Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chương 7: Có chuyện gì cứ nói trước đã, đừng khóc
Đoàn phim yên ắng.
Khương Mạn quay lại, từ đạo cụ trên tường nhanh nhẹn chống xuống một cách gọn gàng, người hướng dẫn võ thuật theo bản năng giơ ngón đón lấy.
Khương Mạn mỉm cười, đi đến chỗ trợ lý Lộ Lộ, lấy áo khoác trên tay cô ấy, đặt ngón trỏ lên cằm trợ lý, khẽ nâng lên. Cô ấy kinh ngạc đưa cằm về lại vị trí ban đầu.
Trong tầm mắt của Lộ Lộ, khóe môi được phác hoạ trên khuôn mặt xinh đẹp mê đắm lòng người, giống như Medusa đang mở mắt trong thần thoại Hy Lạp.
Nữ yêu ở bờ bên kia vào ban đêm mở mắt nhìn về thế giới phàm trần, ánh mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, tất cả đều đầu hàng trước vẻ đẹp đó.
Toàn thân Lộ Lộ kinh ngạc đến hóa đá, các thành viên khác trong đoàn phim cũng kinh ngạc. Hoá ra... Khương Mạn đẹp như vậy sao?
Trần Minh ho khan một tiếng, vẻ mặt không biết vui hay buồn: “Nếu động tác không có vấn đề gì, vậy chúng ta bắt đầu quay thôi.”
Không có nhiều cảnh quay cho nữ tám như Khương Mạn. Hôm nay, quay những cảnh solo của cô, chủ yếu là các động tác võ thuật lộn nhào lên xuống mà thôi.
Cảnh leo tường, chỉ cần quay một lần là xong, cộng thêm ở giữa quay mấy đoạn cận cảnh, chưa đầy nửa tiếng là đã quay xong hết các cảnh.
Trong suốt quá trình không có cảnh quay hỏng nào.
Trần Minh ngồi trước màn hình theo dõi, có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút không thoải mái.
Thật... thật là thuận lợi! Những chuyển động dưới ống kính của Khương Mạn rất hoàn hảo và khéo léo, nhanh nhẹn như mèo và linh hoạt như báo.
Nhưng mà…
“Hừ, kiêu ngạo.” Trần Minh mắng một câu.
Sau khi Khương Mạn quay xong cảnh của mình, cô đi sang bên cạnh để trao đổi với người hướng dẫn võ thuật về động tác còn lại mà không hề chào hỏi Trần Minh
Trần Minh nghiến răng, anh ta không thích nhất chính là sự kiêu căng của nghệ sĩ!
Ở ở phía khác, Khương Mạn và người hướng dẫn võ thuật đi đến phòng luyện tập đã được cải tạo thành một nhà xưởng gần đó.
“Kỹ năng của cô Khương thật sự rất tốt, nhưng tôi nhìn cô không giống như người luyện võ?”
Người hướng dẫn võ thuật họ Châu, là một người lão làng trong giới võ thuật.
Khương Mạn cao 1m75, chân dài, tay dài, dáng người như siêu mẫu, hoàn toàn không có điểm nào giống như người luyện võ.
“Tôi thường chơi parkour nên cũng hiểu một chút.”
Khương Mạn thuận miệng nói, không giải thích cặn kẽ.
mặc dù Khương Mạn nổi tiếng từ lâu nhưng khi lão Châu nhìn thấy cô trong lòng ông ta không có chút coi trọng nào.
Nhưng khi Khương Mạn để lộ tay ra trước khiến ông ấy có chút sửng sốt, lão Châu đã không còn xem thường mà nghiêm túc dạy các động tác.
Khi lão Châu vừa dạy xong thì bên ngoài liền có một người đi vào. Người đàn ông có làn da rám nắng, mặc áo ba lỗ để lộ cánh ra hai tay rắn chắc. Bề ngoài trông có vẻ cường tráng.
Năm nay Tề Lỗi đã ngoài ba mươi tuổi, khi mới vào nghề anh ta còn đóng vai võ phụ, sau này may mắn đóng một bộ phim điện ảnh đạt doanh thu phòng vé hơn một tỷ liền trở nên nổi tiếng. Dù sao trong giới thì những ngôi sao vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai cũng không có mấy người.
Anh ta là nam chính trong bộ phim ‘Kẻ giết người’ này.
“Anh Tề.” Các nhân viên xung quanh lần lượt chào hỏi.
Tề Lỗi giả vờ như không nghe thấy, cũng lười phải chào lại.
Khương Mạn nghe thấy lão Châu thấp giọng lẩm bẩm: “Giả vờ gì chứ, làm minh tinh thì coi thường người khác à, quên mất quá khứ bản thân đã làm gì à…”
Tề Lỗi đi thẳng tới, ánh mắt nhìn về phía Khương Mạn, xoi mói nói: “Cô là Khương Mạn? Tiếp theo chúng ta có vài cảnh đánh nhau, tôi nói thẳng chúng tôi đều là những diễn viên chuyên nghiệp trrước nay phim của đạo diễn Trần không bao giờ sử dụng diễn viên đóng thế. Cô hãy nhớ kỹ các chiêu thức nếu không đến lúc đó không tiếp chiêu được thì đừng trách tôi không nương tay.”
Lão Châu nghe vậy, mặt biến sắc.
Phải biết rằng đã có một vài vai võ phụ và diễn viên quần chúng đã bị Tề Lỗi đánh bị thương trong quá trình quay phim.
“Tề Lỗi, cô Khương là con gái, hôm nay vừa mới vào đoàn phim, tôi vừa thị phạm động tác cho cô ấy xem một lần.”
“Cô ta là một người phụ nữ thông minh, phải không? Đã nhận bộ phim này thì phải chuẩn bị tinh thần bị đánh!”
Tề Lỗi cao giọng: “Muốn làm bình hoa thì đi chỗ khác, đừng tưởng rằng có chỗ dựa thì ai ai cũng phải chiều theo cô ta.”
Vẻ mặt lão Châu bối rối, ông có thể nghe ra Tề Lỗi đang nói bóng nói gió.
Khương Mạn cũng có thể nhìn ra được cục thịt phiền phức này đang nhắm vào mình!
“Nói như vậy, cô đã ý thức rõ được việc bị đánh rồi?”
Khương Mạn nhìn anh ta nửa cười nửa không: “Tầm thường như vậy, tự tin như vậy, cục thịt trên người tích tụ cholesterol cho anh dũng khí à?”
Ánh mắt Tề Lỗi dữ tợn: “Cô nói cái gì?”
Anh ta tiến lên hai bước, khí thế ép người Khương Mạn đứng yên tại chỗ không động đậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Nhiều dầu còn bị lãng tai, liệu cholesterol có làm cản trở thính lực không nhỉ?”
“Phụt.”
Nhiều người xung quanh cười lên thành tiếng.
Vốn dĩ trong Tề Lỗi không được mấy người thích, đặc biệt hầu hết các diễn viên võ phụ đều không ưa nổi tên mắt để trên đỉnh đầu này.
Chỉ là bên kia là nam chính nên bọn họ không thể đụng vào, bình thường dám giận nhưng không dám nói ra.Khương Mạn này, câu nào cũng đánh trúng chỗ hiểm, sao lại không hả lòng hả dạ chứ!
Cơ thể toàn cơ bắp này của Tề Lỗi cũng chỉ lừa dối fan, sau khi nổi tiếng thì suốt ngày ăn nhậu, cơ bắp đã nhão từ lâu, tất cả đều là do bột phấn chống đỡ.
Người luyện võ vừa nhìn đã nhận ra, cơ bắp này chỉ là vật trang trí mà thôi!
Hai mắt Tề Lỗi như sắp phun ra lửa, nếu như bên cạnh không có những người khác, anh ta đã ra tay tát cho Khương Mạn một cái.
Tiện nhân này, dám nói chuyện với anh ta như vậy!
Trong mắt Tề Lỗi hiện lên vẻ gian xảo, anh ta kìm nén cơn tức giận, cười lạnh nói: “Người đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, cô tự tin như vậy, chắc là học xong động tác rồi chứ?”
“Để không ảnh hưởng đến cảnh quay tiếp theo, tôi sẽ tự mình dạy cô.”
Mọi người xung quanh đều có thể nghe ra Tề Lỗi đang nhân cơ hội để trả thù nên mặt liền biến sắc. Lão Châu vừa muốn nói gì đó thì bị kéo sang một bên.
“Tề Lỗi này rất thù dai. Cô ra mặt làm gì?”
“Khương Mạn dù gì cũng là nữ phụ thứ ba. Anh ta cũng không dám đánh người đến nhập viện đâu. Hơn nữa chuyện này đâu có liên quan gì đến chúng ta.”
Lộ Lộ ở bên cạnh lo lắng không thôi, nhưng trong tình huống này cô ấy không thể nói xen vào. Khương Mạn vẫn cười, đồng tử màu nâu nhìn chằm chằm về phía đối diện giống như nữ yêu dưới đêm đen phía bên kia đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Có chuyện gì cứ nói trước đi, đừng khóc.”
Tề Lỗi giễu cợt, ánh mắt liều lĩnh đảo quanh một vòng những chỗ lồi lõm trên cơ thể không của Khương Mạn: “Nếu sợ đau, chút nữa có thể kêu lên ... ô đừng, khóc cũng được.”
Những lời này thật là bẩn thỉu!
Khương Mạn chuyển động cổ tay, phía đối diện Tề Lỗi đang móc móc ngón tay. Ngay sau đó, Khương Mạn nhanh chóng lao về phía anh ta.
Ánh mắt Tề Lỗi lộ ra vẻ khinh thường, theo anh ta, Khương Cửu chỉ là một con cừu nhỏ đầy khuyết điểm.
Anh ta tung ra một cú đấm nhằm thẳng vào ngực của Khương Mạn. Diễn viên võ thuật bên cạnh nhìn có chút không thuận mắt, quá đê tiện!
Bàn tay mảnh khảnh và xinh xắn của người phụ nữ chặn lấy nắm đấm của anh ta, trong vô thức Tề Lỗi muốn bật cười, cho rằng cô thật ngu ngốc. Người phụ nữ này cho rằng mình có thể chặn được cú đấm của anh ta sao?
Trong nháy mắt, Tề Lỗi không cười được nữa.
“A!”
Trong miệng anh ta hét lên một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, chỉ cảm thấy nắm đấm của mình giống như rơi vào trong một cái kìm sắt, xương cốt đều sắp bị gãy ra.
Đoàn phim yên ắng.
Khương Mạn quay lại, từ đạo cụ trên tường nhanh nhẹn chống xuống một cách gọn gàng, người hướng dẫn võ thuật theo bản năng giơ ngón đón lấy.
Khương Mạn mỉm cười, đi đến chỗ trợ lý Lộ Lộ, lấy áo khoác trên tay cô ấy, đặt ngón trỏ lên cằm trợ lý, khẽ nâng lên. Cô ấy kinh ngạc đưa cằm về lại vị trí ban đầu.
Trong tầm mắt của Lộ Lộ, khóe môi được phác hoạ trên khuôn mặt xinh đẹp mê đắm lòng người, giống như Medusa đang mở mắt trong thần thoại Hy Lạp.
Nữ yêu ở bờ bên kia vào ban đêm mở mắt nhìn về thế giới phàm trần, ánh mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, tất cả đều đầu hàng trước vẻ đẹp đó.
Toàn thân Lộ Lộ kinh ngạc đến hóa đá, các thành viên khác trong đoàn phim cũng kinh ngạc. Hoá ra... Khương Mạn đẹp như vậy sao?
Trần Minh ho khan một tiếng, vẻ mặt không biết vui hay buồn: “Nếu động tác không có vấn đề gì, vậy chúng ta bắt đầu quay thôi.”
Không có nhiều cảnh quay cho nữ tám như Khương Mạn. Hôm nay, quay những cảnh solo của cô, chủ yếu là các động tác võ thuật lộn nhào lên xuống mà thôi.
Cảnh leo tường, chỉ cần quay một lần là xong, cộng thêm ở giữa quay mấy đoạn cận cảnh, chưa đầy nửa tiếng là đã quay xong hết các cảnh.
Trong suốt quá trình không có cảnh quay hỏng nào.
Trần Minh ngồi trước màn hình theo dõi, có chút hưng phấn, nhưng cũng có chút không thoải mái.
Thật... thật là thuận lợi! Những chuyển động dưới ống kính của Khương Mạn rất hoàn hảo và khéo léo, nhanh nhẹn như mèo và linh hoạt như báo.
Nhưng mà…
“Hừ, kiêu ngạo.” Trần Minh mắng một câu.
Sau khi Khương Mạn quay xong cảnh của mình, cô đi sang bên cạnh để trao đổi với người hướng dẫn võ thuật về động tác còn lại mà không hề chào hỏi Trần Minh
Trần Minh nghiến răng, anh ta không thích nhất chính là sự kiêu căng của nghệ sĩ!
Ở ở phía khác, Khương Mạn và người hướng dẫn võ thuật đi đến phòng luyện tập đã được cải tạo thành một nhà xưởng gần đó.
“Kỹ năng của cô Khương thật sự rất tốt, nhưng tôi nhìn cô không giống như người luyện võ?”
Người hướng dẫn võ thuật họ Châu, là một người lão làng trong giới võ thuật.
Khương Mạn cao 1m75, chân dài, tay dài, dáng người như siêu mẫu, hoàn toàn không có điểm nào giống như người luyện võ.
“Tôi thường chơi parkour nên cũng hiểu một chút.”
Khương Mạn thuận miệng nói, không giải thích cặn kẽ.
mặc dù Khương Mạn nổi tiếng từ lâu nhưng khi lão Châu nhìn thấy cô trong lòng ông ta không có chút coi trọng nào.
Nhưng khi Khương Mạn để lộ tay ra trước khiến ông ấy có chút sửng sốt, lão Châu đã không còn xem thường mà nghiêm túc dạy các động tác.
Khi lão Châu vừa dạy xong thì bên ngoài liền có một người đi vào. Người đàn ông có làn da rám nắng, mặc áo ba lỗ để lộ cánh ra hai tay rắn chắc. Bề ngoài trông có vẻ cường tráng.
Năm nay Tề Lỗi đã ngoài ba mươi tuổi, khi mới vào nghề anh ta còn đóng vai võ phụ, sau này may mắn đóng một bộ phim điện ảnh đạt doanh thu phòng vé hơn một tỷ liền trở nên nổi tiếng. Dù sao trong giới thì những ngôi sao vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai cũng không có mấy người.
Anh ta là nam chính trong bộ phim ‘Kẻ giết người’ này.
“Anh Tề.” Các nhân viên xung quanh lần lượt chào hỏi.
Tề Lỗi giả vờ như không nghe thấy, cũng lười phải chào lại.
Khương Mạn nghe thấy lão Châu thấp giọng lẩm bẩm: “Giả vờ gì chứ, làm minh tinh thì coi thường người khác à, quên mất quá khứ bản thân đã làm gì à…”
Tề Lỗi đi thẳng tới, ánh mắt nhìn về phía Khương Mạn, xoi mói nói: “Cô là Khương Mạn? Tiếp theo chúng ta có vài cảnh đánh nhau, tôi nói thẳng chúng tôi đều là những diễn viên chuyên nghiệp trrước nay phim của đạo diễn Trần không bao giờ sử dụng diễn viên đóng thế. Cô hãy nhớ kỹ các chiêu thức nếu không đến lúc đó không tiếp chiêu được thì đừng trách tôi không nương tay.”
Lão Châu nghe vậy, mặt biến sắc.
Phải biết rằng đã có một vài vai võ phụ và diễn viên quần chúng đã bị Tề Lỗi đánh bị thương trong quá trình quay phim.
“Tề Lỗi, cô Khương là con gái, hôm nay vừa mới vào đoàn phim, tôi vừa thị phạm động tác cho cô ấy xem một lần.”
“Cô ta là một người phụ nữ thông minh, phải không? Đã nhận bộ phim này thì phải chuẩn bị tinh thần bị đánh!”
Tề Lỗi cao giọng: “Muốn làm bình hoa thì đi chỗ khác, đừng tưởng rằng có chỗ dựa thì ai ai cũng phải chiều theo cô ta.”
Vẻ mặt lão Châu bối rối, ông có thể nghe ra Tề Lỗi đang nói bóng nói gió.
Khương Mạn cũng có thể nhìn ra được cục thịt phiền phức này đang nhắm vào mình!
“Nói như vậy, cô đã ý thức rõ được việc bị đánh rồi?”
Khương Mạn nhìn anh ta nửa cười nửa không: “Tầm thường như vậy, tự tin như vậy, cục thịt trên người tích tụ cholesterol cho anh dũng khí à?”
Ánh mắt Tề Lỗi dữ tợn: “Cô nói cái gì?”
Anh ta tiến lên hai bước, khí thế ép người Khương Mạn đứng yên tại chỗ không động đậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
“Nhiều dầu còn bị lãng tai, liệu cholesterol có làm cản trở thính lực không nhỉ?”
“Phụt.”
Nhiều người xung quanh cười lên thành tiếng.
Vốn dĩ trong Tề Lỗi không được mấy người thích, đặc biệt hầu hết các diễn viên võ phụ đều không ưa nổi tên mắt để trên đỉnh đầu này.
Chỉ là bên kia là nam chính nên bọn họ không thể đụng vào, bình thường dám giận nhưng không dám nói ra.Khương Mạn này, câu nào cũng đánh trúng chỗ hiểm, sao lại không hả lòng hả dạ chứ!
Cơ thể toàn cơ bắp này của Tề Lỗi cũng chỉ lừa dối fan, sau khi nổi tiếng thì suốt ngày ăn nhậu, cơ bắp đã nhão từ lâu, tất cả đều là do bột phấn chống đỡ.
Người luyện võ vừa nhìn đã nhận ra, cơ bắp này chỉ là vật trang trí mà thôi!
Hai mắt Tề Lỗi như sắp phun ra lửa, nếu như bên cạnh không có những người khác, anh ta đã ra tay tát cho Khương Mạn một cái.
Tiện nhân này, dám nói chuyện với anh ta như vậy!
Trong mắt Tề Lỗi hiện lên vẻ gian xảo, anh ta kìm nén cơn tức giận, cười lạnh nói: “Người đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, cô tự tin như vậy, chắc là học xong động tác rồi chứ?”
“Để không ảnh hưởng đến cảnh quay tiếp theo, tôi sẽ tự mình dạy cô.”
Mọi người xung quanh đều có thể nghe ra Tề Lỗi đang nhân cơ hội để trả thù nên mặt liền biến sắc. Lão Châu vừa muốn nói gì đó thì bị kéo sang một bên.
“Tề Lỗi này rất thù dai. Cô ra mặt làm gì?”
“Khương Mạn dù gì cũng là nữ phụ thứ ba. Anh ta cũng không dám đánh người đến nhập viện đâu. Hơn nữa chuyện này đâu có liên quan gì đến chúng ta.”
Lộ Lộ ở bên cạnh lo lắng không thôi, nhưng trong tình huống này cô ấy không thể nói xen vào. Khương Mạn vẫn cười, đồng tử màu nâu nhìn chằm chằm về phía đối diện giống như nữ yêu dưới đêm đen phía bên kia đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Có chuyện gì cứ nói trước đi, đừng khóc.”
Tề Lỗi giễu cợt, ánh mắt liều lĩnh đảo quanh một vòng những chỗ lồi lõm trên cơ thể không của Khương Mạn: “Nếu sợ đau, chút nữa có thể kêu lên ... ô đừng, khóc cũng được.”
Những lời này thật là bẩn thỉu!
Khương Mạn chuyển động cổ tay, phía đối diện Tề Lỗi đang móc móc ngón tay. Ngay sau đó, Khương Mạn nhanh chóng lao về phía anh ta.
Ánh mắt Tề Lỗi lộ ra vẻ khinh thường, theo anh ta, Khương Cửu chỉ là một con cừu nhỏ đầy khuyết điểm.
Anh ta tung ra một cú đấm nhằm thẳng vào ngực của Khương Mạn. Diễn viên võ thuật bên cạnh nhìn có chút không thuận mắt, quá đê tiện!
Bàn tay mảnh khảnh và xinh xắn của người phụ nữ chặn lấy nắm đấm của anh ta, trong vô thức Tề Lỗi muốn bật cười, cho rằng cô thật ngu ngốc. Người phụ nữ này cho rằng mình có thể chặn được cú đấm của anh ta sao?
Trong nháy mắt, Tề Lỗi không cười được nữa.
“A!”
Trong miệng anh ta hét lên một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, chỉ cảm thấy nắm đấm của mình giống như rơi vào trong một cái kìm sắt, xương cốt đều sắp bị gãy ra.
Bình luận facebook