• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản) (3 Viewers)

  • Chương 1392

Chương 1392


“Em vẫn luôn ở đây sao?”


‘”Ừm”


Lê Nhật Linh cười, nói tiếp: “Lúc vừa về nước làm gì có tiền, Lam Tịch nói muốn tìm nhà giúp tôi nhưng tôi từ chối, tự mình tìm được nơi này, không ngờ nhoáng một cái đã ở đây hai năm rồi”


“Sao không chuyển tới nơi nào náo nhiệt một chút, hoặc là nhà trọ tốt hơn, dựa vào kinh tế hiện giờ của em, điều này hoàn toàn có thể”


Lâm Quân nhíu mày, luôn cảm thấy có chút đau lòng.


“Chuyển cái gì chứ, bây giờ ở quen rồi, ở lâu mới phát hiện chỗ này cũng coi như yên tĩnh, cũng có lợi với việc thiết kế của tôi, rời đi cũng rắc rố “Em không sợ cô đơn sao?”


Ánh mắt Lâm Quân lóe lên tia phiền muộn, người phụ nữ này không biết đã ngậm bao cay đắng lúc mình không có ở bên.


Nghe Lâm Quân nói, trên gương mặt cô lại ánh lên vẻ cô đơn, nhưng giây sau lại đổi thành vẻ mặt tươi cười.


“Cũng được, thời kỳ gian khổ đều qua rồi”


“Xin lỗi!”


Âm ầm, một tiếng sấm vang lên dọa cô sợ hãi, cô che tai lại, ngồi xổm trên mặt đất.


Lâm Quân nhanh chóng đứng lên chạy tới năm lấy vai cô, cảm nhận được sự run rẩy của cô, mới nhớ là Nhật Linh sợ nhất là tiếng sấm, thì ra thói quen này của cô vẫn luôn không thay đổi.


“Cảm ơn!”


Tiếng sấm qua đi, Lê Nhật Minh đối mắt với Lâm Quân, cô vén tóc, có chút lúng túng đẩy anh ra.


“Ngại quá, vừa rồi anh nói gì, tôi không nghe thấy!”


“Không có gì, tôi nói là tôi nên về nhà rồi!”


Lâm Quân cảm nhận được sự yếu đuối của Nhật Linh, cô hẳn là đã có vô số đêm không ngủ được vì tiếng sét đánh ngoài trời mưa.


Giống như bảo vật dễ vỡ, có thể gặp nhau lần nữa, anh nhất định sẽ trân trọng bảo vệ cô.


“Vậy tôi đi xem quần áo thế nào.”


Vì để làm dịu bầu không khí lúng túng, Lê Nhật Linh đứng lên, chạy tới lật xem quần áo.


Mắt nhìn quần áo đến ngẩn người, Ly Mạch, biểu hiện của mày hôm nay có hơi kỳ quái đấy.


“Quần áo sao rồi?”


*AP Một âm thanh xuất hiện đột ngột cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, cô quần áo quay người lại, bốn mắt nhìn nhau với Lâm Quân, khoảng cách ngắn không đến mười centimet.


Nháy mắt tim đập nhanh đến độ cô không biết phải làm sao, Ly Mạch tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.


Chẳng qua anh chỉ là một người cô mới quen một ngày, tốt xấu vẫn còn chưa biết đâu.


“Khô rồi”


Cô nhét quần áo vào trong lòng Lâm Quân, cúi đầu xuống tiếp tục nói: “Anh thay đi, tôi ra phòng khách!”


Lâm Quân nhìn bóng lưng cô, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.


Két một tiếng, cửa mở, Lê Nhật Linh ngồi trên ghế sô pha, hai tay mất tự nhiên vung vẩy, sau đó đứng lên.


“Thay xong rồi?”


“Ừm, xong rồi!”


Bầu không khí lập tức lại có chút xấu hổ, Lâm Quân chớp mắt một cái, sau đó ngẩng đầu, dùng con ngươi sáng ngời chăm chú nhìn cô, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở lại “Anh đi đây”


“Ừm, được! Tôi tiễn anh, để tôi lấy cho anh cây dù” Lê Nhật Linh ngẫm nghĩ, ân cần nói.


“Ừm” Lâm Quân gật đầu, trong lòng thấy ấm áp, cũng không biết rốt cuộc là bao lâu rồi không được cô quan tâm như vậy nữa.


Sau đó hai người lại không nói gì, im lặng đi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom