ cũng không có mặt mũi nào mà nổi giận được.
Lâm Từ Long cười lạnh, nói: "Xem ra huấn luyện viên của mấy người cũng chỉ là một tên vô dụng, xương cốt của mấy người không tệ nhưng lại chỉ đến trình độ này, đúng là khiến người khác thất vọng!”
“Cúi chào!”
Đại đội trưởng thấy Tưởng Thiên Hà và Tể Đẳng Nhàn đi tới, lập tức hét lớn một tiếng.
Tất cả chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều đồng loạt chào hỏi hai người.
Tề Đẳng Nhàn khoát tay áo, nói: "Nghỉ, chuyện gì vậy?”
Đại đội trưởng đỏ mặt nói: "Báo cáo huấn luyện viên, vị này là Đại tá Lâm do Chiến bộ phái xuống, chịu trách nhiệm kiểm tra thành tích huấn luyện của từng đơn vị."
“Chúng tôi biểu hiện quá tệ nên bị Đại tá Lâm dạy bảo một trận."
“Chúng tôi đã làm mất mặt sư đoàn 81!”
Sắc mặt Tưởng Thiên Hà có chút khó coi, mặc dù Lâm Từ Long chạy đến kiếm cớ làm khó Tề Đẳng Nhàn, nhưng lại làm xấu mặt sư đoàn 81 của bọn họ, người làm Sư đoàn trưởng như anh ta đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
Lâm Từ Long nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Cậu chính là huấn luyện viên của Đại đội Đao Nhọn thuộc sư đoàn 81? Có chút trình độ này cũng mang đi huấn luyện được, coi đây là nhà trẻ mà đến dạy bảo con cháu sao?”
Đám cấp dưới Lâm Từ Long mang đến cũng bật cười.
Tuy họ không biết thanh niên trẻ này dựa vào cái gì làm huấn luyện viên, nhưng có thể trông thấy không phải người có thực lực mà là nhờ vào quan hệ mới vào được.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, nhìn Lâm Từ Long, nói: "Họ Lâm này, không ngờ đến anh lại chạy theo tôi đến tận Trung Hải cơ đấy, thật đúng là cố chấp.”
Lâm Từ Long thản nhiên nói: "Con chó bị bỏ rơi thì nên ngoan ngoãn giống con rùa rụt cổ trong nhà tù nhỏ chốn nông thôn, không nên đến thành phố lớn lừa người như vậy đâu. Cho dù dựa vào quan hệ để trở thành huấn luyện viên thì cũng chỉ đi chọc cười người khác mà thôi!”
Trong lòng Lâm Từ Long có chút khó chịu, anh lăn lộn bao nhiêu năm mà mới chỉ lên được chức vị đại tá.
Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại một bước lên mây, được Chiến bộ phong hàm Chuẩn tướng!
"Yo, một con chó bị bỏ đi mà còn có thể tìm được mối quan hệ trâu bò như vậy, anh đường đường Lâm Từ Long lại không có được, khác gì không bằng cả đồ vô dụng như tôi." Tề Đẳng Nhàn cười nửa miệng nhìn Lâm Từ Long, nói.
Ánh mắt Lâm Từ Long trở nên lạnh lùng.
Tề Chờ Nhàn nói: "Nhìn thấy cấp trên không biết cúi chào à?”
Vẻ mặt Lâm Từ Long khinh thường, nói: "Cấp bậc của cậu đúng là cao hơn tôi một chút, nhưng muốn để tôi cúi chào, cậu nghĩ mình xứng sao?”
“Ngày trước tôi có thể đuổi bố con cậu ra khỏi Đế Đô như đuổi chó, hôm nay tôi cũng có thể khiến cậu rời khỏi quân đội giống như vậy!”
"Cậu nghĩ sao tôi phải chào một con chó cùng cái đuôi của nó vậy?"
Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều cảm thấy phẫn nộ thay Tề Đẳng Nhàn, bọn họ biết khả năng của hắn, nhưng vào giờ phút này lại có người đến làm nhục huấn luyện viên tôn kính của bọn họ như vậy khiến ai cũng thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu thôi cũng vô dụng, Lâm Từ Long là đại tá, lại còn thân thiết với cấp trên, bọn họ không thể đắc tội với anh ta được.
Huống gì trong lúc thi đấu vừa rồi, đúng là họ bị Lâm Từ Long đánh không ngẩng đầu lên được, sao bây giờ dám lên mặt được.
Đối với sự sỉ nhục của Lâm Từ Long, Tề Đẳng Nhàn lại trông rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
Thái độ của hắn giống như một người bình thường không chấp chó hoang sủa bậy vậy.
“Tưởng sư trưởng, tôi cho rằng sư đoàn 81 là sư đoàn át chủ bài dưới trướng chiến bộ chúng ta, dù gì cũng phải ra dáng một đội át chủ bài!”
"Đặc biệt là Đại đội Đao Nhọn của các người càng phải ra dáng mới phải."
"Vừa rồi tôi thi đấu với thành viên Đại đội Đao Nhọn của mấy người, kết quả không một ai ra thể thống gì, vậy chắc chắn là do khâu lựa chọn huấn luyện viên có vấn đề."
"Sau khi công việc ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ cáo cáo lên cấp trên vấn đề này, nộp đơn xin đổi huấn luyện viên cho các cậu."
Sắc mặt Lâm Từ Long lạnh lùng nói, mục đích anh ta tới sư đoàn 81 chính là đá Tề Đẳng Nhàn ra ngoài, sau đó nghĩ cách tước đi quân hàm Chuẩn tướng của hắn.
Anh ta lăn lộn lâu như thế mới có thể leo lên chức vụ Đại tá, tên bị bỏ rơi Tề Đẳng Nhàn này dựa vào cái gì mà có chức vụ cao hơn anh ta được cơ chứ?
Chức huấn luyện viên cho Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 là công việc đầu tiên mà Tề Đẳng Nhàn đảm nhận, nếu như làm không tốt thì chỉ sợ là đến Phó Phong Vân cũng không giữ được hắn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi vui vẻ, nói: "Thù oán gì đây?”
Lâm Từ Long lạnh lùng: "Thấy cậu ngứa mắt, không được sao?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, đây thật đúng là một lý do vô cùng tốt đấy chứ!
“Tôi đấm cậu một phát xem cậu có khó chịu không nhé?’
“Lại đây tôi tát một cái xem có bực không nào?”
Lời này của Lâm Từ Long thật giống đại ca học đường đang bắt nạt bạn bè.
"Nhưng mà nếu cậu nguyện ý quỳ xuống xin lỗi vì đã vô lễ với Tề Vân Phong đại ca, cũng thề sau này trung thành với tôi, tôi sẽ cân nhắc về việc bỏ qua."
Vẻ mặt Lâm Từ Long ngạo nghễ, thản nhiên nói: "Phải nhớ cho kỹ, cậu đã không còn là người của Tề gia nữa, người của Tề gia tới tìm cậu, yêu cầu cậu thoả hiệp đã là cho cậu mặt mũi rồi!"
“Nếu cậu không biết tốt xấu gì, tự chuốc lấy phiền phức thì thôi.”
Tề Đẳng Nhàn hiểu rõ, đây cũng chỉ là trận đại chiến thương mại giữa tập đoàn Hướng thị và liên minh thương nghiệp Từ thị.
Nói không chừng Lâm gia cũng ném mấy triệu ở chỗ Từ Ngạo Tuyết rồi?
Chương 403 Bát quái ma chưởng
"Trung thành với anh?"
"Cũng chỉ là một đại tá mà thôi, để Chuẩn tướng như tôi trung thành với anh sao?"
"Chuyện cười này rất thú vị đó."
Tề Đẳng Nhàn cười tươi, như thể thực sự bị Lâm Từ Long chọc cười.
Lâm Từ Long nhìn thấy điệu bộ cà lơ phất phơ của Tề Đẳng Nhàn, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thì cậu cứ chờ bị bãi nhiệm đi!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói: "Lâm Từ Long, chẳng qua do năm đó anh may mắn có được một sư phụ tốt cho nên bây giờ mới có thể tác oai tác quái ở chỗ này mà thôi. "
“Nếu không bây giờ tôi chọn đại một chiến sĩ ra cũng có thể đè đầu anh trên đất."
"Anh cảm thấy tôi không đủ tư cách đảm nhiệm chức huấn luyện viên của bọn họ, thế anh nói cho tôi nghe xem ai có tư cách này?"
Lâm Từ Long từ nhỏ đã theo sư phụ đi học võ, vậy nên anh ta mới có thể tham gia vào quân đội.
Lâm Từ Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, khinh thường nói: "Vẫn không nhịn được sao? Muốn đánh với tôi à, cậu chắc chưa?”
Tề Đẳng Nhàn thở dài: "Vốn cũng không muốn chấp loại rác rưởi như anh, nhưng anh lại chủ động chạy tới chỗ tôi nhảy lên nhảy xuống, chỉ sợ không xử lí sẽ khiến sau này gặp phiền phức không đáng có.”
Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều chờ mong Tề Đẳng Nhàn ra tay, có thể dạy bảo lại tên Lâm Từ Long này một bài học!
"Được, nếu như cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ không đến đây gây chuyện nữa."
“Nhưng nếu cậu thua thì phải tự mình xin từ chức, không lại làm xấu mặt chiến bộ!”
Lâm Từ Long hoạt động cổ hai cái, sau đó căng hai tay, vẻ mặt thoải mái nói.
Tề Đẳng Nhàn cười không nói gì.
"Nào tới đi, mất hồn cái gì?" Lâm Từ Long lạnh nhạt nói.
"Anh chỉ nói khi tôi thua, không nói nếu anh thua sẽ như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn cười cười.
Lâm Từ Long cười nhạo một tiếng, lắc đầu.
"Không phải chứ, loại rác rưởi như cậu cảm thấy mình sẽ thắng được Lâm đại tá sao?"
"Đùa giỡn hơi lố rồi, người thắng được Đại tá Lâm đương nhiên có nhưng chắc chắn không phải hắn!"
"Một đứa bị đuổi ra khỏi nhà, loại rác rưởi lên trong nhà tù, sẽ không cho rằng khi mình dựa vào quan hệ để làm Chuẩn tướng rồi có thể không để người khác vào mắt chứ?"
Đám cấp dưới đi theo Lâm Từ Long đều nhịn không được cười to, bọn họ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên khoác lác mà thôi.
Bọn họ đều biết các chiến sĩ Đại đội Đao Nhọn có chút trình độ, chẳng qua xui xẻo gặp phải Lâm Từ Long mà thôi.
Nhưng mà có trình độ thì liên quan gì đến Tề Đẳng Nhàn? Hắn cũng chỉ chỉ mới tham gia huấn luyện gần đây mà thôi.
Lâm Từ Long nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội tranh đấu cũng đã là cho cậu mặt mũi rồi, cậu còn muốn thắng?”
“Ha ha ha. Cậu có chắc là não mình không bị úng nước không? Cũng biết sư phụ tôi tiếng tăm như thế nào mà loại rác rưởi lớn lên trong nhà tù như cậu có thể so sánh được?”
“Tôi sẽ không thua, người thua chỉ có thể là cậu mà thôi!”
Lời nói của Lâm Từ Long rất kiêu căng, căn bản là không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt.
“Được rồi, xem ra cậu rất cố chấp đấy nhỉ?”
"Nếu tôi thua, tôi sẽ quỳ xuống bò từ đây ra ngoài, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của cậu nữa."
Lâm Từ Long ngẩng đầu lên, rất kiêu ngạo nói.
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Vậy anh quỳ xuống đi!”
Lâm Từ Long vừa định trả lời đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt bằng một tốc độ cực nhanh, khiến anh ta bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.
Sau đó, anh ta nhìn thấy bàn tay Tề Đẳng Nhàn vung lên, từ trên không trung đập xuống!
Trong nháy mắt, bàn tay Tề Đẳng Nhàn như được bơm hơi phồng lên, mỗi một ngón tay đều thô như cà rốt, toàn bộ bàn tay giống như một cái quạt bồ lớn!
Khi bàn tay hạ xuống, không khí mang theo gió lạnh tràn vào cổ áo của Lâm Từ Long, thoáng cái đã kéo căng quần áo anh ta, biến anh ta thành một tên mập.
"A!!"
Lâm Từ Long nhìn thấy một màn này không khỏi thốt thành tiếng, đồng thời vận đủ khí lực, hai tay hướng lên trên đỉnh.
Làn gió kia thổi mạnh đến mức mí mắt anh ta không mở ra nổi!
“Rầm!”
Một tiếng đát động núi rung truyền đến.
Cơ thể Lâm Từ Long lay động, hai tay bủn rủn, anh ta cảm thấy nướu răng mình mỏi nhừ từng chiếc răng rụng ra.
Hai đầu gối anh ta mềm nhũn, chưa kịp phản ứng đã quỳ rạp trên mặt đất trong tích tắc.
Chỉ một chiêu mà thôi, Tề Đẳng Nhàn đã khiến một đại cao thủ như Lâm Từ Long quỳ rạp xuống đất, mất đi sức chiến đấu, điều này cũng quá kinh khủng rồi.
Ngay cả các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
Lần trước nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn một quyền đã đánh bay trợ thủ Lý Trường Hồng của Lý Gia Quyền bay vài thước đã cảm thấy đủ kinh người rồi, nhưng lần này lại càng khủng bố hơn, chỉ một chưởng đã phế đi Lâm Từ Long không ai sánh được!
"Không thể nào..." Miệng Lâm Từ Long chảy máu, cả người mềm nhũn, sức đứng lên cũng không có, trong miệng lẩm bẩm nói.
Cấp dưới của Lâm Từ Long mới đây còn ồn ào bây giờ đã im thin thít, ngay cả hít thở cũng khẽ khàng.
Bọn họ không thể tin được cao thủ như Lâm Từ Long lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh một chưởng đến mức quỳ rạp xuống đất!
Tề Đẳng Nhàn thu tay về, khẽ đút vào trong túi, nhếch mép cười: "Vừa đúng lúc, quỳ ra ngoài cho tôi xem đi.”
"Cậu cậu…Cậu không có võ đức. Cậu đánh lén!” Một cấp dưới của Lâm Từ Long phục hồi tinh thần lại, giận dữ quát lớn.
"Phải không? Vậy cậu lại đây đánh quang minh chính đại với tôi, tôi nhường cậu ba chiêu.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng.
Người này sợ đến rụt cổ lại, Lâm Từ Long còn bị Tề Đẳng Nhàn cho một chưởng đã nằm im, cậu ta mà lên thì bị đánh thành chó chết luôn mất?
Tề Đẳng Nhàn đưa tay vỗ nhẹ lên gò má Lâm Từ Long, lạnh nhạt nói: "Lâm Đại tá, anh phải nhớ kỹ, đừng dại làm chim đầu đàn cho người ta, kết cục thảm lắm.”
Lâm Từ Long nóng lòng từ Đế Đô chạy đến sư đoàn 81 để tìm Tề Đẳng Nhàn gây phiền phức như vậy, đương nhiên đằng sau có người tác động.
Tất nhiên cũng một phần là do Lâm Tòng Long thực sự không để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, cảm thấy khí phách của mình có thể làm cho Tề Đẳng Nhàn sợ đến mức tè ra.
Nào biết được người ta mạnh mẽ như vậy, chỉ một cái tát đã khiến anh ta gục xuống.
Lâm Từ Long cắn răng nói: "Bát quái ma chưởng, không nghĩ tới chưởng kình của cậu lại khủng bố như vậy... Có chút lợi hại!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Bình thường thôi, nếu tôi không có tài cán gì thì mấy năm nay làm sao mà sống được. Ngược lại người có xuất thân từ sư phụ tốt như anh hình như cũng không có giỏi đến mức đó!”
Lúc này các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều hò reo, cả đám phấn khích không chịu nổi.
Cấp dưới của Lâm Từ Long đều che mặt mo lại, trông xấu muốn chết, những tiếng hoan hô này đối với bọn họ mà nói chói tai cực kì, không khác gì tát vào mặt họ.
"Khó trách tuổi còn trẻ như vậy đã bị Phó lão đặc biệt đề bạt thành Chuẩn tướng Tổng cục Chính trị, bản lĩnh này không phục không được..." Nhìn một màn này, trong lòng Tưởng Thiên Hà âm thầm kinh ngạc.
Hiện tại anh ta đối với Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn tâm phục khẩu phục, với thân thủ này mà được giao cho chức vụ Chuẩn tướng đúng là không quá đáng.
Phải biết rằng các quốc gia phải tốn rất nhiều sức lực để có thể thu hút được những nhân tài như này, chỉ dựa vào một chức vị Chuẩn tướng đã có thể lôi kéo được một nhân tài như Tề Đẳng Nhàn thì quả thực quá lời.
Chương 404 Nước sâu
Chương 404: Nước sâu
Lâm Từ Long đương nhiên cũng là một bộ mặt chết chóc.
Khi bạn cho rằng đối thủ của mình cùng lắm chỉ là một con kiến, bạn có lòng tin tràn đầy chỉ một cước đạp xuống, cảm thấy có thể trực tiếp giẫm chết nó.
Nhưng cuối cùng, bạn lại phát hiện, con kiến đó lại là một con hổ, nó biến hóa nhanh chóng, một cú ngoặm răng liền có thể cắn đứt đầu bạn.
“Thật ra thì, chỉ cần dựa vào việc anh đụng đến thượng quang, tôi đã có thể quang minh chính đại giết chết anh rồi.”
“Nhưng dù sao anh cũng là họ hàng của Tề gia, mặc dù không có quan hệ huyết thống gì với tôi, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là anh em họ.”
“Sau này làm người nên khiêm tốn một chút, đừng nghĩ đến việc lên mặt, cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười hâm chọc nhìn Lâm Từ Long, chậm rãi nói.
Sắc mặt Lâm Từ Long trắng bệch, hung hăng nắm chặt nắm đấm của mình, anh ta thực sự có chút hối hận vì đã đến đây.
Cũng không biết tin đồn kia ở Đế Đô là do ai lan truyền, nói là Tề Đẳng Nhàn làm chuẩn tướng, sau đó thỉnh thoảng lại có người ở bên tai anh ta nói vài câu.
Ngọn lửa trong lòng anh ta, cũng lúc càng khó kiềm chế.
Thêm vào đó, Tề Vân Phong tuyên bố với bên ngoài rằng Tề Đẳng Nhàn vô lễ, đuổi ông ta ra khỏi TianLai Capital, lại càng cho anh ta một cái cớ làm khó dễ.
Phấn khích đến đây, kết quả lại là đưa đầu vào miệng súng, quỷ mới biết làm thế nào mà một kẻ nhà quê chui ra từ nhà tù nhỏ bé này, lại luyện ra được một thân sức mạnh cường bạo như vậy?
“Tề Đẳng Nhàn, cậu đây là biết rõ không thể mà vẫn làm, đi đến cuối cùng, cũng chẳng qua là tự chịu diệt vong!”
“Triệu gia, là gia tộc cậu có thể chống lại sao?!”
Lâm Từ Long vẻ mặt dữ tợn nói.
Tưởng Thiên Hà ở một bên nghe nói như thế, sắc mặt cũng không khỏi thay đổi.
Triệu gia, còn có thể có Triệu gia nào?
Tề Đẳng Nhàn nói: “Nợ, cuối cùng cũng phải trả, Triệu gia nợ tôi bao nhiêu, tôi sẽ đòi bấy nhiêu. Lâm Từ Long, ngoan ngoãn cút về Đế Đô đi, Trung Hải nước sâu, không phải là nơi mà một con cá chạch nhỏ như anh có thể trộn lẫn vào!”
Sau khi nói xong lời này, hắn một cước đá bay lên.
“ oàng!”
Cơ thể Lâm Từ Long bay ra ngoài như một con diều đứt dây, vẽ nên một đường cong xinh đẹp trên không trung, rơi ra khỏi sân huấn luyện.
Tề Đẳng Nhàn ngược lại cũng nhân từ, cho Lâm Từ Long một ít thể diện, lần này, anh ta không cần phải từ đây bò ra ngoài.
Tưởng Thiên Hà thấy một màn như vậy không khỏi ngượng ngùng cười cười, người ta cũng đã là bại tướng dưới tay rồi, không cần phải động thủ, cách làm này có chút lưu manh a!
Anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự rất mạnh, nhưng thái độ làm người lại có chút nhỏ nhen, xét cho cùng, lần trước đánh bại Lý Trường Hồng cũng là bày mưu tính kế, lần này lại là đột nhiên tấn công đánh bại Lâm Từ Long.
Tề Đẳng Nhàn nếu biết được tâm tư này của Tưởng Thiên Hà, cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận, hắn từ nhỏ tiếp xúc với đám cặn bã, đương nhiên sẽ cảm thấy không từ thủ đoạn để chiến thắng là chuyện bình thường.
Đối mặt với người đáng tôn kính, hắn có lẽ vẫn có ba phần tôn trọng, nghiêm túc đối đãi.
Nhưng đối mặt với người khiến hắn khinh thường, vậy thì chỉ có thể cười ha ha...
Đám thủ hạ của Lâm Từ Long thấy anh ta bị đá bay ra ngoài, sắc mặt biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài, đỡ người từ dưới đất lên.
Một cước này thoạt nhìn rất nặng, nhưng thực chất không sao, Lâm Từ Long lại là người luyện võ nhiều năm, gân cốt da thịt sức chịu đựng sớm đã khác với người bình thường, cho nên không có bị thương quá nặng.
“ Đi” Lâm Từ Long sắc mặt tối tăm nghiến răng nghiến lợi nói, lần này đến Trung Hải, thế mà lại mất hết mặt mũi, chỉ có thể quay về trước sau này tìm cách quay trở lại.
Lâm Từ Long vừa đi, các chiến sĩ đại đội tiên phong lập tức xúm lại, hoan hô tới tấp.
“Giáo quan thật lợi hại, một chưởng liền trực tiếp hạ gục người ta rồi !”
“Chiêu này của giáo quan tên là gì vậy, nói cho tôi biết đi, tôi học hỏi một chút a!”
“Cầu xin giáo quan truyền thụ tuyệt học, tôi nhất định cố gắng học tập.”
Các chiến sĩ mồm năm miệng mười, không tiếc lời ca ngợi, khen Tề Đẳng Nhàn lên tận trời xanh.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được đắc ý cười, nói: "Một chưởng này chỉ là Ma Chưởng trong Bát Quái Chưởng bình thường mà thôi, đúng như tên gọi, vung ra, giống như Ma Bàn vậy.
“Được rồi được rồi, đừng dông dài nữa, mau xếp thành hàng, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện hôm nay đi.”
“Các ngươi hôm nay bị loại rác rưởi như Lâm Từ Long làm cho nhục nhã, khiến cho ta rất mất mặt a, hôm nay nhiệm vụ tăng gấp đôi!”
Các chiến sĩ mặt lập tức suy sụp xuống, vừa rồi nịnh nọt cũng vô dụng, còn gia tăng huấn luyện, thật là quá đáng nha...
Tề Đằng Nhàn hơi có chút cảm thấy bản thân đem tâm lý của một nhà tư bản áp bức nhân viên tăng ca miễn phí vào sư đoàn 81.
Sau khi kết thúc hai giờ huấn luyện, các chiến sĩ đều mệt giống như chó vậy, từng người ngã ngửa xuống đất thở hổn hển.
Hôm nay đã rất lạnh rồi, nhưng bọn họ vẫn nằm như vậy không muốn dậy, không còn cách nào khác, thật sự quá mệt mỏi rồi.
“Kết thúc.”Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, vỗ vỗ tay, sau đó lập tức rời khỏi sân huấn luyện.
Đại đội trưởng ở phía sau đuổi theo, nói: “ Giáo Quan, khi nào tôi có thể lại mang theo súng phóng tên lửa bắn lần nữa ở hiện trường a?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chờ bọn họ cải tạo xong rồi nói sau!”
Hắn đã theo dõi diễn biến của khách sạn Antianxia , gần đây đích thực là đang cải tạo, xem ra, Từ An không nỡ chi tiền, khách sạn này, mặc dù còn phải bị phá một lần nữa, nhưng dù sao suy cho cùng cũng phải kinh doanh.
Tề Đẳng Nhàn khoác chiếc áo khoác lớn , rời khỏi sư đoàn 81, nhìn lên bầu trời có chút âm u.
“thời tiết thay đổi nhanh thật, xem ra, mấy ngày sắp tới sẽ có tuyết rơi” Hắn lên chiếc Volkswagen Phaeton của mình, một đường lái thẳng đến công ty.
Hắn đối với trạng thái của bản thân gần đây vô cùng hài lòng, hôm nay một chưởng kia, uy lực có chút ngoài dự liệu của hắn.
Đi được nữa đường, hắn nhận được điện thoại của Hoàng Tình Ca.
Đã lâu rồi cũng không liên lạc với vị công chúa đệ nhất của thành phố này, có lẽ, Hoàng Tình Ca đã tỉnh táo, hiểu rõ cảm xúc của bản thân dành cho Tề Đẳng Nhàn, thật ra chỉ là sự biết ơn, chứ không phải tình yêu.
“Tề Đẳng Nhàn, bây giờ có rảnh không?” Hoàng Tình Ca cười nói.
“Tôi có thể nói không rảnh sao?” Tề Đẳng Nhàn biết đây là giọng điệu có việc cần hắn giúp đỡ.
Hoàng Tình Ca ngạc nhiên một chút, sau đó dở khóc dở cười nói: “Tôi đang chơi ở câu lạc bộ Thượng Động anh mau tới đây đi, có chuyện muốn nói với anh.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không muốn vận động lắm.”
Hoàng Tình Ca nói: “Mau tới đây đi, còn là bạn bè hay không?”
Tề Đẳng Nhàn cười bất lực, nói: “Được rồi được rồi, cô chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.”
Hoàng Tình Ca nói: “Ừm ừm, tôi ở bãi tập bắn cung bên này, chờ anh nha!”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ Hoàng Tình Ca chơi cái gì không chơi, nhất định phải đi bãi tập bắn cung gì đó, sẽ không phải lại ở nơi đó gặp phải Ngọc Tiểu Long chứ?
Tuy nhiên, từ sau khi lần trước hắn thắng Ngọc Tiểu Long, cô cũng rất ít xuất hiện ở bãi tập bắn cung đó nữa.
Nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn sẽ đến, cho nên, phong độ của câu lạc bộ vẫn được duy trì khá tốt, dù sao, có chiêu bài Ngọc Tiểu Long ở đó, không cần lo không kinh doanh được.
“Nếu như doanh nghiệp nào có thể để Ngọc Tiểu Long làm quảng cáo tuyên truyền cho bọn họ, chậc chậc, vậy làm ăn phỏng chừng không cần phải nói.” Tề Đẳng Nhàn trong lòng nghĩ một chuyện không có khả năng thực hiện.
Rất nhanh, hắn lái xe đến câu lạc bộ Thượng Động, siết chặt áo khoác lớn bên ngoài.
Dù sao bên trong đang mặc một bộ chiến phục màu đen, trên vai còn gắn quân hàm chuẩn tướng Long Tinh cứ như vậy xuất hiện ở nơi đông người, không khỏi có chút quá nổi bật.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn có đôi khi cũng rất lẳng lơ, nhưng không phải lúc nào cũng lẳng lơ như vậy.
Chương 405 Một tỷ
Hoàng Tình Ca chơi bắn cung với một vài người bạn ở bãi tập bắn cung, những người xung quanh cô ấy, đương nhiên đều là con cháu cán bộ cấp cao
Khi Tề Đẳng Nhàn đến, vừa lúc Hoàng Tình Ca đặt cung xuống, nhìn thấy trang phục của hắn không thể nhịn được cười nói : “Như thế nào anh lại ăn mặt giống như một ông chú nhỏ vậy ?”
Tề Bình Nhàn nhún vai nói: “Chẳng lẽ không đẹp trai sao?”
“Tình Ca, người này là ai vậy?”
Một cô gái hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn có chút không thiện cảm, giống như là đang đánh giá một con cóc ghẻ vọng tưởng ăn thịt thiên nga.
Hoàng Tình Ca nói: “Một người bạn tốt, tôi tìm anh ấy có chút chuyện cần thương lượng.”
Tề Đẳng Nhàn tù lâu đã quen với những kẻ nhìn bề ngoài xem thường người khác, nên mặc kệ.
Hoàng Tình Ca trực tiếp dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một khu nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó chọn hai ly cà phê Blue Mountain đắt đỏ, chuẩn bị cùng hắn nói chuyện.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, tôi rất bận đấy!” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Tôi biết, tôi biết, anh là người rất bận rộn a!” Hoàng Tình Ca mím môi cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt nhẹ tóc mái trên trán, tạo cho người ta cảm giác đẹp không sao tả được.
Tề Đẳng Nhàn đối với cô ây không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng điều này cũng không cản trở tâm trạng ngắm nhìn mỹ nữ của hắn.
Như lão đại gia nói: “Tôi mỗi ngày đều phải nhìn nữ nhân, bởi vì nhìn nữ nhân, có thể khiến tôi hạnh phúc về thể chất và tinh thần!”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy bản thân nhìn nhiều mỹ nữ một chút, ít gặp những kẻ ngốc như Lâm Từ Long, có lẽ có thể sống lâu trăm tuổi.
Hoàng Tình Ca trầm ngâm một lát, lúc này mới cười nói:”Là như này, bác cả tôi muốn đầu tư vào tập đoàn Hướng Thị, hỏi anh còn thiếu vốn không.”
Tề Đẳng Nhàn mới gặp qua Hoàng Văn Đào vài ngày trước đây, bây giờ Hoàng Tình Ca liền tới hỏi hắn về chuyện này, làm cho hắn có chút kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn suy nghĩ lại trong chốc lát cũng đã hiểu ra.
Trước đây, hắn tự mình đến nhà Hoàng Văn Đào cùng Hoàng Văn Lãng huynh đệ hai người họ nói qua việc hủy bỏ đầu tư.
Tuy nhiên, Hoàng Văn Lãng không coi ra gì, Hoàng Văn Đào càng không coi ra gì, chỉ cho rằng hắn là vì giảm bớt áp lực cho tập đoàn Hướng Thị mà đến.
Hiện tại thì sao, vốn của Hoàng Văn Đào đã bị mắc kẹt, nhất định sẽ thua lỗ toàn bộ khoản đầu tư này, tổn thất này, khiến cho ông ta rất đau lòng.
Ngay từ đầu không nghe lời Tề Đẳng Nhàn nói, Hoàng Văn Đào đến TianLai Capital với khuôn mặt già nua , lại muốn nói chuyện đầu tư kiếm tiền, thật đúng là không có mặt mũi.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhờ tới cháu gái Hoàng Tình Ca người có quan hệ không tệ với Tề Đẳng Nhàn tới hỏi câu này.
Hoàng Kỳ Bân tự nguyện giúp đỡ, dù sao anh ta và Tề Đẳng Nhàn có thể nói là bạn chí cốt sau khi trải qua một đêm ở Thủy Hội.
Nhưng Hoàng Văn Đào cảm thấy anh ta không đáng tin cậy, nhờ vả người khác loại chuyện này, vẫn là để cho một mỹ nữ xinh đẹp làm sẽ thỏa đáng hơn , nhiệm vụ đương nhiên liền rơi xuống trên người Hoàng Tình Ca.
“Nói thật thì, không thiếu.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Hoàng Tình Ca cũng không ngạc nhiên, các doanh nghiệp khác đều đi khắp nơi để xin vốn, nhưng tập đoàn Hướng Thị không cần thiết a, năm mươi tỷ đồng, con mẹ nó giàu nứt đố đổ vách a...
Hoàng Tình Ca thở dài nói: “Thực sự, cũng trách tôi với anh trai tôi lúc trước không quá coi trọng chuyện này. Nếu không, nếu tôi khuyên bảo bố tôi với bác cả, nói không chừng bọn họ sẽ hồi tâm chuyển ý!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Thời điểm đó, Hoàng đại tiên sinh không tín nhiệm tôi, vậy cũng bình thường, không có gì đáng trách. Cho dù cô đi khuyên bảo, đoán chừng cũng không có tác dụng.
Hoàng Tình Ca chỉ có thể cố gắng thuyết phục nói: “Anh xem, có thể để bác cả tôi đầu tư vào không? Bác ấy đã cố gắng gom góp thế chấp tài sản, có thể góp vốn khoảng một tỷ.”
Giá trị là giá trị, tiền mặt là tiền mặt.
Có một số ông chủ lớn giá trị tài sản lên đến hàng trăm tỷ, nhưng tiền mặt trong tay có lẽ cũng chỉ khoảng vài triệu thì không có gì lạ.
Hoàng Văn Đào ném nhiều tiền như vậy vào liên minh kinh tế Từ Thị mà không làm gì, còn có thể gom góp được mười tỷ đoán chừng cũng là liều cái mạng già, nói không chừng là dùng cả mối quan hệ của em trai mình Hoàng Văn Lãng từ ngân hàng nào đó gom góp được một chút...
Lúc nói lời này, sắc mặt Hoàng Tình Ca đỏ bừng, hiển nhiên cũng cảm thấy xấu hổ.
Cách làm như vậy, đồng nghĩa với việc nhặt tiền tại cửa vào.(ý nói đây không phải một cuộc giao dịch 1:1, mà giống như một cơ hội kiếm lời nhanh chóng)
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Tình Ca, trầm mặc im lặng.
“Không được thì thôi, thỏa thuận không thành thì vẫn hết lòng quan tâm giúp đỡ nhé, chúng ta vẫn là bạn tốt!” Hoàng Tình Ca cười nói.
“Thỏa thuận thành công thì không phải là bạn tốt sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười hỏi ngược lại một câu.
""Nếu thành công, chúng ta có thể thử làm người yêu của nhau a!” Hoàng Tình Ca đá đá nhẹ đôi chân dài của mình , chiếc quần thể thao hơi bó sát, tôn lên đôi chân thon dài mượt mà trắng trẻo xinh đẹp.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười, nói: “Thực tế như vậy a!”
Hoàng Tình Ca nói: “Có cái gì thực tế, anh có thực lực có năng lực, anh làm bạn trai của tôi cũng không thiệt thòi, cha tôi với bác cả tôi cũng chắc chắn giơ hai tay tán thành.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi được rồi, biết thành ý của cô rồi.”
“Chuyện người yêu coi như xong đi, tôi giữ thể diện cho cô, cô cũng đã ra mặt nhờ vả tôi, tôi cũng ngại từ chối.”
“Nhưng mà, tôi cũng có một điều kiện.”
Hoàng Tình Ca nói: “ Anh nói thử xem!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông ta có thể đầu tư tiền vào, nhưng mà không thể thu hồi tiền ngay sau khi kết thúc thương chiến, nhất định phải có thời hạn, ngắn nhất lấy năm năm kỳ hạn như thế nào?”
Hoàng Tình Ca lập tức nhảy dựng lên, nói muốn tham khảo ý kiến của Hoàng Văn Đào, vội vàng cầm điện thoại di động sang một bên gọi điện thoại.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.
Hắn là bạn của Hoàng Tình Ca, Tề Đẳng Nhàn vốn chuẩn bị chào hỏi.
Nào nghĩ đến đối phương trầm mặt xuống lạnh lùng nói : “Cách Hoàng Tình Ca xa một chút, cô gái như cô ấy , không phải ngươi loại rác rưởi như mày có thể vọng tưởng đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, sau đó giơ tay nói với Hoàng Tình Ca: "Này này này, Hoàng Tình Ca, chúng ta vẫn cứ là người yêu nhau đi!"
Hoàng Tình Ca đang gọi điện thoại, nghe nói như thế, cho rằng hắn chỉ là đang nói đùa, quay đầu lại mĩm cười lịch sự với Tề Đẳng Nhàn.
“Con mẹ nó...” Người đàn ông kia giận tím mặt, hận không thể đá một chân vào mặt của Tề Đẳng Nhàn.
Cô gái vừa nãy mới nói chuyện đi tới, hờ hững nói: “Lỗ Thiếu chính là công tố viên cấp cao trẻ tuổi nhất của thành phố Trung Hải, tôi khuyên anh tốt nhất không nên trêu chọc anh ấy, nói không chừng, anh sẽ hối hận!”
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, công tố viên cấp cao thật lợi hại a, không biết so với mình chuẩn tướng trẻ tuổi nhất quốc gia thì ai lợi hại hơn nhỉ.
Lỗ Nam nói: “ Bác cả của Hoàng Tình Ca hiện tại cần tiền, tao có thể giới thiệu cho ông ta một nguồn vốn tốt, mày làm được không. Cho nên, đừng nghĩ về việc đó nữa, sớm cút đi, tránh cho một lát nữa tao cho mày xấu mặt, không có chỗ chui xuống .”
Hoàng Tình Ca lúc này đã nói chuyện điện thoại xong, đang quay trở lại.
“Hai người nói chuyện gì vậy?” Hoàng Tình Ca hỏi.
Lỗ Nam cười ha ha nói: “Không có gì, cùng vị huynh đệ này tán gẫu.”
Hoàng Tình Ca oh một tiếng, Lỗ Nam liền nói: “Chúng ta đi bắn tên trước, cậu nói chuyện xong thì mau tới đây, còn thiếu một ván chưa xong đâu.”
“Được.” Hoàng Tình Ca đồng ý.
Đợi đến sau khi Lỗ Nam cùng cô gái kia rời đi, Hoàng Tình Ca mới nói: “ bác cả tôi đồng ý, đừng nói năm năm, mười năm đều không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể đồng ý để cho bác ấy đầu tư.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhận lấy hơn mười tỷ của Hoàng Văn Đào để đầu tư dài hạn và kiếm tiền , để cho ông ta tham gia cuộc thương chiến này kiếm lại một chút lợi nhuận là chuyện nhỏ , cả hai bên đều có thể có lợi.
“Còn có một chuyện nhờ vả anh, là chuyện của bố tôi.” Hoàng Tình Ca lại nghiêm túc nói.
Bình luận facebook