Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 370 Chẳng lẽ lại muốn chết?
“Các người, các người lạm dụng hình phạt riêng, chỉ cần tôi có thể sống sót bước ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ tố cáo các người”.
Phùng Huy ôm đầu khàn giọng hét lên.
Dù sao có phục hay không cũng bị đánh, hắn không còn tiếc gì nữa.
“Hừ, tố cáo bọn tôi ư?”
Long Diệu mỉm cười, anh ta lấy giấy tờ chứng nhận từ trong túi ra.
“Nhìn xem đây là cái gì, đừng nói tôi đánh anh một trận, dù có đánh chết anh, anh cũng không có nơi nào để kêu oan đâu”.
Phùng Huy cố gắng mở to đôi mắt sưng húp của mình ra nhìn giấy tờ chứng nhận.
Sau khi nhìn thấy mấy chữ thiếp vàng lớn “Chiến tướng Thiên Cung biên giới phía Bắc”, đầu óc hắn như chết lặng.
Nhìn xuống bên dưới là cái tên “Long Diệu” và một tấm ảnh thẻ.
“Chiến… chiến tướng Long Diệu!”
Đầu gối Phùng Huy mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Long Diệu liều mạng cầu xin tha.
“Chiến tướng, chiến tướng, xin hãy tha cho tôi, tôi thật sự không biết tập đoàn Diệt Lâm của công ty của cậu, nếu biết thì dù có cho tôi một trăm, à không mười nghìn lá gan, tôi cũng không dám có ý đồ gì với công ty cậu”.
Cốp cốp cốp!
Phùng Huy khấu đầu vang lên mấy tiếng cốp cốp, không lâu sau đã thấy máu trên trán hắn.
Nhưng hắn không dám dừng lại vì hắn biết rõ Thiên Cung ở biên giới phía Bắc có nghĩa là gì.
Đó là thế lực dưới trướng của người đàn ông đã được phong là thần đó.
Dù người đó đã hy sinh nhưng uy thế còn lại vẫn tồn tại.
Có Thiên Cung canh giữ biên giới, mười nước láng giềng vẫn không dám làm gì.
Lúc này Long Diệu nhìn Lâm Hữu Triết đợi anh ra quyết định.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói: “Được rồi, đừng khấu đầu nữa, làm bẩn nền nhà của tôi thì ai dọn dẹp?”
Vừa nghe thấy thế, Phùng Huy vô thức ngẩng đầu lên.
“Xin hỏi cậu là…”
Hắn có ý thử thăm dò thân phận của Lâm Hữu Triết.
Người mà có thể khiến chiến tướng Thiên Cung tôn kính như thế lẽ nào là Cảnh Phó ở biên giới phía Bắc sao?
“To gan!”
Long Diệu tức giận quát: “Kẻ xấu xa như anh mà cũng dám tra hỏi thân phận của anh Lâm à, chẳng lẽ lại muốn chết?”
Nói xong, một luồng sát khí mạnh mẽ vây chặt Phùng Huy.
“Không dám, không dám, tôi đáng chết, cầu xin cậu tha mạng cho tôi”.
Phùng Huy hoảng hốt kêu.
Lúc này Lâm Hữu Triết lấy một cây bút ra chỉnh sửa gì đó trên hợp đồng, cuối cùng ký tên.
Anh ném bản hợp đồng qua: “Muốn hợp tác với tập đoàn Diệt Lâm cũng được thôi, nhưng quy tắc ở đây là không thể chứa đồ phạm pháp”.
Phùng Huy ôm đầu khàn giọng hét lên.
Dù sao có phục hay không cũng bị đánh, hắn không còn tiếc gì nữa.
“Hừ, tố cáo bọn tôi ư?”
Long Diệu mỉm cười, anh ta lấy giấy tờ chứng nhận từ trong túi ra.
“Nhìn xem đây là cái gì, đừng nói tôi đánh anh một trận, dù có đánh chết anh, anh cũng không có nơi nào để kêu oan đâu”.
Phùng Huy cố gắng mở to đôi mắt sưng húp của mình ra nhìn giấy tờ chứng nhận.
Sau khi nhìn thấy mấy chữ thiếp vàng lớn “Chiến tướng Thiên Cung biên giới phía Bắc”, đầu óc hắn như chết lặng.
Nhìn xuống bên dưới là cái tên “Long Diệu” và một tấm ảnh thẻ.
“Chiến… chiến tướng Long Diệu!”
Đầu gối Phùng Huy mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Long Diệu liều mạng cầu xin tha.
“Chiến tướng, chiến tướng, xin hãy tha cho tôi, tôi thật sự không biết tập đoàn Diệt Lâm của công ty của cậu, nếu biết thì dù có cho tôi một trăm, à không mười nghìn lá gan, tôi cũng không dám có ý đồ gì với công ty cậu”.
Cốp cốp cốp!
Phùng Huy khấu đầu vang lên mấy tiếng cốp cốp, không lâu sau đã thấy máu trên trán hắn.
Nhưng hắn không dám dừng lại vì hắn biết rõ Thiên Cung ở biên giới phía Bắc có nghĩa là gì.
Đó là thế lực dưới trướng của người đàn ông đã được phong là thần đó.
Dù người đó đã hy sinh nhưng uy thế còn lại vẫn tồn tại.
Có Thiên Cung canh giữ biên giới, mười nước láng giềng vẫn không dám làm gì.
Lúc này Long Diệu nhìn Lâm Hữu Triết đợi anh ra quyết định.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói: “Được rồi, đừng khấu đầu nữa, làm bẩn nền nhà của tôi thì ai dọn dẹp?”
Vừa nghe thấy thế, Phùng Huy vô thức ngẩng đầu lên.
“Xin hỏi cậu là…”
Hắn có ý thử thăm dò thân phận của Lâm Hữu Triết.
Người mà có thể khiến chiến tướng Thiên Cung tôn kính như thế lẽ nào là Cảnh Phó ở biên giới phía Bắc sao?
“To gan!”
Long Diệu tức giận quát: “Kẻ xấu xa như anh mà cũng dám tra hỏi thân phận của anh Lâm à, chẳng lẽ lại muốn chết?”
Nói xong, một luồng sát khí mạnh mẽ vây chặt Phùng Huy.
“Không dám, không dám, tôi đáng chết, cầu xin cậu tha mạng cho tôi”.
Phùng Huy hoảng hốt kêu.
Lúc này Lâm Hữu Triết lấy một cây bút ra chỉnh sửa gì đó trên hợp đồng, cuối cùng ký tên.
Anh ném bản hợp đồng qua: “Muốn hợp tác với tập đoàn Diệt Lâm cũng được thôi, nhưng quy tắc ở đây là không thể chứa đồ phạm pháp”.
Bình luận facebook