Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372 “Anh đang muốn chết hả?”
Ánh mắt Lâm Hữu Triết trở nên lạnh như băng.
“Nếu cậu không làm thì tôi có cách đối phó với cậu”.
Anh Long cười khẩy: “Nhìn thấy ba người anh em phía sau tôi không? Họ không phải là đám vô dụng tối qua đâu”.
“Hễ họ ra tay thì cậu sẽ chết tại chỗ”.
“Nhưng chỉ giết cậu thôi thì quá hời cho cậu rồi, tối qua tôi điều tra được hình như cậu có quan hệ rất tốt với cô ba nhà họ Sở nhỉ?”
Nghe gã nói thế, ánh mắt Lâm Hữu Triết càng lạnh tanh.
Anh Long đắc ý bật cười, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Hữu Triết, hôm qua tên này hại hắn mất mặt, hắn phải lấy lại thể diện từ chỗ tên này mới được.
Đáng tiếc hắn đang vui vẻ nên không để ý.
Ngoài cổng công ty, đầu Phùng Huy đã sưng thành đầu heo đang nhếch nhác chạy ra ngoài.
“Cô ba nhà họ Sở đúng là một người đẹp tuyệt trần”.
Anh Long nở nụ cười xấu xa, cố ý chọc tức Lâm Hữu Triết.
“Còn nữa, tôi nghe nói cậu có một người em gái đang sống ở núi Long Đằng, cậu nói xem nếu tôi cho mấy anh em của tôi lên đó…”
“Anh đang muốn chết hả?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, tôi muốn chết ư?”
Anh Long bật cười điên cuồng, duỗi tay nói: “Vậy cậu để tôi chết một lần thử xem”.
“Tôi nói cho cậu biết, anh em của tôi ở Cô Linh Cốc rất đông, nếu cậu dám động vào tôi, tôi sẽ khiến người phụ nữ của cậu và em gái cậu chết không có chỗ chôn!”
Đúng lúc này, Phùng Huy đang vội bước tới.
Vừa nghe thấy lời này, chân hắn thiếu chút nữa đã mềm nhũn mà quỳ thẳng xuống đất.
Thằng đáng chết này, cậu ta có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?
Thân phận của Lâm Hữu Triết rất có thể là Cảnh Phó của biên giới phía Bắc.
Một khi chọc tức anh, một triệu kỵ binh của biên giới phía Bắc mà tiến xuống phía Nam thì đừng nói là một Cô Linh Cốc, cho dù là tất cả thế lực ngầm ở phía Nam cộng lại cũng không đủ giết!
Thằng nhóc này muốn hại chết mọi người sao?
Anh Long còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang hống hách rung đùi.
“Nhóc con, tôi cho cậu mười giây cuối cùng để quỳ xuống và liếm bãi đờm dưới đất, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Vừa nói, gã vừa bắt đầu đếm ngược thời gian.
Chớp mắt đã đếm đến mười con số.
Lâm Hữu Triết đứng yên không nhúc nhích.
Trên mặt anh Long lóe lên vẻ tàn bạo: “Nhóc con, cậu xong đời rồi!”
“Mỗi một giây trôi qua, người nhà của cậu sẽ chết càng thê thảm, bây giờ đã hơn năm giây rồi, kết cục của bọn họ sẽ thảm gấp mười lần!”
“Nếu mười giây trôi qua…”
“Nếu mười giây trôi qua thì sẽ thế nào?”
“Nếu cậu không làm thì tôi có cách đối phó với cậu”.
Anh Long cười khẩy: “Nhìn thấy ba người anh em phía sau tôi không? Họ không phải là đám vô dụng tối qua đâu”.
“Hễ họ ra tay thì cậu sẽ chết tại chỗ”.
“Nhưng chỉ giết cậu thôi thì quá hời cho cậu rồi, tối qua tôi điều tra được hình như cậu có quan hệ rất tốt với cô ba nhà họ Sở nhỉ?”
Nghe gã nói thế, ánh mắt Lâm Hữu Triết càng lạnh tanh.
Anh Long đắc ý bật cười, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Hữu Triết, hôm qua tên này hại hắn mất mặt, hắn phải lấy lại thể diện từ chỗ tên này mới được.
Đáng tiếc hắn đang vui vẻ nên không để ý.
Ngoài cổng công ty, đầu Phùng Huy đã sưng thành đầu heo đang nhếch nhác chạy ra ngoài.
“Cô ba nhà họ Sở đúng là một người đẹp tuyệt trần”.
Anh Long nở nụ cười xấu xa, cố ý chọc tức Lâm Hữu Triết.
“Còn nữa, tôi nghe nói cậu có một người em gái đang sống ở núi Long Đằng, cậu nói xem nếu tôi cho mấy anh em của tôi lên đó…”
“Anh đang muốn chết hả?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, tôi muốn chết ư?”
Anh Long bật cười điên cuồng, duỗi tay nói: “Vậy cậu để tôi chết một lần thử xem”.
“Tôi nói cho cậu biết, anh em của tôi ở Cô Linh Cốc rất đông, nếu cậu dám động vào tôi, tôi sẽ khiến người phụ nữ của cậu và em gái cậu chết không có chỗ chôn!”
Đúng lúc này, Phùng Huy đang vội bước tới.
Vừa nghe thấy lời này, chân hắn thiếu chút nữa đã mềm nhũn mà quỳ thẳng xuống đất.
Thằng đáng chết này, cậu ta có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?
Thân phận của Lâm Hữu Triết rất có thể là Cảnh Phó của biên giới phía Bắc.
Một khi chọc tức anh, một triệu kỵ binh của biên giới phía Bắc mà tiến xuống phía Nam thì đừng nói là một Cô Linh Cốc, cho dù là tất cả thế lực ngầm ở phía Nam cộng lại cũng không đủ giết!
Thằng nhóc này muốn hại chết mọi người sao?
Anh Long còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang hống hách rung đùi.
“Nhóc con, tôi cho cậu mười giây cuối cùng để quỳ xuống và liếm bãi đờm dưới đất, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Vừa nói, gã vừa bắt đầu đếm ngược thời gian.
Chớp mắt đã đếm đến mười con số.
Lâm Hữu Triết đứng yên không nhúc nhích.
Trên mặt anh Long lóe lên vẻ tàn bạo: “Nhóc con, cậu xong đời rồi!”
“Mỗi một giây trôi qua, người nhà của cậu sẽ chết càng thê thảm, bây giờ đã hơn năm giây rồi, kết cục của bọn họ sẽ thảm gấp mười lần!”
“Nếu mười giây trôi qua…”
“Nếu mười giây trôi qua thì sẽ thế nào?”
Bình luận facebook