Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209: Tin đồn tộc Ám Dạ
Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng thành Vong Cổ cũng bình yên trở lại.
Nơi nào có người thì nơi ấy sẽ có lời đồn đại.
Một là về thần bịp, một là về Triệu Bân.
Hai người bọn họ đã trở thành chủ đề bàn tán sau giờ cơm nước của người đời.
Chỉ là không biết, nếu như bọn họ biết thần bịp và Triệu Bân là một thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Phía bên kia, Triệu Bân đã trở về cửa hàng binh khí rồi tự đóng cửa phòng.
Mặc dù Nghiêm Khang bị gài một vố nặng ở buổi đấu giá, nhưng hắn ta vẫn còn rất nhiều tài sản. Về cơ bản thì tất cả những thứ hắn ta kiếm được trên buổi đấu giá đều mang trên người.
Trước trận đấu, hắn ta không hề biết đến điều này.
Hắn ta không biết, nhưng Nguyệt Thần lại biết, chính vì vậy mới có vụ cá cược kia.
Làm thịt một mình hắn ta là có cái ăn vài năm.
“Thanh kiếm bạc này không tệ, dùng nó luyện Tử Tiêu vậy!”
“Khối ngọc bội này, ngọc Tuệ Tâm?”
“Hay cho Thiên Lan Bạch Kim Châu, với khối lượng này cũng phải đáng giá mấy vạn!”
Thiếu chủ Triệu gia đúng là có mắt nhìn, bảo vật cướp được từ Nghiêm Khang có nguồn gốc gì, tiếng tăm ra sao thì hắn đều rõ.
Tóm lại, thu hoạch tương đối khá.
“Ta nói này thiếu gia, lấy được ngân phiếu nhiều tiền như vậy, ngài không định mời chúng ta một bữa sao?”, bên ngoài gác xép vang lên giọng nói thô kệch của Lỗ Mãng, bọn thị vệ cũng kêu ầm lên. Trận đấu ngoài thành kia, họ cũng đã chứng kiến, khi Triệu Bân đánh bại Nghiêm Khang thì đúng là không kém cỏi hơn chút nào, nếu không thể nói trước đây hắn là thiếu chủ Triệu gia, không nói thì thôi nhưng nói ra lại khiến người khác kinh ngạc.
Kẹt kẹt!
Cửa sổ mở ra, kèm theo đó là một tờ ngân phiếu: một ngàn lượng.
Sau đó, là tiếng cười của Triệu Bân: “Mang hết rượu và thức ăn ngon lên!”
“Có ngay!”
Lỗ Mãng tiến lên, nhận lấy ngân phiếu, chào hỏi đám thị vệ rồi đi ra khỏi sân. Gã đánh xe ngựa, có tiền thì phải ăn mấy thứ mà ngày thường không được ăn, cũng phải uống loại rượu bình thường không được uống, cứ như vậy đi! Đi theo ông chủ thoải mái, được nhận đãi ngộ tốt vô cùng.
Hôm nay, người trong cửa hàng binh khí Triệu gia cực kỳ bắt mắt.
Trên cả con phố, có rất nhiều người chỉ trỏ, bàn tán. Nhưng những người đó cũng không phải nói bọn họ mà là nói Triệu Bân, mấy hôm trước hắn vẫn chỉ là tên phế vật, mấy hôm sau đã trở thành kỳ tài có một không hai, đánh bại cả thiếu chủ Huyết Ưng, ai còn dám khinh thường hắn chứ. Từ đó người của cửa hàng binh khí cũng được hưởng ké, ánh mắt người khác nhìn bọn họ cũng như vậy.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Cửa hàng binh khí đóng cửa sớm, sân sau nồng nặc mùi rượu và thịt.
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập vui vẻ trở về, cùng nhau đến phủ thành chủ tống tiền nên được kha khá lợi ích. Ngược lại, thằng nhóc tóc tím lại mang mặt mũi bầm dập trở về, có lẽ là do không thể nói chuyện đàng hoàng với Dương Hùng nên bị Dương Hùng đánh cho một trận, may mà Xích Yên là nữ, nếu không thì cũng sẽ bị xử lý cùng nhau.
“Nào, vì nhân tài nhà chúng ta, hãy cùng nâng cốc!”
Thằng nhóc mập gào to một tiếng, dùng hai chữ này để hình dung Triệu Bân là thích hợp nhất rồi: đánh nhau gây gổ, phá nhà rồi cho nổ lầu, la lối chửi bới, lừa đảo,... nhân tài toàn năng, tinh thông tất cả mọi thứ
“Nói bé thôi nào!”
Triệu Bân hít sâu một hơi, lời nói khá thấm thía, giả ngầu rất đạt.
“Chào, ở đây hết à?”
Khi mọi người đang nói chuyện, một bóng người trèo tường tiến vào, kẻ này ăn mặc luộm thuộm xuề xòa, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nhìn kỹ thì đó chính là Lâm Tà của tộc Thiên Dương.
Sau hắn ta, từng người một trèo tường đi vào, chẳng ai chịu đi cửa chính.
Đó đều là con cháu gia tộc lớn.
Hơn nữa, đều là người cùng một chiến tuyến với tộc Thiên Dương, họ vẫn chưa đi là bởi vì muốn đến uống rượu, cũng muốn đến gần nhân tài Triệu Bân để xem xét.
Vẫn còn người ở bên ngoài nhưng không vào.
Chính là thiếu chủ thành Thanh Phong - Thanh Dao, cô ấy lặng lẽ quan sát khoảng mấy giây rồi mới nhẹ nhàng biến mất dưới ánh trăng.
“Tên mập, sao ngươi lại đen thế này?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Nha đầu, chẳng lẽ ngươi là nhóc hám tiền mơ mộng hão huyền trong truyền thuyết?”
“Cút!”
Sân nhỏ vốn dĩ rất náo nhiệt, sau đó lại thêm một nhóm người tiến vào thì lại càng thêm ồn ào.
Không hề thiếu tiếng nói cười, tiếng chửi mắng cũng rất nhiều.
“Mọi người có biết không? Tộc Ám Dạ bị cướp trên đường trở về đó!”
Những lời này là Lâm Tà chính nói với Triệu Bân.
Thật ra ở đây không có ai là người bình thường cả, gần như tất cả đều đã nghe thấy hết.
Nói đến tộc Ám Dạ thì không thể không nhắc tới Hoa Đô. Trong buổi đấu giá, tên này khá ư là bá đạo khí phách, đập hai trăm vạn lượng vào Thiên Vũ đan, nói chính xác hơn, là bị thần bịp gài phải bỏ ra tới hai trăm vạn, đêm đấu giá đó xong là lặng lẽ rời khỏi thành Vong Cổ.
Hắn ta bị cướp hoàn toàn là chuyện nằm trong dự đoán.
Trong buổi đấu giá, không ai dám cướp của người tộc Ám Dạ, đi ra khỏi thành Vong Cổ thì chưa chắc đâu! Giết người cướp của là chuyện thường xảy ra, đằng này còn là một viên Thiên Vũ đan.
Những người âm thầm theo dõi tộc Ám Dạ có lẽ cũng không ít.
“Có biết thủ phạm là ai không?”, Triệu Bân nhỏ giọng hỏi.
“Có trời mới biết!”, Lâm Tà nhấp một ngụm rượu: “Trưởng lão tộc ta đã tới đó xem qua. Chậc chậc chậc, một chữ thảm còn không thể hình dung! Toàn là thi thể của võ tu cảnh giới Địa Tạng, không dưới mười mấy người, những người khác là cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao, có tới mấy trăm người, khu rừng đó đã trở thành một khu rừng tan hoang, thành cánh rừng máu rồi”.
“Kinh khủng đến vậy sao?”
Triệu Bân thở dài, khoảng mấy trăm người cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao, còn có cả võ tu cảnh giới Địa Tạng.
Trận hỗn chiến đó có lẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ.
“Đáng tiếc, không thấy thi thể của Hoa Đô!”. Một tên con cháu gia tộc lớn khác chen miệng nói: “Có lẽ hắn đã trốn được, hoặc cũng có thể bị người khác giết hủy thi diệt tích!”
“Không biết là ai may mắn như vậy ta?”, thằng nhóc tóc tím sờ sờ cằm, nghĩ tới Thiên Vũ đan, ánh mắt liền rạng rỡ lên, một viên đan dược nhỏ thôi nhưng lại có ý nghĩa rất lớn.
“E rằng không đơn giản như vậy!”
Lão mập vuốt râu đầy ẩn ý.
“Biết rõ là đấu giá Thiên Vũ đan, sao tộc Ám Dạ có thể không chi viện kịp chứ!”, Chư Cát Huyền Đạo nói.
Xong việc, ông ta còn nói thêm một câu: “Đêm đó, hai bọn ta cũng có mặt”.
Má ơi! Ngay khi vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn sang bên cạnh.
Cũng đúng, lão mập cũng là cảnh giới Địa Tạng, mà còn là đỉnh cao.
Nơi nào có người thì nơi ấy sẽ có lời đồn đại.
Một là về thần bịp, một là về Triệu Bân.
Hai người bọn họ đã trở thành chủ đề bàn tán sau giờ cơm nước của người đời.
Chỉ là không biết, nếu như bọn họ biết thần bịp và Triệu Bân là một thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Phía bên kia, Triệu Bân đã trở về cửa hàng binh khí rồi tự đóng cửa phòng.
Mặc dù Nghiêm Khang bị gài một vố nặng ở buổi đấu giá, nhưng hắn ta vẫn còn rất nhiều tài sản. Về cơ bản thì tất cả những thứ hắn ta kiếm được trên buổi đấu giá đều mang trên người.
Trước trận đấu, hắn ta không hề biết đến điều này.
Hắn ta không biết, nhưng Nguyệt Thần lại biết, chính vì vậy mới có vụ cá cược kia.
Làm thịt một mình hắn ta là có cái ăn vài năm.
“Thanh kiếm bạc này không tệ, dùng nó luyện Tử Tiêu vậy!”
“Khối ngọc bội này, ngọc Tuệ Tâm?”
“Hay cho Thiên Lan Bạch Kim Châu, với khối lượng này cũng phải đáng giá mấy vạn!”
Thiếu chủ Triệu gia đúng là có mắt nhìn, bảo vật cướp được từ Nghiêm Khang có nguồn gốc gì, tiếng tăm ra sao thì hắn đều rõ.
Tóm lại, thu hoạch tương đối khá.
“Ta nói này thiếu gia, lấy được ngân phiếu nhiều tiền như vậy, ngài không định mời chúng ta một bữa sao?”, bên ngoài gác xép vang lên giọng nói thô kệch của Lỗ Mãng, bọn thị vệ cũng kêu ầm lên. Trận đấu ngoài thành kia, họ cũng đã chứng kiến, khi Triệu Bân đánh bại Nghiêm Khang thì đúng là không kém cỏi hơn chút nào, nếu không thể nói trước đây hắn là thiếu chủ Triệu gia, không nói thì thôi nhưng nói ra lại khiến người khác kinh ngạc.
Kẹt kẹt!
Cửa sổ mở ra, kèm theo đó là một tờ ngân phiếu: một ngàn lượng.
Sau đó, là tiếng cười của Triệu Bân: “Mang hết rượu và thức ăn ngon lên!”
“Có ngay!”
Lỗ Mãng tiến lên, nhận lấy ngân phiếu, chào hỏi đám thị vệ rồi đi ra khỏi sân. Gã đánh xe ngựa, có tiền thì phải ăn mấy thứ mà ngày thường không được ăn, cũng phải uống loại rượu bình thường không được uống, cứ như vậy đi! Đi theo ông chủ thoải mái, được nhận đãi ngộ tốt vô cùng.
Hôm nay, người trong cửa hàng binh khí Triệu gia cực kỳ bắt mắt.
Trên cả con phố, có rất nhiều người chỉ trỏ, bàn tán. Nhưng những người đó cũng không phải nói bọn họ mà là nói Triệu Bân, mấy hôm trước hắn vẫn chỉ là tên phế vật, mấy hôm sau đã trở thành kỳ tài có một không hai, đánh bại cả thiếu chủ Huyết Ưng, ai còn dám khinh thường hắn chứ. Từ đó người của cửa hàng binh khí cũng được hưởng ké, ánh mắt người khác nhìn bọn họ cũng như vậy.
Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.
Cửa hàng binh khí đóng cửa sớm, sân sau nồng nặc mùi rượu và thịt.
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập vui vẻ trở về, cùng nhau đến phủ thành chủ tống tiền nên được kha khá lợi ích. Ngược lại, thằng nhóc tóc tím lại mang mặt mũi bầm dập trở về, có lẽ là do không thể nói chuyện đàng hoàng với Dương Hùng nên bị Dương Hùng đánh cho một trận, may mà Xích Yên là nữ, nếu không thì cũng sẽ bị xử lý cùng nhau.
“Nào, vì nhân tài nhà chúng ta, hãy cùng nâng cốc!”
Thằng nhóc mập gào to một tiếng, dùng hai chữ này để hình dung Triệu Bân là thích hợp nhất rồi: đánh nhau gây gổ, phá nhà rồi cho nổ lầu, la lối chửi bới, lừa đảo,... nhân tài toàn năng, tinh thông tất cả mọi thứ
“Nói bé thôi nào!”
Triệu Bân hít sâu một hơi, lời nói khá thấm thía, giả ngầu rất đạt.
“Chào, ở đây hết à?”
Khi mọi người đang nói chuyện, một bóng người trèo tường tiến vào, kẻ này ăn mặc luộm thuộm xuề xòa, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Nhìn kỹ thì đó chính là Lâm Tà của tộc Thiên Dương.
Sau hắn ta, từng người một trèo tường đi vào, chẳng ai chịu đi cửa chính.
Đó đều là con cháu gia tộc lớn.
Hơn nữa, đều là người cùng một chiến tuyến với tộc Thiên Dương, họ vẫn chưa đi là bởi vì muốn đến uống rượu, cũng muốn đến gần nhân tài Triệu Bân để xem xét.
Vẫn còn người ở bên ngoài nhưng không vào.
Chính là thiếu chủ thành Thanh Phong - Thanh Dao, cô ấy lặng lẽ quan sát khoảng mấy giây rồi mới nhẹ nhàng biến mất dưới ánh trăng.
“Tên mập, sao ngươi lại đen thế này?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Nha đầu, chẳng lẽ ngươi là nhóc hám tiền mơ mộng hão huyền trong truyền thuyết?”
“Cút!”
Sân nhỏ vốn dĩ rất náo nhiệt, sau đó lại thêm một nhóm người tiến vào thì lại càng thêm ồn ào.
Không hề thiếu tiếng nói cười, tiếng chửi mắng cũng rất nhiều.
“Mọi người có biết không? Tộc Ám Dạ bị cướp trên đường trở về đó!”
Những lời này là Lâm Tà chính nói với Triệu Bân.
Thật ra ở đây không có ai là người bình thường cả, gần như tất cả đều đã nghe thấy hết.
Nói đến tộc Ám Dạ thì không thể không nhắc tới Hoa Đô. Trong buổi đấu giá, tên này khá ư là bá đạo khí phách, đập hai trăm vạn lượng vào Thiên Vũ đan, nói chính xác hơn, là bị thần bịp gài phải bỏ ra tới hai trăm vạn, đêm đấu giá đó xong là lặng lẽ rời khỏi thành Vong Cổ.
Hắn ta bị cướp hoàn toàn là chuyện nằm trong dự đoán.
Trong buổi đấu giá, không ai dám cướp của người tộc Ám Dạ, đi ra khỏi thành Vong Cổ thì chưa chắc đâu! Giết người cướp của là chuyện thường xảy ra, đằng này còn là một viên Thiên Vũ đan.
Những người âm thầm theo dõi tộc Ám Dạ có lẽ cũng không ít.
“Có biết thủ phạm là ai không?”, Triệu Bân nhỏ giọng hỏi.
“Có trời mới biết!”, Lâm Tà nhấp một ngụm rượu: “Trưởng lão tộc ta đã tới đó xem qua. Chậc chậc chậc, một chữ thảm còn không thể hình dung! Toàn là thi thể của võ tu cảnh giới Địa Tạng, không dưới mười mấy người, những người khác là cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao, có tới mấy trăm người, khu rừng đó đã trở thành một khu rừng tan hoang, thành cánh rừng máu rồi”.
“Kinh khủng đến vậy sao?”
Triệu Bân thở dài, khoảng mấy trăm người cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao, còn có cả võ tu cảnh giới Địa Tạng.
Trận hỗn chiến đó có lẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ.
“Đáng tiếc, không thấy thi thể của Hoa Đô!”. Một tên con cháu gia tộc lớn khác chen miệng nói: “Có lẽ hắn đã trốn được, hoặc cũng có thể bị người khác giết hủy thi diệt tích!”
“Không biết là ai may mắn như vậy ta?”, thằng nhóc tóc tím sờ sờ cằm, nghĩ tới Thiên Vũ đan, ánh mắt liền rạng rỡ lên, một viên đan dược nhỏ thôi nhưng lại có ý nghĩa rất lớn.
“E rằng không đơn giản như vậy!”
Lão mập vuốt râu đầy ẩn ý.
“Biết rõ là đấu giá Thiên Vũ đan, sao tộc Ám Dạ có thể không chi viện kịp chứ!”, Chư Cát Huyền Đạo nói.
Xong việc, ông ta còn nói thêm một câu: “Đêm đó, hai bọn ta cũng có mặt”.
Má ơi! Ngay khi vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn sang bên cạnh.
Cũng đúng, lão mập cũng là cảnh giới Địa Tạng, mà còn là đỉnh cao.
Bình luận facebook