• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (4 Viewers)

  • Chương 211: Võ hồn cấp Chân Linh

Uỳnh! Uỳnh đùng đùng!

Thành Vong Cổ về đêm vẫn phồn hoa tráng lệ.

Thế nhưng, trên bầu trời đầy sao bỗng phủ kín mây đen, đã vậy giữa những đụn mây còn lóe lên ánh chớp.

Quả thực là sắp mưa rồi.

Người qua lại trên đường trở nên hỗn loạn, có người dọn quầy hàng, có người guồng chân chạy. Đang yên đang lành mà mưa gió gì chứ, đúng là không thể đoán được ý trời.

“Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn…”

Cửa hàng binh khí của Triệu gia là nơi ồn ào nhất.

Lâm Tà và những người khác lục tục cáo biệt, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị quăng ra ngoài.

“Nói thật lòng, ta rất ghét những lời sướt mướt”.

“Ừm, lão phu cũng vậy”.

Chư Cát Huyền Đạo và lão mập vỗ vỗ tay, đi thì cứ đi đi, sướt mướt làm cái quái gì! Tại sao người này già rồi mà tính tình vẫn nóng nảy thế nhỉ?

Khụ…

Tên nhóc khẽ ho một tiếng, đầu óc vốn ngà ngà say cũng phải tỉnh táo ngay lập tức, chỉ sợ bị hai lão già này tiện tay vứt ra ngoài! Dù thế nào cũng phải để người ta nói hết câu đã chứ!

Tiệc rượu hạ màn vì mưa gió.

Tiểu viện náo nhiệt bỗng trở nên trống trải, ai về nhà nấy.

Thế nhưng, đối với Triệu Bân mà nói, đêm nay là một bữa tiệc thịnh soạn.

Đêm khuya, hắn mặc áo đen, khoác áo tơi, phóng ngựa lao thẳng ra khỏi thành. Nguyệt Thần đã nói rồi, sấm chớp có thể phá được cấm chế của chiến kích, có thể kích hoạt một số tiên lực, mà hắn cũng có thể nhờ vào tinh lực để tinh thần thoát biến thành võ hồn.

Trong sấm rền chớp giật, cơn mưa lớn không ngừng trút xuống.

Bốn xung quanh thành Vong Cổ được bao vây bởi núi non, hắn chọn một phía gần nhất rồi lao đầu vào rừng.

Ở một ngọn núi nhỏ, hắn lôi chiến kích ra.

“Tú Nhi, phải làm thế nào đây”.

Triệu Bân cười khà khà, tim gan đập bình bịch, sắp thoát biến thành võ hồn rồi.

“Lưu chuyển tâm quyết, đứng vững là được!”

Câu trả lời của Nguyệt Thần có vẻ đơn giản, ngụ ý cũng rất rõ ràng, đứng đấy chờ sét đánh đi.

Được thôi!

Triệu Bân đứng thẳng tắp như cột nhà, giơ chiến kích lên.

Còn về phía tâm quyết, đương nhiên là Thái Sơ Thiên Lôi quyết, không cần Nguyệt Thần nói, hắn đã lưu chuyển rồi. Nếu không lưu chuyển thứ này, hắn sẽ bị sét đánh thành từng mảnh ngay lập tức.

Đùng! Đùng đùng đùng!

Trong lúc này, một tia sét đã giáng xuống, vì có Thái Sơ Thiên Lôi quyết dẫn dắt nên nó đánh thẳng lên chiến kích, chiến kích rung lên, Triệu Bân cũng không nén được một tiếng “hừ” khó chịu.

Mà Nguyệt Thần thì nhìn chằm chằm vào chiến kích.

Một luồng sấm sét chưa chắc đã kích hoạt được tiên lực, còn phải xem số mệnh của Triệu Bân.

Brừ! Brừ!

Trên người Triệu Bân đã bị sấm chớp xâu xé, từ xa nhìn lại chỉ thấy một bóng người bị sấm sét bao phủ chứ không nhìn rõ dung mạo, chỉ là một bóng người thôi.

Sấm sét ngang ngược bổ xuống hết lần này đến lần khác.

Chiến kích Thiên Lôi cứng rắn cũng bị sét đánh đến mức nứt ra, nhưng chút tiên lực ẩn giấu bên trong vẫn im thin thít. Rõ ràng nó tồn tại, nhưng không có dấu hiệu thức tỉnh.

Sấm chớp vẫn chưa đủ.

Triệu Bân không ngừng lảo đảo, bị sét đánh đến mức lắc lư như say rượu. Hắn gắng sức lưu chuyển tâm quyết, sấm chớp được dẫn vào cơ thể nên vốn đã bá đạo càng có vẻ bá đạo hơn.

Rắc!

Không biết là tia sét thứ bao nhiêu giáng xuống chiến kích Thiên Lôi.

Mà ngay lúc ấy, đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thần bỗng chốc lấp lánh, tiên lực im lìm kia đang dần dần thức tỉnh, chuyện kích hoạt hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vận may của Triệu Bân cũng không kém.

Cũng vì lý do vận may mà một võ tu Chân Linh nhỏ bé có vận may rất nghịch thiên, đến cả Nguyệt Thần nhìn thấy cũng có cảm giác muốn cướp luôn. Vận khí là thứ rất kỳ ảo, người nào vận khí tốt sẽ luôn đi kèm với những chuyện rất thần kỳ.

Rắc!

Chiến kích lại nứt ra, lần này nó nổ tung hoàn toàn, bị sấm sét đánh thành tro bụi, đến cả Triệu Bân cũng bị sét đánh đến mức toàn thân đen thui.

Uỳnh!

Trong thoáng chốc, đất trời biến sắc, một tia tiên lực mảnh hơn cả sợi tóc bay lơ lửng vào không trung. Tuy chỉ là một tia, nhưng rực rỡ sắc màu, hàm chứa sức mạnh dồi dào, đến mức bầu trời u ám cũng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, mây mù lượn quanh, không gian mơ màng.

“Đó là... tiên khí hả?”

Triệu Bân ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc đờ đẫn. Một tia tiên quang mà dường như còn chói mắt hơn cả mặt trời. Tiên không tồn tại ở phàm trần, sức mạnh của nó hùng hậu đến vô cùng vô tận.

“Mau, nuốt nó đi!”, Nguyệt Thần lập tức nói.

Triệu Bân vội vàng hoàn hồn, lập tức ngồi khoanh chân xuống đất, lưu chuyển tâm quyết thêm lần nữa.

Linh lực đất trời dao động, bị hút vào cơ thể.

Tia tiên lực đang dạo chơi kia cũng được rót vào cơ thể hắn cùng với linh lực, còn cả sấm sét rất ngang ngược nữa, từng luồng từng luồng găm vào thể phách của hắn.

Poc!

Trong thoáng chốc, hắn lập tức phá cửa ải, trở thành võ tu Chân Linh tầng ba.

Vẫn chưa hết.

Tia tiên lực kia tiến vào cơ thể hắn là biến mất không dấu tích.

Nói cho chính xác hơn, nó đã hòa nhập vào tinh thần của hắn.

Triệu Bân chỉ cảm thấy tinh thần của mình rung lên, giống như có sấm chớp đang nổ đùng đùng trong đầu, hai mắt lập tức tối thui, đỉnh đầu như muốn nứt ra, đến cả cơ thể cũng nứt ra, máu tươi ròng ròng chảy xuống, biến thành một hình nhân màu máu.

“Giữ vững tâm thế”.

Nguyệt Thần quát khẽ, bởi vì Triệu Bân là người thường còn tiên lực là sức mạnh của thần tiên, cơ thể người phàm sẽ cực kỳ khó chịu khi có sức mạnh quá khủng khiếp được rót vào, rất có khả năng sẽ khiến tinh thần của Triệu Bân sụp đổ, kéo theo cơ thể cũng nổ tung tại chỗ.

Ưm...!

Triệu Bân khẽ hừ một tiếng, giống như tiếng gầm.

Lúc này đây, chỉ có thể hình dung hắn bằng một từ “thảm”, thất khiếu chảy máu, toàn thân bê bết, đôi mắt vốn lanh lợi cũng lờ đờ vẩn đục, hiếm thấy được tia sáng.

Quả thực, tiên lực quá hồn hậu.

Tinh thần của hắn cực kỳ khó chịu, giống như một vùng tối tăm nuốt chửng lấy thần trí, từng chút từng chút một, khiến hắn không phân biệt nổi hiện thực và hư ảo, chỉ biết khẽ hầm hừ.

Poc!

Trong tăm tối, lại có một âm thanh như vậy.

Âm thanh này rất đáng kỷ niệm.

Một võ tu Chân Linh nhỏ nhoi mà tinh thần thoát biến, niết bàn thành võ hồn trong cơn đau giày vò.

Thế nhưng, vẫn chưa kết thúc.

Giống như Nguyệt Thần đã nói trước đó, võ hồn quá mạnh mẽ, xác thịt không đủ kiên cường sẽ rất khó chống trụ được. Võ hồn và xác thịt không tương xứng suýt chút nữa khiến cơ thể Triệu Bân nổ tung. Cơ thể vốn đã bê bết máu, bây giờ, đến cả xương cốt cũng lộ ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1226-1230
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom