Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 14: Chúng ta của sau này...]
Chúng ta của sau này...
Chúng ta của sau này, rồi sẽ đường ai nấy bước. Hoàng hôn phía sau tấm lưng anh, vẫn đẹp đẽ và vững chãi như vậy. Chỉ là đã vĩnh viễn không còn là chiếc mặt trời đỏ anh treo trên lưng vì em.
Chúng ta của sau này, mỗi người một phương trời, anh có tình yêu mới, tôi đơn phương cô độc.
Chúng ta của sau này, không ai còn nợ ai. Dù bình yên, dù phong ba, dù trượt ngã...
Chúng ta của sau này, không còn buồn vui hạnh phúc hay thất vọng vì nhau. Trên con đường anh đi, tôi chỉ còn là một đốm trắng nhỏ lùi xa mãi về phía chân trời.
Chúng tôi của sau này, có lẽ sẽ quên đi từng có một “chúng tôi” như thế. Đời này dài như vậy, “sau này” dài như vậy... Tôi rốt cuộc vẫn thua tình yêu anh!
Có bao giờ bạn suy nghĩ, người từng cùng bạn đi qua hàng trăm nghìn ngõ ngách, phố phường, vì bạn mà hấp tấp ngược xuôi, chẳng màng nắng gió. Sẽ có một ngày, họ lạnh lùng quay lưng rời đi, bỏ mặc tất cả quy về một màu đen trắng?
“Đời người vô thường”, ngoảnh mặt một cái đời người trôi.
Mỗi lần đi qua một mối tình, tôi lại cố ý để bản thân lắng lại một chút. Để quên, để nhớ, để chôn vùi tất thảy của “người” bên ta... Cảm giác lúc ấy đau lòng lắm, đau đến nỗi tim muốn vỡ ra thành từng khoảnh khắc. Tại sao lúc còn bên nhau lại đẹp đẽ đến như vậy...
Chúng tôi trong những ngày bên nhau vẫn thường cùng nhau hi vọng.
“Sau này, khi đôi chân em không còn khoẻ mạnh nữa. Anh sẽ không dùng tới đôi chân mình, sẽ vĩnh viễn ngồi đó cạnh em”
Hai chữ “sau này” thôi, dài đến mức tâm can giằng xé.
“Anh, biết như vậy ngày xưa đừng thề hứa...”
Có đôi lần viết ra những dòng này, tôi chợt đau lòng và chợt nhớ anh da diết. Thế nhưng tôi chẳng còn là gì trong đời “người”...
Lại có những cuộc bế tắc trong tình yêu đưa chúng tôi đến những cãi vã dài bất tận, anh bảo tôi: “Có lẽ sau này em sẽ tìm được một người xứng đáng hơn tôi để đứng bên cạnh em”. Thế rồi, anh đi còn bên tôi chẳng có người nào cả!
Thế nào được gọi là “chúng ta”? Là một chiều đường tắc cả hai lối, một người nguyện xông pha, người kia nguyện đợi chờ. Là sớm mai thức dậy sau giấc ngủ chẳng mấy dài, nhìn dòng tin “chúc ngủ ngon” muộn màng rồi mỉm cười ngây ngốc!
Thời gian ơi, trả lại tôi những ngày ấy được không? Thời gian à, dừng lại được không? Thời gian ạ, tôi chẳng cần “sau này” gì đâu...
Chỉ mong hiện tại đẹp tươi, ngày mai nắng mới hong khô nước mắt rơi vì một ngày hôm qua không mấy suôn sẻ. Chúng tôi vốn dĩ không có cái gọi là “sau này”, vốn dĩ chẳng thể thuộc về nhau mãi mãi !
“Anh ấy của tôi” chẳng rõ đang lưu lạc nơi nào, quên cả mảnh tình vắt ngang đời tôi từ ngày đó, không thấy người, chẳng mang đi.
Sau này không biết anh có quay đầu lại, nhìn tôi, hỏi tôi, hiếu kì “tôi của sau này” có còn là cô gái chỉ biết khao khát được bên anh hay không?
“Anh của sau này” có còn nhớ về đoạn đường lá vàng rơi rụng cùng tôi đón thu và chào mùa đông qua hay không?
“Chúng tôi của sau này” có còn nhận ra khuôn mặt lẫn nhau không? Dáng vẻ của thời gian vốn tàn nhãn thế cơ mà...
Những người đang yêu khi còn bên nhau, họ nói về hai chữ “sau này” như một điều ước nguyện. Đốt lên ngọn đèn trời mà thề rằng hiện tại, quá khứ, “sau này” bên nhau... Họ khi ấy không biết, đèn trời của họ rồi sẽ rơi rớt ở một nơi nào khác. Chứ chẳng có gì là mãi mãi vững bền và càng chẳng có điều kì diệu để họ gặp lại cái “sau này” ấy.
Chúng tôi cũng từng đi qua tháng ngày đẹp đẽ, từng cùng nhau vấy bẩn áo quần để vẽ nên bức tranh tương lai sáng rực. Bức tranh ấy bây giờ ở đâu ư? Chưa xong, chưa thành hình, vĩnh viễn không thể thành hình...
Sống chậm thôi để cảm nhận thật nhiều, khi còn ở “hiện tại” đừng vội nói “sau này” mà làm gì. Sự thật khốc liệt biết mấy, nhớ nhớ quên quên, ngày hôm nay vẫn còn chưa trôi đi hết...
Tôi của hiện tại, không biết mình có còn nhớ bóng hình đó hay là không. Chỉ là rất mờ nhạt, mơ hồ, cũng không rõ ràng rằng đó có phải “anh” của tôi hay không!
Anh của hiện tại, vẫn sáng tối quanh đây, kỉ niệm còn, bóng dáng còn. Chỉ có điều, không phải của tôi...
Tất thảy chúng ta của hiện tại, đều từ quá khứ mà đến... Tất thảy chúng ta của sau này, đều không thuộc về quá khứ hay hiện tại của nhau... Chỉ từng đi qua nhau, từng lưu lại bên nhau đôi chút!
Giống như ngày hôm nay sẽ là ngày hôm qua của một ngày hôm nay, giống như ngày mai sẽ là tương lai của một ngày hôm nay. Giống như vòng tuần hoàn cuộc sống và những sau này, mai này cái gì đến cuối cùng nhất định cũng sẽ đến.
Tôi chỉ có thể giữ lại dấu chân chứ chẳng thể giữ “người”. Chúng tôi từng ngồi bên nhau trong những ngày tháng khốn cùng, nói về cả trăm cái “sau này” bất tận. Thế rồi, đến ngã tư đường nọ, tôi chỉ biết đứng đó nhìn anh phiêu bạt bốn phương. Tương lai chúng tôi từng vẽ, từng ghép, tất cả dừng lại ở “đã từng”...
Mất nhau đáng sợ không?
Nhẹ nhàng lắm, chỉ là người ở đó ta ở đó mà không còn là của nhau nữa thôi!
Đáng sợ là khi mỗi lần có ai đó nhắc về, tâm trí lại khẽ mường tượng.
“Ngày ấy, chúng tôi từng như vậy…”
“Khi đó, chúng tôi cũng từng hứa hẹn như thế!”
Đau đớn hơn cả cái xa và chia li trong cuộc sống này, chính là thế! Cảm giác tuyệt vọng đó bạn biết không, nó bóp nghẹn ngực trái đến mức không thở được. Giá có thể mang những gì chưa từng ra hiện thực mà mổ xẻ đã không thống khổ vậy, chỉ tồn tại ở “giá như” “nếu như” mới đáng hận…
Thế rồi, “sau này”, cho đến khi có thể bình thản đối mặt với thế giới. Một thế giới không đó ai kia, cho dù khẽ nhắc tim cũng bớt nhói lại. Khi ấy bình thản không phải vì đã quên, mà là vì đã quen, quen với sự xuất hiện “vô hình” của người quanh ta.
Đừng vẽ ra những cái “sau này” nữa, hiện thực này cho dù loang lổ mệt nhoài hay tươi đẹp nhất định phải giữ thật chặt. Sống tốt ngày hôm nay, chỉ có sống tốt ngày hôm nay mới có hi vọng và khát khao về ngày mai của sau này. “Sau này”, những gì cần đến sẽ đến, những ai phải đi tự khắc sẽ rời đi.
Có lần, tôi kín đáo đứng ở người và tôi từng đợi chờ lẫn nhau. Tôi quả thật bắt gặp bóng dáng anh lần nữa, vẫn rung động như đã từng. Cuộc sống anh ổn, còn tôi vẫn bóng tối đó đứng nhìn anh từ phía xa. Ấy là cái nơi chúng tôi từng ngồi suốt đêm dài mà hứa hẹn, ấy cũng là cái chốn chúng tôi mãi hoài không còn nhớ về nhau!
Tương lai của tôi không có anh tham dự, khép lại trang sách bạc màu còn đang viết dở. Tôi lặng lẽ rời khỏi, người không biết tôi đến cũng chẳng hay tôi là vì anh mà lui về chốn cũ đôi lần.
Cô gái ạ, quan sát cũng là một loại đơn phương. “Sau này”, em đừng đơn phương nữa.
“Anh, chúng ta lỡ mất nhau rồi đấy!”
“Chúng ta của sau này, cái gì cũng có. Chỉ là không có chúng ta…” – Trích.
Chúng ta của sau này, rồi sẽ đường ai nấy bước. Hoàng hôn phía sau tấm lưng anh, vẫn đẹp đẽ và vững chãi như vậy. Chỉ là đã vĩnh viễn không còn là chiếc mặt trời đỏ anh treo trên lưng vì em.
Chúng ta của sau này, mỗi người một phương trời, anh có tình yêu mới, tôi đơn phương cô độc.
Chúng ta của sau này, không ai còn nợ ai. Dù bình yên, dù phong ba, dù trượt ngã...
Chúng ta của sau này, không còn buồn vui hạnh phúc hay thất vọng vì nhau. Trên con đường anh đi, tôi chỉ còn là một đốm trắng nhỏ lùi xa mãi về phía chân trời.
Chúng tôi của sau này, có lẽ sẽ quên đi từng có một “chúng tôi” như thế. Đời này dài như vậy, “sau này” dài như vậy... Tôi rốt cuộc vẫn thua tình yêu anh!
Có bao giờ bạn suy nghĩ, người từng cùng bạn đi qua hàng trăm nghìn ngõ ngách, phố phường, vì bạn mà hấp tấp ngược xuôi, chẳng màng nắng gió. Sẽ có một ngày, họ lạnh lùng quay lưng rời đi, bỏ mặc tất cả quy về một màu đen trắng?
“Đời người vô thường”, ngoảnh mặt một cái đời người trôi.
Mỗi lần đi qua một mối tình, tôi lại cố ý để bản thân lắng lại một chút. Để quên, để nhớ, để chôn vùi tất thảy của “người” bên ta... Cảm giác lúc ấy đau lòng lắm, đau đến nỗi tim muốn vỡ ra thành từng khoảnh khắc. Tại sao lúc còn bên nhau lại đẹp đẽ đến như vậy...
Chúng tôi trong những ngày bên nhau vẫn thường cùng nhau hi vọng.
“Sau này, khi đôi chân em không còn khoẻ mạnh nữa. Anh sẽ không dùng tới đôi chân mình, sẽ vĩnh viễn ngồi đó cạnh em”
Hai chữ “sau này” thôi, dài đến mức tâm can giằng xé.
“Anh, biết như vậy ngày xưa đừng thề hứa...”
Có đôi lần viết ra những dòng này, tôi chợt đau lòng và chợt nhớ anh da diết. Thế nhưng tôi chẳng còn là gì trong đời “người”...
Lại có những cuộc bế tắc trong tình yêu đưa chúng tôi đến những cãi vã dài bất tận, anh bảo tôi: “Có lẽ sau này em sẽ tìm được một người xứng đáng hơn tôi để đứng bên cạnh em”. Thế rồi, anh đi còn bên tôi chẳng có người nào cả!
Thế nào được gọi là “chúng ta”? Là một chiều đường tắc cả hai lối, một người nguyện xông pha, người kia nguyện đợi chờ. Là sớm mai thức dậy sau giấc ngủ chẳng mấy dài, nhìn dòng tin “chúc ngủ ngon” muộn màng rồi mỉm cười ngây ngốc!
Thời gian ơi, trả lại tôi những ngày ấy được không? Thời gian à, dừng lại được không? Thời gian ạ, tôi chẳng cần “sau này” gì đâu...
Chỉ mong hiện tại đẹp tươi, ngày mai nắng mới hong khô nước mắt rơi vì một ngày hôm qua không mấy suôn sẻ. Chúng tôi vốn dĩ không có cái gọi là “sau này”, vốn dĩ chẳng thể thuộc về nhau mãi mãi !
“Anh ấy của tôi” chẳng rõ đang lưu lạc nơi nào, quên cả mảnh tình vắt ngang đời tôi từ ngày đó, không thấy người, chẳng mang đi.
Sau này không biết anh có quay đầu lại, nhìn tôi, hỏi tôi, hiếu kì “tôi của sau này” có còn là cô gái chỉ biết khao khát được bên anh hay không?
“Anh của sau này” có còn nhớ về đoạn đường lá vàng rơi rụng cùng tôi đón thu và chào mùa đông qua hay không?
“Chúng tôi của sau này” có còn nhận ra khuôn mặt lẫn nhau không? Dáng vẻ của thời gian vốn tàn nhãn thế cơ mà...
Những người đang yêu khi còn bên nhau, họ nói về hai chữ “sau này” như một điều ước nguyện. Đốt lên ngọn đèn trời mà thề rằng hiện tại, quá khứ, “sau này” bên nhau... Họ khi ấy không biết, đèn trời của họ rồi sẽ rơi rớt ở một nơi nào khác. Chứ chẳng có gì là mãi mãi vững bền và càng chẳng có điều kì diệu để họ gặp lại cái “sau này” ấy.
Chúng tôi cũng từng đi qua tháng ngày đẹp đẽ, từng cùng nhau vấy bẩn áo quần để vẽ nên bức tranh tương lai sáng rực. Bức tranh ấy bây giờ ở đâu ư? Chưa xong, chưa thành hình, vĩnh viễn không thể thành hình...
Sống chậm thôi để cảm nhận thật nhiều, khi còn ở “hiện tại” đừng vội nói “sau này” mà làm gì. Sự thật khốc liệt biết mấy, nhớ nhớ quên quên, ngày hôm nay vẫn còn chưa trôi đi hết...
Tôi của hiện tại, không biết mình có còn nhớ bóng hình đó hay là không. Chỉ là rất mờ nhạt, mơ hồ, cũng không rõ ràng rằng đó có phải “anh” của tôi hay không!
Anh của hiện tại, vẫn sáng tối quanh đây, kỉ niệm còn, bóng dáng còn. Chỉ có điều, không phải của tôi...
Tất thảy chúng ta của hiện tại, đều từ quá khứ mà đến... Tất thảy chúng ta của sau này, đều không thuộc về quá khứ hay hiện tại của nhau... Chỉ từng đi qua nhau, từng lưu lại bên nhau đôi chút!
Giống như ngày hôm nay sẽ là ngày hôm qua của một ngày hôm nay, giống như ngày mai sẽ là tương lai của một ngày hôm nay. Giống như vòng tuần hoàn cuộc sống và những sau này, mai này cái gì đến cuối cùng nhất định cũng sẽ đến.
Tôi chỉ có thể giữ lại dấu chân chứ chẳng thể giữ “người”. Chúng tôi từng ngồi bên nhau trong những ngày tháng khốn cùng, nói về cả trăm cái “sau này” bất tận. Thế rồi, đến ngã tư đường nọ, tôi chỉ biết đứng đó nhìn anh phiêu bạt bốn phương. Tương lai chúng tôi từng vẽ, từng ghép, tất cả dừng lại ở “đã từng”...
Mất nhau đáng sợ không?
Nhẹ nhàng lắm, chỉ là người ở đó ta ở đó mà không còn là của nhau nữa thôi!
Đáng sợ là khi mỗi lần có ai đó nhắc về, tâm trí lại khẽ mường tượng.
“Ngày ấy, chúng tôi từng như vậy…”
“Khi đó, chúng tôi cũng từng hứa hẹn như thế!”
Đau đớn hơn cả cái xa và chia li trong cuộc sống này, chính là thế! Cảm giác tuyệt vọng đó bạn biết không, nó bóp nghẹn ngực trái đến mức không thở được. Giá có thể mang những gì chưa từng ra hiện thực mà mổ xẻ đã không thống khổ vậy, chỉ tồn tại ở “giá như” “nếu như” mới đáng hận…
Thế rồi, “sau này”, cho đến khi có thể bình thản đối mặt với thế giới. Một thế giới không đó ai kia, cho dù khẽ nhắc tim cũng bớt nhói lại. Khi ấy bình thản không phải vì đã quên, mà là vì đã quen, quen với sự xuất hiện “vô hình” của người quanh ta.
Đừng vẽ ra những cái “sau này” nữa, hiện thực này cho dù loang lổ mệt nhoài hay tươi đẹp nhất định phải giữ thật chặt. Sống tốt ngày hôm nay, chỉ có sống tốt ngày hôm nay mới có hi vọng và khát khao về ngày mai của sau này. “Sau này”, những gì cần đến sẽ đến, những ai phải đi tự khắc sẽ rời đi.
Có lần, tôi kín đáo đứng ở người và tôi từng đợi chờ lẫn nhau. Tôi quả thật bắt gặp bóng dáng anh lần nữa, vẫn rung động như đã từng. Cuộc sống anh ổn, còn tôi vẫn bóng tối đó đứng nhìn anh từ phía xa. Ấy là cái nơi chúng tôi từng ngồi suốt đêm dài mà hứa hẹn, ấy cũng là cái chốn chúng tôi mãi hoài không còn nhớ về nhau!
Tương lai của tôi không có anh tham dự, khép lại trang sách bạc màu còn đang viết dở. Tôi lặng lẽ rời khỏi, người không biết tôi đến cũng chẳng hay tôi là vì anh mà lui về chốn cũ đôi lần.
Cô gái ạ, quan sát cũng là một loại đơn phương. “Sau này”, em đừng đơn phương nữa.
“Anh, chúng ta lỡ mất nhau rồi đấy!”
“Chúng ta của sau này, cái gì cũng có. Chỉ là không có chúng ta…” – Trích.
Bình luận facebook