Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533 - Chương 533 THIẾU MẤT BỐN NGƯỜI
Chương 533
THIẾU MẤT BỐN NGƯỜI
Bởi vì đường núi khó đi, cho nên thường xuyên xảy ra trường hợp xe buýt gặp chuyện bất ngờ bị chậm trễ, nhưng đây là lần đầu tiên bị trễ trong thời gian dài như vậy. Thế là nhân viên điều hành bến xe phải vội vàng liên lạc với lái xe nhưng không thể nào kết nối được.
Trên chiếc xe đó nếu tính cả tài xế là có 19 người, không có chuyện gì còn đỡ, một khi có tai nạn xảy ra thì không phải là chuyện nhỏ, nên chính quyền địa phương lập tức tiến hành các biện pháp tìm kiếm dọc hai bên đường đi.
Bảy mươi phần trăm tuyến đường này đều là đường núi, có khá nhiều chỗ đường hẹp quanh co, nếu không phải lái xe có nhiều kinh nghiệm thì chắc chắn không dám đi. Nhưng tài xế Vương đã làm nghề này vài chục năm, nói quá một chút thì ông ta có nhắm mắt cũng lái được đến nơi.
Nhưng khi công tác tìm kiếm được triển khai, nhân viên công tác rất nhanh đã phát hiện dấu vết chiếc xe phanh gấp tại một khúc cua có tên là “Quỷ Kiến Sầu”, căn cứ theo phân tích từ dấu vết hiện trường, họ kết luận chiếc xe lúc lái qua đây vì phải tránh né thứ gì đó nên đã bị lật xuống vách núi bên đường.
Công việc tìm kiếm sau đó đã chứng minh điều này, bọn họ tìm được xác chiếc xe buýt tại sườn đồi phía dưới, nhưng lại không tìm được bất kỳ hành khách nào.
Ban đầu tổ tìm kiếm cho rằng lúc chiếc xe lăn xuống đã văng hết toàn bộ hành khách ra ngoài. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện dấu vết nhóm lửa ở gần chiếc xe, mà đám hành lý rơi ra bên ngoài cũng bị lục lọi, chắc là để tìm thức ăn nước uống…
Từ điều này có thể nhận thấy, mặc dù chiếc xe buýt rơi từ trên cao xuống, nhưng trong số hành khách vẫn có người còn sống sót. Tiếc là hẻm núi đó quá sâu, điện thoại bình thường không thể sử dụng được, chắc do bọn họ không thể gọi điện thoại cầu cứu nên đã tìm đường đi dọc theo bãi sông dưới hẻm núi.
Nhân viên cứu hộ lập tức tìm kiếm người sống sót ở hai bên bãi sông, cuối cùng họ cũng tìm được tất cả hành khách còn sống ở cách đó khoảng năm cây số.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình là, những người còn sống này ngoài việc bị trầy xước một chút ra thì đều khỏe mạnh cả. Nhưng đến lúc kiểm đếm lại nhân số… họ lại phát hiện thiếu mất bốn người.
Bốn người này không phải ai khác, chính là Từ Lệ và ba đồng nghiệp, Tiểu Triệu, Tiểu Vương và Tiểu Lưu. Theo hồ sơ từ bến xe buýt, đúng là bọn họ đã mua vé chuyến đi này, còn sau đó họ có lên xe không thì không ai biết… Mà 15 hành khách may mắn sống sót cũng không có người chú ý đến bốn người này, vì vậy cũng không thể biết họ có lên xe hay không.
Viên Mục Dã nghe đến đây bèn trầm giọng hỏi: “Hẳn phải có video theo dõi trên xe buýt chứ? Nó có quay được bốn người Từ Lệ lên xe không?”
Đoàn Phong đẩy một bức ảnh đến trước mặt Viên Mục Dã và bảo: “Đây là bộ khung của chiếc xe buýt, chắc sau khi rơi xuống đã bị nổ, vì vậy tất cả đều bị cháy sạch…”
Viên Mục Dã cầm tấm ảnh lên xem, trong bức ảnh là một chiếc xe buýt bị cháy trơ khung, nó bị hủy hoại rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không để lại manh mối nào có tác dụng. Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã nghĩ mãi vẫn không ra, 15 người còn sống kia làm sao có thể thoát ra ngoài an toàn trước khi chiếc xe nổ chứ?
Đoàn Phong nghe thấy thắc mắc của Viên Mục Dã xong thì gật đầu: “Điều này đúng là hơi đáng ngờ, nếu muốn tìm được Từ Lệ, chắc chắn phải xác định được bọn họ có lên chiếc xe đó không, nếu không chúng ta không biết phải tìm theo hướng nào.”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Đội trưởng Đoàn, nếu cấp trên của Từ Lệ đã tìm đến chúng ta, chứng tỏ trước đó bọn họ đã nghĩ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm được… Nếu chúng ta muốn tiếp nhận rồi tiếp tục tìm kiếm, vậy phải cần bọn họ cung cấp toàn bộ tư liệu mới được.”
“Ví dụ?” Đoàn Phong hỏi.
“Ví dụ như tài liệu chi tiết của mười mấy người còn sống kia, và toàn bộ tư liệu về vụ án liên quan đến gã tội phạm bỏ trốn mà nhóm Từ Lệ đang đi bắt.” Viên Mục Dã trầm giọng đáp.
Đoàn Phong hơi do dự: “Tư liệu của mười mấy người còn sống thì dễ, nhưng tài liệu chi tiết về vụ án kia thì hơi khó đấy.”
Viên Mục Dã cười bảo: “Không sao đâu, anh nói với cấp trên của họ là Viên Mục Dã muốn, nếu như bọn họ không thể cung cấp, có thể sẽ làm gia tăng thêm độ khó trong việc tìm kiếm Từ Lệ.”
Đoàn Phong không hiểu: “Cấp trên của Từ Lệ cũng là cấp trên cũ của cậu mà, vì sao cậu không tự nói?”
Viên Mục Dã cười gian, đáp: “Anh cũng nói rồi mà, chúng tôi đã quá quen nên có vài lời không tiện mở miệng, hai người chúng ta chắc chắn phải một người đóng vai ác, một đóng vai thiện chứ!”
Sau đó Đoàn Phong bất đắc dĩ bấm điện thoại gọi cho cấp trên của Từ Lệ, trải qua một quá trình thương lượng, cuối cùng đối phương cũng đồng ý chia sẻ tất cả tư liệu. Ngay sau đó điện thoại di động của Đoàn Phong nhận được một file nén, anh ta mở ra và thấy đó là tư liệu của những người sống sót cùng với hồ sơ vụ thảm sát liên hoàn.
Viên Mục Dã nhìn hồ sơ vụ án xong bỗng nhớ ra, lúc cậu mới được điều đến thủ đô đã nghe nói về nó, hung thủ chuyên môn thích ra tay với những cô gái trẻ đi một mình vào buổi đêm, trong vòng một năm ngắn ngủi mà đã liên tục có năm cô gái bị hại.
Sau này tuy cảnh sát đã phá được án, nhưng tên hung thủ gian xảo kia lại thành công tẩu thoát trước khi bị cảnh sát bắt, đến tận bây giờ vẫn chưa quy án.
Nếu như Viên Mục Dã nhớ không nhầm, năm đó Từ Lệ là người phụ trách vụ án này, vì vậy anh ta vừa nghe đến tung tích hung thủ là lập tức dẫn người chạy đến…
Sau khi xem xong tư liệu, Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong: “Những người may mắn còn sống này bây giờ đang ở đâu?”
Đoàn Phong mở tư liệu trong tay ra và nói: “Đang ở bệnh viện địa phương, dù sao họ cũng bị rơi từ khoảng cách hơn một trăm mét xuống, vì muốn yên tâm nên bọn họ phải ở trong bệnh viện theo dõi vài ngày.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy sau khi đến đó chúng ta hãy gặp mấy người này trước!”
“Sao thế? Cậu nghi ngờ bọn họ nói dối à?” Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Bây giờ khó mà nói trước được, chỉ có gặp tận nơi mới kết luận được.”
Sáng hôm sau, đoàn người số 54 lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố An Bình, người nhận điện thoại và phụ trách sự cố lần này là cảnh sát Giả Văn Hạo. Sau khi hai bên chào hỏi đơn giản vài câu, Viên Mục Dã đi thẳng vào vấn đề chính, cậu muốn gặp mặt tất cả những người còn sống một lần. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cảnh sát Giả nghe thế suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Được thôi, vậy cũng tốt, chúng ta đi ngay bây giờ, nếu không ngày mai tất cả bọn họ sẽ ra viện mất.”
Trên đường đi, Viên Mục Dã đã đọc thuộc lòng toàn bộ tư liệu của những người này, cậu yêu cầu gặp mặt những người may mắn còn sống chẳng qua là vì muốn nhìn phản ứng khi họ nói chuyện mà thôi.
THIẾU MẤT BỐN NGƯỜI
Bởi vì đường núi khó đi, cho nên thường xuyên xảy ra trường hợp xe buýt gặp chuyện bất ngờ bị chậm trễ, nhưng đây là lần đầu tiên bị trễ trong thời gian dài như vậy. Thế là nhân viên điều hành bến xe phải vội vàng liên lạc với lái xe nhưng không thể nào kết nối được.
Trên chiếc xe đó nếu tính cả tài xế là có 19 người, không có chuyện gì còn đỡ, một khi có tai nạn xảy ra thì không phải là chuyện nhỏ, nên chính quyền địa phương lập tức tiến hành các biện pháp tìm kiếm dọc hai bên đường đi.
Bảy mươi phần trăm tuyến đường này đều là đường núi, có khá nhiều chỗ đường hẹp quanh co, nếu không phải lái xe có nhiều kinh nghiệm thì chắc chắn không dám đi. Nhưng tài xế Vương đã làm nghề này vài chục năm, nói quá một chút thì ông ta có nhắm mắt cũng lái được đến nơi.
Nhưng khi công tác tìm kiếm được triển khai, nhân viên công tác rất nhanh đã phát hiện dấu vết chiếc xe phanh gấp tại một khúc cua có tên là “Quỷ Kiến Sầu”, căn cứ theo phân tích từ dấu vết hiện trường, họ kết luận chiếc xe lúc lái qua đây vì phải tránh né thứ gì đó nên đã bị lật xuống vách núi bên đường.
Công việc tìm kiếm sau đó đã chứng minh điều này, bọn họ tìm được xác chiếc xe buýt tại sườn đồi phía dưới, nhưng lại không tìm được bất kỳ hành khách nào.
Ban đầu tổ tìm kiếm cho rằng lúc chiếc xe lăn xuống đã văng hết toàn bộ hành khách ra ngoài. Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện dấu vết nhóm lửa ở gần chiếc xe, mà đám hành lý rơi ra bên ngoài cũng bị lục lọi, chắc là để tìm thức ăn nước uống…
Từ điều này có thể nhận thấy, mặc dù chiếc xe buýt rơi từ trên cao xuống, nhưng trong số hành khách vẫn có người còn sống sót. Tiếc là hẻm núi đó quá sâu, điện thoại bình thường không thể sử dụng được, chắc do bọn họ không thể gọi điện thoại cầu cứu nên đã tìm đường đi dọc theo bãi sông dưới hẻm núi.
Nhân viên cứu hộ lập tức tìm kiếm người sống sót ở hai bên bãi sông, cuối cùng họ cũng tìm được tất cả hành khách còn sống ở cách đó khoảng năm cây số.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình là, những người còn sống này ngoài việc bị trầy xước một chút ra thì đều khỏe mạnh cả. Nhưng đến lúc kiểm đếm lại nhân số… họ lại phát hiện thiếu mất bốn người.
Bốn người này không phải ai khác, chính là Từ Lệ và ba đồng nghiệp, Tiểu Triệu, Tiểu Vương và Tiểu Lưu. Theo hồ sơ từ bến xe buýt, đúng là bọn họ đã mua vé chuyến đi này, còn sau đó họ có lên xe không thì không ai biết… Mà 15 hành khách may mắn sống sót cũng không có người chú ý đến bốn người này, vì vậy cũng không thể biết họ có lên xe hay không.
Viên Mục Dã nghe đến đây bèn trầm giọng hỏi: “Hẳn phải có video theo dõi trên xe buýt chứ? Nó có quay được bốn người Từ Lệ lên xe không?”
Đoàn Phong đẩy một bức ảnh đến trước mặt Viên Mục Dã và bảo: “Đây là bộ khung của chiếc xe buýt, chắc sau khi rơi xuống đã bị nổ, vì vậy tất cả đều bị cháy sạch…”
Viên Mục Dã cầm tấm ảnh lên xem, trong bức ảnh là một chiếc xe buýt bị cháy trơ khung, nó bị hủy hoại rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không để lại manh mối nào có tác dụng. Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã nghĩ mãi vẫn không ra, 15 người còn sống kia làm sao có thể thoát ra ngoài an toàn trước khi chiếc xe nổ chứ?
Đoàn Phong nghe thấy thắc mắc của Viên Mục Dã xong thì gật đầu: “Điều này đúng là hơi đáng ngờ, nếu muốn tìm được Từ Lệ, chắc chắn phải xác định được bọn họ có lên chiếc xe đó không, nếu không chúng ta không biết phải tìm theo hướng nào.”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Đội trưởng Đoàn, nếu cấp trên của Từ Lệ đã tìm đến chúng ta, chứng tỏ trước đó bọn họ đã nghĩ mọi cách nhưng vẫn không thể tìm được… Nếu chúng ta muốn tiếp nhận rồi tiếp tục tìm kiếm, vậy phải cần bọn họ cung cấp toàn bộ tư liệu mới được.”
“Ví dụ?” Đoàn Phong hỏi.
“Ví dụ như tài liệu chi tiết của mười mấy người còn sống kia, và toàn bộ tư liệu về vụ án liên quan đến gã tội phạm bỏ trốn mà nhóm Từ Lệ đang đi bắt.” Viên Mục Dã trầm giọng đáp.
Đoàn Phong hơi do dự: “Tư liệu của mười mấy người còn sống thì dễ, nhưng tài liệu chi tiết về vụ án kia thì hơi khó đấy.”
Viên Mục Dã cười bảo: “Không sao đâu, anh nói với cấp trên của họ là Viên Mục Dã muốn, nếu như bọn họ không thể cung cấp, có thể sẽ làm gia tăng thêm độ khó trong việc tìm kiếm Từ Lệ.”
Đoàn Phong không hiểu: “Cấp trên của Từ Lệ cũng là cấp trên cũ của cậu mà, vì sao cậu không tự nói?”
Viên Mục Dã cười gian, đáp: “Anh cũng nói rồi mà, chúng tôi đã quá quen nên có vài lời không tiện mở miệng, hai người chúng ta chắc chắn phải một người đóng vai ác, một đóng vai thiện chứ!”
Sau đó Đoàn Phong bất đắc dĩ bấm điện thoại gọi cho cấp trên của Từ Lệ, trải qua một quá trình thương lượng, cuối cùng đối phương cũng đồng ý chia sẻ tất cả tư liệu. Ngay sau đó điện thoại di động của Đoàn Phong nhận được một file nén, anh ta mở ra và thấy đó là tư liệu của những người sống sót cùng với hồ sơ vụ thảm sát liên hoàn.
Viên Mục Dã nhìn hồ sơ vụ án xong bỗng nhớ ra, lúc cậu mới được điều đến thủ đô đã nghe nói về nó, hung thủ chuyên môn thích ra tay với những cô gái trẻ đi một mình vào buổi đêm, trong vòng một năm ngắn ngủi mà đã liên tục có năm cô gái bị hại.
Sau này tuy cảnh sát đã phá được án, nhưng tên hung thủ gian xảo kia lại thành công tẩu thoát trước khi bị cảnh sát bắt, đến tận bây giờ vẫn chưa quy án.
Nếu như Viên Mục Dã nhớ không nhầm, năm đó Từ Lệ là người phụ trách vụ án này, vì vậy anh ta vừa nghe đến tung tích hung thủ là lập tức dẫn người chạy đến…
Sau khi xem xong tư liệu, Viên Mục Dã hỏi Đoàn Phong: “Những người may mắn còn sống này bây giờ đang ở đâu?”
Đoàn Phong mở tư liệu trong tay ra và nói: “Đang ở bệnh viện địa phương, dù sao họ cũng bị rơi từ khoảng cách hơn một trăm mét xuống, vì muốn yên tâm nên bọn họ phải ở trong bệnh viện theo dõi vài ngày.”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vậy sau khi đến đó chúng ta hãy gặp mấy người này trước!”
“Sao thế? Cậu nghi ngờ bọn họ nói dối à?” Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Bây giờ khó mà nói trước được, chỉ có gặp tận nơi mới kết luận được.”
Sáng hôm sau, đoàn người số 54 lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố An Bình, người nhận điện thoại và phụ trách sự cố lần này là cảnh sát Giả Văn Hạo. Sau khi hai bên chào hỏi đơn giản vài câu, Viên Mục Dã đi thẳng vào vấn đề chính, cậu muốn gặp mặt tất cả những người còn sống một lần. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cảnh sát Giả nghe thế suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Được thôi, vậy cũng tốt, chúng ta đi ngay bây giờ, nếu không ngày mai tất cả bọn họ sẽ ra viện mất.”
Trên đường đi, Viên Mục Dã đã đọc thuộc lòng toàn bộ tư liệu của những người này, cậu yêu cầu gặp mặt những người may mắn còn sống chẳng qua là vì muốn nhìn phản ứng khi họ nói chuyện mà thôi.
Bình luận facebook