• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Võ Thánh Diệp Hi Hòa (3 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41: Cửu sư tỷ, chiến thần Giang Đông, Long Lăng Vân

Tiêu rồi!

Nghe người đẹp lạnh lùng nói người kia đang rất tức giận, Tôn Quốc Lệ bị dọa sắp khóc, sống lưng lạnh toát, hối hận vô cùng.

Đúng là oan uổng quá đi mất, lúc đó ông ta thật sự không biết quan hệ giữa Diệp Hi Hòa và người kia lại thân thiết đến vậy, hơn nữa trong hồ sơ lý lịch của Diệp Hi Hòa cũng đâu đề cập tới chi tiết này.

“Rõ! Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!”

Dù cổ vẫn còn đang dựng cả da gà da vịt, Tôn Quốc Lệ vẫn nhanh nhẹn dẫn đường cho người đẹp lạnh lùng đi thẳng về phía ngục giam.

“Ngục giam? Thượng úy Tôn, không phải ông nói chỉ dẫn người về điều tra thôi sao? Sao lại nhốt vào ngục thế này? Giỏi lắm, tôi nhất định sẽ báo cáo chi tiết chuyện này cho người đó biết!”

Hiện tại, người đẹp lạnh lùng sắp nổ tung thật rồi, tới cả giọng điệu cũng để lộ ra sự căm hận đến tận xương tuỷ.

Tôn Quốc Lệ khóc không ra nước mắt, bị dọa tới độ hai chân run bần bật, khó khăn lắm mới lết tới được trước phòng giam nhốt Diệp Hi Hòa. Lúc này, ông ta phát hiện Diệp Hi Hòa vẫn còn đang làm quen với hoàn cảnh mới, mông còn ngồi chưa ấm chỗ nữa.

“Diệp, Diệp thiếu gia…” Tôn Quốc Lệ chầm chậm chạy lại gần: “Tôi tới thả cậu ra đây, cậu thấy đấy, chuyện ầm ĩ lần này chỉ là một lần lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương*, hiểu lầm cả thôi. Cậu chẳng qua là giết chết mấy tên Nhật Bản thôi, chúng tội ác tày đình, có chết cũng chưa đền hết tội, đều do tôi quá sơ xuất, cậu là anh hùng dân tộc, thế mà tôi còn dám bắt cậu đi…”

*Đây là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình, ý nhắc tới hoàn cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.

Ông ta luống cuống lôi chìa khóa ra, vội vàng mở tung cửa phòng giam.

Diệp Hi Hòa vẫn ngồi yên bên trong, không thèm động đậy lấy một ly, giễu cợt: “Thượng úy à, lần trước ông đâu có nói như vậy.”

“Diệp thiếu gia, là tôi sai, là do tôi đáng chết! Tôi cũng bị người khác che mắt thôi ạ, chuyện lần đó còn truyền tới tai cấp trên, khiến tôi hoảng loạn quá nên mới đưa ra quyết định sai lầm, người xưa thường nói đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin cậu đừng để bụng chuyện này mà bỏ qua cho tôi với…”

Tôn Quốc Lệ bước tới trước người Diệp Hi Hòa, trên mặt để lộ biểu cảm nịnh nọt, chỉ thiếu không tự tát mình tạ tội nữa thôi!

Diệp Hi Hòa lườm tên thượng úy đáng ghét này một cái, sau đó hướng mắt về phía bóng dáng lạnh lùng xinh đẹp kia.

Về phần đối phương, khi đối diện với Diệp Hi Hòa, trông cô ấy có vẻ rất cung kính, nghiêm trang, hơn hẳn gã đàn ông kia nhiều!

“Diệp thiếu gia, tôi là sĩ quan phụ tá bên cạnh người đó, cô ấy chuyên môn sai tôi tới đây để đón cậu ra ngoài, thời gian qua cậu đã chịu khổ nhiều rồi, nhưng xin cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng về chuyện này, tất cả những con sâu mọt dám lạm dụng chức quyền kia đều sẽ bị xét xử theo điều luật của quân đội hết, hơn nữa khả năng cao là sẽ bị đưa thẳng lên tòa án quân sự!”

Bộp!

Vừa nghe thấy vậy, Tôn Quốc Lệ tức khắc quỳ rạp xuống đất, lệ rơi đầy mặt, run như cầy sấy.

Bất kể là số tiền hối lộ do ông ta lợi dụng chức quyền để kiếm trác, hay chuyện nuôi vợ nhỏ bên ngoài, dù là chuyện nào, một khi bại lộ cũng đều sẽ đẩy ông ta vào con đường chết, bị tước quân tịch chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn có thể chết rục trong tù…

“Thủ trưởng, xin tha mạng! Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi mà!”

Ông ta ra sức dập đầu tạ tội với người đẹp lạnh lùng.

“Quỳ lạy tôi làm gì? Chẳng lẽ chính ông còn không biết bản thân đã đắc tội với ai sao? Nếu hôm nay Diệp thiếu gia không chịu tha thứ cho ông, không muốn rời khỏi phòng giam này, vậy tôi dám chắc, cả gia đình ông cũng sẽ bị kéo xuống nước theo đấy! Ông cũng biết luật pháp trong quân đội đâu có giống luật pháp bên ngoài, vì nó còn có thứ gọi là tội liên đới nữa!”

Ầm!

Nghe vậy, Tôn Quốc Lệ sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, vội xoay người về phía Diệp Hi Hòa, liều mạng dập đầu: “Diệp thiếu gia! Tôi đúng là không phải người, tôi đã bị tiền tài che mờ mắt, tôi thật đáng chết! Xin cậu hãy ra ngoài đi ạ, đừng chấp nhặt với tên đồi bại như tôi, cầu xin cậu!”

Diệp Hi Hòa mỉm cười lạnh lùng: “Thượng úy à, ông còn nhớ không vậy? Tôi đã nói là không cần ông quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài mà, xương sống của ông dễ cong thật đấy!”

Bộp bộp bộp!

Tôn Quốc Lệ nào dám đáp lời, chỉ biết ra sức dập đầu cầu xin Diệp Hi Hòa, ông ta đập mạnh đến độ rung cả sàn, trán chảy cả máu.

Trên mặt Diệp Hi Hòa để lộ vẻ khinh miệt, nói thật, với cái lũ tiểu nhân này, nếu không phải bây giờ đang có việc cản đường thì còn lâu hắn mới dễ dàng buông tha cho đối phương.

Không đập ông ta thành bãi máu là đã xem như phần mộ tổ tiên bốc khói rồi đấy!

“Tôn Quốc Lệ đúng không? Bớt xài chiêu này với tôi lại!”

Diệp Hi Hòa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông, rốt cuộc là ai đã tố cáo tôi với ông mà sao có thể tới hội thương mại Nhật Bản đúng lúc như vậy để bắt tôi hả?”

“Là… Là Vương Nguyên Bảo!”

Tôn Quốc Lệ nào dám không nhận tội, huống hồ chi bây giờ trong lòng ông ta cũng hận Vương Nguyên Bảo gần chết, đều là do tên kia hãm hại cả.

“Vương Nguyên Bảo gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi dẫn người tới đó, còn hứa sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, nhờ tôi bắt cậu lại…”

“Đúng là nỗi nhục nhã của quân đội!”

Nghe thế, người đẹp lạnh lùng lập tức xông lên, tung cước đá văng Tôn Quốc Lệ ra ngoài, cả người ông ta đập mạnh lên vách tường của ngục giam, gãy mất vài cái xương sườn, miệng tức khắc hộc máu.

Vương Nguyên Bảo!

Diệp Hi Hòa híp mắt lại, biết ngay là ông ta mà.

Hắn dùng một tay xách Tôn Quốc Lệ từ dưới đất lên, lạnh lùng hỏi: “Hiện tại Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?”

“Tôi, tôi không biết!”

Tôn Quốc Lệ cắn răng nhịn đau, sợ hãi nói: “Lúc đó tuy ông ta gọi điện cho tôi, nhưng không hề để lộ ra mình đang ở đâu, tới bây giờ tôi cũng không biết vị trí thật sự của ông ta…”

Bốp!

Diệp Hi Hòa tung một chưởng, đập nát Tôn Quốc Lệ thành một bãi máu.

Nếu trong một tình huống khác, có lẽ hắn sẽ nể mặt người đó mà tha cho ông ta, nhưng đằng này Tôn Quốc Lệ và Vương Nguyên Bảo lại cùng một giuộc, còn cố tình bao che cho kẻ thù không đội trời chung của mình, thế thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Thủ đoạn bạo lực đó khiến người đẹp lạnh lùng chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng, nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt của cô ấy đã trở về như bình thường.

Không hổ là sư đệ của người đó, người quan trọng nhất với người đó có khác, tới cả tính cách cũng y chang nhau…

“Diệp thiếu gia, mời cậu theo tôi ra ngoài, người đó còn đang chờ cậu trong xe đấy ạ!” Người đẹp lạnh lùng cung kính nói.

Diệp Hi Hòa gật đầu, cùng cô ấy rời khỏi đây.

Dọc đường đi, toàn bộ người của Bộ Tư lệnh Tân Hải đồng loạt quỳ xuống đất, như thể vì Tôn Quốc Lệ phạm lỗi nên họ cũng có tội vậy!

Diệp Hi Hòa không thèm để ý tới mấy người này, chỉ lát sau, theo chân người đẹp lạnh lùng, hắn đã rời khỏi trụ sở Bộ Tư lệnh, trong tầm mắt cũng xuất hiện chiếc xe quân dụng kia.

“Đại tướng, tôi đã dẫn cậu ấy tới rồi.” Người đẹp lạnh lùng báo cáo.

“Tốt lắm, bảo cậu ấy lên xe đi.”

Từ bên trong truyền tới một giọng nói trong trẻo, êm tai nhưng có hơi lạnh nhạt, kế tiếp, một cánh tay thon dài, trắng trẻo như ngọc chủ động mở hé cửa xe, để Diệp Hi Hòa đi lên.

“Diệp thiếu gia, mời!” Người đẹp lạnh lùng nói.

Diệp Hi Hòa hít sâu một hơi, leo thẳng lên xe.

Trong buồng xe thoang thoảng mùi hương thơm ngát, dễ ngửi vô cùng.

Sau khi ngồi xuống ghế, đập vào mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp đang tựa người vào chiếc ghế dựa rộng lớn, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi thon tinh xảo, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lúc cười rộ lên trông vô cùng ngọt ngào chứ không hề kiêu căng hay ngạo mạn gì cả!

Hơn nữa, hôm nay cô ấy không mặc quân phục, thay vào đó là một chiếc đầm lụa trắng, móng tay hơi dài được sơn màu đỏ tươi, dưới chân không mang vớ, chỉ diện một đôi dép lụa thêu hoa sen, để lộ đôi chân dài tăm tắp.

Mắt cá của cô ấy tuy tinh xảo lại đầy đặn, bàn chân thon gọn, mu chân nhô lên, tạo đường cong tuyệt đẹp, uyển chuyển như không có xương. Phần móng chân sáng bóng như ngọc trai được đính lên đầu ngón chân trắng nõn, dưới làn da trắng gần như trong suốt là từng mạch máu nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, có thể nói cô là người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là báu vật đương thời.

Diệp Hi Hòa biết, đây chính là Cửu sư tỷ của mình, chiến thần Giang Đông, Long Lăng Vân!
Chương 42: Chân mệnh thiên tử

Diệp Hi Hòa chỉ từng nghe nói về chín vị sư tỷ của mình chứ chưa bao giờ gặp họ. Nhưng trên Thiên Sơn có những bức ảnh chân dung của họ, ba năm trước khi Yêu Cơ đưa Diệp Hi Hòa lên núi thì họ đã xuống núi rồi.

Về câu trước đó Yêu Cơ nói, bảo hắn nếu trong ba tháng không thể khống chế cơ thể thì hãy đi tìm chín vị sư tỷ, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cho nên, dù chưa từng gặp chín vị sư tỷ này nhưng hắn luôn có một loại tình cảm đặc biệt.

"Để tôi xem thử, hoá ra là tiểu sư đệ của chúng ta, quả thực rất đẹp trai, cũng rất nam tính, ha ha ha!"

Khi Diệp Hi Hòa nhìn Long Lăng Vân, Long Lăng Vân cũng nhìn hắn. Phải nói rằng càng nhìn càng hài lòng, hắn quả thực là nam đệ tử duy nhất được sư phụ thu nhận.

"Cửu sư tỷ, cảm ơn nhé!"

Bản thân Diệp Hi Hòa mặc dù không quan tâm tới quân đội Tân Hải nhưng vẫn nên giữ chút thể diện, huống hồ vì chuyện của hắn mà Cửu sư tỷ còn đích thân đến Tân Hải.

"Tiểu sư đệ, khách khí rồi, còn cần phải nói cảm ơn với các sư tỷ sao?"

Long Lăng Vân nhìn hắn: "Cần cảm ơn cũng phải là sư tỷ cảm ơn đệ. Đệ đã nể mặt tỷ mà không giết những quân nhân kia đúng không?"

"Cũng đúng, chỉ là Tôn Quốc Lệ đã chết rồi, chết vẫn không hết tội." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.

"Chết là chết! Nếu ông ta dám đắc tội với tiểu sư đệ, cho dù đệ không đánh chết ông ta, tỷ cũng sẽ lệnh cho thuộc hạ xử lý ông ta!"

Long Lăng Vân không phản đối, nói: "Tiểu sư đệ, trên đường tới đây, tỷ cũng đã tìm hiểu chi tiết về tình hình nhà đệ."

"Không ngờ thân thế của đệ lại thảm như vậy, ba năm trước người thân đều đã chết hết. Hơn nữa tỷ cũng điều tra được, chuyện không hề đơn giản như đệ biết, cho dù tỷ muốn dùng quyền hạn của mình để giúp đệ để điều tra rõ nội tình cũng không thể nào làm được, xem ra người khác đã làm rất tốt việc giữ bí mật!"

Diệp Hi Hòa khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt Long Lăng Vân, hắn không ngờ vị sư tỷ này lại đối xử với mình tốt như vậy. Không những ra mặt giúp hắn mà còn chủ động giúp hắn điều tra chuyện đã xảy ra ba năm trước.

"Đến cả sư tỷ cũng không thể điều tra ra chủ mưu đứng sau chuyện đó sao? Không sao cả, đệ sẽ làm theo cách của mình, lưới trời lồng lộng, đệ không tin có thể truy tìm ra nguồn gốc mà không thể tìm ra kẻ chủ mưu!”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói!

Vốn dĩ hắn cũng không muốn dựa vào sư tỷ giúp hắn báo thù, nếu như vậy thì khi vừa xuống núi hắn đã đi tìm sư tỷ rồi!

Mặc dù sư tỷ bảo vệ hắn, nhưng dù sao cũng có thân phận đặc biệt, là Chiến Thần cho nên vẫn bị vài quy tắc cản trở, không giống hắn, hắn hoàn toàn có thể coi thường quy tắc, giết hết tất cả!!

"Được rồi, sư tỷ cũng không làm không công đâu, nếu tiểu sư đệ có vấn đề gì có thể liên lạc với tỷ bất cứ lúc nào, sư tỷ sẽ phục vụ đệ vô điều kiện!"

Long Lăng Vân lại gần nhìn kỹ Diệp Hi Hòa, cảm thấy vị tiểu sư đệ này càng nhìn càng thấy đẹp trai!

Không chỉ cường đại mà còn cường thế, ngay cả một người phụ nữ như cô ấy cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi đối mặt với hắn, rất nhiều suy nghĩ muốn tìm hiểu và khám phá.

Đương nhiên điều này chủ yếu là do ảnh hưởng tâm lý.

Trước khi chín sư tỷ muội xuống núi, sư tôn Yêu Cơ đã giúp họ bói một quẻ, nói rằng sau này họ sẽ gặp cùng một chân mệnh thiên tử. Người đó là chính là tiểu sư đệ của họ! Vì vậy, từ giờ phút đó trở đi, chín sư tỷ muội đã được định sẵn là thuộc về tiểu sư đệ này!

Đối với tiểu sư đệ chưa từng gặp này, Long Lăng Vân có rất nhiều tưởng tượng, sợ hắn sẽ khiến mình thất vọng ở một phương diện nào đó.

Nhưng không ngờ, lúc này gặp rồi không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng hài lòng, không tìm ra bất cứ khuyết điểm nhỏ nào!

"Cửu sư tỷ, sao tỷ lại nhìn đệ chằm chằm vậy?"

Diệp Hi Hòa chú ý tới ánh mắt của Long Lăng Vân , hỏi.

"Không, không có gì."

Long Lăng Vân hơi đỏ mặt: "Tiểu sư đệ, đệ vẫn chưa ăn cơm đúng không? Sư tỷ dẫn đệ đi ăn chút gì đó, đệ về Giang Đông cũng không có ai tiếp đón, coi như sư tỷ giúp đệ tẩy trần!"

Quả thực từ tối hôm qua đến giờ, Diệp Hi Hòa chưa ăn cơm cho nên hắn cũng không có phản đối.

Long Lăng Vân hạ lệnh lái thẳng xe đến khu phố Tân Hải. Lúc này, cô ấy lại nhớ ra điều gì đó, nói với Diệp Hi Hòa: “Đúng rồi, tiểu sư đệ, thực ra sư phụ đã liên lạc với tỷ.”

"Nói vì một số lý do đặc biệt, muộn nhất ba tháng sau đệ sẽ đến tìm bọn tỷ."

"Đồng thời cũng bảo ta và tám sư tỷ khác đến lúc đó hãy giúp đỡ đệ vô điều kiện. Dù yêu cầu của đệ là gì, bọn ta cũng không thể từ chối."

"Tỷ rất tò mò rốt cuộc là yêu cầu là gì? Lý do đặc biệt là gì? Đệ có thể tiết lộ một chút cho ta biết được không?"

"E hèm!"

Nghe vậy, mặc dù tâm tư Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhưng cũng không khỏi có chút bối rối.

Sư phụ của hắn thực sự đã nói trước với chín vị sư tỷ rồi...

Trong thâm tâm cô thực sự vẫn rất thương hắn. Có vẻ như không hề trách tội hắn vì chuyện đêm đó!

"Đến lúc đó rồi tính! Dù sao vẫn còn có ba tháng." Diệp Hi Hòa mơ hồ nói.

Long Lăng Vân ngơ ngác nhìn hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Bây giờ sư tôn vẫn ổn chứ? Cũng lâu lắm rồi bọn tỷ không về Thiên Sơn."

"Rất tốt, có lẽ chỉ hơi mệt một chút, cần bế quan, sư tỷ đừng lo lắng." Diệp Hi Hòa nói qua loa.

Chẳng bao lâu, chiếc RV đã đến khu phố Tân Hải, đến nơi được gọi là phố ẩm thực.

"Dừng ở đây đi, tôi và sư đệ xuống đi dạo, các người về trước đi, đừng gây sự chú ý!" Long Lăng Vân ra lệnh cho tài xế.

"Rõ, tướng quân!!"

Tài xế thả cô ấy và Diệp Hi Hòa xuống rồi lái xe đi.

"Sư đệ, tỷ nghĩ chúng ta không cần đến nhà hàng sang trọng gì cả, hiếm lắm tỷ mới tới Tân Hải một lần, cũng muốn nếm thử ẩm thực bản địa. Đệ xem, hôm nay tỷ không mặc quân phục là vì không muốn quá rắc rối. Chúng ta cùng đi dạo loanh quanh đi?"

"Được."

Diệp Hi Hòa cùng Long Lăng Vân đi vào con phố ẩm thực.

Tuy địa vị cao nhưng trong lòng Long Lăng Vân cũng có một phần nữ tính, nhìn thấy gì cũng tò mò, hoặc là kéo Diệp Hi Hòa đi xem chỗ này chỗ kia, vô cùng vui vẻ, hứng thú.

Mặc dù Diệp Hi Hòa có chút lo lắng cho Tiểu Vũ đang ở nhà, nhưng hắn không muốn khiến sư tỷ mất hứng nên chỉ có thể đi cùng cô ấy trong suốt quá trình.

Trên đường đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị của người khác đang nhìn hai người. Long Lăng Vân quá xinh đẹp, chỉ một ngón chân thôi cũng đủ đè bẹp những ngôi sao nữ nổi tiếng nhất trong nước, vóc dáng đẹp đến mức ngay cả ma quỷ cũng cảm thấy hổ thẹn.

"Sư đệ, nhìn kìa, bên kia có Malatang, chúng ta ăn ở đây đi, sư tỷ đãi đệ một bữa Malatang!"

Diệp Hi Hòa không nhịn được cười, bất lực đành phải đi cùng Long Lăng Vân tới quán ăn nhỏ này.

"Sư đệ, đệ ngồi đi, tỷ đi lấy đồ ăn."

Long Lăng Vân vô cùng thân thiện, sau khi dùng hai tay ấn Diệp Hi Hòa ngồi xuống liền cầm hai cái khay nhỏ, hưng phấn đi lấy đồ ăn.

Nhưng lúc này, Diệp Hi Hòa bỗng nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm!

Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy trên tháp đồng hồ đối diện phố ẩm thực có một người ngoại quốc mang theo súng phóng tên lửa không biết xuất hiện từ khi nào.

Sau đó, một viên đạn bắn thẳng về phía Long Lăng Vân, với thế truy hồn đoạt mạng!

"Sư tỷ, cẩn thận!!!"
Chương 43: Sư đệ, cẩn thận

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể của Diệp Hi Hòa nhanh như tia chớp, lao tới ôm chặt sư tỷ, lăn mấy vòng dưới đất mới khiến tên lửa đoạt mạng đó bắn trượt!

Nhưng ngay sau đó, sau lưng hắn vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, gian hàng malatang đó đã bị nổ tanh bành!

Chủ quán và vô số người qua đường vô tội đều bị nổ bay thành tro bụi, lửa cháy phừng phừng dữ dội!

Cả phố ẩm thực đều không ngờ sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ như vậy, những người may mắn sống sót đột nhiên hét lên, vội vàng bỏ chạy tán loạn.

Long Lăng Vân cũng không ngờ, khó khăn lắm mình mới có thể cùng sư đệ ra ngoài ăn bữa cơm mà lại bị ném bom!

Lúc này, cô ấy bị Diệp Hi Hòa đè xuống đất, nhìn vẻ mặt cương nghị của Diệp Hi Hòa ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy lồng ngực mình nóng bừng, tim đập càng lúc càng nhanh!

Nhưng đúng lúc này, quả đạn tên lửa thứ hai lại bắn qua, vẫn nhắm thẳng vào hai người!

Diệp Hi Hòa dùng sức ấn vào ngực Long Lăng Vân, trực tiếp đứng dậy, dùng tay đỡ lấy viên đạn, sau đó ném ngược về phía tháp đồng hồ đối diện!

"FUCk!!! Đây là loại quái vật gì vậy?"

Bóng người trên tháp đồng hồ sợ hãi, quay người bỏ chạy.

Một lúc sau, bùm! !Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ mái tháp đồng hồ bị nổ thành từng mảnh, những tảng đá và tấm kính rơi xuống khiến vô số người đi bộ và phương tiện bên dưới hoảng sợ bỏ chạy.

"Sư tỷ, tỷ đợi ở đây, hắn không thoát được đâu!"

Diệp Hi Hòa không nói thêm gì nữa, lập tức lao về phía trước!

Lúc này Long Lăng Vân mới đứng lên.

Ngoại trừ một ít bụi trên chiếc váy màu trắng, cô ấy không hề hấn gì.

Dù sao cô ấy cũng ấy đã từng có được chân truyền của Yêu Cơ, cho dù không có Diệp Hi Hòa thì viên đạn nhỏ này cũng không thể làm gì được cô ấy.

Nhưng điều khiến cô ấy cảm động chính là tấm lòng giải cứu không chút do dự của Diệp Hi Hòa, lúc đó vô cùng bá khí, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng an toàn!

Đường đường là trái tim của nữ Chiến Thần sao có thể bị chiếm đoạt dễ dàng như vậy?

Long Lăng Vân lắc đầu mỉm cười, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn kiều diễm động lòng người, yêu kiều như hoa.

Tiếp tục nói về chuyện khi nãy.

Người bắn đạn liên tiếp về phía Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân sau khi nhảy khỏi tháp đồng hồ thì phóng thẳng xuống nóc một tòa nhà khác, định nhanh chóng trốn thoát.

Nhưng không ngờ, phía sau có một bóng người đáng sợ vút qua như hình với bóng, đuổi theo hắn ta với tốc độ nhanh hơn gấp vạn lần, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người!

"Cái quái gì vậy, khó khăn lắm mới đợi được Long Lăng Vân ở một mình, sao bên cạnh cô ta lại có một gã đáng sợ như vậy? Đúng là ma quỷ!"

Sau khi nhảy qua mấy mái nhà nữa, dường như hắn ta biết mình không thể chạy thoát nên phanh gấp đột ngột, còn muốn tiếp tục giơ súng phóng tên lửa lên bắn vào Diệp Hi Hòa.

Nhưng tốc độ của Diệp Hi Hòa quá nhanh, giống như sấm sét, tới trước mặt, nắm cổ hắn ta, lạnh lùng nhấc hắn ta lên!

Điều này càng khiến người đàn ông dùng súng phóng tên lửa kinh ngạc hơn!

Ngoài sở trường bắn đạn tầm xa, hắn còn là cao thủ đứng thứ 364 trên Ngân Bảng, bảng xếp hạng những cường giả quốc tế, một Đại Tông Sư 1 sao thực thụ!

Kết quả vừa gặp mặt đã bị thanh niên Đại Hạ đáng sợ này tóm được, không có chút sức lực phản kháng?

"Ai sai mày đến tấn công sư tỷ tao?"

Diệp Hi Hòa biết mục tiêu của người này là Long Lăng Vân, nhưng vì hắn đi theo, đến hắn cũng muốn ném bom, nhất định phải trừng phạt!

"Người Đại Hạ, thả anh ta ra!"

Đột nhiên, lúc này, phía sau nóc toàn nhà có hai bóng người đằng đằng sát khí đi ra.

Khí tức của hai người này rõ ràng mạnh hơn người đàn ông cầm súng phóng tên hoả rất nhiều. Trong đó có một kẻ cao to lực lưỡng, hoành tráng, toàn thân cơ bắp vạm vỡ, tràn đầy sức mạnh.

Người còn lại trông giống người Ấn Độ, bên trên quận một chiếc khăn, bên dưới là một chiếc váy xòe, chân để trần, làn da toàn thân màu đồng.

Hai kẻ này lần lượt là Kurt, cao thủ Thái Đấu 2 sao, xếp thứ 271 trên Ngân Bảng! Kẻ còn lại là Dujean, cao thủ Thái Đấu 3 sao, xếp thứ 266 trên Ngân Bảng!

"Kurt, Dujean, mau cứu tao với! Tên này là quái vật Đại Hạ!"

Người đàn ông dùng súng tên lửa vội vàng cầu cứu.

"Barney, bọn tao đã thấy rồi, mày đúng là phế vật!"

Kurt nói một câu khinh thường, sau đó hắn ta tung quả đấm thép to như cái bát về phía với Diệp Hi Hòa: "Thanh niên, thả Barney ra, để tao làm đối thủ của mày!"

Diệp Hi Hòa dùng chân đá Barney một cái khiến hai chân hắn ta bê bết máu sau đó ném xuống đất.

Barney chỉ còn lại một nửa cơ thể, ngã xuống đất, gào khóc la hét như một con lợn bị giết thịt.

Đồng tử của Kurt và Dujean co lại, Kurt tức giận nói: "Hay cho một con khỉ da vàng không biết trời cao đất dày là gì, có phải mày không thường tao không? Tiếp chiêu!!"

Hắn ta đánh một cú pháo quyền hung hãn về phía Diệp Hi Hòa!

Nơi nào nó đi qua, kình khí gào thét, thậm chí thổi không khí thành chân không!

Tuy nhiên, ngay khi cú đấm này giáng xuống trước mặt Diệp Hi Hòa đã bị hắn xòe năm ngón tay ra và túm lấy.

Không ổn rồi!

Kurt kinh hãi, biết sắp xảy ra chuyện, người đàn ông Đại Hạ nhìn như bình thường này lại có thực lực phi thường!

Hắn ta muốn rút lui, nhưng đã Diệp Hi Hòa đánh một chưởng và biến nắm đấm của hắn ta thành sương máu!

Sau đó, Diệp Hi Hòa lại đá một cái, làm vỡ bàng quang của Kurt, cơn đau khiến Kurt muốn đến gặp tổ tiên mười tám đời của mình!

Sau khi được Diệp Hi Hòa buông ra, hắn ta một tay che háng, điên cuồng nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy thà chết đi còn hơn, cảm giác này thật sự không phải là thứ mà con người có thể chịu đựng!

Sở dĩ Diệp Hi Hòa nhẫn nhịn không đánh tên này ra bã là vì hắn muốn đợi Long Lăng Vân tới, có thể tra hỏi!

Bụp bụp bụp!

Lúc này, Dujean nhìn thấy Diệp Hi Hòa dùng một chân đá phế Kurt, vẻ mặt gã không còn bình tĩnh được nữa.

"Allah tại thượng, Phật tổ phù hộ, Giêsu Kitô, rốt cuộc mày là thứ quái quỷ gì vậy?"

Gã sợ hãi lùi lại hai bước, nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt cảnh giác.

Diệp Hi Hòa tát một cách không khách khí khiến hắn ta ngã nhào xuống đất.

Một cao thủ ba sao như hắn ta, ngay cả tư cách giao thủ với Diệp Hi Hòa cũng không có, nửa khuôn mặt toàn là máu và thịt, da rách thịt nát!

Đúng lúc này, Diệp Hi Hòa nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu lại liền nhìn thấy Long Lăng Vân đi tới.

Trên sân thượng của tòa nhà cao, vị sư tỷ này mặc một chiếc váy trắng tung bay trong gió, để lộ cặp đùi trắng như tuyết và đôi chân thon đẹp, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thế, xinh đẹp mê người.

"Sư tỷ, những người này đều là nhắm vào tỷ, giao cho tỷ." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.

Ánh mắt Long Lăng Vân trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu: "Sư đệ, cẩn thận!!"
Chương 44: Diệp Hình Vũ bị bắt cóc?

Lời nói y hệt với giọng điệu gần như giống nhau được nói ra từ trong miệng hai người quan tâm nhau.

Diệp Hi Hòa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết lúc nào tên người Ấn còn nửa cái mạng đang cầm quả bom mini sắp nổ trong tay!

“Lại là trò này à?”

Diệp Hi Hòa thua một lần cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để gã đạt được ý nguyện, hắn tiến lên đá bay cánh tay Dujean thành xương máu, sau đó nhặt quả bom mini lên, hời hợt bóp nát.

Quả bom mini được chế tạo đặc biệt có sức nổ kinh người, nhưng ở trong tay Diệp Hi Hòa thì lại như viên phấn bị bóp thành bụi, ngay cả tư cách nổ tung cũng không có.

“Amen!!!”

Dujean nhìn thấy cảnh tượng này thì trực tiếp cầu nguyện trời xanh, hai mắt trợn tròn rồi bị dọa xỉu.

Ngay cả Long Lăng Vân đi tới từ phía sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh hãi không thôi!

Cô ấy là nữ chiến thần, nhưng khi tự ngẫm lại thì cũng không làm được chuyện dùng tay không bóp nát một quả bom mini như Diệp Hi Hòa!

Cho dù có thể thì cô ấy cũng không thể ung dung bình thản, nhẹ nhàng như Diệp Hi Hòa!

Bây giờ cô ấy mới nhớ tới câu nói của Yêu Cơ về vị sư đệ này, mặc dù lên núi muộn và xuống núi sớm, tổng cộng mới ba năm.

Nhưng những thứ hắn học trong ba năm này chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn so với chín vị sư tỷ cộng lại, cho nên hiện tại Long Lăng Vân không dám tưởng tượng rốt cuộc Diệp Hi Hòa đã mạnh đến mức nào!

“Sư đệ, nếu đệ vào quân đội bọn tỷ, thì sau này ở Đại Hạ rộng lớn nào có kẻ địch dám tới đánh?”

Long Lăng Vân hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa nói.

“Sư tỷ, tỷ biết thân phận của bọn họ không?” Diệp Hi Hòa hỏi.

“Không biết.”

Long Lăng Vân lắc đầu.

Với địa vị của cô ấy thì có rất nhiều người muốn giết cô ấy, cho dù là trong nước hay là nước ngoài.

Nhưng người dám giết cô ấy lại không nhiều như vậy, cho nên rất dễ trong việc điều tra!

“Sư đệ, tỷ sẽ dẫn bọn họ về tra hỏi nghiêm khắc nên tất nhiên sẽ biết ai muốn làm hại tỷ, chỉ là...”

Long Lăng Vân có hơi tiếc nuối nói: “Tỷ nói muốn dẫn đệ đi ăn cơm để mở tiệc cho đệ, kết quả lại phải khiến đệ ra mặt giúp sư tỷ, sư tỷ có lỗi với đệ.”

“Không phải sư tỷ đã nói giữa chúng ta không cần phải nói câu cảm ơn sao? Ăn cơm là chuyện nhỏ, đầu tiên chúng ta phải kéo thủ phạm thật sự ở phía sau tấm màn ra, dám ra tay với nữ chiến thần thì đây là tội chết!!” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

“Ừm, tỷ sẽ lập tức điều tra sau khi quay về, ngoài ra đệ hãy yên tâm về phố, sư tỷ sẽ cho người giải quyết hậu quả thật tốt. Sư đệ, đệ phải nhớ lần này sư tỷ nợ đệ một bữa cơm, lần sau sẽ đền bù cho đệ gấp đôi!”

Long Lăng Vân trịnh trọng nói.

“Không dám.”

Diệp Hi Hòa cũng không dài dòng, hắn giao nơi này cho Long Lăng Vân như vậy là đủ rồi, sau đó quay người rời đi.

“Sư đệ!”

Bỗng nhiên Long Lăng Vân kêu lên.

“Sao vậy?”

“Nhớ rõ phải thường xuyên liên lạc với sư tỷ, kết bạn Wechat với sư tỷ, nếu đệ có gặp chuyện gì thì có thể tìm sư tỷ!” Long Lăng Vân dặn dò.

Diệp Hi Hòa khẽ gật đầu, lập tức xin số điện thoại của Long Lăng Vân.

“Tên nhóc thúi này!”

Long Lăng Vân đỏ mặt nhìn Diệp Hi Hòa đi xa, lúc này cô ấy mới lấy điện thoại ra gọi điện cho phó quan của mình, để cô ấy dẫn người tới áp giải ba tên tàn phế, rồi cùng nhau giải quyết chuyện phố ẩm thực.

Mà lúc này, cô ấy suy nghĩ rồi mở nhóm Wechat ra, gửi tin nhắn: “Hôm nay muội đã gặp sư đệ! Không lừa mấy tỷ, đệ ấy đẹp trai ngất ngây, đẹp muốn chết, đệ ấy khiến trái tim muội rạo rực luôn đó!”

“Xem ra sư tôn nói không sai, đệ ấy thật sự là đứa con của Trời, bây giờ muội đã xác thực chuyện này.”

Nhóm Wechat im lặng một lúc lâu.

Có người trả lời: “Gửi ảnh đi.”

“Không có! Muội làm quen với cậu ấy vui đến mức quên chụp hình mất rồi!”

“Con bé Long Lăng Vân này, muội ăn mảnh đúng không? Muội có phương thức liên lạc của sư đệ không?”

“Cũng không có, hình như cậu ấy không có điện thoại...”

Long Lăng Vân gõ chữ bằng bàn tay ngọc ngà.

“Sư đệ sống thảm như vậy sao? Vậy tại sao muội lại không mua cho đệ ấy một cái?”

“Cửu sư tỷ như muội thật sự không xứng với chức vụ, nếu tỷ ở Giang Đông thì đã nâng niu bảo vệ sư đệ, có thể hôn hít, lại có thể bạch bạch bạch, ai có thể hiểu tấm hân tình này của tỷ chứ...”

“Bát sư tỷ, tỷ đừng đến đây, nếu không muội sẽ vô dụng sao? Hơn nữa muội mới biết đệ ấy vừa xuống núi nên ngay cả điện thoại cũng không có...”

“Lăng Vân, bây giờ sư đệ ở Giang Đông của muội, là đang ở trong phạm vi quản lý của muội.”

Bỗng nhiên, một dòng chữ lạnh lùng được đánh ra: “Vậy muội phải chăm sóc, bảo vệ đệ ấy thật tốt bằng mọi giá!”

“Nếu muội thấy bản thân mình không thể giải quyết phiền phức thì phải liên lạc với bọn tỷ mọi lúc, có chúng ta ở đây, cho dù tiểu sư đệ phá thủng bầu trời thì bọn tỷ cũng có thể chịu trách nhiệm giúp đệ ấy!”

“Vâng! Tứ sư tỷ, muội đã hiểu!”

“Ừm, sau này có tin tức của tiểu sư đệ thì hãy nhắn vào trong nhóm, bọn tỷ cũng muốn hiểu rõ đệ ấy hơn.”

“Được rồi, Tứ sư tỷ, muội cam đoan chờ đến khi các tỷ gặp đệ ấy thì cũng sẽ bị đệ ấy thu hút, thằng nhóc đó có sức quyến rũ rất cao, là sự tồn tại khiến phụ nữ sa vào hố đó nha...”

Long Lăng Vân mỉm cười, gương mặt cô ấy ngọc hồng hào đẹp như hổ phách.

Sau khi Diệp Hi Hòa rời khỏi phố ẩm thực thì tùy tiện đi vào cửa hàng điện thoại mua một cái điện thoại, hắn đã nhớ kỹ số điện thoại của Long Lăng Vân.

Sau đó hắn mua mấy cái bánh bao, ăn thật no rồi quay về biệt thự nhà họ Diệp.

Lúc đầu khi hắn đi ra ngoài thì hắn rất nhớ Diệp Hình Vũ đang ở trong nhà.

Nếu như Tiểu Vũ đã tỉnh dậy thì hắn cũng phải hỏi về chuyện của chiếc hộp vuông màu đen.

Nhưng vừa mới tiến vào cửa thì phát hiện có điều bất thường!

Trước cửa có dấu vết đánh nhau.

Nhìn vào bên trong thì chỉ thấy đám vệ sĩ đều có cái đầu một nơi cái thân một nẻo, chết cực kỳ thê thảm, máu chảy đầy đất!

Không ổn rồi!!

Trong lòng Diệp Hi Hòa có dự cảm bất thường, lập tức chạy vào trong.

Đúng vào lúc này, bên trong cũng có một bóng hình già nua chạy ra, chính là Tống cung phụng!

“Diệp thiếu, không xong rồi!! Tiểu thư, còn có Diệp tiểu thư đã bị bắt cóc!!”

Tống cung phụng vừa nhìn thấy Diệp Hi Hòa thì gương mặt lập tức trắng bệch.

“Bắt cóc? Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

“Tôi không biết! Tôi vừa tới đây không lâu, sau khi đi vào nhà họ Diệp thì lập tức thấy thi thể nằm trên mặt đất, mà tôi xông vào trong tìm kiếm khắp nơi thì cũng không tìm thấy tiểu thư và Diệp tiểu thư đâu, chỉ phát hiện ra cái này!”

Tống cung phụng vội vàng lấy một tờ giấy ra đưa cho Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa cầm tờ giấy ra xem, chỉ thấy phía trên viết một dòng chữ: “Diệp Hi Hòa, nếu mày vẫn còn mạng sau khi trở về từ quân đội và muốn cứu hai người phụ nữ của mày thì lập tức tới Huyết Đao Môn, bọn tao chờ mày!”

Huyết Đao Môn!!

Diệp Hi Hòa nhớ rõ trước đó khi hắn tiêu diệt Khô Lâu Đường, giết Đổng Thiên Đao thì đối phương tự xưng mình là người của Huyết Đao Môn!

Bây giờ, là môn phái này dám đến đây trả thù à?!

Muốn chết!!

Sát khí quanh người hắn sắp phun trào, nhất là khi nghĩ tới việc cách đây không lâu hắn còn lập lời thề máu trong nghĩa trang, hắn thề ở trước bia mộ của chú hai và thím hai rằng sẽ không để Tiểu Vũ bị tổn thương, kết quả Tiểu Vũ đã bị bắt cóc!

Hắn siết chặt tờ giấy, không nói hai lời đã muốn phóng ra ngoài.

Tống cung phụng thấy thế thì vội vàng đuổi theo, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, một đám khách không mời mà đến tiến vào trong!
Chương 45: Thẳng tay tàn sát Huyết Đao Môn

Đám người tới từ bên ngoài này là của Quỷ Y Môn do đại trưởng lão Ô Diệp dẫn đầu.

Hiện tại Ô Diệp là người có chuyện vui nên tinh thần thoải mái, trước đây khi ông ta quay về môn phái thì phải làm việc theo lời của Diệp Hi Hòa, trực tiếp dùng chân khí trong lòng bàn tay mình đập chết chưởng môn!

Sau đó, ông ta thuận lợi thế chỗ chưởng môn, bây giờ ông ta làm theo lời dặn dò của Diệp Hi Hòa là mang theo số thuốc Tây Tạng của những môn phái đó tới đưa cho hắn.

Chỉ là ông ta không ngờ khi vừa tiến vào trong đã phát hiện có điều bất thường, dưới mặt đất đều là xác chết mà trên người vị Diệp thiếu này thì sát khí ngụt trời.

“Diệp thiếu, chuyện này... Đây là... ?”

Diệp Hi Hòa nhìn thấy đám người Ô Diệp thì càng tức giận!

Hắn cần thuốc Tây Tạng của môn phái này là để cho Tiểu Vũ ngâm nước thuốc, hiện tại không thấy Tiểu Vũ ở đâu thì dùng số thuốc này để làm mẹ gì?

“Diệp thiếu, tôi đã làm theo lời dặn của ngài là mang những loại thuốc Tây Tạng của môn phái chúng tôi tới đây, nhưng... có phải tôi tới không đúng lúc không?”

Ô Diệp cũng cảm thấy mình không có mắt nhìn, sợ hãi hỏi.

“Đặt thuốc xuống, tôi có việc muốn hỏi ông!” Diệp Hi Hòa âm u nói.

“Vâng!”

Ô Diệp vẫy tay một cái, lập tức bảo đệ tử sau lưng mình kéo ra tất cả số thuốc Tây Tạng.

Thế mà ông ta còn chở số thuốc đó bằng xe bò, đủ tám cái xe bò, mỗi một chiếc xe bò đều chất đầy dược liệu, xem ra Ô Diệp thật sự không dám giở trò.

“Diệp thiếu, ngài còn lời dặn dò nào không? Mời ngài cứ nói!”

Sau khi Ô Diệp thấy các đệ tử đã đưa thuốc Tây Tạng tới thì thận trọng hỏi Diệp Hi Hòa.

“Ngươi có biết môn phái Huyết Đao Môn này ở đâu không?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

Ô Diệp nghe vậy hơi sửng sốt: “Biết! Đây là một trong những môn phái mạnh nhất ở gần Tân Hải, có sở trường trong việc dùng đao, bình thường cũng bắt nạt Quỷ Y Môn chúng tôi không ít lần, tại sao Diệp thiếu lại hỏi cái này?”

“Bớt nói nhảm, dẫn đường!”

“Vâng!”

Ô Diệp thầm cảm thấy khó hiểu, không rõ Huyết Đao Môn đã làm gì chọc giận Diệp Hi Hòa rồi.

Nhưng mà ông ta biết, Huyết Đao Môn rất đáng sợ, nghe đồn người trong môn phái đó toàn bọn lòng lang dạ sói, giết người như ngóe!

Nhất là tục truyền nói trong môn phái đó còn có rất nhiều cao thủ cấp Thái Đấu, lôi một người ra là đủ đẫm máu!

Cho nên Ô Diệp thật sự không biết lần này ông ta dẫn Diệp Hi Hòa tới chỗ đó thì còn có bình an quay về không, không làm được thì dữ nhiều lành ít…

Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe chạy tới.

Sau khi chiếc xe dừng lại, Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn và vài người cấp cao ở nhà họ Lâm đều vội vã xuống xe.

“Diệp thiếu, đã có chuyện gì xảy ra vậy, tôi nghe Tống cung phụng nói, Chỉ Huyên và em gái của cậu bị bắt cóc?”

Lâm Trường Dần vừa tiến vào đã lo lắng hỏi.

“Đến đúng lúc đấy, lên xe!”

Diệp Hi Hòa cũng không nói nhảm mà trực tiếp kéo Ô Diệp lên xe, để ông ta chỉ đường tới Huyết Đao Môn!

Trên xe.

Lâm Trường Dần và người nhà họ Lâm nghe thấy tình huống của Lâm Chỉ Huyên từ trong miệng Tống cung phụng thì âm thầm lo lắng không thôi.

Trước đây bọn họ chưa từng được nghe nói về Huyết Đao Môn này, nhưng thấy người ta sợ hãi khi nghe thấy cái tên này thì chắc là môn phái cũng đáng gờm!

“Gia chủ, ngài muốn hiểu rõ mọi việc sao, lần này Chỉ Huyên thật sự bị liên lụy bởi tàn dư của nhà họ Diệp, nếu không tại sao cô ấy lại bị Huyết Đao môn bắt cóc? Bản thân chúng ta không có mối thù nào với Huyết Đao Môn cả!”

Trong dãy ghế phía sau có một người nhà họ Lâm thủ thỉ với Lâm Trường Dần.

“Không sai, tôi đã đoán rằng thiếu gia nhà họ Diệp coi trời bằng vung, sớm muộn gì sẽ dẫn đến tai họa lớn, quả nhiên có kẻ thù lớn mạnh tìm tới trước cửa!”

“Nhà họ Lâm chúng ta thật sự phải rạch rõ giới hạn với loại người này sao, nhất là khi không biết hai ngày sau nghĩa trang nhà cậu ta sẽ như thế nào, làm không tốt thì cho dù cậu ấy bất tử thì sau này cũng đổ máu nơi nghĩa trang, nhà họ Lâm chúng ta không thể gặp nạn theo như vậy được!”

“Gia chủ, ngài...”

“Câm miệng!!!”

Lâm Trường Dần lạnh lùng gầm lên, nói: “Lần này là bản thân Chỉ Huyên tự muốn qua đó chăm sóc cho em gái của Diệp thiếu thay cho Tống cung phụng!”

“Mà chuyện này, cũng là ý định của tôi!”

“Nếu như các cậu có ai dám có dị nghị với quyết định bảo vệ Diệp thiếu của tôi thì từ giờ phút này trở đi phải cút khỏi nhà họ Diệp này, nhà họ Diệp không cần loại ăn cháo đá bát, tham sống sợ chết này!”

Những người trong dòng họ nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Dần thì mới không dám mở miệng nữa, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ.

Mà nhị gia Lâm Ngọc Sơn thì không hề mở miệng từ đầu đến cuối.

Ông ta biết đại ca mình rất cảm kích khi Diệp Hi Hòa cứu ông ấy, nhưng với tình huống ông ấy ủng hộ Diệp Hi Hòa vô điều kiện, thậm chí còn cược cả dòng họ lên người Diệp Hi Hòa thì ông ta cũng không dám cam đoan chuyện đó hoàn toàn là đúng.

Hiện tại ông ta không thể nói cái gì, bởi vì ông cũng không thể nhìn thấu sức mạnh của Diệp Hi Hòa.

Đúng lúc mượn cơ hội lần này để xem biểu hiện của thiếu gia nhà họ Diệp, nếu như hắn thật sự có thể giết tất cả mọi người trong Huyết Đao Môn, vậy thì sau này chuyện lấy lòng hắn vô điều kiện của nhà họ Lâm là hành động sáng suốt!

Rất nhanh, ba mươi phút sau, đoàn xe phóng nhanh như chớp rời khỏi vùng ngoại ô Tân Hải, đi tới một ngọn núi.

Ngọn núi này có cảnh vật nguyên thủy, chưa từng bị khai phá nên đường lên núi cũng chỉ có một đường.

Sau khi đoàn xe chạy lên núi thì nhanh chóng thấy sơn môn đứng sừng sững ghi ba chữ “Huyết Đao Môn” to oạch ở giữa sườn núi!

Ba chữ này có màu đỏ như máu, xem ra có người đã dùng đao pháp khắc lên, để cho người ta có cảm giác cực kỳ hùng hồn và ngang ngược, tràn đầy áp bức!

Theo việc đoàn xe dừng lại thì vài đệ tử trong Huyết Đao Môn lập tức hiện thân, đi ra ngoài.

“Kẻ nào vậy? Dám lỗ mãng với Huyết Đao Môn bọn tao? Chán sống rồi sao?”

Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp xuống xe, tát một cái lập tức biến những người đó thành máu thịt, chỉ chừa lại một người!

“Bảo chưởng môn mấy người cút ra đây gặp tôi! Không phải bắt hai người phụ nữ của tôi để tôi tới đây à? Thả người ra ngay lập tức, Diệp Hi Hòa này đến rồi!”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

Đệ tử còn sót lại của Huyết Đao Môn sợ hãi tè ra quần.

Gã vạn lần không nghĩ tới Diệp Hi Hòa sẽ ra tay ác như vậy, đập bay sáu sư huynh sư đệ vừa đối mặt với hắn không còn sót lại hạt bụi.

“Anh, anh chính là Diệp Hi Hòa?”

Tên đệ tử này hoảng sợ lùi về sau hai bước, lập tức mạnh mồm: “Tốt! Anh chờ ở đây, tôi đi báo cáo với chưởng môn!”

Nói xong, gã tè ra quần trốn vào sơn môn.

Lúc trước khi sư huynh béo và sư huynh gầy quay về, đúng là đã nói Tân Hải có một người tên là Diệp Hi Hòa có thể sẽ đến tìm môn phái này.

Nhưng bọn họ cũng đã nói có thể hắn không tới được, dù sao dương như quân đội đã điều động lệnh bắt giữ hắn.

Không ngờ Diệp Hi Hòa đã tới đây trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa vừa đến đã cho gã thấy bản lĩnh giết người không chớp mắt cực kỳ khủng bố!

“Diệp thiếu, ngài đang rung cây dọa khỉ sao? Nhưng Huyết Đao Môn này tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao tiểu thư và Diệp tiểu thư ra đâu...” Tống cung phụng đi lên lo lắng nói.

“Anh nhớ kỹ rằng hôm nay tôi sẽ tàn sát cả Huyết Đao Môn, ngay cả chó gà cũng không tha!!!”

Cả cơ thể Diệp Hi Hòa phun trào sát khí khắp trời!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Thần Võ Thiên Tôn
Võ Đạo Tông Sư
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom