Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100 "Tôi đi tìm quần áo trước."
Khi Bạc Hạc Hiên đang bơi về bờ, cô thu hồi ánh mắt và nhìn về phía xa. Phía sau có tiếng sột soạt, sau đó, anh đã mặc quần vào.
Tiếng đổ xuống ào ào từ thác nước là chất xúc tác cho sự bối rối.
"Tôi cũng xong rồi."
Khương Mạn quay đầu lại, hai người nhìn nhau.
Một người không mặc quần, một người lại chỉ mặc quần...
Còn ngại ngùng hơn cả ngại ngùng… nhếch nhác, thảm hại.
Không biết ai là người đầu tiên cười thành tiếng, cười cười, nụ cười của Khương Mạn liền biến mất.
Cô sờ mũi: "Cái áo tôi đang mặc."
Bạc Hạc Hiên: "... Tôi cũng vậy."
"Ekip chương trình ác như vậy, ban ngày tôi vừa trộm đồ ăn sáng, bây giờ nhất định sẽ canh chừng và đề phòng tôi."
Bạc Hạc Hiên nhìn cô đầy ẩn ý: "Dù quả báo có đến muộn nhưng vẫn sẽ có?"
"Anh Bạc vẫn còn đang xung đột nội tâm à?"
"Hãy nhớ bản kiểm điểm bằng văn bản của cô."
Nụ cười Khương Mạn nhạt đi một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên của anh chính là nhỏ mọn..."
"Về ngủ trước đi."
Bạc Hạc Hiên kéo mũ áo hoodies lên che đầu cô, không tự chủ được mà vuốt ve một chút, động tác nhanh chóng, dứt khoát. Làm xong mới muộn màng nhận ra, ánh mắt lay động.
Người phụ nữ tròn mắt, vành mũ vừa che hết lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như chỉ bằng lòng bàn tay.
Khương Mạn: ... Anh đang... vuốt cún cưng à?
Khóe miệng Bạc Hạc Hiên chợt nở một nụ cười.
Áo hoodies rộng thùng thình, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp. Anh nhanh chóng nhìn ra chỗ khác và hít một hơi thật sâu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Mạn, anh quay người lại, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt trông cực kỳ nghiêm túc.
Anh đột ngột ra tay, túm lấy hai sợi dây mũ ở cổ cô, dùng tay kéo chặt rồi nhanh chóng thắt nút. Tất cả những gì đẹp đẽ đều bị bịt kín dưới lớp vải đó.
Đột nhiên trước mắt một khoảng tối đen như mực, chỉ có mũi của Khương Mạn lộ ra: "..."
Đột nhiên trước mắt một khoảng tối đen như mực, chỉ có mũi của Khương Mạn lộ ra: "..."
Cô tự cảm thấy mình giống như một cái GIF.
Tiếng đổ xuống ào ào từ thác nước là chất xúc tác cho sự bối rối.
"Tôi cũng xong rồi."
Khương Mạn quay đầu lại, hai người nhìn nhau.
Một người không mặc quần, một người lại chỉ mặc quần...
Còn ngại ngùng hơn cả ngại ngùng… nhếch nhác, thảm hại.
Không biết ai là người đầu tiên cười thành tiếng, cười cười, nụ cười của Khương Mạn liền biến mất.
Cô sờ mũi: "Cái áo tôi đang mặc."
Bạc Hạc Hiên: "... Tôi cũng vậy."
"Ekip chương trình ác như vậy, ban ngày tôi vừa trộm đồ ăn sáng, bây giờ nhất định sẽ canh chừng và đề phòng tôi."
Bạc Hạc Hiên nhìn cô đầy ẩn ý: "Dù quả báo có đến muộn nhưng vẫn sẽ có?"
"Anh Bạc vẫn còn đang xung đột nội tâm à?"
"Hãy nhớ bản kiểm điểm bằng văn bản của cô."
Nụ cười Khương Mạn nhạt đi một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên của anh chính là nhỏ mọn..."
"Về ngủ trước đi."
Bạc Hạc Hiên kéo mũ áo hoodies lên che đầu cô, không tự chủ được mà vuốt ve một chút, động tác nhanh chóng, dứt khoát. Làm xong mới muộn màng nhận ra, ánh mắt lay động.
Người phụ nữ tròn mắt, vành mũ vừa che hết lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như chỉ bằng lòng bàn tay.
Khương Mạn: ... Anh đang... vuốt cún cưng à?
Khóe miệng Bạc Hạc Hiên chợt nở một nụ cười.
Áo hoodies rộng thùng thình, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp. Anh nhanh chóng nhìn ra chỗ khác và hít một hơi thật sâu.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Mạn, anh quay người lại, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai, ánh mắt trông cực kỳ nghiêm túc.
Anh đột ngột ra tay, túm lấy hai sợi dây mũ ở cổ cô, dùng tay kéo chặt rồi nhanh chóng thắt nút. Tất cả những gì đẹp đẽ đều bị bịt kín dưới lớp vải đó.
Đột nhiên trước mắt một khoảng tối đen như mực, chỉ có mũi của Khương Mạn lộ ra: "..."
Đột nhiên trước mắt một khoảng tối đen như mực, chỉ có mũi của Khương Mạn lộ ra: "..."
Cô tự cảm thấy mình giống như một cái GIF.
Bình luận facebook