• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vô Thượng Thần Đế (16 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 Thực sự chênh lệch

Nàng căn bản đều không nghĩ, Cận Đông và Đông Phương Ngọc lại dự định đều không buông tha cho mình!

- Gia gia của ta chính là một trong tam phẩm luyện đan sư của Bắc Vân thành, còn chấp sự ngoại môn Thánh Đan tông, các ngươi...

- Giết ngươi, sẽ không ai biết chuyện này!

Đông Phương Ngọc vẫn luôn không mở miệng, mỉm cười nói khẽ:

- Diệu Tiên Ngữ, không nghĩ tới, ngươi thật đúng là ngây thơ!

- Đông Phương đạo sư...

Đông Phương Ngọc nổi tiếng là một trong thành ba đại đạo sư đẹp trai nhất Bắc Vân học viện, là thần tượng trong lòng ngàn vạn thiếu nữ.

Diệu Tiên Ngữ không nghĩ tới, Đông Phương Ngọc lại là loại người trong ngoài không giống nhau.

Tâm của hắn thật là ác độc!

- Mục Vân, không nghĩ tới, im lặng mười năm, ngươi lại cấp tốc quật khởi trong thời gian mấy ngày gần đây, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Đông Phương Ngọc không tiếp tục để ý tới Diệu Tiên Ngữ nữa, nhìn Mục Vân, khẽ cười nói:

- Ta cũng không muốn làm đau ngươi, ở trước mặt ta, ngươi cũng không cần phản kháng đi? Ngoan ngoãn lấy ra bảo bối trên người ngươi, nếu không thì, ngươi, một phế vật, làm sao có thể một bước lên trời?

Bảo bối?

- Đông Phương Ngọc, ta và ngươi cũng không thù oán, người đứng phía sau màn không phải ngươi, chỉ sợ là hai lão già Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh kia?

- Ngươi không cần lôi kéo ta, ta tự sẽ nói cho ngươi, không sai, chính là hai người Mục Phong Thanh và Mục Phong Nguyên, hai lão già này chính là tốn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm đến mời ta giết ngươi, dù sao ngươi cũng là người chết, nói cho ngươi biết cũng không sao!

Quả nhiên là hai lão bất tử này.

Đông Phương Ngọc đã nói ra những này lời, điều đó đủ để chứng minh, hắn là chuẩn bị giết chết mình.

- Diệu Tiên Ngữ, đi đi!

- Mục đạo sư...

- Ngươi không đi, chúng ta đều phải chết, ngươi đi, chí ít có thể khiến người ta biết, Đông Phương đạo sư đẹp như mỹ nhân, nhưng thật ra là một gia hỏa mặt người dạ thú!

- Ngươi...

Giờ phút này, Đông Phương Ngọc nghe được Mục Vân còn có tâm tình nói đùa hơi tức giận nói:

- Đi? Ta đã lộ diện, hai người các ngươi hiện tại, đều không cần đi!

- Mục đạo sư, ta sẽ không đi!

Mẹ nó!

Nghe được Diệu Tiên Ngữ nói như chém đinh chặt sắt, đáy lòng của Mục Vân chỉ muốn chửi thề.

Tiểu nha đầu này là đầu óc bị hỏng, sở dĩ Mục Vân muốn để nàng đi vì: Thứ nhất là đối mặt với Đông Phương Ngọc, giờ phút này, hắn thật không có cái gì nắm chắc. Thứ hai, là hắn hi vọng vạn nhất, nếu hắn thật chết rồi, Diệu Tiên Ngữ có thể mang tin tức này tung ra ngoài. Thứ ba là hắn có một ít át chủ bài, cũng không muốn để Diệu Tiên Ngữ biết được.

- Cận Đông, chặn đứng tiểu nha đầu kia, Mục Vân, để ta tới đối phó!

Đông Phương Ngọc ra lệnh một tiếng, người đã xông ra ngoài.

Hắn hiểu được, thời khắc này, Mục Vân vừa trải qua mấy lần chiến đấu, thực lực đã hạ xuống hơn phân nửa.

Cho hắn thời gian, ngược lại để hắn khôi phục, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nhất định phải dùng thế sấm rền gió cuốn giết hắn.

Mà bên kia, Cận Đông nhìn chằm chằm Diệu Tiên Ngữ, vọt tới rất nhanh bên cạnh nàng.

Hắn cũng không định giết Diệu Tiên Ngữ.

So thực lực, hắn tự nhận mình không phải đối thủ của Đông Phương Ngọc.

Nếu như sau khi Đông Phương Ngọc giết người đoạt bảo, muốn một mình độc chiếm, vậy hắn thật sự chỉ có thể lãng phí sức lực, không thu được gì.

Chỉ cần có Diệu Tiên Ngữ ở đây, Đông Phương Ngọc muốn xuống tay với hắn, cũng phải suy nghĩ một hai.

- Diệu Tiên Ngữ, ta biết gia gia ngươi là Diệu Thiến đại sư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không giết ngươi, nếu ngươi phản kháng, ta sẽ khiến ngươi muốn chết không xong!

Dáng vẻ Cận Đông khôi ngô, hai mắt hắn trừng lớn nhìn Diệu Tiên Ngữ, đe dọa.

Diệu Tiên Ngữ hiểu, giờ phút này, tất cả hi vọng của nàng đặt trên người Mục Vân, nàng cũng không còn hi vọng nhảy nhót.

Mà bên kia, Đông Phương Ngọc mặc một bộ trang phục màu trắng, bộ y phục trắng hơn tuyết, tóc dài phất phới, đánh ra một quyền trực tiếp oanh về phía Mục Vân.

- Phá Ngọc Quyền, Ngọc Toái!

Mục Vân cũng đấm ra một quyền, không chút nào lưu thủ.

Hai nắm đấm trong chốc lát đụng vào nhau, răng rắc một tiếng vang lên, mặt đất dưới lòng bàn chân hai người rạn nứt ra.

Mặc dù Mục Vân là nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, thế nhưng lực lượng của hắn hơn hai vạn cân, không chút nào kém hơn võ giả có cảnh giới nhục thể lục trọng.

Mà bản thân Đông Phương Ngọc chính là võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, sức mạnh Chân Nguyên khủng bố không nói, thân thể của hắn còn cực kỳ rắn chắc.

Chỉ là dưới một cú va chạm vừa rồi, đã có thể nhìn ra cao thấp.

Mặc dù Mục Vân có lực lượng nhục thân cường đại, nhưng so với chân nguyên, thực sự là yếu ớt.

Dưới một quyền va chạm vừa rồi, nhìn như hai người không phân cao thấp, nhưng Mục Vân lại kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay rách ra, từng giọt máu nhỏ xuống.

- Sức mạnh nhục thân và khí kình đơn thuần như thế nào so với chân nguyên, Mục Vân, điểm này, ngươi hẳn phải biết, ngạnh kháng với ta, không khác nào lấy trứng chọi đá!

Đông Phương Ngọc mỉm cười, không thèm để ý chút nào.

Thời khắc này Mục Vân, ở trước mặt hắn, chính là một con dê đợi làm thịt, hắn có thể tùy ý tàn phá bừa bãi, toàn bằng tâm ý.

- Hiện tại đắc ý vẫn còn quá sớm một chút!

Mục Vân cắn chặt răng, không nói hai lời, bước ra một bước, lực lượng khí kình phát huy đến cực hạn.

Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa bước vào đến Ngưng Mạch cảnh, dùng khí kình dưỡng mạch.

Nhưng kinh mạch của hắn sau khi trải qua một lần gột rửa trong Tru Tiên Đồ đã trở nên vô cùng bền bỉ.

Đây cũng là vì sao, vào thời điểm hắn đối mặt với bốn tên mặc áo bào đen, có thể dùng lực lượng bản thân cường ngạnh đối kháng.

Chỉ dựa vào nhục thân, khí kình lực lượng, dưới nhục thể thất trọng, không người nào là đối thủ của hắn.

Mà phòng ngự đơn thuần cũng giống như vậy!

Chỉ là, Đông Phương Ngọc không phải nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, mà là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!

Ngưng tụ chân nguyên, chân nguyên phá lực!

Đây chính là lý do Chân Nguyên cảnh mạnh mẽ.

- Phế vật chính là phế vật, dù ngươi dựa vào bảo vật, ngươi cũng vẫn là một phế vật!

Đông Phương Ngọc nhìn thấy Mục Vân vẫn hồ đồ ngu xuẩn như thế, hắn lười biếng dài dòng, hai tay hắn chắp sau lưng, ầm vang đánh ra.

Chỉ là giờ phút này, trên hai tay Đông Phương Ngọc có chân nguyên lưu động, một cỗ sức mạnh rõ ràng mạnh hơn khí kình không chỉ mấy lần, không ngừng tích tụ lại.

- Bát Hoang Ngâm!

Khẽ quát một tiếng, hai chưởng đẩy ra, một tiếng rống trầm thấp đột nhiên từ truyền ra trong cơ thể Đông Phương Ngọc, giống như Thương Long cổ xưa vô cùng sống động.

Bành...

Trong chớp mắt, tiếng rống kia vang lên, chấn nhiếp lòng người.

Mà khi Đông Phương Ngọc đã xuất hiện ở trước người Mục Vân, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, hắn đột nhiên mất khống chế run rẩy lên.

- Mục đạo sư...

Thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ biến sắc.

Mặc dù nàng chỉ là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, nhưng nàng biết điểm cường đại của thất trọng Ngưng Nguyên cảnh

Bước vào thất trọng, võ giả mới xem như là đăng đường nhập thất, mới xem như đạt được thành tựu.

Dù sao Mục Vân chỉ là ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, mà Đông Phương Ngọc lại là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, chênh lệch này quá lớn.

Phốc...

Lực lượng khí kình của Mục Vân chưa chạm vào người của Đông Phương Ngọc, đã bị chân nguyên của Đông Phương Ngọc đánh trúng, trong miệng phốc một cái, phun ra rất nhiều máu.

Bát Hoang Ngâm!

Thật mạnh!

Cho dù hắn có kiến thức rộng rãi của kiếp trước, giờ phút này, hắn tận mắt thấy uy lực của Bát Hoang Ngâm, Mục Vân vẫn rất sững sờ.
Chương 37 Bát Hoang Ngâm

Toàn bộ ngàn vạn đại thế giới, võ kỹ phong phú, Mục Vân cũng không phải chưởng khống tất cả võ kỹ.

Bát Hoang Ngâm này dùng chân nguyên chấn động để sinh ra lực trùng kích bá đạo, chấn thương võ giả, quả thực là vô cùng bá đạo.

- Là một môn võ kỹ rất tốt, ta muốn!

Lau đi tiên huyết trên khóe miệng, Mục Vân cười hắc hắc, giễu giễu nói.

- Ngươi muốn? Ta có thể đốt một bản, đưa xuống dưới cửu tuyền cho ngươi!

Nhìn thấy Mục Vân lúc này thế mà còn có tâm tình nói đùa, Đông Phương Ngọc tức sùi bọt mép, không thể kiềm chế.

- Bát Hoang Ngâm, Toái Ấn!

Mười ngón tay của Đông Phương Ngọc tản ra, từng sợi chân nguyên quấn quanh ở đầu ngón tay, một tia chân nguyên giống như là cục đá đánh ra sóng nước, đứt quãng, thế nhưng lực lượng tản ra lại cho người ta một loại cảm giác chấn nhiếp khủng bố.

- Bát Hoang Ngâm chính là võ kỹ hoàng giai cao cấp, Mục Vân, ta vận dụng võ kỹ giết ngươi, ngươi chết mà không tiếc!

Sắc mặt Đông Phương Ngọc hờ hững, đầu ngón tay khiêu động chân nguyên càng thêm mãnh liệt.

Lốp ba lốp bốp...

Một loạt âm thanh giống như dòng điện lưu động vang lên, khiến da đầu run lên.

Chỉ thấy thân thể Đông Phương Ngọc đột nhiên xông ra, xông thẳng về phía Mục Vân.

- Võ kỹ tốt, ta thu!

Quát khẽ một tiếng, hai tay Mục Vân đập xuống đất, thân thể lăng không bay lên.

- Lạc Vân Kiếm Chưởng - Lạc Vân Thức!

Lạc Vân Kiếm Chưởng đánh ra, bóng người Mục Vân vừa bay lên, tốc độ cực nhanh, không thua kém Đông Phương Ngọc một chút nào.

- Đón một chưởng của ta thử một chút!

Thân thể Mục Vân bay lên, hét lớn một tiếng, bay về phía Đông Phương Ngọc.

Nhìn thấy Mục Vân lạià không tránh không né, bay thẳng về phía mình, Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, chân nguyên quanh người đã triệt để ẩn núp, chuẩn bị cho Mục Vân tất sát nhất kích.

- Lạc Thiên Thức!

Chỉ là đang lúc Đông Phương Ngọc toàn lực ứng phó, chuẩn bị cho Mục Vân một kích trí mạng thì bóng người Mục Vân lại là trực tiếp lướt qua đỉnh đầu của hắn.

Hỏng bét!

Đông Phương Ngọc đột nhiên biến sắc.

Mục tiêu của Mục Vân đáng chết này căn bản không phải hắn, mà là Cận Đông phía sau hắn.

- Muốn giết ta, nằm mơ!

Không ngờ Mục Vân lại dùng đầu mâu chỉ thẳng về phía hắn, trong lòng Cận Đông cũng có phần giận dữ.

Tốt xấu hắn là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, cử động lần này của Mục Vân thực sự là quá xem thường hắn!

Loại xem thường này làm sắc mặt hắn đỏ lên.

- Lan Sơn Quyền!

Tiến lên trước một bước, cả người Cận Đông tản ra khí kình, thân thể khôi ngô, nháy mắt cất cao.

- Lần trước bại trong tay ngươi là ta chủ quan, lần này ta nhất định giết ngươi!

Song quyền tề xuất, Cận Đông không sợ chút nào, thương thế trên người hắn sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí càng tráng kiện hơn trước đó.

Mặc dù hắn biết, giết Mục Vân rất không thể nào, thế nhưng Mục Vân muốn giết hắn cũng là vọng tưởng.

- Lạc Thiên Nhất Chưởng!

Hai tay kết hợp, chưởng ấn sôi nổi phun ra, bóng người Mục Vân nháy mắt đi đến trước mặt Cận Đông.

- Giết!

Rít lên một tiếng từ trong miệng Mục Vân vang lên, một lực lượng vô danh, dùng Mục Vân làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.

Răng rắc...

Bốn quyền đối nhau, một tiếng tạch tạch vang lên.

Ngay sau đó, nương theo tiếng tạch tạch, phốc phốc phốc phốc từng tiếng nhục thân bị xé rách vang lên.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn toàn bộ trong rừng rậm, một luồng huyết khí phóng lên tận trời.

Trong nháy mắt bốn quyền va nhau, hai tay Cận Đông nháy mắt gãy xương.

Chỉ là lực đạo của Mục Vân vô cùng bá đạo, sau khi đánh gãy hai tay của Cận Đông lại ngạnh sinh sinh khiến cho hai tay của hắn rời khỏi thân thể.

Máu tươi từ hai vai phun ra, sắc mặt Cận Đông nháy mắt trắng bệch.

Chân nguyên!

Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ và Đông Phương Ngọc ở bên cạnh đã há to miệng, một câu cũng nói không nên lời.

Không có người nào hiểu rõ hơn Đông Phương Ngọc, sở dĩ Mục Vân có thể một chiêu trọng thương Cận Đông.

Chân nguyên.

Đó là chân nguyên lực bộc phát.

Chỉ có chân nguyên mới có thể cường đại như thế.

Chỉ là, hắn căn bản không thể tin được, Mục Vân chỉ là cảnh giới nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, sao lại có thể mang chân nguyên.

- Ngươi không phải nhục thân ngũ trọng, ngươi là nhục thân thất trọng!

Nhìn thấy trên song chưởng của Mục Vân phù động chân nguyên, Đông Phương Ngọc khó tin.

- Không đúng, ngươi rõ ràng là ngũ trọng, ngươi còn chưa dưỡng mạch, không thể nào là thất trọng!

- Không có gì là không thể nào!

Mục Vân cười lạnh nói:

- Nam Vân Đế Quốc chỉ là một vùng hẻo lánh của Thiên Vận đại lục, Thiên Vận đại lục cũng chỉ là một đại lục trong ba ngàn tiểu thế giới mà thôi, thế giới sao mà rộng lớn, ngươi biết cái gì?

Nghe thấy Mục Vân giải thích như vậy, sắc mặt Đông Phương Ngọc dần dần âm trầm.

- Cho dù trong cơ thể ngươi chứa chân nguyên thì cũng là mượn nhờ pháp bảo trong cơ thể thôi, tính là thứ gì, giết ngươi cũng vẫn dễ như trở bàn tay!

Trên hai tay, chân nguyên lần nữa cổ động, bên ngoài thân thể Đông Phương Ngọc, một tầng chân nguyên quay xung quanh, đúc thành một đạo phòng ngự.

Đây chính là điểm mạnh của võ giả nhục thân thất trọng Chân Nguyên cảnh.

Dùng chân nguyên hội tụ bên ngoài thân thể, hình thành phòng ngự kiên cố, vô luận là lực lượng nhục thân hay là khí kình thì cũng không thể đánh tan.

Thậm chí ngay cả chân nguyên cũng không thể phá vỡ.

Chân nguyên pháp y có thể hình thành phòng ngự, không thua kém một món phàm khí trung phẩm một chút nào.

Chân nguyên không chỉ có thể hình thành công kích giống như đao nhọn, còn có thể hình thành phòng ngự giống như kiên thuẫn.

Lúc này, Mục Vân đã có thể phát động công kích chân nguyên, Đông Phương Ngọc không thể không phòng.

- Sợ sao?

Nhìn thấy một bộ tư thái phòng bị của Đông Phương Ngọc, Mục Vân không khỏi châm chọc nói.

Sợ?

Đông Phương Ngọc cũng không sợ, nhưng Mục Vân thực sự xảo trá đa đoan, ra bài không theo lẽ thường.

Hắn không thể không phòng.

- Bát Hoang Ngâm, Di Thiên Ấn!

Mở ra hai tay, chân nguyên trong lòng bàn tay Đông Phương Ngọc ầm vang mà ra. Chân nguyên không ngừng ngưng tụ, bị áp súc trong hai tay Đông Phương Ngọc, không ngừng thu nhỏ.

Dần dần, chân nguyên hội tụ hình thành một hình chóp bốn mặt, mỗi một đường nét của hình chóp bốn mặt đó thẳng tắp cứng chắc, cứng cỏi như thép, hình chóp bốn mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, thế nhưng chân nguyên khủng bố trong đó chỉ hơi tản ra dư ba đã dạt dào sát ý.

- Di Thiên Ấn...

Thế tất che trời, còn Bát Hoang Ngâm, quả nhiên là một môn võ kỹ không tệ!

Nhìn thấy thủ đoạn của Đông Phương Ngọc, Mục Vân tuyệt không đánh gãy, ngược lại đứng ở một bên, tinh tế quan sát.

Một ấn ký như vậy, đúng là đủ mạnh mẽ, chỉ là thủ đoạn Đông Phương Ngọc thi triển ra có vẻ hơi tối nghĩa, chân nguyên càng ngưng tụ không đủ.

- Một môn võ kỹ tốt như vậy đặt ở trong tay ngươi, đúng là lãng phí!

- Hừ, giết ngươi, đã đủ!

Vẻ khinh bỉ trong mắt Đông Phương Ngọc càng sâu:

- Vận dụng Toái Ấn, ngươi không cách nào ngăn cản, lại càng không cần phải nói Di Thiên Ấn!

Nghe được lời này của Đông Phương Ngọc, Mục Vân không thèm giải thích.

Ngay từ đầu, hắn muốn lấy lực lượng nhục thân và lực lượng kình khí để chống cự Đông Phương Ngọc, nếm thử lực lượng của mình đến cũng đã đạt đến mức nào.
Chương 38 Chiến thuật hợp lý

Mà chân nguyên trong cơ thể hắn cũng không phải hắn tự thân hấp thu, mà là Tru Tiên Đồ tản ra, lưu lại trong kinh mạch trong cơ thể.

Sở dĩ che giấu cũng chính là vì thời khắc mấu chốt, đánh giết Cận Đông.

Dù sao, Cận Đông tồn tại vẫn là một uy hiếp.

Giải quyết Cận Đông lại đến đối mặt Đông Phương Ngọc, mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất.

Giờ phút này, kiến thức được Bát Hoang Ngâm cường đại, Mục Vân càng thêm khát vọng môn võ kỹ này.

Võ kỹ hoàng giai cao cấp có thể bộc phát ra lực phá hủy bực này, cả hắn cũng thấy cực ít.

- Vạn pháp vào tâm, tâm tùy mà động!

Ngay vào giờ phút này, Mục Vân cũng không ngừng lại.

Hôm nay, đã bại lộ trước mặt Diệu Tiên Ngữ quá nhiều, vậy thì dứt khoát lấy ra toàn bộ.

Quát khẽ một tiếng, thân thể Mục Vân vặn vẹo quỷ dị, quanh người tràn ra chân nguyên, khí tức cường hãn quanh quẩn không tiêu tan.

Mà xung quanh chân nguyên kia, gợn sóng nhỏ bé xao động, cảm giác nhỏ yếu gần như không thể nhận ra.

Chân nguyên dần dần ngưng tụ quanh người Mục Vân, bị hắn dần dần hấp vào trong lòng bàn tay.

Mà trong tay Mục Vân lại đang chậm rãi ngưng tụ thành bộ dáng một thanh kiếm sắc.

Chân nguyên ngưng vật!

Làm sao có thể?

Cường giả nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh mới có thể làm được chân nguyên ngưng vật, Mục Vân thế mà phát huy ra ngũ trọng.

Nếu như nói trong cơ thể Mục Vân có mang chân nguyên, vẫn chỉ là để người cảm thấy chấn kinh.

Hành động lần này quả thực là nghe rợn cả người!

- Đáng chết!

Sắc mặt Đông Phương Ngọc trở nên có chút khó coi.

Hắn hiện tại kẹt tại nhục thân thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đã hơn nửa năm, chỉ kém mở đan điền, chân nguyên ngưng vật.

Thế nhưng Mục Vân lại làm được điểm này tại nhục thân ngũ trọng.

Gia hỏa này, đến cùng là sao làm được!

- Đầu cơ trục lợi, mặc dù ngươi có thể làm đến một bước này, nhưng ngươi dù sao cũng là Ngưng Khí cảnh!

Bước ra một bước, Đông Phương Ngọc song chưởng một kích đẩy chân nguyên trong hình chóp bốn cạnh ra ngoài.

Oanh...

Trong khoảnh khắc, trong toàn bộ núi rừng vang lên một tiếng nổ vang, cây cối một mảnh lá rụng, mặt đất đều run rẩy lên.

- Thật mạnh!

Cho dù là rời khỏi mấy chục mét, thế nhưng cảm nhận được mặt đất chấn động, Diệu Tiên Ngữ vẫn như cũ trừng lớn hai mắt.

Đây là chiến đấu giữa võ giả nhục thân ngũ trọng và thất trọng ở có thể tạo ra sao?

Cho dù là nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh và nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh cũng không nhất định có thể gây nên oanh động như thế.

Di Thiên Ấn và Chân Nguyên Kiếm va nhau với nhau, lực oanh kích mãnh liệt nháy mắt nổ tung, hai bóng người vừa chạm vào đã tách ra.

Tiếng thở dốc trầm thấp từ giữa hai người truyền ra, sắc mặt Đông Phương Ngọc ửng hồng, yết hầu ngòn ngọt, nuốt một tia mùi tanh xuống bụng.

Mà đổi thành một bên, hổ khẩu Mục Vân lần nữa vỡ ra, máu chảy đầy ra.

- Tốt!

Nhìn máu chảy ra trong lòng bàn tay, Mục Vân đột nhiên hét lớn một tiếng.

Tốt?

Trong lòng Diệu Tiên Ngữ có chút lo lắng.

Giờ phút này, Mục Vân nhìn rõ ràng rơi vào hạ phong, vì sao hắn còn hô tốt?

Diệu Tiên Ngữ sao có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Vân.

Chân nguyên ngưng vật, đúng là võ giả nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh mới có thể làm được.

Sở dĩ Mục Vân có thể làm được là dựa vào tri thức phong phú kiếp trước của hắn, cùng với thân thể của hắn sau khi được Tru Tiên Đồ triệt để cải tạo tư chất.

Có thể nói, chân nguyên ngưng tụ Chân Nguyên Kiếm, tuyệt đối cường đại hơn phàm khí trung phẩm bình thường rất nhiều.

Nhưng mặc dù như thế, cũng vẫn bị Di Thiên Ấn của Đông Phương Ngọc đánh vỡ vụn.

Một phương diện, là bởi vì cảnh giới bây giờ của hắn không bằng Đông Phương Ngọc.

Còn mặt kia, chỉ có thể nói, Bát Hoang Ngâm cường đại, mạnh hơn tưởng tượng của hắn.

Chỉ tiếc, võ kỹ cường hãn như thế lại chỉ bị Đông Phương Ngọc vận dụng bình thường, căn bản không phát huy ra uy lực của ấn.

Người tài giỏi không được trọng dụng!

- Đông Phương Ngọc, võ kỹ cường đại như thế, đặt ở trong tay ngươi thật sự lãng phí, như thế, ngươi còn dám xưng của mình là thiên tài, thực sự buồn cười!

- Hừ, còn mạnh miệng! Đối với việc ta giết ngươi, chiếm bảo bối của ngươi, Điêu gia Điêu Á Đông và Uông gia Uông Thanh Phong đều không phải đối thủ của ta!

Sắc mặt Đông Phương Ngọc phát lạnh, trong tay âm thầm chuẩn bị.

Hắn đã nhìn ra, thời khắc này, Mục Vân bị hắn công kích liên tục đã bị thương nặng, chỉ cần thi triển ra một ấn cuối cùng của Bát Hoang Ngâm, Mục Vân nhất định gánh không nổi!

Thắng bại, đã thấy rõ ràng.

Cho dù Mục Vân có nghịch thiên, thì hôm nay, hắn vẫn phải thua ở trong tay mình.

Chỉ trách, Mục Vân quá đắc ý vong hình, không biết thu liễm, không biết thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Thời khắc này, cho dù Mục Vân thi triển đi ra thủ đoạn chân nguyên ngưng vật thì vẫn như trước không phải đối thủ của hắn.

Mà hắn, còn có thủ đoạn càng thêm lợi hại chưa thi triển ra.

Thân thể hơi nghiêng về phía trước, thân thể Đông Phương Ngọc thẳng tắp như một cây trường thương.

Mà sau lưng của hắn, một chân nguyên ấn ký phiêu nhiên xuất hiện.

Chân nguyên ấn ký kia ban đầu chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, thế nhưng dần dần, không ngừng ngưng tụ, toàn bộ ngưng đầy phía sau lưng Đông Phương Ngọc.

- Mục Vân, ta sẽ để ngươi kiến thức uy lực cường đại nhất của Bát Hoang Ngâm một chút, để ngươi hiểu rõ, cái gì mới là thiên tài!

Thân thể Đông Phương Ngọc lẳng lặng đứng thẳng, thế nhưng lực lượng trong cơ thể lại đang không ngừng tích súc.

Chân nguyên cường hãn, dần dần hội tụ, ngưng tụ từ sau lưng của hắn đến trước người hắn.

Mà chân nguyên kia chậm rãi thành hình lại không ngừng biến đổi hình dạng trong hai tay của hắn.

Cuối cùng, chân nguyên kia ngưng tụ thành một ấn ký hình tròn trước ngực Đông Phương Ngọc.

Trong ấn ký hình tròn, một nửa là màu đen, một nữa là màu trắng, hình thành một Bát Quái Đồ.

- Sinh Tử Hoang Ấn!

Than nhẹ một tiếng, sắc mặt Đông Phương Ngọc nháy mắt đỏ lên, thậm chí khóe miệng đều nhịn không được phun ra một ngụm máu.

- Bát Hoang Ngâm, Phân Ba Ấn, Toái Ấn, vỡ vụn tâm mạch võ giả; Di Thiên Ấn, phá rối khí mạch võ giả, già thiên cái địa; Sinh Tử Hoang Ấn, thì triệt để phán định sinh tử võ giả.

- Mục Vân, mệnh của ngươi, hôm nay ta đến phán, phán sinh tử của ngươi!

Thân thể Đông Phương Ngọc run nhè nhẹ, thế nhưng màu sắc của Sinh Tử Hoang Ấn trước người hắn càng thêm rõ ràng, chân nguyên trong ấn ký cũng càng ngày càng táo bạo, giống như nhịn không được nhảy sắp nhảy ra ngoài.

- Giết!

Quát khẽ một tiếng, thân thể Đông Phương Ngọc vọt tới trước, Sinh Tử Hoang Ấn kia theo sát mà động, phong thanh mạnh mẽ.

- Đến hay lắm!

Nhìn thấy Đông Phương Ngọc phát huy ra lực lượng của Sinh Tử Hoang Ấn, Mục Vân cuối cùng cũng triệt để kiến thức được uy lực của Bát Hoang Ngâm.

Hắn cũng không lui lại, không dừng lại.

Hai tay đánh ra, lần này, Mục Vân dự định triệt để chọi cứng.

Trong thân thể của hắn có chân nguyên, là đến từ Tru Tiên Đồ.

Lực lượng chân nguyên trong Tru Tiên Đồ, cường đại xa xa không phải ba ngàn tiểu thế giới này có thể so sánh.

Mà trước đó, chân nguyên ngưng vật chỉ là hắn thí nghiệm.

Lần này, mới thật sự là chân nguyên ngưng vật!

- Không Minh Quyền, Không Minh Chi Thuẫn, Không Minh Chi Nhận!
Chương 39 Sinh Tử Hoang Ấn

Quát khẽ một tiếng, trước người Mục Vân hội tụ chân nguyên, chân nguyên khủng bố hội tụ thành suối, thành sông, thành dương. Lần này, Mục Vân triệt để bộc phát chân nguyên lưu lại trong Tru Tiên Đồ trong cơ thể, một tia cũng không lưu lại.

Không Minh Quyền, khiến cho trên hai tay Mục Vân hội tụ chân nguyên.

Tay trái nắm lấy một Khổng Minh chi thuẫn do chân nguyên hội tụ, sáng óng ánh long lanh.

Tay phải cầm một thanh đại đao do chân nguyên ngưng tụ mà thành, cứng cỏi thẳng tắp.

Khổng Minh chi thuẫn, phòng ngự cường đại nhất, Không Minh Chi Nhận, công kích cường đại nhất.

Đông Phương Ngọc có chuẩn bị, Mục Vân há lại sẽ không chuẩn bị.

- Chân nguyên ngưng vật lại như thế nào? Ta không tin chân nguyên của ngươi có thể mạnh và bền bỉ như thế!

Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra một tia tàn nhẫn.

- Thử qua mới biết được!

Chân nguyên chi thuẫn ngưng tụ, trong lòng Mục Vân tràn ngập đấu chí, hắn rất muốn biết, uy lực của Sinh Tử Hoang Ấn này đến cùng như thế nào!

- Phá!

Đông Phương Ngọc lấn người đánh đến, lực áp bách cường đại nháy mắt giống như thuỷ triều đè ép về phía Mục Vân.

Phanh...

Một tiếng nổ vang truyền ra, gần như là nháy mắt.

Không Minh Chi Thuẫn, phá!

Phanh...

Sau một khắc, tay phải Mục Vân giơ lên, dùng hết sức chém về phía Sinh Tử Hoang Ấn.

Chỉ là, một tiếng vang lần nữa vang lên, Không Minh Chi Nhận, lại nát!

Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Diệu Tiên Ngữ ở bên cạnh cũng căn bản không kịp phản ứng.

Mục Vân có thể dùng nhục thân ngũ trọng làm được chân nguyên ngưng vật mà nhục thân cửu trọng Thông Linh cảnh mới có thể làm được, thế nhưng cho dù như thế, trước mặt Sinh Tử Hoang Ấn của Đông Phương Ngọc vẫn như cũ là quân lính tan rã.

Nhưng cho tới giờ khắc này, Diệu Tiên Ngữ vẫn như cũ nhìn thấy, trong mắt Mục Vân lộ ra vẻ điên cuồng.

Đúng, là điên cuồng, cũng không phải sợ hãi.

Giống như Sinh Tử Hoang Ấn uy lực càng mạnh thì vui sướng trong lòng của hắn lại càng lớn.

Cái này thật sự là Mục Vân đạo sư khúm núm trước kia sao?

- Cản? Ngươi lấy cái gì để cản Sinh Tử Hoang Ấn của ta!

Đông Phương Ngọc cười ha ha, Sinh Tử Hoang Ấn rời khỏi bàn tay của hắn, đánh về phía ngực Mục Vân, ầm vang ấn đi.

Đông...

Một âm thanh trầm vang vang lên, miệng Diệu Tiên Ngữ ngập ngừng, sắc mặt trắng bệch.

Sinh Tử Hoang Ấn lại trực tiếp đánh vào ngực Mục Vân.

Trước đó, nàng đã nhìn thấy Sinh Tử Hoang Ấn liên tiếp miểu sát Không Minh Chi Thuẫn và Không Minh Chi Nhận, hiện tại trực tiếp đánh vào trong thân thể Mục Vân, vậy Mục Vân...

- Mục đạo sư...

Ngọc thủ che lấp bờ môi, trái tim Diệu Tiên Ngữ như muốn nhảy lên tới cổ họng.

- Ha ha...

Nhìn thấy Mục Vân trực tiếp dùng thân thể đón lấy Sinh Tử Hoang Ấn, Đông Phương Ngọc nhịn không được cười lên ha hả:

- Mục Vân, ngươi càng mạnh thì càng chứng minh bảo bối trong thân thể ngươi càng cường đại, lần này, giết ngươi, đạt được bảo bối của ngươi, đệ nhất thiên tài Bắc Vân thành không phải Đông Phương Ngọc ta thì còn có thể là ai nữa!

- Đông Phương Ngọc, không ngờ ngươi là người mặt người dạ thú như thế!

Diệu Tiên Ngữ tức giận trừng mắt về phía Đông Phương Ngọc, hận không thể đi lên giết hắn.

Chỉ là mặc dù bây giờ Đông Phương Ngọc đã là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng Diệu Tiên Ngữ hiểu rõ, cảnh giới Dịch Cân cảnh của mình căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.

- Giết ta?

Xoay người, bờ môi Đông Phương Ngọc vỡ ra, âm thanh có phần khàn khàn nói:

- Bằng ngươi, cũng xứng? Diệu Tiên Ngữ, nếu không phải gia gia ngươi là Diệu Thiến đại sư, ngươi tính là cái gì? Mà giết ngươi, mọi việc xảy ra nơi này đều không ai biết, trở lại Bắc Vân thành, ta hoàn toàn có thể nói là Mục Vân sinh ra lòng mơ ước đối với ngươi, Cận Đông đạo sư trùng hợp phát hiện, kết quả bị Mục Vân chém giết, mà ta chỉ trùng hợp đi ngang qua, giết Mục Vân, chỉ là Mục Vân phát rồ, trước khi chết kéo theo ngươi đệm lưng!

- Nhiều trùng hợp như thế, ngươi nghĩ thật là đẹp!

- Bằng danh dự của Đông Phương Ngọc ta, cho dù nhiều trùng hơp như thế thì toàn bộ Bắc Vân thành cũng sẽ không có bất kỳ người nào hoài nghi!

Đông Phương Ngọc ngạo nghễ nói.

- Thôi đi, ngươi thật đúng là đủ không muốn mặt!

Chỉ là, Đông Phương Ngọc vừa dứt lời, một âm thanh đột nhiên vang lên.

- Mục Vân!

Xoay người, nhìn Mục Vân lại hoàn hảo không chút tổn hại đứng dậy, thân thể Đông Phương Ngọc cứng đờ.

- Không thể nào, trúng Sinh Tử Hoang Ấn của ta, ngươi không thể nào còn sống, ta rõ ràng phá vỡ thuẫn và đao của ngươi, thân thể của ngươi làm sao có thể chịu được công kích của Sinh Tử Hoang Ấn?

- Nếu đổi thành thân thể của ngươi, nhìn dáng vẻ thận hư của ngươi, khẳng định không tiếp nổi, thế nhưng ta lại không giống!

Khóe miệng chảy máu, thân thể Mục Vân kiên định đứng lên.

- Mục đạo sư!

Nhìn thấy Mục Vân lại như kỳ tích lần nữa đứng lên, một trái tim Diệu Tiên Ngữ dần trấn định.

Chẳng biết lúc nào, cặp mắt của nàng dần dần tràn ngập nước mắt.

Mục Vân nhất sinh nhất tử đâu chỉ liên quan đến tính mệnh của mình hắn, cũng dính líu đến nàng.

Dùng cảnh giới của Mục Vân, đối mặt với Cận Đông và Đông Phương Ngọc, hắn đại khái có thể đi thẳng một mạch, thế nhưng hắn lại không làm như thế.

- Phế vật, ngươi chết đi cho ta!

Đông Phương Ngọc nâng bàn tay lên, lòng bàn tay muốn lần nữa ngưng tụ chân nguyên.

Phù phù...

Chỉ là một tiếng phù rất nhỏ vang lên, chân nguyên trong lòng bàn tay hắn, lại không bị khống chế dập tắt.

- Ngu đần, luân phiên thi triển ra Bát Hoang Ngâm Toái Ấn, Di Thiên Ấn và Sinh Tử Hoang Ấn, ngươi xác định ngươi còn có chân nguyên sao?

Mục Vân một bộ dáng đã tính trước nói.

- Ngươi...

Không sai, dù sao hắn vẫn chỉ là cảnh giới thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, số lượng chân nguyên trong cơ thể và trong kinh mạch có hạn.

Nếu như hắn bước vào bát trọng Tụ Đan cảnh, chân nguyên tụ tập đan điền, đừng nói thi triển Bát Hoang Ngâm một lần, chính là ba lần, năm lần cũng không có vấn đề gì.

- Đáng ghét!

Đông Phương Ngọc không ngờ, Mục Vân tiếp nhận Sinh Tử Hoang Ấn lại còn có thể sống sót!

- Hừ, cho dù như thế thì chân nguyên trong cơ thể ngươi cũng khẳng định không còn nhiều, mà tiếp nhận Sinh Tử Hoang Ấn, ta không tin, ngươi còn có thể đánh với ta một trận!

- Thật có lỗi!

Mục Vân mỉm cười, mặt ngoài hai tay của hắn xuất hiện chân nguyên, tràn ngập song quyền.

Không Minh Chi Thuẫn và Không Minh Chi Nhận lần nữa xuất hiện trên hai tay.

- Đông Phương công tử, chỉ sợ làm ngươi thất vọng!

- Cái gì!

Nhìn thấy trong cơ thể Mục Vân không ngờ vẫn còn chân nguyên, sắc mặt Đông Phương Ngọc xám như đất.

Đây là có chuyện gì?

Cảnh giới của Mục Vân không đến thất trọng, trong cơ thể đã có thể chứa chân nguyên là chuyện không thể tưởng tượng.

Mà bây giờ, chân nguyên trong cơ thể hắn đều đã tiêu hao hầu như không còn, thế nhưng Mục Vân vẫn nhưng như cũ là chân nguyên không ngừng.

- Đến, ta đứng để ngươi đánh!

Mục Vân đao thuẫn va nhau, phát ra một tiếng tiếng leng keng, giễu cợt nói.

- Mục Vân, lần này là Đông Phương Ngọc ta sơ xuất, lần sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!

Đông Phương Ngọc nói, thân thể đằng không bay lên, lại muốn chạy trốn.

- Muốn chạy?
Chương 40 Hắc sắc tử khí

Nhìn thấy thân thể Đông Phương Ngọc bay lên, Không Minh Chi Nhận trong tay Mục Vân nháy mắt ném ra ngoài.

Thổi phù một tiếng, Không Minh Chi Nhận đánh trúng đùi Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc phịch một tiếng ngã xuống đất, tiên huyết không cầm được chảy xuôi.

- Mục Vân, ngươi đừng khinh người quá đáng!

- Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta giết ngươi sao?

Mục Vân cười lạnh một tiếng.

- Là ngươi bức ta!

Nhìn thấy bộ dáng Mục Vân cười lạnh, Đông Phương Ngọc giống như nháy mắt hạ quyết định gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vừa dứt lời, Đông Phương Ngọc giãy dụa đứng lên, không còn quan tâm vết thuơng trên đùi, ngược lại là sắc mặt dữ tợn nhìn Mục Vân.

- Ngươi không để ta sống, vậy ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!

- Bát Hoang Ngâm, dùng thân là ấn, ấn thiên diệt địa!

Rít lên một tiếng, toàn bộ thân thể Đông Phương Ngọc ầm vang nổ vang, âm thanh lốp bốp vang lên trong mỗi một đường kinh mạch trong thân thể của hắn.

Giờ phút này, hắn giống như triệt để dẫn động kinh mạch của mình, nhóm lửa tự thiêu.

- Mục Vân, cùng ta xuống Địa ngục đi!

Toàn bộ mặt ngoài cơ thể Đông Phương Ngọc tràn ngập khói đen.

Khói đen không ngừng thiêu đốt lên, hắc hỏa dâng lên, mà thân thể Đông Phương Ngọc thì cũng vào lúc này, trở nên dần dần tán loạn.

Chỉ là, nương theo từng sợi hắc hỏa lan tràn, một khí tức tĩnh mịch lại không ngừng phun trào, lan về phía Mục Vân.

- Dùng thân là ấn?

Nhìn thấy cử động điên cuồng này của Đông Phương Ngọc, trong mắt Mục Vân lộ ra một tia ngưng trọng.

Thời khắc này, Đông Phương Ngọc chính là một con chó dại triệt để mất lý trí, hoàn toàn từ bỏ sinh cơ của mình, muốn kéo theo hắn chôn cùng.

Dùng thân là ấn, Mục Vân cũng không phải chưa thấy qua, thế nhưng trong cảnh giới nhục thân thập trọng, trong võ kỹ hoàng giai lại xuất hiện loại thủ đoạn này, thật sự có chút làm cho người ta sợ hãi.

Uy lực của Bát Hoang Ngâm thực sự mang đến cho hắn rất rất nhiều kinh ngạc.

- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có liều mạng!

Mục Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay dần dần bắt đầu chuyển động.

Kiếp trước thân là Chí Tôn Tiên Vương của ngàn vạn đại thế giới, võ kỹ trong trí nhớ của Mục Vân nhiều vô số kể.

Chỉ là, có phần võ kỹ, mặc dù uy lực mạnh mẽ, nhưng Mục Vân cũng không khẳng định, lấy cảnh giới bây giờ của hắn có thể dẫn động thành công.

- Mục đạo sư...

Nhìn thấy Mục Vân vẫn dự định ngạnh kháng, Diệu Tiên Ngữ có phần không cách nào tin.

Từ bốn tên hắc y nhân vừa rồi, lại đến Cận Đông, lại đến Đông Phương Ngọc thời khắc này, Mục Vân, đến cùng còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển đi ra?

- Thiên Đạo yếu ớt, không động hư phạt, thiên thời hoắc loạn, người sẽ bổ thiên, bổ thiên chi đạo.

Trong miệng Mục Vân không ngừng lẩm bẩm, chân nguyên lưu động trong hai tay của hắn, một tia khí tức cường hãn tràn ra ngoài, giống như băng tuyết hòa tan thành dòng nước, không ngừng chảy xuống.

- Bổ thiên kiếm đạo!

Quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa của Mục Vân khép lại, một thanh trường kiếm bằng chân nguyên chậm chạp kéo dài.

Cuối cùng, chân nguyên chi kiếm kia mở rộng bằng ba ngón tay, dài ba thước mới ngừng lại.

Chỉ là, giờ phút này Mục Vân ngưng tụ chân nguyên chi kiếm so với Chân Nguyên Kiếm công kích trước đó lại cực kỳ khác biệt.

Diệu Tiên Ngữ đứng ở bên cạnh, nàng cũng không nói lên được bất đồng chỗ nào.

Thế nhưng từ nơi sâu xa nàng lại cảm giác được, trong chân nguyên chi kiếm kia giống như ẩn chứa một khí tức, mà chính khí tức kia mới khiến cho một thanh chân nguyên chi kiếm này trở nên càng khủng bố hơn.

- Bổ thiên kiếm đạo...

Diệu Tiên Ngữ âm thầm ghi nhớ cái tên này.

- Chân Nguyên Kiếm? Chân Nguyên Kiếm của ngươi ngay cả ba ấn Bát Hoang Ngâm của ta cũng ngăn cản không nổi, ta lấy cái chết làm ấn, ngươi có thể nào ngăn cản sao?

Trên mặt Đông Phương Ngọc đều là phách lối.

Nếu Mục Vân đã không cho hắn cơ hội sống sót, trước khi chết hắn sẽ kéo theo Mục Vân làm đệm lưng, chết cũng đáng!

Đối mặt Đông Phương Ngọc trào phúng, Mục Vân không thèm để ý chút nào, đôi mắt toàn bộ chìm vào trên chân nguyên chi kiếm ở trong tay.

Trường kiếm kia càng ngày càng ngưng thực, hơi xem xét cũng giống như một thanh kiếm thật, phốc một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Mục Vân trắng nhợt, trong mắt lại tràn ngập vui mừng.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới nhìn về phía Đông Phương Ngọc.

- Giết!

Chỉ là, thời khắc này, một đôi mắt của Mục Vân lại là có vẻ hơi tàn nhẫn.

- Giết!

Cùng lúc đó, ngọn lửa màu đen quanh người Đông Phương Ngọc, hắc mang càng ngày càng nồng đậm, dần dần rót thành một đoàn, bao phủ cả cơ thể Đông Phương Ngọc.

Âm thanh của hắn từ trong ngọn lửa màu đen bay ra, khàn giọng mà trầm thấp.

Trong chốc lát, hai bóng người nháy mắt va chạm.

Oanh...

Lại một lần nữa đất rung núi chuyển, chỉ là lần này, cho dù đứng ở ngoài mấy chục thuớc thì vẫn nhìn thấy mặt đất dưới chân nứt ra.

Lực lượng bực này, sao võ giả cảnh giới nhục thân thập trọng có thể làm được.

Chỉ sợ chỉ có cường giả cảnh giới thập trọng Linh Huyệt mới có thể làm được.

Ầm thanh nổ vang truyền ra, toàn bộ núi rừng lại là một hồi náo loạn, yêu thú gào thét.

Mà giữa sân, hai bóng người thẳng tắp đứng thẳng, đứng sững không ngã.

Chính là Mục Vân và Đông Phương Ngọc.

Thắng bại, đến cùng như thế nào?

Trái tim Diệu Tiên Ngữ đã kẹt tại cổ họng.

- Phốc...

Chỉ là, nghi ngờ của nàng không tiếp tục bao lâu, một âm thanh thổ huyết đột nhiên vang lên.

Ngực Đông Phương Ngọc lộ ra một huyết động to lớn, tiên huyết cuồn cuộn phun ra, khí tức sinh mệnh trên người hắn cũng đang không ngừng dần dần tiêu tán.

Thắng?

Thấy cảnh này, Diệu Tiên Ngữ không khỏi há to miệng, thế nhưng một câu cũng nói không nên lời, nước mắt lại chảy xuống.

Một trận chiến này, là trận chiến của Mục Vân, nhưng sao lại không phải liên quan đến sinh tử của nàng?

- Mục Vân, ta không cam tâm, không cam tâm!

Đông Phương Ngọc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Mục Vân.

Hắn thân là một trong ba đại đạo sư thiên tài của Bắc Vân học viện, lúc đầu có thể nắm giữ cơ hội đến đế đô chấp giáo Nam Vân học viện, nhưng bây giờ...

- Mục Vân, ngươi đừng đắc ý, Đông Phương Ngọc ta dùng thân là ấn, tử khí trên người sẽ không còn sót lại chút nào chuyển dời đến trên người của ngươi, ngươi rất nhanh sẽ đến gặp ta!

Vừa dứt lời, dáng người Đông Phương Ngọc đứng thẳng, đứng tại chỗ, cũng đã không còn một tiếng động.

Bỗng nhiên, mặt ngoài thân thể đứng ở trước người Mục Vân, một trận bụi mù màu đen quay xung quanh, cuối cùng hóa thành một đạo hắc mang, bao trùm ở mặt ngoài cơ thể Mục Vân.

Phanh...

Đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển từng ngụm, làn da Mục Vân dần dần biến đen.

- Mục đạo sư, Mục đạo sư, ngươi thế nào?

- Không sao đâu, bây giờ trên người ta nhiễm độc, ngươi đừng đụng ta, hiện tại, chúng ta lập tức đi!

Mục Vân cấp bách nói:

- Nơi này đánh nhau chỉ sợ đã kinh động võ giả gần đó, chúng ta cần tìm kiếm được chỗ an toàn, đi!

- Ừm, ừm, tốt!

Diệu Tiên Ngữ giờ phút này đã hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, lời Mục Vân nói nàng chỉ biết nghe theo.

- Chậm đã, linh thạch, võ kỹ, bảo bối, … trên người mấy tên này cũng đừng quên mang!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom