Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210: Cần gì thể diện
Chư Cát Huyền Đạo tuy cũng đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Huyền Dương, những võ tu Địa Tạng bình thường tuyệt đối không thể hạ gục được ông ta. Hai ông già này vừa nhìn đã biết không phải dạng người yên phận, chuyện náo nhiệt như thế này làm sao có thể vắng mặt họ được.
“Thiên Võ đan vẫn nằm trong tay tộc Ám Dạ sao?”
Lâm Tà lên tiếng hỏi với vẻ thăm dò.
“Xác suất lên đến sáu phần!”, lão mập điềm tĩnh đáp: “Có cao thủ Chuẩn Thiên ra tay, lão phu cho rằng, chắc hẳn là lão già Ám Dạ kia đấy”.
“Ám Dạ?”
Con cháu của các đại gia tộc đồng loạt nhíu mày, đương nhiên đã từng nghe đến cái tên này.
Ám Dạ không phải là tên người mà là danh xưng, người được xưng là Ám Dạ chắc chắn là người mạnh nhất trong tộc Ám Dạ, đến cả lão mập cũng gọi là “lão già”, vậy thì chắc hẳn là lão tổ của tộc Ám Dạ rồi. Người này đúng thực là một cao thủ Chuẩn Thiên.
Nghe đồn, lão ta từng ăn một viên Thiên Võ đan.
Thế nhưng lúng túng ở chỗ lão ta chỉ tiến thêm được nửa bước, chỉ có xác thịt đạt đến cảnh giới Thiên Võ. Trường hợp này trước đây cũng từng có, hoặc là xác thịt đạt đến cảnh giới Thiên Võ, hoặc là tinh thần biến thành võ hồn. Dạng võ tu như thế cũng được tính là cảnh giới Chuẩn Thiên rồi.
Bây giờ, Hoa Đô lại đấu giá được một viên Thiên Võ đan, lão ta không có lý do gì để không tới tiếp ứng. Nếu ăn thêm một viên Thiên Võ đan nữa, chắc hẳn còn thể vượt qua nửa bước còn lại, cũng có nghĩa là tinh thần biến thành võ hồn.
Như thế mới là cảnh giới Thiên Võ thực thụ.
“Nếu thực sự là lão ta thì đúng rồi”.
Lâm Tà sờ cằm.
Không ai phản bác câu này, cảnh giới Chuẩn Thiên đã đến rồi, ngoài cao thủ Thiên Võ ra còn ai áp chế được? Một cao thủ đạt cảnh giới Chuẩn Thiên là đủ quét sạch mấy võ tu đạt đỉnh Địa Tạng, không hề khó khăn gì.
“Cũng không loại trừ khả năng là cao thủ Chuẩn Thiên từ tộc khác”.
Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu.
Nói xong, ông ta đảo mắt nhìn đám đông con cháu của các đại gia tộc có mặt tại đó, ánh mắt trở nên thâm sâu. Tộc Ám Dạ có cao thủ Chuẩn Thiên thì những tộc khác như Thiên Dương đương nhiên cũng phải có, chưa biết chừng họ nhân lúc đêm tối làm ra chuyện giết người cướp của này.
“Lão tổ nhà ta vẫn cần thể diện lắm nhé”.
Lâm Tà liếc xéo Chư Cát Huyền Đạo, các đại gia tộc khác cũng thế.
Chư Cát Huyền Đạo chỉ cười chứ không nói gì.
Lão mập cũng chỉ cười chứ không nói gì.
Các người còn trẻ quá, chắc hẳn không biết thể diện là thứ gì. Nếu không phải vì tình cảnh không thích hợp, chắc chắn họ sẽ nói chuyện với các hậu bối thật đàng hoàng về chuyện xưa của đám già kia.
Ví dụ như lão tổ tộc Thiên Dương nè.
Nói ông ta cần thể diện chắc sẽ bị sét đánh đấy, thời trẻ trai, lão già đó suýt nữa từng bị đám đông nữ trưởng lão của tộc Thiên Tông đánh chết. Tại sao lại đánh ông ta hả, tự động não là biết ngay thôi, toàn chọn lúc các nữ trưởng lão đi tắm để dạo chơi, không đánh ông ta thì đánh ai.
Đây cũng chỉ là một việc trong số đó thôi.
Thế nhưng lão tổ Thiên Dương là một người khá nổi bật, còn lão tổ của các gia tộc khác cũng chẳng khá hơn được là bao, từ mấy chục năm về trước đã không biết “thể diện” là thứ gì rồi.
Điều này cũng bình thường thôi, ai chẳng có thời trẻ điên cuồng chứ.
Có tuổi rồi mới chịu ngoan ngoãn, dù sao cũng phải làm gương cho hậu bối mà.
“Nếu nói ra chắc đám nhãi ranh này sẽ tung mất”.
“Nói ít cho đỡ nhàm, kẻo người ta lại lật bàn lên”.
Một câu do Chư Cát Huyền Đạo nói, một câu do lão mập nói, cứ lầm bầm mãi không thôi.
Bầu không khí trên bàn rượu vẫn rất náo nhiệt.
Triệu Bân im bặt không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Bất kể gia tộc nào lấy được Thiên Võ đan đều không phải một tin tức tốt đẹp, họ sẽ tới tìm Triệu gia tính sổ, ví dụ như tên Hoa Đô kia, chắc chắn không bỏ qua cho Triệu gia đâu.
“Nhà hắn ta thì thôi khỏi, không có nổi cao thủ Thiên Võ đâu”.
Nguyệt Thần thong dong nói.
“Thật hay đùa đấy”.
Triệu Bân liếc mắt, mặt mũi lộ rõ vẻ khó tin. Ngươi còn biết bốc quẻ nữa à?
“Do vận may thôi”, Nguyệt Thần đáp: “Nhìn Hoa Đô là biết vận may của tộc Ám Dạ lao dốc, vả lại không có dấu hiệu hồi phục, vì thế không có khả năng xuất hiện cao thủ Thiên Võ”.
Triệu Bân không nói gì nữa.
Vận may là một thứ ảo hơn cả ảo, trong Huyền Môn Thiên Tư cũng chỉ có lời giới thiệu ít ỏi, đến nay hắn vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng nếu Nguyệt Thần đã nói như vậy thì đương nhiên hắn sẽ tin. Tướng số cũng chỉ là trò trẻ con thôi, xem vận may mới là yếu tố quan trọng, mà hắn lại không sở hữu tầm nhìn sâu rộng được như vậy.
“Nói đến Liễu Thương Không, cũng là một nhân tài”.
Lâm Tà liếc mắt nhìn Liễu Tâm Như mà cảm thán vô cùng, cảm ứng rất lâu mới biết vợ của Triệu Bân cũng là một người mang huyết mạch đặc thù. Nàng bị mù từ nhỏ chắc hẳn cũng do huyết mạch, chẳng qua đến giờ hắn ta vẫn chưa nhìn ra được là huyết mạch gì. Đâu chỉ riêng gì hắn ta, Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng không biết.
Thế nên mới nói, Liễu Thương Không là một nhân tài. Trưởng nữ Liễu Như Nguyệt là thể thiên linh, tiểu nữ Liễu Tâm Như cũng mang huyết mạch cực kỳ bí ẩn, huyết thống của nhà lão ta quả là không tầm thường.
Nhưng nực cười ở chỗ, cô nhóc đáng thương này từ nhỏ đã bị đối đãi như một kẻ phế nhân, chịu đủ mọi ấm ức, mà Liễu gia đến giờ vẫn hoàn toàn không biết chuyện. Nếu họ mà biết chắc biểu cảm sẽ đặc sắc lắm.
“Ngươi cũng là một nhân tài”.
Nhìn xong Liễu Tâm Như, Lâm Tà lại nhìn sang Triệu Bân, cũng chặc lưỡi không thôi.
Vốn là anh rể, lại biến thành em rể.
Mà Liễu Như Nguyệt, vốn là vợ chưa cưới, bỗng biến thành chị vợ.
Quan hệ của ba người này đủ để viết thành sách rồi.
“Ta bấm đốt ngón tay tính thử, có vẻ hợp đôi với cô em hơn”.
“Ừm, cách nghĩ của các anh hùng khá tương đồng”.
“Năm sau sinh một đứa nhỏ hồng hào mũm mĩm nữa nhỉ”.
“Thận của hắn không ổn”.
“Cút!”
Họ càng nói thì chủ đề càng lệch lạc, Triệu Bân mặt dày như tường thành, nói sao cũng được, chứ mặt mũi Liễu Tâm Như đã đỏ bừng, cái đầu cúi thấp xuống.
Uỳnh!
Tiết trời không chiều lòng, một tiếng sét bá đạo giáng xuống.
Sắp mưa rồi.
Cũng chưa biết chừng là vì người nào đó quá xuất sắc, ông trời cũng không chấp nhận nổi nữa.
“Thiên Võ đan vẫn nằm trong tay tộc Ám Dạ sao?”
Lâm Tà lên tiếng hỏi với vẻ thăm dò.
“Xác suất lên đến sáu phần!”, lão mập điềm tĩnh đáp: “Có cao thủ Chuẩn Thiên ra tay, lão phu cho rằng, chắc hẳn là lão già Ám Dạ kia đấy”.
“Ám Dạ?”
Con cháu của các đại gia tộc đồng loạt nhíu mày, đương nhiên đã từng nghe đến cái tên này.
Ám Dạ không phải là tên người mà là danh xưng, người được xưng là Ám Dạ chắc chắn là người mạnh nhất trong tộc Ám Dạ, đến cả lão mập cũng gọi là “lão già”, vậy thì chắc hẳn là lão tổ của tộc Ám Dạ rồi. Người này đúng thực là một cao thủ Chuẩn Thiên.
Nghe đồn, lão ta từng ăn một viên Thiên Võ đan.
Thế nhưng lúng túng ở chỗ lão ta chỉ tiến thêm được nửa bước, chỉ có xác thịt đạt đến cảnh giới Thiên Võ. Trường hợp này trước đây cũng từng có, hoặc là xác thịt đạt đến cảnh giới Thiên Võ, hoặc là tinh thần biến thành võ hồn. Dạng võ tu như thế cũng được tính là cảnh giới Chuẩn Thiên rồi.
Bây giờ, Hoa Đô lại đấu giá được một viên Thiên Võ đan, lão ta không có lý do gì để không tới tiếp ứng. Nếu ăn thêm một viên Thiên Võ đan nữa, chắc hẳn còn thể vượt qua nửa bước còn lại, cũng có nghĩa là tinh thần biến thành võ hồn.
Như thế mới là cảnh giới Thiên Võ thực thụ.
“Nếu thực sự là lão ta thì đúng rồi”.
Lâm Tà sờ cằm.
Không ai phản bác câu này, cảnh giới Chuẩn Thiên đã đến rồi, ngoài cao thủ Thiên Võ ra còn ai áp chế được? Một cao thủ đạt cảnh giới Chuẩn Thiên là đủ quét sạch mấy võ tu đạt đỉnh Địa Tạng, không hề khó khăn gì.
“Cũng không loại trừ khả năng là cao thủ Chuẩn Thiên từ tộc khác”.
Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu.
Nói xong, ông ta đảo mắt nhìn đám đông con cháu của các đại gia tộc có mặt tại đó, ánh mắt trở nên thâm sâu. Tộc Ám Dạ có cao thủ Chuẩn Thiên thì những tộc khác như Thiên Dương đương nhiên cũng phải có, chưa biết chừng họ nhân lúc đêm tối làm ra chuyện giết người cướp của này.
“Lão tổ nhà ta vẫn cần thể diện lắm nhé”.
Lâm Tà liếc xéo Chư Cát Huyền Đạo, các đại gia tộc khác cũng thế.
Chư Cát Huyền Đạo chỉ cười chứ không nói gì.
Lão mập cũng chỉ cười chứ không nói gì.
Các người còn trẻ quá, chắc hẳn không biết thể diện là thứ gì. Nếu không phải vì tình cảnh không thích hợp, chắc chắn họ sẽ nói chuyện với các hậu bối thật đàng hoàng về chuyện xưa của đám già kia.
Ví dụ như lão tổ tộc Thiên Dương nè.
Nói ông ta cần thể diện chắc sẽ bị sét đánh đấy, thời trẻ trai, lão già đó suýt nữa từng bị đám đông nữ trưởng lão của tộc Thiên Tông đánh chết. Tại sao lại đánh ông ta hả, tự động não là biết ngay thôi, toàn chọn lúc các nữ trưởng lão đi tắm để dạo chơi, không đánh ông ta thì đánh ai.
Đây cũng chỉ là một việc trong số đó thôi.
Thế nhưng lão tổ Thiên Dương là một người khá nổi bật, còn lão tổ của các gia tộc khác cũng chẳng khá hơn được là bao, từ mấy chục năm về trước đã không biết “thể diện” là thứ gì rồi.
Điều này cũng bình thường thôi, ai chẳng có thời trẻ điên cuồng chứ.
Có tuổi rồi mới chịu ngoan ngoãn, dù sao cũng phải làm gương cho hậu bối mà.
“Nếu nói ra chắc đám nhãi ranh này sẽ tung mất”.
“Nói ít cho đỡ nhàm, kẻo người ta lại lật bàn lên”.
Một câu do Chư Cát Huyền Đạo nói, một câu do lão mập nói, cứ lầm bầm mãi không thôi.
Bầu không khí trên bàn rượu vẫn rất náo nhiệt.
Triệu Bân im bặt không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Bất kể gia tộc nào lấy được Thiên Võ đan đều không phải một tin tức tốt đẹp, họ sẽ tới tìm Triệu gia tính sổ, ví dụ như tên Hoa Đô kia, chắc chắn không bỏ qua cho Triệu gia đâu.
“Nhà hắn ta thì thôi khỏi, không có nổi cao thủ Thiên Võ đâu”.
Nguyệt Thần thong dong nói.
“Thật hay đùa đấy”.
Triệu Bân liếc mắt, mặt mũi lộ rõ vẻ khó tin. Ngươi còn biết bốc quẻ nữa à?
“Do vận may thôi”, Nguyệt Thần đáp: “Nhìn Hoa Đô là biết vận may của tộc Ám Dạ lao dốc, vả lại không có dấu hiệu hồi phục, vì thế không có khả năng xuất hiện cao thủ Thiên Võ”.
Triệu Bân không nói gì nữa.
Vận may là một thứ ảo hơn cả ảo, trong Huyền Môn Thiên Tư cũng chỉ có lời giới thiệu ít ỏi, đến nay hắn vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng nếu Nguyệt Thần đã nói như vậy thì đương nhiên hắn sẽ tin. Tướng số cũng chỉ là trò trẻ con thôi, xem vận may mới là yếu tố quan trọng, mà hắn lại không sở hữu tầm nhìn sâu rộng được như vậy.
“Nói đến Liễu Thương Không, cũng là một nhân tài”.
Lâm Tà liếc mắt nhìn Liễu Tâm Như mà cảm thán vô cùng, cảm ứng rất lâu mới biết vợ của Triệu Bân cũng là một người mang huyết mạch đặc thù. Nàng bị mù từ nhỏ chắc hẳn cũng do huyết mạch, chẳng qua đến giờ hắn ta vẫn chưa nhìn ra được là huyết mạch gì. Đâu chỉ riêng gì hắn ta, Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng không biết.
Thế nên mới nói, Liễu Thương Không là một nhân tài. Trưởng nữ Liễu Như Nguyệt là thể thiên linh, tiểu nữ Liễu Tâm Như cũng mang huyết mạch cực kỳ bí ẩn, huyết thống của nhà lão ta quả là không tầm thường.
Nhưng nực cười ở chỗ, cô nhóc đáng thương này từ nhỏ đã bị đối đãi như một kẻ phế nhân, chịu đủ mọi ấm ức, mà Liễu gia đến giờ vẫn hoàn toàn không biết chuyện. Nếu họ mà biết chắc biểu cảm sẽ đặc sắc lắm.
“Ngươi cũng là một nhân tài”.
Nhìn xong Liễu Tâm Như, Lâm Tà lại nhìn sang Triệu Bân, cũng chặc lưỡi không thôi.
Vốn là anh rể, lại biến thành em rể.
Mà Liễu Như Nguyệt, vốn là vợ chưa cưới, bỗng biến thành chị vợ.
Quan hệ của ba người này đủ để viết thành sách rồi.
“Ta bấm đốt ngón tay tính thử, có vẻ hợp đôi với cô em hơn”.
“Ừm, cách nghĩ của các anh hùng khá tương đồng”.
“Năm sau sinh một đứa nhỏ hồng hào mũm mĩm nữa nhỉ”.
“Thận của hắn không ổn”.
“Cút!”
Họ càng nói thì chủ đề càng lệch lạc, Triệu Bân mặt dày như tường thành, nói sao cũng được, chứ mặt mũi Liễu Tâm Như đã đỏ bừng, cái đầu cúi thấp xuống.
Uỳnh!
Tiết trời không chiều lòng, một tiếng sét bá đạo giáng xuống.
Sắp mưa rồi.
Cũng chưa biết chừng là vì người nào đó quá xuất sắc, ông trời cũng không chấp nhận nổi nữa.
Bình luận facebook