Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 “Vậy cô Tôn muốn chọn ai?
"Máy bay của vị khách đó hạ cánh muộn một chút, mọi người không cần phải chờ anh ấy."
Mọi người không nói thêm gì.
Đội ngũ chương trình đã trực tiếp nhắc đến quy trình và lấy ra ảnh của 6 em nhỏ ra, trông có vẻ còn rất nhỏ, khoảng từ 5 đến 7, 8 tuổi gì đó.
"Hiện chúng ta đang ở thôn Hổ Khẩu, núi Đại Nguyệt. Sáu em nhỏ này là trẻ mồ côi trong thôn và cũng là đối tượng sẽ sống cùng các bạn trong tuần tới."
"Bây giờ bây giờ mọi người tự mình chọn đi, quyết định chọn sống với em nhỏ nào thì nhà của em đó cũng là nơi mà mọi người sẽ sống trong vài ngày tới."
Nghe đến đây, biểu hiện của các vị khách mời có chút khác lạ.
Không nói đến điều gì khác, con đường vào thôn đã khắc sâu vào trong trí nhớ của bọn họ. Vì là trẻ mồ côi nên chắc chắn gia đình sẽ rất nghèo, có thể phía sau đội ngũ chương trình còn có những nhiệm vụ khác. Vì vậy, sự lựa chọn lúc này là vô cùng quan trọng, không chỉ đơn giản là vấn đề chỗ ở.
“Ai chọn trước?” Tôn Hiểu Hiểu hỏi, khi nói cô ta nhìn Khương Vân Sênh.
Cô ta không để ý đến những người khác, nhưng Khương Vân Sênh thì khác, nếu có thể xuất hiện trong phim của vị đạo diễn lớn này, có lẽ cô ta đã có thể một bước đi lên.
“Mời cô trước.” Khương Vân Sênh cười dịu dàng, không tranh giành.
“Hay là oẳn tù tì đi, dựa vào vận may.” Tang Điềm nói.
Khương Mạn và Khương Vân Sênh không có ý kiến khác, Nguỵ An Nhiên không muốn mạo hiểm cũng gật đầu. Trong lòng Tôn Hiểu Hiểu khó chịu, âm thầm mắng Tang Điềm là không có não.
Cô ta muốn nhân cơ hội đến gần Khương Vân Sênh hơn một chút, nhưng sao xung quanh lại luôn có người phá rối! Năm người oẳn tù tỳ, quả nhiên Khương Vân Sênh là người đầu tiên, Tang Điềm là người thứ hai, Nguỵ An Nhiên là người thứ ba, Tôn Hiểu Hiểu và Khương Mạn là người thứ tư và thứ năm.
Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Xem ra là tôi cũng khá may mắn, vậy tôi chọn trước đây."
Khương Vân Sênh mỉm cười bước lên trước, nhìn vào bức ảnh và chọn cô bé nhỏ tuổi nhất trong đó.
"Tôi khá thích em gái nên tôi chọn cô bé ấy."
Tang Điềm chọn một cậu bé, đến lượt Nguỵ An Nhiên chọn, anh ta liếc nhìn Tôn Hiểu Hiểu.
"Cô Tôn, hay là cô chọn trước đi."
"Không cần đâu, phải tuân thủ luật chơi."
“Vậy cô Tôn muốn chọn ai?” Ngụy An Nhiên nhanh trí hỏi.
Tôn Hiểu Hiểu do dự một chút, cô ta không thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ trong những bức ảnh này trông lôi thôi lếch thếch. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô ta có vẻ hài lòng với cậu bé lớn nhất là 8 tuổi.
Lớn tuổi có lẽ sẽ hiểu chuyện hơn, sẽ không rắc rối như vậy chứ?
"Tôi muốn chọn bạn nhỏ mặc áo xanh, khi cười trông rất dễ thương."
Mọi người không nói thêm gì.
Đội ngũ chương trình đã trực tiếp nhắc đến quy trình và lấy ra ảnh của 6 em nhỏ ra, trông có vẻ còn rất nhỏ, khoảng từ 5 đến 7, 8 tuổi gì đó.
"Hiện chúng ta đang ở thôn Hổ Khẩu, núi Đại Nguyệt. Sáu em nhỏ này là trẻ mồ côi trong thôn và cũng là đối tượng sẽ sống cùng các bạn trong tuần tới."
"Bây giờ bây giờ mọi người tự mình chọn đi, quyết định chọn sống với em nhỏ nào thì nhà của em đó cũng là nơi mà mọi người sẽ sống trong vài ngày tới."
Nghe đến đây, biểu hiện của các vị khách mời có chút khác lạ.
Không nói đến điều gì khác, con đường vào thôn đã khắc sâu vào trong trí nhớ của bọn họ. Vì là trẻ mồ côi nên chắc chắn gia đình sẽ rất nghèo, có thể phía sau đội ngũ chương trình còn có những nhiệm vụ khác. Vì vậy, sự lựa chọn lúc này là vô cùng quan trọng, không chỉ đơn giản là vấn đề chỗ ở.
“Ai chọn trước?” Tôn Hiểu Hiểu hỏi, khi nói cô ta nhìn Khương Vân Sênh.
Cô ta không để ý đến những người khác, nhưng Khương Vân Sênh thì khác, nếu có thể xuất hiện trong phim của vị đạo diễn lớn này, có lẽ cô ta đã có thể một bước đi lên.
“Mời cô trước.” Khương Vân Sênh cười dịu dàng, không tranh giành.
“Hay là oẳn tù tì đi, dựa vào vận may.” Tang Điềm nói.
Khương Mạn và Khương Vân Sênh không có ý kiến khác, Nguỵ An Nhiên không muốn mạo hiểm cũng gật đầu. Trong lòng Tôn Hiểu Hiểu khó chịu, âm thầm mắng Tang Điềm là không có não.
Cô ta muốn nhân cơ hội đến gần Khương Vân Sênh hơn một chút, nhưng sao xung quanh lại luôn có người phá rối! Năm người oẳn tù tỳ, quả nhiên Khương Vân Sênh là người đầu tiên, Tang Điềm là người thứ hai, Nguỵ An Nhiên là người thứ ba, Tôn Hiểu Hiểu và Khương Mạn là người thứ tư và thứ năm.
Tôn Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy khó chịu.
"Xem ra là tôi cũng khá may mắn, vậy tôi chọn trước đây."
Khương Vân Sênh mỉm cười bước lên trước, nhìn vào bức ảnh và chọn cô bé nhỏ tuổi nhất trong đó.
"Tôi khá thích em gái nên tôi chọn cô bé ấy."
Tang Điềm chọn một cậu bé, đến lượt Nguỵ An Nhiên chọn, anh ta liếc nhìn Tôn Hiểu Hiểu.
"Cô Tôn, hay là cô chọn trước đi."
"Không cần đâu, phải tuân thủ luật chơi."
“Vậy cô Tôn muốn chọn ai?” Ngụy An Nhiên nhanh trí hỏi.
Tôn Hiểu Hiểu do dự một chút, cô ta không thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ trong những bức ảnh này trông lôi thôi lếch thếch. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô ta có vẻ hài lòng với cậu bé lớn nhất là 8 tuổi.
Lớn tuổi có lẽ sẽ hiểu chuyện hơn, sẽ không rắc rối như vậy chứ?
"Tôi muốn chọn bạn nhỏ mặc áo xanh, khi cười trông rất dễ thương."
Bình luận facebook