Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 Đây rõ ràng là con gái khi nhìn thấy mẹ!)
Xuất hiện cùng ánh đèn ảm đạm, tầm nhìn cũng được mở rộng hơn.
Đây là...vào thôn rồi à?
Đoạn đường tiếp theo đây dễ đi hơn một chút, Khương Mạn bỏ hành lí xuống, đi về phía khu đất trống, cô đã nhìn thấy bóng dáng của khách mời khác rồi.
“AAAA!! Chị Khương Mạn!!”
Tiếng gào quen thuộc vang lên, một bóng người chạy thẳng về phía Khương Mạn, nhảy cẫng lên người cô như một con kangaroo.
Không phải Tang Điềm thì là ai?
Cánh tay Khương Mạn dang rộng, Tang Điềm vừa nhảy lên thì cô liền dùng một tay đỡ lấy đối phương.
Tư thế đó, Tang Điềm hoàn toàn giống như là con gấu Koala treo trên người cô, cái miệng không người hu hu ấm ức.
Nhìn lại Khương Mạn, cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, một tay kéo vali, một tay ôm lấy Tang Điềm như vậy, đi về phía khu đất trống.
Ánh đèn ảm đạm hắt lên mặt cô, ngược lại khiến cho khuôn mặt vốn góc cạnh của cô có chiều sâu hơn, đôi mắt lưu ly mang vẻ lười biếng, khí chất lạnh mà nhạt.
Gương mặt chán đời vô cùng cao cấp, chiều cao một mét bảy lăm, chân dài miên man.
Cảnh tượng đó khiến người ta hét đến nhũn cả chân.
(AAAA! Tôi hâm mộ mất rồi, đây là kiểu năng lực bạn trai chết tiệt gì vậy!)
(Bỏ Điềm Điềm xuống, nhắm vào tôi này, không đúng! Điềm Điềm, chị xuống đi, đổi lại để em lên!)
(Diễn viên võ thuật Khương Mạn là chị đại sao? Sao cảnh tượng này trông cứ tràn đầy màu hồng thế này...)
(Quả nhiên là khi phụ nữ đẹp trai lên thì chẳng còn chỗ cho đàn ông nữa, nhưng mà hình như quan hệ của Điềm Điềm và Khương Mạn thật sự rất tốt.)
(Lầu trên chưa xem vlog ba người một nhà của ‘Kẻ giết người’ sao? Đây rõ ràng là con gái khi nhìn thấy mẹ!)
(Mẹ Khương, xin hãy chăm sóc tốt cho Điềm Điềm!)
Sau khi Tang Điềm nhìn thấy Khương Mạn thì thật sự kích động, cái ê-kíp chết tiệt này làm quá tốt công tác bảo mật rồi.
Cô ban đầu cũng không biết là phải tới cái vùng núi này, nên mới đi giày cao gót, còn mang theo hai vali hành lí siêu to. Đoạn đường núi kia suýt chút nữa thì cô quỳ bò tới đây.
“Được rồi, xuống đi, ấm ức cứ như mập lên một trăm cân ý.” Khương Mạn trêu cô ấy một câu.
Lúc này Tang Điềm mới trèo xuống, ôm chặt lấy cánh tay cô không buông: “Em không biết đâu, sau này em ỷ lại vào chị hết, chị phải che chở cho em.”
Đây là...vào thôn rồi à?
Đoạn đường tiếp theo đây dễ đi hơn một chút, Khương Mạn bỏ hành lí xuống, đi về phía khu đất trống, cô đã nhìn thấy bóng dáng của khách mời khác rồi.
“AAAA!! Chị Khương Mạn!!”
Tiếng gào quen thuộc vang lên, một bóng người chạy thẳng về phía Khương Mạn, nhảy cẫng lên người cô như một con kangaroo.
Không phải Tang Điềm thì là ai?
Cánh tay Khương Mạn dang rộng, Tang Điềm vừa nhảy lên thì cô liền dùng một tay đỡ lấy đối phương.
Tư thế đó, Tang Điềm hoàn toàn giống như là con gấu Koala treo trên người cô, cái miệng không người hu hu ấm ức.
Nhìn lại Khương Mạn, cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, một tay kéo vali, một tay ôm lấy Tang Điềm như vậy, đi về phía khu đất trống.
Ánh đèn ảm đạm hắt lên mặt cô, ngược lại khiến cho khuôn mặt vốn góc cạnh của cô có chiều sâu hơn, đôi mắt lưu ly mang vẻ lười biếng, khí chất lạnh mà nhạt.
Gương mặt chán đời vô cùng cao cấp, chiều cao một mét bảy lăm, chân dài miên man.
Cảnh tượng đó khiến người ta hét đến nhũn cả chân.
(AAAA! Tôi hâm mộ mất rồi, đây là kiểu năng lực bạn trai chết tiệt gì vậy!)
(Bỏ Điềm Điềm xuống, nhắm vào tôi này, không đúng! Điềm Điềm, chị xuống đi, đổi lại để em lên!)
(Diễn viên võ thuật Khương Mạn là chị đại sao? Sao cảnh tượng này trông cứ tràn đầy màu hồng thế này...)
(Quả nhiên là khi phụ nữ đẹp trai lên thì chẳng còn chỗ cho đàn ông nữa, nhưng mà hình như quan hệ của Điềm Điềm và Khương Mạn thật sự rất tốt.)
(Lầu trên chưa xem vlog ba người một nhà của ‘Kẻ giết người’ sao? Đây rõ ràng là con gái khi nhìn thấy mẹ!)
(Mẹ Khương, xin hãy chăm sóc tốt cho Điềm Điềm!)
Sau khi Tang Điềm nhìn thấy Khương Mạn thì thật sự kích động, cái ê-kíp chết tiệt này làm quá tốt công tác bảo mật rồi.
Cô ban đầu cũng không biết là phải tới cái vùng núi này, nên mới đi giày cao gót, còn mang theo hai vali hành lí siêu to. Đoạn đường núi kia suýt chút nữa thì cô quỳ bò tới đây.
“Được rồi, xuống đi, ấm ức cứ như mập lên một trăm cân ý.” Khương Mạn trêu cô ấy một câu.
Lúc này Tang Điềm mới trèo xuống, ôm chặt lấy cánh tay cô không buông: “Em không biết đâu, sau này em ỷ lại vào chị hết, chị phải che chở cho em.”
Bình luận facebook