Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531 - Chương 531 HÓA THẠCH SỐNG
Chương 531
HÓA THẠCH SỐNG
Hai câu đối thoại này gần như là câu nói duy nhất trong toàn bộ hành trình, bởi vì sau đó Viên Mục Dã không chủ động nói gì nữa. Đến tận lúc trước khi xuống thuyền, Viên Mục Dã mới bất ngờ hỏi Thạch Lỗi: “Ba năm trước tại sao anh lại muốn giết cô y tá tên Tống Lan?”
Thạch Lỗi bật cười: “Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ hỏi chuyện của Lý Tử Y cơ, vậy mà lại hỏi Tống Lan… Cô ta là vợ của tên mập đó hả?”
Viên Mục Dã không đáp lời mà tiếp tục lạnh lùng hỏi: “Trả lời tôi, tại sao lại giết cô ấy?”
Thạch Lỗi trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi… Có trách thì phải trách cô ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy nên mới phải chết.”
Viên Mục Dã còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị Thạch Lỗi ngăn cản: “Được rồi, xuống thuyền đi, lần này cậu giúp tôi, nếu có cơ hội tôi sẽ trả ân tình này.”
Viên Mục Dã biết có hỏi tiếp thì Thạch Lỗi cũng sẽ không nói, cậu đành gật đầu bất đắc dĩ rồi quay người chuẩn bị xuống thuyền… Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã bỗng cảm thấy tay áo của mình bị người khác kéo một cái, cậu ngạc nhiên đứng sững tại chỗ.
Thạch Lỗi thấy vậy kỳ quái hỏi: “Sao thế? Quên mang thứ gì xuống thuyền à?”
Viên Mục Dã vội vàng lắc đầu, hỏi: “Không có… Đúng rồi, sau này anh còn đi tìm gã Lệ Thần kia nữa không?”
Thạch Lỗi hơi ngạc nhiên, gã không ngờ Viên Mục Dã sẽ hỏi điều này, gã lắc đầu: “Không đâu, nhưng nếu tương lại gặp lại, tôi rất muốn bàn một vụ làm ăn với hắn…”
Sau khi xuống thuyền, Viên Mục Dã liếc mắt nhìn thấy mấy người Đoàn Phong đã về nước trước mình, bọn họ chờ ở bến tàu từ lâu, coi như là hoàn thành công việc giao tiếp với Thạch Lỗi.
Mặc dù mới một ngày không gặp, Trương Khai vẫn đến ôm Viên Mục Dã một cái, vừa cười vừa nói: “Cuối cùng cũng trở về bình an, hai gã kia quá không đáng tin, lần sau anh không thể để bọn chúng nói vài ba câu mà đã bị bắt đi rồi!”
Viên Mục Dã cười gật đầu: “Đúng đấy, chắc chắn không có lần sau…” Cậu nói xong bèn nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy bồn chồn, cảm giác bị ngoại lực lôi kéo kia rất quen thuộc, chẳng lẽ Lệ Thần giả cũng lên thuyền? Sau đó đi theo bọn họ về nước?
Thật ra hai ngày qua Viên Mục Dã vẫn luôn muốn bỏ qua chuyện của gã Lệ Thần giả này, bởi vì đến chính cậu cũng không biết chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai… Trên đường về, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã luôn có vẻ tâm sự nặng nề thì biết trong lòng cậu nhất định có chuyện, sau khi quay về số 54, anh ta kéo Viên Mục Dã vào một phòng thí nghiệm.
“Nói đi xem nào, đã xảy ra chuyện gì thế?” Đoàn Phong hỏi trước.
Viên Mục Dã ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười khổ: “Sao thế? Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy cơ à?”
Đoàn Phong nhún vai: “Cũng tàm tạm, có lẽ những người khác không nhận ra, nhưng tôi hiểu cậu rất rõ. Nói đi, rốt cuộc cậu bị chuyện gì làm phiền mà trên cả đoạn đường đều mang tâm sự nặng nề như thế?”
Viên Mục Dã vốn không định giấu Đoàn Phong chuyện này, trước đó vì mấy người Thạch Lỗi luôn ở bên cạnh nên cậu không có dịp nào nói cho anh ta biết, sau đó Viên Mục Dã kể lại toàn bộ những gì mình gặp ở nước M cho Đoàn Phong nghe.
Đoàn Phong nghe xong im lặng một lúc rồi hỏi: “Nói cách khác vẫn còn một ‘Hy vọng’ ở trên mặt đất?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Tên kia cậy mình có trang bị tàng hình, cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện, cũng may hắn khác với những ‘Hi vọng’ khác, không suốt ngày chỉ nghĩ đến việc thay thế con người…”
“Vậy năm mươi triệu đó là do chính hắn gửi lại à?” Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Chắc vậy, nhưng tôi vẫn chưa rõ động cơ của hắn…”
Đoàn Phong trầm tư, nói: “Theo như lời cậu nói thì hắn làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn cao chạy xa bay cùng với mẹ mình, cũng chính là bà chủ nhà nghỉ, nhưng bây giờ hắn lại nhả đống tiền đã cầm được trong tay ra… Liệu có phải vì hắn đã không còn cần đến số tiền đó nữa, đồng thời cũng không muốn tiếp tục dây dưa với đám người Thạch Lỗi?”
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nói như vậy thì nghĩ đến một vấn đề, chắc có lẽ bà chủ quán đã chết nên Lệ Thần giả mới từ bỏ số tiền kia và trả nó lại cho Thạch Lỗi.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn cau mày, bèn trấn an: “Chuyện đã đến nước này rồi, cậu có lo lắng cũng vô ích. Trên đời có rất nhiều giống loài kỳ quái không phải con người, chỉ cần bọn họ không suốt ngày nghĩ đến việc xâm lược thế giới… Vậy cứ mặc kệ bọn họ đi.”
Viên Mục Dã thở dài: “Vẫn còn một chuyện nữa…”
“Chuyện gì?” Đoàn Phong tò mò hỏi.
“Lúc vừa xuống thuyền, tôi có cảm giác Lệ Thần giả cũng ở trên con thuyền đó…” Viên Mục Dã nói.
Đoàn Phong sầm mặt: “Hắn đi cùng cậu để lén qua đây à?” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ sợ là đi theo đến đây rồi…”
Đoàn Phong thở dài: “Theo thì theo đi, chắc hắn sợ ở lại nước M sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị Thạch Lỗi tìm đến, tôi đoán gã đó vẫn còn lăn tăn về trang bị mô phỏng sinh vật đấy.”
Hai người nói đến đây, điện thoại của Đoàn Phong bỗng đổ chuông, anh ta nhìn màn hình thì thấy hóa ra là tiến sĩ Lâm gọi đến, anh ta nói ngày mai sẽ về nước, đến lúc đó sẽ cẩn thận nghiên cứu thành phần của chỗ nước mà Đoàn Phong mang về.
Viên Mục Dã giật mình hỏi: “Thành phần nước nào thế? Đừng nói với tôi là anh lấy nước ngầm ở thị trấn Hải Lâm về đấy nhé?”
Đoàn Phong hơi lúng túng cười đáp: “Lão Lâm cứ bắt tôi phải lấy một chai về nghiên cứu… Dù sao lần này chúng ta đi du lịch không mất tiền, nếu không cầm cái gì về cũng khó mà ăn nói!”
Viên Mục Dã cảm thấy hơi nhức đầu: “Anh cũng biết trong nước có thứ gì mà, nhỡ lão Lâm lại mân mê ra cái gì sống thì phải làm sao?”
Đoàn Phong vỗ ngực bảo đảm: “Điều này thì cậu có thể yên tâm, lão Lâm không phải gã cuồng khoa học, anh ta biết cái gì có thể nghiên cứu cái gì không… Nếu không anh ta đã sáng tạo ra một đống thứ kỳ quái từ lâu rồi!”
Viên Mục Dã nghe xong cảm thấy cũng đúng, dù sao kiểu người bất tử như Đoàn Phong, rồi thể loại kỳ quái dựa vào máu để sống như cậu đều có sẵn, chỉ cần tiến sĩ Lâm muốn nghiên cứu thì cứ tìm đại một cái cớ là được. Nhưng từ khi quen biết tiến sĩ Lâm đến giờ, anh ta chưa từng coi bọn họ như đối tượng nghiên cứu…
Chiều hôm sau, lão Lâm mệt mỏi chạy từ xa về, anh ta vừa nhìn thấy chai nước ngầm mà Đoàn Phong cầm về là hai mắt đã phát sáng, coi nó như báu vật.
Theo suy đoán của lão Lâm, đây là một loài sinh vật sống dưới nước từ kỷ Phấn Trắng, nhưng do các khối lục địa của Trái đất chuyển động dẫn đến việc nó bị chôn vùi dưới lòng đất…
Số may mắn còn ở lại trên mặt đất, hoặc là không thích ứng được sự thay đổi của khí hậu nên đã hoàn toàn tuyệt chủng, hoặc là đã sớm tiến hóa thành các sinh vật khác, mặc kệ thế nào thì loài sinh vật này cũng là những hóa thạch sống trong nước!
HÓA THẠCH SỐNG
Hai câu đối thoại này gần như là câu nói duy nhất trong toàn bộ hành trình, bởi vì sau đó Viên Mục Dã không chủ động nói gì nữa. Đến tận lúc trước khi xuống thuyền, Viên Mục Dã mới bất ngờ hỏi Thạch Lỗi: “Ba năm trước tại sao anh lại muốn giết cô y tá tên Tống Lan?”
Thạch Lỗi bật cười: “Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ hỏi chuyện của Lý Tử Y cơ, vậy mà lại hỏi Tống Lan… Cô ta là vợ của tên mập đó hả?”
Viên Mục Dã không đáp lời mà tiếp tục lạnh lùng hỏi: “Trả lời tôi, tại sao lại giết cô ấy?”
Thạch Lỗi trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi… Có trách thì phải trách cô ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy nên mới phải chết.”
Viên Mục Dã còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị Thạch Lỗi ngăn cản: “Được rồi, xuống thuyền đi, lần này cậu giúp tôi, nếu có cơ hội tôi sẽ trả ân tình này.”
Viên Mục Dã biết có hỏi tiếp thì Thạch Lỗi cũng sẽ không nói, cậu đành gật đầu bất đắc dĩ rồi quay người chuẩn bị xuống thuyền… Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã bỗng cảm thấy tay áo của mình bị người khác kéo một cái, cậu ngạc nhiên đứng sững tại chỗ.
Thạch Lỗi thấy vậy kỳ quái hỏi: “Sao thế? Quên mang thứ gì xuống thuyền à?”
Viên Mục Dã vội vàng lắc đầu, hỏi: “Không có… Đúng rồi, sau này anh còn đi tìm gã Lệ Thần kia nữa không?”
Thạch Lỗi hơi ngạc nhiên, gã không ngờ Viên Mục Dã sẽ hỏi điều này, gã lắc đầu: “Không đâu, nhưng nếu tương lại gặp lại, tôi rất muốn bàn một vụ làm ăn với hắn…”
Sau khi xuống thuyền, Viên Mục Dã liếc mắt nhìn thấy mấy người Đoàn Phong đã về nước trước mình, bọn họ chờ ở bến tàu từ lâu, coi như là hoàn thành công việc giao tiếp với Thạch Lỗi.
Mặc dù mới một ngày không gặp, Trương Khai vẫn đến ôm Viên Mục Dã một cái, vừa cười vừa nói: “Cuối cùng cũng trở về bình an, hai gã kia quá không đáng tin, lần sau anh không thể để bọn chúng nói vài ba câu mà đã bị bắt đi rồi!”
Viên Mục Dã cười gật đầu: “Đúng đấy, chắc chắn không có lần sau…” Cậu nói xong bèn nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy bồn chồn, cảm giác bị ngoại lực lôi kéo kia rất quen thuộc, chẳng lẽ Lệ Thần giả cũng lên thuyền? Sau đó đi theo bọn họ về nước?
Thật ra hai ngày qua Viên Mục Dã vẫn luôn muốn bỏ qua chuyện của gã Lệ Thần giả này, bởi vì đến chính cậu cũng không biết chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai… Trên đường về, Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã luôn có vẻ tâm sự nặng nề thì biết trong lòng cậu nhất định có chuyện, sau khi quay về số 54, anh ta kéo Viên Mục Dã vào một phòng thí nghiệm.
“Nói đi xem nào, đã xảy ra chuyện gì thế?” Đoàn Phong hỏi trước.
Viên Mục Dã ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười khổ: “Sao thế? Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy cơ à?”
Đoàn Phong nhún vai: “Cũng tàm tạm, có lẽ những người khác không nhận ra, nhưng tôi hiểu cậu rất rõ. Nói đi, rốt cuộc cậu bị chuyện gì làm phiền mà trên cả đoạn đường đều mang tâm sự nặng nề như thế?”
Viên Mục Dã vốn không định giấu Đoàn Phong chuyện này, trước đó vì mấy người Thạch Lỗi luôn ở bên cạnh nên cậu không có dịp nào nói cho anh ta biết, sau đó Viên Mục Dã kể lại toàn bộ những gì mình gặp ở nước M cho Đoàn Phong nghe.
Đoàn Phong nghe xong im lặng một lúc rồi hỏi: “Nói cách khác vẫn còn một ‘Hy vọng’ ở trên mặt đất?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Tên kia cậy mình có trang bị tàng hình, cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện, cũng may hắn khác với những ‘Hi vọng’ khác, không suốt ngày chỉ nghĩ đến việc thay thế con người…”
“Vậy năm mươi triệu đó là do chính hắn gửi lại à?” Đoàn Phong hỏi.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Chắc vậy, nhưng tôi vẫn chưa rõ động cơ của hắn…”
Đoàn Phong trầm tư, nói: “Theo như lời cậu nói thì hắn làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn cao chạy xa bay cùng với mẹ mình, cũng chính là bà chủ nhà nghỉ, nhưng bây giờ hắn lại nhả đống tiền đã cầm được trong tay ra… Liệu có phải vì hắn đã không còn cần đến số tiền đó nữa, đồng thời cũng không muốn tiếp tục dây dưa với đám người Thạch Lỗi?”
Viên Mục Dã nghe Đoàn Phong nói như vậy thì nghĩ đến một vấn đề, chắc có lẽ bà chủ quán đã chết nên Lệ Thần giả mới từ bỏ số tiền kia và trả nó lại cho Thạch Lỗi.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn cau mày, bèn trấn an: “Chuyện đã đến nước này rồi, cậu có lo lắng cũng vô ích. Trên đời có rất nhiều giống loài kỳ quái không phải con người, chỉ cần bọn họ không suốt ngày nghĩ đến việc xâm lược thế giới… Vậy cứ mặc kệ bọn họ đi.”
Viên Mục Dã thở dài: “Vẫn còn một chuyện nữa…”
“Chuyện gì?” Đoàn Phong tò mò hỏi.
“Lúc vừa xuống thuyền, tôi có cảm giác Lệ Thần giả cũng ở trên con thuyền đó…” Viên Mục Dã nói.
Đoàn Phong sầm mặt: “Hắn đi cùng cậu để lén qua đây à?” Vietwriter.vn
Viên Mục Dã bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ sợ là đi theo đến đây rồi…”
Đoàn Phong thở dài: “Theo thì theo đi, chắc hắn sợ ở lại nước M sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị Thạch Lỗi tìm đến, tôi đoán gã đó vẫn còn lăn tăn về trang bị mô phỏng sinh vật đấy.”
Hai người nói đến đây, điện thoại của Đoàn Phong bỗng đổ chuông, anh ta nhìn màn hình thì thấy hóa ra là tiến sĩ Lâm gọi đến, anh ta nói ngày mai sẽ về nước, đến lúc đó sẽ cẩn thận nghiên cứu thành phần của chỗ nước mà Đoàn Phong mang về.
Viên Mục Dã giật mình hỏi: “Thành phần nước nào thế? Đừng nói với tôi là anh lấy nước ngầm ở thị trấn Hải Lâm về đấy nhé?”
Đoàn Phong hơi lúng túng cười đáp: “Lão Lâm cứ bắt tôi phải lấy một chai về nghiên cứu… Dù sao lần này chúng ta đi du lịch không mất tiền, nếu không cầm cái gì về cũng khó mà ăn nói!”
Viên Mục Dã cảm thấy hơi nhức đầu: “Anh cũng biết trong nước có thứ gì mà, nhỡ lão Lâm lại mân mê ra cái gì sống thì phải làm sao?”
Đoàn Phong vỗ ngực bảo đảm: “Điều này thì cậu có thể yên tâm, lão Lâm không phải gã cuồng khoa học, anh ta biết cái gì có thể nghiên cứu cái gì không… Nếu không anh ta đã sáng tạo ra một đống thứ kỳ quái từ lâu rồi!”
Viên Mục Dã nghe xong cảm thấy cũng đúng, dù sao kiểu người bất tử như Đoàn Phong, rồi thể loại kỳ quái dựa vào máu để sống như cậu đều có sẵn, chỉ cần tiến sĩ Lâm muốn nghiên cứu thì cứ tìm đại một cái cớ là được. Nhưng từ khi quen biết tiến sĩ Lâm đến giờ, anh ta chưa từng coi bọn họ như đối tượng nghiên cứu…
Chiều hôm sau, lão Lâm mệt mỏi chạy từ xa về, anh ta vừa nhìn thấy chai nước ngầm mà Đoàn Phong cầm về là hai mắt đã phát sáng, coi nó như báu vật.
Theo suy đoán của lão Lâm, đây là một loài sinh vật sống dưới nước từ kỷ Phấn Trắng, nhưng do các khối lục địa của Trái đất chuyển động dẫn đến việc nó bị chôn vùi dưới lòng đất…
Số may mắn còn ở lại trên mặt đất, hoặc là không thích ứng được sự thay đổi của khí hậu nên đã hoàn toàn tuyệt chủng, hoặc là đã sớm tiến hóa thành các sinh vật khác, mặc kệ thế nào thì loài sinh vật này cũng là những hóa thạch sống trong nước!
Bình luận facebook