Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371 “Không đến nỗi thế chứ”.
“Tôi mặc kệ anh kiếm tiền bằng cách nào, nhưng nếu để tôi biết anh vi phạm pháp luật thì tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết”.
Phùng Huy vội gật đầu, cầm bản hợp đồng lên đọc, lại suýt bật khóc.
Phân chia lợi nhuận trên hợp đồng bị sửa thành Cô Linh Cốc chỉ có thể lấy một phần, tập đoàn Diệt Lâm lấy bảy phần, ngay cả mấy địa bàn giải trí đó cũng được chia đến hai phần.
“Thế này thì tôi giải thích với bên trụ sở chính của Cô Linh Cốc ở Miêu Thành thế nào đây”.
Phùng Huy lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Ồ, anh dập đầu đến mức ngu luôn rồi à?”
Long Diệu vỗ mặt hắn: “Có Thiên Cung làm hậu thuẫn cho anh, một Cô Linh Cốc nhỏ bé thì có thể làm gì được anh chứ?”
“Hả?”
Phùng Huy sửng sốt, sau đó sực tỉnh.
Đúng nhỉ!
Hắn nhường chín phần lợi nhuận cho Thiên Cung, chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn làm công cho Thiên Cung sao?
Vậy có Thiên Cung làm chỗ dựa, hắn còn sợ Cô Linh Cốc làm gì nữa?
Thậm chí không cần chức thủ lĩnh Cô Linh Cốc ở phân cốc Giang Thành cũng chẳng sao.
“Được rồi Long Diệu, cậu đi giải quyết chuyện phát sinh sau đó, tôi còn việc khác phải làm”.
Lâm Hữu Triết đứng lên nói.
Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của Tần Mộng Dĩnh hỏi anh tại sao anh vẫn chưa đến chữa trị vết thương cho cô ta.
Đã gần đến trưa, cô ta sắp phải đi trang điểm thay đồ rồi.
Bây giờ người đại diện của cô ta vẫn chưa biết chuyện này, nếu không chắc chắn sẽ điên lên mất.
Lâm Hữu Triết không dám chậm trễ bèn đi thẳng xuống lầu.
Kết quả vừa xuống lầu, một tiếng cười khẩy vang lên.
“Này, cậu còn có gan xuống đấy à, chẳng phải vừa rồi chạy nhanh lắm sao?”
Nhìn theo hướng phát ra tiếng, là anh Long dẫn theo ba tên côn đồ mặc áo khoác bao vây lấy anh.
“Các anh vẫn đợi tôi à?”
Lâm Hữu Triết cười nói.
“Không thì sao? Cậu phải cho tôi lời giải thích rõ ràng, nếu không hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi đây”.
“Không đến nỗi thế chứ”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà các anh còn dám hành hung à?”
“Hừ, trên đời này không có chuyện gì mà Cô Linh Cốc không dám làm cả”.
Anh Long huênh hoang nói.
Gã khạc nhổ đờm đặc màu vàng xuống đất, chỉ vào đó nói: “Giờ cậu quỳ xuống liếm sạch chỗ này, tôi có thể tha cho cậu, nếu không…”
Gã không cần nói hết những lời còn lại, nhưng ý đe dọa đã rõ ràng.
“Nếu tôi không làm thì sao?”
Phùng Huy vội gật đầu, cầm bản hợp đồng lên đọc, lại suýt bật khóc.
Phân chia lợi nhuận trên hợp đồng bị sửa thành Cô Linh Cốc chỉ có thể lấy một phần, tập đoàn Diệt Lâm lấy bảy phần, ngay cả mấy địa bàn giải trí đó cũng được chia đến hai phần.
“Thế này thì tôi giải thích với bên trụ sở chính của Cô Linh Cốc ở Miêu Thành thế nào đây”.
Phùng Huy lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Ồ, anh dập đầu đến mức ngu luôn rồi à?”
Long Diệu vỗ mặt hắn: “Có Thiên Cung làm hậu thuẫn cho anh, một Cô Linh Cốc nhỏ bé thì có thể làm gì được anh chứ?”
“Hả?”
Phùng Huy sửng sốt, sau đó sực tỉnh.
Đúng nhỉ!
Hắn nhường chín phần lợi nhuận cho Thiên Cung, chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn làm công cho Thiên Cung sao?
Vậy có Thiên Cung làm chỗ dựa, hắn còn sợ Cô Linh Cốc làm gì nữa?
Thậm chí không cần chức thủ lĩnh Cô Linh Cốc ở phân cốc Giang Thành cũng chẳng sao.
“Được rồi Long Diệu, cậu đi giải quyết chuyện phát sinh sau đó, tôi còn việc khác phải làm”.
Lâm Hữu Triết đứng lên nói.
Vừa rồi anh nhận được tin nhắn của Tần Mộng Dĩnh hỏi anh tại sao anh vẫn chưa đến chữa trị vết thương cho cô ta.
Đã gần đến trưa, cô ta sắp phải đi trang điểm thay đồ rồi.
Bây giờ người đại diện của cô ta vẫn chưa biết chuyện này, nếu không chắc chắn sẽ điên lên mất.
Lâm Hữu Triết không dám chậm trễ bèn đi thẳng xuống lầu.
Kết quả vừa xuống lầu, một tiếng cười khẩy vang lên.
“Này, cậu còn có gan xuống đấy à, chẳng phải vừa rồi chạy nhanh lắm sao?”
Nhìn theo hướng phát ra tiếng, là anh Long dẫn theo ba tên côn đồ mặc áo khoác bao vây lấy anh.
“Các anh vẫn đợi tôi à?”
Lâm Hữu Triết cười nói.
“Không thì sao? Cậu phải cho tôi lời giải thích rõ ràng, nếu không hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi đây”.
“Không đến nỗi thế chứ”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà các anh còn dám hành hung à?”
“Hừ, trên đời này không có chuyện gì mà Cô Linh Cốc không dám làm cả”.
Anh Long huênh hoang nói.
Gã khạc nhổ đờm đặc màu vàng xuống đất, chỉ vào đó nói: “Giờ cậu quỳ xuống liếm sạch chỗ này, tôi có thể tha cho cậu, nếu không…”
Gã không cần nói hết những lời còn lại, nhưng ý đe dọa đã rõ ràng.
“Nếu tôi không làm thì sao?”
Bình luận facebook