Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535 - Chương 535 THIÊN THẠCH
Chương 535
THIÊN THẠCH
Sau đó đội cứu hộ tìm thấy một đống lửa bị nước mưa dập tắt cùng ít bao bì đựng thực phẩm gần bờ sông, điều này chứng minh đã từng có người nhóm lửa sưởi ấm ở đây...
Phó Anh Bác cho người nhanh chóng lục soát theo đường ven sông, cuối cùng tìm được mười lăm người sống sót ở một khu rừng gần đó.
Viên Mục Dã hỏi Phó Anh Bác: “Lúc ấy tình trạng của những người đó thế nào?”
Phó Anh Bác trả lời: “Cũng khá bình tĩnh, mặc dù họ đều bị xây xước nhẹ nhưng chỉ là vết thương ngoài da, nếu như chúng tôi không tìm được họ, thì có lẽ họ sẽ tiếp tục đi men theo con sông để tìm đường ra...”
Sau đó Viên Mục Dã và Phó Anh Bác tiếp tục trò chuyện về các chi tiết trên đường tìm kiếm, hòng tìm ra có khi nào đội tìm kiếm cứu nạn đã bỏ qua manh mối quan trọng nào không, nhưng cậu nghe hết vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Xe nhanh chóng đi đến đoạn đường xảy ra sự cố, nơi này quả đúng như tên gọi của nó - Quỷ Kiến Sầu. Đây là một đoạn đường quanh rất gấp, hai xe ở hai phía đi qua đoạn này sẽ không nhìn thấy đối phương, vì thế theo kinh nghiệm của lái xe là khi đi qua đoạn đường quanh co nguy hiểm này sẽ ấn còi trước.
Cảnh sát Giả và Phó Anh Bác dừng xe ở một vị trí tương đối an toàn, rồi cùng nhau đi bộ đến chỗ vách núi mà chiếc xe buýt bị lật... Trên mặt đường vẫn còn hằn rõ vết bánh xe, chắc chắn là trước khi bị rơi xuống vách núi, người tài xế lái xe buýt đã cố phanh xe lại.
Nhìn vị trí này, Viên Mục Dã quay người hỏi cảnh sát Giả: “Đã tìm được bóng người đột nhiên lao ra mà ông Vương nói chưa?”
Cảnh sát Giả lắc đầu: “Vùng này gần núi, quanh đây gần như không có nhà dân, hơn nữa trên đoạn đường núi này có rất ít đèn tín hiệu giao thông và camera giám sát, cho nên không thể tìm được người đột nhiên lao ra lúc đó...”
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn những vết bánh xe trên đường: “Nhìn dấu bánh xe này chứng tỏ lúc ấy tài xế lái xe buýt đã đạp chân phanh rất mạnh, nói cách khác, nơi này chắc chắn đã xuất hiện thứ gì đó mới khiến tài xế không thể không lựa chọn né tránh khẩn cấp.”
Bởi vì việc lật xe xuống vách núi chỉ xảy ra trong chớp mắt, cho nên manh mối lưu lại trên đường lớn rất ít, Viên Mục Dã nói với Đoàn Phong: “Phía trên không có gì, chúng ta đi sang bên cạnh xem thử!”
Đoàn Phong đi sát đến bên mép đường nhìn xuống phía dưới, anh ta líu lưỡi: “Rơi từ độ cao như thế này xuống vẫn còn sống được, đây đúng là một trong mười kỳ tích lớn của thế giới rồi!”
Viên Mục Dã cũng đi đến bên mép đường nhìn xuống, trong lòng biết rằng Đoàn Phong không nói ngoa, nếu như bên dưới vách đá này là dốc thoải và có nhiều cây cối cản lại, thì trong quá trình rơi xuống có thể sẽ giảm bớt tốc độ lăn và va đập của xe buýt, như thế tỷ lệ sống của người trong xe sẽ cao hơn...
Nhưng bên dưới vách đá này là một sườn núi thẳng tắp, mặc dù có một số cây mọc đâm ngang sườn núi, nhưng cũng không thể ngăn được tốc độ của xe buýt đang đà rơi xuống... Chiếc xe buýt bị bốc cháy sau khi rơi xuống đã chứng minh điều này, nhưng hành khách trên xe lại chỉ bị trầy da một chút thì đúng là khó có thể tưởng tượng được.
Muốn xuống dưới đáy vực nhất định phải mất ba tiếng đồng hồ đi vòng quanh núi mới xuống đến nơi, trong đó còn có một đoạn đường xe ô tô không đi qua được, cho nên nhóm Viên Mục Dã quyết định không mất thời gian ở đây nữa, mà cố gắng đến chỗ xác chiếc xe buýt kia trước bốn giờ chiều.
Trong thời gian này, Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam cũng có chút tiến triển, bọn họ thành công giải mã được đoạn tin nhắn đầu tiên, có điều nội dung đoạn mã này khiến người ta ngạc nhiên, đó là một tổ hợp tọa độ.
Phó Anh Bác nhìn tọa độ này thì vô cùng kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là tọa độ nơi tìm thấy mười mấy người sống sót kia sao?”
Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”
Phó Anh Bác gật đầu: “Chắc chắn, khi phát hiện ra người sống, việc đầu tiên đội cứu hộ chúng tôi phải làm là gửi vị trí tọa độ cho cơ quan chức năng, tôi chắc chắn sẽ không nhớ sai.”
Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này ngày càng quỷ dị, 15 người còn sống đều chưa từng gặp Từ Lệ, nhưng trong tin nhắn Từ Lệ gửi khi xảy ra chuyện lại là tọa độ của những người còn sống sót? Vietwriter.vn
Hơn nữa tin nhắn này của Từ Lệ gửi đi bằng cách nào? Chẳng phải khu vực này không có tín hiệu sao? Nếu đã có thể gửi tin cầu cứu Viên Mục Dã thì vì sao anh ta không gọi điện báo cảnh sát?
Lúc này đã đi hết đoạn có đường, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ đến nơi xảy ra sự việc. Phó Anh Bác dẫn đầu đoàn người đi xuyên rừng rậm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được bờ sông dưới vách núi...
Có điều thời gian dài hơn bọn họ dự tính khoảng một tiếng, cho nên khi đến đáy vực thì trời đã sẩm tối.
May mà tất cả đều nằm trong dự liệu, Phó Anh Bác đã chuẩn bị cho mỗi người một chiếc túi ngủ.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy xác chiếc xe bị thiêu rụi kia, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, làm sao những người đó lại có thể sống được?
Nhưng bây giờ trời đã tối đen, thực sự không tiện tìm kiếm ở khu vực lân cận, nên Phó Anh Bác phân công mọi người nhóm lửa dựng lều, mọi chuyện chờ đến sáng mai rồi tính.
Sau khi đã giải quyết các việc cần thiết, Phó Anh Bác cùng cảnh sát Giả bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mọi người, Đại Quân và Trương Khai cũng tham gia giúp đỡ, còn Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam tiếp tục khua chiêng gõ trống phá giải đoạn mật mã thứ hai.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn xung quanh, phát hiện hai bên khe núi này giống như bị đao chặt búa bổ gọn gàng, còn chỗ đầy đá vụn họ đang đứng là đầu một con sông lớn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà khô cạn.
Phó Anh Bác thấy Viên Mục Dã nhìn xung quanh thì cười và nói với cậu: “Yên tâm đi, khe núi này rất an toàn, không có thú dữ sinh sống. Cùng lắm là gặp phải mấy Tề Thiên Đại Thánh thôi, có điều số lượng cũng không nhiều, về cơ bản chúng nhìn thấy người đều sẽ chạy đi! Chúng không đến cướp đồ của chúng ta đâu.”
Viên Mục Dã cười hỏi: “Trước đây nơi này hẳn là đầu nguồn của một con sông lớn nhỉ? Vì sao sau đó nước lại cạn?”
Phó Anh Bác đáp: “Trước kia tôi có nghe người lớn kể lại, mấy trăm năm trước nơi này đúng là đầu nguồn một con sông lớn, sau đó nghe nói có một thiên thạch rơi xuống gần đây khiến dòng sông này dần dần khô cạn. Còn về chuyện mảnh thiên thạch kia rơi xuống chỗ nào, thì đã không còn ai biết nữa rồi.”
Trương Khai lắc đầu: “Chuyện này vừa nghe đã biết là giả rồi, có lẽ lúc đó chỉ là một tia chớp hình cầu, bị mọi người đồn thổi thành thiên thạch thôi! Còn nguyên nhân khiến con sông bị cạn nước thì có rất nhiều khả năng, ví dụ như mạch nước ngầm thay đổi dòng chảy... nói chung chẳng có liên quan gì đến thiên thạch cả!”
Đây vốn chỉ là một truyền thuyết, mấy người cười cười nói nói cũng không coi là thật. Sau khi ăn cơm xong Phó Anh Bác tiếp tục kể cho mọi người nghe những chuyện lý thú mình gặp được trong quá trình cứu hộ, sau đó ai về chỗ người nấy đi ngủ.
Viên Mục Dã không buồn ngủ nên cậu ở lại bên cạnh đống lửa gác đêm, để mọi người an tâm đi ngủ.
Lúc này trong khe núi hoàn toàn yên tĩnh, không có ánh sáng đèn điện phố thị, bầu trời đầy sao cũng trở nên lấp lánh hơn...
THIÊN THẠCH
Sau đó đội cứu hộ tìm thấy một đống lửa bị nước mưa dập tắt cùng ít bao bì đựng thực phẩm gần bờ sông, điều này chứng minh đã từng có người nhóm lửa sưởi ấm ở đây...
Phó Anh Bác cho người nhanh chóng lục soát theo đường ven sông, cuối cùng tìm được mười lăm người sống sót ở một khu rừng gần đó.
Viên Mục Dã hỏi Phó Anh Bác: “Lúc ấy tình trạng của những người đó thế nào?”
Phó Anh Bác trả lời: “Cũng khá bình tĩnh, mặc dù họ đều bị xây xước nhẹ nhưng chỉ là vết thương ngoài da, nếu như chúng tôi không tìm được họ, thì có lẽ họ sẽ tiếp tục đi men theo con sông để tìm đường ra...”
Sau đó Viên Mục Dã và Phó Anh Bác tiếp tục trò chuyện về các chi tiết trên đường tìm kiếm, hòng tìm ra có khi nào đội tìm kiếm cứu nạn đã bỏ qua manh mối quan trọng nào không, nhưng cậu nghe hết vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Xe nhanh chóng đi đến đoạn đường xảy ra sự cố, nơi này quả đúng như tên gọi của nó - Quỷ Kiến Sầu. Đây là một đoạn đường quanh rất gấp, hai xe ở hai phía đi qua đoạn này sẽ không nhìn thấy đối phương, vì thế theo kinh nghiệm của lái xe là khi đi qua đoạn đường quanh co nguy hiểm này sẽ ấn còi trước.
Cảnh sát Giả và Phó Anh Bác dừng xe ở một vị trí tương đối an toàn, rồi cùng nhau đi bộ đến chỗ vách núi mà chiếc xe buýt bị lật... Trên mặt đường vẫn còn hằn rõ vết bánh xe, chắc chắn là trước khi bị rơi xuống vách núi, người tài xế lái xe buýt đã cố phanh xe lại.
Nhìn vị trí này, Viên Mục Dã quay người hỏi cảnh sát Giả: “Đã tìm được bóng người đột nhiên lao ra mà ông Vương nói chưa?”
Cảnh sát Giả lắc đầu: “Vùng này gần núi, quanh đây gần như không có nhà dân, hơn nữa trên đoạn đường núi này có rất ít đèn tín hiệu giao thông và camera giám sát, cho nên không thể tìm được người đột nhiên lao ra lúc đó...”
Viên Mục Dã cúi đầu nhìn những vết bánh xe trên đường: “Nhìn dấu bánh xe này chứng tỏ lúc ấy tài xế lái xe buýt đã đạp chân phanh rất mạnh, nói cách khác, nơi này chắc chắn đã xuất hiện thứ gì đó mới khiến tài xế không thể không lựa chọn né tránh khẩn cấp.”
Bởi vì việc lật xe xuống vách núi chỉ xảy ra trong chớp mắt, cho nên manh mối lưu lại trên đường lớn rất ít, Viên Mục Dã nói với Đoàn Phong: “Phía trên không có gì, chúng ta đi sang bên cạnh xem thử!”
Đoàn Phong đi sát đến bên mép đường nhìn xuống phía dưới, anh ta líu lưỡi: “Rơi từ độ cao như thế này xuống vẫn còn sống được, đây đúng là một trong mười kỳ tích lớn của thế giới rồi!”
Viên Mục Dã cũng đi đến bên mép đường nhìn xuống, trong lòng biết rằng Đoàn Phong không nói ngoa, nếu như bên dưới vách đá này là dốc thoải và có nhiều cây cối cản lại, thì trong quá trình rơi xuống có thể sẽ giảm bớt tốc độ lăn và va đập của xe buýt, như thế tỷ lệ sống của người trong xe sẽ cao hơn...
Nhưng bên dưới vách đá này là một sườn núi thẳng tắp, mặc dù có một số cây mọc đâm ngang sườn núi, nhưng cũng không thể ngăn được tốc độ của xe buýt đang đà rơi xuống... Chiếc xe buýt bị bốc cháy sau khi rơi xuống đã chứng minh điều này, nhưng hành khách trên xe lại chỉ bị trầy da một chút thì đúng là khó có thể tưởng tượng được.
Muốn xuống dưới đáy vực nhất định phải mất ba tiếng đồng hồ đi vòng quanh núi mới xuống đến nơi, trong đó còn có một đoạn đường xe ô tô không đi qua được, cho nên nhóm Viên Mục Dã quyết định không mất thời gian ở đây nữa, mà cố gắng đến chỗ xác chiếc xe buýt kia trước bốn giờ chiều.
Trong thời gian này, Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam cũng có chút tiến triển, bọn họ thành công giải mã được đoạn tin nhắn đầu tiên, có điều nội dung đoạn mã này khiến người ta ngạc nhiên, đó là một tổ hợp tọa độ.
Phó Anh Bác nhìn tọa độ này thì vô cùng kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải là tọa độ nơi tìm thấy mười mấy người sống sót kia sao?”
Viên Mục Dã trầm giọng hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”
Phó Anh Bác gật đầu: “Chắc chắn, khi phát hiện ra người sống, việc đầu tiên đội cứu hộ chúng tôi phải làm là gửi vị trí tọa độ cho cơ quan chức năng, tôi chắc chắn sẽ không nhớ sai.”
Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này ngày càng quỷ dị, 15 người còn sống đều chưa từng gặp Từ Lệ, nhưng trong tin nhắn Từ Lệ gửi khi xảy ra chuyện lại là tọa độ của những người còn sống sót? Vietwriter.vn
Hơn nữa tin nhắn này của Từ Lệ gửi đi bằng cách nào? Chẳng phải khu vực này không có tín hiệu sao? Nếu đã có thể gửi tin cầu cứu Viên Mục Dã thì vì sao anh ta không gọi điện báo cảnh sát?
Lúc này đã đi hết đoạn có đường, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ đến nơi xảy ra sự việc. Phó Anh Bác dẫn đầu đoàn người đi xuyên rừng rậm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được bờ sông dưới vách núi...
Có điều thời gian dài hơn bọn họ dự tính khoảng một tiếng, cho nên khi đến đáy vực thì trời đã sẩm tối.
May mà tất cả đều nằm trong dự liệu, Phó Anh Bác đã chuẩn bị cho mỗi người một chiếc túi ngủ.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy xác chiếc xe bị thiêu rụi kia, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, làm sao những người đó lại có thể sống được?
Nhưng bây giờ trời đã tối đen, thực sự không tiện tìm kiếm ở khu vực lân cận, nên Phó Anh Bác phân công mọi người nhóm lửa dựng lều, mọi chuyện chờ đến sáng mai rồi tính.
Sau khi đã giải quyết các việc cần thiết, Phó Anh Bác cùng cảnh sát Giả bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mọi người, Đại Quân và Trương Khai cũng tham gia giúp đỡ, còn Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam tiếp tục khua chiêng gõ trống phá giải đoạn mật mã thứ hai.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn xung quanh, phát hiện hai bên khe núi này giống như bị đao chặt búa bổ gọn gàng, còn chỗ đầy đá vụn họ đang đứng là đầu một con sông lớn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà khô cạn.
Phó Anh Bác thấy Viên Mục Dã nhìn xung quanh thì cười và nói với cậu: “Yên tâm đi, khe núi này rất an toàn, không có thú dữ sinh sống. Cùng lắm là gặp phải mấy Tề Thiên Đại Thánh thôi, có điều số lượng cũng không nhiều, về cơ bản chúng nhìn thấy người đều sẽ chạy đi! Chúng không đến cướp đồ của chúng ta đâu.”
Viên Mục Dã cười hỏi: “Trước đây nơi này hẳn là đầu nguồn của một con sông lớn nhỉ? Vì sao sau đó nước lại cạn?”
Phó Anh Bác đáp: “Trước kia tôi có nghe người lớn kể lại, mấy trăm năm trước nơi này đúng là đầu nguồn một con sông lớn, sau đó nghe nói có một thiên thạch rơi xuống gần đây khiến dòng sông này dần dần khô cạn. Còn về chuyện mảnh thiên thạch kia rơi xuống chỗ nào, thì đã không còn ai biết nữa rồi.”
Trương Khai lắc đầu: “Chuyện này vừa nghe đã biết là giả rồi, có lẽ lúc đó chỉ là một tia chớp hình cầu, bị mọi người đồn thổi thành thiên thạch thôi! Còn nguyên nhân khiến con sông bị cạn nước thì có rất nhiều khả năng, ví dụ như mạch nước ngầm thay đổi dòng chảy... nói chung chẳng có liên quan gì đến thiên thạch cả!”
Đây vốn chỉ là một truyền thuyết, mấy người cười cười nói nói cũng không coi là thật. Sau khi ăn cơm xong Phó Anh Bác tiếp tục kể cho mọi người nghe những chuyện lý thú mình gặp được trong quá trình cứu hộ, sau đó ai về chỗ người nấy đi ngủ.
Viên Mục Dã không buồn ngủ nên cậu ở lại bên cạnh đống lửa gác đêm, để mọi người an tâm đi ngủ.
Lúc này trong khe núi hoàn toàn yên tĩnh, không có ánh sáng đèn điện phố thị, bầu trời đầy sao cũng trở nên lấp lánh hơn...
Bình luận facebook