-
Chương 106-110
Chương 106: Tỉnh lại
Nhưng hiện tại, vì liên tiếp chịu đả kích, làm cho cô ta mất đi lý trí. Đến thời khắc mấu chốt, chỉ biết la hét, chỉ biết tức giận.
So với loại ngu ngốc thì không có gì khác biệt.
Cố Thanh Liên liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Dì đưa con ra nước ngoài thư giản.”
“Cái gì? Ra nước ngoài?" Cố Hạ lập tức mở to hai mắt:" Ra nước nào? Vào thời điểm mấu chốt này sao?”
Nhưng Cố Thanh Liên mặt không chút thay đổi nhìn cô ta một cái, sau đó liền trực tiếp đi xem vé máy bay.
"Con cần bình tĩnh, hơn nữa chúng ta cần tránh bão. Nếu lúc này ở lại đây, bị Hoắc Tư Tước phát hiện việc bắt cóc có liên quan đến chúng ta, vậy con đừng mơ mộng gì cả."
“……”
Cố Hạ nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi thật lâu, cuối cùng, vẫn không lên tiếng nữa.
Cố Thanh Liên liền đặt hai tấm vé máy bay, đồng thời lại hời hợt nói một câu: "Con cũng có thể tranh thủ đi học tập. Năm đó hắn thích con, không phải là vì con viết chồng thư kia sao?”
Cố Thanh Liên lại một lần nữa nhắc nhở đứa cháu gái này.
Cố Hạ nghe được không nói gì nữa......
——
Hai ngày sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng đã tỉnh.
Cô bị thương cũng không phải nặng lắm, nhưng vì mất máu quá nhiều, hơn nữa sức khỏe cô vôn cũng không tốt lắm. Cho nên, sau khi phẫu thuật, cô ở trong phòng bệnh nằm ròng rã hai ngày mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đỉnh đầu, đầu óc cô hôn mê quá lâu, nhất thời không thể nhớ tới rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Không lâu sau, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên bên tai cô: "Con tỉnh rồi?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Một hồi lâu, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn về phía người này.
“Cậu?”
“Còn có thể nhận ra cậu, vậy là không sao rồi. Cậu đi rót cho con ly nước.”
Đỗ Hoa Sanh thấy cô nhận ra mình thì thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, ông lập tức lăn xe lăn đi rót nước cho Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền vùng dậy muốn đứng lên. Nhưng vừa cử động, lại động đến vết thương.
“Đừng quậy nữa, bây giờ con vừa tỉnh, nằm yên đi.”
“……”
Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống. Đợi đến khi cậu rót nước lại, cô dựa vào đầu giường uống một ngụm, lúc này mới dùng giọng khàn khàn của mình bắt đầu nói chuyện.
“Cậu, Mặc Mặc đâu? Đứa nhỏ không sao chứ?”
“Không sao, bây giờ đứa nhỏ được Hoắc Tư Tước đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi, con yên tâm đi." Đỗ Hoa Sanh an ủi cô một câu.
Nhưng ông ta nào biết, ông ta không nói lời này còn tốt hơn, vừa nói xong Ôn Hủ Hủ mới vừa tỉnh lại bị một chậu nước lạnh hắt vào người.
“Vậy hắn...... đã biết đứa nhỏ là con hắn sao?”
“Con không phải đang hỏi thừa à? Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, trừ phi nó là kẻ ngốc, mới không biết đó không phải con của nó." Đỗ Hoa Sanh tức giận nói.
Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ càng thêm tái nhợt.
Làm sao bây giờ?
Hắn đã biết sự tồn tại của Mặc Bảo, nhất định sẽ cướp đứa nhỏ đi. Cậu bé là con trai Hoắc Tư Tước, hắn làm sao có thể không đem cậu về Hoắc gia được chứ?
Hốc mắt Ôn Hủ Hủ thoáng cái đỏ lên.
Đỗ Hoa Sanh nhìn thấy, chỉ có thể thở dài một hơi: "Bây giờ con đừng nghĩ nhiều như vậy. Chờ con khỏe lại rồi nói sau, nếu như đứa nhỏ mà con nuôi lớn, hắn muốn cướp đi đến lúc đó chúng ta kiện lên tòa là được.”
Người cậu này biết rõ nếu đấu với Hoắc gia chính là lấy trứng chọi đá. Lại còn nói với cô, cùng lắm thì lên tòa với Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ nghe xong nước mắt càng rơi dữ dội.
Vì sức khỏe Đỗ Hoa Sanh không được tốt. Ở cùng với Ôn Hủ Hủ một hồi ông ta cũng ra về. Giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô. Không bao lâu, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa là buổi chiều. Tuy cô không có nhìn thời gian, nhưng trong lỗ tai lại loáng thoáng nghe giống như tiếng của trẻ nhỏ.
“Anh, mẹ thật sự tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh rồi, ba đã nhận được điện thoại thông báo rồi nên mới dẫn chúng ta tới đây. Em không cần lo lắng nha.”
Đó là giọng nói quen thuộc của đứa nhỏ. Cậu bé bắt chước giọng người lớn an ủi em gái. Giọng nói đầy cưng chiều.
Đó là Mặc Mặc của cô à?
Còn có Nhược Nhược!
Ôn Hủ Hủ lập tức tỉnh lại, cô mở to hai mắt, người cũng lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Quả nhiên, cô vừa ngồi dậy một bóng dáng nhỏ bên ngoài liền vui vẻ nhào tới: "Mẹ, mẹ cuối cùng tỉnh rồi! Con rất nhớ mẹ.”
Cô bé như chim non, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã ngồi dậy trên giường bệnh, lập tức bay tới.
Ôn Hủ Hủ liền cười giang hai tay ra: "Mẹ cũng rất nhớ con.”
Cô ôm lấy đứa con gái mỏng manh mềm mại của mình.
Sau đó không lâu, trước cửa lại xuất hiện hai cậu bé giống nhau như đúc. Sau khi nhìn thấy mẹ tỉnh, cũng đều bước nhanh vào.
Hoắc Dận vẫn còn rụt rè một chút, tính tình cậu ít bộc lộ ra ngoài, cũng không phải thuộc loại người có cảm xúc phóng khoáng, cho dù nhìn thấy me cũng chỉ cất giấu niềm vui trong lòng, chậm rãi đi tới.
Chương 107: Chồng Cô Đâu? Chết rồi!
“Mẹ......”
“Ừ, Mặc Mặc, con trai nhỏ bé của mẹ!”
Ôn Hủ Hủ lập tức ôm chặt đứa con trai nhỏ tưởng chừng đã mất này vào trong lòng. Kích động đến mức cổ họng nghẹn ngào mấy lần.
Hoắc Dận đứng từ xa nhìn.
Thật ra cậu cũng muốn mẹ ôm, nhưng lần này cậu phạm lỗi lớn. Cậu hại em trai thiếu chút nữa đã mất mạng, còn làm hại mẹ bị thương nặng như vậy.
Cho nên, lúc này cậu không dám tiến lên. Cậu sợ mẹ sẽ không thích và không tha thứ cho cậu.
Thế nhưng một lát sau, Ôn Hủ Hủ ôm con trai nhỏ hai mắt đẫm lệ kia, đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng con trai lớn: "Dận Dận, con đứng ở đó làm gì? Mau, mau tới đây để mẹ ôm một cái.”
Cô hiện tại đã biết, đứa con trai này đã sớm biết cô là mẹ của cậu.
Hoắc Dận lúc này mới vui vẻ đi vào, sau đó cùng nhau nhào vào lòng mẹ.
Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cũng đi lên, xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Một thân hình cao lớn mặc âu phục, dưới ánh sáng đã dần dần tối lại, hai tay hắn nhàn nhã đút vào trong túi quần tây, áo khoác âu phục mở rộng, lộ ra áo sơ mi màu xanh lá cây được may thủ công bên trong. Thoạt nhìn vô cùng tao nhã thanh lịch, gương mặt anh tuấn càng thêm tôn lên vẻ cao quý của hắn. Sau khi hắn xuất hiện Ôn Hủ Hủ lập tức cảm giác được trái tim mình bị rơi một nhịp.
“Anh..... cũng tới đây.”
Cô có chút lo lắng chào hỏi hắn.
Về chuyện bắt cóc lần này, cô kỳ thật là có chút đuối lý. Nếu như không phải do cô không nói cho hắn biết mọi chuyện về Hoắc Dận có lẽ sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cô đã dẫn theo con trai dưới mắt của hắn lòng vòng lâu như vậy.
Ôn Hủ Hủ cẩn thận nhìn hắn.
Người đàn ông này không để ý tới cô. Sau khi bước chân đi vào, mặt không chút thay đổi, hắn tiện tay cầm lấy bệnh án đặt trên bàn.
Ôn Hủ Hủ: "......”
“Mẹ, Con cũng nhớ mẹ. Mẹ nhìn xem khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con đều gầy rồi, mẹ sờ đi.”
Bầu không khí đang ngượng ngùng thì giọng Nhược Nhược bỗng nhiên trêu lên. Sau khi bò lên giường bệnh của mẹ, lập tức chui vào trong lòng của cô, đem cái đầu nhỏ tiến tới trước mặt Ôn Hủ Hủ, muốn cho cô sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới thu hồi tâm tư sờ vào mặt cô con gái của mình.
“Ừ, đúng là gầy rồi. Con gái thật đáng thương.”
“Không sao ạ, chỉ cần sau này khi mẹ khỏe lại, con muốn mẹ làm đùi gà lớn cho con được không? Cái loại thơm ngào ngạt đó.”
Cô bé lại càng thêm làm nũng, giọng nói mềm mại khiến cho người nghe đều muốn tan chảy.
Ôn Hủ Hủ nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. Đang định đồng ý thì lúc này lại cảm giác được đối diện có hai ánh mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm cô, cô ngẩng đầu lên nhìn qua.
Hoắc Tư Tước: "......”
Hắn có chút xấu hổ giống như vừa bị bắt quả tang làm chuyện phi pháp vậy.
Hắn phải thừa nhận rằng mặc dù không thích gương mặt nhỏ của cô bé này, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô bé thể hiện ánh mắt dịu dàng và dễ thương như vậy với người khác, hắn lại cảm thấy rất tức giận.
Hắn đáng sợ đến thế sao?
Dù sao hắn cũng ở cùng cô bé hai ngày rồi!!
“Nhân tiện đây tôi cũng cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc con tôi hai hôm nay.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn, lấy hết dũng khí chủ động mở lời trước.
Cô cảm kích hắn tại thời khắc mấu chốt đã ra tay cứu mẹ con cô. Nhưng cô không biết hắn sẽ có thái độ như thế nào khi biết tất cả sự thật.
Cô cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó với hắn.
Quả nhiên, vừa dứt lời khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Tôi nuôi con của tôi, thì cần cô cám ơn cái gì?"
Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
“Nhưng nếu cô đã tỉnh, vậy kêu người nhanh chóng đến đưa bé gái này đi đi.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên: "Đưa đi? Đưa đi đâu?”
“Làm sao tôi biết đưa đi đâu? Chính cô tự đi tìm người đàn ông khác để sinh nó ra, còn tới hỏi tôi?”
Hoắc Tư Tước lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, giọng điệu chán ghét, tựa như hắn chỉ cần nói thêm nữa sẽ lấy mạng hắn vậy.
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người......
Vậy nên, cho tới bây giờ, người đàn ông này không biết cô bé cũng là con của hắn?!
Hắn chỉ nhận ra Mặc Bảo, lại không có phát hiện còn có một cô con gái?!
Ôn Hủ Hủ trong lúc nhất thời không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, tuy là không giữ được con trai bên cạnh nhưng cô vẫn còn một cái áo bông nhỏ. Điều này đối với cô mà nói, coi như là có chút an ủi.
“Cô yên tâm, năm năm trước chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Tôi cũng không có hứng thú với những chuyện rắc rối của cô, cô nói ra tôi cũng sẽ không làm gì anh ta."
“……”
Thật lâu sau, Ôn Hủ Hủ mới ôm con gái vào lòng nhẹ nhàng nói một câu: "Anh ấy chết rồi.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Chết rồi à?
Chương 108: Bắt đầu cướp con?
Ngừng một chút hắn ý thức được bản thân hình như nói có hơi quá đáng, tự mắng mình một câu, sau đó không lên tiếng nữa.
Nhưng mà khi hắn lần nữa nhìn về phía Nhược Nhược, ngay cả chính hắn cũng không phát ra hắn đã không còn ghét cô bé như trước nữa.
Mấy đứa nhỏ ở trong phòng bệnh đợi một lúc là phải về vì Hoắc Tư Tước còn phải đến công ty. Nhưng trước khi ra về hắn còn hỏi bác sĩ tình hình bệnh của Ôn Hủ Hủ sau đó mới đưa đám trẻ về nhà.
“Hoắc tổng, tình hình của bệnh nhân đang hồi phục rất tốt. Nếu như không có gì ngoài ý muốn hai ngày nữa là có thể xuất viện."
“Ừ, thật tốt quá, mẹ có thể xuất viện rồi. Vậy mẹ, mẹ có muốn cùng chúng con đến vịnh Thiển Thủy ở không? Con nói với mẹ, nơi đó có nhà thật lớn, rất đẹp.”
Nhược Nhược vừa nghe mẹ còn hai ngày nữa là có thể xuất viện, cô bé vui mừng hỏi mẹ có muốn cùng bọn họ đi vịnh Thiển Thủy ở hay không.
Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không. Nhược Nhược, nhà chúng ta không phải ở đó. Hai ngày nay mẹ nằm viện, mới nhờ chú chăm sóc con, chờ mẹ khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà.”
Khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược suy sụp: "Được.”
Mặc Bảo nghe được, cũng lập tức chen vào: "Được rồi mẹ, hai ngày nữa con thu dọn đồ đạc, chờ mẹ xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về."
Đứa con trai này, không hổ là do cô nuôi lớn. Mẹ nói đi đâu liền đi đó.
Nhưng mà, cậu vừa nói xong, Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã quét ánh mắt đáng sợ về phía cô.
“Mặc Mặc, hiện tại số 1 hoàng đình chính là nhà của con, về sau con cứ ở đó!"
Hắn cự tuyệt một cách đầy uy nghiêm, gần như bốn mẹ con ngay lập tức cảm nhận được một loại áp bức đáng sợ ập đến.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng dần tái mét.
Cô ôm lấy đứa con trai nhỏ đang sợ hãi, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh làm gì vậy? Anh dọa con rồi."
Lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Tư Tước mới dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn kiên trì với quyết định của mình.
“Tôi chỉ đang giải thích với thằng bé về sự thật, bây giờ thằng bé là con trai Hoắc Tư Tước tôi, nó không thể quay về sống với cô. “
“Tuy rằng anh là ba thằng bé, nhưng tôi cũng là mẹ của nó. Năm năm nay thằng bé sống cùng tôi. Tại sao giờ không thể?"
Ôn Hủ Hủ cũng có chút tức giận, đồng thời xen lẫn một tia sợ hãi.
Bởi vì, điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông này đã bắt đầu cướp con trai của cô, hắn đã không chịu để đứa nhỏ về ở với cô.
Tiếp theo hắn muốn làm gì?
Có phải không cho cô gặp con nữa đúng không?
Ôn Hủ Hủ ôm chặt lấy con trai.
Giọng Hoắc Tư Tước quả nhiên lại bắt đầu khô khốc: "Nói bậy bạ! Đứa nhỏ là máu thịt của Hoắc Tư Tước tôi, tất nhiên phải đi theo tôi. Hơn nữa, nhà cô là nơi để người ở sao? Ít nhất ở chỗ tôi còn có người giúp việc. Chắc chắn điều kiện sống sẽ tốt hơn cô. Sao cô có thể dám để con mình sống ở một nơi rách nát như vậy?”
“Anh......”
Ôn Hủ Hủ tức giận đến không thể cảm xúc chính mình. Miệng vết thương còn chưa kịp lành lại đã bắt đầu nứt ra.
Mặc Bảo thấy vậy, trong lòng lo lắng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy mẹ: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng giận, mẹ yên tâm, Mặc Mặc không đi đâu cả, Mặc Mặc sẽ ở căn nhà rách nát với mẹ!”
Hoắc Tư Tước: "......”
Còn chưa kịp mở miệng,thì có một bàn tay nhỏ kéo lấy hắn.
"Ba còn bắt nạt mẹ nữa, con cũng sẽ ở cùng với mẹ!" Là Hoắc Dận, cậu bé cũng đứng về phía mẹ mình.
Hoắc Tư Tước nở nụ cười, lửa giận trong lòng hắn từng đoàn xông lên. Hận không thể đánh cho mỗi đứa một cái vào mông.
Đó là cách hai đứa nhỏ hiếu thảo với hắn sao?
Hai ngày nay hắn dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn, đi uống, ngay cả công việc cũng cho lùi lại. Bây giờ lại đối xử với hắn như vậy sao?!
Hắn nhịn không được cục tức này, cuối cùng mang cả ba đứa nhỏ đi.
Sau đó, liên tiếp hai ngày hắn đều không dẫn bọn nhỏ tới. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không tới.
Ôn Hủ Hủ trông sao trông trăng. Hai ngày sau, cô trông đến lúc mình xuất viện.
“Cô Ôn, chúng tôi nhận được sự phân phó của tổng giám đốc, nói đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy.”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ vừa mới thay quần áo xong, nghe thấy lời này thì lập tức nhảy dựng lên, giống như gặp phải quỷ xe tăng vậy.
Đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy?
Tại sao? Tại sao lại đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy? Tên đàn ông chó kia muốn làm gì? Đầu óc hắn không bị úng nước đó chứ? Chẳng lẽ cho cô qua chỗ hắn ở?!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.
Nhưng đám vệ sĩ đến đón cô xuất viện cũng không giải thích gì. Sau khi làm xong thủ tục liền tống cô lên xe.
Vì thế vài phút sau, chiếc Cayenne màu đen nhanh như chớp chạy về phía vịnh Thiển Thủy.
Mà lúc này trong vườn hoa ở vịnh Thiển Thủy, mấy đứa nhỏ đang tụm lại ở đây.
Mặc Bảo: "Bên em cũng đã sắp xếp xong rồi, mẹ qua là có thể lập tức vào ở, Hoắc Dận còn anh?"
Hoắc Dận: "Đã phái người đón mẹ!
Nhược Nhược: "Nhược Nhược cũng dọn dẹp phòng của mẹ xong rồi, ở bên cạnh căn phòng rất đẹp của Nhược Nhược.”
Chương 109 Chung sống bắt đầu
Được rồi!
Ba anh em báo cáo xong tiến độ hạng mục do mình phụ trách. Với tư cách là người lên kế hoạch, Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
"Được, vậy chuyện kế tiếp của chúng ta là nghênh đón mẹ. Hai người đặc biệt phải nhớ kỹ, nhất định phải để cho mẹ cảm thấy, đây là ba để cho mẹ tới ở, biết không?"
“Được, anh.”
“Ừ.”
Hoắc Dận cũng gật đầu lời ít ý nhiều.
Nhưng mà, cậu vừa trả lời xong lại nghĩ tới một vấn đề khác. Vì vậy hơi nhíu mày nhìn nhìn về phía em trai song sinh: "Vậy ba đâu? Lỡ ba phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Mặc Bảo lập tức khoát bàn tay nhỏ bé: "Cái này anh không cần lo lắng, em đã sớm sắp xếp xong rồi. Ba sẽ không biết.”
Hoắc Dận và Nhược Nhược nghe được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng qua nửa giờ, bên ngoài có một chiếc Cayenne màu đen chạy tới. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy, lập tức từ bên trong chạy ra.
“Mẹ, mẹ tới rồi.”
Người chạy nhanh nhất đương nhiên là Nhược Nhược, cô bé bao giờ cũng bám mẹ hơn hai anh trai, lại còn thích làm nũng.
Vì thế Ôn Hủ Hủ mới vừa từ trong xe đi xuống, liền nhìn thấy cục bột nhào vào trong lòng mình. Cục bột mềm mại ôm lấy đùi của cô, suýt chút nữa làm tan chảy trái tim cô.
"Ừ, mẹ đến rồi, con có vui không?"
"Chúc mừng mẹ, Nhược Nhược đã nói với mẹ rồi. Nhược Nhược đã dọn phòng của mẹ rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh Nhược Nhược, phòng của mẹ rất đẹp."
Cô bé giống như bảo vật quý. Sau khi ôm lấy mẹ, lập tức nói ra chuyện cô bé giúp mẹ dọn dẹp phòng và chờ mẹ khen ngợi.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, lại giật mình sửng số.
Ngay cả phòng cũng đã được dọn dẹp?
Nói như vậy, thật sự là người đàn ông kia bảo cô tới ở? Là bởi vì vết thương trên người cô hiện tại còn chưa khỏi và không tiện di chuyển sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Hủ Hủ trong lòng cảm thấy bớt bài xích. Đồng thời ngay cả cô cũng không biết, trong lòng cô sinh ra một tia mừng rỡ.
Lúc này Mặc Bảo cũng cười híp mắt đi tới, nhìn thấy mẹ đã bị em gái dụ thành công. Vì thế cậu chạy lại giúp mẹ xách túi
“Hoắc Dận, lại đây, chúng ta cùng nhau giúp mẹ mang túi vào.”
“Ừm!”
Hoắc Dận từ trước đến nay ít nói, tương đối lạnh lùng, nghe em trai bảo liền lập tức chạy tới, giúp đỡ em trai cùng nhau nâng túi xách của mẹ vào biệt thự.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vừa cảm động vừa vui mừng.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là, sau khi cô đi vào dì Vương cũng bước ra đón: "Là cô Ôn đến, cô thế nào rồi? Vết thương trên người đã đỡ hơn chút nào chưa? Thật sự là khổ cho cô, tôi ở trong bếp nấu canh cá cho cô bổ máu, sau khi cô thu dọn xong, tôi sẽ bưng cho cô uống."
Dì Vương này, lại còn đặc biệt nấu canh cho cô.
Ôn Hủ Hủ nghe điều xong rất cảm động. Đã lâu rồi cô không được chăm sóc như thế này. Năm năm qua, cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ vô cùng vất vả.
Nhưng bây giờ, lại có người nấu canh cá cho cô......
Mũi Ôn Hủ Hủ hơi cay, vội vàng gật đầu: "Được, cám ơn dì Vương.”
Sau đó cô đi xách túi sách đi lên.
Lên lầu, trước kia lầu hai vốn chỉ có một mình Hoắc Dận ở. Nhưng bây giờ các phòng bên cạnh đều được quét dọn sạch sẽ.
Theo thứ tự chính là Mặc Bảo, Nhược Nhược, sau đó là phòng của cô!
Cũng may, lúc trước Hoắc Tư Tước mua biệt thự này đủ lớn, đủ cho bốn mẹ con các cô mỗi người một phòng.
"Mẹ, thích căn phòng này không?"
“Ừm......”
Ôn Hủ Hủ vội vàng né tránh ánh mắt của con trai, bắt đầu thu dọn rồi lấy một ít thuốc và quần áo mang về từ bệnh viện ra.
Mặc Bảo thấy vậy liền tập hợp ba anh em lại với nhau bắt đầu họp.
"Thấy chưa? Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng là ba bảo mẹ tới đây. Em muốn khen ngợi anh trai của em quá thông minh. Hoắc Dận, chiêu đi tìm dì Vương nhờ giúp đỡ này, thật sự rất tốt!"
Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng tán thưởng giơ ngón tay cái nhỏ lên về phía Hoắc Dận.
Hoắc Dận không giỏi ăn nói, càng chưa từng được người khen ngợi như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng mà, trong lòng cậu rất vui.
Nhược Nhược liền chớp mắt: "Vậy anh, tiếp theo chúng ta sẽ làm sao? Phải làm thế nào? Ba sắp về rồi.”
Mặc Bảo: "......”
——
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không biết chuyện gì, cô còn ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, tay không tiện lắm, cho nên làm việc có chút chậm.
Dưới nhà, dì Vương phía dưới thấy cô còn chưa xuống, lo canh cá nguội liền chủ động đi lên.
“ Cô Ôn, cô còn chưa thu dọn xong sao? Canh cá sắp nguội rồi, cô có muốn tôi giúp cô không?”
“A? Chị Vương, không cần không cần. Tôi ổn rồi, lập tức xuống ngay.”
Ôn Hủ Hủ dịu dàng nói rồi nhanh chóng đi xuống nhà cùng với dì Vương.
Sự chăm sóc quan tâm của Dì Vương làm Ôn Hủ Hủ có chút nhạc nhiên. Lúc trước thái độ của dì Lưu rất ác liệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô liền giống như trúng tà, hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với cô.
Chương 110: Hắn rất nhanh sẽ trở về
Cũng may, lần này đổi người giúp việc mới, tốt hơn rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ đi theo dì Vương xuống lầu, trực tiếp đi tới phòng ăn.
“Cô Ôn, vậy cô từ từ uống. Tôi có việc bận phải làm, tiểu thiếu gia nói buổi tối muốn ăn sủi cảo, tôi phải làm cho cậu ấy.”
“Sủi cảo sao?”
Ôn Hủ Hủ theo bản năng liền hỏi một câu.
Về Hoắc Dận, cô đối với cậu bé vẫn còn cảm giác áy náy. Tuy rằng hiện tại mẹ con đã nhận nhau. Nhưng cô rất lo lắng về cậu, nên mọi thứ về cậu cô luôn cố gắng chú ý nhiều hơ.
Dì Vương gật đầu: "Đúng, trước kia tôi cũng không biết tiểu thiếu gia thích ăn món này. Nên trước khi đến không có học, không biết lát nữa làm ra, tiểu thiếu gia có thích không?"
“A? Vậy...... Hay là tôi vào làm cùng dì? Tôi biết làm cái này.”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn người giúp việc đầy khao khát. Hy vọng dì ta có thể cho cô một cơ hội, để cô làm gì đó cho bọn nhỏ.
Cô thực sự biết cách làm sủi cảo, Mặc Bảo và Nhược Nhược đều thích ăn. Thậm chí cô còn làm chúng cách đây không lâu.
Dì Vương cũng rất vui vẻ: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng tay cô không tiện lắm......”
“Không có việc gì, dì có thể nhào bột, tôi gói là xong.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng tỏ vẻ không sao. Dì Vương nghe được, lúc này mới yên tâm dẫn theo cô cùng đi vào phòng bếp.
Cả buổi chiều Ôn Hủ Hủ đều ở trong phòng bếp cùng với dì Vương.
"Cuối cùng cũng ổn rồi. Cô không sao chứ? Cô Ôn."
“Không sao đâu.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng xua tay tỏ ý không có việc gì, sau đó đi rửa tay.
Dì Vương vui vẻ, cầm những cái sủi cảo mới làm này, mở miệng nói: "Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ. Bảo ngài về sớm một chút, để ngài ấy nếm thử sủi cảo chúng ta tự làm."
Vừa nói xong, bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rửa cứng đờ.
Hoắc Tư Tước?
Hắn sắp về sao?
Không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút căng thẳng, thậm chí không thể nói năng thoải mái như trước.
“Cô Ôn? Cô cảm thấy thế nào?”
“Anh ta có chướng mắt mấy thứ này không?" cô lơ đãng đáp, cố gắng tìm cớ khuyên can người giúp việc này từ bỏ ý nghĩ ấy đi.
Nhưng người giúp việc cũng rất cố chấp, miệng nói Hoắc Tư Tước không kén ăn, sau đó liền đi gọi điện thoại.
Hoắc Tư Tước không kén ăn?
Trong mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc. Bởi vì cô nhớ rất rõ ràng, trước kia người đàn ông này, hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô đều biết rõ ràng.
Hắn sẽ thích chứ?
Đó rõ ràng là một sự lựa chọn tàn ác, phải không?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể buông tha cho dì ta đi gọi điện. Cô nhanh chóng thu dọn một chút rồi bưng mấy cái sủi cảo đã nấu xong lên lầu.
“Dận Dận, mẹ đã làm xong sủi cảo rồi, con mau ra nếm thử.”
Bởi vì ý định làm sủi cảo ban đầu là của Hoắc Dận. Nên sau khi Ôn Hủ Hủ đi lên, cô trực tiếp mang đến phòng của con trai lớn, định để cậu nếm thử trước.
Nhưng sau khi cô mở cửa căn phòng......
“Mặc Bảo? Nhược Nhược? Sao các con lại ở đây?!”
“……”
Mấy đứa nhỏ đang chụm đầu vào nhau không biết tính toán cái gì, lập tức từ dưới đất bò dậy, lo lắng nhìn mẹ.
Sao đột nhiên mẹ lại lên đây?
Không phải đang làm sủi cảo sao?!
Nhược Nhược hoảng hốt đứng đó, cô bé không biết đặt tay và chân ở đâu.
May mà lúc này có Mặc Bảo, sau khi cậu hoảng loạn lập tức lấy lại bình tĩnh. Chạy tới bên mẹ: "Mẹ, chúng con đang chơi, anh Hoắc Dận thật lợi hại!"
“ Mặc Mặc nhà chúng ta cũng không kém. Đều là con trai của mẹ, đứa nào cũng không kém đứa nào.”
Ôn Hủ Hủ làm sao biết được tâm tư của đứa nhỏ này. Nghe cậu bé khen anh trai lợi hại, cô lập tức xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Nói cho cậu biết, cậu cũng rất giỏi.
Mặc Bảo nghe được, lúc này mới lộ ra bộ dáng vui vẻ.
Nếu mấy đứa nhỏ đều ở đây, Ôn Hủ Hủ liền đem sủi cảo bưng lên đặt ở trên bàn, để cho mọi người cùng nhau ăn.
“Mẹ, con cũng muốn ăn, cái bụng nhỏ của con cũng đói rồi.”
"Mẹ, con cũng muốn, có bắp thịt heo không?"
Nếu như Mặc Bảo và Nhược Nhược thường xuyên ăn đồ ăn do Ôn Hủ Hủ làm. Nên vừa nhìn thấy sủi cảo, hai đứa nhỏ bảo mẹ lấy nhân bắp thịt heo cho chúng.
Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rất vui vẻ gắp cho con trai.
Cô gắp sủi cảo bỏ vào miệng của tụi nhỏ, sau đó nhìn qua thấy con trai lớn còn đứng đó.
“Dận Dận, sao con không tới đây? Không phải con muốn ăn sủi cảo sao? Mau tới đây, hôm nay đều là mẹ làm, con nếm thử đi.”
“……”
Hoắc Dận có chút do dự.
Thật ra cậu chưa từng ăn loại đồ ăn như sủi cảo này. Sức khỏe cậu không tốt, ba cũng chưa bao giờ cho cậu ăn những món nhiều dầu mỡ như vậy. Hơn nữa ở vịnh Thiên Thủy, cũng rất ít khi làm món Trung Quốc, phần lớn thời gian cậu ăn đồ Tây.
Hoắc Dận tiến lên hai bước, đôi mắt đẹp như ngọc đen nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay mẹ. Cuối cùng, khi nhìn thấy em trai và em gái ăn một cách ngon lành, mới gật đầu.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cười cười rồi tự mình gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng đứa nhỏ.
“Có ngon không?”
“Ừm......”
Lần này, Hoắc Dận mới cam tâm tình nguyện gật đầu. Hai mắt sáng ngời, giống như tinh tú trên trời cao.
Đứa nhỏ này, không phải ban đầu cậu muốn ăn sủi cảo sao?
Nhưng hiện tại, vì liên tiếp chịu đả kích, làm cho cô ta mất đi lý trí. Đến thời khắc mấu chốt, chỉ biết la hét, chỉ biết tức giận.
So với loại ngu ngốc thì không có gì khác biệt.
Cố Thanh Liên liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: "Dì đưa con ra nước ngoài thư giản.”
“Cái gì? Ra nước ngoài?" Cố Hạ lập tức mở to hai mắt:" Ra nước nào? Vào thời điểm mấu chốt này sao?”
Nhưng Cố Thanh Liên mặt không chút thay đổi nhìn cô ta một cái, sau đó liền trực tiếp đi xem vé máy bay.
"Con cần bình tĩnh, hơn nữa chúng ta cần tránh bão. Nếu lúc này ở lại đây, bị Hoắc Tư Tước phát hiện việc bắt cóc có liên quan đến chúng ta, vậy con đừng mơ mộng gì cả."
“……”
Cố Hạ nắm chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi thật lâu, cuối cùng, vẫn không lên tiếng nữa.
Cố Thanh Liên liền đặt hai tấm vé máy bay, đồng thời lại hời hợt nói một câu: "Con cũng có thể tranh thủ đi học tập. Năm đó hắn thích con, không phải là vì con viết chồng thư kia sao?”
Cố Thanh Liên lại một lần nữa nhắc nhở đứa cháu gái này.
Cố Hạ nghe được không nói gì nữa......
——
Hai ngày sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng đã tỉnh.
Cô bị thương cũng không phải nặng lắm, nhưng vì mất máu quá nhiều, hơn nữa sức khỏe cô vôn cũng không tốt lắm. Cho nên, sau khi phẫu thuật, cô ở trong phòng bệnh nằm ròng rã hai ngày mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đỉnh đầu, đầu óc cô hôn mê quá lâu, nhất thời không thể nhớ tới rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?
Không lâu sau, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên bên tai cô: "Con tỉnh rồi?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Một hồi lâu, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn về phía người này.
“Cậu?”
“Còn có thể nhận ra cậu, vậy là không sao rồi. Cậu đi rót cho con ly nước.”
Đỗ Hoa Sanh thấy cô nhận ra mình thì thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, ông lập tức lăn xe lăn đi rót nước cho Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền vùng dậy muốn đứng lên. Nhưng vừa cử động, lại động đến vết thương.
“Đừng quậy nữa, bây giờ con vừa tỉnh, nằm yên đi.”
“……”
Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống. Đợi đến khi cậu rót nước lại, cô dựa vào đầu giường uống một ngụm, lúc này mới dùng giọng khàn khàn của mình bắt đầu nói chuyện.
“Cậu, Mặc Mặc đâu? Đứa nhỏ không sao chứ?”
“Không sao, bây giờ đứa nhỏ được Hoắc Tư Tước đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi, con yên tâm đi." Đỗ Hoa Sanh an ủi cô một câu.
Nhưng ông ta nào biết, ông ta không nói lời này còn tốt hơn, vừa nói xong Ôn Hủ Hủ mới vừa tỉnh lại bị một chậu nước lạnh hắt vào người.
“Vậy hắn...... đã biết đứa nhỏ là con hắn sao?”
“Con không phải đang hỏi thừa à? Hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, trừ phi nó là kẻ ngốc, mới không biết đó không phải con của nó." Đỗ Hoa Sanh tức giận nói.
Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ càng thêm tái nhợt.
Làm sao bây giờ?
Hắn đã biết sự tồn tại của Mặc Bảo, nhất định sẽ cướp đứa nhỏ đi. Cậu bé là con trai Hoắc Tư Tước, hắn làm sao có thể không đem cậu về Hoắc gia được chứ?
Hốc mắt Ôn Hủ Hủ thoáng cái đỏ lên.
Đỗ Hoa Sanh nhìn thấy, chỉ có thể thở dài một hơi: "Bây giờ con đừng nghĩ nhiều như vậy. Chờ con khỏe lại rồi nói sau, nếu như đứa nhỏ mà con nuôi lớn, hắn muốn cướp đi đến lúc đó chúng ta kiện lên tòa là được.”
Người cậu này biết rõ nếu đấu với Hoắc gia chính là lấy trứng chọi đá. Lại còn nói với cô, cùng lắm thì lên tòa với Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ nghe xong nước mắt càng rơi dữ dội.
Vì sức khỏe Đỗ Hoa Sanh không được tốt. Ở cùng với Ôn Hủ Hủ một hồi ông ta cũng ra về. Giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô. Không bao lâu, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa là buổi chiều. Tuy cô không có nhìn thời gian, nhưng trong lỗ tai lại loáng thoáng nghe giống như tiếng của trẻ nhỏ.
“Anh, mẹ thật sự tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh rồi, ba đã nhận được điện thoại thông báo rồi nên mới dẫn chúng ta tới đây. Em không cần lo lắng nha.”
Đó là giọng nói quen thuộc của đứa nhỏ. Cậu bé bắt chước giọng người lớn an ủi em gái. Giọng nói đầy cưng chiều.
Đó là Mặc Mặc của cô à?
Còn có Nhược Nhược!
Ôn Hủ Hủ lập tức tỉnh lại, cô mở to hai mắt, người cũng lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Quả nhiên, cô vừa ngồi dậy một bóng dáng nhỏ bên ngoài liền vui vẻ nhào tới: "Mẹ, mẹ cuối cùng tỉnh rồi! Con rất nhớ mẹ.”
Cô bé như chim non, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ đã ngồi dậy trên giường bệnh, lập tức bay tới.
Ôn Hủ Hủ liền cười giang hai tay ra: "Mẹ cũng rất nhớ con.”
Cô ôm lấy đứa con gái mỏng manh mềm mại của mình.
Sau đó không lâu, trước cửa lại xuất hiện hai cậu bé giống nhau như đúc. Sau khi nhìn thấy mẹ tỉnh, cũng đều bước nhanh vào.
Hoắc Dận vẫn còn rụt rè một chút, tính tình cậu ít bộc lộ ra ngoài, cũng không phải thuộc loại người có cảm xúc phóng khoáng, cho dù nhìn thấy me cũng chỉ cất giấu niềm vui trong lòng, chậm rãi đi tới.
Chương 107: Chồng Cô Đâu? Chết rồi!
“Mẹ......”
“Ừ, Mặc Mặc, con trai nhỏ bé của mẹ!”
Ôn Hủ Hủ lập tức ôm chặt đứa con trai nhỏ tưởng chừng đã mất này vào trong lòng. Kích động đến mức cổ họng nghẹn ngào mấy lần.
Hoắc Dận đứng từ xa nhìn.
Thật ra cậu cũng muốn mẹ ôm, nhưng lần này cậu phạm lỗi lớn. Cậu hại em trai thiếu chút nữa đã mất mạng, còn làm hại mẹ bị thương nặng như vậy.
Cho nên, lúc này cậu không dám tiến lên. Cậu sợ mẹ sẽ không thích và không tha thứ cho cậu.
Thế nhưng một lát sau, Ôn Hủ Hủ ôm con trai nhỏ hai mắt đẫm lệ kia, đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng con trai lớn: "Dận Dận, con đứng ở đó làm gì? Mau, mau tới đây để mẹ ôm một cái.”
Cô hiện tại đã biết, đứa con trai này đã sớm biết cô là mẹ của cậu.
Hoắc Dận lúc này mới vui vẻ đi vào, sau đó cùng nhau nhào vào lòng mẹ.
Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cũng đi lên, xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Một thân hình cao lớn mặc âu phục, dưới ánh sáng đã dần dần tối lại, hai tay hắn nhàn nhã đút vào trong túi quần tây, áo khoác âu phục mở rộng, lộ ra áo sơ mi màu xanh lá cây được may thủ công bên trong. Thoạt nhìn vô cùng tao nhã thanh lịch, gương mặt anh tuấn càng thêm tôn lên vẻ cao quý của hắn. Sau khi hắn xuất hiện Ôn Hủ Hủ lập tức cảm giác được trái tim mình bị rơi một nhịp.
“Anh..... cũng tới đây.”
Cô có chút lo lắng chào hỏi hắn.
Về chuyện bắt cóc lần này, cô kỳ thật là có chút đuối lý. Nếu như không phải do cô không nói cho hắn biết mọi chuyện về Hoắc Dận có lẽ sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cô đã dẫn theo con trai dưới mắt của hắn lòng vòng lâu như vậy.
Ôn Hủ Hủ cẩn thận nhìn hắn.
Người đàn ông này không để ý tới cô. Sau khi bước chân đi vào, mặt không chút thay đổi, hắn tiện tay cầm lấy bệnh án đặt trên bàn.
Ôn Hủ Hủ: "......”
“Mẹ, Con cũng nhớ mẹ. Mẹ nhìn xem khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con đều gầy rồi, mẹ sờ đi.”
Bầu không khí đang ngượng ngùng thì giọng Nhược Nhược bỗng nhiên trêu lên. Sau khi bò lên giường bệnh của mẹ, lập tức chui vào trong lòng của cô, đem cái đầu nhỏ tiến tới trước mặt Ôn Hủ Hủ, muốn cho cô sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới thu hồi tâm tư sờ vào mặt cô con gái của mình.
“Ừ, đúng là gầy rồi. Con gái thật đáng thương.”
“Không sao ạ, chỉ cần sau này khi mẹ khỏe lại, con muốn mẹ làm đùi gà lớn cho con được không? Cái loại thơm ngào ngạt đó.”
Cô bé lại càng thêm làm nũng, giọng nói mềm mại khiến cho người nghe đều muốn tan chảy.
Ôn Hủ Hủ nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. Đang định đồng ý thì lúc này lại cảm giác được đối diện có hai ánh mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm cô, cô ngẩng đầu lên nhìn qua.
Hoắc Tư Tước: "......”
Hắn có chút xấu hổ giống như vừa bị bắt quả tang làm chuyện phi pháp vậy.
Hắn phải thừa nhận rằng mặc dù không thích gương mặt nhỏ của cô bé này, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô bé thể hiện ánh mắt dịu dàng và dễ thương như vậy với người khác, hắn lại cảm thấy rất tức giận.
Hắn đáng sợ đến thế sao?
Dù sao hắn cũng ở cùng cô bé hai ngày rồi!!
“Nhân tiện đây tôi cũng cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc con tôi hai hôm nay.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn, lấy hết dũng khí chủ động mở lời trước.
Cô cảm kích hắn tại thời khắc mấu chốt đã ra tay cứu mẹ con cô. Nhưng cô không biết hắn sẽ có thái độ như thế nào khi biết tất cả sự thật.
Cô cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó với hắn.
Quả nhiên, vừa dứt lời khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Tôi nuôi con của tôi, thì cần cô cám ơn cái gì?"
Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
“Nhưng nếu cô đã tỉnh, vậy kêu người nhanh chóng đến đưa bé gái này đi đi.”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên: "Đưa đi? Đưa đi đâu?”
“Làm sao tôi biết đưa đi đâu? Chính cô tự đi tìm người đàn ông khác để sinh nó ra, còn tới hỏi tôi?”
Hoắc Tư Tước lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, giọng điệu chán ghét, tựa như hắn chỉ cần nói thêm nữa sẽ lấy mạng hắn vậy.
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người......
Vậy nên, cho tới bây giờ, người đàn ông này không biết cô bé cũng là con của hắn?!
Hắn chỉ nhận ra Mặc Bảo, lại không có phát hiện còn có một cô con gái?!
Ôn Hủ Hủ trong lúc nhất thời không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, tuy là không giữ được con trai bên cạnh nhưng cô vẫn còn một cái áo bông nhỏ. Điều này đối với cô mà nói, coi như là có chút an ủi.
“Cô yên tâm, năm năm trước chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì. Tôi cũng không có hứng thú với những chuyện rắc rối của cô, cô nói ra tôi cũng sẽ không làm gì anh ta."
“……”
Thật lâu sau, Ôn Hủ Hủ mới ôm con gái vào lòng nhẹ nhàng nói một câu: "Anh ấy chết rồi.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Chết rồi à?
Chương 108: Bắt đầu cướp con?
Ngừng một chút hắn ý thức được bản thân hình như nói có hơi quá đáng, tự mắng mình một câu, sau đó không lên tiếng nữa.
Nhưng mà khi hắn lần nữa nhìn về phía Nhược Nhược, ngay cả chính hắn cũng không phát ra hắn đã không còn ghét cô bé như trước nữa.
Mấy đứa nhỏ ở trong phòng bệnh đợi một lúc là phải về vì Hoắc Tư Tước còn phải đến công ty. Nhưng trước khi ra về hắn còn hỏi bác sĩ tình hình bệnh của Ôn Hủ Hủ sau đó mới đưa đám trẻ về nhà.
“Hoắc tổng, tình hình của bệnh nhân đang hồi phục rất tốt. Nếu như không có gì ngoài ý muốn hai ngày nữa là có thể xuất viện."
“Ừ, thật tốt quá, mẹ có thể xuất viện rồi. Vậy mẹ, mẹ có muốn cùng chúng con đến vịnh Thiển Thủy ở không? Con nói với mẹ, nơi đó có nhà thật lớn, rất đẹp.”
Nhược Nhược vừa nghe mẹ còn hai ngày nữa là có thể xuất viện, cô bé vui mừng hỏi mẹ có muốn cùng bọn họ đi vịnh Thiển Thủy ở hay không.
Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông trong phòng bệnh, lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không. Nhược Nhược, nhà chúng ta không phải ở đó. Hai ngày nay mẹ nằm viện, mới nhờ chú chăm sóc con, chờ mẹ khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà.”
Khuôn mặt nhỏ của Nhược Nhược suy sụp: "Được.”
Mặc Bảo nghe được, cũng lập tức chen vào: "Được rồi mẹ, hai ngày nữa con thu dọn đồ đạc, chờ mẹ xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về."
Đứa con trai này, không hổ là do cô nuôi lớn. Mẹ nói đi đâu liền đi đó.
Nhưng mà, cậu vừa nói xong, Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã quét ánh mắt đáng sợ về phía cô.
“Mặc Mặc, hiện tại số 1 hoàng đình chính là nhà của con, về sau con cứ ở đó!"
Hắn cự tuyệt một cách đầy uy nghiêm, gần như bốn mẹ con ngay lập tức cảm nhận được một loại áp bức đáng sợ ập đến.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng dần tái mét.
Cô ôm lấy đứa con trai nhỏ đang sợ hãi, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh làm gì vậy? Anh dọa con rồi."
Lúc này vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Tư Tước mới dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn kiên trì với quyết định của mình.
“Tôi chỉ đang giải thích với thằng bé về sự thật, bây giờ thằng bé là con trai Hoắc Tư Tước tôi, nó không thể quay về sống với cô. “
“Tuy rằng anh là ba thằng bé, nhưng tôi cũng là mẹ của nó. Năm năm nay thằng bé sống cùng tôi. Tại sao giờ không thể?"
Ôn Hủ Hủ cũng có chút tức giận, đồng thời xen lẫn một tia sợ hãi.
Bởi vì, điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông này đã bắt đầu cướp con trai của cô, hắn đã không chịu để đứa nhỏ về ở với cô.
Tiếp theo hắn muốn làm gì?
Có phải không cho cô gặp con nữa đúng không?
Ôn Hủ Hủ ôm chặt lấy con trai.
Giọng Hoắc Tư Tước quả nhiên lại bắt đầu khô khốc: "Nói bậy bạ! Đứa nhỏ là máu thịt của Hoắc Tư Tước tôi, tất nhiên phải đi theo tôi. Hơn nữa, nhà cô là nơi để người ở sao? Ít nhất ở chỗ tôi còn có người giúp việc. Chắc chắn điều kiện sống sẽ tốt hơn cô. Sao cô có thể dám để con mình sống ở một nơi rách nát như vậy?”
“Anh......”
Ôn Hủ Hủ tức giận đến không thể cảm xúc chính mình. Miệng vết thương còn chưa kịp lành lại đã bắt đầu nứt ra.
Mặc Bảo thấy vậy, trong lòng lo lắng, vội vàng dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy mẹ: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng giận, mẹ yên tâm, Mặc Mặc không đi đâu cả, Mặc Mặc sẽ ở căn nhà rách nát với mẹ!”
Hoắc Tư Tước: "......”
Còn chưa kịp mở miệng,thì có một bàn tay nhỏ kéo lấy hắn.
"Ba còn bắt nạt mẹ nữa, con cũng sẽ ở cùng với mẹ!" Là Hoắc Dận, cậu bé cũng đứng về phía mẹ mình.
Hoắc Tư Tước nở nụ cười, lửa giận trong lòng hắn từng đoàn xông lên. Hận không thể đánh cho mỗi đứa một cái vào mông.
Đó là cách hai đứa nhỏ hiếu thảo với hắn sao?
Hai ngày nay hắn dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn, đi uống, ngay cả công việc cũng cho lùi lại. Bây giờ lại đối xử với hắn như vậy sao?!
Hắn nhịn không được cục tức này, cuối cùng mang cả ba đứa nhỏ đi.
Sau đó, liên tiếp hai ngày hắn đều không dẫn bọn nhỏ tới. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không tới.
Ôn Hủ Hủ trông sao trông trăng. Hai ngày sau, cô trông đến lúc mình xuất viện.
“Cô Ôn, chúng tôi nhận được sự phân phó của tổng giám đốc, nói đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy.”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ vừa mới thay quần áo xong, nghe thấy lời này thì lập tức nhảy dựng lên, giống như gặp phải quỷ xe tăng vậy.
Đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy?
Tại sao? Tại sao lại đưa cô đến Vịnh Thiển Thủy? Tên đàn ông chó kia muốn làm gì? Đầu óc hắn không bị úng nước đó chứ? Chẳng lẽ cho cô qua chỗ hắn ở?!
Ôn Hủ Hủ cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.
Nhưng đám vệ sĩ đến đón cô xuất viện cũng không giải thích gì. Sau khi làm xong thủ tục liền tống cô lên xe.
Vì thế vài phút sau, chiếc Cayenne màu đen nhanh như chớp chạy về phía vịnh Thiển Thủy.
Mà lúc này trong vườn hoa ở vịnh Thiển Thủy, mấy đứa nhỏ đang tụm lại ở đây.
Mặc Bảo: "Bên em cũng đã sắp xếp xong rồi, mẹ qua là có thể lập tức vào ở, Hoắc Dận còn anh?"
Hoắc Dận: "Đã phái người đón mẹ!
Nhược Nhược: "Nhược Nhược cũng dọn dẹp phòng của mẹ xong rồi, ở bên cạnh căn phòng rất đẹp của Nhược Nhược.”
Chương 109 Chung sống bắt đầu
Được rồi!
Ba anh em báo cáo xong tiến độ hạng mục do mình phụ trách. Với tư cách là người lên kế hoạch, Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
"Được, vậy chuyện kế tiếp của chúng ta là nghênh đón mẹ. Hai người đặc biệt phải nhớ kỹ, nhất định phải để cho mẹ cảm thấy, đây là ba để cho mẹ tới ở, biết không?"
“Được, anh.”
“Ừ.”
Hoắc Dận cũng gật đầu lời ít ý nhiều.
Nhưng mà, cậu vừa trả lời xong lại nghĩ tới một vấn đề khác. Vì vậy hơi nhíu mày nhìn nhìn về phía em trai song sinh: "Vậy ba đâu? Lỡ ba phát hiện thì phải làm sao bây giờ?"
Mặc Bảo lập tức khoát bàn tay nhỏ bé: "Cái này anh không cần lo lắng, em đã sớm sắp xếp xong rồi. Ba sẽ không biết.”
Hoắc Dận và Nhược Nhược nghe được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng qua nửa giờ, bên ngoài có một chiếc Cayenne màu đen chạy tới. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy, lập tức từ bên trong chạy ra.
“Mẹ, mẹ tới rồi.”
Người chạy nhanh nhất đương nhiên là Nhược Nhược, cô bé bao giờ cũng bám mẹ hơn hai anh trai, lại còn thích làm nũng.
Vì thế Ôn Hủ Hủ mới vừa từ trong xe đi xuống, liền nhìn thấy cục bột nhào vào trong lòng mình. Cục bột mềm mại ôm lấy đùi của cô, suýt chút nữa làm tan chảy trái tim cô.
"Ừ, mẹ đến rồi, con có vui không?"
"Chúc mừng mẹ, Nhược Nhược đã nói với mẹ rồi. Nhược Nhược đã dọn phòng của mẹ rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh Nhược Nhược, phòng của mẹ rất đẹp."
Cô bé giống như bảo vật quý. Sau khi ôm lấy mẹ, lập tức nói ra chuyện cô bé giúp mẹ dọn dẹp phòng và chờ mẹ khen ngợi.
Ôn Hủ Hủ nghe xong, lại giật mình sửng số.
Ngay cả phòng cũng đã được dọn dẹp?
Nói như vậy, thật sự là người đàn ông kia bảo cô tới ở? Là bởi vì vết thương trên người cô hiện tại còn chưa khỏi và không tiện di chuyển sao?
Nghĩ đến đây, Ôn Hủ Hủ trong lòng cảm thấy bớt bài xích. Đồng thời ngay cả cô cũng không biết, trong lòng cô sinh ra một tia mừng rỡ.
Lúc này Mặc Bảo cũng cười híp mắt đi tới, nhìn thấy mẹ đã bị em gái dụ thành công. Vì thế cậu chạy lại giúp mẹ xách túi
“Hoắc Dận, lại đây, chúng ta cùng nhau giúp mẹ mang túi vào.”
“Ừm!”
Hoắc Dận từ trước đến nay ít nói, tương đối lạnh lùng, nghe em trai bảo liền lập tức chạy tới, giúp đỡ em trai cùng nhau nâng túi xách của mẹ vào biệt thự.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vừa cảm động vừa vui mừng.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là, sau khi cô đi vào dì Vương cũng bước ra đón: "Là cô Ôn đến, cô thế nào rồi? Vết thương trên người đã đỡ hơn chút nào chưa? Thật sự là khổ cho cô, tôi ở trong bếp nấu canh cá cho cô bổ máu, sau khi cô thu dọn xong, tôi sẽ bưng cho cô uống."
Dì Vương này, lại còn đặc biệt nấu canh cho cô.
Ôn Hủ Hủ nghe điều xong rất cảm động. Đã lâu rồi cô không được chăm sóc như thế này. Năm năm qua, cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ vô cùng vất vả.
Nhưng bây giờ, lại có người nấu canh cá cho cô......
Mũi Ôn Hủ Hủ hơi cay, vội vàng gật đầu: "Được, cám ơn dì Vương.”
Sau đó cô đi xách túi sách đi lên.
Lên lầu, trước kia lầu hai vốn chỉ có một mình Hoắc Dận ở. Nhưng bây giờ các phòng bên cạnh đều được quét dọn sạch sẽ.
Theo thứ tự chính là Mặc Bảo, Nhược Nhược, sau đó là phòng của cô!
Cũng may, lúc trước Hoắc Tư Tước mua biệt thự này đủ lớn, đủ cho bốn mẹ con các cô mỗi người một phòng.
"Mẹ, thích căn phòng này không?"
“Ừm......”
Ôn Hủ Hủ vội vàng né tránh ánh mắt của con trai, bắt đầu thu dọn rồi lấy một ít thuốc và quần áo mang về từ bệnh viện ra.
Mặc Bảo thấy vậy liền tập hợp ba anh em lại với nhau bắt đầu họp.
"Thấy chưa? Mẹ đã hoàn toàn tin tưởng là ba bảo mẹ tới đây. Em muốn khen ngợi anh trai của em quá thông minh. Hoắc Dận, chiêu đi tìm dì Vương nhờ giúp đỡ này, thật sự rất tốt!"
Mặc Bảo tỏ vẻ vô cùng tán thưởng giơ ngón tay cái nhỏ lên về phía Hoắc Dận.
Hoắc Dận không giỏi ăn nói, càng chưa từng được người khen ngợi như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng mà, trong lòng cậu rất vui.
Nhược Nhược liền chớp mắt: "Vậy anh, tiếp theo chúng ta sẽ làm sao? Phải làm thế nào? Ba sắp về rồi.”
Mặc Bảo: "......”
——
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không biết chuyện gì, cô còn ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, tay không tiện lắm, cho nên làm việc có chút chậm.
Dưới nhà, dì Vương phía dưới thấy cô còn chưa xuống, lo canh cá nguội liền chủ động đi lên.
“ Cô Ôn, cô còn chưa thu dọn xong sao? Canh cá sắp nguội rồi, cô có muốn tôi giúp cô không?”
“A? Chị Vương, không cần không cần. Tôi ổn rồi, lập tức xuống ngay.”
Ôn Hủ Hủ dịu dàng nói rồi nhanh chóng đi xuống nhà cùng với dì Vương.
Sự chăm sóc quan tâm của Dì Vương làm Ôn Hủ Hủ có chút nhạc nhiên. Lúc trước thái độ của dì Lưu rất ác liệt, lần đầu tiên nhìn thấy cô liền giống như trúng tà, hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với cô.
Chương 110: Hắn rất nhanh sẽ trở về
Cũng may, lần này đổi người giúp việc mới, tốt hơn rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ đi theo dì Vương xuống lầu, trực tiếp đi tới phòng ăn.
“Cô Ôn, vậy cô từ từ uống. Tôi có việc bận phải làm, tiểu thiếu gia nói buổi tối muốn ăn sủi cảo, tôi phải làm cho cậu ấy.”
“Sủi cảo sao?”
Ôn Hủ Hủ theo bản năng liền hỏi một câu.
Về Hoắc Dận, cô đối với cậu bé vẫn còn cảm giác áy náy. Tuy rằng hiện tại mẹ con đã nhận nhau. Nhưng cô rất lo lắng về cậu, nên mọi thứ về cậu cô luôn cố gắng chú ý nhiều hơ.
Dì Vương gật đầu: "Đúng, trước kia tôi cũng không biết tiểu thiếu gia thích ăn món này. Nên trước khi đến không có học, không biết lát nữa làm ra, tiểu thiếu gia có thích không?"
“A? Vậy...... Hay là tôi vào làm cùng dì? Tôi biết làm cái này.”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn người giúp việc đầy khao khát. Hy vọng dì ta có thể cho cô một cơ hội, để cô làm gì đó cho bọn nhỏ.
Cô thực sự biết cách làm sủi cảo, Mặc Bảo và Nhược Nhược đều thích ăn. Thậm chí cô còn làm chúng cách đây không lâu.
Dì Vương cũng rất vui vẻ: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng tay cô không tiện lắm......”
“Không có việc gì, dì có thể nhào bột, tôi gói là xong.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng tỏ vẻ không sao. Dì Vương nghe được, lúc này mới yên tâm dẫn theo cô cùng đi vào phòng bếp.
Cả buổi chiều Ôn Hủ Hủ đều ở trong phòng bếp cùng với dì Vương.
"Cuối cùng cũng ổn rồi. Cô không sao chứ? Cô Ôn."
“Không sao đâu.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng xua tay tỏ ý không có việc gì, sau đó đi rửa tay.
Dì Vương vui vẻ, cầm những cái sủi cảo mới làm này, mở miệng nói: "Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ. Bảo ngài về sớm một chút, để ngài ấy nếm thử sủi cảo chúng ta tự làm."
Vừa nói xong, bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rửa cứng đờ.
Hoắc Tư Tước?
Hắn sắp về sao?
Không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút căng thẳng, thậm chí không thể nói năng thoải mái như trước.
“Cô Ôn? Cô cảm thấy thế nào?”
“Anh ta có chướng mắt mấy thứ này không?" cô lơ đãng đáp, cố gắng tìm cớ khuyên can người giúp việc này từ bỏ ý nghĩ ấy đi.
Nhưng người giúp việc cũng rất cố chấp, miệng nói Hoắc Tư Tước không kén ăn, sau đó liền đi gọi điện thoại.
Hoắc Tư Tước không kén ăn?
Trong mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc. Bởi vì cô nhớ rất rõ ràng, trước kia người đàn ông này, hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô đều biết rõ ràng.
Hắn sẽ thích chứ?
Đó rõ ràng là một sự lựa chọn tàn ác, phải không?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể buông tha cho dì ta đi gọi điện. Cô nhanh chóng thu dọn một chút rồi bưng mấy cái sủi cảo đã nấu xong lên lầu.
“Dận Dận, mẹ đã làm xong sủi cảo rồi, con mau ra nếm thử.”
Bởi vì ý định làm sủi cảo ban đầu là của Hoắc Dận. Nên sau khi Ôn Hủ Hủ đi lên, cô trực tiếp mang đến phòng của con trai lớn, định để cậu nếm thử trước.
Nhưng sau khi cô mở cửa căn phòng......
“Mặc Bảo? Nhược Nhược? Sao các con lại ở đây?!”
“……”
Mấy đứa nhỏ đang chụm đầu vào nhau không biết tính toán cái gì, lập tức từ dưới đất bò dậy, lo lắng nhìn mẹ.
Sao đột nhiên mẹ lại lên đây?
Không phải đang làm sủi cảo sao?!
Nhược Nhược hoảng hốt đứng đó, cô bé không biết đặt tay và chân ở đâu.
May mà lúc này có Mặc Bảo, sau khi cậu hoảng loạn lập tức lấy lại bình tĩnh. Chạy tới bên mẹ: "Mẹ, chúng con đang chơi, anh Hoắc Dận thật lợi hại!"
“ Mặc Mặc nhà chúng ta cũng không kém. Đều là con trai của mẹ, đứa nào cũng không kém đứa nào.”
Ôn Hủ Hủ làm sao biết được tâm tư của đứa nhỏ này. Nghe cậu bé khen anh trai lợi hại, cô lập tức xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Nói cho cậu biết, cậu cũng rất giỏi.
Mặc Bảo nghe được, lúc này mới lộ ra bộ dáng vui vẻ.
Nếu mấy đứa nhỏ đều ở đây, Ôn Hủ Hủ liền đem sủi cảo bưng lên đặt ở trên bàn, để cho mọi người cùng nhau ăn.
“Mẹ, con cũng muốn ăn, cái bụng nhỏ của con cũng đói rồi.”
"Mẹ, con cũng muốn, có bắp thịt heo không?"
Nếu như Mặc Bảo và Nhược Nhược thường xuyên ăn đồ ăn do Ôn Hủ Hủ làm. Nên vừa nhìn thấy sủi cảo, hai đứa nhỏ bảo mẹ lấy nhân bắp thịt heo cho chúng.
Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rất vui vẻ gắp cho con trai.
Cô gắp sủi cảo bỏ vào miệng của tụi nhỏ, sau đó nhìn qua thấy con trai lớn còn đứng đó.
“Dận Dận, sao con không tới đây? Không phải con muốn ăn sủi cảo sao? Mau tới đây, hôm nay đều là mẹ làm, con nếm thử đi.”
“……”
Hoắc Dận có chút do dự.
Thật ra cậu chưa từng ăn loại đồ ăn như sủi cảo này. Sức khỏe cậu không tốt, ba cũng chưa bao giờ cho cậu ăn những món nhiều dầu mỡ như vậy. Hơn nữa ở vịnh Thiên Thủy, cũng rất ít khi làm món Trung Quốc, phần lớn thời gian cậu ăn đồ Tây.
Hoắc Dận tiến lên hai bước, đôi mắt đẹp như ngọc đen nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay mẹ. Cuối cùng, khi nhìn thấy em trai và em gái ăn một cách ngon lành, mới gật đầu.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cười cười rồi tự mình gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng đứa nhỏ.
“Có ngon không?”
“Ừm......”
Lần này, Hoắc Dận mới cam tâm tình nguyện gật đầu. Hai mắt sáng ngời, giống như tinh tú trên trời cao.
Đứa nhỏ này, không phải ban đầu cậu muốn ăn sủi cảo sao?
Bình luận facebook