• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vô Thượng Thần Đế (7 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Tử Mao Liệp Lang

Giờ phút này, ổn định lại tâm thần, Mục Vân có thể rất rõ ràng cảm giác được, xung quanh chân khí ba động.

Tư chất của hắn bị Tru Tiên Đồ tán phát chân nguyên đề thăng, không còn giống trước kia, khó mà cảm ngộ chân khí.

- Tru Tiên Đồ quả nhiên là kỳ diệu!

Không ngờ Tru Tiên Đồ chân nguyên có thể đề thăng tư chất võ giả, Mục Vân mừng rỡ trong lòng.

Chỉ là, Mục Vân tin tưởng vững chắc, Tru Tiên Đồ bị ngàn vạn đại thế giới đoạt bể đầu, chắc chắn sẽ không chỉ có một loại thủ đoạn thần kỳ này.

Rạng sáng, toàn bộ Bắc Vân thành vẫn còn đang trong cơn ngủ say, một bóng người từ trong Mục gia trèo tường ra ngoài.

Chính là Mục Vân!

Hôm nay, hắn hạ quyết tâm muốn đi Bắc Vân sơn mạch, một là vì tôi luyện lực lượng thân thể một chút, quen thuộc thực lực bây giờ. Thứ hai, chính là thuận tiện hái một ít dược liệu.

Bước vào cảnh giới Ngưng Khí cảnh, tiếp theo chính là nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, hắn nhất định phải luyện chế một ít đan dược để đề cao tính bền bỉ của kinh mạch.

Nghĩ đến nụ cười xảo trá của Diệu Tiên Ngữ hôm qua, Mục Vân mới quyết định chú ý, sáng sớm xuất phát.

Thật để cho hắn mang theo một tiểu nha đầu đi tôi luyện, rất nhiều võ kỹ đều không tiện sử dụng.

- Hắc hắc, Mục đạo sư, sớm như vậy đã lên đường rồi, không ăn chút điểm tâm sao?

Đang lúc Mục Vân vừa bước ra khỏi Bắc Vân thành, còn chưa kịp thở một hơi, phía sau vang lên một tiếng cười nói.

Diệu Tiên Ngữ!

Quay đầu nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ tươi cười đắc ý, Mục Vân thở dài một hơi.

- Đi thôi!

Nhìn thấy trên mặt Diệu Tiên Ngữ lộ ra nụ cười xảo trá, Mục Vân khoát tay áo, xuất phát về phía Bắc Vân sơn mạch.

Hai người kết bạn mà đi, không có chút nào phát giác sau lưng, bốn đạo nhân ảnh thừa dịp sắc trời chưa sáng, không nhanh không chậm đi theo đám bọn hắn.

- Lão đại, Diệu Tiên Ngữ chính là tôn nữ của Diệu Thiến đại sư, Diệu Thiến đại sư chính là người phụ trách phân bộ Thánh Đan tông tại Bắc Vân thành, bản thân cũng là một luyện đan sư tam tinh, nàng cùng với Mục Vân...

- Giết là được!

Nam tử dẫn đầu khẽ nói:

- Bắc Vân sơn mạch, giết người hủy thi lại quá thích hợp, đừng quên, người mua ra giá đủ mấy huynh đệ chúng ta khoái hoạt một hồi lâu!

- Tốt!

Nghe được lão đại lên tiếng, ba người khác cắn răng.

- Nhưng mà lão đại, Diệu Tiên Ngữ kia vẫn là con chim non, trước khi giết, đủ huynh đệ mấy vui vẻ một hồi!

Một nam tử gầy teo cười hắc hắc nói.

- Lão thất! Ngươi chính là háo sắc, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng Mục Vân kia chỉ là tứ trọng Tráng Tức cảnh, nữ oa kia cũng chỉ vừa bước vào tam trọng Dịch Cân cảnh, bốn huynh đệ chúng ta đều là nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, giết bọn hắn, dễ như trở bàn tay, để các huynh đệ vui vẻ một chút!

- Được rồi!

Bốn người đồng thanh nói nhỏ, dần dần đi theo.

- Đông Phương công tử, bốn người này, đủ chưa?

Sau lưng bốn người, hai bóng người đứng ở góc đường, chính là hai người Cận Đông và Đông Phương Ngọc.

Cận Đông hiểu rõ thực lực của Mục Vân, mời tới bốn sát thủ kia, căn bản không qua huấn luyện bình thường, đối mặt với Mục Vân, không nhất định có thể đắc thủ.

- Bốn đồ không biết trời cao đất rộng mà thôi, dựa vào bọn họ giết Mục Vân, hi vọng đương nhiên cũng không lớn, bất quá, cũng có thể tìm kiếm ngọn nguồn của Mục Vân, không phải còn có ngươi và ta sao?

Đông Phương Ngọc mỉm cười, không thèm để ý chút nào.

- Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đứng phía sau, cao, thực sự là cao!

Cận Đông cười hắc hắc nói:

- Có Đông Phương công tử ngài xuất thủ, Mục Vân kia hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Hắn...

- Đương nhiên phải chết!

Nhìn mấy người rời khỏi, Đông Phương Ngọc trầm thấp lầm bầm.

Chẳng biết tại sao, hắn từ Mục Vân thay đổi cảm giác ra một tia nguy cơ.

Gần đây Mục Vân, thay đổi hình tượng chín năm trước, thực sự là quá không giống bình thường.

Loại sửa đổi này, sau khi Tần Mộng Dao gia nhập vào ban cấp của Mục Vân, đã gây cho Đông Phương Ngọc một loại áp lực, áp lực vô hình.

Bất kể như thế nào, chỉ cần ngày sau Mục Vân có thể uy hiếp hắn, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.

- Mục đạo sư, lần trước ngài nói Tụ Linh Đan, phương pháp có thể thực hiện, gia gia của ta nói, hắn muốn gặp ngài một lần, lĩnh giáo ngài một chút!

Đi trên đường, Diệu Tiên Ngữ câu được câu không nói.

- Ồ? Gia gia ngươi, gia gia ngươi là ai? Ăn cắp đan phương của ta, nhưng lại muốn trả linh thạch cho ta!

Mục Vân không thèm để ý nói.

- Ngươi...

Toàn bộ Bắc Vân thành, không biết gia gia của nàng gần như không có.

Diệu Thiến đại sư, một trong tam đại luyện đan sư tam tinh của Bắc Vân thành, tạo nghệ luyện đan rất sâu, cực kỳ nổi tiếng.

Mà trọng yếu nhất là, gia gia của nàng còn có một tầng thân phận khác.

Chính là người phụ trách phân bộ Thánh Đan tông tại Bắc Vân thành, địa vị thì ngay cả viện trưởng Lục Khiếu Thiên Lục cũng hơi kém một chút.

Mục Vân lại nói hắn không biết.

- Gia gia của ta là Diệu Thiến đại sư!

- Diệu Thiến? Nha!

Nha?

Là xong rồi?

Nhìn bóng lưng Mục Vân đi phía trước, Diệu Tiên Ngữ hận không thể xông lên đánh hắn một trận, chỉ là nghĩ đến nói lời của gia gia, nàng vẫn nhịn xuống.

- Mục đạo sư, ta mặc kệ, gia gia của ta muốn gặp ngươi, ngươi nhất định phải gặp hắn một lần, bằng không thì, ta xảy ra chuyện gì trong Bắc Vân sơn mạch, ngươi cần phải phụ trách!

Diệu Tiên Ngữ miệng nhỏ quật khởi, không hài lòng nói.

Đã biết là phiền phức!

Nhìn biểu lộ ngươi không đáp ứng ta không đi của tiểu nha đầu, Mục Vân bất đắc dĩ gật đầu.

Nói thật, một luyện đan sư lục tinh Mạc đại sư đã làm cho hắn phiền không biên giới, lại xuất hiện một Diệu Thiến gì đó, thực sự là khó có thể tưởng tượng.

- Mục đạo sư...

- Xuỵt...

Diệu Tiên Ngữ còn muốn nói thêm điều gì, Mục Vân đột nhiên làm ra một động tác im lặng, nhìn về phía trước.

Bắc Vân sơn mạch, kéo dài vạn dặm, gần như chạy ngang toàn bộ bắc bộ của Nam Vân Đế Quốc.

Mà trong đó càng không ít yêu thú.

Gần như hàng năm đều có rất nhiều võ giả tiến vào trong Bắc Vân sơn mạch thám hiểm, hoặc là liệp sát yêu thú kiếm tiền, hoặc là hái thuốc.

Chỉ là, hàng năm, số lượng võ giả chết tại Bắc Vân sơn mạch cũng không phải số ít.

Tài phú thường thường cùng tồn tại với nguy cơ!

Hai người thấy ở trong bãi cỏ trước mặt có mười mấy con yêu thú ngũ giai Tử Mao Liệp Lang hoặc là nằm, hoặc là đứng, hiển nhiên là một tập thể.

Tử Mao Liệp Lang có tính tập thể rất mạnh, mỗi một Tử Mao Liệp Lang đều có ăn ý rất mạnh.

Loại ăn ý này là bẩm sinh, cho nên võ giả bình thường muốn săn bắt Tử Mao Liệp Lang, thu hoạch yêu đan, thường thường cần nhân số gấp mấy lần Tử Mao Liệp Lang tiến hành xung kích.

Tách Tử Mao Liệp Lang ra mở, khiến cho chúng nó không cách nào hình thành liên hợp chặt chẽ.

Nhìn thấy Mục Vân kiểm kê số lượng những Tử Mao Liệp Lang kia, Diệu Tiên Ngữ hì hì cười nói:

- Mục đạo sư, ngài không phải muốn một người giảo sát những Tử Mao Liệp Lang này chứ?

- Phải thì như thế nào!

Mục Vân bỏ xuống một câu, người đã đi ra ngoài.

Ngao...

Một tiếng sói tru vang lên, trong nháy mắt, những Tử Mao Liệp Lang hoặc là nằm, hoặc là nghỉ ngơi kia đồng loạt đứng dậy.

Ông trời ơi!

Nhìn xem Mục Vân trực tiếp đi tới, Diệu Tiên Ngữ trừng lớn hai mắt.
Chương 32 Theo đuôi

Tử Mao Liệp Lang tính phối hợp rất cao, Mục Vân chỉ vừa đột phá đến Ngưng Khí cảnh, đối mặt một đám hai mươi con Tử Mao Liệp Lang này, nơi nào sẽ là đối thủ?

Bản thân yêu thú ngũ giai đã tương đương với võ giả nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.

Huống chi, cùng cảnh giới, yêu thú cường đại hơn nhân loại quá nhiều.

Mục Vân, cũng thực sự quá khinh thường!

Mặc dù hắn thắng Cận Đông, thế nhưng vào giờ phút này, cho dù Cận Đông cũng không có khả năng có thể toàn thân trở ra khi đối mặt với hơn hai mươi cái Tử Mao Liệp Lang hợp tác chặt chẽ.

- Tới đi, nhìn xem hiện tại thân thể này bền bỉ thế nào!

Hai tay Mục Vân nắm thành quyền, đứng ở chỗ, nhìn hai mươi mốt con Tử Mao Liệp Lang đối diện nhìn chằm chằm mình.

Hắn hiện tại, một quyền đã có cự lực gần hai vạn cân, nhưng dù sao thân thể này cũng căn cơ bất ổn, có phần cứng ngắc.

Hắn nhất định phải thông qua loại huyết chiến này, làm cho thân thể này thích ứng với chiến đấu cường độ cao.

Chỉ có chiến đấu mới có thể đề cao!

Ngao...

Đàn sói phát ra một trận gầm rú to rõ, từng ánh mắt đảo trên người Mục Vân, tràn ngập địch ý.

Võ giả có can đảm khiêu khích đàn sói, đối với bọn chúng là một loại vũ nhục cực lớn.

Vù vù...

Trong tích tắc, bên cạnh người Mục Vân, hai con Tử Mao Liệp Lang trưởng thành như một đạo sấm sét màu tím, vọt lên.

- Cút đi!

Đấm ra một quyền, ầm ầm hai đạo tiếng nổ vang lên.

Đầu của hai con Tử Mao Liệp Lang kia nổ tung, não chúng bị nổ vỡ nát.

Hai quyền đơn giản, không có sử dụng bất kì võ kĩ nào, sức mạnh khủng bố đến hai vạn cân, nháy mắt đã đánh chết hai con Tử Mao Liệp Lang trưởng thành!

Ô ô...

Những con sói còn lại trong đàn vì hai con sói kia chết đi, mà phát ra từng đợt gào thét.

Xoạt xoạt xoạt xoạt...

Chỉ sau một khắc, bốn đạo ánh sáng màu tím trước sau phải trái phân biệt công kích về phía Mục Vân.

Yêu thú, mặc dù không có linh trí, nhưng lại có thể đưa ra một vài phán đoán đơn giản.

Vây công?

Mục Vân cười hắc hắc, hai tay hắn trong nháy mắt nghĩ đến đánh ra hai chưởng hai bên trái phải.

Người bước vào nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, lấy khí kình đả thương kẻ địch, thường thường đối thủ còn chưa đụng chạm vào thân thể của mình, cũng đã bị khí kình quanh thân đánh bay.

Ầm ầm...

Hai tiếng vang ầm vang lên, hai con Tử Mao Liệp Lang hai bên trái phải kêu rên hai tiếng, cơ thể chúng bị đánh bay ra ngoài cách Mục Vân ba mét, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Chỉ là giờ phút này, hai con Tử Mao Liệp Lang trước sau đã tới gần đến trước người Mục Vân.

Ngay vào lúc này, Mục Vân đột nhiên thu hai tay lại, hai chưởng đột nhiên vỗ xuống đất.

Khí kình đánh ra, lực bắn ngược mãnh liệt trong nháy mắt bắn thân thể Mục Vân cao lên đến năm mét.

Trong lúc nhất thời, hai con sói kia chưa kịp phản ứng.

Mục Vân không chút nào dừng lại, thân thể hắn xoay người giữa không trung, đầu hướng xuống, đánh ra hai quyền.

Phanh...

Hai con Tử Mao Liệp Lang, trong nháy mắt đã mất mạng!

Bốn con Tử Mao Liệp Lang lần lượt mất mạng, trong bầy sói, dần dần tràn ngập một loại khí tức lo sợ.

Một bên, Diệu Tiên Ngữ ẩn núp, nàng nhịn không được trừng lớn hai mắt sáng lóng lánh.

Đây là Mục Vân nàng quen sao?

Rất rõ ràng, hôm qua, thời điểm Mục Vân đang đối chiến Cận Đông, chỉ là nhục thể tứ trọng Tráng Tức cảnh, thời gian một đêm, hắn đã đột phá đến ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, đã rất hiếm thấy.

Nhưng, lực lượng thân thể Mục Vân bộc phát ra, vượt xa võ giả Ngưng Khí cảnh bình thường.

- Lão đại!

Trong bốn tên nam tử người khoác áo bào đen, lão tam nuốt nước miếng một cái nói:

- Gia hỏa này, thật sự là nhục thể ngũ trọng sao?

- Không thể nào, Ngưng Khí cảnh có thể bộc phát ra sức mạnh vạn cân, ai mà tin?

Lão thất tiếp lời, hùng hổ nói:

- Lần này, chúng ta bị kim chủ lừa gạt rồi!

- Khó trách, năm trăm viên linh thạch hạ phẩm mua mạng sống của tiểu tử này, ta nói làm sao dễ dàng như vậy, tiểu tử này, tuyệt đối không mạnh hơn Ngưng Khí cảnh, ít nhất là Ngưng Mạch cảnh!

Lão ngũ vẫn luôn không nói gì mở miệng.

- Đều mẹ nó ngậm miệng lại hết cho ta!

Lão đại mặc áo bào đen nhịn không được quát:

- Nhìn chút tiền đồ kia của các ngươi, bảy huynh đệ chúng ta cùng nhau xông pha, sóng gió gì chưa thấy qua? Lão nhị, lão tứ, lão lục đều chết rồi, chúng ta sống sót đến bây giờ, chứng minh cho một chuyện chúng ta mạnh hơn bọn họ, chẳng qua chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa mẹ có cảnh giới Ngưng Khí cảnh ngũ trọng, khí lực lớn một chút thôi, nhưng sức mạnh khí kình nhục thân trước mắt tính là cái gì, bốn người chúng ta liên thủ, giết hắn dễ như trở bàn tay!

- Mà lại, các ngươi không có phát hiện, hai người này đang rèn luyện, chờ thời điểm bọn hắn không còn sức lực, chúng ta nhảy ra đánh bất ngờ, tiểu tử này chính là châu chấu bị bắt, nhảy nhót không được mấy lần!

- Nếu bọn hắn không may, gặp được yêu thú cấp bảy, chắn chắc là chết chắc, chúng ta trực tiếp ngồi ngư ông đắc lợi, tốt bao nhiêu!

Nghe được lão đại nói, mấy người này mới dần dần bình tĩnh lại.

Không sai, chỉ cần mấy người bọn họ chờ đợi kẻ địch mệt mỏi rồi nhảy ra giết chết Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ, cũng không phải việc khó.

- Mà lại, vị đại nhân vật kia nói, lỡ như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ ra tay trợ giúp chúng ta, dù sao hắn cũng là võ giả nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!

Thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!

Nghe được lời này, mấy người kia như uống vào một liều thuốc an thần.

Nhục thân thập trọng, bước vào đệ lục trọng mặc dù xem như cường giả, nhưng so với thất trọng, lại là một trời một vực.

Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể ngưng tụ ra chân nguyên, chân nguyên rất cường đại, tuyệt không phải cái gọi là sức mạnh nhục thân và lực lượng kình khí có thể so sánh được!

- Hiện tại, chúng ta chỉ cần chờ, chờ đợi thời cơ tốt nhất!

Bỏ xuống câu này, lão đại mặc áo bào đen, ánh mắt hắn hiện ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Mục Vân ở nơi xa.

Lão tử còn không tin, ngươi có thể mãi uy mãnh như vậy!

- Còn đứng đó sững sờ, còn không giúp đạo sư nhanh một chút thu thập yêu đan sao? Yêu đan yêu thú cấp năm, một cái có thể bán mười khối linh thạch hạ phẩm?

Nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ còn trốn ở một bên, trừng lớn hai mắt nhìn chính mình, Mục Vân vẫy tay nói.

Xong rồi?

Thế mà giết hết!

Diệu Tiên Ngữ nhìn thấy não và máu tươi vỡ nát rơi đầy đất, nhịn không được muốn ói.

Trước sau hai mươi mốt con Tử Mao Liệp Lang, Mục Vân chỉ dùng thời gian chưa đến nửa canh giờ, mặc dù có mấy con sói chạy trốn, nhưng tốc độ và sức chịu đựng của hắn thực sự là kinh người.

- Mục đạo sư, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?

- Có thể!

- Trước kia vì sao ngươi giả vờ ngây ngốc?

Diệu Tiên Ngữ chớp lấy mắt to, ngạc nhiên hỏi:

- Có phải vì ngài là con riêng không?

Con riêng?

Nhắc đến hai chữ này, trong đầu của Mục Vân xuất hiện một đoạn ký ức.

Năm đó, Mục Vân chỉ chưa đến mười tuổi, nhưng trong tông tộc Mục gia ở Nam Vân thành, lại trải qua cuộc sống giống như chó.

Mẫu thân không có ở bên, phụ thân không để ý, từ khi sinh ra đến lúc mười tuổi, hắn không có cảm nhận được một chút tình thân nào.

Ngược lại khi đến Bắc Vân thành, Mục Lâm Thần cho hắn tình thương và sự quan tâm của một người cha!
Chương 33 Chém giết (1)

- Con riêng? Thân phận con riêng tính là gì!

Dứt bỏ những ký ức đau thương này, Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:

- Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành đứa con riêng mạnh nhất Nam Vân Đế Quốc, để Mục gia, cầu xin ta trở về!

Câu nói này đặt ở trong miệng người bên ngoài, Diệu Tiên Ngữ nhiều nhất là cười lạnh một tiếng.

Nhưng giờ phút này, nàng đối mặt với Mục Vân lại hoàn toàn cười không nổi.

Có lẽ có một ngày, Mục Vân thật có thể làm được!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến Diệu Tiên Ngữ cảm thấy kinh hãi.

Nam Vân thành, chính là đế đô Nam Vân Đế Quốc, Mục gia là gia tộc cường đại tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam Vân Đế Quốc, gia tộc này có vô số võ giả vượt qua cảnh giới nhục thể thập trọng.

Mục Vân muốn đi đến một bước kia, khó khăn cỡ nào!

- Đi thôi!

Sau khi hắn giải quyết hết mười mấy con sói săn yêu đan, tiếp tục tiến lên đi sâu vào trong.

- Mục đạo sư, phía trước có thể sẽ xuất hiện yêu thú cấp sáu...

- Ta biết!

- Vậy ngươi...

- Hắc hắc, không tiến vào càng sâu, sao có thể bức những tên chó săn kia hiện thân!

“Chó săn? Có người theo dõi bọn hắn?”

- Không nên quay đầu lại!

Diệu Tiên Ngữ vừa định quay lại nhìn, Mục Vân đột nhiên nói:

- Từ khi rời khỏi Bắc Vân thành đến bây giờ, bọn hắn đã đi theo chúng ta, trên tay đạo sư còn chưa từng dính máu sao!

Mục Vân thấp giọng nói, không ngừng đi vào sâu trong dãy núi…

- Đi, tiếp tục theo sau ta!

Nhìn thấy Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ tiếp tục tiến lên đi vào trong sâu, lông mi lão đại hiện lên tia vui mừng, nhịn không được quát.

- Không nghĩ tới Mục Vân thế mà đã tiến vào nhục thể ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, nhìn sức mạnh nhục thân của hắn, hình như đã vượt xa cường giả cùng cảnh giới!

Đông Phương Ngọc hơi kinh ngạc.

Nhưng vẫn còn may, may là hắn chú ý tới Mục Vân, nếu không, đợi đến khi Mục Vân trong lúc vô tình trưởng thành đến tình trạng có thể uy hiếp hắn, thì đã muộn!

- Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, võ giả bình thường cũng chỉ nắm giữ sức mạnh vạn cân, nhìn sức mạnh của Mục Vân chỉ sợ ít nhất là hai vạn cân, gia hỏa này, lực lượng nhục thân so với cường giả nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh bình thường đều mạnh hơn!

- Tuy nói như thế, nhưng dù sao hắn chỉ là Ngưng Khí cảnh!

Đông Phương Ngọc bật cười lớn, không thèm để ý chút nào.

Hôm nay, vô luận như thế nào, Mục Vân đều phải chết!

Ầm...

Nương theo tiếng vang ầm vang lên, hai con Liệt Hỏa Song Đầu Sư ầm vang ngã xuống đất.

Liệt Hỏa Song Đầu Sư là yêu thú cấp sáu, da lông toàn thân đều có màu đỏ lửa, tính tình của nó rất là hung bạo.

- Hô hô...

Mục Vân thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống đất, sắc mặt hắn tái nhợt nói:

- Tiên Ngữ, mau giúp ta một chút, hiện tại ta đã hết sức lực, làm hộ pháp cho ta!

- Vâng!

Diệu Tiên Ngữ đi đến bên người Mục Vân, quan tâm hỏi:

- Mục đạo sư, ngài không có sao chứ?

- Không có việc gì, chỉ là tiêu hao quá lớn, hiện tại, chỉ sợ ngươi đều có thể dễ như trở bàn tay đánh giết ta, nhưng khôi phục một lát, chắc sẽ tốt hơn một chút, hiện tại, chúng ta không cần tiến lên tiếp cứ nghỉ ngơi tại chỗ đi!

Mục Vân nói mấy câu đó xong, lại từng ngụm từng ngụm thở dồn dập, lộ ra dáng vẻ rất mỏi mệt.

- Hắc hắc, nghỉ ngơi, ta sẽ để ngươi nghỉ ngơi thật tốt!

Đang lúc hai người trò chuyện, một âm thanh trêu tức hì hì vang lên, bốn nhân ảnh từ bốn phương tám hướng xúm lại .

- Các ngươi là ai?

Diệu Tiên Ngữ nhìn bốn người bất ngờ xuất hiện, nàng biến sắc, đứng thẳng người, che chắn trước người Mục Vân.

- Hắc hắc, tiểu nha đầu, đừng quản chúng ta là ai, chỉ cần ngươi thành thật đợi ở một bên, một hồi giết xong tên Mục Vân này, phục vụ lão gia ta mấy cái thoải mái, ta sẽ cân nhắc, tha cho ngươi một mạng!

Một người áo đen cười hắc hắc, trong mắt sáng lên tia sáng, gắt gao nhìn chằm chằm ngực Diệu Tiên Ngữ.

- Lão thất, tốc chiến tốc thắng!

- Đã hiểu, thưa lão đại!

Nghe đại ca lên tiếng, lão thất đi lên phía trước, nhìn Mục Vân cười nói:

- Tiểu tử, ngươi xác thực rất lợi hại, nhưng đầu óc không đủ dùng!

- Đi vào Bắc Vân sơn mạch lịch luyện, làm sao lại dùng hết sức mạnh? Phải biết, trong Bắc Vân sơn mạch, nguy hiểm nhất không phải là yêu thú, mà là con người!

Trong tay lão thất xuất hiện môt cây chủy thủ, hắn cười hắc hắc nói:

- Lần sau cần phải ghi nhớ, không đúng, là kiếp sau!

Bốn người bám theo hai người Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ đã được một đoạn, chính là chờ đợi thời cơ này.

Liệt Hỏa Song Đầu Sư là yêu thú cấp sáu, đều mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới.

Mà Mục Vân đối mặt với hai con.

Dù hắn có sức mạnh vô cùng lớn, giờ phút này cũng sẽ hoàn toàn bị phế.

Không nói hai lời, giơ cánh tay lên, một cỗ khí kình đánh ra, Diệu Tiên Ngữ ngăn ở trước người Mục Vân nháy mắt bị đẩy ra.

- Tiểu tử, có người mua mạng của ngươi, chết cũng đừng trách chúng ta!

Sắc mặt lão thất phát lạnh, chủy thủ trong tay, hiện lên một đạo ánh sáng bạc, nháy mắt rơi xuống.

Phốc phốc!

Sau một khắc, âm thanh vũ khí sắc bén xẹt qua thân thể vang lên, máu tí tách rơi trên mặt đất.

Chỉ là, giọt máu kia không phải chảy ra từ trên thân Mục Vân, mà là lão thất!

- Lão thất!

- Lão thất!

- Lão thất!

Mọi việc xảy ra quá nhanh, ba người khác căn bản không kịp phản ứng, chính là nhìn thấy cổ lão thất cuồn cuộn chảy ra máu tươi, chắn đều không chận nổi.

- Đúng vậy, Bắc Vân sơn mạch, nguy hiểm nhất không phải là yêu thú, mà là con người, nhưng ngươi cũng không coi là người!

Thanh chủy thủ trong tay Mục Vân lóe lên huyết quang, hắn mỉm cười, đứng dậy.

- Mấy người các ngươi cũng đã đi theo một ngày, có cảm thấy mệt không?

Tùy ý đem chủy thủ ném xuống đất, Mục Vân nhàn nhã nói:

- Nói đi, là vị đại năng nào dùng tiền mời các ngươi đến, ở Bắc Vân thành, người muốn giết Mục Vân ta, chắc không nhiều lắm đâu!

Đáng chết!

Cho tới giờ khắc này, lão đại, lão tam, lão ngũ mới biết được, bọn hắn vốn đã bị Mục Vân phát hiện từ lâu.

Gia hỏa này vẫn luôn đùa nghịch bọn hắn!

- Hừ, chúng ta quan sát ngươi một ngày, dù bây giờ ngươi còn ẩn giấu sức mạnh, cũng không phải trạng thái toàn thịnh, ba người chúng ta đều là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, ngươi chỉ mới bước vào Ngưng Khí cảnh, giết ngươi, dễ như trở bàn tay!

- Vậy các ngươi còn đứng ngây đó làm gì?

- Lên!

Ba người này nhìn thấy Mục Vân lớn lối như thế, trong lòng bọn hắn dâng lên cảm giác bị khinh thường sỉ nhục, cùng nhau tiến lên.

Diệu Tiên Ngữ đứng ở một bên, đều sẵn sàng đánh lại công kích của ba người này.

Nàng hiểu rõ, thời khắc này, nàng chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đừng để ba người này bắt được mình, uy hiếp Mục Vân.

- Vừa vặn dùng các ngươi luyện tay một chút!

Kiếp trước, Mục Vân thân là Tiên Vương chí cao vô thượng của ngàn vạn đại thế giới, kỹ xảo chiến đấu có thể nói là đạt tới đỉnh cao.

Chỉ là ở thế giới này, kỹ xảo chiến đấu của hắn như cũ nhưng tốc độ nhạy bén của thân thể lại không còn giống như ngày xưa.

Cho nên, hắn cần chiến đấu để không ngừng tăng lên.

- Lạc Vân Kiếm Quyền, Lạc Sơn Thức!

Quát khẽ một tiếng, lòng bàn tay của hắn đâm ra một thanh kiếm.

Một thức này, Diệu Tiên Ngữ cũng không lạ lẫm, lần trước, Mục Vân chính là sử dụng một chưởng này vào thời khắc sống còn, chém nổ tung phần bụng của Cận Đông.
Chương 34 Chém giết (2)

Đối mặt với sự giáp công của ba người, hắn rất bình tĩnh.

Vừa ra tay, hai chưởng của hắn như núi cao nặng nề, ầm vang vỗ tới hai bên phải trái.

Bang bang...

Hai âm thanh trầm muộn vang lên, lão đại và lão ngũ, thân thể hai người bọn hắn như chạm vào hai khối tấm sắt, kêu lên một tiếng đau đớn, không thể không lui lại.

Chỉ là ngay phía trước, sắc mặt của lão tam lại vui mừng, trường kiếm trong tay, chỉ vào Mục Vân.

Mục Vân đã đánh ra một đòn, giờ phút này tất nhiên là thời điểm hắn kiệt lực, kiên quyết không thể nào công kích lần nữa nhanh như thế.

Chỉ là, nhìn thấy Mục Vân lại liều lĩnh phóng tới hắn, sắc mặt của tên lão tam dần dần thay đổi.

- Lạc Hải Thức!

Khẽ quát một tiếng, trước bàn tay Mục Vân ầm vang phun ra một cỗ khí kình cường đại.

Đối mặt với khí kình kia, tên lão tam cảm giác được như vạn con ngựa qua sông, lao thẳng tới gò má hắn.

Một chưởng kia như sóng biển gào thét, phong vân đổi màu.

Kiếm của hắn cũng mất đi phương hướng vào lúc này.

- Lão tam, ngươi đang làm gì thế?

Một bên khác, lão đại và lão ngũ nhìn thấy lão tam đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt hai người bọn hắn hiện lên tia không hiểu.

Ngày xưa, mấy người huynh đệ bọn hắn đã từng phối hợp với nhau rất tốt. Ba người giáp công, hai người nhất định phải ép buộc đối thủ dốc hết toàn lực, một người khác thì tính toán thừa thời cơ thi triển sát chiêu, giết chết đối phương.

Nhưng hôm nay, lão tam lại giống như kẻ ngu ngốc đứng ở tại chỗ, thực sự quá kỳ quái.

- A, gọi cũng vô dụng!

Mục Vân cười lạnh một tiếng, bàn tay hắn nâng lên, thân thể hắn nhảy lên một cái, nghiêng người chém vào trên cổ lão tam.

Răng rắc!

Một tiếng xương cốt giòn vỡ đứt gãy vang lên, tên lão tam trừng lớn hai mắt, hơi thở dừng lại.

Đến chết, hắn đều không rõ, vì sao vào thời điểm hắn đối mặt công kích của Mục Vân, lực lượng khí kình kia có thể mạnh mẽ phá hủy gân mạch của hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không thể!

Mà điểm này, lão đại và lão ngũ căn bản sẽ không biết được.

- Quá yếu!

Mục Vân nhìn lão tam ngã xuống đất, phủi tay, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai người khác.

- Đáng chết!

- Hỗn đản!

Liên tiếp có hai vị huynh đệ chết trên tay Mục Vân, mà lại đều là có vẻ không thể nhìn rõ, khiến hai người này hoàn toàn mất lý trí.

- Lão ngũ, dùng chiêu kia!

- Đại ca?

- Lão tam và lão thất không thể chết vô ích, mà lại, không dùng chiêu kia, ngươi cảm thấy chúng ta có thể giết chết hắn sao?

Lão ngũ nhìn thấy đại ca đưa ra quyết định, hung hăng nhẹ gật đầu.

- Đại ca, bắt đầu!

Lão ngũ cắn răng một cái, đột nhiên hai tay biến thành chưởng, phịch một tiếng, đập vào sau lưng lão đại.

Dần dần, sắc mặt của lão ngũ càng ngày càng trắng, cơ hồ không có một tia hồng hào nào.

Trái lại lão đại trước người, sinh cơ trên thân hắn càng ngày càng mạnh, tu vi của hắn vốn là nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh hình như đang không ngừng tăng lên.

- Đại ca, ta đã dốc hết lực lượng!

Lão ngũ phù phù một tiếng, ngồi xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch, nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, thở hổn hển nói.

- Đủ rồi, đến gần vô hạn Ngưng Nguyên cảnh rồi, hiện tại, cự lực hai vạn năm ngàn cân đã đủ giết hắn!

Trong lúc nhất thời, trong lòng lão đại mặc áo bào đen dâng lên vô hạn chiến ý.

Lúc này, xem như có mười tên Mục Vân, cũng không thể ngăn cản được bước tiến của hắn.

- Ha!

Hét lớn một tiếng, tên lão đại bước ra một bước, trên mặt đất trước thân hắn, lộ ra một dấu chân sâu dài một tấc, mặt đất xung quanh bị xé mở vài vết rách.

- Mục Vân, nạp mạng đi!

Hai mắt hắn trở nên đỏ rực, thân ảnh hắn bỗng nhiên cất cao mấy centimet, cánh tay, đùi đều là tráng kiện hơn một vòng.

- Mục đạo sư...

- Không có việc gì!

Mục Vân hít vào thật sâu thở ra một hơi, sắc mặt hắn lạnh nhạt.

Ngày hôm nay, hắn liên tiếp ứng đối mười mấy đợt yêu thú, hoặc mạnh hoặc yếu, mặc dù ở giữa có nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nhưng sức mạnh hắn đã tiêu hao rất nhiều.

Hắn có thể nhìn ra, thời khắc này, tên lão đại mặc áo bào đen đang sử dụng một môn bí pháp.

Hấp thu bản lĩnh người khác, dung nạp cho bản thân, trong thời gian ngắn đề cao thực lực của mình.

Hai người này đã liều mạng, bỏ ra tất cả vốn liếng, muốn đánh giết hắn.

Chỉ là, kiến thức của Mục Vân rất rộng, hiểu rõ loại bí pháp này, khi hiệu quả qua đi, thân thể người thi triển sẽ suy yếu một đoạn thời gian, trong lúc thi triển, một bộ phận nào đó thân thể hắn cũng sẽ xuất hiện nhược điểm!

- Chơi với ta này, ta sẽ cùng ngươi chơi đùa thật tốt!

Hiện tại nếu như Mục Vân cứng đối cứng với tên lão đại, hắn tự biết mình không phải là đối thủ.

Chỉ là, đối mặt một cường giả mà thân thể tồn tại nhược điểm, hắn ngược lại có rất nhiều thủ đoạn có thể thi triển.

- Để cho ta tới thử một chút, nhược điểm của ngươi, đến cùng ở nơi nào!

Thân ảnh của Mục Vân lóe lên, bước chân đạp mạnh, vòng qua hình thể cường tráng của tên lão đại mặc áo bào đen, chạy đến sau người hắn, hai bàn tay mười ngón mở ra, lần lượt đánh vào mười cái huyệt đạo phía sau lưng tên lão đại.

Đinh đinh đinh...

Mục Vân nghe được một trận âm thanh giống như chạm vào kim loại, biết, hắn biết được phía sau lưng cũng không phải nhược điểm của tên lão đại này.

- Còn dám chủ động xuất kích, muốn chết!

Tên lão đại mặc áo bào đen nhìn thấy thủ đoạn linh hoạt của Mục Vân, quát lạnh một tiếng, tay của hắn đột nhiên oanh ra một quyền.

Nắm đấm kia tràn ngập khí kình, mặt ngoài nắm đấm hình thành một đạo cương phong (gió mạnh).

Tốc độ một quyền này nhanh hơn ba lần so với trước đó, không kịp nghĩ nhiều, Mục Vân thu lại mười ngón tay, đấm ra một quyền.

Cạch...

Một tiếng leng keng vang lên, thân thể của Mục Vân lui về sau nhiều bước, hai tay run lên, thậm chí cánh tay của hắn đều nhịn không được run rẩy.

Thật mạnh!

Bí kíp thực chiến của tên lão đại này không chỉ đề cao lực lượng nhục thân và cường độ kình khí của hắn, còn khiến cho phòng ngự thân thể của hắn như là tấm sắt.

Mà lại, tên lão đại mặc áo bào đen này hiển nhiên không phải lần đầu tiên thi triển, nên vận dụng rất thuận buồm xuôi gió.

- Hắc hắc, lần này, Mục Vân thảm rồi!

Ngoài trăm mét, trên cành một cây đại thụ, hai thân ảnh đứng thẳng, chính là Đông Phương Ngọc và Cận Đông.

Nhìn thấy người áo đen bỗng bộc phát ra công pháp kỳ dị, còn ngăn chặn được Mục Vân, Cận Đông cười hắc hắc:

- Không nghĩ tới Hắc Câu này còn có bí pháp như thế, đây xem như giết không được Mục Vân, cũng đủ đánh trọng thương hắn!

- Đừng đắc ý quá sớm, Mục Vân này là phế vật chín năm, gần đây đột nhiên quật khởi, khẳng định là chiếm được pháp bảo không giống bình thường, xem trước một chút lại nói!

Đông Phương Ngọc cẩn thận nói:

- Nếu như trên người hắn thật sự có bí bảo gì, giết hắn, món đồ đó chính là của ngươi và ta!

Vừa nghe được lời này, ánh mắt Cận Đông trở nên nóng rực lên.

Không sai, đoạn thời gian gần đây, Mục Vân hoàn toàn thay đổi, ngay cả hắn đều không phải đối thủ của Mục Vân, có thể thấy được, gia hỏa này nhất định gặp được kỳ ngộ nào đó không giống bình thường.

Nam Vân Đế Quốc không thiếu kỳ tài, trước khi bọn hắn trưởng thành không có tiếng tăm gì, nhưng sau khi bọn hắn đạt được kỳ ngộ, liền một bước lên trời.

Trên thân Mục Vân tất nhiên có bí bảo nào đó.
Chương 35 Hoàng tước cuối cùng

Ánh mắt của Cận Đông một khắc cũng chưa từng buông lỏng nhìn chằm chằm hai người ngoài trăm mét, hắn tùy thời đều chuẩn bị xuất thủ.

- Phế vật, ngươi cũng chỉ có chút năng lực như thế!

Tên lão đại đánh ra từng quyền cường thế về phía Mục Vân, nhịn không được cười lạnh nói:

- Từng quyền của ta sẽ tiễn ngươi xuống địa phủ, báo thù cho tam đệ và thất đệ của ta!

- Hiện tại, ngươi đắc ý, vẫn còn quá sớm!

Mục Vân phun ra một ngụm máu, khinh thường nói:

- Thủ đoạn của ta, còn chưa chân chính thi triển ra đâu!

Sau khi thi triển bí kíp, tên lão đại này thật sự chính là một người đá rắn chắc, cả người cứng rắn như tinh thiết, dưới tình huống cứng đối cứng, dù Mục Vân có thân thể cường tráng cũng sẽ bị đánh đến nội thương.

Nghe được lời này của Mục Vân, lão đại mặc áo bào đen lập tức trở nên cẩn thận.

Chiến đấu với nhau mấy lần, hắn đã phát hiện, Mục Vân là người quỷ kế đa đoan, càng đến thời khắc mấu chốt, càng không thể khinh thường.

Hai tay đón đỡ trước người, tên lão đại nhìn chằm chằm Mục Vân, xem thử hắn còn thủ đoạn nào!

Hai tay rũ xuống bên người, hai chân của Mục Vân đột nhiên tách ra, hung hăng đạp vào trên mặt đất.

Hiện tại lực lượng nhục thân của hắn khoảng chừng hai vạn cân, dưới một cái đạp mạnh này, mặt đất vỡ ra, một trận tro bụi bắn tung tóe lên.

Mà khí kình vô hình giữa hai chân của hắn lại ầm vang nổ tung.

Dưới một chiêu này, sức mạnh toàn thân của Mục Vân như đều tập trung ở hạ bộ.

- Cứng đối cứng, ngươi cho rằng ta không bằng ngươi sao? Tiếp thử một chân của ta một chút!

Hai chân Mục Vân chạy nhanh lên, đá lên từng đạo bụi mù, lần này, thân thể của hắn như một con báo săn, nhanh chóng tiến lên.

Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân thề sống chết đánh cược một lần, tên lão đại không dám khinh thường, khí tức hắn trầm xuống, lực lượng toàn thân tập trung vào bước lui lại.

Giờ phút này, tổng hợp lực lượng, hắn không sợ chút nào Mục Vân.

Mặc dù sức mạnh thân thể của Mục Vân rất cường hãn, nhưng giờ phút này, so sánh với hắn vẫn là hơi kém một chút.

Chỉ cần hắn tập trung toàn bộ lực lượng ở chân, đợi đến Mục Vân tới gần, một chân đá ra, loại sức mạnh kia đủ để cho nội tạng Mục Vân nổ tung.

Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười lạnh, hắn như đã nhìn thấy tình cảnh Mục Vân bỏ mình.

- Nhận lấy cái chết đi!

Chỉ mấy hơi thở, Mục Vân đã đến vào trước thân tên lão đại.

Tên lão đại mặc áo bào đen nhìn thấy Mục Vân tới gần, không chút khách khí, đá ra một cước.

Một cước kia cơ hồ dùng hết tất cả sức mạnh của hắn, hắn đắc ý cho rằng tuyệt đối có thể đánh giết Mục Vân.

- Lạc Vân Thức!

Vào giờ phút này, thân hình của Mục Vân vốn đang lao nhanh, đột nhiên ngừng lại, hai tay ầm vang đập xuống mặt đất, mặt đất ầm vang một tiếng rồi vỡ ra, thân thể của Mục Vân bay lên trên không trung, trong nháy mắt xuất hiện đến sau lưng tên lão đại!

Cái gì?

Tên lão đại mặc áo bào đen thấy cảnh này lập tức trở nên ngây ngốc.

Không chỉ tên lão đại mặc áo bào đen kinh ngạc đến ngây người, Diệu Tiên Ngữ cũng ngẩn ra một chút, chưa kịp phản ứng.

Theo nàng nghĩ, Mục Vân muốn cứng đối cứng so đấu lực lượng với tên lão đại, ai có thể nghĩ tới đây chỉ là một lớp nguỵ trang.

- Lạc Thiên Thức!

Thân thể Mục Vân giữa không trung, cũng không có dừng lại, hai tay lần nữa chưởng ra biến thành kiếm, tựa theo thân pháp quỷ dị, thẳng tắp rơi xuống.

- Ngươi cho rằng cho cho ngươi tấn công liên tục, là vì cái gì?

Mục Vân hừ cười nói:

- Phàm là bí kíp, đều có chút thiếu hụt, mà khi ngươi thi triển môn bí tịch này, nhìn như cường đại, nhưng thật sự vẫn còn quá nhiều khuyết điểm, ta tìm được điểm sai sót đó, cũng không khó!

Lời nói vừa rơi xuống, kiếm chưởng của Mục Vân đã rơi xuống.

Trong lúc vô ý thức, tên lão đại mặc áo bào đen đưa tay ra ngăn cản, chỉ là hắn vừa mới dốc hết toàn lực, thời khắc này ngăn cản chỉ là hình thức.

Ầm...

Một đạo âm thanh trầm thấp trầm đục vang lên, tên lão đại phù phù một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống đất, lỗ mũi, lỗ tai, trong ánh mắt của hắn đều ứa ra máu.

Mục Vân phiêu nhiên rơi xuống đất, nhìn tên lão đại, sắc mặt hắn lạnh lùng.

Thời khắc này, tên lão đại mặc áo bào đen tiếp nhận một chiêu Lạc Vân Thức của hắn, trên cơ bản xem như đã hoàn toàn bị phế.

Mà theo thời gian bí pháp này sắp hết tác dụng, gia hỏa này muốn sống trên cơ bản là chuyện không thể nào!

- Hắc hắc, ngươi vừa mới không phải khen ta có vóc người đẹp sao? Hiện tại làm sao lại hấp hối rồi?

Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ đứng một bên, một tay nhấc lên lão ngũ, cười hì hì nói:

- Hiện tại, lại đến khen ta một cái đi, nếu không thì ta sẽ cân nhắc một chút nhổ tận gốc người huynh đệ của ngươi!

- Đừng!

Nghe được lời nói hàm súc vô hại của Diệu Tiên Ngữ, lão ngũ chỉ cảm thấy hạ thân lạnh buốt một cái.

- Ta nói, ta nói, là...

Hưu...

Đang lúc thời điểm lão ngũ chuẩn bị mở miệng, một đạo tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy một thanh lợi khí, vạch phá không khí, đâm thẳng tới.

Phanh...

Nháy mắt sau đó, đầu lão ngũ kia như một đóa hoa sen máu nở rộn, hoàn toàn nổ tung.

- Ai?

Mọi việc diễn ra quá đột ngột, Diệu Tiên Ngữ căn bản không kịp phản ứng!

- Mục Vân, không nghĩ tới, phế vật mười năm vang vọng Bắc Vân thành thế mà sớm đã thay hình đổi dạng, lắc mình biến hoá trở thành thiên tài, sự kinh ngạc ngươi mang cho ta thật đúng là không nhỏ!

Hai thân ảnh lần nữa xuất hiện.

Cận Đông!

Đông Phương Ngọc!

- Cận Đông đạo sư, Đông Phương Ngọc đạo sư?

Nhìn thấy hai người, Diệu Tiên Ngữ hơi sững sờ.

Nàng không ngu ngốc, chuyện cho tới bây giờ, nàng đã hiểu rõ, người đứng phía sau màn là ai!

- Tiên Ngữ, đi đi!

Nhìn thấy hai người xuất hiện, Mục Vân quát khẽ.

Cận Đông có tu vi nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh, Đông Phương Ngọc càng khủng bố hơn, hắn có cảnh giới nhục thể thất trọng Ngưng Nguyên cảnh,.

Người bước vào Ngưng Nguyên cảnh, trong cơ thể người đó sẽ sinh ra chân nguyên, dùng chân nguyên rèn luyện cơ thể, nên thân thể của người đó sẽ vô cùng kiên cố, mà lại, càng thêm cường đại là, lực lượng chân nguyên mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với sức mạnh nhục thân và và lực lượng khí kình.

Vô luận là nhục thân hay khí kình, đều chỉ là sức mạnh sinh ra trong cơ thể võ giả, là do con người sáng tạo. Mà chân nguyên là thiên địa sinh ra, là do Thiên Đạo sáng tạo!

Chênh lệch giữa hai loại sức mạnh này có thể tưởng tượng được.

Quan trọng nhất là, lần này, vô luận là Đông Phương Ngọc hay Cận Đông đều không có bất cứ che giấu nào.

Điều này đủ để chứng minh, hai người bọn hắn đã quyết định đánh giết Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ.

- Ta không đi!

Diệu Tiên Ngữ khẽ nói:

- Cận Đông đạo sư, Đông Phương đạo sư, hai người các ngươi, tại sao phải giết Mục đạo sư? Hôm nay, nếu các ngươi giết hắn, ta trở về bẩm báo viện trưởng...

- Đi đi, nhanh lên!

Mục Vân nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ ngây thơ, nghĩ rằng Cận Đông và Đông Phương Ngọc sẽ bỏ qua nàng, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy rất đau đầu.

Dù sao vẫn chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng trải qua thế giới tàn khốc của võ giả, nàng vẫn còn quá đơn thuần.

- Trở về bẩm báo viện trưởng?

Nghe được lời của Diệu Tiên Ngữ, Cận Đông cười hắc hắc:

- Ngươi muốn đi, đi đi, hôm nay, chỉ sợ rằng ngươi không cách nào sống sót rời khỏi Bắc Vân sơn mạch này!

Nghe được lời này, sắc mặt của Diệu Tiên Ngữ trắng bệch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom