Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 12: Sau đổ vỡ, tôi chọn cách "trốn chạy"...]
Sau đổ vỡ, tôi chọn cách trốn chạy...
“Chạy trốn” không phải là một cách hay một phương thức trong cuộc sống. Nhưng đó là một liều thuốc giảm đau tức thời thần kì. Tại sao và ai là người cần phải giảm đau tức thời? Những người đột ngột thương tổn, những kẻ không may mắn trong yêu thương, còn cả những ai ngã rồi không đứng dậy được…
Tôi thừa nhận rằng mình là một kẻ yếu đuối, nhu nhược. Tôi thừa nhận rằng mình là một kẻ cảm tính và mất lí trí. Tôi thừa nhận rằng mình là một kẻ nhạy cảm đến phát điên lên. Cũng thừa nhận rằng...trong câu chuyện yêu đương này, tôi là kẻ thua cuộc!
Trốn chạy không phải một cách hay một phương thức, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho mình khi đang yếu đuối và muốn suy sụp. Đóng vai kẻ ngốc trong tình yêu không dễ dàng một chút nào, rất mù đường, rất mơ hồ.
Vào thời điểm tôi tha thiết yêu nhất, “người” rời bỏ tôi mà đi.
Tám tháng, tôi dành tám tháng để yêu một cậu con trai, “người” không hay biết gì còn tôi thì tự mình thống khổ. Những đau đớn giai đoạn ấy tưởng chừng nuốt trôi lấy tôi rồi cuốn đi tất cả sự đẹp đẽ của cuộc sống này. Bạn đã từng trải qua những ngày đứng bên lề nhìn nụ cười của “người”, vĩnh viễn chỉ là bên lề... Sự phát sáng và tươi đẹp đó như thể chiếm lấy cả bầu trời nắng xanh của tôi!
Thế rồi, ngày nắng ấy cuối cùng cũng tắt...
“Trốn chạy” dường như là con đường duy nhất, tôi sợ bóng tối, sợ mưa rào, sợ cả mất “anh”. Đó dường như cũng chẳng phải việc mà kẻ mạnh mẽ nên làm, tôi trong thời khắc nhát hèn đó chỉ muốn thật nhanh đến một nơi không anh, không kỉ niệm.
Ở đây, nơi này...đâu cũng nhìn thấy anh!
Những ngày này, khi mang trái tim đi rong ruổi đó đây. Tôi thấy mình vĩ đại hơn chút một, chí ít những mỏi mệt trong tôi một ngày không còn đầy lên rồi tràn mãi.
Tối hôm qua, lỡ đánh rơi một ngôi sao... Có gì đâu, những ngôi sao còn lại vẫn sáng! Bất cứ sự mất mát nào trong đời cũng đắng cay vô tận, vẫn bầu trời đó nhưng hãy kiếm tìm một ngôi sao khác, nhìn theo một đám mây khác. Có thể mọi thứ vẫn sẽ như vậy, không khác đi, còn tôi...chỉ mong mỏi ngày khá lên!
Nếu muốn khóc nhất định phải khóc thật lớn, khóc ra nỗi bất lực và khuất tất trong lòng, khóc để nhẹ nhõm, khóc để tỉnh lại sau những giấc mộng dài. Mơ về hạnh phúc là điều con người ta thường làm, giấc mộng ấy rất dài nhưng lại rất viển vông. Thực tại không phải một giấc mộng, thực tại chỉ có thể nói với chúng ta...nếu không đứng lên, cát lún sẽ nuốt trôi hồn người.
Những ngày thong dong trốn chạy, cuộc sống không nháo nhác truy đuổi chúng ta có gì?
Có vài giây khẽ dừng lại nhịp sống tất bật đã cũ, có vài ngày thong thả nhìn đời trôi, người người xuôi ngược. “Trốn chạy” không đưa ta đến một thế giới khác hay kéo ta ra khỏi vũng bùn lầy. Đó chỉ là “tạm thời” gác lại dự định vật lộn trước đời, âm thầm làm kẻ nhu nhược mà bình lặng chính mình.
Đổ vỡ cũng đáng để đau đớn phải không? Đáng, thậm trí đáng để thống khổ và nhiều hơn thế...
Đổ vỡ rất mệt mỏi phải không? Phải, những ngày ấy bóp nghẹn trái tim tôi...
Đổ vỡ là một cuộc chạy dài, nó bỏ lại tất cả ở phía sau, tất cả thương yêu và thương tổn, hận và nhớ nhung.
Rồi cũng đến lúc chúng ta mệt nhoài mà chấp nhận bỏ cuộc, chấp nhận buông tay…
Bỏ chạy đến một chân trời mới, một nơi mà ở đó mọi ngôi sao đều lấp lánh, về đêm gió thổi, ngày thường nắng chan hòa. Nơi đó, có trái tim ta còn đợi, đợi mọi thứ quy về nguyên vẹn.
Những kẻ trốn chạy thường nghĩ suy điều to lớn gì?
Thật ra chẳng có gì to lớn, hèn nhát thì có gì mà to lớn đâu. Chỉ là tại thời khắc giang dở và bất lực ấy, chẳng làm được gì khác hơn.
Trái tim trong những ngày trốn chạy đập nhịp nhàng theo cái cách miễn cưỡng trì hoãn. Những vết xước cũ, vết xước gần cũ, vết thương thành sẹo bớt day dứt đôi chút. Trì hoãn không phải một cách sống đẹp, thế nhưng trì hoãn.. đưa nỗi đau của con người quy về một mối, đợi ngày tiêu tan… Chí ít cuộc sống không còn cơ hội xô tôi, bạn, chúng ta ngã thêm nhiều lần!
“Tôi…thật sự phải đi rồi”
Trên đời này , có cả trăm câu truyện trùng hợp hoặc trùng lặp, chúng đáng để nhớ và đáng để buồn như nhau. Có lẽ, đến đây bạn cũng mơ hồ nhớ về câu chuyện của mình. Tôi thật sự phải đi rồi! Đây là con đường mà tôi chọn, là chặng gian nan mà tôi không thể tự mình đối mặt hoặc vượt qua. Thế nên tôi “trốn tránh” chúng, thật lòng chỉ mong ngóng ngày bình lặng. Có vô số vẫn đề không thể giải quyết theo cách nhìn của người ngoài cuộc, bởi lẽ họ không hề hay biết tại khoảng thiên không quạnh quẽ này chúng tôi phải đối mặt điều gì.
Có rất nhiều người không thể tỏ ra mạnh mẽ trong câu chuyện của chính mình, vì lúc ấy sức lực của họ bị vắt cùng kiệt.
Cảm giác đột ngột mất đi một thứ gì, tựa như đôi mắt bạn bỗng nhiên bị cận, tất cả trở nên mơ hồ đi, không còn quen thuộc nữa…
Giá đã hết mình mà yêu cho cam lòng, mãnh liệt cho đi thì đã không còn gì tiếc nuối. Vào giây phút tôi bỏ hết vốn liếng để yêu và được yêu thì “người” quay đi, để tôi lại, hi vọng, hoài bão, từng hứa đắp xây. Ngỡ còn một tương lai, bỗng chốc hóa tro tàn.
Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, sinh ra chỉ để làm người ta biết thế nào là “tiếc”, chỉ thế! Nhưng tiếc cũng chỉ dừng lại ở tiếc thôi, không làm lại được, sửa thì đã muộn. Bất lực, mỏi mệt là một loại trừng phạt, nhưng loại trừng phạt nào cũng không bằng cảm giác đứng ở khoảng cách rất xa nhìn người hôm qua mới còn bên ta đi vào quá khứ…
Cho đến khi không còn nhắc về những câu chuyện bế tắc đó, mỏi mệt cũng không còn nguồn để vươn đi.
Hôm qua, ở đây nắng nhẹ nhàng, không biết “bên ấy” thế nào. Còn ở đây thì ổn, một ngày trôi đi ngắn ngủi và tấp nập hơn. Bầu trời bên này không có “anh”, nhịp thở của tôi từng giờ từng phút dần thôi thổn thức, chờ đợi, nhung nhớ.
Chân trời của một kẻ thua cuộc, chạy nạn trong tình yêu nhỏ bé vô cùng. Bầu trời trên đầu dường như thấp lắm, ngẩng đầu thấy mây trôi, mưa giông kéo về sợ sệt không kịp “vá”. Cuộc sống ưu ái để họ chai sạn theo tháng ngày, thu dọn đống tàn dư lỡ dở mà một mình cao chạy xa bay thực tại tàn khốc. Tôi trong vị trí kẻ “trốn chạy” chẳng mang theo bất kỳ hành trang nào, cứ mải miết chạy rồi chạy, mỗi cung đường bỏ lại chút buồn bã, để kẻ đến sau lượm nhặt mà cảm thông.
Kết thúc rồi kẻ ở lại trắng tay, ngần ấy ngày, ngần ấy tháng, năm đến sau cùng dài ngắn lại không phải để đo đếm. Giống như dòng thời gian đi qua tạo thành quá khứ, quá khứ không kiên trì đến được bất cứ hiện thực nào.
Chính những kẻ tổn thương cứ ôm lấy cho mình cô độc, giấu nhẹm nơi “trốn chạy” của mình, tháo chạy mãi về sau…
Thật sự, nên bình thản rồi!
“Chạy trốn” không phải là một cách hay một phương thức trong cuộc sống. Nhưng đó là một liều thuốc giảm đau tức thời thần kì. Tại sao và ai là người cần phải giảm đau tức thời? Những người đột ngột thương tổn, những kẻ không may mắn trong yêu thương, còn cả những ai ngã rồi không đứng dậy được…
Tôi thừa nhận rằng mình là một kẻ yếu đuối, nhu nhược. Tôi thừa nhận rằng mình là một kẻ cảm tính và mất lí trí. Tôi thừa nhận rằng mình là một kẻ nhạy cảm đến phát điên lên. Cũng thừa nhận rằng...trong câu chuyện yêu đương này, tôi là kẻ thua cuộc!
Trốn chạy không phải một cách hay một phương thức, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho mình khi đang yếu đuối và muốn suy sụp. Đóng vai kẻ ngốc trong tình yêu không dễ dàng một chút nào, rất mù đường, rất mơ hồ.
Vào thời điểm tôi tha thiết yêu nhất, “người” rời bỏ tôi mà đi.
Tám tháng, tôi dành tám tháng để yêu một cậu con trai, “người” không hay biết gì còn tôi thì tự mình thống khổ. Những đau đớn giai đoạn ấy tưởng chừng nuốt trôi lấy tôi rồi cuốn đi tất cả sự đẹp đẽ của cuộc sống này. Bạn đã từng trải qua những ngày đứng bên lề nhìn nụ cười của “người”, vĩnh viễn chỉ là bên lề... Sự phát sáng và tươi đẹp đó như thể chiếm lấy cả bầu trời nắng xanh của tôi!
Thế rồi, ngày nắng ấy cuối cùng cũng tắt...
“Trốn chạy” dường như là con đường duy nhất, tôi sợ bóng tối, sợ mưa rào, sợ cả mất “anh”. Đó dường như cũng chẳng phải việc mà kẻ mạnh mẽ nên làm, tôi trong thời khắc nhát hèn đó chỉ muốn thật nhanh đến một nơi không anh, không kỉ niệm.
Ở đây, nơi này...đâu cũng nhìn thấy anh!
Những ngày này, khi mang trái tim đi rong ruổi đó đây. Tôi thấy mình vĩ đại hơn chút một, chí ít những mỏi mệt trong tôi một ngày không còn đầy lên rồi tràn mãi.
Tối hôm qua, lỡ đánh rơi một ngôi sao... Có gì đâu, những ngôi sao còn lại vẫn sáng! Bất cứ sự mất mát nào trong đời cũng đắng cay vô tận, vẫn bầu trời đó nhưng hãy kiếm tìm một ngôi sao khác, nhìn theo một đám mây khác. Có thể mọi thứ vẫn sẽ như vậy, không khác đi, còn tôi...chỉ mong mỏi ngày khá lên!
Nếu muốn khóc nhất định phải khóc thật lớn, khóc ra nỗi bất lực và khuất tất trong lòng, khóc để nhẹ nhõm, khóc để tỉnh lại sau những giấc mộng dài. Mơ về hạnh phúc là điều con người ta thường làm, giấc mộng ấy rất dài nhưng lại rất viển vông. Thực tại không phải một giấc mộng, thực tại chỉ có thể nói với chúng ta...nếu không đứng lên, cát lún sẽ nuốt trôi hồn người.
Những ngày thong dong trốn chạy, cuộc sống không nháo nhác truy đuổi chúng ta có gì?
Có vài giây khẽ dừng lại nhịp sống tất bật đã cũ, có vài ngày thong thả nhìn đời trôi, người người xuôi ngược. “Trốn chạy” không đưa ta đến một thế giới khác hay kéo ta ra khỏi vũng bùn lầy. Đó chỉ là “tạm thời” gác lại dự định vật lộn trước đời, âm thầm làm kẻ nhu nhược mà bình lặng chính mình.
Đổ vỡ cũng đáng để đau đớn phải không? Đáng, thậm trí đáng để thống khổ và nhiều hơn thế...
Đổ vỡ rất mệt mỏi phải không? Phải, những ngày ấy bóp nghẹn trái tim tôi...
Đổ vỡ là một cuộc chạy dài, nó bỏ lại tất cả ở phía sau, tất cả thương yêu và thương tổn, hận và nhớ nhung.
Rồi cũng đến lúc chúng ta mệt nhoài mà chấp nhận bỏ cuộc, chấp nhận buông tay…
Bỏ chạy đến một chân trời mới, một nơi mà ở đó mọi ngôi sao đều lấp lánh, về đêm gió thổi, ngày thường nắng chan hòa. Nơi đó, có trái tim ta còn đợi, đợi mọi thứ quy về nguyên vẹn.
Những kẻ trốn chạy thường nghĩ suy điều to lớn gì?
Thật ra chẳng có gì to lớn, hèn nhát thì có gì mà to lớn đâu. Chỉ là tại thời khắc giang dở và bất lực ấy, chẳng làm được gì khác hơn.
Trái tim trong những ngày trốn chạy đập nhịp nhàng theo cái cách miễn cưỡng trì hoãn. Những vết xước cũ, vết xước gần cũ, vết thương thành sẹo bớt day dứt đôi chút. Trì hoãn không phải một cách sống đẹp, thế nhưng trì hoãn.. đưa nỗi đau của con người quy về một mối, đợi ngày tiêu tan… Chí ít cuộc sống không còn cơ hội xô tôi, bạn, chúng ta ngã thêm nhiều lần!
“Tôi…thật sự phải đi rồi”
Trên đời này , có cả trăm câu truyện trùng hợp hoặc trùng lặp, chúng đáng để nhớ và đáng để buồn như nhau. Có lẽ, đến đây bạn cũng mơ hồ nhớ về câu chuyện của mình. Tôi thật sự phải đi rồi! Đây là con đường mà tôi chọn, là chặng gian nan mà tôi không thể tự mình đối mặt hoặc vượt qua. Thế nên tôi “trốn tránh” chúng, thật lòng chỉ mong ngóng ngày bình lặng. Có vô số vẫn đề không thể giải quyết theo cách nhìn của người ngoài cuộc, bởi lẽ họ không hề hay biết tại khoảng thiên không quạnh quẽ này chúng tôi phải đối mặt điều gì.
Có rất nhiều người không thể tỏ ra mạnh mẽ trong câu chuyện của chính mình, vì lúc ấy sức lực của họ bị vắt cùng kiệt.
Cảm giác đột ngột mất đi một thứ gì, tựa như đôi mắt bạn bỗng nhiên bị cận, tất cả trở nên mơ hồ đi, không còn quen thuộc nữa…
Giá đã hết mình mà yêu cho cam lòng, mãnh liệt cho đi thì đã không còn gì tiếc nuối. Vào giây phút tôi bỏ hết vốn liếng để yêu và được yêu thì “người” quay đi, để tôi lại, hi vọng, hoài bão, từng hứa đắp xây. Ngỡ còn một tương lai, bỗng chốc hóa tro tàn.
Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, sinh ra chỉ để làm người ta biết thế nào là “tiếc”, chỉ thế! Nhưng tiếc cũng chỉ dừng lại ở tiếc thôi, không làm lại được, sửa thì đã muộn. Bất lực, mỏi mệt là một loại trừng phạt, nhưng loại trừng phạt nào cũng không bằng cảm giác đứng ở khoảng cách rất xa nhìn người hôm qua mới còn bên ta đi vào quá khứ…
Cho đến khi không còn nhắc về những câu chuyện bế tắc đó, mỏi mệt cũng không còn nguồn để vươn đi.
Hôm qua, ở đây nắng nhẹ nhàng, không biết “bên ấy” thế nào. Còn ở đây thì ổn, một ngày trôi đi ngắn ngủi và tấp nập hơn. Bầu trời bên này không có “anh”, nhịp thở của tôi từng giờ từng phút dần thôi thổn thức, chờ đợi, nhung nhớ.
Chân trời của một kẻ thua cuộc, chạy nạn trong tình yêu nhỏ bé vô cùng. Bầu trời trên đầu dường như thấp lắm, ngẩng đầu thấy mây trôi, mưa giông kéo về sợ sệt không kịp “vá”. Cuộc sống ưu ái để họ chai sạn theo tháng ngày, thu dọn đống tàn dư lỡ dở mà một mình cao chạy xa bay thực tại tàn khốc. Tôi trong vị trí kẻ “trốn chạy” chẳng mang theo bất kỳ hành trang nào, cứ mải miết chạy rồi chạy, mỗi cung đường bỏ lại chút buồn bã, để kẻ đến sau lượm nhặt mà cảm thông.
Kết thúc rồi kẻ ở lại trắng tay, ngần ấy ngày, ngần ấy tháng, năm đến sau cùng dài ngắn lại không phải để đo đếm. Giống như dòng thời gian đi qua tạo thành quá khứ, quá khứ không kiên trì đến được bất cứ hiện thực nào.
Chính những kẻ tổn thương cứ ôm lấy cho mình cô độc, giấu nhẹm nơi “trốn chạy” của mình, tháo chạy mãi về sau…
Thật sự, nên bình thản rồi!
Bình luận facebook