Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4 - Chương 4 ÁN MẠNG Ở CÔNG TRƯỜNG
Chương 4 ÁN MẠNG Ở CÔNG TRƯỜNG
Thật ra Viên Mục Dã cũng không thích bầu không khí yên tĩnh quá mức, cho nên mỗi lần người bạn kia đến nhà, mặc dù cậu chẳng thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại luôn rất vui vẻ.
Chỉ tiếc trong đời cậu, thời gian vui vẻ luôn rất ít ỏi, bởi vậy cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chọn chấp nhận và đối mặt...
Cuối cùng cũng được nằm xuống giường, Viên Mục Dã cảm thấy mỗi một lỗ chân lông toàn thân từ trên xuống dưới đều đang rên xiết mệt mỏi. Thậm chí cậu cảm thấy chỉ cần mình nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay lập tức. Nhưng mặc dù như vậy, cậu vẫn gắng gượng tinh thần lấy điện thoại di động ra, gọi đến một dãy số.
Viên Mục Dã không hay gọi đến số điện thoại này, bởi vì đây chỉ là số điện thoại di động của một người bạn của bạn cậu, là số dự phòng trong một vài tình huống đặc biệt. Nhưng hôm nay ngay cả số điện thoại dự phòng này cũng không gọi được.
Viên Mục Dã hơi thất vọng, cậu ném điện thoại sang một bên, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ xem rốt cuộc tên kia đã xảy ra chuyện gì? Ai ngờ đúng lúc này lại nghe thấy WeChat trên điện thoại di động vang lên, cậu lập tức cầm lấy điện thoại xem, kết quả lại thất vọng lần nữa.
Người gửi tin nhắn là Lý Tử Y vừa quen tối nay. Cô ấy lễ phép nhắn trên WeChat với Viên Mục Dã rằng mình và cha mẹ đã về đến nhà an toàn, đồng thời cũng hỏi Viên Mục Dã đã về đến nhà chưa?
Trên thực tế, đây chỉ là một kịch bản nam nữ ở chung bình thường, theo lý mà nói đáng lẽ phải là Viên Mục Dã nhắn cho đối phương. Nhưng mà bây giờ đàng gái đã ném cành ô liu ra rồi, vậy có đón lấy hay không thì phải xem thái độ của Viên Mục Dã.
Nếu dựa theo phong cách xử sự từ trước tới giờ của Viên Mục Dã, chắc chắn cậu sẽ khách sáo trả lời một câu “Đã về đến nhà”, cuối cùng thêm một câu “Ngủ ngon” rồi nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại làm cậu cực kỳ không thoải mái này. Tuy nhiên hôm nay cậu lại không làm như vậy.
Sau đó, Viên Mục Dã tổng kết vấn đề là vì cơn tò mò đáng chết của mình quấy phá... Mà đúng là có chuyện như vậy thật, quả thực là cậu muốn biết tại sao từ trường còn sót lại của nữ sinh mặc đồng phục kia lại xuất hiện ở bên cạnh Lý Tử Y.
Trong buổi nói chuyện phiếm trên WeChat tối hôm đó, Viên Mục Dã có được hai tin tức quan trọng. Đầu tiên, đồng phục cô nữ sinh kia mặc là kiểu dáng đồng phục của trường trung học số 25 của thành phố mà học sinh từng mặc rất nhiều năm trước. Thêm nữa là Lý Tử Y cũng từng đi học ở ngôi trường đó, nhưng vào học kỳ hai năm lớp 11, cô ấy đã chuyển đến một trường chuyên khác trong thành phố.
Lý Tử Y đã nói như thế này: “Hồi đó học tập mệt mỏi quá, ở trong ký túc xá lại không được nghỉ ngơi tốt, cho nên gia đình tôi muốn tôi đi học ở ngôi trường gần nhà một chút, để tiện học ngoại trú.”
Nhưng Viên Mục Dã biết những lý do thoái thác đó đều là lời vô nghĩa. Trường trung học số 25 là trường cấp ba tốt nhất thủ đô, bất cứ bậc cha mẹ có đầu óc bình thường nào đều sẽ không chuyển con mình từ ngôi trường tốt nhất tới một trường bình thường để đi học cả!
Sau đó Viên Mục Dã cũng từng hỏi bóng gió Lý Tử Y, rằng năm đó trong trường học của bọn họ có xảy ra sự kiện giật gân một thời gì hay không? Nhưng Lý Tử Y lại chối một cách rất có lệ rằng hồi đó mình chỉ học ở đấy hơn một năm, cho nên thật sự chưa nghe nói có sự việc giật gân một thời gì xảy ra.
Viên Mục Dã biết từ trường tư duy còn sót lại của nữ sinh kia có thể xuất hiện bên cạnh Lý Tử Y tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp. Nỗi ám ảnh của con người khi chết rất sâu đậm, sóng điện não sẽ xuất hiện dao động lớn, cho nên mới có sự tồn tại của từ trường tư duy sót lại. Nhưng điều này thường chỉ ở một nơi cố định chứ không phải xuất hiện trên một người sống đi khắp nơi.
Viên Mục Dã đoán nhất định là bản thân Lý Tử Y cũng thường xuyên nhớ tới người này, cho nên từ trường tư duy sót lại của đối phương mới có thể bám sát như bóng với hình giống ma quỷ. Trên thực tế, nếu Viên Mục Dã thật sự để tâm đi điều tra chuyện này cũng không khó, vì năm đó internet cũng đã phổ biến rồi. Nếu trong trường trung học số 25 thật sự có một học sinh nữ trẻ tuổi chết thảm, thì không thể nào trên mạng lại không có chút manh mối nào được.
Nào ngờ tối hôm đó Viên Mục Dã thức đêm lên mạng tìm kiếm cả buổi mà không tìm thấy một chút manh mối nào, ngay cả chuyện bị thương ngoài ý muốn tính ra cũng không đủ mười ngón tay. Nói cách khác, từ khi thành lập trường vào mười bảy năm trước đến nay, trường trung học số 25 này chưa từng xảy ra trường hợp học sinh tử vong bất thường nào.
Sáng sớm hôm sau Viên Mục Dã đeo hai con mắt gấu trúc đến đơn vị. Đồng nghiệp Tiểu Tống thấy cậu thì trêu chọc: “Anh Viên, có phải tối hôm qua tám chuyện với người đẹp suốt đêm không hả?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã nghe là hiểu thằng nhóc này biết chuyện ngày hôm qua Cục phó Dương dẫn mình đi xem mắt, vì vậy cậu giả vờ buồn rầu nói: “Tôi cũng muốn lắm... nhưng người đẹp không coi trọng tôi!”
Dù sao cũng là con gái bạn học cũ của Cục phó Dương, kể cả mình không có lòng dạ đó nhưng cũng không thể làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta, trong lòng Viên Mục Dã vẫn hiểu rõ điều này. Ai ngờ đúng lúc Cục phó Dương đẩy cửa bước vào, ông vừa nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì hận sắt không thành thép, trừng mắt lườm cậu…
Bởi vì sắp sửa đến sự kiện Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc thứ XI, cho nên kể cả bây giờ bọn họ không có vụ án lớn gì cần phá, nhưng toàn bộ nhân viên vẫn phải túc trực 24 giờ một ngày, không cho phép bất cứ ai nghỉ phép và xin nghỉ.
Có lẽ đây không phải tin tức tốt gì đối với những người khác, nhưng với Viên Mục Dã thì chẳng sao cả. Dù gì cậu cũng chỉ cô đơn một mình, thay vì trở về căn nhà không náo nhiệt lên nổi kia, chẳng bằng tăng ca cùng với các đồng nghiệp cho thoải mái.
Thật ra mấy năm nay, trị an của thủ đô đã tốt hơn rất nhiều. Những vụ án đập phá cướp bóc, cạy khóa ăn trộm rất ít xảy ra. Hơn nữa, với một tài năng phá án như Viên Mục Dã, lãnh đạo sẽ không phái cậu ra tay trong những vụ án nhỏ. Nhưng trong thời gian này, rất nhiều đồng nghiệp trong đơn vị đã được điều động đi tham gia sự kiện XI, vì vậy nếu bây giờ có bất kỳ vụ án nào, cũng chỉ có thể để Viên Mục Dã theo.
Lúc hơn 11 giờ sáng, Viên Mục Dã còn đang thầm thấy may mắn vì sáng nay suôn sẻ đến giờ tan làm, ai ngờ mộng đẹp lại bị một hồi chuông điện thoại dồn dập phá vỡ.
Cậu hơi uể oải nhấc điện thoại lên và nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói: “Công trường xây dựng ký túc xá mới của trường trung học số 25 đào lên được một bộ xương người. Các cậu nhanh chóng sắp xếp người đến đây một chuyến ngay!!”
Lúc nghe thấy là trường trung học số 25, tim Viên Mục Dã giật thót một cái. Đêm qua cậu vẫn chưa tìm được gì trên mạng, sao hôm nay đã xảy ra mạng người thế này? Bình thường, nếu gặp phải vụ án như vậy, đều là đội trưởng Lưu dẫn bọn họ đi. Nhưng hôm nay đội trưởng Lưu không ở đây, chẳng những Viên Mục Dã phải đến hiện trường, mà còn phải chịu trách nhiệm dẫn đội nữa.
Trên đường, Tiểu Tống nói với vẻ mặt u oán: “Đúng là không được hưởng một ngày nhẹ nhàng. Buổi sáng em còn nghĩ chắc chắn hôm nay sẽ không có chuyện gì đến trước khi tan làm cơ. Kết quả vẫn phải ra quân...”
Viên Mục Dã cười bảo: “Sao cậu oán trách nhiều thế? Nếu đội trưởng Lưu nghe thấy sẽ mắng cậu là cái chắc!”
Tiểu Tống vừa nghe vậy thì lè lưỡi nói: “Không phải anh ấy không có ở đây sao?”
Khi nhóm Viên Mục Dã đến nơi, nhân viên hiện trường và cả bác sĩ pháp y đều đã có mặt. Viên Mục Dã giơ phù hiệu ra cho cảnh sát thực tập đứng ngoài hàng rào phân cách xem rồi dẫn người vội vàng đi vào.
Thật ra Viên Mục Dã cũng không thích bầu không khí yên tĩnh quá mức, cho nên mỗi lần người bạn kia đến nhà, mặc dù cậu chẳng thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại luôn rất vui vẻ.
Chỉ tiếc trong đời cậu, thời gian vui vẻ luôn rất ít ỏi, bởi vậy cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chọn chấp nhận và đối mặt...
Cuối cùng cũng được nằm xuống giường, Viên Mục Dã cảm thấy mỗi một lỗ chân lông toàn thân từ trên xuống dưới đều đang rên xiết mệt mỏi. Thậm chí cậu cảm thấy chỉ cần mình nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay lập tức. Nhưng mặc dù như vậy, cậu vẫn gắng gượng tinh thần lấy điện thoại di động ra, gọi đến một dãy số.
Viên Mục Dã không hay gọi đến số điện thoại này, bởi vì đây chỉ là số điện thoại di động của một người bạn của bạn cậu, là số dự phòng trong một vài tình huống đặc biệt. Nhưng hôm nay ngay cả số điện thoại dự phòng này cũng không gọi được.
Viên Mục Dã hơi thất vọng, cậu ném điện thoại sang một bên, trong lòng vẫn không ngừng nghĩ xem rốt cuộc tên kia đã xảy ra chuyện gì? Ai ngờ đúng lúc này lại nghe thấy WeChat trên điện thoại di động vang lên, cậu lập tức cầm lấy điện thoại xem, kết quả lại thất vọng lần nữa.
Người gửi tin nhắn là Lý Tử Y vừa quen tối nay. Cô ấy lễ phép nhắn trên WeChat với Viên Mục Dã rằng mình và cha mẹ đã về đến nhà an toàn, đồng thời cũng hỏi Viên Mục Dã đã về đến nhà chưa?
Trên thực tế, đây chỉ là một kịch bản nam nữ ở chung bình thường, theo lý mà nói đáng lẽ phải là Viên Mục Dã nhắn cho đối phương. Nhưng mà bây giờ đàng gái đã ném cành ô liu ra rồi, vậy có đón lấy hay không thì phải xem thái độ của Viên Mục Dã.
Nếu dựa theo phong cách xử sự từ trước tới giờ của Viên Mục Dã, chắc chắn cậu sẽ khách sáo trả lời một câu “Đã về đến nhà”, cuối cùng thêm một câu “Ngủ ngon” rồi nhanh chóng kết thúc đoạn đối thoại làm cậu cực kỳ không thoải mái này. Tuy nhiên hôm nay cậu lại không làm như vậy.
Sau đó, Viên Mục Dã tổng kết vấn đề là vì cơn tò mò đáng chết của mình quấy phá... Mà đúng là có chuyện như vậy thật, quả thực là cậu muốn biết tại sao từ trường còn sót lại của nữ sinh mặc đồng phục kia lại xuất hiện ở bên cạnh Lý Tử Y.
Trong buổi nói chuyện phiếm trên WeChat tối hôm đó, Viên Mục Dã có được hai tin tức quan trọng. Đầu tiên, đồng phục cô nữ sinh kia mặc là kiểu dáng đồng phục của trường trung học số 25 của thành phố mà học sinh từng mặc rất nhiều năm trước. Thêm nữa là Lý Tử Y cũng từng đi học ở ngôi trường đó, nhưng vào học kỳ hai năm lớp 11, cô ấy đã chuyển đến một trường chuyên khác trong thành phố.
Lý Tử Y đã nói như thế này: “Hồi đó học tập mệt mỏi quá, ở trong ký túc xá lại không được nghỉ ngơi tốt, cho nên gia đình tôi muốn tôi đi học ở ngôi trường gần nhà một chút, để tiện học ngoại trú.”
Nhưng Viên Mục Dã biết những lý do thoái thác đó đều là lời vô nghĩa. Trường trung học số 25 là trường cấp ba tốt nhất thủ đô, bất cứ bậc cha mẹ có đầu óc bình thường nào đều sẽ không chuyển con mình từ ngôi trường tốt nhất tới một trường bình thường để đi học cả!
Sau đó Viên Mục Dã cũng từng hỏi bóng gió Lý Tử Y, rằng năm đó trong trường học của bọn họ có xảy ra sự kiện giật gân một thời gì hay không? Nhưng Lý Tử Y lại chối một cách rất có lệ rằng hồi đó mình chỉ học ở đấy hơn một năm, cho nên thật sự chưa nghe nói có sự việc giật gân một thời gì xảy ra.
Viên Mục Dã biết từ trường tư duy còn sót lại của nữ sinh kia có thể xuất hiện bên cạnh Lý Tử Y tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp. Nỗi ám ảnh của con người khi chết rất sâu đậm, sóng điện não sẽ xuất hiện dao động lớn, cho nên mới có sự tồn tại của từ trường tư duy sót lại. Nhưng điều này thường chỉ ở một nơi cố định chứ không phải xuất hiện trên một người sống đi khắp nơi.
Viên Mục Dã đoán nhất định là bản thân Lý Tử Y cũng thường xuyên nhớ tới người này, cho nên từ trường tư duy sót lại của đối phương mới có thể bám sát như bóng với hình giống ma quỷ. Trên thực tế, nếu Viên Mục Dã thật sự để tâm đi điều tra chuyện này cũng không khó, vì năm đó internet cũng đã phổ biến rồi. Nếu trong trường trung học số 25 thật sự có một học sinh nữ trẻ tuổi chết thảm, thì không thể nào trên mạng lại không có chút manh mối nào được.
Nào ngờ tối hôm đó Viên Mục Dã thức đêm lên mạng tìm kiếm cả buổi mà không tìm thấy một chút manh mối nào, ngay cả chuyện bị thương ngoài ý muốn tính ra cũng không đủ mười ngón tay. Nói cách khác, từ khi thành lập trường vào mười bảy năm trước đến nay, trường trung học số 25 này chưa từng xảy ra trường hợp học sinh tử vong bất thường nào.
Sáng sớm hôm sau Viên Mục Dã đeo hai con mắt gấu trúc đến đơn vị. Đồng nghiệp Tiểu Tống thấy cậu thì trêu chọc: “Anh Viên, có phải tối hôm qua tám chuyện với người đẹp suốt đêm không hả?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Viên Mục Dã nghe là hiểu thằng nhóc này biết chuyện ngày hôm qua Cục phó Dương dẫn mình đi xem mắt, vì vậy cậu giả vờ buồn rầu nói: “Tôi cũng muốn lắm... nhưng người đẹp không coi trọng tôi!”
Dù sao cũng là con gái bạn học cũ của Cục phó Dương, kể cả mình không có lòng dạ đó nhưng cũng không thể làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta, trong lòng Viên Mục Dã vẫn hiểu rõ điều này. Ai ngờ đúng lúc Cục phó Dương đẩy cửa bước vào, ông vừa nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì hận sắt không thành thép, trừng mắt lườm cậu…
Bởi vì sắp sửa đến sự kiện Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc thứ XI, cho nên kể cả bây giờ bọn họ không có vụ án lớn gì cần phá, nhưng toàn bộ nhân viên vẫn phải túc trực 24 giờ một ngày, không cho phép bất cứ ai nghỉ phép và xin nghỉ.
Có lẽ đây không phải tin tức tốt gì đối với những người khác, nhưng với Viên Mục Dã thì chẳng sao cả. Dù gì cậu cũng chỉ cô đơn một mình, thay vì trở về căn nhà không náo nhiệt lên nổi kia, chẳng bằng tăng ca cùng với các đồng nghiệp cho thoải mái.
Thật ra mấy năm nay, trị an của thủ đô đã tốt hơn rất nhiều. Những vụ án đập phá cướp bóc, cạy khóa ăn trộm rất ít xảy ra. Hơn nữa, với một tài năng phá án như Viên Mục Dã, lãnh đạo sẽ không phái cậu ra tay trong những vụ án nhỏ. Nhưng trong thời gian này, rất nhiều đồng nghiệp trong đơn vị đã được điều động đi tham gia sự kiện XI, vì vậy nếu bây giờ có bất kỳ vụ án nào, cũng chỉ có thể để Viên Mục Dã theo.
Lúc hơn 11 giờ sáng, Viên Mục Dã còn đang thầm thấy may mắn vì sáng nay suôn sẻ đến giờ tan làm, ai ngờ mộng đẹp lại bị một hồi chuông điện thoại dồn dập phá vỡ.
Cậu hơi uể oải nhấc điện thoại lên và nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói: “Công trường xây dựng ký túc xá mới của trường trung học số 25 đào lên được một bộ xương người. Các cậu nhanh chóng sắp xếp người đến đây một chuyến ngay!!”
Lúc nghe thấy là trường trung học số 25, tim Viên Mục Dã giật thót một cái. Đêm qua cậu vẫn chưa tìm được gì trên mạng, sao hôm nay đã xảy ra mạng người thế này? Bình thường, nếu gặp phải vụ án như vậy, đều là đội trưởng Lưu dẫn bọn họ đi. Nhưng hôm nay đội trưởng Lưu không ở đây, chẳng những Viên Mục Dã phải đến hiện trường, mà còn phải chịu trách nhiệm dẫn đội nữa.
Trên đường, Tiểu Tống nói với vẻ mặt u oán: “Đúng là không được hưởng một ngày nhẹ nhàng. Buổi sáng em còn nghĩ chắc chắn hôm nay sẽ không có chuyện gì đến trước khi tan làm cơ. Kết quả vẫn phải ra quân...”
Viên Mục Dã cười bảo: “Sao cậu oán trách nhiều thế? Nếu đội trưởng Lưu nghe thấy sẽ mắng cậu là cái chắc!”
Tiểu Tống vừa nghe vậy thì lè lưỡi nói: “Không phải anh ấy không có ở đây sao?”
Khi nhóm Viên Mục Dã đến nơi, nhân viên hiện trường và cả bác sĩ pháp y đều đã có mặt. Viên Mục Dã giơ phù hiệu ra cho cảnh sát thực tập đứng ngoài hàng rào phân cách xem rồi dẫn người vội vàng đi vào.