• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (6 Viewers)

  • Chương 454-458

Chương 454: Tôi muốn nổi tiếng

Khách sạn 7 sao Weston là sản nghiệp của Bạc Hạc Hiên, trước khi Khương Mạn vào ở có dặn trước với lễ tân, sẽ có một cô gái họ Hứa tới tìm mình.

Nhưng mà……

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã quá nửa đêm rồi.

Cho dù là nhân viên mới tới phỏng vấn thử việc, thì cô bạn Hứa Tiểu Mạn này tới muộn cũng có chút vô lý……

Khương Mạn không thích những người không tuân thủ giờ giấc cho lắm, đã cho cơ hội rồi mà còn không trân trọng thì cũng hết cách.

Đang chuẩn bị nói với lễ tân là mời người kia về đi.

Lễ tân tưởng rằng Hứa Tiểu Mạn và Khương Mạn là người quen, hơn nữa đều đang ở đất nước xa lạ, nên lắm miệng nói thêm một câu: “Cô Hứa này đang bị thương.”

Khương Mạn nhăn mày, trầm ngâm một lúc.

“Dẫn cô ấy tới phòng 1703 đi.”

Cúp điện thoại, Khương Mạn đối diện với ánh mắt oán giận. Cô nói một cách nghiêm chỉnh: “Thân là một người phụ nữ của sự nghiệp, em phải xử lý công việc rồi.”

Bạc Hạc Hiên cười lạnh: “Người phụ nữ của sự nghiệp có cần một thư ký nam ở cùng không?”

“Tạm thời không cần.” Khương Mạn mặc quần áo, nghiêm túc nói với anh: “Thư ký Bạc, anh giúp bà chủ làm ấm giường cho tốt, đợi bà chủ quay lại phê bình vấn đề tác phong làm việc của anh sau.”

Nói xong, cô chắp tay sau lưng, quay đầu rời đi. Cũng đúng là có chút phong thái của một bà chủ lớn đấy chứ.

Bạc Hạc Hiên nghiến răng, tức đến bật cười.

Sau khi ra khỏi cửa, Khương Mạn nhắn tin cho chị Lam, hỏi chị ấy đã ngủ hay chưa.

Quả không ngoài dự đoán, chị Lam-người phụ nữ của sự nghiệp đích thực còn đang xử lý công việc từ xa.

Khương Mạn: (Tới 1703.)

Chị Lam: (Làm gì? Người quản lý ngủ cùng là một mức giá khác đấy nhé.)

Khương Mạn: (Chị có tin em chuyển tiếp đoạn tin nhắn này cho anh rể không?)

Chị Lam: (Chửi xối xả.jpg)

Khương Mạn: (Nhân viên mới tới phỏng vấn, nhanh lên!)

Phòng 1703.

Phòng tổng thống, không thiếu bất cứ một loại thiết bị nào.

Sau khi Khương Mạn bước vào, liền thấy một bóng người chật vật khổ sở.

Cô nhăn mày. Nghe nói Hứa Tiểu Mạn bị thương, cô đoán cô gái này tới muộn chắc là vì đã xảy ra chuyện, nhìn lướt qua, đúng thật là chật vật.

Hứa Tiểu Mạn không trang điểm, gương mặt mộc xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là đôi mắt mèo, trông đẹp hơn hồi sáng lúc khóc lóc nhiều.

Về diện mạo, rất có điểm nhấn.

Nước H giờ đã vào xuân, không lạnh, chỉ mặc đơn áo hoodie và quần jeans đơn giản, có thể nhìn ra được dáng người rất tốt, chắc là do luyện tập vũ đạo, khí chất cũng tốt.

Nhưng lúc này, chiếc hoodie trắng lại bẩn thỉu, giống như đã lăn trên đất một vòng, quần jeans cũng rách nát, cũng không phải là kiểu rách thời trang, chỉ đơn thuần là bị cọ rách, Khương Mạn thấy một bên ống quần cũng có một ít vết rách.

“Cô, cô Khương.”

Hứa Tiểu Mạn bất an nhìn Khương Mạn, “Xin lỗi, tôi, tôi tới muộn rồi.”

“Ừ, hiện tại là 00:15. Tôi chỉ nói là tối nay, không nói cụ thể thời gian, coi như cô tới muộn 15 phút.”

Khương Mạn nhìn cô ấy, không vội hỏi, đợi cô ấy nói trước.

Hứa Tiểu Mạn vội vàng nói: “Tôi còn cơ hội chứng minh giá trị của bản thân không?”

Khương Mạn ở một góc không nhìn thấy, khóe miệng cô nâng lên. Nếu ngay từ đầu cô ấy lựa chọn giải thích lí do mình đến muộn, Khương Mạn nhất định sẽ không cho cô ấy cơ hội nữa. Nhưng mà, Hứa Tiểu Mạn không giải thích.

Sự nóng lòng của cô ấy khiến Khương Mạn rất hài lòng.

“Ngồi xuống trước đi đã.”

Khương Mạn biểu thị cô ấy không cần phải căng thẳng, gọi điện thoại cho quầy lễ tân, bảo họ mang hộp cứu thương tới.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hộp cứu thương và chị Lam tới cùng lúc.

Chị Lam sau khi tiến vào, nhìn thấy tình hình thì nhăn mày, trên mặt mang ý dò hỏi mà nhìn Khương Mạn, muốn biết tình huống này là thế nào?

Khương Mạn không vội giải thích, nói với Hứa Tiểu Mạn: “Xử lý vết thương trước đi.”

Thấy cô có vẻ muốn giúp đỡ, Hứa Tiểu Mạn vội vàng nói: “Cô Khương, tôi không cần đâu, tôi có thể biểu diễn trước.”

“Thảm của khách sạn giặt rất tốn tiền.” Khương Mạn vẫn mở hộp cứu thương ra, “Dính máu thì không dễ giặt.”

Hứa Tiểu Mạn lúc này mới buông xuôi.

Ống quần bên phải của cô ấy bị rách từ phần đầu gối, toàn bộ bắp chân bị xước xát cả một mảng lớn, đầu gối thâm tím, mắt cá chân sưng to.

Chị Lam nhìn thấy cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Rốt cuộc là sao cô lại bị thương như thế này?”

Hứa Tiểu Mạn nhỏ giọng đáp: “Tôi có thể chứng minh giá trị của bản thân trước rồi mới nói không?”

Khương Mạn giúp cô ấy khử trùng, nghe vậy liền cười.

Trong mắt chị Lam cũng có thêm mấy phần vui vẻ, cái khác không nói, cô gái nhỏ này cũng khá là có khí phách đấy, là không muốn người khác thương hại đây sao?

Giúp Hứa Tiểu Mạn khử trùng và băng bó xong, Khương Mạn nắn xương, kiểm tra mắt cá chân của cô ấy, chắc là bị trật chân, xương thì không vấn đề gì. Nhưng mà sưng như này rồi chắc là không nhảy được nữa.

“Chân của cô trong thời gian ngắn e là không thể nhảy được rồi.”

“Tôi có thể, cô Khương, xin cô nhất định phải cho tôi cơ hội này!” Hứa Tiểu Mạn vội vàng đáp.

“Hai lần bị thương, cô muốn trở thành kẻ què sao?”

“Không đâu.” Hứa Tiểu Mạn kiên trì đứng dậy, ánh mắt vô cùng kiên định: “Tôi thật sự có thể!”

Khương Mạn thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, “Được, lượng sức mà làm.”

Hứa Tiểu Mạn thở phào một hơi, “Có thể cho tôi mượn điện thoại mở một đoạn nhạc không?”

Chị Lam đưa điện thoại qua.

Hứa Tiểu Mạn lựa chọn một ca khúc cổ điển, sau đó bắt đầu múa, khi cô ấy múa, khí chất cả người đột nhiên thay đổi rất lớn.

Dáng người và biểu cảm của cô ấy khiến mọi người đắm chìm vào khung cảnh chỉ bằng một cái liếc mắt, những ngón chân thẳng tắp, ngay cả mu bàn chân cũng múa như thể chân phải của cô ấy không hề bị thương chút nào.

Cho dù cô ấy mặc một bộ quần áo rách nát, bẩn thỉu thì ánh sáng trên người vẫn không thể bị che lấp đi. Ngoại trừ múa cổ điển, cô ấy còn trình diễn múa đương đại, nhảy đường phố và loại vũ đạo tiêu biểu của quốc gia.

Khiến cho chị Lam không thể không khen ngợi: “Em là một vũ công chuyên nghiệp sao?”

“Thật ra sở trường của em là múa cổ điển.” Hứa Tiểu Mạn đổ mồ hôi ướt đẫm, trên mặt hơi trắng bệch.

Khương Mạn đưa cho cô ấy một bình nước khoáng, bảo cô ấy nghỉ ngơi trước đã.

Hứa Tiểu Mạn uống một ngụm nước, phát hiện chân phải của mình đang run lên một cách mất kiểm soát, chắc là do đau.

Chị Lam càng nhìn càng vừa ý với cô ấy, cô bé này, tính tình kiên cường, là một người có thể chịu khổ cực.

“Cô Khương, chị Lam……em còn có thể hát.”

“Tuy không so được với những người hát chuyên nghiệp, nhưng có thể cho em thể hiện được không?”

Khương Mạn từ đầu tới cuối đều giữ biểu cảm mỉm cười, gật đầu, “Được.”

Hứa Tiểu Mạn hát một ca khúc trữ tình, Khương Mạn mặc dù là một người ngốc nghếch về âm nhạc, nhưng trong nhà lại có một người anh tư là thiên tài âm nhạc. Tai đã được luyện quen rồi.

Kỹ năng ca hát của Hứa Tiểu Mạn có thể không bằng một số ca sĩ gạo cội, thiếu độ trầm bổng, nhưng bất kể giọng điệu hay kỹ năng, đều chắc chắn sẽ đánh bại hầu hết các tuyển thủ idol hiện nay.

“Biết chơi nhạc cụ gì không?” Chị Lam hỏi.

Hứa Tiểu Mạn gật đầu: “Guitar, trống có biết một chút, piano thì đã đạt cấp mười.”

Chị Lam khẽ hít một hơi, nhướn mày, nhìn Khương Mạn.

Cô ấy không có ý kiến gì cả, không phải nghi ngờ gì nữa, Hứa Tiểu Mạn chính là một hạt giống xuất sắc.

Có thực lực, giá trị nhan sắc vượt tiêu chuẩn, tính cách cũng đủ cứng rắn, có thể chịu khổ, hơn nữa, con bé này biết nắm bắt cơ hội, cũng biết cách thể hiện bản thân.

Trời sinh chính là để làm nghề này!

Nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Khương Mạn.

Hứa Tiểu Mạn trong lòng cũng rất căng thẳng, cô biết trước mặt mình bây giờ chỉ có duy nhất một cơ hội này, nếu như thất bại......

Cô ấy thậm chí còn không dám tưởng tượng bản thân mà thất bại thì sẽ ra sao nữa....

“Tôi có một câu hỏi.” Khương Mạn nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao cô lại lựa chọn bước vào con đường này?”

Câu hỏi này tuy thô, nhưng lại rất gian trá. Chín bỏ làm mười thì có thể nói là tất cả những chương trình tuyển chọn vớ vẩn đều sẽ hỏi một câu: Ước mơ của bạn là gì?

Hứa Tiểu Mạn hơi ngơ ngác, gần như là buột miệng nói: “Vì tôi muốn nổi tiếng thôi.”
Chương 455: Gặp được cô Khương là may mắn lớn nhất trong đời tôi

Chị Lam cười khúc khích.

Hứa Tiểu Mạn đỏ mặt, câu trả lời này của cô ta... quá thực tế.

"Tôi... Có phải tôi đã nói sai rồi không?"

“Tôi cảm thấy khá ổn mà.” Chị Lam gật đầu khẳng định: “So với những lý do như có giấc mơ sân khấu, thích ca hát và nhảy thì lý do này của cô khiến thuyết phục tôi hơn.”

Ai bước vào làng giải trí không vì danh vì lợi?

Suy cho cùng không phải ai cũng như Bạc Hạc Hiên, nghèo tới nỗi không có gì ngoài tiền. Hay như chính Khương Mạn, những ngày đầu đến thế giới này, sở dĩ việc cô tham gia các gameshow và đóng phim cũng là để kiếm tiền!

“Tôi rất thích sự sáng suốt của cô.” Khương Mạn cười.

Tim Hứa Tiểu Mạn đập thình thịch, sống mũi hơi cay cay.

"Cô rất ưu tú, với tư cách là sếp, tôi không có lý do gì để không ký với cô."

Khương Mạn thay đổi vị trí ngồi một chút: "Tuy nhiên, với tư cách là sếp nên tôi phải nói về một số vấn đề thực tế đó là tôi mở công ty giải trí chứ không phải tổ chức từ thiện."

Hứa Tiểu Mạn gật đầu, trong lòng bắt đầu lo lắng.

"Nếu cô đơn phương chấm dứt hợp đồng với BS thì cần bồi thường thiệt hại bao nhiêu tiền?"

Hứa Tiểu Mạn nói một cách đầy khó khăn: "Nếu tính ra thành tiền tệ của nước mình... khoảng 50 triệu."

“Có lẽ còn hơn thế.” Chị Lam lắc đầu,vừa rồi cô ấy đã lên mạng tra thông tin liên quan đến nhóm của Hứa Tiểu Mạn trên mạng. Cô ấy dựa vào chuyên môn của bản thân và đưa ra phán đoán:

"Nhóm nhạc nữ thuộc MMS mà cô đang là thành viên hiện đang trong thời kỳ nổi lên và rất có tiềm năng bùng nổ. Mặc dù thứ hạng về độ nổi tiếng của cô trong nhóm không cao, nhưng theo tính cách của BS Entertainment sẽ không chỉ đòi 50 triệu đâu."

Vẻ mặt Hứa Tiểu Mạn tối sầm lại.

Cô ta cũng biết rằng rất khó để huỷ hợp đồng. Bản thân không phải là một nghệ sĩ nổi tiếng, ngay cả khi muốn đổi công ty và về nước thì liệu công ty nào sẵn sàng chấp nhận những khoản bồi thường cao ngất trời và rủi ro lớn như vậy?

"Vậy thì hãy tính là 100 triệu đi." Khương Mạn nói: "100 triệu, mua mười năm, cô có làm không?"

“Cái gì cơ?” Hứa Tiểu Mạn nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.

"Tôi sẽ trả số tiền bồi thường thanh lý hợp đồng. Cô sẽ làm việc cho tôi 10 năm, mỗi tháng sẽ có tiền lương cố định. Nếu trả hết tất cả các khoản nợ sẽ lấy theo tỷ lệ bình thường."

"Nếu trong vòng 10 năm cô vẫn chưa trả hết nợ..." Khương Mạn nhún vai: "Công ty sẽ chấm dứt hợp đồng với cô, cô sẽ phải bồi thường gấp đôi cho tôi."

Đây là một thỏa thuận như một ván bạc.

Khương Mạn nhìn cô ta: "Cô có đồng ý không?"

Hứa Tiểu Mạn sững sờ, không phải cảm thấy những thứ đó quá ngặt nghèo mà là như bị miếng bánh này làm cho choáng váng!

"Đồng ý! Tất nhiên là tôi đồng ý!!!"

Một trăm triệu, mười năm!

Làm việc cho BS và bị đối xử bất công ở nơi đất khách quê người thì thà rằng về nước làm việc cho Khương Mạn! Hơn nữa, hiện giờ làm sao cô ta có thể đáng giá 100 triệu cơ chứ!!

Lùi một bước tiến vạn bước, nếu dưới sự giúp đỡ của Khương Mạn trong 10 năm mà Hứa Tiểu Mạn không thể làm được gì đó thì cô ta thật sự là một kẻ ngu ngốc!

Sau khi chấm dứt hợp đồng, cô ta lấy gì để trả gấp đôi chứ?

Trong lần này, Khương Mạn chấp nhận mọi rủi ro, tương đương với việc Hứa Tiểu Mạn tương không cần bỏ ra bất cứ thứ gì! Cô ta sung sướng đến phát khóc.

"Cảm ơn, cảm ơn cô Khương!"

Cô ta không biết làm thế nào để bày tỏ sự cảm kích của mình. Khi cô ta đang trong tình trạng tuyệt vọng thì đột nhiên có người đưa tay ra giúp đỡ, niềm vui được thoát khỏi khó khăn và sự hài lòng khi được người khác công nhận!

Sự giúp đỡ của Khương Mạn không phải là sự đồng cảm và bố thí, nó khẳng định giá trị của cô ta!

Dám lấy 100 triệu ra đặt cược vì Khương Mạn tin rằng cô ta có thể tạo ra cho bản thân nhiều giá trị hơn!

Nhiều năm sau, Hứa Tiểu Mạn- một vũ công kiêm ca sĩ nổi tiếng khắp thế giới vẫn không kìm được nước mắt khi nhắc đến sự việc trong quá khứ này với giới truyền thông.

— Cô ấy là một tia sáng chiếu vào cuộc đời tôi và kéo tôi ra khỏi vực thẳm.

— Không chỉ là một sự giải thoát, khoảnh khắc đó tôi nhận ra mình được đánh giá cao.

— Tôi nghĩ rằng vàng luôn tỏa sáng là một lý luận sai trái, vàng chôn xuống đất thì làm sao tỏa sáng cơ chứ? Ai có thể nhìn thấy ánh sáng đó? Cô ấy là người đã phủi đi những lớp đất đang vùi trên đầu tôi.

— Điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi có lẽ là hôm đó tôi khóc rồi chạy ra khỏi phòng trang điểm ở hậu trường và gặp được cô Khương.

……Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Bây giờ thì nói đi.” Khương Mạn hơi nâng cằm lên nhìn về phía chân của cô ta: “Sao chân của cô lại bị thương vậy?

Mặt Hứa Tiểu Mạn đầy vẻ tức giận, nắm chặt tay nói: "Là An Kỳ."

"Hôm nay, sau khi cô Khương rời đi, tôi và cô ta đã cãi nhau. Sau khi trở về ký túc xá công ty, tôi tập nhảy trong phòng."

"Vốn dĩ tôi muốn qua đó lúc 7 giờ. Khi chuẩn bị đi ra ngoài thì tôi phát hiện của bị khoá từ bên ngoài, điện thoại di động của tôi đã bị ai đó lấy mất rồi."

"An Kỳ và tôi ở cùng một phòng và chỉ có cô ta có chìa khóa. Tôi gọi mãi mà không ai mở cửa, nhưng tôi nghe thấy giọng nói của An Kỳ và những thành viên khác ở ngoài phòng khách..."

Biểu cảm của Hứa Tiểu Mạn có chút buồn bực.

Chị Lam cau mày, kiểu loại trừ trong cùng một nhóm là hiện tượng rất phổ biến trong giới.

Đối với nhóm nhạc nữ của Hứa Tiểu Mạn, nếu BS không cố tình kìm hãm tỷ lệ xuất hiện trước camera của cô ta thì mức độ nổi tiếng của Hứa Tiểu Mạn đã không thấp đến mức như vậy.

Đối với một bài hát dài ba phút, một nhóm tám người, cô ta chỉ có thể hát hai câu, trong MV thì chỉ xuất hiện 4 đến 5 giây.

Nói là main dancer nhưng hóa ra cô ta lại đứng ở góc xa nhất, thậm chí cô ta còn không được xuất hiện trên sân khấu công diễn, gần như chỉ là dự bị.

"Sau đó cô? Làm sao cô có thể ra ngoài được?"

Hứa Tiểu Mạn nhỏ giọng nói: "Bên ngoài cửa sổ có một cái cây rất cao... Tôi trèo qua cửa sổ sau đó..."

Chị Lam và Khương Mạn đều im lặng.

Khương Mạn sờ sờ mũi: "Ký túc xá ở tầng mấy?"

"Tầng 5..."

Đồng tử của chị Lam như sắp rơi ra.

Khương Mạn: "..."

Cô gái này có chút ngốc nghếch.

"Cô chỉ ngã thành ra thế này đã là mạng lớn lắm rồi."

"Tôi... Tôi cũng không lợi hại như vậy... Tôi nhảy lên cây trước, sau đó ôm thân cây trượt xuống, sau đó bị trượt tay..."

Chị Lam “chậc chậc” hai tiếng, không nhịn được liền nói: "Có phải cô đã xem quá nhiều cảnh đánh nhau trong phim " Kẻ sát nhân "của Khương Mạn rồi không?"

"A? Không, không, không! Cô Khương có thể leo tường bằng tay không, biết leo núi và biết parkour, tôi không giỏi như cô ấy đâu!"

Parkour là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi

Vừa nghe xong chị Lam đã biết...

"Được, lại là fangirl của em, học theo thần tượng"

“Em không chịu trách nhiệm về chuyện này nhé!” Khương Mạn từ chối, nhưng cô chưa bao giờ dạy fan hâm mộ nhảy ra khỏi cửa sổ hay nhảy lầu!

Chuyện của Hứa Tiểu Mạn đã được quyết định như vậy.

"Ngày mai, chị Lam sẽ chuẩn bị hợp đồng cho cô. Đêm nay cô cứ ở đây trước."

"Còn về phần ký túc xá của công ty..."

“Hủy hợp đồng đến nơi rồi còn quay về làm gì chứ?” Khương Mạn nói rồi dừng lại: “Cũng không đúng, có lẽ cô nên thu dọn hành lý, ngày mai hãy tính tiếp.”

Nửa đêm rồi, cô cũng buồn ngủ rồi, Khương Mạn ngáp một cái rồi rời đi.

Hứa Tiểu Mạn không nhịn được liền tự nhéo mình một cái: "Mình thật sự không nằm mơ..."

“Đương nhiên là không rồi.”

“Ngủ đi, mơ một giấc mơ thật đẹp.” Chị Lam không nhịn được cười:

“Không ngủ được cũng không sao, đừng kích động đến mức lại nhảy ra ngoài cửa sổ là được rồi. Đây là tầng 17, nhảy từ đây xuống sẽ xong đời đấy!”

“Không không không! Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu!” Mặt Hứa Tiểu Mạn đã đỏ lên.

Trong phòng, chỉ còn lại một mình cô ta. Hứa Tiểu Mạn đổ người xuống sô pha, bật cười, rồi vừa cười vừa khóc.

"Hu hu hu..." Lúc này, cô ta rất muốn gọi điện thoại cho bố mẹ mình.

Bố mẹ ơi, con đã gặp được người tốt!

Một quý nhân vô cùng, vô cùng tốt bụng!
Chương 456: Kể cả cô có là bùn thì tôi cũng xây cô thành tường được

Toà nhà ký túc xá thuộc sở hữu của BS. Sau buổi trưa Từ Tiểu Mạn quay về ký túc xá thu dọn hành lý, hôm nay không có thông báo nhóm, lúc cô ta quay về lại không ngờ mọi người đều có mặt đầy đủ.

An Kỳ đang cười nói với những cô gái khác, thấy cô quay lại thì ánh mắt giễu cợt, cố ý hỏi: “Tiểu Mạn, tối qua cô đi đâu vậy? Người đại diện bảo chúng ta đang đà phát triển, đừng có vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến cả nhóm.”

Ba cô gái đứng bên cũng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Từ Tiểu Mạn, không biết An Kỳ đã nói cái gì với bọn họ.

Có một cô gái đứng dậy nói: “Từ, tối qua cậu đi tiếp khách?”

Mặt Từ Tiểu Mạn vô cùng kỳ quái, hừ một tiếng, nhấc chân đi cà nhắc về phòng thu dọn đồ đạc. Cô không định mang theo quần áo, chỉ dọn những đồ quan trọng.

An Kỳ thấy thế thì nhíu mày, cô ta không tin Khương Mạn sẽ giúp Từ Tiểu Mạn, nhưng mà trong lòng lại có chút bất an, cô ta đi nhanh tới.

Nhìn Từ Tiểu Mạn dọn đồ, An Kỳ chế nhạo: “Cô dọn đồ làm cái gì? Chuẩn bị dọn ra ngoài?”

“Tối qua cô lén lút ra ngoài, quản lý biết rồi đấy, cô đợi mà ăn mắng đi.”

“Cô nói xem sao cô phải như vậy, Khương Mạn thật sự sẽ giúp cô sao? Hình như cô vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, chắc là người ta không có gặp mặt chứ gì?”

“Hôm qua Khương Mạn mất hết cả mặt mũi ở giải Baeksang, cô ta đắc tội với Park Mijin, cô Park là cổ đông lớn nhất của BS.”

An Kỳ hả hê khi có người không may, “Công ty mà biết cô muốn bám vào Khương Mạn, cô nghĩ cô sẽ thế nào?”

“Nói nhảm xong chưa?”

Từ Tiểu Mạn lạnh lùng lên tiếng: “Trả điện thoại cho tôi.”

“Điện thoại của cô thì liên quan gì tới tôi?” An Kỳ trợn mắt.

Tử Tiểu Mạn cười lạnh: “An Kỳ, tự mình soi gương xem, cô phải biết bây giờ gương mặt ghen ăn tức ở của cô kinh tởm tới mức nào?”

“Tôi mà phải ghen tức với cô!” An Kỳ cao giọng, “Cô xứng? Từ Tiểu Mạn cô là đồ ăn cháo đá bát, nếu không phải tôi thấy cô đáng thương thì ai ở trong nhóm thèm nói chuyện với cô?”

“Vũ đạo của cô chắc tốt? làm bộ mình thanh cao, cô coi thường ai hả? Nhóm phó vũ đạo thì sao, cô được ghi hình cô được có lời bài hát đấy?”

An Kỳ cao giọng chế giễu: “Tối qua còn khóc lóc nói không bám Khương Mạn, giả vờ cho ai nhìn?”

Từ Tiểu Mạn tìm được hộ chiếu và visa, để tất cả giấy tờ quan trọng vào trong túi, cô đưa mắt nhìn người trước mặt như con giòi lúc nhúc trong những nhà vệ sinh bẩn thỉu. Vốn tưởng mình sẽ tức giận vô cùng, nhưng lúc này nhìn An Kỳ chân tay loạn xạ kèm theo bộ mặt thối, cô chỉ cảm thấy thật nực cười.

Cô thậm chí còn đang nghĩ thầm trong lòng, hôm qua lúc Khương võ thần nhìn thấy An Kỳ, chắc cũng cảm thấy như vậy nhỉ…..

Những lời xấu xa, tham lam và ghen tị đều được viết hết lên mặt cô ta, cái con người này, thực sự chả muốn nhìn lấy một cái, cũng chả muốn nhiều lời với cô ta.

“Đúng, toàn thế giới biết An Kỳ cô là thông minh hiểu rõ quy tắc nhất, vậy cô cứ sống theo cái quy tắc đó cả đi nhé.”

Từ Tiểu Mạn cười: “Chúc cô tương lai tươi sáng.”

Nói xong cô chuẩn bị rời đi, An Kỳ thấy cô cầm cả hộ chiếu theo, cảm thấy kỳ quái.

“Cô cầm hộ chiếu làm gì?”



“Liên quan gì tới cô? Tránh ra.”

Bây giờ lại tới An Kỳ đứng chặn cửa, Từ Tiểu Mạn bị đau một chân không được tiện đi đứng.

“Cô định trốn về nước? cô điên rồi, cô có tin công ty mà biết sẽ kiện chết cô?”

Từ Tiểu Mạn nhìn gương mặt thối hoắc ở trước mặt, không nhịn được nữa liền mở mồm: “Rất tiếc phải làm cô thất vọng rồi!”

“Cô Khương sẽ không bao giờ giúp tôi ở trong mồm cô ấy, không những giúp tôi, mà còn quyết định ký hợp đồng cho tôi làm nghệ sĩ của cô ấy.”

“Ngay cả tiền bồi thường cho việc chấm dứt hợp đồng cô ấy cũng giải quyết hộ, nên An Kỳ à, cô cứ yên tâm nhé!”

Từ Tiểu Mạn nở nụ cười, hất cằm: “Sau này cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, để xem sau này cô có khóc hay không!”

An Kỳ sững sờ, mặt mày méo mó.

“Ha ha ha ha!”

Cô cười lớn, “Tôi nghĩ cô điên rồi! Khương Mạn mà giúp cô? Còn trả tiền bồi thường hộ cô?”

“Cô biết là bao nhiêu không? Năm mươi triệu tệ! có bán cả người cô đi cũng chả đang giá đấy!”

Từ Tiểu Mạn định mở mồm nói tự nhiên im bặt. An Kỳ cũng nghe thấy tiếng động ở đằng sau lưng. Mấy cô gái trong nhóm cũng biết hai người đang cãi nhau nhưng lại không hiểu tiếng Đế Quốc, cho nên bỏ về phòng mình không muốn xuất hiện.

An Kỳ còn đang tưởng là thành viên trong nhóm, đang muốn làm bẽ mặt Từ Tiểu Mạn thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng lười biếng của phụ nữ vang lên.

“Cô có đáng năm mươi triệu tệ hay không thì tôi không biết, nhưng Từ Tiểu Mạn ở chỗ tôi sẽ đang 100 triệu.”

Khương Mạn.

An Kỳ không dám tin người đứng sau mình vậy mà lại là Khương Mạn.

Trong mồm Khương Mạn còn đang ngậm một cây kẹo mút, chiếc áo khoác dài màu be đơn giản kết hợp với áo phông trắng đóng thùng và quần jean cạp cao.

Cái đầu đinh làm tăng thêm độ sắc sảo trên khuôn mặt, cùng với một vẻ đẹp theo kiểu hoang dã giống như một con dao có thể giết người. Đặc biệt bây giờ mặt cô còn mang vẻ trêu tức đối phương.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chị Lam cầm điện thoại, camera đã được mở, không biết đã quay được bao nhiêu.

“Cô Khương.” Mắt Từ Tiểu Mạn phát sáng, giống như con mèo nhỏ đang xù lông đột nhiên thấy chủ nó.

“Cửa không đóng nên tôi vào.” Khương Mạn nhìn cô gật đầu, “Đã dọn đồ xong chưa?”

“Xong rồi ạ.”

“Đi thôi.”

Từ Tiểu Mạn không thèm nhìn An Kỳ nữa, mặt đỏ ửng vui vẻ đi theo, chả sợ đi cà nhắc nhưng lưng vẫn ưỡn thẳng.

Chị Lam đỡ cô ấy sau đó dừng quay trên điện thoại.

An Kỳ lúc này mới lấy lại bình tĩnh, buột mồm: “Khương Mạn cô điên rồi? Từ Tiểu Mạn cô dựa vào đâu!!”

Chị Lam thực sự không nhìn nổi cái cô gái tên An Kỳ này nữa rồi. Cùng là đồng hương vậy mà trên đất khách lại không giúp đỡ nhau, cũng đâu cần bày mưu kế hại nhau tới thế?Còn chả tính nổi là tình bạn giả tạo nữa.

Cô ta không phải không có cơ hội, nhưng do cô ta kiêu căng nên để vuột mất cơ hội, nhìn Từ Tiểu Mạn có được cơ hội ấy cô ta lại ghen tị. Bản thân mình mắc kẹt trong vũng lầy, cho nên muốn kéo những kẻ bên cạnh xuống cùng.

“Đương nhiên dựa vào thực lực của cô ấy.” Khương Mạn liếc cô ta một cái: “Còn về phần tôi, tôi có tiền tôi vui là được, cô quan tâm làm gì?”

An Kỳ bị đả kích đầu óc quay cuồng, toàn thân choáng váng, chỉ biết cứng mồm, gào lên như một kẻ điên: “Đây là nước H, là BS Entertainment, cô nghĩ cô là ai?”

“Cô đắc tội với Park Mijin, cô nghĩ sẽ sống được sao!”

“Cô có tiền thì sao, bỏ hàng chục triệu cho Từ Tiểu Mạn thì sao, bùn nát mà đòi chát lên tường!”

Từ Tiểu Mạn phẫn nộ, hai mắt như muốn bốc hỏa. Chị Lam mau chóng giữ cô lại, Từ Tiểu Mạn sững sờ một chút, có chút không hiểu thì lại nghe tiếng cạch.

Khương Mạn cắn vỡ viên kẹo, mắt nhìn An Kỳ. “Vậy cô có thể chờ xem.”

“Xem BS trong mồm cô và Park Mijin như thế nào.”

Ánh mắt cô nghiêm lại, giễu chợt: “Nếu có tiền thì cố mà mua nhiều giấy ăn vào, tôi sợ sau này cô sẽ khóc thảm lắm đấy lúc đấy lại phải dùng giấy trong nhà vệ sinh!”

“Còn cô nói bùn không chát nổi thành tường.”

“Từ Tiểu Mạn là bùn, vậy cô là gì? Mà kể cả cô ấy có là bùn, tôi cũng chát được thành tường.”

Khương Mạn chế nhạo: “Chục triệu, trăm triệu, có là gì!”
Chương 457: Park Mijin quỳ gối xoa tay cầu xin

Từ ký túc xá đi ra, ánh mắt Hứa Tiểu Mạn nhìn Khương Mạn long lanh như hiện đầy sao.

“Cô Khương, sao cô lại lên đó vậy.”

“Vốn dĩ là chỉ muốn mượn nhà vệ sinh thôi.”

“Không đúng, sao cô biết được số phòng của tôi, còn nữa, bảo vệ đúng ra là không cho cô vào mới phải chứ nhỉ.”

Khương Mạn cau mày: “Hứa Một Trăm Triệu, cô lắm câu hỏi thật đấy.”

Hứa Tiểu Mạn sững sờ, một trăm triệu là cái quỷ gì vậy?

Là đang nói cô đáng giá một trăm triệu sao?

Cái biệt danh này...hình như không được thuận tai cho lắm.

Chị Lam cười trộm, nói nhỏ với Hứa Tiểu Mạn: “Cô ấy có tật xấu vậy đấy, kệ cô ấy đi.”

Hứa Tiểu Mạn không nói nên lời, đây là sếp đấy……

Nhưng mà trong lòng cô ấy lại cảm thấy ấm áp.

“Trên mạng nói không sai, cô Khương bên ngoài là một con hổ, bên trong lại như một con mèo nhỏ.” Cô ấy nhỏ giọng lầm bầm.

“Cái này thì không sai, dù sao thì cứ thuận theo ý cô ấy thì chính là như vậy.”

Chị Lam chậc chậc: “Nhưng mà BS chọn cái ký túc xá thật chẳng ra làm sao, bảo vệ chẳng tuân thủ quy tắc nghề nghiệp gì cả, nhét cho tí tiền là cho bọn tôi vào rồi.”

Hứa Tiểu Mạn thở dài: “Hết cách rồi, bên này chỉ có nghệ sĩ đỉnh lưu mới được công ty sắp xếp cho tài nguyên tốt nhất, loại mới ra mắt như chúng tôi, có thể ở nơi này đã là tốt rồi.”

“Trước kia, cùng thời với tôi có một em gái thực tập sinh, không có chỗ ở, còn phải ngủ ở ban công của công ty kìa.”

Hứa Tiểu Mạn thật sự không nói quá, giới giải trí nước H không dễ sống, tới đây rồi mới biết ở trong nhà tốt bao nhiêu.

“Hiện tại, giới giải trí trong nước đào tạo idol cũng không kém bên này, sao cô không debut ở trong nước.”

Hứa Tiểu Mạn vẻ mặt buồn bã, “Thật ra tôi có tham gia một số gameshow tuyển chọn, nhưng lần nào cũng bị loại từ vòng sơ khảo. Sau đó tôi tới bên này làm thực tập sinh trao đổi, được người đào tạo của BS nhìn trúng, nghĩ BS là công ty lớn cho nên mới ký hợp đồng.

“Lúc đó ngu ngốc,đầu óc không tỉnh táo, không nghiên cứu kỹ bản hợp đồng đó, không ngờ trong hợp đồng lại có nhiều bẫy ngầm như vậy.”

Chị Lam cảm thấy cô ấy quả thực có chút ngốc.

“Không hổ là con hổ cái có thể nhảy từ cửa sổ lầu năm, ôm cây tụt xuống.……”

Khương Mạn dừng bước, đột nhiên quay đầu nói: “Biệt danh Hứa Hổ Cái này được đấy, Đại Ngọc thì nhổ cây liễu, Hổ Cái thì nhảy cửa sổ ôm cây. Cô và Đại Ngọc chưa biết chừng còn có thể ghép CP đấy.”

Chị Lam lầm bầm: “Em bây giờ cũng chỉ dám nói sau lưng Đại Ngọc thôi, em thử nói trước mặt xem……”

Nữ lực sĩ Đại Ngọc từng một mình đánh gục mười tên, đã không còn như xưa nữa rồi.

“Cược mười tệ, xem em lần sau có dám nói trước mặt không nhé!” Khương Mạn nói

Chị Lam ghét bỏ: “Có bản lĩnh thì cược một trăm triệu đi!”

Hứa Tiểu Mạn nghe hai người đấu võ mồm, bước thấp bước cao đi theo sau, không nhịn được cười.

Cô ấy phát hiện, thần tượng của mình hình như có chút không giống với tưởng tượng của cô ấy.

Điểm khác biệt này khiến cô ấy vô cùng rung động.

Hứa Tiểu Mạn nhỏ giọng lầm bầm: “So với Đại Ngọc, tôi còn muốn ghép CP với cô Khương hơn cơ....”

Nhưng hiện giờ cô ấy quá mờ nhạt. Hứa Tiểu Mạn nắm chặt tay, trong lòng tự nhủ, một trăm triệu đó……

Bản thân phải nỗ lực hết mình mới được, sớm ngày kiếm được một trăm triệu! Sau đó kiếm về cho cô Khương càng nhiều, càng nhiều tiền hơn nữa!

……

An Kỳ đã trở thành chai giấm biến dạng, phiên bản người thật.

Trong đầu cô ta không ngừng lặp lại ba chữ: Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu lại là Hứa Tiểu Mạn? Bản thân kém cô ta ở điểm nào? Khương Mạn có phải là bị mù rồi không?

An Kỳ oán, hận, đố kỵ!!!

Vừa nghĩ tới cuộc đời Hứa Tiểu Mạn sẽ đón nhận một tương lai rực rỡ huy hoàng, mà bản thân cô ta vẫn phải tiếp tục ở lại cái vũng bùn lầy này, phải nhịn nhục mà sống trong cái nhóm này……

Cũng không biết tương lai còn có cái gì đang chờ đợi cô ta, cả người cô ta như muốn phát điên.

“AAAAA!!” An Kỳ điên cuồng vò đầu bứt tóc, la hét không ngừng.

Ngay sau đó những người khác trong ký túc xá cũng bước ra, nóng nảy mắng mỏ cô.

An Kỳ nghe thấy bọn họ dùng tiếng H để chửi mình. Cả người bốc hỏa, máu dồn lên não, “Các người im đi!!”

Cô ta xông vào túm lấy những người đồng đội nước H vừa chửi cô ta. “Dám chửi tôi!! Cô dựa vào cái gì mà chửi tôi. Dựa vào cái gì mà tôi vẫn phải sống chung với đám đàn bà thối tha này!!”

Trong ký túc xá rối loạn, phơi bày ra những bộ mặt xấu xa.

……Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhóm Khương Mạn không ở lại nước H quá lâu, trước khi đi, gây ra động tĩnh rất lớn.

Hai ngày sau khi lễ trao giải Beaksang kết thúc, người của hiệp hội điện ảnh quốc tế đã tới, triệu tập người phụ trách của ban tổ chức tới để tiến hành họp giám sát.

Nói thì chậm chứ diễn ra thì nhanh.

Tang Điềm và Trần Minh trực tiếp về nước, Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn thì ngồi chuyến bay bay tới phía Tây liên bang.

Sau khi họ cất cánh không lâu, có một tin tức đã gây chấn động giới điện ảnh.

—— Liên hoan phim Baeksang chính thức bị hủy bỏ danh hiệu liên hoan phim quốc tế hạng A.

——Beaksang trở thành một giấc mơ vô nghĩa!

(*Beaksang đồng âm với giấc mơ vô nghĩa, phiên âm là baixiang)

Cư dân mạng trong nước đồng loạt gửi tin chúc mừng!

Vụ này xử đẹp lắm!

(Vậy mới nói, cái tên của giải Beaksang này cũng rất có tính tiên tri đấy!)

(Chiêu này độc đấy! Beaksang loại bỏ tên của ‘Kẻ giết người’, Bạc Thần và anh hai Khương loại bỏ tên của các người, một mạng đền một mạng!)

(Lầu trên suy nghĩ thiển cận rồi, Bạc thần của chúng ta không phải là người hay trả thù vậy đâu, có khuất tất gì hay không, công chúng đều nhìn thấy rõ.)

(Chứng cứ đã được công bố trên trang web chính thức của hiệp hội, ban tổ chức của Beaksang sát giờ đã thay đổi danh sách đề cử và người nhận giải, nghe nói có liên quan tới vị công chúa thứ hai của tập đoàn nào đó.)

(Có phải là cái cô công chúa nhà Sungchan được mệnh danh là máy gặt đối với các sao nam nước H mà tôi biết đấy không?)

(Cô ta có phải máy gặt hay không thì tôi không biết, dù gì thì Sungchan cũng sắp bị người ta gặt luôn rồi, chứng khoán nhà cô ta đang rớt giá rồi!)

(Xí! Tập đoàn Sungchan bị lộ ra rất nhiều tin tức xấu rồi,những chuyện như đánh cắp và giám sát dữ liệu người dùng, các vấn đề an toàn hoạt động của xe, gian lận chứng khoán, thuốc viên....)

(BS Entertainment cũng dính chưởng rồi, chèn ép thực tập sinh, hợp đồng bất bình đẳng, những chuyện này mọi người đều biết, nhưng tại sao lần này lại làm lớn chuyện lên như vậy?)

(Công chúa nhà Sungchan hình như là cổ đông lớn nhất, đây là phản ứng liên hoàn sao?)

(Sao tôi cứ có cảm giác Khương võ thần giống như một vị thần phá hoại vậy nhỉ? Cô ấy đi tới đâu, chỗ đó liền xảy ra chuyện, Conan phiên bản người thật sao?)

(Ầy——lầu trên cẩn thận Khương võ thần tới tìm bạn đấy.)

Bây giờ ở nước H, BS Entertainment.

Park Mijin, cổ đông lớn nhất, đã vướng vào một vụ bê bối lớn nhất từ trước đến nay.

Càng chưa kể tới, tập đoàn Sungchan nhà cô ta bây giờ đang gặp tai họa ngập đầu.

Cô ta bây giờ không lo nổi cho BS Entertainment nữa rồi, bây giờ cô ta đang quỳ gối trước mặt cha cô ta, không ngừng xoa hai tay cầu xin: “Papa, con biết sai rồi ~~~”

Chủ tịch Park, người không có một nét nào giống với Park Mijin giơ cây gậy lên, vụt xuống!

Bên ngoài đồn rằng, vị công chúa thứ hai này đã đắc tội người ta.

Những kẻ lăn lộn trong giới kinh doanh đều là cáo già, giải thưởng Beaksang cũng trùng hợp xảy ra chuyện vào lúc này, sao còn có thể không hiểu!

“Có phải đầu óc cô ta có vấn đề không? Bạc ảnh đế kia là bạn trai của Khương Mạn đấy, mà Khương Mạn là ai?”

“Vị công chúa duy nhất của gia tộc Lancelot của Tây liên bang, nghe nói một nửa gia sản của gia tộc Lancelot đều đứng tên cô ấy, anh cả cô ấy chính là người nắm quyền của Hoàn Vũ và Lancelot.”

“Tập đoàn Sungchan vốn là chó liếm của Tây liên bang, con chó này lại cắn công chúa nhỏ của chủ nhân, còn không bị đánh gãy răng hay sao?”

“Park Mijin tới nước này cũng chưa biết bản thân mình đắc tội với ai đâu nhỉ?”

“Ai gu~ chủ tịch Park có cô con gái như này cũng thật là thảm mà……”

Kẻ cũng sắp phát điên giống như vậy còn có An Kỳ.

Cô ta nhìn người quản lý ở trước mặt, cổ họng cũng sắp gào rách rồi, “Công ty dựa vào cái gì mà bảo tôi rút khỏi M&MS? Tôi đã debut rồi, bây giờ các người lại bảo tôi quay lại tiếp tục làm thực tập sinh?”
Chương 458: Cảnh tượng mất mặt - Khương Mạn bị người chú nhấc bổng lên.

“Cô có biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho công ty không?!” Người quản lý vô cùng tức giận.

An Kỳ sững sờ: Mình đã gây ra rắc rối gì cơ chứ?

Người quản lý cười chế nhạo và phát một đoạn video trên điện thoại.

Trong video, là ngày Hứa Tiểu Mạn trở về, An Kỳ chặn cô ta ở cửa và cãi nhau, sau đó Khương Mạn và chị Lam cũng xuất hiện.

Đoạn này hoàn toàn là dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, từ đầu đến cuối được quay rất rõ ràng.

Từ góc độ của người quay mà nói, vị trí của người quay là ở phòng đối diện.

Cô ta mở to mắt nhìn vài thành viên cách đó không xa với ánh mắt đầy căm hận, những người ở góc độ quay đó chỉ có bọn họ!

"Oppa ..." An Kỳ muốn giải thích.

Người quản lý lấy lại điện thoại, nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét: "Công ty không huỷ hợp đồng, kiện cô tội phỉ báng đã là nhân từ lắm rồi."

"Thật nực cười. Rõ làng là cô nhờ tôi giúp cô tìm các mối quan hệ, bắc cầu muốn kéo Hứa Tiểu Mạn theo, vậy mà bây giờ lại thành tôi ép buộc cô sao?"

Đoạn video này hiện đang nổi rần rần trên mạng, anh ta cũng bị liên lụy nên đương nhiên vô cùng ghét An Kỳ.

"Chẳng trách là vị Khương tổng đó khinh thường cô!"

Khi An Kỳ nghe thấy những lời này, sắc mặt cô ta biến sắc.

Người quản lý chế nhạo: "Cô còn chưa biết đúng không? Hứa Tiểu Mạn đã chấm dứt hợp đồng với công ty rồi. Vị Khương tổng kia quả thực lợi hại, đập tiền thanh lý hợp đồng xuống mà không chớp mắt."

"Hứa Tiểu Mạn có tiền đồ sáng lạn. Còn cô, hãy tiếp tục trở về làm thực tập sinh đi."

Cả người An Kỳ đều như sắp phát điên: "Em không làm thực tập sinh nữa, em không muốn!! Huỷ hợp đồng! Em cũng muốn huỷ hợp đồng!"

"Cô huỷ đi! Cô có tiền để huỷ hợp đồng không?" Người quản lý cười lớn, nhìn cô ta như một kẻ điên: "Thực sự ngưỡng mộ Hứa Tiểu Mạn, may mắn như vậy, không giống người nào đó..."

Nói xong, người quản lý rời đi, các thành viên trong nhóm cũng đi lướt qua cô ấy với biểu cảm chế giễu. Chỉ còn lại một mình An Kỳ phát điên trong phòng tập.

Tại sao? Tại sao chứ?

"Hứa Tiểu Mạn... Khương Mạn..."

"Đúng vậy, mình sẽ cầu xin cô ấy, mình có thể cầu xin Hứa Tiểu Mạn, cầu xin Khương Mạn tha thứ cho mình..."

An Kỳ lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, đột nhiên nhớ ra điện thoại của Hứa Tiểu Mạn vẫn ở chỗ mình.

Đúng rồi! Vẫn còn WeChat và Weibo!!

Ngay sau đó, An Kỳ phát hiện ra mình đã bị Hứa Tiểu Mạn block rồi...

Cô ta cảm thấy ánh sáng duy nhất cũng đã bị chặn lại, cuối cùng cô ta đã cảm thấy hối hận, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc...

Còn lúc này Hứa Tiểu Mạn đã cùng với chị Lam trở về vòng tay của tổ quốc thân yêu và bắt đầu cuộc đời hoàn toàn mới và tươi sáng.

……Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tại Tây liên bang, thành phố Lancelot.

Sau khi xuống máy bay, Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc đã đến đón. Sau bao nhiêu năm, đây lần đầu tiên Khương Mạn đặt chân đến quê hương của mẹ mình, trong lòng cô vẫn vô cùng phần thích thú và tò mò.

Nhưng sau khi cô ra khỏi sân bay, sự tò mò của cô càng trở nên lớn hơn.

Cô nhìn thấy một đoàn xe dài ở sân bay và ở hai bên mui xe dán những lá cờ nhỏ có thêu biểu tượng cây sồi trắng, biểu cảm của cô như đông cứng lại...

"Anh hai, anh tư, có phải quá khoa trương rồi không..."

Khương Mạn cứ núp phía sau Bạc Hạc Hiên. Ôi, ánh mắt của những người xung quanh nhìn qua... ôi trời, thật là xấu hổ...

Lần này Bạc Hạc Hiên không bảo vệ cô nữa mà đà đẩy cô về phía trước.

Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc cũng có cảm giác xấu hổ này.

Trên khuôn mặt bọn họ còn hiện rõ sự bất lực sâu sắc.

"Tiểu Mạn, em hãy chuẩn bị tâm lý một chút..." Khương Tử Mặc còn chưa nói xong.

Một dáng người vô cùng cao bước xuống xe, chiều cao tương đương với Bạc Hạc Hiên, đường nét khuôn mặt vô cùng điển trai, giữa hai lông mày có chút thô lỗ. Người đó khí thế hừng hực bước tới, y hệt như một tên du côn mặc vest.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Khương Mạn, cười lớn đến mức gần như lộ hết cả hàm răng ra. Người đó mở miệng, nói tiếng Đế Quốc rất thành thạo:

"Công chúa nhỏ thân yêu nhất của ta ơi, cuối cùng cháu đã trở về rồi!!" Tên côn đồ mặc vest giang rộng vòng tay ra.

Bạc Hạc Hiên thấy vậy thì không đẩy Khương Mạn về phía trước nữa, anh rất muốn kéo cô lại phía sau mình, nhưng… không thích hợp lắm.

Rõ ràng là anh biết người vừa tới là ai.

Mặt Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc cũng đầy vẻ bất lực.

Khương Mạn thấy thấp thoáng chút bóng dáng của gia đình mình trên khuôn mặt của tên côn đồ mặc vest đó, sửng sốt vài giây không thể che giấu.

Ngay sau đó, cô cảm thấy đôi chân của mình đang lơ lửng trên không, toàn bộ cơ thể cô đã bị nhấc lên.

Còn có cảm giác được nâng cao như vua sư tử!

Tên côn đồ mặc vest đó nhấc bổng cô lên, cười lớn và dùng ngôn ngữ phương Tây để nói với đoàn xe: "Các người đã nhìn thấy chưa! Đây là công chúa nhỏ của gia đình Lancelot chúng ta!!!"

Trong tình huống này, chỉ còn thiếu Bgm của cảnh kinh điển của "Vua sư tử": Ha ~ Kuramena~~

Tê dại… Cả người Khương Mạn tê dại...

Linh hồn đã bay mất rồi...

Ôi trời, ăn nấm độc gây ảo giác cũng chẳng là gì so với cảnh tượng mất mặt này!!

Bạc Hạc Hiên lộ ra biểu cảm không chịu được nữa, âm thầm về phía sau hai bước, Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc cũng tránh ra xa.

Khương Tử Mặc xoa xoa lông mày: "Ai nói với chú Elijah chuyện Tiểu Mạn quay về vậy?"

“Thằng ba.” Khương Vân Sênh chột dạ nói: “Anh cũng không ngờ là chú ấy về nhanh như vậy. Trước đó, chú ấy còn đang xử lý dự án năng lượng ở khu vực phía Nam cơ mà”.

Bạc Hạc Hiên nói nhỏ: "Nếu còn không thả cô ấy xuống, hồn vía của cô ấy sắp không còn rồi."

Khương Tử Mặc đẩy Khương Vân Sênh: "Anh hai, anh đi đi."

Khương Vân Sênh kinh hãi, hai người? ?

"Chú Elijah, chú làm Tiểu Mạn sợ hãi rồi."

Kẻ côn đồ mặc vest nhấc bổng Khương Mạn lên để 'mọi người nhìn thấy' là chú của 5 anh em họ - Elijah D. Lancelot.

"Không đâu, chú đã xem đoạn video công chúa nhỏ của chúng ta đánh người, con bé rất can đảm mà!"

Khóe miệng Khương Mạn giật giật: "Xin lỗi ... làm ơn thả cháu xuống."

Elijah có chút miễn cưỡng thả cô xuống, đôi mắt xanh đáng thương như một con cún lớn.

"Sweet, chú thật sự rất nhớ cháu, đứa trẻ đáng yêu của chú, chú ... oa, oa, oa. " Nói xong lại ôm một cái, tên côn đồ mặc vest bật khóc ngay tại chỗ.

Khương Mạn cảm giác mình bị nhét vào một núi thịt, a ... Sự nhiệt tình của chú...

Cô có nghe các anh kể rằng đằng nhà mẹ còn có một người chú nhưng bọn họ chưa từng nói đến tính cách của chú ấy...! !

Khương Mạn như sắp ngạt thở!

Khương Vân Sênh và Khương Tử Mặc lại rơi vào tình trạng đau đầu.

Bạc Hạc Hiên xoa xoa giữa lông mày, nhìn bậc cha chú to cao trước mặt, anh cảm thấy 'hành trình' tiếp theo sẽ vô cùng đặc sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom