Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
An Lam dặn Khương Mạn gần đây an phận một chút và đừng lên mạng nữa. Cho nên sau khi đăng tải dòng trạng thái đó lên Weibo, cô cũng tắt mạng, không quan tâm những chuyện bên lề mà chỉ chuyên tâm vào nấu nướng.
Khả năng ăn của cô đang tăng lên từng ngày, chủ yếu là bởi vì mỗi ngày cô đều tiêu thụ nhiều năng lượng, dùng khí huyết của bản thân để đánh đấm, cô đọng thân hình này.
Không sai, thời đại này tốt thì tốt thật nhưng thể lực của nhân dân quá kém. Cũng may, thân thể này còn tạm được, nhưng nếu cô muốn tiến hóa đến đỉnh cao của mình ở kiếp trước thì chặng đường còn hơi xa.
Tuy khí huyết tiêu hao nhiều nhưng ăn uống đầy đủ. Một lần nữa cảm ơn sự lao động vĩ đại của nhân dân!
Sau khi kết thúc một trận đánh đấm trong con hẻm gần khách sạn, người toát đầy mồ hôi. Sau khi Khương Mạn dùng tay không đập vỡ một viên gạch thì miễn cưỡng hài lòng với sự phục hồi của cơ thể.
Sau đó mới về khách sạn tắm rửa, vệ sinh cá nhân, dọn dẹp xong thì nhận được điện thoại của đoàn phim gọi tới bảo cô quay lại phim trường.
Người lao động lại được tái tuyển dụng một cách vinh quang!
Khương Mạn ăn sáng xong, chụp biên lai gửi cho Bạc Nhất Bạch, thay quần áo rồi đi đến phim trường.
Cô lướt qua WeChat, vé ăn mấy ngày nay đều gửi hết qua đó, biệt tăm không tin tức, đối phương cũng không có ý định chuyển khoản gì cả.
Có vẻ như vé ăn ngắn hạn đã hết rồi. Khương Mạn cân nhắc đối phương đã làm giúp đỡ hết sức mình nên bây giờ vạch rõ quan hệ cũng hợp tình hợp lý.
Vì vậy, cô đã gửi một tin nhắn qua đó: (Cảm ơn.) Sau đó, cảm thấy yên tâm thoải mái... xóa bạn bè.
Sau đó... cầm bình giữ nhiệt lên và đến phim trường. Đến phim trường, sau khi các nhân viên nhìn thấy đều gật đầu chào hỏi cô. Thái độ nhiệt tình hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên khi cô đến, chỉ là trong sự nhiệt tình đó có mang theo một chút sợ hãi.
Vừa bước vào đã gặp Tang Điềm: "Chị Khương Mạn!"
"Khương Mạn, chị thật quá đáng. Sao chị không trả lời tin nhắn của em? Chị đã xem tin tức mới nhất của Tề Lỗi chưa? Thật sự là quả báo mà. Nhiều nhân viên trong ngành cũng cùng nhau tố cáo anh ta..."
Khương Mạn lặng lẽ uống quả chà là đỏ và quả kỷ tử trong bình giữ nhiệt, vẫn giữ nụ cười nhẹ, luôn ừ một tiếng.
Không phải cô ngó lơ Tang Điềm mà là cô gái nhỏ này quá nhiều chuyện, một khi trả lời tin nhắn, cô ấy có thể nói chuyện trên trời dưới biển mãi không thôi.
"Đúng rồi, chị có nghe nói nam chính mới là ai chưa?"
Khương Mạn lắc đầu, cô thật sự không biết. Tang Điềm cười bí hiểm, nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, vừa định nói ra thì phim trường đột nhiên trở nên im lặng.
Sự im lặng này cũng khá quen thuộc...
Khương Mạn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài đi vào. Người đàn ông mặc bộ đồ đen, chiếc áo khoác trên người dài rộng nhưng không rườm rà chút nào mang theo một chút uể oải.
Đó là một người đàn ông cao gần 1m9 nên có thể dễ dàng xử lý loại quần áo như vậy. Trên sống mũi cao của anh ta đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, đôi mắt sâu giấu sau tròng kính.
Giống như các vị thần trong thần thoại cổ đại hạ xuống nhân gian, mỗi khung hình anh xuất hiện đều khiến tiềm thức con người ngẩn ngơ, không thể phân biệt được đâu là thực tại.
"Anh Bạc!"
Các nhân viên chào hỏi, Bạc Nhất Bạch gật đầu, không nhiệt tình thái quá nhưng cũng không qua loa. Thấy anh đi tới, Khương Mạn lễ phép chào hỏi: "Chào anh Bạc."
Tang Điềm ở bên cạnh cô, ngoan ngoãn làm theo. Bạc Nhất Bạch gật đầu nới với Tang Điềm: "Xin chào."
Trong toàn bộ quá trình đó anh cũng không nhìn Khương Mạn một lần mà đi thẳng vào phòng trang điểm. Khi đi ngang qua cô, khí lạnh thấu xương khó tiếp xúc của người lạ.
Cô hơi nhướng mày, cô nhận thấy trợ lý bên cạnh Bạc Nhất Bạch và cả những nhân viên còn lại trong đoàn đều nhìn cô với anh mắt kỳ lạ. Có phải vừa rồi Bạc Nhất Bạch cố tình phớt lờ cô?
Khương Mạn suy nghĩ một chút: Cũng đúng! Người đàn ông này không thích rắc rối, vì vậy, lúc này giữ khoảng cách với cô vào và giả vờ như không quen biết là khôn ngoan nhất!
Không vấn đề gì. Tang Điềm lại không nghĩ như vậy, cô ấy nhìn Khương Mạn nói: "Chị với anh Bạc có mâu thuẫn gì à?"
Khương Mạn phủ nhận: "Làm gì có, chị không quen biết anh ta."
Tang Điềm: "..." Chị ơi, chị lướt web bằng mạng 2G à?
Khương Mạn hoàn toàn không nhiểu gì, vào phòng thay quần áo xong đi ra thì Trần Minh cũng đi tới.
Nhìn thấy Khương Mạn, Trần Minh không khách khí trợn mắt một cái, không nhiều lời mà nói thẳng: "Mọi người đều đã xem qua kịch bản mới rồi chứ."
"Cảnh đầu tiên chính là Nhất Bạch anh và Khương Mạn đấu với nhau. Dù sao hai người cũng biết nhau, trước tiên hãy thử một cảnh xem sao."
Khương Mạn nói theo bản năng: "Tôi và anh Bạc mới gặp nhau lần thứ hai, chúng tôi không biết nhau."
Hiện trường lại trở nên im lặng, Bạc Nhất Bạch xem kịch bản mà không có bất cứ ý kiến gì. Trần Minh kỳ quái liếc nhìn bọn họ, khóe miệng giật giật.
Tang Điềm không khỏi cúi đầu xoa trán.
Khương Mạn: "???" Ánh mắt dần dần trở nên bối rối.
"Không quen biết cũng tốt ..." Trần Minh nói: "Trong phim, lúc ban đầu hai người không quen biết nhau, lần đầu gặp mặt đã đối chọi gay gắt, trạng tháy bây giờ cũng khá phù hợp."
...
Bộ phim ‘Kẻ giết người’ kể về câu chuyện của một nhóm người chơi cờ bạc.
Lâm Mặc - nhân vật chính do Bạc Nhất Bạch thủ vai là một người bình thường, cha mẹ mất sớm và có một em gái tên là Lâm Duyệt bị ung thư mắt. Một ngày nọ, bản thân anh ta cũng mắc bệnh hiểm nghèo.
Tang Điềm đóng vai là Lâm Duyệt. Để có tiền chữa bệnh cho em gái, Lâm Mặc tham gia vào một canh bạc lớn. Nếu thua, cả anh ta và em gái đều sẽ chết, nếu thắng, anh ta có thể trở thành tỷ phú, bệnh của anh ta và em gái mình có thể được chữa khỏi.
Trong đó, Khương Mạn đóng vai phản diện K, đồng thời, giữa hàng ngàn vạn người cô ấy đã chọn trúng Lâm Mặc.
Trong kịch bản có viết rằng lần đầu tiên 'K' và Lâm Mặc gặp nhau là khi Lâm Mặc mở mắt đã ở sòng bạc. Anh ta đang ngồi trên ghế tra tấn, chân tay bị trói chặt với một chậu nước lớn trước mặt.
Đối diện với anh ta là bốn người đang ở trong tình trạng giống như mình, những người này hoặc sợ hãi hoặc là phấn khích, bọn họ lần lượt nói:
"Hai phút."
"Ba phút!"
"Tôi có thể kiên trì năm phút!"
Đây là một canh bạc, chỉ có thắng tất cả mọi người mới được coi là thắng!
Trong máy quay, Bạc Nhất Bạch từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy giống như một hố đen vô tận, tê dại mà bình tĩnh, giống như một xác chết không còn thở nổi.
Tang Điềm ngồi cạnh màn hình, khi ánh mắt của Bạc Nhất Bạch đối diện với máy quay, cô ấy không nhịn được mà hú lên.
Ánh mắt của người đàn ông trong máy quay như xuyên qua thiết bị, nhìn về phía mọi người, nếu nhìn kỹ thì không có tiêu cự. Giữa hư và thực, vừa trống rỗng vừa xuất thần.
Trực giác của Tang Điềm đều cảm thấy như là người chết mở mắt.
"Kỹ năng diễn xuất của anh Bạc quá đáng sợ, tôi nổi da gà da vịt lên rồi."
"Một giây nhập vai, quá là khủng khiếp!"
Trong máy quay, một đôi bàn tay trắng bệch xuất hiện, mười ngón tay thon dài của phụ nữ từ trong bóng tối phía sau Bạc Nhất Bạch thò ra. Nó chậm rãi vuốt nhẹ dọc theo thái dương của anh như thể chạm vào một bảo vật, ngón tay lướt trên da mặt anh.
Giống như trêu ghẹo và vuốt ve, tràn đầy dục vọng. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, K xuất hiện và đứng sau Lâm Mặc khiến những người xem ở bên cạnh không khỏi tim đập loạn nhịp.
"Ôi trời ơi, ở đây ai có thể chịu đựng được..."
"Có phải tôi là người duy nhất cảm thấy nó đáng sợ sao? Có cảm giác như hai tay của K có thể bẻ gãy cổ Lâm Mặc bất cứ lúc nào."
"Đây là một cảnh tại chỗ. Sao tôi lại nhớ rằng Khương Mạn và anh Bạc dường như không hề khớp thoại với nhau trước đó."
Trần Minh không khỏi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đôi tay đó mơn trớn đặt lên cổ Bạc Nhất Bạch. Sự dịu dàng và tàn nhẫn thay đổi trong nháy mắt, bàn tay phụ nữ đó nắm lấy cổ Bạc Nhất Bạch ép anh phải ngẩng đầu lên.
Dường như tất cả mọi người nghe thấy một tiếng rắc. Tang Điềm trực tiếp che cổ mình lại với vẻ mặt đau đớn:
"Trời ơi, em có cảm giác hình như cổ mình cũng sắp gãy rồi."
Trần Minh cũng run lên. K do Khương Mạn thủ vai cúi đầu nhìn xuống sát vào gương mặt trước mặt. Máy quay zoom cận cảnh, khuôn mặt của hai người rất gần nhau.
Khả năng ăn của cô đang tăng lên từng ngày, chủ yếu là bởi vì mỗi ngày cô đều tiêu thụ nhiều năng lượng, dùng khí huyết của bản thân để đánh đấm, cô đọng thân hình này.
Không sai, thời đại này tốt thì tốt thật nhưng thể lực của nhân dân quá kém. Cũng may, thân thể này còn tạm được, nhưng nếu cô muốn tiến hóa đến đỉnh cao của mình ở kiếp trước thì chặng đường còn hơi xa.
Tuy khí huyết tiêu hao nhiều nhưng ăn uống đầy đủ. Một lần nữa cảm ơn sự lao động vĩ đại của nhân dân!
Sau khi kết thúc một trận đánh đấm trong con hẻm gần khách sạn, người toát đầy mồ hôi. Sau khi Khương Mạn dùng tay không đập vỡ một viên gạch thì miễn cưỡng hài lòng với sự phục hồi của cơ thể.
Sau đó mới về khách sạn tắm rửa, vệ sinh cá nhân, dọn dẹp xong thì nhận được điện thoại của đoàn phim gọi tới bảo cô quay lại phim trường.
Người lao động lại được tái tuyển dụng một cách vinh quang!
Khương Mạn ăn sáng xong, chụp biên lai gửi cho Bạc Nhất Bạch, thay quần áo rồi đi đến phim trường.
Cô lướt qua WeChat, vé ăn mấy ngày nay đều gửi hết qua đó, biệt tăm không tin tức, đối phương cũng không có ý định chuyển khoản gì cả.
Có vẻ như vé ăn ngắn hạn đã hết rồi. Khương Mạn cân nhắc đối phương đã làm giúp đỡ hết sức mình nên bây giờ vạch rõ quan hệ cũng hợp tình hợp lý.
Vì vậy, cô đã gửi một tin nhắn qua đó: (Cảm ơn.) Sau đó, cảm thấy yên tâm thoải mái... xóa bạn bè.
Sau đó... cầm bình giữ nhiệt lên và đến phim trường. Đến phim trường, sau khi các nhân viên nhìn thấy đều gật đầu chào hỏi cô. Thái độ nhiệt tình hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên khi cô đến, chỉ là trong sự nhiệt tình đó có mang theo một chút sợ hãi.
Vừa bước vào đã gặp Tang Điềm: "Chị Khương Mạn!"
"Khương Mạn, chị thật quá đáng. Sao chị không trả lời tin nhắn của em? Chị đã xem tin tức mới nhất của Tề Lỗi chưa? Thật sự là quả báo mà. Nhiều nhân viên trong ngành cũng cùng nhau tố cáo anh ta..."
Khương Mạn lặng lẽ uống quả chà là đỏ và quả kỷ tử trong bình giữ nhiệt, vẫn giữ nụ cười nhẹ, luôn ừ một tiếng.
Không phải cô ngó lơ Tang Điềm mà là cô gái nhỏ này quá nhiều chuyện, một khi trả lời tin nhắn, cô ấy có thể nói chuyện trên trời dưới biển mãi không thôi.
"Đúng rồi, chị có nghe nói nam chính mới là ai chưa?"
Khương Mạn lắc đầu, cô thật sự không biết. Tang Điềm cười bí hiểm, nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, vừa định nói ra thì phim trường đột nhiên trở nên im lặng.
Sự im lặng này cũng khá quen thuộc...
Khương Mạn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài đi vào. Người đàn ông mặc bộ đồ đen, chiếc áo khoác trên người dài rộng nhưng không rườm rà chút nào mang theo một chút uể oải.
Đó là một người đàn ông cao gần 1m9 nên có thể dễ dàng xử lý loại quần áo như vậy. Trên sống mũi cao của anh ta đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, đôi mắt sâu giấu sau tròng kính.
Giống như các vị thần trong thần thoại cổ đại hạ xuống nhân gian, mỗi khung hình anh xuất hiện đều khiến tiềm thức con người ngẩn ngơ, không thể phân biệt được đâu là thực tại.
"Anh Bạc!"
Các nhân viên chào hỏi, Bạc Nhất Bạch gật đầu, không nhiệt tình thái quá nhưng cũng không qua loa. Thấy anh đi tới, Khương Mạn lễ phép chào hỏi: "Chào anh Bạc."
Tang Điềm ở bên cạnh cô, ngoan ngoãn làm theo. Bạc Nhất Bạch gật đầu nới với Tang Điềm: "Xin chào."
Trong toàn bộ quá trình đó anh cũng không nhìn Khương Mạn một lần mà đi thẳng vào phòng trang điểm. Khi đi ngang qua cô, khí lạnh thấu xương khó tiếp xúc của người lạ.
Cô hơi nhướng mày, cô nhận thấy trợ lý bên cạnh Bạc Nhất Bạch và cả những nhân viên còn lại trong đoàn đều nhìn cô với anh mắt kỳ lạ. Có phải vừa rồi Bạc Nhất Bạch cố tình phớt lờ cô?
Khương Mạn suy nghĩ một chút: Cũng đúng! Người đàn ông này không thích rắc rối, vì vậy, lúc này giữ khoảng cách với cô vào và giả vờ như không quen biết là khôn ngoan nhất!
Không vấn đề gì. Tang Điềm lại không nghĩ như vậy, cô ấy nhìn Khương Mạn nói: "Chị với anh Bạc có mâu thuẫn gì à?"
Khương Mạn phủ nhận: "Làm gì có, chị không quen biết anh ta."
Tang Điềm: "..." Chị ơi, chị lướt web bằng mạng 2G à?
Khương Mạn hoàn toàn không nhiểu gì, vào phòng thay quần áo xong đi ra thì Trần Minh cũng đi tới.
Nhìn thấy Khương Mạn, Trần Minh không khách khí trợn mắt một cái, không nhiều lời mà nói thẳng: "Mọi người đều đã xem qua kịch bản mới rồi chứ."
"Cảnh đầu tiên chính là Nhất Bạch anh và Khương Mạn đấu với nhau. Dù sao hai người cũng biết nhau, trước tiên hãy thử một cảnh xem sao."
Khương Mạn nói theo bản năng: "Tôi và anh Bạc mới gặp nhau lần thứ hai, chúng tôi không biết nhau."
Hiện trường lại trở nên im lặng, Bạc Nhất Bạch xem kịch bản mà không có bất cứ ý kiến gì. Trần Minh kỳ quái liếc nhìn bọn họ, khóe miệng giật giật.
Tang Điềm không khỏi cúi đầu xoa trán.
Khương Mạn: "???" Ánh mắt dần dần trở nên bối rối.
"Không quen biết cũng tốt ..." Trần Minh nói: "Trong phim, lúc ban đầu hai người không quen biết nhau, lần đầu gặp mặt đã đối chọi gay gắt, trạng tháy bây giờ cũng khá phù hợp."
...
Bộ phim ‘Kẻ giết người’ kể về câu chuyện của một nhóm người chơi cờ bạc.
Lâm Mặc - nhân vật chính do Bạc Nhất Bạch thủ vai là một người bình thường, cha mẹ mất sớm và có một em gái tên là Lâm Duyệt bị ung thư mắt. Một ngày nọ, bản thân anh ta cũng mắc bệnh hiểm nghèo.
Tang Điềm đóng vai là Lâm Duyệt. Để có tiền chữa bệnh cho em gái, Lâm Mặc tham gia vào một canh bạc lớn. Nếu thua, cả anh ta và em gái đều sẽ chết, nếu thắng, anh ta có thể trở thành tỷ phú, bệnh của anh ta và em gái mình có thể được chữa khỏi.
Trong đó, Khương Mạn đóng vai phản diện K, đồng thời, giữa hàng ngàn vạn người cô ấy đã chọn trúng Lâm Mặc.
Trong kịch bản có viết rằng lần đầu tiên 'K' và Lâm Mặc gặp nhau là khi Lâm Mặc mở mắt đã ở sòng bạc. Anh ta đang ngồi trên ghế tra tấn, chân tay bị trói chặt với một chậu nước lớn trước mặt.
Đối diện với anh ta là bốn người đang ở trong tình trạng giống như mình, những người này hoặc sợ hãi hoặc là phấn khích, bọn họ lần lượt nói:
"Hai phút."
"Ba phút!"
"Tôi có thể kiên trì năm phút!"
Đây là một canh bạc, chỉ có thắng tất cả mọi người mới được coi là thắng!
Trong máy quay, Bạc Nhất Bạch từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy giống như một hố đen vô tận, tê dại mà bình tĩnh, giống như một xác chết không còn thở nổi.
Tang Điềm ngồi cạnh màn hình, khi ánh mắt của Bạc Nhất Bạch đối diện với máy quay, cô ấy không nhịn được mà hú lên.
Ánh mắt của người đàn ông trong máy quay như xuyên qua thiết bị, nhìn về phía mọi người, nếu nhìn kỹ thì không có tiêu cự. Giữa hư và thực, vừa trống rỗng vừa xuất thần.
Trực giác của Tang Điềm đều cảm thấy như là người chết mở mắt.
"Kỹ năng diễn xuất của anh Bạc quá đáng sợ, tôi nổi da gà da vịt lên rồi."
"Một giây nhập vai, quá là khủng khiếp!"
Trong máy quay, một đôi bàn tay trắng bệch xuất hiện, mười ngón tay thon dài của phụ nữ từ trong bóng tối phía sau Bạc Nhất Bạch thò ra. Nó chậm rãi vuốt nhẹ dọc theo thái dương của anh như thể chạm vào một bảo vật, ngón tay lướt trên da mặt anh.
Giống như trêu ghẹo và vuốt ve, tràn đầy dục vọng. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, K xuất hiện và đứng sau Lâm Mặc khiến những người xem ở bên cạnh không khỏi tim đập loạn nhịp.
"Ôi trời ơi, ở đây ai có thể chịu đựng được..."
"Có phải tôi là người duy nhất cảm thấy nó đáng sợ sao? Có cảm giác như hai tay của K có thể bẻ gãy cổ Lâm Mặc bất cứ lúc nào."
"Đây là một cảnh tại chỗ. Sao tôi lại nhớ rằng Khương Mạn và anh Bạc dường như không hề khớp thoại với nhau trước đó."
Trần Minh không khỏi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đôi tay đó mơn trớn đặt lên cổ Bạc Nhất Bạch. Sự dịu dàng và tàn nhẫn thay đổi trong nháy mắt, bàn tay phụ nữ đó nắm lấy cổ Bạc Nhất Bạch ép anh phải ngẩng đầu lên.
Dường như tất cả mọi người nghe thấy một tiếng rắc. Tang Điềm trực tiếp che cổ mình lại với vẻ mặt đau đớn:
"Trời ơi, em có cảm giác hình như cổ mình cũng sắp gãy rồi."
Trần Minh cũng run lên. K do Khương Mạn thủ vai cúi đầu nhìn xuống sát vào gương mặt trước mặt. Máy quay zoom cận cảnh, khuôn mặt của hai người rất gần nhau.
Bình luận facebook