Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157 Đây thiếu chút nữa là đóng đinh anh lên mà sỉ nhục!
Từ em bé có hơi xúc phạm.
Khương Nhuệ Trạch nghiến chặt răng hàm sau, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Khương Vân Sênh, nhưng không hề tức giận. Anh ta chỉ có thể cáu kỉnh giật tóc mình, tức giận nhìn chằm chằm Bạc Hạc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ai cho cậu bán đứng tôi..."
Giọng Bạc Hạc Hiên bình thản nói: “Tôi chỉ hứa không nói cho anh cả của cậu biết tung tích của cậu chứ không hứa sẽ không nói cho anh hai của cậu.
"Cậu nói cho anh hai hay anh cả tôi thì có gì khác nhau không?"
Bạc Hạc Hiên: "Haha."
“Tự mình về nhà đi.” Giọng Khương Vân Sênh nghiêm túc: “Làm loạn nhiều năm như vậy là đủ rồi.
“Em không làm loạn.” Khương Nhuệ Trạch cau mày, vẻ mặt khó coi: “Năm đó em khiến em gái chúng ta bị lạc mất! Không tìm được em ấy làm sao em có mặt mũi về nhà.”
Bạc Hạc Hiên nhìn hai anh em: "Hai người từ từ nói chuyện."
Nói xong anh quay người đi vào nhà, mắt anh nhìn vào bản kiểm điểm để sẵn bên cạnh gối. Cuộc cãi vã bên ngoài giống như bình phong tự động, anh bước đến và cầm tờ giấy lên.
Dòng chữ đầu tiên khiến anh cắn chặt hàm răng sau:
Bản kiểm điểm:
- Tôi là Khương Mạn, tối ngày x tháng x năm 2033 đã đi tắm ở thác nước của thôn Hổ Khẩu và tình cờ gặp anh Bạc Hạc Hiên. Khi ở dưới nước, tay tôi đã chạm vào nơi không thể “xâm phạm” xx của anh Bạc Hạc Hiên, tôi đã vô cùng phiền muộn, sau đó vô cùng hối hận.
Tôi có lỗi với đất nước, tôi có lỗi với nhân dân, tôi xin lỗi Thần fan và tôi cũng xin lỗi anh Bạc Hạc Hiên. Tay của tôi không phải là tay, là móng vuốt của quỷ đã làm ô uế thần thánh (nhấn mạnh: Ý của tôi không phải là anh Bạc không trong sạch).
Chuyện này gây ra sự ám ảnh ít nhiều đối với thể xác và tinh thần của anh Bạc Hạc Hiên. Bản thân Khương Mạn cũng đã vô cùng hối hận, sẵn sàng chịu trách nhiệm (giới hạn trong chi phí thuốc men)
……
……
Phía sau còn có rất nhiều chữ, Bạc Hạc Hiên không đọc tiếp nữa.
Anh nhanh chóng gấp bản kiểm điểm làm đôi bỏ vào túi, xoa xoa lông mày, vô cùng đau đầu, hít thở sâu vài hơi. Cuối cùng, anh không thể nhìn được đã bật cười thành tiếng.
Khi cười, răng hàm sau phát ngứa. Đây là một bản kiểm điểm à? Đây thiếu chút nữa là đóng đinh anh lên mà sỉ nhục!
Nhất thời lỡ tay, chứ không đến nỗi là mạo phạm cái gì đó?
Bạc Hạc Hiên nghiến răng, trên khuôn mặt đẹp trai không giấu được nụ cười, vừa bối rối vừa bất lực, không thể kiểm soát được mà nhớ lại trải nghiệm đêm đó.
Khương Nhuệ Trạch nghiến chặt răng hàm sau, bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Khương Vân Sênh, nhưng không hề tức giận. Anh ta chỉ có thể cáu kỉnh giật tóc mình, tức giận nhìn chằm chằm Bạc Hạc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ai cho cậu bán đứng tôi..."
Giọng Bạc Hạc Hiên bình thản nói: “Tôi chỉ hứa không nói cho anh cả của cậu biết tung tích của cậu chứ không hứa sẽ không nói cho anh hai của cậu.
"Cậu nói cho anh hai hay anh cả tôi thì có gì khác nhau không?"
Bạc Hạc Hiên: "Haha."
“Tự mình về nhà đi.” Giọng Khương Vân Sênh nghiêm túc: “Làm loạn nhiều năm như vậy là đủ rồi.
“Em không làm loạn.” Khương Nhuệ Trạch cau mày, vẻ mặt khó coi: “Năm đó em khiến em gái chúng ta bị lạc mất! Không tìm được em ấy làm sao em có mặt mũi về nhà.”
Bạc Hạc Hiên nhìn hai anh em: "Hai người từ từ nói chuyện."
Nói xong anh quay người đi vào nhà, mắt anh nhìn vào bản kiểm điểm để sẵn bên cạnh gối. Cuộc cãi vã bên ngoài giống như bình phong tự động, anh bước đến và cầm tờ giấy lên.
Dòng chữ đầu tiên khiến anh cắn chặt hàm răng sau:
Bản kiểm điểm:
- Tôi là Khương Mạn, tối ngày x tháng x năm 2033 đã đi tắm ở thác nước của thôn Hổ Khẩu và tình cờ gặp anh Bạc Hạc Hiên. Khi ở dưới nước, tay tôi đã chạm vào nơi không thể “xâm phạm” xx của anh Bạc Hạc Hiên, tôi đã vô cùng phiền muộn, sau đó vô cùng hối hận.
Tôi có lỗi với đất nước, tôi có lỗi với nhân dân, tôi xin lỗi Thần fan và tôi cũng xin lỗi anh Bạc Hạc Hiên. Tay của tôi không phải là tay, là móng vuốt của quỷ đã làm ô uế thần thánh (nhấn mạnh: Ý của tôi không phải là anh Bạc không trong sạch).
Chuyện này gây ra sự ám ảnh ít nhiều đối với thể xác và tinh thần của anh Bạc Hạc Hiên. Bản thân Khương Mạn cũng đã vô cùng hối hận, sẵn sàng chịu trách nhiệm (giới hạn trong chi phí thuốc men)
……
……
Phía sau còn có rất nhiều chữ, Bạc Hạc Hiên không đọc tiếp nữa.
Anh nhanh chóng gấp bản kiểm điểm làm đôi bỏ vào túi, xoa xoa lông mày, vô cùng đau đầu, hít thở sâu vài hơi. Cuối cùng, anh không thể nhìn được đã bật cười thành tiếng.
Khi cười, răng hàm sau phát ngứa. Đây là một bản kiểm điểm à? Đây thiếu chút nữa là đóng đinh anh lên mà sỉ nhục!
Nhất thời lỡ tay, chứ không đến nỗi là mạo phạm cái gì đó?
Bạc Hạc Hiên nghiến răng, trên khuôn mặt đẹp trai không giấu được nụ cười, vừa bối rối vừa bất lực, không thể kiểm soát được mà nhớ lại trải nghiệm đêm đó.
Bình luận facebook