Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 3: Gặp lại Lâm Quân
“Khoan hằng xem đã, cậu có buổi phỏng vấn ở tập đoàn Phong Linh mà? Mau sửa soạn cho.
xong đi rồi tớ đưa cậu đến đó!” Hạ Lan Châu lấy túi ệu trong tay cô, đặt lên bàn: “Nó đâu có mọc thêm chân, lát nữa về xem cũng không muộn mà”
“Được. Lê Nhật Linh mỉm cười. Nhìn lướt qua chữ Lâm trên túi đựng tài liệu, linh cảm kì lạ dâng lên trong lòng.
Đưa bạn đến trước cửa tập đoàn Phong Linh, Hạ Lan Châu nhìn cô gái mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần bên cạnh, quan tâm hỏi: “Nhật Linh à, cậu có chắc là ổn không đấy?
Nếu không chịu nổi thì cứ báo cho nhân sự bên đó một tiếng để hôm khác mình đến cũng được mài”
“Chẳng hiểu sao cậu lại thích làm mấy chuyện không đâu thế này nữa, núi dựa lưng nhà họ Lâm và nhà họ Lê đứng sừng sững đó mà cậu còn đi xin việc để làm gì? Làm ông này bà nọ không sướng thân hơn à? Mới về nước chưa kịp nghỉ ngơi đã vắt chân lên cổ đi xin việc”
Người bên cạnh bực tức lải nhải mãi không ngừng nhưng Lê Nhật Linh lại thấy ấm lòng hơn bao giờ hết, cô biết Hạ Lan Châuthương và quan tâm mình.
Buổi tiệc rượu vào khoảng ba năm trước đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Nhà họ Lê xuống dốc, cha Lê đã chạy vạy khắp nơi để mọi người rót tiền giúp đỡ và ông xuất hiện ở hầu hết các buổi tiệc rượu xã giao.
Hôm đó Lê Nhật Linh nhận được một cuộc điện thoại báo cha Lê uống say nên cần cô đến đón, nào ngờ cô vừa mới chạy đến đã bị Lâm Quân kéo lôi lên giường và cướp đi tấm thân trong trắng khi vấn chưa gặp được cha Lê.
Mãi đến ngày hôm nay Lê Nhật Linh vẫn không biết là do mình đi nhầm phòng hay người gọi báo tin đã cho sai địa chỉ.
Thời gian đó Lê Nhật Linh chỉ mới bước vào cổng trường đại học, vẫn còn là một cô sinh viên non nớt khiến cô sợ mất hồn mất vía sau khi mọi chuyện xảy ra, may là bên cạnh cô vẫn còn Hạ Lan Châu.
Cha cô đòi nhà họ Lâm chịu trách nhiệm, phụ huynh bên kia cũng rất niềm nở đồng ý mối quan hệ xui gia này.
Khi đó công ty Lê Gia nghèo chẳng còn mồng tơi để rớt, cô gả cho Lâm Quân thì ít nhiều gì cũng cứu vớt được việc làm ăn của gia đình nên Lê Nhật Linh đã đồng ý…
Chỉ là cuối cùng cô vẫn không thể nắm tay người mình yêu thương sống đến cuối đời.
Mắt Lê Nhật Linh tối đi trông thấy.
Cô biết Lâm Quân chẳng ưa gì mình vì trong mắt anh cô chính là người phụ nữ hám tiền đã làm đủ mọi cách gài anh lên giường và bám víu lấy nhà họ Lâm. Nên anh mới không đến trong ngày lấy giấy hôn thú. Cô ra nước ngoài ba năm nay, hai người cũng chẳng trao đổi với nhau câu nào.
Ngược lại, Lê Nhật Linh cũng rất ghét Lâm Quân. Anh đã ép lấy lần đầu tiên của cô và buộc cô phải chia tay với người mình yêu thương nhất…
Cố giữ lại cuộc hôn nhân chẳng ai vừa mắt nhau thế này quá mệt mỏi rồi…
“Nhật Linh, cậu có nghe tớ nói gì không đấy?”
Lê Nhật Linh quay trở về từ kí ức, nghiêng đầu dịu dàng đáp: “Được rồi, tớ biết rồi mà. Thì tại tớ thấy thích nên mới làm thôi.”
Lần này cô về đây để kết thúc mối quan hệ chỉ tồn tại trên tờ giấy hôn thú này, nên cô phải tìm đường ra cho mình trước. Bước đầu tiên cơ bản nhất để bắt đầu một cuộc sống mới không còn nhà họ Lê hay nhà họ Lâm chính là tìm một nguồn thu nhập ổn định.
Trước khi về nước cô đã gửi bản sơ yếu lý lịch đến các công ty và nhận được vài lời mời phỏng vấn, sau khi đắn đo so sánh thì cô quyết định chọn tập đoàn Phong Linh.
“Thế thì cậu đến công ty Giang Gia luôn đi!
Chúng ta lại được gặp nhau mỗi ngày.” Giang Gia và Phong Linh đều là công ty chuyên kinh doanh vàng bạc đá quý, nhưng Giang Gia… Mắt Lê Nhật Linh lóe lên.
Vì người ấy đang ở Giang Gia nên cô không thể đến đó được. Cô lo mình sẽ mất kiểm soát khi nhìn thấy anh, sợ mình sẽ kìm lòng không đặng nhào vào vòng tay ấy và khóc lóc kể anh nghe bao nỗi uất ức trong ngần ấy năm, khiến vỏ bọc mạnh mẽ cố dựng lên bấy lâu nay vỡ nát thành mảnh vụn mất…
Một cô gái không còn nguyên vẹn thì lấy tư cách gì để mơ tưởng được thành đôi với một người hoàn hảo như anh?
“Ồ, đó là chồng cậu phải không?”
Lê Nhật Linh đang bước xuống xe dõi theo †ầm mắtHạ Lan Châu, sắc mặt cô chợt cứng đờ: “Đừng lên tiếng!”
Cô ngăn Hạ Lan Châu đang định gọi người lại, đợi đến khi Lâm Quân bước vào cổng tập đoàn Phong Linh được một thoáng rồi mới chỉnh lại vẻ mặt bước xuống xe: “Tớ vào nhé Lan Châu, cậu bận việc gì thì cứ đi đi”
Cô có tìm hiểu trước rằng tập đoàn Phong Linh không phải là tài sản thuộc về nhà họ Lâm và cũng chẳng liên quan gì đến tập đoàn đó, chắc Lâm Quân chỉ tình cờ đến đây thôi nhỉ?
Hạ Lan Châu bỏ qua sự khó hiểu, cổ vũ cô: “Nhật Linh cố lên! Tớ ngồi chờ cậu chiến thắng trở về ở quán cà phê kế bên nhé!”
“Được, tớ sẽ ra nhanh thôi.”
Nửa tiếng sau.
“Chào mừng cô đến với tập đoàn Phong Linh, tôi trông chờ vào những hợp tác sắp tới của chúng ta.”
Nằm trong dự đoán, phỏng vấn vô cùng suông sẻ và người đàn ông đó cũng không hề xuất hiện. Đợi đến ngày chính thức đi làm, cô sẽ tìm anh tính chuyện ly hôn.
Đây cũng là điều anh muốn chứ nhỉ?
Cuối cùng cũng thoát khỏi nấm mồ hôn nhân giữ anh lại suốt ba năm…
Nụ cười tươi tắn trên môi cô vẫn chưa tắt thì thang máy đã Tting’ dừng lại ở tâng mười lăm.
Cửa thang máy mở ra khiến nét mặt cô chợt thay đổi. Người đang đứng ngoài đó là… Lâm Quân?
xong đi rồi tớ đưa cậu đến đó!” Hạ Lan Châu lấy túi ệu trong tay cô, đặt lên bàn: “Nó đâu có mọc thêm chân, lát nữa về xem cũng không muộn mà”
“Được. Lê Nhật Linh mỉm cười. Nhìn lướt qua chữ Lâm trên túi đựng tài liệu, linh cảm kì lạ dâng lên trong lòng.
Đưa bạn đến trước cửa tập đoàn Phong Linh, Hạ Lan Châu nhìn cô gái mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần bên cạnh, quan tâm hỏi: “Nhật Linh à, cậu có chắc là ổn không đấy?
Nếu không chịu nổi thì cứ báo cho nhân sự bên đó một tiếng để hôm khác mình đến cũng được mài”
“Chẳng hiểu sao cậu lại thích làm mấy chuyện không đâu thế này nữa, núi dựa lưng nhà họ Lâm và nhà họ Lê đứng sừng sững đó mà cậu còn đi xin việc để làm gì? Làm ông này bà nọ không sướng thân hơn à? Mới về nước chưa kịp nghỉ ngơi đã vắt chân lên cổ đi xin việc”
Người bên cạnh bực tức lải nhải mãi không ngừng nhưng Lê Nhật Linh lại thấy ấm lòng hơn bao giờ hết, cô biết Hạ Lan Châuthương và quan tâm mình.
Buổi tiệc rượu vào khoảng ba năm trước đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Nhà họ Lê xuống dốc, cha Lê đã chạy vạy khắp nơi để mọi người rót tiền giúp đỡ và ông xuất hiện ở hầu hết các buổi tiệc rượu xã giao.
Hôm đó Lê Nhật Linh nhận được một cuộc điện thoại báo cha Lê uống say nên cần cô đến đón, nào ngờ cô vừa mới chạy đến đã bị Lâm Quân kéo lôi lên giường và cướp đi tấm thân trong trắng khi vấn chưa gặp được cha Lê.
Mãi đến ngày hôm nay Lê Nhật Linh vẫn không biết là do mình đi nhầm phòng hay người gọi báo tin đã cho sai địa chỉ.
Thời gian đó Lê Nhật Linh chỉ mới bước vào cổng trường đại học, vẫn còn là một cô sinh viên non nớt khiến cô sợ mất hồn mất vía sau khi mọi chuyện xảy ra, may là bên cạnh cô vẫn còn Hạ Lan Châu.
Cha cô đòi nhà họ Lâm chịu trách nhiệm, phụ huynh bên kia cũng rất niềm nở đồng ý mối quan hệ xui gia này.
Khi đó công ty Lê Gia nghèo chẳng còn mồng tơi để rớt, cô gả cho Lâm Quân thì ít nhiều gì cũng cứu vớt được việc làm ăn của gia đình nên Lê Nhật Linh đã đồng ý…
Chỉ là cuối cùng cô vẫn không thể nắm tay người mình yêu thương sống đến cuối đời.
Mắt Lê Nhật Linh tối đi trông thấy.
Cô biết Lâm Quân chẳng ưa gì mình vì trong mắt anh cô chính là người phụ nữ hám tiền đã làm đủ mọi cách gài anh lên giường và bám víu lấy nhà họ Lâm. Nên anh mới không đến trong ngày lấy giấy hôn thú. Cô ra nước ngoài ba năm nay, hai người cũng chẳng trao đổi với nhau câu nào.
Ngược lại, Lê Nhật Linh cũng rất ghét Lâm Quân. Anh đã ép lấy lần đầu tiên của cô và buộc cô phải chia tay với người mình yêu thương nhất…
Cố giữ lại cuộc hôn nhân chẳng ai vừa mắt nhau thế này quá mệt mỏi rồi…
“Nhật Linh, cậu có nghe tớ nói gì không đấy?”
Lê Nhật Linh quay trở về từ kí ức, nghiêng đầu dịu dàng đáp: “Được rồi, tớ biết rồi mà. Thì tại tớ thấy thích nên mới làm thôi.”
Lần này cô về đây để kết thúc mối quan hệ chỉ tồn tại trên tờ giấy hôn thú này, nên cô phải tìm đường ra cho mình trước. Bước đầu tiên cơ bản nhất để bắt đầu một cuộc sống mới không còn nhà họ Lê hay nhà họ Lâm chính là tìm một nguồn thu nhập ổn định.
Trước khi về nước cô đã gửi bản sơ yếu lý lịch đến các công ty và nhận được vài lời mời phỏng vấn, sau khi đắn đo so sánh thì cô quyết định chọn tập đoàn Phong Linh.
“Thế thì cậu đến công ty Giang Gia luôn đi!
Chúng ta lại được gặp nhau mỗi ngày.” Giang Gia và Phong Linh đều là công ty chuyên kinh doanh vàng bạc đá quý, nhưng Giang Gia… Mắt Lê Nhật Linh lóe lên.
Vì người ấy đang ở Giang Gia nên cô không thể đến đó được. Cô lo mình sẽ mất kiểm soát khi nhìn thấy anh, sợ mình sẽ kìm lòng không đặng nhào vào vòng tay ấy và khóc lóc kể anh nghe bao nỗi uất ức trong ngần ấy năm, khiến vỏ bọc mạnh mẽ cố dựng lên bấy lâu nay vỡ nát thành mảnh vụn mất…
Một cô gái không còn nguyên vẹn thì lấy tư cách gì để mơ tưởng được thành đôi với một người hoàn hảo như anh?
“Ồ, đó là chồng cậu phải không?”
Lê Nhật Linh đang bước xuống xe dõi theo †ầm mắtHạ Lan Châu, sắc mặt cô chợt cứng đờ: “Đừng lên tiếng!”
Cô ngăn Hạ Lan Châu đang định gọi người lại, đợi đến khi Lâm Quân bước vào cổng tập đoàn Phong Linh được một thoáng rồi mới chỉnh lại vẻ mặt bước xuống xe: “Tớ vào nhé Lan Châu, cậu bận việc gì thì cứ đi đi”
Cô có tìm hiểu trước rằng tập đoàn Phong Linh không phải là tài sản thuộc về nhà họ Lâm và cũng chẳng liên quan gì đến tập đoàn đó, chắc Lâm Quân chỉ tình cờ đến đây thôi nhỉ?
Hạ Lan Châu bỏ qua sự khó hiểu, cổ vũ cô: “Nhật Linh cố lên! Tớ ngồi chờ cậu chiến thắng trở về ở quán cà phê kế bên nhé!”
“Được, tớ sẽ ra nhanh thôi.”
Nửa tiếng sau.
“Chào mừng cô đến với tập đoàn Phong Linh, tôi trông chờ vào những hợp tác sắp tới của chúng ta.”
Nằm trong dự đoán, phỏng vấn vô cùng suông sẻ và người đàn ông đó cũng không hề xuất hiện. Đợi đến ngày chính thức đi làm, cô sẽ tìm anh tính chuyện ly hôn.
Đây cũng là điều anh muốn chứ nhỉ?
Cuối cùng cũng thoát khỏi nấm mồ hôn nhân giữ anh lại suốt ba năm…
Nụ cười tươi tắn trên môi cô vẫn chưa tắt thì thang máy đã Tting’ dừng lại ở tâng mười lăm.
Cửa thang máy mở ra khiến nét mặt cô chợt thay đổi. Người đang đứng ngoài đó là… Lâm Quân?
Bình luận facebook