Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1393
Chương 1393
“Tạnh mưa rồi”
Lâm Quân cười, Lê Nhật Linh để dù ra sau lưng, nói lái sang chuyện khác để che dấu sự bối rối của mình.
“À, không khí cũng sạch sẽ trong lành hơn hẳn”
“Đúng vậy, anh đi đây”
“Ừm, đi đi”
Nói rồi, Lâm Quân đi về trước mấy bước.
“Phải rồi, anh là Lâm Quân, bây giờ chúng ta đã là bạn chưa?”
Anh đột nhiên quay người, vẻ mặt mang theo sự dịu dàng và cả vài phần mong đợi.
“Phải!”
Lê Nhật Linh gật đầu, nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Quân, không biết vì sao, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp Giống như là xa cách lâu ngày được gặp lại.
Còn Lâm Quân thì vẫy tay, cố nén xúc động muốn quay đầu lại nhìn Lê Nhật Linh, đi mấy bước liền biến mất khỏi hẻm nhỏ.
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Cha, cha cuối cùng cũng về rồi!”
Nhìn thấy Lâm Quân trở về, mấy đứa trẻ đều vui mừng đứng dậy, trong lòng vẫn luôn nhớ đến mẹ, thời gian chờ Lâm Quân càng khó chịu, mỗi phút mỗi giây đầu như đang tra tấn.
Cha Lâm và Hoàng Ánh cũng lo lắng nhìn Lâm Quân, dường như đang chờ đợi câu trả lời của anh.
“Ừm, cha về rỉ Lâm Quân gật đầu, cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống nhưng lại có cảm giác không yên lòng.
Cha, cha không biết đâu, bọn con đã nhìn thấy mẹ, đúng không anh Phong, anh Linh?”
Hạ Ly nhìn hai ông anh của mình một cái, nhanh chóng nháy mắt.
“Đúng ạ!”
Lâm Chí Linh hiểu ý gật đầu, cười tủm tỉm.
Còn Hòa Phong thì nhìn Lâm Quân một cái, chẳng biết tại sao cứ cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lại, híp mắt, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cha mình.
“Còn cha thì sao, cha có tìm thấy mẹ không?”
Lâm Quân không trả lời, mắt nhìn chén trà trên bàn, trong đầu đều là cảnh tượng trong sân nhỏ.
Thấy Lâm Quân không nói lời nào, tất cả mọi người đều cho là Lâm Quân không tìm thấy Lê Nhật Linh, cho nên vội vàng chia sẻ việc vừa mới nhìn thấy Lê Nhật Linh.
“Cha, cha ơi?”
Sau một trận tranh luận, thấy Lâm Quân không có phản ứng gì, Hạ Ly kéo cánh tay anh, lúc này Lâm Quân mới ngẩn người kịp phản ứng lại “Lâm Quân, tụi nhỏ đều nói trông thấy Nhật Linh, điều này nói rõ Nhật Linh còn sống đúng không? Con rốt cuộc có tìm được Nhật Linh không? Con mau nói đi, nhìn xem bọn nhỏ đều gấp lắm rồi”
Hoàng Ánh sốt ruột nói, cha Lâm thì vỗ mu bàn tay của bà, muốn trấn an tâm tình của bà.
“Con tìm được rễ Lâm Quân nói một cách bình tĩnh, Hoàng Ánh và cha Lâm thì ngược lại, kích động muốn nhảy dựng lên, ánh mắt chờ mong câu nói tiếp theo.
“Mọi người xem đi, còn không tin con, bây giờ tin con rồi chứ?”
Chí Linh hét lên, vẻ mặt hưng phấn.
“Tìm được là tốt, tìm được là tốt rồi!”
Hoàng Ánh nắm tay cha Lâm, ý cười đầy mặt, còn Lâm Quân lại tiếp tục rơi vào trầm tư.
rồi, nếu đã tìm được, sao con không đưa nó về nhà? Có phải Nhật Linh không muốn trở lại bên cạnh con không? Nếu không sao nó ở thành phố Hà Nội lâu như vậy mà không về nhà chứ?”
“Tạnh mưa rồi”
Lâm Quân cười, Lê Nhật Linh để dù ra sau lưng, nói lái sang chuyện khác để che dấu sự bối rối của mình.
“À, không khí cũng sạch sẽ trong lành hơn hẳn”
“Đúng vậy, anh đi đây”
“Ừm, đi đi”
Nói rồi, Lâm Quân đi về trước mấy bước.
“Phải rồi, anh là Lâm Quân, bây giờ chúng ta đã là bạn chưa?”
Anh đột nhiên quay người, vẻ mặt mang theo sự dịu dàng và cả vài phần mong đợi.
“Phải!”
Lê Nhật Linh gật đầu, nhìn bộ dạng vui vẻ của Lâm Quân, không biết vì sao, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp Giống như là xa cách lâu ngày được gặp lại.
Còn Lâm Quân thì vẫy tay, cố nén xúc động muốn quay đầu lại nhìn Lê Nhật Linh, đi mấy bước liền biến mất khỏi hẻm nhỏ.
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Cha, cha cuối cùng cũng về rồi!”
Nhìn thấy Lâm Quân trở về, mấy đứa trẻ đều vui mừng đứng dậy, trong lòng vẫn luôn nhớ đến mẹ, thời gian chờ Lâm Quân càng khó chịu, mỗi phút mỗi giây đầu như đang tra tấn.
Cha Lâm và Hoàng Ánh cũng lo lắng nhìn Lâm Quân, dường như đang chờ đợi câu trả lời của anh.
“Ừm, cha về rỉ Lâm Quân gật đầu, cởi áo khoác ngoài ra, ngồi xuống nhưng lại có cảm giác không yên lòng.
Cha, cha không biết đâu, bọn con đã nhìn thấy mẹ, đúng không anh Phong, anh Linh?”
Hạ Ly nhìn hai ông anh của mình một cái, nhanh chóng nháy mắt.
“Đúng ạ!”
Lâm Chí Linh hiểu ý gật đầu, cười tủm tỉm.
Còn Hòa Phong thì nhìn Lâm Quân một cái, chẳng biết tại sao cứ cảm thấy bầu không khí có hơi kỳ lại, híp mắt, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cha mình.
“Còn cha thì sao, cha có tìm thấy mẹ không?”
Lâm Quân không trả lời, mắt nhìn chén trà trên bàn, trong đầu đều là cảnh tượng trong sân nhỏ.
Thấy Lâm Quân không nói lời nào, tất cả mọi người đều cho là Lâm Quân không tìm thấy Lê Nhật Linh, cho nên vội vàng chia sẻ việc vừa mới nhìn thấy Lê Nhật Linh.
“Cha, cha ơi?”
Sau một trận tranh luận, thấy Lâm Quân không có phản ứng gì, Hạ Ly kéo cánh tay anh, lúc này Lâm Quân mới ngẩn người kịp phản ứng lại “Lâm Quân, tụi nhỏ đều nói trông thấy Nhật Linh, điều này nói rõ Nhật Linh còn sống đúng không? Con rốt cuộc có tìm được Nhật Linh không? Con mau nói đi, nhìn xem bọn nhỏ đều gấp lắm rồi”
Hoàng Ánh sốt ruột nói, cha Lâm thì vỗ mu bàn tay của bà, muốn trấn an tâm tình của bà.
“Con tìm được rễ Lâm Quân nói một cách bình tĩnh, Hoàng Ánh và cha Lâm thì ngược lại, kích động muốn nhảy dựng lên, ánh mắt chờ mong câu nói tiếp theo.
“Mọi người xem đi, còn không tin con, bây giờ tin con rồi chứ?”
Chí Linh hét lên, vẻ mặt hưng phấn.
“Tìm được là tốt, tìm được là tốt rồi!”
Hoàng Ánh nắm tay cha Lâm, ý cười đầy mặt, còn Lâm Quân lại tiếp tục rơi vào trầm tư.
rồi, nếu đã tìm được, sao con không đưa nó về nhà? Có phải Nhật Linh không muốn trở lại bên cạnh con không? Nếu không sao nó ở thành phố Hà Nội lâu như vậy mà không về nhà chứ?”
Bình luận facebook