• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (1 Viewer)

  • Chương 111-115

Chương 111: Người phụ nữ này đột nhiên chiếm nhà hắn?

Sao biểu hiện này của Hoắc Dận lại ngờ nghệch như vậy?

Mẹ con bốn người Ôn Hủ Hủ Hủ ngồi ở trong phòng, một bên ăn sủi cảo, một bên hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau ấm áp hiếm hoi này...

——

Bảy giờ tối, Hoắc Tư Tước trở về.

Vừa bước vào cổng, hắn đã sững người. Vì hắn thấy trên giá giày ở lối vào có thêm một đôi giày nữ!!

Chà, một đôi, đó là đôi của cô bé.

Một đôi khác...

“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi, bọn nhỏ vẫn đang chờ ngài về ăn cơm.”

Ngay lúc hắn đang dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào đôi giày. Bỗng nhiên dì Vương đi ra, nhìn thấy hắn vừa trở về, dì ta lập tức vui mừng chạy ra đón.

Hoắc Tư Tước lúc này mới tạm thời thu hồi ánh mắt, từ cửa đi vào.

Từ khi những đứa nhỏ đến đây, tối nào hắn cũng về cùng ăn cơm cùng với chúng. Thứ nhất là trong nhà có nhiều trẻ con, hắn lo lắng người giúp việc sẽ không chăm sóc cẩn thận được.

Mà nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân chính là Mặc Bảo đã về, hắn muốn bồi dưỡng thêm tình cảm với cậu bé nhiều hơn.

“Bọn nhỏ đâu?”

“Ngài nói bọn nhỏ, đang ở trên lầu, bây giờ tôi đi gọi bọn nhỏ xuống ngay." Dì Vương nói xong, vội vàng lên lầu hai gọi bọn nhỏ.

Nhưng Hoắc Tư Tước lại ngăn dì ta lại.

“Không cần, để tôi lên lầu thay quần áo trước. Lát nữa xuống dưới tiện thể gọi bọn nhỏ luôn.”

Sau đó người đàn ông này liền cầm laptop công việc đi lên, dáng người thẳng tắp cao lớn, chỉ riêng bóng lưng này cũng khó có thể che giấu vẻ kiêu ngạo toát ra từ người hắn.

Hắn vừa định đi thẳng lên thay quần áo. Lúc đi qua lầu hai, lại bất thình lình nghe thấy trong phòng con trai lớn Hoắc Dận truyền ra âm thanh.

“Vậy sau đó Kim Hà có tỉnh lại không?”

"Tất nhiên, anh trai cô ấy và mẹ cô ấy rất yêu cô ấy. Bọn họ cổ vũ và giúp đỡ cô ấy, tất nhiên cô ấy sẽ tỉnh lại!"

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt sông, cô trả lời câu hỏi của bọn trẻ, cho dù câu hỏi đó nghe có vẻ nặng nề.

Nhưng lúc này bọn nhỏ trong phòng giống như cô bé trong câu chuyệnchuyện, đều cảm giác được ấm áp đến từ mẹ.

Ai ở trong đó?

Bước chân Hoắc Tư Tước dừng lại, đôi mắt lập tức âm trầm nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ kia.

Đúng là có người, bởi vì hắn nhìn thấy trong căn phòng không đóng kín hoàn toàn hình như có vài bóng người. Lúc này, mấy cái bóng nhỏ vây quanh cái bóng lớn thành một vòng tròn.

Ôn Hủ Hủ!!

Hắn đã nhìn thấy rõ ràng là Ôn Hủ Hủ, thoáng chốc lông mày theo thói quen đọng lại một tầng âm u, hắn bước những bước chân dài đi tới gần.

"Mẹ, câu chuyện này thật sự rất đáng thương, Nhược Nhược một chút cũng không muốn nghe, chúng ta có thể kể một câu chuyện khác hay hơn được không?"

“Được, vậy chúng ta sẽ......”

Trong phòng, Ôn Hủ Hủ đang định lục tìm một ít sách có chuyện vuii. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng khép hờ "Rầm" một tiếng đã bị người từ bên ngoài mở ra!

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nhược Nhược: "......”

Ngay cả Hoắc Dận và Mặc Bảo đang vây quanh mẹ, cũng bị tiếng đẩy cửa bất ngờ này làm cho hoảng sợ. Sau đó quay đầu lại nhìn thấy người ba lạnh lùng ở cửa, hai khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch.

“Các người đang làm gì vậy?”

“Ba, ba cuối cùng cũng đã về!”

Thật không nghĩ tới, ngay lúc Hoắc Tư Tước sắp mất bình tĩnh thì Hoắc Dận vốn luôn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên bò dậy khỏi mặt đất, nhào tới trước mặt hắn sau đó ôm chặt hai chân hắn.

Hoắc Tư Tước: "......”

Ôn Hủ Hủ càng sửng sốt, hoàn toàn không hiểu con trai mình tại sao lại làm như vậy?

“Ba, cám ơn ba.”

“Cái gì?”

Hoắc Tư Tước ở trong hoàn cảnh này cũng không kém, thậm chí còn tệ hơn, bởi vì hắn từ đầu đến chân đều không biết chuyện gì đang xảy ra!

Lúc này cái miệng lanh lợi của Mặc Bảoi lên sân khấu: "Ba, ba, anh trai nói cám ơn ba đã cho mẹ tới đây ở. Vốn chúng con định hôm nay sau khi mẹ xuất viện, sẽ đến chỗ mẹ, nhưng giữa chừng chú Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới, nói ba muốn mẹ tới đây chữa bệnh cho ba nên đã đưa mẹ tới đây. Sau đó anh em chúng con không cần đi qua đó nữa.”

Mấy đứa nhỏ này thật sự rất biết lên kế hoạch. Rõ ràng là đang nói bậy bạ nhưng lúc này lại hùng hồn lý lẽ không chút sai sót nào.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng thêm ảm đạm.

Hắn không biết chuyện này có phải do Lâm Tử Dương làm hay không?

Nhưng có một điều chắc chắn, những đứa trẻ này đã hoàn toàn đứng về phía mẹ bọn chúng. Nhìn xem tình huống này, còn có những lời kia, bọn chúng đều đang bắt đầu liên kết lại để đối phó với hắn! !

Hoắc Tư Tước đột nhiên lại đau đầu.

“Thì ra là như vậy, nếu đã như vậy thì tôi sẽ rời đi. Xin lỗi anh Hoắc tổng, cũng không phải tôi muốn tới nơi này,mà là lúc tôi vừa xuất viện thì bị vệ sĩ của anh cưỡng chế đưa tôi tới đây, thật xin lỗi.”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng lên tiếng, cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cau có của hắn, cô cụp mắt cúi đầu, chôn vùi tất cả những cảm xúc không nên có vào trong lòng.

Tiếp theo, cô cúi xuống ôm con gái mình lên chuẩn bị rời đi.
Chương 112: Mẹ ơi, mẹ ở lại

Đây là kết không lường trước được.

Ai cũng không nghĩ tới!

Bao gồm cả hai cậu bé đã lên kế hoạch bày ra toàn bộ chuyện này.

Sao lại như vậy?

Mọi chuyện không suôn sẻ sao? Ba cũng không nói gì mà, tại sao mẹ còn muốn đi?

Hai đứa nhỏ hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng nếu chúng biết rằng khi người lớn đối mặt với một điều gì đó, ngoại trừ nhìn bề ngoài còn cần phải quan sát sắc mặt của đối phương.

Nếu như vậy, bọn nhỏ có lẽ sẽ hiểu.

“Mặc Mặc, đi thôi.”

Ôn Hủ Hủ ôm con gái sau đó đưa tay ra cho con trai.

Tất nhiên cô không thể bỏ cậu ở đây, cậu là con của cô.

Nhưng Hoắc Dận còn đang ôm hai chân ba mình, sau khi nghe mẹ chỉ gọi em trai, đột nhiên cậu quay đầu nhìn về phía mẹ, đôi mắt nhỏ lại đỏ lên.

Mặc Bảo: "......”

Ngay khi trong phòng ngủ này lại sắp diễn ra một màn kịch bi thảm mẹ con bị chia cắt. Hoắc Tư Tước đang đứng ở cửa cuối cùng cũng lên tiếng

"Ôn Hủ Hủ, cô cố ý đúng không?"

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn: "Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước bắt đầu chùng xuống: "Tôi nói sai sao? Để cô tới đây ở không phải để cô đem nơi này biến thành gà chó không yên. Cô nhìn xem nơi này bị cô biến thành cái dạng gì rồi?"

Hắn nhìn lướt qua phòng ngủ.

“Tôi......”

Ôn Hủ Hủ nhìn quanh lập tức cứng họng không nói được gì.

Quả thật, không khí lúc này trong phòng khá căng thẳng. Vừa rồi bọn nhỏ còn rất vui vẻ, giờ thì ngoại trừ cô đang ôm con gái, còn lại là hai ánh mắt nhỏ của hai đứa trẻ kia đều đã đỏ hoe, bọn chúng đều đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.

Không phải, cô không muốn như vậy.

Ôn Hủ Hủ mất đi vẻ tự tin vừa rồi, cô mở miệng định giải thích. Nhưng người đàn ông này cũng đã khom lưng bế Hoắc Dận lên.

“Đi, cùng ba xuống ăn cơm. Mặc Mặc, con cũng lại đây, cùng ba đi xuống.”

Hắn lại vẫy vẫy tay với Mặc Bảo.

Mặc Bảo: "......”

Đây thật đúng là!!

Bố và mẹ sao có thể như vậy? Cậu là cái bánh thơm ngon hay sao? Cứ giành qua giật lại như vậy?

Mặc Bảo bị hai bên giành giật, cậu cảm thấy rất không vui.

Tuy nhiên, cậu vốn dĩ là một đứa trẻ vô cùng thông minh, sau khi cân nhắc một chút, cậunghe lời đi qua chỗ ba: "Được rồi Hoắc Dận, anh đừng đau lòng, mẹ sẽ không đi đâu. Anh tới dẫn mẹ và em gái xuống ăn tối đi, cẩn thận vết thương của mẹ nha."

Sau khi Mặc Bảo đã đi ngang qua chỗ hắn cậu đã nghĩ cách để trao đổi ám hiệu với anh trai mình.

Chỉ số thông minh của Hoắc Dận cũng không kém em trai, cho nên vừa nghe thấy lời này đã hiểu Mặc Bảo muốn nói gì. Cậu lập tức tuột xuống khỏi người ba, chần chừ đi tới trước mặt mẹ: "Mẹ --"

Ánh mắt ủy khuất của Hoắc Dận thật sự làm thổn thức trái tim cô.

Ôn Hủ Hủ lập tức ngồi xổm xuống trước mặt con trai: "Xin lỗi Dận Dận, mẹ sẽ không đi, mẹ ở bên cạnh con."

"Vâng, mẹ."

Cậu bé nghe vậy mừng rỡ, dang rộng vòng tay ôm mẹ thật chặt.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý ở lại. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ sự thuyết phục của con trai cô, còn có một lý do khác, đó là cô nghe được hàm ý từ câu nói của Hoắc Tư Tước, anh ta chỉ cô cảm thấy cô đã không chăm sóc tốt cho mấy đứa nhỏ mà thôi.

Ôn Hủ Hủ lau nước mắt trên mặt con trai mình.

Hoắc Tư Tước nhìn ba mẹ con nhà này diễn kịch mà không nói thêm lời nào nữa.

Cuối cùng khi mọi chuyện được giải quyết xong, hắn nhếch miệng sau đó ôm con trai đi xuống.

“Nhìn xem, ba thật sự không đuổi mẹ đi!”

——

Sau vài phút, cả gia đình bước xuống.

"Mọi Người cuối cùng cũng xuống rồi, mau ăn đi. Trời hôm nay lạnh, e rằng lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."

Dì Vương đợi ở dưới lầu đã lâu, thấy cả nhà ông chủ đi xuống liền vui vẻ chào hỏi.

Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, ôm con trai đi tới.

“Ba, ba thích ăn gì vậy?”

Mặc Bảo rất vui vẻ, sau khi đi theo ba tới bàn ăn cậu dùng bắp chân và cánh tay nhỏ của mình bò lên ghế ngồi cười híp mắt hỏi ba.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên liếc qua cậu: " Ba cái gì cũng ăn.”

“Vậy hôm nay mẹ làm sủi cảo, ba cũng sẽ thích ăn chứ?" Mặc Bảo lại đột nhiên nói một câu.

Thoáng chốc, Hoắc Tư Tước bên này còn chưa lên tiếng. Bên kia Ôn Hủ Hủ đang thắt khăn ăn cho con gái, tay run lên, thiếu chút nữa siết chặt cái cổ nhỏ của cô bé!

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Đây là Nhược Nhược của mẹ, mẹ phải cẩn thận một chút, nếu mẹ bóp cổ con, sẽ không có con để ôm đâu."

“……”

Trong hơn mười giây, bầu không khí xấu hổ tràn ngập trong phòng ăn, khiến mỗi người ở đây đều muốn tìm lỗ chui xuống!

Dì Vương vẫn nhịn cười, thấy thiếu gia đang nhìn chằm chằm mình khóe mắt cũng giật giật một chút. Dì ta vội vàng đi vàovào phòng bếp bưng một đĩa sủi cảo lớn vừa nấu xong ra.

“Vâng, ông chủ, hôm nay bọn nhỏ ầm ĩ đòi ăn sủi cảo. Cô Ôn không ngạingại trên người có thương tích vẫn giúp tôi làm những thứ này. Ông chủ nếm thử xem? Mùi vị của sủi cảo khá ngon.”

Dì Vương đặc biệt lấy một đôi bát đũa sạch sẽ, đặt thêm một đĩa gia vị nhỏ trước mặt Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ đột nhiên siết chặt các ngón tay của mình lại.
Chương 113: Mẹ, có phải mẹ rất sợ ba không?

Thật ra Hoắc Tư Tước không thích ăn sủi cảo.

Hắn từ nhỏ đã rất kén ăn, gia đình hắn lại thuộc giới trâm anh thế phiệt vì thế chỉ cần có một số thứ hắn nếm thử không thích thì sẽ không bao giờ ăn lại nữa. Loại đồ ăn Sủi cảo này, cũng chỉ có năm đó Ôn Hủ Hủ và ba mẹ của cô đến Hoắc gia mới làm. Bởi vì bọn họ là người phương bắc tới cho nên Hoắc gia cố ý chuẩn bị Sủi Cảo cho bọn họ.

Ôn Hủ Hủ nhớ rất rõ ràng, lần đó cô cùng với một người con trai lớn hơn cô năm tuổi cùng ăn sủi cảo, nhưng anh trai đó vừa cắn một miếng thì không ăn nữa.

Anh trai đó nói sủi cảo khó ăn muốn chết!

Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, không nhìn phía đối diện, mà chuyên tâm đút cho con gái ăn.

Vài giây sau......

“Ba, có phải rất ngon không?”

“Có thể ăn......”

Hoắc Tư Tước chậm rãi ăn xong một cái sủi cảo. Lúc này không có tỏ ra thái độ như năm đó. Hắn cảm giác được trong miệng đang được kích thích vị giác, liền thẳng thắn gật đầu.

Ôn Hủ Hủ sửng sốt

Có phải cô nghe nhầm rồi không? Hắn vừa nói có thể ăn? Nhưng năm đó rõ ràng hắn vừa cho vào miệng liền ném đi.

Ôn Hủ Hủ nhìn thật lâu cũng không dời tầm mắt.

Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn mình, người đàn ông đang ngồi ăn phía đối diện cũng hơi nâng mí mắt quét qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Ôn Hủ Hủ lại sợ đến nỗi chiếc đũa trong tay xém rơi xuống đất!!

Cô điên rồi sao?

Cô đang làm gì vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cô có bệnh sao?

Trái tim Ôn Hủ Hủ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vội quay đi chỗ khác giả vờ như đang pha nước sốt cho đứa nhỏ, cô cố tránh ánh mắt của người đàn ông này.

May mắn là, sau khi cô thu hồi ánh mắt đột nhiên phía công ty của hắn gọi điện thoại tới. Hoắc Tư Tước đi ra ngoài nhận cuộc gọi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vàng rời đi ngay.

"Mẹ, có phải mẹ sợ ba không?"

Thật không ngờ, Hoắc Tư Tước vừa đi, Nhược Nhược luôn ngây thơ lại đến gần lén lút hỏi Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên sẽ không thừa nhận!

Cô vội nhét sủi cảo vào miệng cô bé, chặn sự tò mò của cô bé lại: "Không có không có, mau ăn đi, ăn no rồi mẹ đi tắm cho con.”

Lúc này cô bé mới ngừng nói.

Ăn xong bữa tối. Vì Ôn Hủ Hủ đã ở lại đây, mấy đứa nhỏ cũng không chạy đi làm phiền Hoắc Tư Tước. Tất cả tự tắm rửa xong liền chạy đến phòng của Ôn Hủ Hủ, quấn lấy cô để cô kể chuyện trước khi đi ngủ.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên rất vui.

Khi ở cùng Mặc Bảo và Nhược Nhược, buổi tối cô thường sẽ kể chuyện cho hai đứa nhỏ nghe. Bọn nhỏ đã hình thành nên thói quen, hiện tại lại có thêm một đứa con trai lớn nữa.

Đương nhiên, cô làm chuyện này lại càng thêm hạnh phúc.

Vì vậy đêm đó, bọn nhỏ đều ngủ trong phòng mẹ, sau đó cô mới bảo dì Vương đưa bọn nhỏ về phòng mình.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau.

Ôn Hủ Hủ bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Mẹ, mẹ dậy chưa? Con là Nhược Nhược, oa ~~~, mẹ mau dậy đi.”

“……”

Tiếng khóc này!

Ôn Hủ Hủ lập tức tỉnh lại, sau đó từ trên giường nhanh chóng tới mở cửa.

Quả nhiên là Nhược Nhược, sáng sớm cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô bé mặc chiếc áo ngủ màu hồng phấn, trong tay còn ôm một con búp bê thỏ tai dài, đứng khóc ngay trước cửa phòng Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ bị dọa, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: "Sao vậy? Con gái, sao đột nhiên lại khóc? Nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”

Cô nghĩ, chắc là cô con gái nhỏ của mình chưa thích ứng với nơi này.

Nhưng sau khi cô bé nhào vào trong lòng mẹ, lại nghẹn ngào nói: "Mẹ, Nhược Nhược cũng muốn đi nhà trẻ. Các anh đều đã đi rồi, chỉ có Nhược Nhược không được đi, mẹ..."

Nhược Nhược nói không được hai câu, lại òa khóc.

Nhà trẻ?

Đúng rồi, trong khoảng thời gian cô nằm trong bệnh viện đã quên béng đi chuyện này. Hai đứa nhỏ còn đang đi nhà trẻ.

Vì thế cô lập tức lại hỏi: "Sao lại không cho con đi? Hai anh em con không phải đều ở cùng một nhà trẻ sao?”

"Không... không phải, sau khi chúng con về đây ba bảo anh trai đến nhà trẻ của anh Dận Dận. Mẹ, Ba... ba không cho Nhược Nhược đi..."

Cô bé khóc rất thương tâm. Đặc biệt là câu cuối cùng, ngay cả cơ thể nhỏ bé cũng run rẩy trong lòng mẹ.

Ôn Hủ Hủ nghe xong mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

Tim cô như bị dao cắt, một ngọn lửa giận từ trong lồng ngực bùng lên!

Nhưng mà, sau khi bùng lên thì sao?

Đi tìm ba cô bé sao?

Không, không được. Hiện tại hắn không biết Nhược Nhược là con gái của hắn. Hơn nữa, cô cũng không muốn cho hắn biết.

Nếu đã như vậy, cô lấy lý do gì đi tìm hắn đây?

Ôn Hủ Hủ ôm chặt con gái mình, cố gắng an ủi cô bé: "Vậy... chúng ta về nhà trẻ trước đây có được không?"

"Không, không cần, Nhược Nhược muốn đi học cùng một chỗ với anh trai. Mẹ, có phải mẹ cũng không yêu con nữa không?”

Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn mẹ, dáng vẻ buồn bã đến suýt nữa làm tan nát cõi lòng.

“Được rồi, hôm nay mẹ nhất định sẽ cho con đi nhà trẻ với các anh!

Ôn Hủ Hủ sẽ dốc hết toàn lực để con gái được đi nhà trẻ. Để con gái ở trong phòng chờ cô, sau đó làm vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng đi thẳng lên lầu ba.
Chương 114: Cô ngã vào lòng hắn

“Hoắc tư Tước? Hoắc tư Tước? Anh dậy chưa? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

Đây là lần thứ hai cô đi tới lầu ba, Ôn Hủ Hủ kỳ thật rất không muốn lên đây, bởi vì mỗi một lần cô lên đây cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Không phải cùng hắn ầm ĩ, thì cũng là cãi nhau với hắn.

Không có nổi một lần nói chuyện đàng hoàng.

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, nghĩ đến lần này tới nói chuyện cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Cô liền cố ý đứng xa một chút.

Đợi khoảng một phút, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động, cũng không biết hắn đang làm gì một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới mở cửa.

“Chuyện gì?”

Cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông đứng đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi được may thủ công màu sẫm, cổ áo mở một nửa lộ ra xương quai xanh tinh xảo bên trong, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra chiếc thắt lưng kim loại lạnh lẽo quanh eo.

Ôn Hủ Hủ thấy được hình ảnh này của hắn không hiểu vì sao dáng vẻ tự tin lúc đầu của cô đã giảm đi ba phần.

"Cái đó... cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi vừa nghe nói anh đưa Mặc Mặc đến nhà trẻ của Dận Dận. Vậy có thể... để Nhược Nhược cũng đi cùng không?"

“Tại sao tôi phải để nó đi? Đó không phải là việc của tôi!"

Người đàn ông này đã từ chối một cách rất nhanh chóng và thô lỗ!

Ôn Hủ Hủ càng chột dạ: "Cho... cho dù con bé không phải là con của anh. Nhưng Nhược Nhược cũng là em gái của Mặc Mặc và Dận Dận. Anh có thể nể tình hai con trai mà để con bé cùng đi nhà trẻ được không?"

“Không thể!”

Lại là một câu nói không chút lưu tình, người đàn ông quay người định đóng cửa lại.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng mà đã quên vừa rồi mình còn tránh xa hắn, cô vội vàng chạy tới ngăn ngay cánh lại nói: "Anh đừng như vậy, chúng ta thương lượng một chút đi.”

“Cút!”

"Tôi biết, tôi trước kia đối với Hoắc tổng có nhiều chỗ bất kính. Như vậy đi, anh đại nhân không thèm chấp tiểu nhân. Anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy được không?"

Ôn Hủ Hủ tuyệt đối bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn chen vào phòng. Vì con gái mà ngay cả lời như vậy cô cũng nói ra.

Làm tất cả mọi thứ?

Nghe được câu này, Hoắc Tư Tước vốn mặt xanh mét muốn ném cô ra ngoài, bất chợt dừng lại.

“Cái gì cũng được?”

Hắn lãnh đạm, một đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, chỉ nhìn chằm chằm cô mang theo cảm xúc không rõ ràng. Trong ánh mắt khó phân biệt được giữa cảm xúc và tức giận, khiến ai cũng phải rùng mình.

Ôn Hủ Hủ chớp chớp mắt, cô nhất thời cảm giác đầu óc trống rỗng, nuốt một ngụm nước bọt, lại không biết nên trả lời tiếp như thế nào?

Hắn làm ra dáng vẻ dọa người như vậy, là muốn làm gì?

“Như thế nào? Sợ rồi sao?”

Hoắc Tư Tước ép người phụ nữ này tới ngưỡng cửa. Rõ ràng hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt cô, đột nhiên khóe miệng hắn lướt qua một tia châm chọc.

Hai mắt Ôn Hủ Hủ mở to!

"Không có không có, anh nói, anh muốn tôi làm cái gì? Đúng rồi, có phải anh muốn tôi chữa bệnh cho anh không? Tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ." Nói xong, cô nhìn thấy trên mày và mắt của hắn có vết xanh, liền vươn tay trực tiếp sờ lên mặt của hắn.

Hoắc Tư Tước: "......”

Hắn còn chưa kịp phản ứng, giữa hai lông mày đột nhiên xuất hiện hai ngón tay thon dài, vì trời mùa đông nên tay cô lạnh buốt. Sau khi sờ qua lông mày của hắn, chuẩn xác và nhanh chóng tìm được huyệt vị trên mặtmặt, những đầu ngón tay mềm mại và dịu dàng giúp hắn chậm rãi ấn lên.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Có lẽ là vì hắn không ngờ người phụ nữ đáng chết này lại to gan như vậy, dám trực tiếp "tấn công" hắn.

Hoặc là bởi vì sau khi cô "động" tay, đôi mắt vẫn luôn sưng tấy nhức nhối vì đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, lại có cảm giác được khoan khoái.

“Thế nào? Có cảm thấy khá hơn chút nào không? Tôi nói cho anh biết, đối với người có lượng công việc lớn như anh lại còn chưa khỏi hẳn bệnh, mỗi sáng tôi mát xa cho anh sẽ rất tốt đấy.”

Ôn Hủ Hủ đang nghiêm túc giúp người đàn ông này trị liệu.

Bởi vì, cô đang trông cậy điều này có thể giúp con gái mình.

Tuy nhiên, cô không biết rằng chỉ vì quá nghiêm túc mà cô càng ngày càng gần hắn. Dáng người cô thì thấp bé mà người đàn ông này thì cao một mét tám mấy. Để có thể áp sát người hắn, cô phải tiến lên phía trước.

Trong mắt Hoắc Tư Tước tối sầm lại.

Bởi vì hắn phát hiện, khoảng cách giữa người phụ nữ chết tiệt này và hắn bây giờ, chỉ cần hắn cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi trong veo của cô.

Huống chi, trên người cô còn có nhàn nhạt mùi chanh, sau khi cô nói chuyện mùi hương này có xen lẫn trong hơi thở ấm áp bay ra. Thậm chí ngay cả hai đôi môi nhạt màu nhưng vô cùng hấp dẫn khiến hắn nhìn chằm đến mê người…

“A......”

Bởi vì Ôn Hủ Hủ dùng sức quá mạnh nên đã đụng phải vết thương chưa lành.

Ngay lập tức, cô nghiêng người sang một bên.

Hoắc Tư Tước thấy vậy không chút nghĩ ngợi, dùng hai tay đỡ rồi kéo cô đứng dậy. "Ầm" một tiếng, Ôn Hủ Hủ bị kéo lên trên người hắn, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên. Đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô vô tình lướt qua chiếc áo sơ mi vừa bị xé toạc của Hoắc Tư Tước......
Chương 115: Rất tiếc, Việc tốt của ba mẹ đã bị phá hỏng

Thời gian dường như đứng yên.

Giờ khắc này, cả hai người đều không nhúc nhích. Sau một lúc tê dại, ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ càng sâu.

Còn người phụ nữ? Cô lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú trắng đỏ bừng giống như một con nai con bị kinh hãi đến tột độ.

Bọn họ vừa làm gì vậy?

Như thế nào...... mà thoáng cái liền biến thành như vậy?

Đại não của Ôn Hủ Hủ hoàn toàn sụp đổ. Cô ngã trên người người đàn ông này, bàn tay to rộng của hắn vẫn vòng qua eo cô.

Rất nóng, có lẽ do cô ăn mặc có hơi mỏng nên cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn qua lớp quần áo.

Cô chưa từng tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Ngay cả khi cô đã sinh cho hắn ba đứa con.

Hô hấp của Hoắc Tư Tước càng ngày càng nặng nề. Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô.

Thật ra cô có dung mạo không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, một đôi mắt hoa mai trong veo giống như bảo thạch tinh khiết, cùng với đôi môi như quả đào chín mọng tản ra mùi thơm quyến rũ.

Hoắc Tư Tước không kiềm chế được, ánh mắt lại tối sầm lại...

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nhìn người đàn ông này càng lúc càng gần mình, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ba ba có sao không?”

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một giọng trẻ con lanh lảnh, còn có tiếng bước chân nhỏ chạy lên.

Là con trai?!

Ôn Hủ Hủ lập tức hoàn hồn, giãy dụa đẩy người đàn ông trước mặt ra.Cô bây giờ giống như kẻ trộm, hốt hoảng xông tới cửa lao ra ngoài.

Hoắc Tư Tước: "......”

Mặc Bảo vừa chạy lên: "......”

Xong rồi, hình như quấy rầy chuyện tốt của ba mẹ, làm sao bây giờ?

Đứa nhỏ có thị lực tốt, vừa nhìn thấy bộ dáng của mẹ và ba biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Lập tức cậu bé không chạy lên mà đứng dậm chân một chỗ.

“Ba, cái kia...... Con thật ra cũng không có chuyện gì, hai người tiếp tục, tiếp tục đi......”

Mặc Bảo quyết định làm như không thấy gì, phất phất bàn tay nhỏ bé xoay người lại đi xuống.

Ôn Hủ Hủ ở trên lầu nhìn thấy, nhất thời vừa thẹn vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ bừng kia không biết để đâu cho hết xấu hổ.

“Mặc Mặc, con đang nói bậy bạ cái gì? Chúng ta...... Chúng ta không có gì hết. Con chờ mẹ một chút, đừng đi.”

Cô lao thẳng xuống, đuổi theo con trai.

Về phần người đàn ông trên lầu kia, cô tuyệt đối là không dám liếc mắt nhìn hắn nữa.

Vất vả chạy xuống, con trai nhỏ đã sớm chui vào phòng Hoắc Dận, hóa ra hai đứa nhỏ đã dậy từ lâu. Vừa rồi đi lên lên là để hỏi hôm nay ai đưa bọn chúng đi nhà trẻ.

Ah, nhà trẻ!

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hai đứa nhỏ đeo cặp sách nhỏ mới nhớ tới con gái, cô lập tức chạy về phòng mình.

“Nhược Nhược, Nhược Nhược…”

"Mẹ, Nhược Nhược ở đây. Có phải mẹ đã thuyết phục được ba rồi không?”

Nhược Nhược ở trong phòng đợi rất lâu cuối cùng cũng nghe thấy giọng mẹ. Cô bé lập tức ngừng chơi búp bê vải từ trên giường nhảy xuống mở cửa cho mẹ.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi của Nhược Nhược, Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên nói như thế nào.

Vừa rồi Cô còn hoảng hốt, không có dũng khí đi xác nhận với người đàn ông kia có thể cho cô bé đi nhà trẻ hay không? Giờ thì sao? Đi hay không đi?

“Mẹ?”

“Đúng! Ba đã đồng ý rồi, đi, bây giờ mẹ dẫn con đi thay quần áo!”

Ôn Hủ Hủ quyết định cái gì cũng mặc kệ, ôm con gái lên đi đến phòng ngủ của cô bé sau đó cấp tốc thay quần áo chải tóc cho con rồi bế ra ngoài.

"Mặc Mặc, Dận Dận, hôm nay hai con dẫn em gái đi học cùng, được không?"

“Vâng ạ, cuối cùng cũng có thể đi học cùng em gái rồi.”

Hai đứa nhỏ đang chờ dưới lầu vừa nghe mẹ nói như vậy thì nhảy cẫng lên sung sướng.

Đương nhiên hai đứa nhỏ đều muốn em gái đi cùng. Đặc biệt là Mặc Bảo, hai anh em từ nhỏ đã cùng nhau đi học nay đột nhiên không có em gái đi cùng. Cho dù là hai ngày nay mẹ không nói gì nhưng cậu vốn cũng đã có tính toán của riêng mình.

Hai người anh trai mỗi người nắm một tay em gái, ba đứa nhỏ vui vẻ đi nhà trẻ.

Ôn Hủ Hủ đứng ở cổng nhìn con trai và con gái rời đi đang định vào nhà thì trong đại sảnh cócó một bóng người cao lớn từ trên lầu đi xuống.

Thoáng chốc bước chân cô lảo đảo, cả người ngã "Rầm" một tiếng trên cánh cửa!

“Anh...... Anh xuống rồi......”

“……”

Hoắc Tư Tước không thèm nhìn cô một cái, người đàn ông này thay quần áo xong giống như biến thành một người khác, hắn giống như không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Không nhớ càng tốt, không sao. Ôn Hủ Hủ cũng không cần xấu hổ như vậy.

Ôn Hủ Hủ bám sát vào cánh cửa, giống như không có chuyện gì xảy ra, khom người như đà điểu, sau đó len lén lẻn vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom