• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (4 Viewers)

  • Chương 367 "Cởi áo sơ mi ra!"

*Chương có nội dung hình ảnh





Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg











Mặc Sơ hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cảnh sát giao thông gõ cửa sổ xe, cô mới mở cửa


ra.


"Cô ơi, cô sao rồi? Có bị thương không?" Cảnh sát giao thông hỏi cô.


Sau khi Mặc SƠ xuống xe, cô cảm nhận được cơn đau buốt ở trên trán và ngực, sau khi cô nhìn thấy người đầm cô là Trần Chấn Xung, cô liền hiểu, đây là sự trả thù của anh ta!


Trần Chấn Xung muốn cô làm người phụ nữ cho anh ta chơi đùa, cô không đồng ý, vì thế anh lái xe đâm cô!


Mặc Sơ xoa trán, nói: "Tôi gọi điện cho anh Quyền xử lý chuyện này!"



vietwriter.vn



Anh là chồng của cô, là người duy nhất mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô nguyện ý dựa vào!


Lúc này, người đầu tiên mà cô nghĩ tới, chính là anh!


Mặc Sơ lấy điện thoại ra, gọi cho Quyền Đế Sâm: "Anh Quyền, em đang ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, bị Trần Chấn Xung lái xe thể thao tông vào đuôi xe."


Tối qua, Quyền Đế Sâm có làm bản kết hoạt sơ bộ cho cô, tất nhiên là anh biết cái người tên


Trần Chấn Xung này.


"Em có bị thương không?" Quyền Đế Sâm đi ra khỏi văn phòng: "Bây giờ anh tới ngay."


Mặc Sơ nghe thấy giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cực kỳ ấm áp: "Trán em hơi đau!"


"Anh đưa bác sĩ tới!" Nghe Quyền Đế Sâm nói thì có vẻ anh đang bình tĩnh không dao động, nhưng mà trong lòng anh thì đã nổi lên sóng to gió lớn rồi.



vietwriter.vn



"Ừ, em đợi anh!" Mặc Sơ khẽ cười, nghe giọng của anh là cô không thấy đau nữa.


Chẳng mấy chốc, ở chỗ cảnh sát giao thông làm ca trực cũng nhận được cuộc gọi của tổng bộ, yêu cầu anh ta nhất định phải lấy Mặc Sơ làm nhất.


Không đến mười phút, trên bầu trời đã xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, đáp xuống dưới mặt cỏ ở đường cao tốc, Quyền Đế Sâm đã dẫn Lục Vũ Trạch cùng xuất hận.


Quyền Đế Sâm chạy nhanh tới, anh đưa tay ra kéo Mặc SƠ vào lòng, nhìn thấy trên trán cô có một cục u, anh nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nói với Lục Vũ Trạch: "Khám cho bà Quyền đi!"


Lục Vũ Trạch kiểm tra trán cho CÔ, anh ta nói: "Cái này là khi xe chạy trên đường cao tốc, bất ngờ xảy ra va chạm tạo thành, bà Quyền, qua mấy ngày nữa là khỏi."


"Vâng!" Mặc Sơ gật đầu.


Lục Vũ Trạch bôi thuốc lên trán cho cô, sau đó anh ta đưa cho cổ phần còn lại: "Cái này dùng cho vết thương của những chốc khác!"


Mặc Sơ nhận lấy, sau đó bỏ vào trong túi xách.


Cảnh sát giao thông thấy cấp trên dặn dò xuống, anh ta nhìn thấy nhân vật lớn đã tới, anh ta nói với vẻ hết sức lo lắng: "Tổng giám đốc Quyền, người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn giao thông là Trần Chấn Xung, anh ta sẽ chịu trách nhiệm chi trả phí thuốc men và phí tu sửa chiếc xe."


Quyền Đế Sâm không để ý cảnh sát giao thông nhỏ nói gì, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người nhị thế tổ này.


"Trần Chấn Xung, bà Quyền là người mà anh không dây vào được đâu!" Trần Chấn Xung không cần hỏi lý do anh ta đâm vào, bởi vì anh không cần bất cứ lý do gì, anh cũng không chấp nhận được bất cứ lý do gì mà anh ta tông bà Quyền.


Trần Chẩn Xung bị khí thế của Quyền Để Sâm dọa cho sự ngây người, hai người tuổi tác ngang nhau, nhưng mà khí tràng tuyệt đối là bất đồng.


Bất kể là sự nghiệp hay là quyền lực, Quyền Đế Sâm anh có đủ quyền kiểm soát tuyệt đối, anh có thực lực thực chiến một trăm phần trăm.


Còn Trần Chẩn Xung thì chỉ là kẻ dựa vào của cải của bố anh ta, đục nước béo có trong xã hội thượng lưu, không có một tí năng lực cá nhân nào.


"Tổng giám đốc Quyền, tôi chỉ lái xe nhanh quá, nên trong lúc vô ý đã tông vào bà Quyền..." Trần Chấn Xung lập tức giải thích.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm chỉ đưa tay ra ôm eo Mặc Sơ: "Chúng ta lên máy bay!"


"Vâng!" Mặc Sơ và anh cùng đi về phía chiếc máy bay đang đỗ trên thảm cỏ.


Hồi nhỏ, cô xem>, Tử Hà tiên tử nói: Tôi biết có một ngày, anh ấy sẽ xuất hiện trong sự chú ý của vạn người, mặc kim giáp thánh y, chân dẫm lên thấy thải tường lại tới cưới tôi!


Mỗi thiếu nữ đều từng mơ mộng, người chồng lý tưởng trong mộng là một đại anh hùng hơn người, là đại nhân vật giỏi giang!


Mặc Sơ thấy Quyền Đế Sâm nhảy lên máy bay trực thăng rồi đến trong vòng mười phút, vào khoảnh khắc đó, dường như trái tim của cô cũng đang bay trên mây vậy!


Mặc Sơ ngồi lên máy bay, Lục Vũ Trạch cũng ngồi vào ghế phó lải.


Quyền Đế Sâm kêu Mặc Sở vào phòng nghỉ ngơi, anh đóng cửa lại: "Lấy dầu thuốc cho anh!"


Mặc Sơmở túi xách ra, sau đó đưa dầu thuốc cho anh.


Quyền Đế Sâm vừa mở nắp bình vừa nói: "Cởi áo sơ mi ra!"


Mặc Sơ nhìn anh chằm chằm, anh muốn tự thôi thuốc cho cô sao? Nhưng mà, sao anh biết trước ngực cô có vết thương?


Quyền Đế Sâm nhìn cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh chỉ vào nếp nhăn ở đằng trước áo sơ mi: "Cái này là do lực đánh vào xảy ra bất ngờ, lúc đập vào vô lăng để lại!"


Anh là một người đàn ông cao to uy vũ, nhưng lại có một trái tim thận trọng kỹ tính, từ dấu vết để lại tìm ra rất nhiều chân tướng.


Trong lòng Mặc Sơ rất cảm động vì cô đã có được một người đàn ông như thế này!


Cô cởi hết cúc áo sơ mi ra, cô rất thích mặc ba màu đen.


Lúc này, da thịt trắng tuyết, bra màu đen, còn có áo sơ mi trắng, đơn giản nhưng lại sắc thái kinh điển, làm cho đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên thâm thúy.


Nhưng lực chú ý của anh nằm trên vết thương màu đỏ do ma sát kia nhiều hơn, làn da non mềm của cô bị đụng mạnh, ma sát đến nỗi da cũng sắp bong ra rồi.


Quyền Đế Sâm bôi thuốc cho cô, thuốc man mát, bôi lung tung lên làn da bị thương của cô.





20220325023643-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom