• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi - Nhan Từ Khuynh (Dị Bản) (7 Viewers)

  • Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 4: Anh muốn biết tôi là ai chứ gì?

Lâm Quân đứng bên ngoài thang máy mặc bộ tây trang đen vừa vặn, ôm sát vóc người chuẩn tỉ lệ vàng. Lưng dài vai rộng với vóc dáng cao dong dỏng, đi cùng với vẻ ngoài xuất sắc hơn người đó chính là hóc môn nam tính bên trong, cái tiếng sát gáiđó quả không ngoa một tí nào.



Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim Lê Nhật Linh lại rơi mất phanh.



Không phải vì ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy mà là hoảng hốt.



Khoảng cách gần như thế nên tất nhiên Lâm Quân cũng trông thấy Lê Nhật Linh đứng bên trong, hai mắt anh sáng lên khi trông thấy cô trong bộ quần áo công sở, đoạn quay sang nói với người bên cạnh.



“Tạm thế đi quản lý Trương, chỉ tiết về dự án chúng ta sẽ bàn lại với nhau sau.” Dứt lời, Lâm Quân đi thẳng đến chỗ Lê Nhật Linh.



“Được thôi, để tôi tiễn anh nhé tổng giám đốc Lâm!”






“Không cần đâu!” Mắt Lâm Quân vẫn dán chặt lên người Lê Nhật Linh, bước chăm chăm vào tháng máy và đóng cửa lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.



Khoảnh khắc anh bước vào, Lê Nhật Linh biến thành con nhím xù lông, lùi vào góc thang máy nhìn anh đăm đăm như nhìn trộm.



“Anh… Anh đừng lại đây!” Lê Nhật Linh cố trợn mắt trông hung dữ để nhìn người đàn ông đang đến gần nhưng câu chữ ngắt quãng đã bán đứng sự căng thẳng phía sau.



Ngắm vẻ giơ nanh múa vuốt của Lê Nhật Linh, anh lại cảm thấy chiếc vuốt mèo ấy lướt qua tim mình khiến ham muốn trong anh rục rịch lên.



Lâm Quân không hề dừng bước, trong không gian chỉ rộng vài mét vuông ấy thì chẳng mấy chốc anh đã đứng trước mặt cô, khoảng cách không đến một nắm tay.



Nhìn đôi tay nhỏ đang chống trên ngực mình, trái timLâm Quân mềm hơn đến lạ.



Anh giơ tay chặn hai bên người Lê Nhật Linh, nhốt cô giữa vách thang máy và mình. Đôi mắt hoa đào nhướng cao nhìn cô trong không gian hẹp: “Mèo hoang nhỏ, lại được gặp nhau rồi”



Khoảng cách quá gần, mùi hương thoang thoảng trên người cô lượn lờ vào mũi khiến anh nhớ lại cảm giác tuyệt vời vừa nếm tối qua, yết hầu cũng được dịp di chuyển lên xuống.



Vì không đủ ánh sáng nên đêm qua anh đã không được ngắm kỹ gương mặt cô. Anh biết cô gái này rất đẹp nhưng nay nhìn kỹ lại mới biết nhan sắc ấy rung động đến nhường nào.



Đường nét gương mặt cô đã rất sắc sảo, nay thêm một lớp trang điểm nhẹ càng làm mọi thứ trở nên xinh đẹp hơn. Mặt cô chỉ bé cỡ bàn tay, mi mắt cụp xuống che đi đôi mắt hạnh đen tròn để lại hàng mi dày cong vút in bóng. Hàng mi ấy rất dài rồi lại chớp chớp trông như phiến quạt hương bồ đang phe phẩy.



Không biết là do anh đứng quá gần khiến cô khó chịu hay lý do gì khác nhưng đôi mày xinh xắn ấy cứ nhíu lại mãi, môi hồng cũng mím chặt chẳng buông, vẻ mặt hết sức mất kiên nhẫn.






Cô ấy ghét ở gần anh?



Điều đó làm anh thấy cực kì khó chịu.



Anh năm lấy đôi tay nhỏ kia kéo ra để biến khoảng cách giữa hai người là con số không tròn trĩnh, cơ thể mềm mại ấy dễ dàng dán vào người anh.



“Anh làm trò gì thế Lâm Quân?” Cảm nhận được lồng ngực ấp áp nam tính, Lê Nhật Linh vội ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt bừng bừng lửa giận.



Thấy phản ứng từ cô gái nhỏ, Lâm Quân nhướng mày nhưng không giận mà lại nở nụ cười: “Mèo hoang nhỏ có khác nhỉ”



Anh nhấc cằm nhỏ lên, ghé đến gần hỏi: ‘Em làm việc ở đây hả?”



Lê Nhật Linh tức giận quay đầu tránh khỏi tay anh, cảm giác nhục nhã dâng lên tự đáy lòng.



Chồng không nhận ra vợ, đã thế còn trêu chọc như gái ven đường. Đồ cặn bãt “Ha ha” Tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói trầm ấm cũng theo ngay sau đó: “Không muốn nói thì anh đổi sang câu khác vậy”



Lâm Quân nhìn cô thật lâu, nhếch miệng cười cười rồi ghé sát lại gần hơn, gần đến mức sắp môi chạm môi rồi: “Em tên gì? Đêm đó người nào đã đưa em đến nhà họ Lâm, hửm?”



Âm cuối cao cao du dương và bay bổng.



Gương mặt điển trai gần trong gang tấc, lửa giận trong mắt Lê Nhật Linh chỉ có nóng hơn chứ không nguội đi. Nhìn vào sự vui thích đong đầy trong đôi mắt ấy, cô lạnh giọng hỏi: “Anh muốn biết tôi là ai đúng không?”



Lâm Quân nhíu mày chờ câu tiếp theo cô nói.



Lê Nhật Linh căm tức nghĩ: Bản thân anh không cần mặt mũi nên đừng có mà trách tôi nhé!



Cô nhếch môi lên, mỉa mai nói: ‘Lâm Quân, anh hãy lắng tai nghe cho kỹ đây. Tôi chính là…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom