Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3 - Chương 3 NỮ SINH MẶC ĐỒNG PHỤC
Chương 3 NỮ SINH MẶC ĐỒNG PHỤC
Sau khi có kết luận này, Viên Mục Dã bắt đầu cố ý hay vô tình nhìn xung quanh Lý Tử Y, kết quả cậu nhanh chóng phát hiện ở một góc ánh sáng mờ tối, có một nữ sinh mặc đồng phục xanh xen trắng luôn đứng ở đó…
Thoạt nhìn, nữ sinh kia chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài quá vai phủ kín trước mặt. Mặc dù trông cô gái kia cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy, từ đầu đến cuối, cô ta đều gục đầu xuống, giống như một học sinh phạm lỗi, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Viên Mục Dã không phải người địa phương, cho nên trong lúc nhất thời cậu không nhận ra được đồng phục trên cô nữ sinh này là của trường nào. Tuy nhiên nhìn kiểu dáng xanh xen trắng đơn giản thì chắc hẳn là đồng phục của trường cấp hai nào đó ở nơi này.
Có thể là vì Viên Mục Dã nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu, Lý Tử Y bị làm lơ bèn cười kéo sự chú ý của cậu trở về: “Chúng ta đều thuộc hệ thống tư pháp, sau này có chuyện gì trong công việc có thể hỗ trợ cho nhau nhỉ!”
Viên Mục Dã nghe vậy bèn cười lễ phép và nói: “Không thành vấn đề…”
Tuy nói tính cách của Viên Mục Dã khá nặng nề, nhưng khi cậu ở cạnh lãnh đạo vẫn rất biết cách nhìn mặt đoán ý. Dù sao hôm nay cũng phải đi xem mắt, thành công hay không cũng không thể để đàng gái tính tiền đúng không? Đương nhiên, để Cục phó Dương tính tiền lại càng không thích hợp, Viên Mục Dã vẫn hiểu chút đạo lý này… Vì thế cậu thừa dịp Cục phó Dương nói chuyện với cha mẹ Lý Tử Y để đi tính tiền.
Ai ngờ khi Viên Mục Dã thanh toán tiền xong rồi đi về phía cửa, cậu lại đột nhiên nghe thấy bên tai có một giọng nữ sinh nói sâu xa: “Tiểu Y, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt…”
Nghe thế, ánh mắt của Viên Mục Dã hơi thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại sắc mặt như bình thường và đi đến bên cạnh nhóm người Cục phó Dương, cậu nói: “Giờ không còn sớm nữa, ở đây cũng không dễ gọi xe. Vừa rồi em đã đặt hai chiếc taxi, xe tới cửa rồi ạ.”
Cục phó Dương nghe xong bèn than thở: “Thằng nhóc nhà cậu đấy! Bây giờ thì lại rất biết làm việc. Lát nữa cậu về đâu? Nếu không cậu đi trước đi!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần phải để ý đến em, em ở rất gần, đi bộ về là được rồi…”
Trên thực tế, Viên Mục Dã vốn đang có lòng muốn hỏi thêm Lý Tử Y vài câu, nhưng cha mẹ Lý Tử Y nhận ra Viên Mục Dã không nhìn trúng con gái nhà mình nên tất nhiên cũng không nói thêm gì với cậu, họ chỉ nói vài lời khách sáo rồi kéo con gái lên xe.
Viên Mục Dã nhìn bóng dáng ba người nhà họ lên xe taxi vội vàng rời đi thì hơi ngạc nhiên, Cục phó Dương thấy thế bèn trêu chọc: “Đừng nói với anh là trước khi ra cửa cậu mới phát hiện con gái nhà người ta trông cũng không tệ lắm nhé?!”
Viên Mục Dã cười nhẹ, đáp: “Cục phó Dương, anh hôm nay không xi-nhan trước với em một tiếng. Cô gái này đúng là tốt thật, nhưng sớm hay muộn em cũng phải bị gọi về quê. Hoàn cảnh em thế này mà yêu đương với người ta không phải là chơi lưu manh sao ạ?”
Cục phó Dương vừa nghe thì giận sôi máu: “Thằng nhóc nhà cậu sao cứ cố chấp như vậy nhỉ? Quê cậu có hoàn cảnh như thế nào? Thủ đô lại có hoàn cảnh thế nào!? Đầu óc của cậu có phải bị úng nước không mà cứ nhất quyết đòi trở về mãi thế??”
Viên Mục Dã lập tức tỏ vẻ giả ngu: “Việc này cũng có phải em nói là được đâu? Không phải do đơn vị sắp xếp sao ạ?! Em có thể làm gì được đây? Bảo em đi đâu thì em đi đó thôi.”
Cục phó Dương tức giận nói: “Cậu không biết tự viết báo cáo nói muốn ở lại à? Có thể ở lại hay không cậu không nói được, nhưng có viết báo cáo để xin hay không cậu cũng không làm được chắc?”
Đang nói thì chiếc xe taxi thứ hai cũng đã tới, Viên Mục Dã nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Cục phó Dương vào trong: “Anh mau về đi, dạo này trời lạnh, vừa rồi anh còn uống rượu, nếu bị cảm lạnh thì chị dâu lại tìm em tính sổ bây giờ!”
Tiễn Cục phó Dương về xong, Viên Mục Dã giơ tay liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ tối, trong lòng cậu lập tức cảm thấy mỏi mệt… Hôm nay cậu mới vừa kết thúc một vụ án, vốn nghĩ rằng có thể về nhà sớm một chút để ngủ bù, giờ thì hay lắm, lại lăn lộn đến tận giờ này.
Viên Mục Dã uể oải mở chương trình chỉ đường trên điện thoại di động lên tìm mới biết được, hoá ra vừa rồi mình thuận miệng bịa chuyện nói “Ở đây cách nhà em rất gần” đúng là chó ngáp phải ruồi, quả nhiên nơi này cách chỗ mình ở rất gần, đi bộ hơn mười phút là đến nơi… Vì vậy Viên Mục Dã cũng không dừng lại mà đi theo hướng dẫn chỉ đường về phía nhà mình. Nhưng điều khiến cậu không ngờ là trên con đường về nhà này vài ngày trước lại vừa có tai nạn chết hai người, lúc này mới diễn ra cảnh tượng kỳ lạ trước đó.
Theo lý mà nói, đây không phải lần đầu Viên Mục Dã gặp phải chuyện như thế này, đáng lẽ cậu cũng nên tập mãi thành quen, nhưng với những người chưa bao giờ trải qua vốn không biết đó là cảm giác như thế nào. Cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng và chính xác toàn bộ cảm giác của nạn nhân vào một giây trước khi chết, cho nên có khi chính Viên Mục Dã cũng không phân biệt được rõ cái gì là thật, cái gì là ảo ảnh…
Trên đường trở về Viên Mục Dã vẫn luôn nghĩ đến cô nữ sinh mặc đồng phục ở bên cạnh Lý Tử Y, cô ấy là ai? Tại sao từ trường tư duy của cô ấy lại còn sót lại xung quanh Lý Tử Y? Cái chết của cô ấy có liên quan gì tới Lý Tử Y? Thật ra Viên Mục
Dã không phải người thích lo chuyện bao đồng, bởi vì cậu biết mình không thể lo được hết việc đâu đâu trên đời này.
Nếu nói Viên Mục Dã chẳng có một người bạn nào ở thủ đô thật ra cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì căn nhà cậu đang ở hiện giờ là do một người bạn cho cậu mượn để ở. Người bạn này của cậu là một tên thích lo chuyện bao đồng, có rất nhiều lúc Viên Mục Dã cảm thấy anh ấy hơi tốt bụng quá. Nhưng đồng thời cậu lại buộc lòng phải thừa nhận, với thói đời bây giờ, có lẽ nên có một vài người như vậy, nếu không trên đời này sẽ thật sự chẳng còn một chút xíu ấm áp nào nữa…
Vốn dĩ cậu còn thấy may mắn vì cuối cùng mình đã có một người bạn để nói vài lời thật lòng, ai ngờ vào mấy ngày trước, người bạn duy nhất của cậu không biết tại sao đã qua đời. Mấy ngày nay cậu vừa điều tra vụ án vừa liên hệ người thân bạn bè của người bạn kia, muốn tìm hiểu thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ tiếc cho tới giờ vẫn chưa liên hệ được một ai biết chuyện.
Nghĩ đến việc này, Viên Mục Dã không kìm được cau chặt mày lại. Cậu thật sự không muốn tin bạn mình cứ chết đi như vậy… Mặc dù từ nhỏ đến lớn cậu đều không thích nhìn thấy những người đã qua đời đó, nhưng bây giờ cậu lại rất muốn gặp người bạn đã chết của mình, muốn biết rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì!?
Viên Mục Dã cảm thấy đoạn đường về nhà đêm nay dường như vô cùng dài, xem ra cũng không thể tin hết vào hướng dẫn chỉ đường! Nhưng đường dài đến đâu cũng có lúc đi đến cuối. Khi Viên Mục Dã nhìn thấy căn nhà nhỏ quen thuộc kia, trong lòng lập tức buông lỏng. Nếu nói hơn một năm nay cậu còn có hồi ức gì tốt đẹp ở thủ đô, ắt hẳn tất cả đều ở trong căn nhà nhỏ này.
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã khóa cửa lại. Đến giờ phút này, trái tim căng cứng của cậu mới coi như hoàn toàn thả lỏng, bởi vì cậu biết chỉ cần mình vừa bước vào căn nhà này, mọi ồn ào náo động phía sau sẽ bị nhốt hết ở ngoài cửa. Vietwriter.vn
Sau khi có kết luận này, Viên Mục Dã bắt đầu cố ý hay vô tình nhìn xung quanh Lý Tử Y, kết quả cậu nhanh chóng phát hiện ở một góc ánh sáng mờ tối, có một nữ sinh mặc đồng phục xanh xen trắng luôn đứng ở đó…
Thoạt nhìn, nữ sinh kia chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài quá vai phủ kín trước mặt. Mặc dù trông cô gái kia cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy, từ đầu đến cuối, cô ta đều gục đầu xuống, giống như một học sinh phạm lỗi, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Viên Mục Dã không phải người địa phương, cho nên trong lúc nhất thời cậu không nhận ra được đồng phục trên cô nữ sinh này là của trường nào. Tuy nhiên nhìn kiểu dáng xanh xen trắng đơn giản thì chắc hẳn là đồng phục của trường cấp hai nào đó ở nơi này.
Có thể là vì Viên Mục Dã nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu, Lý Tử Y bị làm lơ bèn cười kéo sự chú ý của cậu trở về: “Chúng ta đều thuộc hệ thống tư pháp, sau này có chuyện gì trong công việc có thể hỗ trợ cho nhau nhỉ!”
Viên Mục Dã nghe vậy bèn cười lễ phép và nói: “Không thành vấn đề…”
Tuy nói tính cách của Viên Mục Dã khá nặng nề, nhưng khi cậu ở cạnh lãnh đạo vẫn rất biết cách nhìn mặt đoán ý. Dù sao hôm nay cũng phải đi xem mắt, thành công hay không cũng không thể để đàng gái tính tiền đúng không? Đương nhiên, để Cục phó Dương tính tiền lại càng không thích hợp, Viên Mục Dã vẫn hiểu chút đạo lý này… Vì thế cậu thừa dịp Cục phó Dương nói chuyện với cha mẹ Lý Tử Y để đi tính tiền.
Ai ngờ khi Viên Mục Dã thanh toán tiền xong rồi đi về phía cửa, cậu lại đột nhiên nghe thấy bên tai có một giọng nữ sinh nói sâu xa: “Tiểu Y, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt…”
Nghe thế, ánh mắt của Viên Mục Dã hơi thay đổi, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại sắc mặt như bình thường và đi đến bên cạnh nhóm người Cục phó Dương, cậu nói: “Giờ không còn sớm nữa, ở đây cũng không dễ gọi xe. Vừa rồi em đã đặt hai chiếc taxi, xe tới cửa rồi ạ.”
Cục phó Dương nghe xong bèn than thở: “Thằng nhóc nhà cậu đấy! Bây giờ thì lại rất biết làm việc. Lát nữa cậu về đâu? Nếu không cậu đi trước đi!”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần phải để ý đến em, em ở rất gần, đi bộ về là được rồi…”
Trên thực tế, Viên Mục Dã vốn đang có lòng muốn hỏi thêm Lý Tử Y vài câu, nhưng cha mẹ Lý Tử Y nhận ra Viên Mục Dã không nhìn trúng con gái nhà mình nên tất nhiên cũng không nói thêm gì với cậu, họ chỉ nói vài lời khách sáo rồi kéo con gái lên xe.
Viên Mục Dã nhìn bóng dáng ba người nhà họ lên xe taxi vội vàng rời đi thì hơi ngạc nhiên, Cục phó Dương thấy thế bèn trêu chọc: “Đừng nói với anh là trước khi ra cửa cậu mới phát hiện con gái nhà người ta trông cũng không tệ lắm nhé?!”
Viên Mục Dã cười nhẹ, đáp: “Cục phó Dương, anh hôm nay không xi-nhan trước với em một tiếng. Cô gái này đúng là tốt thật, nhưng sớm hay muộn em cũng phải bị gọi về quê. Hoàn cảnh em thế này mà yêu đương với người ta không phải là chơi lưu manh sao ạ?”
Cục phó Dương vừa nghe thì giận sôi máu: “Thằng nhóc nhà cậu sao cứ cố chấp như vậy nhỉ? Quê cậu có hoàn cảnh như thế nào? Thủ đô lại có hoàn cảnh thế nào!? Đầu óc của cậu có phải bị úng nước không mà cứ nhất quyết đòi trở về mãi thế??”
Viên Mục Dã lập tức tỏ vẻ giả ngu: “Việc này cũng có phải em nói là được đâu? Không phải do đơn vị sắp xếp sao ạ?! Em có thể làm gì được đây? Bảo em đi đâu thì em đi đó thôi.”
Cục phó Dương tức giận nói: “Cậu không biết tự viết báo cáo nói muốn ở lại à? Có thể ở lại hay không cậu không nói được, nhưng có viết báo cáo để xin hay không cậu cũng không làm được chắc?”
Đang nói thì chiếc xe taxi thứ hai cũng đã tới, Viên Mục Dã nhanh chóng mở cửa xe, đẩy Cục phó Dương vào trong: “Anh mau về đi, dạo này trời lạnh, vừa rồi anh còn uống rượu, nếu bị cảm lạnh thì chị dâu lại tìm em tính sổ bây giờ!”
Tiễn Cục phó Dương về xong, Viên Mục Dã giơ tay liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ tối, trong lòng cậu lập tức cảm thấy mỏi mệt… Hôm nay cậu mới vừa kết thúc một vụ án, vốn nghĩ rằng có thể về nhà sớm một chút để ngủ bù, giờ thì hay lắm, lại lăn lộn đến tận giờ này.
Viên Mục Dã uể oải mở chương trình chỉ đường trên điện thoại di động lên tìm mới biết được, hoá ra vừa rồi mình thuận miệng bịa chuyện nói “Ở đây cách nhà em rất gần” đúng là chó ngáp phải ruồi, quả nhiên nơi này cách chỗ mình ở rất gần, đi bộ hơn mười phút là đến nơi… Vì vậy Viên Mục Dã cũng không dừng lại mà đi theo hướng dẫn chỉ đường về phía nhà mình. Nhưng điều khiến cậu không ngờ là trên con đường về nhà này vài ngày trước lại vừa có tai nạn chết hai người, lúc này mới diễn ra cảnh tượng kỳ lạ trước đó.
Theo lý mà nói, đây không phải lần đầu Viên Mục Dã gặp phải chuyện như thế này, đáng lẽ cậu cũng nên tập mãi thành quen, nhưng với những người chưa bao giờ trải qua vốn không biết đó là cảm giác như thế nào. Cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng và chính xác toàn bộ cảm giác của nạn nhân vào một giây trước khi chết, cho nên có khi chính Viên Mục Dã cũng không phân biệt được rõ cái gì là thật, cái gì là ảo ảnh…
Trên đường trở về Viên Mục Dã vẫn luôn nghĩ đến cô nữ sinh mặc đồng phục ở bên cạnh Lý Tử Y, cô ấy là ai? Tại sao từ trường tư duy của cô ấy lại còn sót lại xung quanh Lý Tử Y? Cái chết của cô ấy có liên quan gì tới Lý Tử Y? Thật ra Viên Mục
Dã không phải người thích lo chuyện bao đồng, bởi vì cậu biết mình không thể lo được hết việc đâu đâu trên đời này.
Nếu nói Viên Mục Dã chẳng có một người bạn nào ở thủ đô thật ra cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì căn nhà cậu đang ở hiện giờ là do một người bạn cho cậu mượn để ở. Người bạn này của cậu là một tên thích lo chuyện bao đồng, có rất nhiều lúc Viên Mục Dã cảm thấy anh ấy hơi tốt bụng quá. Nhưng đồng thời cậu lại buộc lòng phải thừa nhận, với thói đời bây giờ, có lẽ nên có một vài người như vậy, nếu không trên đời này sẽ thật sự chẳng còn một chút xíu ấm áp nào nữa…
Vốn dĩ cậu còn thấy may mắn vì cuối cùng mình đã có một người bạn để nói vài lời thật lòng, ai ngờ vào mấy ngày trước, người bạn duy nhất của cậu không biết tại sao đã qua đời. Mấy ngày nay cậu vừa điều tra vụ án vừa liên hệ người thân bạn bè của người bạn kia, muốn tìm hiểu thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ tiếc cho tới giờ vẫn chưa liên hệ được một ai biết chuyện.
Nghĩ đến việc này, Viên Mục Dã không kìm được cau chặt mày lại. Cậu thật sự không muốn tin bạn mình cứ chết đi như vậy… Mặc dù từ nhỏ đến lớn cậu đều không thích nhìn thấy những người đã qua đời đó, nhưng bây giờ cậu lại rất muốn gặp người bạn đã chết của mình, muốn biết rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì!?
Viên Mục Dã cảm thấy đoạn đường về nhà đêm nay dường như vô cùng dài, xem ra cũng không thể tin hết vào hướng dẫn chỉ đường! Nhưng đường dài đến đâu cũng có lúc đi đến cuối. Khi Viên Mục Dã nhìn thấy căn nhà nhỏ quen thuộc kia, trong lòng lập tức buông lỏng. Nếu nói hơn một năm nay cậu còn có hồi ức gì tốt đẹp ở thủ đô, ắt hẳn tất cả đều ở trong căn nhà nhỏ này.
Sau khi về đến nhà, Viên Mục Dã khóa cửa lại. Đến giờ phút này, trái tim căng cứng của cậu mới coi như hoàn toàn thả lỏng, bởi vì cậu biết chỉ cần mình vừa bước vào căn nhà này, mọi ồn ào náo động phía sau sẽ bị nhốt hết ở ngoài cửa. Vietwriter.vn