Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 "Em tên là Lý Quân, năm nay em tám tuổi."
Hai người cảm ơn rồi cất cẩn thận vào túi. Tang Điềm là người chia tay trước, sau đó mới là Khương Vân Sênh. Anh ta sống trong một ngôi nhà cách Khương Mạn không xa, chỉ khoảng năm mươi mét.
Mặc dù trời tối ôm, nhưng Khương Mạn bước đi dễ dàng một cách lạ thường.
Bóng tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, cô có thân thể này là nhờ rèn luyện siêu năng lực mỗi ngày. Tuy bây giờ tạm thời không thể trở lại đỉnh cao như ngày trước, nhưng năm giác quan của cô không phải thứ mà người thường có thể so sánh được.
"Đến rồi sao?"
Khương Mạn nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn phía trước.
Trong camera có thể nhìn trong bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của ngôi nhà, nó hoàn toàn là một ngôi nhà được làm từ những viên gạch bùn đã phơi nắng, chỗ nào cũng vỡ nát, cảm giác như đang bị xuyên về năm mươi năm trước.
(Ôi trời ơi, thời đại này còn có ai còn sống trong căn nhà kiểu này chứ?)
(Lúc này, tôi thực sự băn khoăn không biết có phải là mánh khóe của ekip chương trình không, nhà này người có thể ở được sao?)
(Nhà ma còn không đến nỗi như vậy!)
(Ha ha ha, Tôn Hiểu Hiểu đen đủi nhất sao? Nhà của cô ta hoàn toàn là đống cỏ, cũng sắp khóc rồi.)
(Nhà của Nguỵ An Nhiên và Tang Điềm cũng là nhà đất, emmm, đạo diễn Khương là người may mắn nhất sao, một mình anh ấy được sống trong nhà gạch.)
Khương Mạn vào trong sân, trong nhà có ánh đèn lờ mờ.
Nhà đất không có cửa, chỉ có một tấm rèm cửa bằng vải vụn che lại, Khương Mạn nghe thấy trong nhà có động, rèm cửa được vén lên, có một cậu bé đang đứng ở cửa.
Cậu bé chỉ cao khoảng một mét, mặc một chiếc áo sơ mi cũ đã ngả vàng, chiếc quần rộng thùng thình đã được xắn lên.
Ống quần của bàn chân phải trống rỗng, dùng một thanh gỗ làm nạng. Ngũ quan cậu bé hài hoà, đứng ngược sáng, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, một loại trưởng thành khác với độ tuổi vốn có.
Cậu bé nhìn Khương Mạn bằng ánh mắt có chút dò xét và cảnh giác.
"Xin chào, chị tên là Khương Mạn, năm nay chị hai mươi hai tuổi."
Đứng trước mặt cậu bé, Khương Mạn hơi cúi người đưa tay về phía cậu.
Cậu bé sững sờ, nhìn chằm chằm vào tay cô, do dự một chút, đưa tay trái ra sau lưng chùi chùi sau đó nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Khương Mạn.
"Em tên là Lý Quân, năm nay em tám tuổi."
Mặc dù trời tối ôm, nhưng Khương Mạn bước đi dễ dàng một cách lạ thường.
Bóng tối không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, cô có thân thể này là nhờ rèn luyện siêu năng lực mỗi ngày. Tuy bây giờ tạm thời không thể trở lại đỉnh cao như ngày trước, nhưng năm giác quan của cô không phải thứ mà người thường có thể so sánh được.
"Đến rồi sao?"
Khương Mạn nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn phía trước.
Trong camera có thể nhìn trong bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của ngôi nhà, nó hoàn toàn là một ngôi nhà được làm từ những viên gạch bùn đã phơi nắng, chỗ nào cũng vỡ nát, cảm giác như đang bị xuyên về năm mươi năm trước.
(Ôi trời ơi, thời đại này còn có ai còn sống trong căn nhà kiểu này chứ?)
(Lúc này, tôi thực sự băn khoăn không biết có phải là mánh khóe của ekip chương trình không, nhà này người có thể ở được sao?)
(Nhà ma còn không đến nỗi như vậy!)
(Ha ha ha, Tôn Hiểu Hiểu đen đủi nhất sao? Nhà của cô ta hoàn toàn là đống cỏ, cũng sắp khóc rồi.)
(Nhà của Nguỵ An Nhiên và Tang Điềm cũng là nhà đất, emmm, đạo diễn Khương là người may mắn nhất sao, một mình anh ấy được sống trong nhà gạch.)
Khương Mạn vào trong sân, trong nhà có ánh đèn lờ mờ.
Nhà đất không có cửa, chỉ có một tấm rèm cửa bằng vải vụn che lại, Khương Mạn nghe thấy trong nhà có động, rèm cửa được vén lên, có một cậu bé đang đứng ở cửa.
Cậu bé chỉ cao khoảng một mét, mặc một chiếc áo sơ mi cũ đã ngả vàng, chiếc quần rộng thùng thình đã được xắn lên.
Ống quần của bàn chân phải trống rỗng, dùng một thanh gỗ làm nạng. Ngũ quan cậu bé hài hoà, đứng ngược sáng, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, một loại trưởng thành khác với độ tuổi vốn có.
Cậu bé nhìn Khương Mạn bằng ánh mắt có chút dò xét và cảnh giác.
"Xin chào, chị tên là Khương Mạn, năm nay chị hai mươi hai tuổi."
Đứng trước mặt cậu bé, Khương Mạn hơi cúi người đưa tay về phía cậu.
Cậu bé sững sờ, nhìn chằm chằm vào tay cô, do dự một chút, đưa tay trái ra sau lưng chùi chùi sau đó nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của Khương Mạn.
"Em tên là Lý Quân, năm nay em tám tuổi."
Bình luận facebook