Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153 "Tôi tưởng là kẻ xấu, không ngờ lại là bạn của anh."
Khương Mạn xấu hổ nói: "Với trình độ y học hiện tại nếu gãy rồi thì vẫn có thể nối lại, sau này cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng."
Không…ảnh…hưởng…đến…việc…sử…dụng?
Khương Nhuệ Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, môi run rẩy, muốn hỏi: Cô có phải là con người không?
Cô đang nói cái quái gì vậy?
Khương Mạn chắp tay, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi anh."
Thực sự xin lỗi, lúc nãy cô cảm nhận được sát khí từ phía Khương Nhuệ Trạch, vội vàng đuổi theo thì nghe thấy anh ta nói muốn giết Bạc Hạc Hiên.
Chuẩn bị sẵn sàng đánh tên đó một trận rồi mới tính tiếp.
Ai ngờ rằng... lại gây ra chuyện?
Khương Nhuệ Trạch cắn chặt răng hàm sau: "Xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì!"
"Cũng có lý" Khương Mạn gật đầu. "Vậy hay là báo cảnh sát đi? Tôi xin chịu tội trước pháp luật."
Khương Nhuệ Trạch: "..."
Anh ta gần như vẫn chưa thở được, sững sờ không nói nên lời nhìn Bạc Hạc Hiên.
Ánh mắt đang hỏi: Sao cậu lại quen biết người có tài năng đặc biệt này?
Bạc Hạc Hiên làm ngơ trước ánh mắt oán hận của anh ta, nói với Khương Mạn:
"Cậu ta không sao đâu, cô yên tâm."
“Tôi có sao!” Khương Nhuệ Trạch hét lên.
Vô sinh hủy hoại cuộc sống!
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Vậy cậu muốn đến bệnh viện hay là báo cảnh sát?"
Khương Nhuệ Trạch: "..." Những câu chửi thề đang cuồn cuộn trong lòng.
“Xin lỗi.” Khương Mạn sờ mũi, lúc này cô cũng đã nhận ra Khương Nhuệ Trạch, lần trước Tang Điềm mời đi ăn lẩu, trên đường cô và Bạc Hạc Hiên về khách sạn đã gặp anh ta.
Nhưng lúc đó trời vừa tối vừa mưa, lại ở khoảng cách xa nên Khương Mạn không nhìn rõ anh ta trông như thế nào.
"Tôi tưởng là kẻ xấu, không ngờ lại là bạn của anh."
Khương Mạn nói nhỏ, hơi thở trên người Khương Nhuệ Trạch khiến cô cảm thấy quen thuộc. Tay của người đàn ông này có phải không được sạch sẽ...
Không…ảnh…hưởng…đến…việc…sử…dụng?
Khương Nhuệ Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, môi run rẩy, muốn hỏi: Cô có phải là con người không?
Cô đang nói cái quái gì vậy?
Khương Mạn chắp tay, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi anh."
Thực sự xin lỗi, lúc nãy cô cảm nhận được sát khí từ phía Khương Nhuệ Trạch, vội vàng đuổi theo thì nghe thấy anh ta nói muốn giết Bạc Hạc Hiên.
Chuẩn bị sẵn sàng đánh tên đó một trận rồi mới tính tiếp.
Ai ngờ rằng... lại gây ra chuyện?
Khương Nhuệ Trạch cắn chặt răng hàm sau: "Xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì!"
"Cũng có lý" Khương Mạn gật đầu. "Vậy hay là báo cảnh sát đi? Tôi xin chịu tội trước pháp luật."
Khương Nhuệ Trạch: "..."
Anh ta gần như vẫn chưa thở được, sững sờ không nói nên lời nhìn Bạc Hạc Hiên.
Ánh mắt đang hỏi: Sao cậu lại quen biết người có tài năng đặc biệt này?
Bạc Hạc Hiên làm ngơ trước ánh mắt oán hận của anh ta, nói với Khương Mạn:
"Cậu ta không sao đâu, cô yên tâm."
“Tôi có sao!” Khương Nhuệ Trạch hét lên.
Vô sinh hủy hoại cuộc sống!
Bạc Hạc Hiên liếc anh ta một cái: "Vậy cậu muốn đến bệnh viện hay là báo cảnh sát?"
Khương Nhuệ Trạch: "..." Những câu chửi thề đang cuồn cuộn trong lòng.
“Xin lỗi.” Khương Mạn sờ mũi, lúc này cô cũng đã nhận ra Khương Nhuệ Trạch, lần trước Tang Điềm mời đi ăn lẩu, trên đường cô và Bạc Hạc Hiên về khách sạn đã gặp anh ta.
Nhưng lúc đó trời vừa tối vừa mưa, lại ở khoảng cách xa nên Khương Mạn không nhìn rõ anh ta trông như thế nào.
"Tôi tưởng là kẻ xấu, không ngờ lại là bạn của anh."
Khương Mạn nói nhỏ, hơi thở trên người Khương Nhuệ Trạch khiến cô cảm thấy quen thuộc. Tay của người đàn ông này có phải không được sạch sẽ...
Bình luận facebook