• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vô Thượng Thần Đế (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Lớp học của ta ta làm chủ (2)

Lúc đầu, trên lớp học lộ ra yên tĩnh, đột nhiên truyền đến từng đợt mùi thơm, ngửi được những mùi thơm này, một ít học sinh dần dần thức tỉnh. Trên giảng đài, hai gốc dược thảo trong tay Mục Vân vẫn ma sát với nhau, dị hương đó chính là từ trong ma sát này sinh ra. Dần dần, mười mấy học sinh tỉnh lại, nhìn thấy hành động quái dị của Mục Vân, lập tức lắc đầu, cảm giác Mục đạo sư hiện tại thật sự rảnh đến nhàm chán, chính là tiếp tục ghé vào trên mặt bàn, muốn tiếp tục giấc mộng đẹp. Thế nhưng đột nhiên, những học sinh lần nữa nằm xuống lại cảm thấy có chút không thích hợp. Bọn hắn buồn ngủ muốn nhắm lại hai mắt nhưng giờ lại thế nào cũng không ngủ được!

- Muốn ngủ trong lớp của ta sao, nằm mơ đi!

Nhìn thấy dưới giảng đài từng học sinh định nhắm mắt lại lần nữa làm mộng đẹp, Mục Vân hừ hừ nói.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao vừa nhắm mắt thì nước mắt của ta đã ngăn không được chảy xuống!

Một đệ tử đột nhiên kinh ngạc nói.

- Ta cũng vậy!

- Thật muốn khóc!

Lập tức, toàn bộ lớp học đột nhiên ồn ào một trận. Nhìn thấy trên nụ cười gian trá của Mục Vân trên lôi đài, những học sinh này lập tức hiểu rõ chuyện này là thế nào!

- Rất muốn ngủ sao? Vậy ít nhất thì phải về nhà rồi mới ngủ tiếp, trong lớp của ta đều tập trung nghe giảng bài cho ta!

Mục Vân đột nhiên quát.

Toàn bộ lớp học, hơn ba mươi học sinh ngơ ngác. Nhưng Diệu Tiên Ngữ lại trừng lớn hai mắt. Nàng biết rõ, hai gốc thảo Mục Vân cầm trong tay chính là Tử Ngọc Sam và Bi Thương Thảo.

Hai loại dược thảo này, Tử Ngọc Sam có thể sinh ra khí tức thôi động giấc ngủ, mà Bi Thương Thảo thì sẽ để cho người khác sinh ra tâm tình bi thương. Một bên có thể để người rơi vào trạng thái ngủ say, mà đổi thành một bên lại làm cho người chảy nước mắt. Thế nhưng nàng không ngờ, hai loại dược thảo kết hợp với nhau lại để cho ngươi muốn ngủ mà không thể ngủ!

- Mục đạo sư, ngươi đang giở trò quỷ gì!

Mặc Dương đứng lên, nhìn chằm chằm Mục Vân, trong mắt bốc hỏa. Hắn lúc đầu đang ngủ say, thế nhưng bị Mục Vân giở trò như vậy, vừa nhắm mắt lại thì nước mắt đã ngăn không được chảy xuống, thực sự là quá thống khổ!

- Mặc Dương, chú ý lời nói của ngươi, bây giờ ta là đạo sư của ngươi, trong lớp của ta, nhất định phải nghe ta!

Mục Vân chắp hai tay phía sau, không thèm để ý nói.

Nhìn thấy Mục Vân hiện tại lại có thể vênh vang đắc ý như thế, Mặc Dương lập tức nổi giận. Lúc đầu Mục Vân ở trên lớp học, đám người ngủ cả ngày cũng thực sự quá nhàm chán, cho nên mới trêu cợt Mục Vân, tìm một chút việc vui. Thế nhưng thật không ngờ, hiện tại Mục Vân lại có thể không biết tốt xấu như thế.

- Mục đạo sư, gọi ngươi một tiếng Mục đạo sư, quấy rầy bản thiếu gia ngủ nữa là ta sẽ sai người úp ngươi xuống dưới giảng đài giảng bài, ngươi tin hay không?

Mặc Dương dương dương đắc ý nói.

Những năm này, Mục Vân trên lớp học cũng chịu tội không ít lần, Mặc Dương không chút nghi ngờ, một câu nói kia của hắn đủ để cho Mục Vân biết tốt xấu, ngoan ngoãn đi đọc sách giáo khoa, không quấy rầy hắn ngủ nữa!

Phanh...

Chỉ là, Mặc Dương vừa nói dứt câu, vang một tiếng “bang” vang lên, một nữa viên phấn viết, thẳng tắp không sai nện ở mắt trái của hắn. Lập tức, mắt trái Mặc Dương sưng lên.

- Ngậm miệng, ngồi xuống!

Trong tay còn lại một nửa viên phấn viết không ngừng bị quăng lên, Mục Vân có chút hăng hái nhìn Mặc Dương. Sau khi trùng sinh, Mục Vân phát hiện, cái thân phận đạo sư Bắc Vân học viện này, đối với hắn còn có tác dụng. Cho nên, hắn mới có thể tiếp tục lựa chọn. Chỉ là hiện tại, nhất định phải dựng lên uy tín của hắn đối với những học sinh này. Sống lại một đời, hắn không nguyện ý giống như Mục Vân trước kia, lần nữa bị người khác khi dễ.

- Ngươi dám đánh ta!

Không ngờ Mục Vân xuất kỳ bất ý ném ra một nửa viên phấn viết, đánh sưng mắt trái của hắn, Mặc Dương lập tức dâng lên lửa giận, định xông lên bục giảng.

Phanh...

Chỉ là, Mặc Dương vừa rời khỏi chỗ ngồi, lại vang lên bành tiếng vang. Phù phù một tiếng, Mặc Dương dưới chân không vững, đầu gối bị trọng kích, phịch một tiếng, quỳ một chân trên đất.

- Đồng học Mặc Dương, ta biết ngươi có lòng xin lỗi đạo sư, thế nhưng không cần quỳ xuống như thế!

Nhìn thấy Mặc Dương quỳ một chân trên đất, Mục Vân không thèm để ý chút nào nói. Dùng nhãn lực của hắn, không khó nhìn ra, Mặc Dương cảnh giới nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh. Chỉ là, Mặc Dương nhục thân tứ trọng, chỉ có lực lượng cửu ngưu nhị hổ, ngay cả một nửa lực lượng của hắn cũng không có!

Ở trước mặt hắn, thực sự là không có ý nghĩa.

- Mục Vân ngươi...

Phanh...

Mặc Dương còn chưa nói dứt câu, phịch một tiếng một đoạn phấn viết trực tiệp lọt vào miệng Mặc Dương, tiên huyết cuồn cuộn bay ra. Lần này, Mặc Dương triệt để trung thực xuống, mở to hai mắt, trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Mục Vân.

Toàn bộ lớp học hoàn toàn yên tĩnh, nhìn chằm chằm Mục Vân giống như nhìn quái vật. Trước đó một bài giảng biểu hiện, Mục Vân chỉ lộ ra rất quái dị, thế nhưng lần này, Mục Vân lập uy trước mặt mọi người, trong mắt những học sinh ở đây, quả thực là chấn kinh.

Mục đạo sư từ trước đến nay khúm núm, mấy ngày nay, quả thực giống như đổi một người khác.

- Mục Vân, ngươi lại phạt học sinh trước mặt mọi người, viện quy Bắc Vân học viện ta, ngươi làm chuyện này là sao?

Trong khi cả phòng học đang yên tĩnh thì một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy cửa phòng học, chẳng biết lúc nào đã có thêm mấy bóng người. Một người cầm đầu, một bộ trường sam màu xanh lam, dáng người khôi ngô, mày râu rậm rạp, tay chân khổng vũ hữu lực, nhìn khá cụ uy nghiêm.

Đạo sư Bắc Vân học viện - Cận Đông!

Nhìn thấy mấy bóng người ở cửa vào, Mặc Dương đang quỳ một chân trên đất đột ngột đứng lên, vội vàng chạy đến sau lưng Cận Đông, há hốc mồm, vẻ mặt đau khổ, oa oa nói gì đó.

- Thì ra là Cận Đông đạo sư, không biết ngươi không ở trên giảng đường của ngươi mà đến chỗ của ta làm cái gì?

Nhìn thấy Cận Đông, Mục Vân mở miệng hỏi.

Từ trí nhớ lúc trước trong, Mục Vân hiểu rõ đến. Cận Đông chính là dựa vào thực lực của mình, tiến vào Bắc Vân học viện làm đạo sư mà lại hắn rất phản cảm thế lực của gia tộc.

Cho nên, Cận Đông đối với Mục Vân, một người dựa vào gia tộc thế lực ở trong học viện ngồi ăn rồi chờ chết phế vật, rất phản cảm. Bởi vậy, cũng là ngày thường không ít lần tìm Mục Vân gây phiền phức, hoặc là khảo hạch ban cấp không hợp cách, trách phạt Mục Vân, hoặc đánh giá Mục Vân là đạo sư cấp thấp nhất, trách cứ Mục Vân.

Chiếu vào tính cách nguyên chủ nhân của thân thể này, căn bản không dám phản kháng, cũng không phản kháng được. Cho nên toàn bộ Bắc Vân học viện, gần như tất cả mọi người đều biết, Mục Vân nhìn thấy Cận Đông giống như là chuột thấy mèo.

- Cận đạo sư, chính là hắn, chính là hắn đánh học sinh!

Điêu Doãn đột nhiên từ phía sau Cận Đông đứng ra, chỉ vào Mục Vân hét lên:

- Hôm nay, Tề Minh khiêu khích ta, ta đọ sức với hắn mấy chiêu, Tề Minh không phải đối thủ của ta, Mục Vân không để ý thân phận đạo sư, lấy nhiều khi ít, đánh học sinh, còn mời cận đạo sư làm chủ cho ta!
Chương 27 Không dễ trêu

- Hừ, Mục Vân, lúc đầu ta còn hoài nghi lời Điêu Doãn nói, nhưng bây giờ, ngươi lại đương trường ẩu đả học sinh, còn sai khiến học sinh của mình, ẩu đả học sinh cùng viện, ta thấy cái mông ngươi ngứa rồi!

Cận Đông không có chút nào thèm quan tâm thân phận đạo sư của Mục Vân, đương đường quát to.

- Uống, Cận Đông, đây là lớp của ta, ta muốn quản thế nào thì quản, ngươi cho rằng ngươi là viện trưởng sao?

Mục Vân khịt mũi coi thường.

- Ngươi muốn chết!

Nghe thấy lời này của Mục Vân, Cận Đông sao có thể nhịn được.

Dĩ vãng lần nào không phải Mục Vân bị hắn giáo huấn ngoan ngoãn, lần này còn dám cãi lại. Hơn nữa còn là ở trước mặt đông đảo học sinh như vậy.

Phải biết, tại Bắc Vân học viện, Cận Đông hắn chính là đạo sư trung cấp, mà Mục Vân chẳng qua là một đạo sư sơ cấp thôi!

- Ta hôm nay thay thế viện trưởng giáo huấn ngươi cho thật tốt!

Cận Đông quát khẽ một tiếng, cánh tay tráng kiện mở ra, nắm đấm thằng về phía trái tim của Mục Vân. Hắn tin tưởng vững chắc, một quyền này đánh ra, dùng thể chất của Mục Vân, nằm trên giường dăm ba tháng là không thành vấn đề. Cũng làm cho phế vật này hiểu rõ, dựa vào thế lực gia tộc tiến vào học viện vẫn chỉ là phế vật!

- Cút đi!

Mục Vân không tránh né chút nào, lực lượng nhục thân cả người, Phá Ngọc Quyền, một quyền vô cùng đơn giản đánh ra. Phá Ngọc Quyền, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, giảng cứu chính là khí thế thấy chết không sờn, lấy khí thế bức lui địch nhân.

Xong đời!

Nhìn thấy Mục Vân lại không né tránh, học sinh xung quanh lập tức ngây ngốc. Cận Đông là đạo sư trung cấp của Bắc Vân học viện, bản thân đã là võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, lấy khí xông mạch, khí kình cường đại hơn xa so với lực lượng nhục thân.

Mà Cận Đông thì từ lúc còn nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh đã đánh bại võ giả Ngưng Mạch cảnh, Mục Vân yếu đuối làm sao có thể là đối thủ. Bọn hắn đã là nghĩ kỹ bộ dáng chật vật, miệng thổ đầy huyết của Mục Vân.

Phanh...

Một tiếng bành trầm thấp vang lên, hai bóng người lập tức tách ra. Chỉ là, tình cảnh huyết tiện ba thước như đám người dự đoán lại chưa từng xuất hiện, sắc mặt Mục Vân hơi trắng lên, cả người lui ra phía sau ba bước, thế mà lại ngạnh sinh sinh đón lấy một quyền của Cận Đông. Lực lượng một quyền của võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh lại bị Mục Vân trực tiếp chống đỡ!

- Hừ, không ngờ tên phế vật ngươi lại đến nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, trong cơ thể còn sinh ra một tia khí kình, khó trách dám đấu với ta!

- Cái gì?

Nghe được Cận Đông nói vậy, hơn ba mươi học sinh lập tức ngốc tại chỗ. Tứ trọng Tráng Tức cảnh, cơ thể trong sinh ra một tia khí kình!

Mục Vân đạo sư bị bọn hắn gọi là phế vật không ngờ đã trở thành một võ giả!

Trước đó bọn hắn rõ ràng biết, Mục Vân nhiều nhất chỉ là nhất trọng Thối Thể cảnh mà thôi, lúc này mới thời gian vài ngày, hắn đã nhảy đến tứ trọng Tráng Tức cảnh!

- Nhưng mặc dù như thế, ở trước mặt ta, ngươi vẫn chỉ là phế vật!

Nhìn thấy Mục Vân hoàn hảo không chút tổn hại, Cận Đông khinh thường nói:

- Một quyền vừa rồi, ta chỉ dùng không đến ba phần sức mạnh!

- Ha ha... Mục Vân cười lạnh nói:

- Không có ý tứ, ta chỉ dùng hai thành!

- Ngươi muốn chết!

Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân trêu chọc hắn, Cận Đông triệt để tức giận. Hai tay áo nâng lên, bên ngoài thân thể của hắn giống như sinh ra một cỗ khí kình!

Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, trong cơ thể sinh ra khí kình, lực lượng khí kình so với nhục thân lực lượng càng thêm mềm dẻo, càng thêm khéo đưa đẩy. Mà nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh thì là lấy khí nuôi mạch, mạch thành, tính dẻo dai của thân thể càng thêm viên mãn, đánh ra một quyền, kéo theo không khí, hổ hổ sinh uy.

Bây giờ, Cận Đông đang ở lục trọng Ngưng Mạch cảnh, mạch thành, khí động, lực lượng một quyền đủ để đánh võ giả Tráng Tức cảnh trọng thương.

Trong chớp nhoáng này, toàn bộ tử đệ học đường vội vàng tránh ra.

Phần lớn bọn hắn ở cảnh giới nhục thân tam trọng, tứ trọng, giao đấu dạng này cũng không phải bọn hắn có thể tham gia.

- Hừ, Mục Vân, đánh ta xong còn muốn chạy, nào có dễ dàng như vậy, lần này, để Cận Đông trị ngươi cho thật tốt!

Nhìn thấy khí thế của Cận Đông như mãnh hổ hạ sơn, trong lòng Điêu Doãn cười lạnh.

Mà đổi thành một bên, nhìn thấy Mục Vân ổn mà có thứ tự ứng đối Cận Đông, lông mày Diệu Tiên Ngữ lại dần nhíu lại.

Một bài giảng trước đó, Mục Vân trên bục giảng giải đáp, nàng giảng không sót một chữ cho gia gia của nàng nghe. Mà sau khi nghe xong, gia gia cảm thấy rất hứng thú đối với ý nghĩ này, thế mà thật bắt đầu nghiệm chứng. Ai ngờ sau đó lại thành công!

Đan phương Tụ Linh Đan cũng từ lần thử này mà làm cho toàn bộ Nam Vân Đế Quốc xảy ra thay đổi, chuyên này khiến gia gia của nàng gần như điên cuồng. Sau khi gia gia hỏi thăm đủ kiểu, sau khi biết được Mục Vân, thế mà lại muốn mời Mục Vân đến phủ một lần.

Biến cố một bài giảng, Mục Vân để Mạc đại sư lau mắt mà nhìn, càng làm cho gia gia tán thưởng không dứt. Diệu Tiên Ngữ càng ngày càng hiếu kỳ, chẳng lẽ trước đó vị Mục đạo sư này vẫn luôn giấu tài sao?

Phanh phanh... Trong phòng học đột nhiên một trận gà bay trứng vỡ, cái bàn bị chùy đánh vỡ nát, một mảnh hỗn độn.

- Khốn kiếp!

Nhìn thấy Mục Vân lần lượt tránh thoát công kích của mình, trong lòng Cận Đông dần dần sinh ra một cảm giác nôn nóng. Bản thân rõ ràng cao hơn hắn nhị trọng cảnh giới, thế nhưng thế nào cũng không làm gì được Mục Vân, làm sao có thể để trong lòng của hắn thoải mái.

- Lăng Ba Chưởng!

Rốt cục, Cận Đông mất đi tính nhẫn nại, Lăng Ba Chưởng vung ra một chưởng. Lăng Ba Chưởng cũng là tiếng tăm lừng lẫy ở trong toàn bộ Bắc Vân học viện, chính là võ kỹ hoàng giai trung cấp, lấy khí kình bạo phát, đập nện trên người đối thủ có thể triệt để tê liệt lực lượng nhục thân trong cơ thể đối thủ. Sở dĩ môn võ kỹ hoàng giai trung cấp này nổi danh chính là bởi vì Cận Đông!

Lúc trước, Cận Đông chính là dùng Lăng Ba Chưởng thông qua khảo hạch đạo sư trung cấp, đồng thời, trong lúc khảo hạch còn dùng một võ kỹ này đánh bại một võ giả vừa bước vào đến nhục thân thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.

- Xé nát tên phế vật ngươi!

Cận Đông ra tay nâng chưởng, không khí bộc phát ra một loạt âm thanh vù vù, không khí lúc đầu bình tĩnh, giờ biến thành như là sóng nước, thẳng ép về Mục Vân.

- Xong đời, lần này Cận Đông đạo sư là thật bộc phát!

- Lăng Ba Chưởng đều dùng đến, lần này Mục Vân tránh cũng không tránh thoát!

- Chọc giận Cận Đông, Mục Vân lần này ít nhất phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng!

Học sinh nhất ban xem náo nhiệt vây quanh ở cửa phòng học, không có chút nào dự định ý xuất thủ. Nhìn xem Mục Vân đạo sư xấu mặt, là bọn hắn ngày thường trong thường xuyên vui lòng làm tiêu khiển.

- Lăng Ba Chưởng? Rất lợi hại phải không?

Nhìn thấy kia khí kình dùng một cỗ cực mạnh lực phá hoại đánh thẳng tới, Mục Vân trêu tức cười một tiếng. Nếu như Cận Đông một mực dùng nhục thân lực lượng cùng hắn cứng đối cứng, thật đúng là có chút phiền phức, thế nhưng một khi Cận Đông sử dụng xuất khí kình, Mục Vân có biện pháp làm cho hắn bại lui.

- Ngốc đại cá tử, ngươi thua!
Chương 28 Đảo Ngược

Đối mặt Cận Đông khí kình chưởng pháp, Mục Vân chẳng những không có lui lại, ngược lại là trực tiếp nghênh đón. Chỉ là, đang lúc đám người mắng to Mục Vân đầu mộng thời điểm, đang lúc trở tay, Mục Vân đột nhiên đánh ra một chưởng. Một chưởng rất quái dị, nhìn mềm nhũn không có bất kỳ lực đạo gì nhưng Cận Đông đánh ra khí kình bị một chưởng kia làm cho hoàn toàn lộn xộn.

- Lạc Vân Kiếm Chưởng!

Không nói hai lời, Mục Vân bước ra một bước, bàn tay thành kiếm, một chưởng kia như một kiếm, ầm vang đâm ra. Phốc phốc... Máu tươi tràn ra, Cận Đông ầm vang ngã xuống đất. Xảy ra chuyện gì?

Đông đảo học sinh xung quanh trợn mắt hốc mồm. Điêu Doãn cùng Mặc Dương hai người ngốc tại chỗ, không biết làm sao. Bọn hắn cứ nghĩ, Cận Đông đến, có thể vì bọn hắn trút cơn giận, thế nhưng không ngờ, kịch bản đảo ngược, Cận Đông thế mà không phải đối thủ của Mục Vân. Cho dù ai cũng không nghĩ ra, Mục Vân, hưởng dự toàn bộ Bắc Vân thành chín năm phế vật, thế mà trong vòng vài ngày, nhảy lên trở thành một so Cận Đông còn lợi hại hơn võ giả. Mà lại là vượt cấp khiêu chiến!

Phần bụng bị Mục Vân kiếm chưởng bổ ra một vết nứt, Cận Đông sắc mặt trắng bệch, từng ngụm từng ngụm hô lấy khí thô, không thể tin nhìn xem Mục Vân. Hắn thế mà bị Mục Vân đánh bại. Hơn nữa hay là nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, bị Mục Vân nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh đánh bại, vô cùng nhục nhã.

- Mục Vân, ngươi phế vật này, sử dụng thủ đoạn gian trá gì!

Nhìn xem Mục Vân, Cận Đông vẫn không chịu thua. Phanh... Nghe được Cận Đông chửi rủa, Mục Vân không nói hai lời, một cước đạp tới.

- Phế vật? Ai mới là phế vật?

Hai mắt trừng Cận Đông, trong mắt Mục Vân hiện lên... Sát ý!

Mục Vân thế mà động sát ý đối với hắn. Thân thể Cận Đông lạnh buốt.

- Mục Vân đạo sư, có chừng có mực đi!

Ngay tại giờ phút này, một tiếng nói đạm mạc vang lên trước cửa phòng học. Người tới một thân trường sam bạch sắc, tóc dài buộc ở sau ót, không gió tự bay, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đạm mạc nhìn xem hết thảy. Đông Phương Ngọc!

- Wow, là Đông Phương đạo sư!

- Nghe nói Đông Phương đạo sư mấy năm tấn thăng làm cao cấp đạo sư, có thể sẽ đến đế đô Nam Vân thành!

- Đúng vậy, Đông Phương lão sư vừa soái, thiên phú lại mạnh, là siêu cấp thần tượng!

Cửa vào xuất hiện một bóng người lập tức làm cho mọi người hô to kinh ngạc, từng tiếng hoa si âm vang.

- Dừng tay? Nếu hôm nay thực lực ta không bằng Cận Đông đạo sư, hiện tại nằm trên mặt đất chính là ta, Cận Đông sẽ dừng tay sao?

Mục Vân nhíu nhíu mày. Đông Phương Ngọc, cao cấp đạo sư Bắc Vân học viện, mà còn là một trong tam đại mỹ nam tử lừng lẫy nổi danh trong học viện, tại toàn bộ Bắc Vân thành, thanh danh đều rất vang dội. Ngớ ngẩn!

Nghe được Mục Vân nói, một ít học sinh xung quanh lập tức trợn trắng mắt. Không ngờ đối mặt Đông Phương Ngọc đạo sư, Mục Vân còn có thể nói loại lời này, gia hỏa này sẽ không nghĩ rằng đánh bại Cận Đông là có thể khiêu chiến với Đông Phương Ngọc?

- Dù sao tất cả mọi người đều là đạo sư, hôm nay xem như cho Đông Phương Ngọc ta mặt mũi, như thế nào?

- Nể mặt ngươi? Ngươi thì tính là cái gì?

Mục Vân vừa nói lời này, khắp nơi trong phòng học lan tràn một cỗ khí tức phẫn nộ, một ít nữ học sinh hằng hộc nhìn chằm chằm Mục Vân.

- Ha ha... Đã như vậy, vậy không thể làm gì khác hơn là vũ lực giải quyết!

Đông Phương Ngọc đắng chát cười một tiếng, lộ ra rất bất đắc dĩ.

- Các ngươi đang làm gì?

Khi thời điểm bầu không khí lần nữa trở nên giương cung bạt kiếm, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Viện trưởng!

- Đều vây quanh ở nơi này làm cái gì?

Nhìn thấy cửa phòng học của Mục Vân có một đám người, Lục Khiếu Thiên nhịn không được nhíu mày quát. Ánh mắt rơi trên người Mục Vân, Lục Khiếu Thiên càng bất đắc dĩ. Gia hỏa này, gần đây thật đúng là thích gây chuyện!

- Lục viện trưởng!

Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên đến, Điêu Doãn như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói:

- Lục viện trưởng, hôm nay ta và Tề Minh luận bàn, Tề Minh tài nghệ không bằng người, bị ta đánh bại, Mục Vân đạo sư thế mà không để ý đến thân phận, xuất thủ đối với học sinh như ta, sau đó ta đến nhờ Cận Đông đạo sư đến đây lý luận, không ngờ Mục Vân đạo sư ra tay đánh nhau, còn làm Cận Đông đạo sư bị thương nặng!

- Không sai!

Mặc Dương cũng đứng dậy, vẻ mặt đau khổ nói:

- Mà Mục Vân đạo sư còn phạt học sinh quỳ xuống, mời viện trưởng đại nhân làm chủ cho học sinh !

Nghe được hai người tố cao, Mục Vân nhịn không được cười to, nhưng lại chưa giải thích.

- Viện trưởng, không phải như vậy!

Ngay tại giờ phút này, một đệ tử đột nhiên mở miệng, chính là Tề Minh!

- Hôm nay Điêu Doãn dẫn người cản học sinh, đồng thời nhục mạ học sinh, Mục Vân đạo sư nhìn không được, mới trừng phạt Điêu Doãn!

Gương mặt Tề Minh vì khẩn trương mà có phần đỏ bừng, kích động nói.

- Mà Cận Đông đạo sư mang theo Điêu Doãn đi vào lớp chúng ta, ra tay với Mục đạo sư, tài nghệ không bằng người, bị Mục đạo sư đánh bại, điểm này, ta có thể làm chứng!

Ngay giờ phút này, một tiếng nũng nịu vang lên.

Người nói là Diệu Tiên Ngữ!

Tề Minh giờ phút này đứng ra, Mục Vân có thể lý giải, mà Diệu Tiên Ngữ lại giúp mình, Mục Vân hơi kinh ngạc. Kinh ngạc nhất không ai qua được Điêu Doãn cùng Mặc Dương!

Tề Minh một người mở miệng, không có gì. Thế nhưng Diệu Tiên Ngữ chứng minh, vậy thì sẽ khác. Gia gia Diệu Tiên Ngữ là tam tinh luyện đan sư nổi danh lừng lẫy tại Bắc Vân thành, ngay cả viện trưởng gặop cũng phải lễ ngộ có thừa, nàng nói ra vẫn rất có sức thuyết phục. Chỉ là, ngày thường Diệu Tiên Ngữ chán ghét Mục Vân, nhìn hắn xấu mặt, hiện tại thế mà giúp hắn nói chuyện!

Quá khác thường!

Nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, Đông Phương Ngọc đột nhiên mở miệng nói:

- Viện trưởng, chuyện không hiểu rõ ràng, ta thấy...

- Ta tự có cân nhắc!

Lục Khiếu Thiên ngăn lại Đông Phương Ngọc, mở miệng nói:

- Điêu Doãn, khi nhục đồng học, bất kính với đạo sư, phạt quét dọn học viện một tháng, Mặc Dương không tuân thủ kỷ luật lớp học, phạt giam cầm một tháng, về nhà tỉnh lại. Cận Đông, thân là trung cấp đạo sư, xử sự không chu toàn, hiện tại bị giáng xuống làm sơ cấp đạo sư!

Cái gì!

Nghe đến lời này, đông đảo học sinh xung quanh kinh ngạc. Trừng phạt nặng như thế, Lục viện trưởng rõ ràng thiên vị Mục Vân!

- Đều trở lại ban cấp của mỗi người cho ta, ở đây xem náo nhiệt cái gì!

Lục Khiếu Thiên lần nữa nhăn mày, đột nhiên quát.

Điêu Doãn, Mặc Dương, Cận Đông ba người, sắc mặt trắng nhợt, không nói gì nữa.

Trong học viện, Lục Khiếu Thiên mới là người có quyền lực lớn nhất, lời hắn nói, không ai dám phản bác, dám không từ chối.

- Mục Vân, tên tiểu tử thối nhà ngươi, có thể hảo hảo an ổn dùm ta hay không!

Người xung quanh dần dần tản ra, Lục Khiếu Thiên đè thấp lấy thanh âm nói với Mục Vân.

- Khụ khụ... Lần sau chú ý, lần sau chú ý!

Mục Vân nói xong muốn trở về lớp học.

- Chậm rãi, lần này tới là có chuyện cần tuyên bố!

Lục Khiếu Thiên đứng ở trước cửa phòng học, đột nhiên hắng tiếng, nói:

- Xét thấy lớp các ngươi biểu hiện, học viện quyết định điều một đạo sư cho các ngươi, mọi người hoan nghênh!

Điều đạo sư?

Lục Khiếu Thiên vừa nói lời này, khắp nơi trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lục Khiếu Thiên như nhìn quái vật. Ban rác rưởi, phế vật ban toàn trường, viện trưởng đại nhân xưa nay không quan tâm, để cho Mục Vân - phế vật đạo sư đến dạy bảo, hiện tại đột nhiên lên cơn điên gì mà cử thêm một đạo sư tới!
Chương 29 Giải Trừ?

- Viện trưởng, ngươi không phải đùa chúng ta chơi chứ?

Nghe được Lục Khiếu Thiên nói vậy, một đệ tử liều mạng đặt câu hỏi nói.

Bị Lục Khiếu Thiên trừng mắt liếc, người học sinh kia thành thật ngồi xuống chỗ ngồi.

- Mọi người hãy hoan nghênh đạo sư mới tới, Tần đạo sư!

Tần đạo sư?

Không ngờ là Tần đạo sư!

Toàn bộ học viện, chỉ có một Tần đạo sư, đó chính là Tần Mộng Dao!

Mỹ nữ băng sơn - Tần Mộng Dao Tần đạo sư lại đến dạy bảo lớp bọn hắn, toàn bộ học sinh ban cấp nháy mắt mắt trợn tròn, nhìn bóng người ở cửa phòng đang chậm rãi tiến vào!

Chỉ là, kinh ngạc nhất lại là Mục Vân. Tần Mộng Dao, tiểu thư Tần gia lại lại đạo sư Bắc Vân học viện?

Nhìn bóng người hơi quen thuộc kia, Mục Vân biết, Lục Khiếu Thiên không nói đùa.

- Tốt! Tốt!

- Hoan nghênh Tần đạo sư, nhiệt liệt hoan nghênh Tần đạo sư!

- Có Tần đạo sư dạy bảo chúng ta, lớp chúng ta lại không còn phải lên lớp ngủ nữa!

Đột nhiên, toàn bộ ban cấp nháy mắt vỡ tổ, một ít học sinh nam đã nhịn không được đứng dậy, nhảy cẫng hoan hô.

Tần Mộng Dao!

Nhưng nghe được tin tức này, Đông Phương Ngọc chưa rời khỏi ban cấp, sắc mặt trầm lại, ngơ ngác tại chỗ.

Tần Mộng Dao, tại Bắc Vân học viện được xưng là đạo sư đẹp nhất, mặc dù trên mặt mang khăn che mặt, nhưng không có người nào hoài nghi nàng đẹp. Mà Đông Phương Ngọc hắn đã từng nhiều lần mời Tần Mộng Dao đến ban cấp hắn phụ trách đảm nhiệm đạo sư, thế nhưng Tần Mộng Dao vẫn luôn lấy nàng sống không quá hai mươi tuổi làm cớ, không nguyện ý đi. Lần này, không ngờ đi vào ban cấp của Mục Vân, đi vào ban cấp của tên phế vật này!

Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi.

- Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cùng Mục Vân đạo sư dạy bảo mọi người!

Đứng ở trước bục giảng, lần này, Tần Mộng Dao cũng không mang theo khăn che mặt, mỉm cười khuynh thành làm cho học sinh dưới đài, nháy mắt si mê.

Đẹp!

Cho dù đã từng thấy bộ dáng Tần Mộng Dao mỉm cười, nhưng Mục Vân vẫn như cũ cảm giác, rất đẹp!

Mà trước đó, trong nụ cười của Tần Mộng Dao còn mang theo một ít bi ai, nhưng bây giờ, bi ai đó đã biến mất, nàng đẹp giống như triệt để nở rộ ra.

- Mọi người biết đó, trước đó ta mắc bệnh nan y, sống không quá hai mươi tuổi, thế nhưng bệnh nan y trong cơ thể ta đã được Mục đạo sư của các ngươi chữa trị, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, ta hi vọng cùng mọi người cùng nhau cố gắng, cố lên!

Cái gì!

Toàn bộ ban cấp nháy mắt oanh động.

Trước đó, Tần Mộng Dao tại Bắc Vân học viện được công nhận là đệ nhất mỹ nữ, chỉ tiếc là tất cả mọi người của Bắc Vân thành đều biết, nàng chú định sống không quá hai mươi tuổi.

Mà bây giờ, nghe được thân thể Tần Mộng Dao đã khôi phục, bệnh dữ được chữa trị, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.

Nhưng chuyện làm cho bọn hắn kinh ngạc lại là, người chữa khỏi bệnh của Tần Mộng Dao là Mục Vân.

Nhìn thấy học sinh xung quanh nhìn chằm chằm mình như nhìn quái vật, Mục Vân ho khan một tiếng.

- Tên phế vật này, thế nào đột nhiên biến thành lợi hại như vậy!

Ngoài phòng học, nghe vậy, sắc mặt Cận Đông hơi trắng bệch nói.

- Phế vật?

Đông Phương Ngọc cười khẩy:

- Hắn là phế vật, vậy thì ngươi tính là cái gì?

Nghe đến lời này, Cận Đông run run cúi đầu xuống, không dám mạnh miệng.

- Đông Phương thiếu gia, chuyện hôm nay cũng không thể bỏ qua như vậy được!

- Thế nào? Ha ha...

Trường sam bạch sắc của Đông Phương Ngọc không gió tự bay, lạnh nhạt nói:

- Cận Đông, ta chuẩn bị có chuyện tốt, không biết ngươi có dám làm hay không?

- Cái gì việc phải làm?

- Có người ra giá cao mua đầu người của Mục Vân, năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, ngươi có dám hay không?

Đông Phương Ngọc đột nhiên mở miệng.

- Dám!

Cận Đông ngạnh cái đầu, khẽ nói:

- Hôm nay là ta chủ quan, nên mới bại bởi hắn, giết hắn, dễ như trở bàn tay. Chỉ là, giết tên phế vật này sẽ không chỉ có một mình ta đúng không?

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rụt rè của Cận Đông, Đông Phương Ngọc cũng không rõ ràng.

- Đương nhiên sẽ không, vì đảm bảo vạn vô nhất thất, còn có ba vị võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, mà thời khắc mấu chốt, còn sẽ có một sát thủ trợ giúp các ngươi!

- Tốt!

Cận Đông nuốt thở ra một hơi, đáp:

- Chỉ cần có cơ hội, Mục Vân, ta tất phải giết!

Nhìn Mục Vân trong phòng học mang nụ cười trên mặt, sắc mặt Đông Phương Ngọc lạnh dần. Mặc dù không biết Mục Vân làm như thế nào cấu kết với Tần Mộng Dao, thế nhưng Tần Mộng Dao ngay cả mặt mũi của hắn cũng không cho, vậy mà gia nhập đến ban của phế vật Mục Vân, quả thực là cho hắn một bàn tay.

Toàn bộ Bắc Vân học viện, ai không biết Đông Phương Ngọc hắn cố ý đối với Tần Mộng Dao.

Chỉ là thời khắc này Mục Vân hoàn toàn không biết, hắn đã đắc tội với một trong tam đại mỹ nam tử của Bắc Vân học viện - Đông Phương Ngọc.

- Mục đạo sư!

Vừa tan học, một mùi thơm ngát úp vào mặt, Diệu Tiên Ngữ lắc lư bộ ngực đi đến trước người Mục Vân.

- Mục đạo sư, lần trước trên lớp học, Mục đạo sư diễn giải thực sự rất đặc sắc, học sinh còn có chút không biết rõ, muốn thỉnh giáo một chút!

Thỉnh giáo?

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Diệu Tiên Ngữ, Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Thỉnh giáo? Có thể, nhưng đạo sư ta đang muốn đi Bắc Vân sơn mạch hái chút dược thảo, ngươi có muốn đi hay không?

- Được!

Diệu Tiên Ngữ không chút nghĩ ngợi nói.

Mục Vân đầu to lên, hắn không ngờ Diệu Tiên Ngữ lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Bắc Vân sơn mạch là một sơn mạch lân cận Bắc Vân thành, sơn mạch kéo dài vạn dặm, không biết sâu cạn, trong đó yêu thú tầng tầng lớp lớp, cực kỳ nguy hiểm. Mục Vân chỉ muốn hù dọa tiểu nha đầu này một chút, nào biết được nàng thế lại tuyệt không sợ như thế.

- Mục đạo sư, vậy thì quyết định như thế, ngày mai gặp!

Diệu Tiên Ngữ phất phất tay, lắc lắc bờ mông gợi cảm, dần dần rời khỏi.

- Học viện, thật là một nơi tốt!

Nhìn Diệu Tiên Ngữ dần dần rời khỏi, Mục Vân không khỏi cảm thán nói.

- Xem được không?

- Rất được...

- Sắc phôi!

- Hả?

- Khó coi...

- Phong cảnh học viện, quả nhiên là khó coi!

Khi nhìn thấy người sau lưng, Mục Vân lập tức sửa lời.

Tần Mộng Dao nhếch miệng, khẽ nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, sơ cấp ngũ ban ta và ngươi cùng nhau dẫn đầu, đầu tiên, với tư cách đạo sư của 'Ban phế vật' này, Mục đại đạo sư, có phải ngài nên suy nghĩ một chút, nên làm gì để triệt tiêu danh xưng ban phế vật này hay không?

- Đúng vậy, Tần đạo sư nói đúng, chuyện này, chỉ hi vọng Tần đạo sư bắt đầu làm, ta chờ mong ngài đến, thay đổi ban cấp của ta!

- Ngươi đứng lại!

Nhìn thấy Mục Vân muốn chạy, Tần Mộng Dao hơi cắn, khẽ nói:

- Ngươi là chủ đạo sư của sơ cấp ngũ ban, chuyện này, ngươi không thể đổ cho người khác, Mục đại thiên tài!

- Ta cũng không phải thiên tài!

Mục Vân khoát khoát tay, ngược lại nói:

- Tần đại tiểu thư, ngươi nói quái bệnh trên người ngươi đã được chữa trị triệt để, hôn sự giữa hai chúng ta...

Nghe được Mục Vân lời này, Tần Mộng Dao hơi đỏ mặt, có vẻ hơi co quắp.

Trước đó, nàng vẫn cho rằng Mục Vân là một đầu gỗ phiền phức, nhu nhược không chịu nổi, nếu không phải nàng chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, vụ hôn nhân này, căn bản không có khả năng tồn tại.
Chương 30 Tru Tiên Đồ bí ẩn

Nhưng bây giờ, sự thật chứng minh, Mục Vân cũng không phải phế vật, mà lại càng giống như thâm tàng bất lộ, bệnh trên người nàng cũng giải quyết triệt để, hôn sự của hai người cũng nên trao đổi.

Thế nhưng thời gian hai người nhận biết còn rất ngắn, hiện tại đã nói chuyện hôn sự, thực sự là quá sớm!

- Vụ hôn nhân này, ta cần suy nghĩ lại một chút!

Cắn răng, Tần Mộng Dao cúi đầu, không có lạnh lẽo của ngày xưa, ngược lại có một tia ngượng ngùng.

- Suy nghĩ? Không thể tiếp tục suy nghĩ! Thời gian cấp bách!

Mục Vân có chút nóng nảy nói.

- Ngươi là người gì vậy, sao phải gấp như khỉ thế?

- Ta có thể không gấp sao? Cô nói một chút, trong cơ thể cô thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, ngày sau cô tiền đồ vô lượng, điểm này, không cần ta nói, cô cũng hẳn là có thể thể hội ra tới.

Mục Vân nói tiếp:

- Ta thế nhưng là phế vật được Bắc Vân thành công nhận, đồ hèn nhát, đính hôn với ta, chuyện đó cực kì không tốt đối với thanh danh của cô, cho nên vụ hôn nhân này, đương nhiên phải nhanh giải trừ!

Cái gì?

Giải trừ?

Chỉ là một câu của Mục Vân lại kéo Tần Mộng Dao từ trong huyễn tưởng trở về hiện thực.

- Ngươi... Ngươi...

Nhìn Mục Vân, Tần Mộng Dao thẹn quá thành giận nói:

- Ngươi là cái đồ vô sỉ, muốn giải trừ hôn ước? Không có cửa đâu!

Giậm chân một cái, Tần Mộng Dao thở phì phì rời khỏi.

Nàng vẫn cho rằng Mục Vân cấp tốc không kịp nghĩ muốn thành hôn với nàng, không ngờ lại là muốn giải trừ hôn ước!

Chẳng biết tại sao, nghe được câu này, trong lòng Tần Mộng Dao hiện qua một tia thất lạc, lại có chút không cam tâm.

Gia hỏa này, chẳng lẽ mình vẫn không xứng với hắn sao?

Hả?

Chỉ là nhìn thấy Tần Mộng Dao thở phì phì rời khỏi, Mục Vân không hiểu ra sao.

Chẳng lẽ Tần Mộng Dao không phải không kịp chờ đợi muốn giải trừ hôn ước với hắn sao?

Uy lực của Băng Hoàng Thần Phách đủ để khiến cho Tần Mộng Dao trở thành đăng đỉnh Chí Tôn của toàn bộ Thiên Vận đại lục, tương lai bất khả hạn lượng.

Tiểu nha đầu này, xem ra vẫn chưa triệt để lĩnh ngộ được uy lực của Băng Hoàng Thần Phách.

Đêm đó, Mục Vân ngồi khoanh chân ở trên giường.

Từ sau lần trước trong lúc vô tình mở ra Tru Tiên Đồ, Mục Vân đã thử rất nhiều biện pháp, thế nhưng vẫn y như cũ không cách nào rung chuyển Tru Tiên Đồ.

Ngẫm lại cũng thế, ở kiếp trước, thân là Tiên Vương một đời, thống ngự ngàn vạn thế giới, khi mưu toan lấy được Tru Tiên Đồ, hắn cũng căn bản không cách nào mở ra, hắn hiện tại đương nhiên càng không có khả năng.

- Cơ thể trong đã là sinh ra một khí kình, tối nay, hẳn là có thể đột phá đến nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh!

Ngưng Khí cảnh, chính là lấy khí kình tổng hợp lực lượng nhục thân, một nhu một cương, cương nhu cùng tồn tại, phát huy ra thực lực lớn nhất của võ giả.

Hôm nay, hắn có thể dùng cảnh giới Tráng Tức cảnh thắng Cận Đông, đại nhất bộ phận nguyên nhân là hắn lý giải khắc sâu đối với võ kỹ.

Nhưng nếu đột phá đến Ngưng Khí cảnh, cho dù là lần nữa đối mặt Cận Đông, cứng đối cứng, Mục Vân cũng có nắm chắc, đánh hắn phải đi tìm răng.

Nhập định, toàn bộ cơ thể Mục Vân thả lỏng.

Trong thiên địa, một tia chân khí yếu kém chầm chậm lưu động.

Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, cảm ngộ chân khí, thu nhập trong cơ thể. Làm chân khí trong cơ thể tụ tập đến mức nhất định, chính là vận dụng chân khí dưỡng mạch, mạch thành, thì chân khí thành nguyên, hóa thành chân nguyên, dùng chân nguyên đả thương người, chính là bước vào nhục thân thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!

Võ giả nhục thân thập trọng, đệ thất trọng Chân Nguyên cảnh, mới chính thức xem như đăng đường nhập thất.

Chỉ là Mục Vân cũng hiểu rõ, tam trọng trước chú trọng lực lượng nhục thân, phục dụng Thối Cốt Đan đối với hắn thì có trăm lợi mà không có một hại.

Thế nhưng là sau khi tu hành, lại là cần phải đi từng bước, mạnh mẽ, đánh tốt cơ sở.

- Tráng Tức, mở rộng nội tức, Ngưng Khí, cô đọng chân khí, chân khí, tụ!

Thân thể triệt để buông ra, Mục Vân bắt đầu toàn tâm toàn ý cảm thụ thiên địa ở giữa chân khí lưu động.

Chỉ là, mặc dù ở kiếp trước có kinh nghiệm lĩnh ngộ, thế nhưng tư chất thân thể này thực sự là quá kém, lúc nửa đêm, Mục Vân chỉ cảm nhận được một tia chân khí lưu động quanh người.

Thế nhưng chân khí lưu động thực sự quá chậm, quả thực là tốc độ ốc sên bò.

Làm sao có thể chậm như vậy?

Mục Vân gần như muốn bạo tẩu.

Tốc độ này thực sự là quá chậm.

- Ta không tin, bằng vào thân phận Tiên Vương kiếp trước của ta lại không cách nào bước vào Ngưng Khí cảnh!

Không nói hai lời, Mục Vân toàn thân mở tâm rộng, lần nữa lâm vào tu luyện.

Khanh...

Nhưng đang lúc Mục Vân cưỡng ép xung kích thì đột nhiên vang lên một tiếng leng keng.

Trong não hải, Tru Tiên Đồ ầm vang mở ra.

Trong tích tắc, trước mắt Mục Vân lần nữa xuất hiện vạn mã bôn đằng (vạn con ngựa chạy nhanh), từng vị tồn tại cực kỳ cường hãn, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, phóng tới một bức tranh, toàn bộ thân tử đạo tiêu.

Sau đó, tất cả cảnh tượng tiêu tán, Tru Tiên Đồ từ từ mở ra một góc.

Trong lòng Mục Vân dâng lên một cảm giác quái dị, Tru Tiên Đồ này, hắn nếm thử đủ loại biện pháp thì không nhúc nhích chút nào, nhưng bây giờ lại đột nhiên mở ra.

Gia hỏa này giống như có mở hay không, toàn bằng yêu thích của nó.

Bức tranh mở ra, chỉ lộ ra một góc cực kỳ nhỏ bé, chỉ là một góc kia lại giống như đang mở ra một thế giới trước mắt Mục Vân, vô cùng trống trải.

Mà từ trong một góc đó chân nguyên liên tục không ngừng, từ trên trời giáng xuống, từ trong Tru Tiên Đồ hạ xuống tứ chi bát mạch trong thân thể Mục Vân.

Chân nguyên nồng đậm như thế, cho dù kiếp trước thân là Tiên Vương, Mục Vân cũng chưa từng nhìn thấy.

Trong cơ thể, chân nguyên bị pha loãng, hóa thành chân khí, không ngừng chảy, dung nhập vào trong mỗi một đường kinh mạch, mỗi một tế bào của Mục Vân.

Lực lượng đang không ngừng tăng trưởng!

Mục Vân còn kinh ngạc phát hiện, thể chất của hắn cũng đang không ngừng tăng trưởng.

Mọi người đều biết, tốc độ võ giả thu nạp chân nguyên đều dựa vào thiên phú và thông tuệ cá nhân, là tư chất, mà tư chất chính là thượng thiên chú định, từ khi vừa sinh ra đã chú định một người có thể đi bao xa trên con đường võ giả.

Cho dù võ giả thu nạp lại nhiều chân nguyên, cũng chỉ là đề cao thể chất, muốn đề cao tư chất, căn bản không có khả năng.

Chỉ là trước mắt, trong Tru Tiên Đồ tán phát chân nguyên, lại thật sự rõ ràng đề cao tư chất của Mục Vân.

Nếu trước đó Mục Vân chỉ tầm thường, vậy bây giờ hắn đủ để được xưng tụng là thiên tài!

Thiên sinh lương tài!

- Tru Tiên Đồ, một đời trước, ngươi không mang đến kinh hỉ cho ta, một thế này, ngươi lại để ta giật mình!

Cảm nhận được lực lượng mênh mông lưu động trong cơ thể, Mục Vân chậm rãi đứng dậy.

Nhục thân ngũ trọng, Ngưng Khí cảnh thành!

Lúc ở Tráng Tức cảnh, Mục Vân đã là nắm giữ lực lượng mười mấy ngưu, mà bây giờ, lực lượng của hắn lại khủng bố hơn vạn cân đến hai vạn cân.

Bình thường thì võ giả nhục thân ngũ trọng, có thể có cự lực vạn cân đã thuộc dạng hiếm thấy.

Cho dù là võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, lấy khí dưỡng mạch cũng bất quá là lực lượng một vạn năm ngàn cân.

Hiện tại, Mục Vân chỉ bằng vào lực lượng nhục thân đã mạnh hơn võ giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom