Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Xây dựng tổ ấm
Cố Yên nhỏ giọng đáp:
“Không phải, em không có ý đó đâu. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh nhiều thêm một chút, vun đắp tình cảm mà thôi, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng mà, anh nói xem có phải không?”
Ngụy Thành muốn đáp không phải, nhưng rồi lại thấy không đúng, họ dù sao cũng đã kết hôn, anh đáp như vậy có phần kỳ quặc. Cô gái nhỏ này lại chặn họng anh rồi!
Lời sắp tràn ra khỏi miệng bị Ngụy Thành miễn cưỡng nuốt xuống, anh còn chưa nói gì, Cố Yên đã di chuyển và đẩy anh ra ngoài. Anh nói:
“Em biết tôi muốn đi đâu à? Đừng tự tiện quyết định lịch trình của tôi.”
“Nếu không có gì đặc biệt, chín giờ sáng mỗi ngày anh đều ra sân hóng gió phơi nắng, em đang đưa anh ra sân.”
Lần này Ngụy Thành thật sự ngạc nhiên, cô vợ mà anh bất đắc dĩ cưới về vậy mà rất quan tâm đến anh, còn biết anh thích làm gì lúc mấy giờ. Anh không nghĩ cô lại chú ý mình như thế! Người đàn ông siết chặt tay cầm của chiếc xe lăn, mím môi không nói.
Bên ngoài sân xây một khu vườn nhỏ đầy hoa và cây cảnh, còn có hồ cá Koi giá trị kinh người, Cố Yên đưa chồng mới cưới đi dạo, hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái khó khăn lắm mới có được.
Nắng ấm và gió mát thổi qua khiến tâm trạng cô phơi phới, cô nói:
“Tuy không biết tại sao anh lại tỏ ra khó gần, có thể là vì tự ti, có thể là vì lý do khác, nhưng mà em hy vọng sau này mình sẽ trở thành người anh tin tưởng, để anh chia sẻ vất vả trong cuộc sống. Em… Thật ra trước đó em đã từng nghĩ gả cho Ngụy thiếu tàn độc thì cùng lắm chỉ cần chịu đựng một chút, nhẫn nhịn một chút là được rồi. Nhưng mà, cuộc sống ở đây lý tưởng đến nỗi em muốn sống cùng anh cả đời.”
Cố Yên không nói điêu ngoa, mỗi ngày cùng chồng đi dạo trong sân, về nhà bóp vai cho anh, sau đó ở bên cạnh nhìn anh làm việc là một loại thú vui tao nhã. Đương nhiên, cuộc sống mơ ước của các thiếu nữ không phải như vậy sao?
Tuy rằng Ngụy Thành có điểm khiếm khuyết, nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nhỏ của bọn họ.
Những lời của Cố Yên như có cánh, lọt vào tai Ngụy Thành khiến tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều, không phải nói, cô gái này thật biết cách dỗ ngọt anh.
Ngụy Thành muốn xây dựng hình tượng đáng ghét cũng không thành, anh chỉ có thể im lặng nhìn về phía trước, đàn cá KOI lượn lờ trong nước, quẩy đuôi, trông tự do tự tại, nhưng kỳ thực chúng đang bị nuôi nhốt. Cảm giác ấy quả thật không dễ chịu…
Cúi đầu xuống, Ngụy Thành thấp giọng hỏi vợ mình:
“Em nghĩ cuộc sống ở đây lý tưởng sao?”
“Dạ, không cần lo ăn lo mặc là lý tưởng đối với em rồi.”
Suy nghĩ này của cô vẫn còn non nớt, Ngụy Thành nghe mà lắc đầu bất lực. Rốt cuộc cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, thật sự là một đứa trẻ, chẳng trách lại mong cùng anh xây dựng gia đình. Ai lại vui vẻ khi kết hôn cùng một người đàn ông liệt nửa người chứ?
Ngụy Thành đột nhiên thất thần, nhớ đến những thông tin mà mình tra được. Kết hợp với lời nói của cô, anh đoán cô đã sống ở một nơi không có tình thương, lớn lên cùng với uất ức. Như vậy, anh và cô chẳng phải có rất nhiều thứ tương đồng sao?
Người đàn ông ngồi trên xe lăn tuấn mỹ vô thực, sắc mặt hơi tái, có lẽ là do bệnh nên trông anh hơi thiếu sức sống, nhưng mà quả thật anh được ông trời ưu ái cho gương mặt quá mức yêu nghiệt. Cố Yên nhìn không chớp mắt, thẹn thùng đứng bên cạnh anh.
“Em muốn xây dựng gia đình hạnh phúc với tôi thật sao?”
Nghe Ngụy Thành hỏi, cô gái nhỏ không nghĩ ngợi gì đã gật đầu ngay:
“Muốn.”
“Vậy sau này tôi không cần người hầu nữa, em giúp tôi chuẩn bị cơm, giúp tôi thay quần áo, làm tất cả công việc trong nhà, em cũng không hối hận?”
“Cái này bình thường em đều làm…” Cố Yên mím môi, cô ngồi xuống bên cạnh chiếc xe lăn của Ngụy Thành, thở dài một tiếng rất khẽ rồi nói tiếp: “Chăm sóc một mình anh, so ra vẫn tốt hơn chăm sóc cả nhà.”
Không biết là vô tình hay cố ý, cô nhắc đến chuyện ở Cố gia khiến Ngụy Thành có chút đồng cảm. Cần gì điều tra thêm nữa, anh có thể nhìn thấy sự buồn tủi uất ức của cô thông qua biểu cảm trên mặt cô.
Một đứa con gái ngoài giá thú được nhặt về nuôi, có thể nhận được bao nhiêu tình yêu thương?
Ngụy Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô, nói:
“Vậy tôi sẽ cho em cơ hội làm việc nhà.”
Thấy người nào đó nghiện còn ngại, Cố Yên bật cười, ngước mắt nhìn anh:
“Anh có thể nói là chấp nhận cùng em xây dựng tổ ấm mà?”
“Tôi có nói sẽ làm thế à? Em hoàn thành tốt công việc tôi giao rồi tính tiếp.”
Ngụy Thành liếc mắt, tay vẫn đặt trên những sợi tóc mềm, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Không phải, em không có ý đó đâu. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh nhiều thêm một chút, vun đắp tình cảm mà thôi, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng mà, anh nói xem có phải không?”
Ngụy Thành muốn đáp không phải, nhưng rồi lại thấy không đúng, họ dù sao cũng đã kết hôn, anh đáp như vậy có phần kỳ quặc. Cô gái nhỏ này lại chặn họng anh rồi!
Lời sắp tràn ra khỏi miệng bị Ngụy Thành miễn cưỡng nuốt xuống, anh còn chưa nói gì, Cố Yên đã di chuyển và đẩy anh ra ngoài. Anh nói:
“Em biết tôi muốn đi đâu à? Đừng tự tiện quyết định lịch trình của tôi.”
“Nếu không có gì đặc biệt, chín giờ sáng mỗi ngày anh đều ra sân hóng gió phơi nắng, em đang đưa anh ra sân.”
Lần này Ngụy Thành thật sự ngạc nhiên, cô vợ mà anh bất đắc dĩ cưới về vậy mà rất quan tâm đến anh, còn biết anh thích làm gì lúc mấy giờ. Anh không nghĩ cô lại chú ý mình như thế! Người đàn ông siết chặt tay cầm của chiếc xe lăn, mím môi không nói.
Bên ngoài sân xây một khu vườn nhỏ đầy hoa và cây cảnh, còn có hồ cá Koi giá trị kinh người, Cố Yên đưa chồng mới cưới đi dạo, hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái khó khăn lắm mới có được.
Nắng ấm và gió mát thổi qua khiến tâm trạng cô phơi phới, cô nói:
“Tuy không biết tại sao anh lại tỏ ra khó gần, có thể là vì tự ti, có thể là vì lý do khác, nhưng mà em hy vọng sau này mình sẽ trở thành người anh tin tưởng, để anh chia sẻ vất vả trong cuộc sống. Em… Thật ra trước đó em đã từng nghĩ gả cho Ngụy thiếu tàn độc thì cùng lắm chỉ cần chịu đựng một chút, nhẫn nhịn một chút là được rồi. Nhưng mà, cuộc sống ở đây lý tưởng đến nỗi em muốn sống cùng anh cả đời.”
Cố Yên không nói điêu ngoa, mỗi ngày cùng chồng đi dạo trong sân, về nhà bóp vai cho anh, sau đó ở bên cạnh nhìn anh làm việc là một loại thú vui tao nhã. Đương nhiên, cuộc sống mơ ước của các thiếu nữ không phải như vậy sao?
Tuy rằng Ngụy Thành có điểm khiếm khuyết, nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nhỏ của bọn họ.
Những lời của Cố Yên như có cánh, lọt vào tai Ngụy Thành khiến tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều, không phải nói, cô gái này thật biết cách dỗ ngọt anh.
Ngụy Thành muốn xây dựng hình tượng đáng ghét cũng không thành, anh chỉ có thể im lặng nhìn về phía trước, đàn cá KOI lượn lờ trong nước, quẩy đuôi, trông tự do tự tại, nhưng kỳ thực chúng đang bị nuôi nhốt. Cảm giác ấy quả thật không dễ chịu…
Cúi đầu xuống, Ngụy Thành thấp giọng hỏi vợ mình:
“Em nghĩ cuộc sống ở đây lý tưởng sao?”
“Dạ, không cần lo ăn lo mặc là lý tưởng đối với em rồi.”
Suy nghĩ này của cô vẫn còn non nớt, Ngụy Thành nghe mà lắc đầu bất lực. Rốt cuộc cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, thật sự là một đứa trẻ, chẳng trách lại mong cùng anh xây dựng gia đình. Ai lại vui vẻ khi kết hôn cùng một người đàn ông liệt nửa người chứ?
Ngụy Thành đột nhiên thất thần, nhớ đến những thông tin mà mình tra được. Kết hợp với lời nói của cô, anh đoán cô đã sống ở một nơi không có tình thương, lớn lên cùng với uất ức. Như vậy, anh và cô chẳng phải có rất nhiều thứ tương đồng sao?
Người đàn ông ngồi trên xe lăn tuấn mỹ vô thực, sắc mặt hơi tái, có lẽ là do bệnh nên trông anh hơi thiếu sức sống, nhưng mà quả thật anh được ông trời ưu ái cho gương mặt quá mức yêu nghiệt. Cố Yên nhìn không chớp mắt, thẹn thùng đứng bên cạnh anh.
“Em muốn xây dựng gia đình hạnh phúc với tôi thật sao?”
Nghe Ngụy Thành hỏi, cô gái nhỏ không nghĩ ngợi gì đã gật đầu ngay:
“Muốn.”
“Vậy sau này tôi không cần người hầu nữa, em giúp tôi chuẩn bị cơm, giúp tôi thay quần áo, làm tất cả công việc trong nhà, em cũng không hối hận?”
“Cái này bình thường em đều làm…” Cố Yên mím môi, cô ngồi xuống bên cạnh chiếc xe lăn của Ngụy Thành, thở dài một tiếng rất khẽ rồi nói tiếp: “Chăm sóc một mình anh, so ra vẫn tốt hơn chăm sóc cả nhà.”
Không biết là vô tình hay cố ý, cô nhắc đến chuyện ở Cố gia khiến Ngụy Thành có chút đồng cảm. Cần gì điều tra thêm nữa, anh có thể nhìn thấy sự buồn tủi uất ức của cô thông qua biểu cảm trên mặt cô.
Một đứa con gái ngoài giá thú được nhặt về nuôi, có thể nhận được bao nhiêu tình yêu thương?
Ngụy Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô, nói:
“Vậy tôi sẽ cho em cơ hội làm việc nhà.”
Thấy người nào đó nghiện còn ngại, Cố Yên bật cười, ngước mắt nhìn anh:
“Anh có thể nói là chấp nhận cùng em xây dựng tổ ấm mà?”
“Tôi có nói sẽ làm thế à? Em hoàn thành tốt công việc tôi giao rồi tính tiếp.”
Ngụy Thành liếc mắt, tay vẫn đặt trên những sợi tóc mềm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bình luận facebook