• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (1 Viewer)

  • Chương 221-225

Chương 221: Hắn vào phòng cô lúc nửa đêm

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ ngẩn người nhìn về phía dì ta.

Cô đã đồng ý với Trì Úc sao?

Phải không, cô cũng không nhớ, vậy được thôi, đồng ý cũng đã đồng ý rồi xem như là báo đáp ân tình anh ta đã chăm sóc mình trước đây.

Ôn Hủ Hủ lơ đễnh gật đầu: “Ừm, trước đây… Ông cụ cũng bảo tôi đi.”

“Hóa ra là như thế, vậy được, tôi sẽ nói chuyện này với tiên sinh….”

“Không cần không cần đâu, tôi… tự tôi sẽ nói với hắn, dì đi làm việc đi.” Ôn Hủ Hủ lập tức từ chối người hầu, sau đó cô từ dưới đất đứng dậy đi về.

Dì Vương: “…”

Thôi vậy, ông cụ đã bảo đi, không cần thì không cần thôi.

Cuối cùng dì Vương cũng không quan tâm chuyện này nữa.

……

Hơn chín giờ tối, Hoắc Tư Tước tan làm trở về.

Cuối năm vừa qua việc công ty rất nhiều, hắn đã liên tục trở về vào giờ này trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng, tối hôm nay sau khi trở về, bóng người nhỏ nhắn thường cuộn tròn trong sofa phòng khách xem tivi lại không thấy đâu, tầng một của căn biệt thự to lớn dường như lại quay trở về với sự vắng vẻ trước đây.

“Tiên sinh, cậu về rồi?”

“Ừm, họ đâu?”

Hoắc Tư Tước vừa thay giày, vừa nhíu mày hỏi người hầu đang đi ra.

Dì Vương vội giải thích: “Có lẽ đã ngủ rồi, tối nay sau khi ăn cơm xong Ôn tiểu thư đã dẫn bọn trẻ lên rất sớm, tiên sinh muốn ăn gì? Tôi làm cho cậu.”

Dì Vương nghĩ rằng ông chủ trẻ này lại muốn làm chút gì đó để ăn? Khoảng thời gian này, mỗi ngày sau khi hắn về muộn, nhìn thấy Ôn tiểu thư còn chưa ngủ đều sẽ bảo cô ấy làm chút gì đó cho hắn ăn.

Nhưng mà, đêm nay hắn lại từ chối.

“Không cần đâu, dì đi ngủ đi.”

Sau đó hắn xách đồ trong tay đi thẳng lên lầu.

Thấy vậy, dì Vương cũng không kiên trì nữa, thật sự trở về ngủ.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hoắc Tư Tước đi lên tầng ba để laptop xuống và thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, kéo cửa phòng ngủ đi ra.

Hắn đi dạo, tháo đồng hồ ra, cổ tay thon dài tùy ý đút vào trong túi quần mặc ở nhà, tao nhã thảnh thơi, bước xuống cầu thang trong ánh đèn vàng ấm áp lờ mờ.

Đêm nay bọn trẻ ngủ sớm, hắn cũng chưa đi nhìn chúng.

Hắn đến tầng hai.

Phòng đầu tiên là phòng của Hoắc Dận, hắn đẩy cửa ra nhìn, sau khi phát hiện thằng nhóc trên giường quả thực đã ngủ rất say liền đóng cửa lại.

Sau đó là Mặc Bảo, Nhược Nhược.

Mặc Bảo vẫn thích đá chăn giống như tính cách nghịch ngợm hoạt bát của cậu, vì thế Hoắc Tư Tước đi vào đắp chăn cho cậu bé, sau đó điều chỉnh thiết bị sưởi ấm cao lên vài độ rồi mới đi ra ngoài.

Còn Tiểu Nhược Nhược?

Hoắc Tư Tước không đi đến phòng cô bé mà đi thẳng đến phòng trong cùng, cũng chính là phòng ngủ của Ôn Hủ Hủ.

“Lạch cạch …”

Giây phút cửa phòng mở ra, trong phòng ngủ vang lên tiếng ồn, Hoắc Tư Tước nhướng mày, liếc mắt nhìn thấy người nằm trên giường hoảng hốt nhấn tắt màn hình điện thoại đang sáng.

Ngủ rồi?

Khóe môi mỏng của hắn nhếch lên một độ cong giễu cợt, đưa tay bật công tắc trên tường bên cạnh.

Ôn Hủ Hủ đang định giả vờ ngủ: “…”

Cứ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm người đàn ông đi vào, khuôn mặt cô đỏ bừng, lúng túng giống như một tên trộm vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

“Không phải ngủ rồi sao? Còn nấp xem điện thoại cái gì? Lại đang cố ý tránh tôi?”

Hai tay Hoắc Tư Tước vẫn đút tùy ý trong túi quần, vẻ mặt trông cũng rất lười biếng nhàn nhã.

Nhưng, hắn vừa mở miệng, trái tim Ôn Hủ Hủ lập tức loạn nhịp!

“Không phải, tôi… tôi sắp ngủ rồi, nhưng đột nhiên có người gửi tin nhắn Wechat cho tôi.”

“Ai?”

“… Chung Vãn.” Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng, nói ra một cái tên.

Chung Vãn?

Hoắc Tư Tước nhướng mày, sau đó trực tiếp đi tới.

Hắn muốn làm gì?

Ôn Hủ Hủ ngẩn người không biết hắn muốn làm gì, lúc hắn đi tới cô vội vàng bò ra khỏi chăn.

“Anh muốn làm gì?”

“Đưa điện thoại cho tôi!”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ lại ngây người một lần nữa, còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay cầm điện thoại đã trống trơn, cô dừng lại, phát hiện người này đã lấy điện thoại của cô đi.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Hoắc Tư Tước: “Mật khẩu!”

Ôn Hủ Hủ: “!”

Hắn không có vấn đề đấy chứ, lại còn muốn kiểm tra điện thoại của cô?!

Dựa vào cái gì? Hắn lại không phải là ai của cô!

Cô có chút căm hận, nhưng sự thật là, cho dù cô có bất mãn thì cô cũng không dám giật điện thoại của mình lại, cuối cùng vẫn cam chịu số phận nói ra mật khẩu điện thoại: “…182930.”

“Con số lộn xộn gì đây?” Người đàn ông vừa nhập vừa nhíu mày châm chọc.

Vốn Ôn Hủ Hủ hơi không hài lòng với chuyện hắn kiểm tra điện thoại của mình, nên khi nghe thấy lời này lập tức trả đũa: “Đây là giờ sinh của ba đứa nhỏ, anh hiểu cái gì?”

Hoắc Tư Tước: “…”

Cuối cùng im lặng, bắt đầu tập trung xem điện thoại của người phụ nữ.

Nhưng sau khi mở ra lại phát hiện, trong chiếc điện thoại rách nát này có rất nhiều phần mềm, nhưng hầu hết đều dành cho trẻ em, chẳng hạn như “Bách khoa toàn thư thực đơn cho trẻ nhỏ” sẽ dùng cho Hoắc Dận, sau đó là “Sách nghe núi Himalaya” của Mặc Bảo, kể cả “Truyện thiếu nhi” của Tiểu Nhược Nhược.

Vân…vân, gần như chiếm toàn bộ màn hình.

Thứ còn lại cuối cùng mà bản thân cô có thể dùng, chỉ có Wechat và sau đó là Baidu.

Người phụ nữ này, không có gì khác trong thế giới của mình ngoại trừ con sao?
Chương 222: Hắn nói, hắn không đi

Tâm trạng của Hoắc Tư Tức có chút phức tạp, vốn muốn hỏi tội nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này thì hoàn toàn mất đi hứng thú phát tác.

Cuối cùng, hắn mở Wechat ra.

“Chung Vãn tìm cô làm gì? Cô ta đã đến đây?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn điện thoại của mình, thấy hắn mở khung chat Wechat của Chung Vãn, thế là gật đầu: “Phải, cô ấy đã đến đây.”

“Tìm cô làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ tùy tiện nói chuyện thôi.”

“Tùy tiện nói chuyện còn bảo cô chọn lễ phục? Các cô định đi đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì giấu tôi?”

Người đàn ông này lại lật lại tất cả lịch sử trò chuyện của Ôn Hủ Hủ và Chung Vãn ngày hôm nay, sau đó nhìn thấy những bức ảnh về đủ loại lễ phục đặt may cao cấp.

Bất chợt, khuôn mặt tuấn tú của hắn đen như đáy nồi!

Phụ nữ với phụ nữ, quả nhiên không có chuyện gì tốt, nếu biết sớm thì ngày hôm đó nên ném người phụ nữ tên Chung Vãn này cho cá mập ăn, như vậy mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Nghe vậy Ôn Hủ Hủ cũng hết hồn.

“Chung Vãn” này, hoàn toàn không phải là Chung Vãn thật, anh ta là Trì Úc, từ sau khi tên này trở về cũng không biết là biết được số Wechat của cô từ đâu, đã trực tiếp kết bạn.

Hết cách, cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể đồng ý.

Nhưng cũng may cô thông minh, nghĩ rằng sống chung dưới một mái nhà khó tránh khỏi sẽ bị người đàn ông này phát hiện, vì thế dứt khoát đổi danh thiếp của anh ta thành Chung Vãn.

“Không… không có chuyện gì cả, chỉ là khó khăn lắm cô ấy mới về nên muốn bảo tôi đưa cô ấy tham gia một vài buổi liên hoan khiêu vũ gì đó thôi.”

Ôn Hủ Hủ lắp bắp giải thích.

Quả nhiên sau khi nghe xong Hoắc Tư Tước càng không vui: “Tham gia liên hoan khiêu vũ cái gì? Bây giờ cô đã là mẹ trẻ con rồi, bớt qua lại với loại người không đứng đắn này đi.”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Chung Vãn không đứng đắn ở đâu? Người ta là một cô gái rất tốt còn là sinh viên nhân sự tài năng.

Ôn Hủ Hủ không nhịn được oán giận.

Nhưng cũng may, sau khi nói xong câu này thì tên này không nói thêm gì khác, đốt ngón tay gõ gõ lên màn hình điện thoại của Ôn Hủ Hủ, cũng không biết đang làm gì. Sau đó hắn trả điện thoại lại cho cô.

Ôn Hủ Hủ nhận lấy điện thoại nhìn một chút, nhưng kỳ lạ là không phát hiện gì cả.

“Được rồi, rất muộn rồi, cô ngủ đi.”

Hoắc Tư Tước định rời đi.

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới đặt điện thoại xuống, “ừm” một tiếng: “Biết rồi, sao anh đi xuống vậy? Đói à? Dì Vương không làm bữa khuya cho anh ăn sao?”

Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, nên nhân lúc nằm xuống cô thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng sắc mặt người đàn ông lại đột nhiên cứng đờ: “Không có, tôi đến nhìn bọn trẻ.”

“Con?”

Ôn Hủ Hủ nằm xuống, ở trong chăn sững sờ: “Đêm nay chúng không ở chỗ tôi, đều ngủ ở phòng của mình.”

Đương nhiên là không ở chỗ cô.

Nếu ở thì ngay cửa sẽ có dép của trẻ em, trong phòng ngủ này đều trải thảm, lúc đi vào bình thường sẽ cởi dép để ở bên ngoài.

Nhưng, dường như người đàn ông này trực tiếp phớt lờ đi vấn đề này.

Hắn có chút bực mình xoay người lại, sải đôi chân dài đi về phía cửa.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Chỉ trong nháy mắt như thế, có thứ gì đó nhảy ra khỏi trái tim cô, cô buột miệng nói không suy nghĩ: “Hoắc Tư Tước, anh sẽ tham gia tiệc sinh nhật của cô anh sao?”

“Cô nói cái gì?” Hoắc Tư Tước đã sắp đi đến cửa lại dừng lại.

“Tiệc sinh nhật? Không phải đã nói tôi không đi?”

“Không đi?”

Ôn Hủ Hủ lơ đãng, cũng không biết nên tin hay là không tin.

Hoắc Tư Tước xoay người lại thu vào trong mắt là vẻ mặt hồn bay phách lạc này của cô, nhíu trán, hắn kiềm chế tính tình hỏi cô: “Thế nào? Cô muốn đi?”

Ôn Hủ Hủ lập tức lắc đầu: “Không, tôi không muốn!”

Lúc này sắc mặt của Hoắc Tư Tước mới hơi dịu xuống: “Ừm, những trường hợp như thế này tốt nhất là cô đừng nên đi, đều không phải chuyện tốt lành gì, không cần phải tự tìm rắc rối, cô ngoan ngoãn ở nhà chăm con là được.”

Những lời này của Hoắc Tư Tước hoàn toàn xuất phát từ trái tim.

Hắn không cho rằng Ôn Hủ Hủ đến nhà họ Trì dự tiệc sinh nhật là một chuyện tốt, không lâu trước đây trẻ con hai nhà mới xích mích với nhau, hắn hiểu con người cô hắn, lòng dạ hẹp hòi hằn học, nếu người phụ nữ này đi đến đó nhất định sẽ không có trái ngon để ăn.

Nhưng, hắn không biết rằng sau khi những lời này rơi vào trong tai của người phụ nữ này lại trở thành một ý khác.

Kiên quyết ngăn cản không cho cô đi như vậy, là để không gây phiền phức cho hắn và người phụ nữ hắn yêu trong buổi tiệc sao?

Ha ha…

Ôn Hủ Hủ thu hồi ánh mắt, không nói thêm lời nào nữa.

Đêm đó, gần như mất ngủ.

Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến buổi tiệc thượng thọ của nhà họ Trì.

Ôn Hủ Hủ ở số 1 Hoàng Đình, sau khi đọc được Wechat Trì Úc gửi đến cô cầm túi xách đi đến phòng bếp tìm dì Vương: “Dì Vương, hôm nay tôi ra ngoài cần mua một ít đồ tết.”

Làm sao dì Vương có thể nghi ngờ điều gì khác?

Gật đầu, dì ta đồng ý ngay: “Đi đi, bọn trẻ trong nhà để tôi chăm sóc, vất vả cho cô rồi.”

“Không sao.”

Khóe miệng Ôn Hủ Hủ giật giật, sau đó cô xách túi ra khỏi nhà.

Quả nhiên, sau khi ra khỏi vịnh Thiển Thủy cô liền nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu xanh da trời vô cùng sặc sỡ, lúc này, người bên trong đang liên tục nhìn ra ngoài cửa xe.

“Đứa ngốc! Cuối cùng cô cũng đến, nhanh lên, sốt ruột muốn chết.”

Chính là Trì Úc.

Sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, anh ta lập tức vẫy tay với cô.
Chương 223: Có phải mắt của Hoắc Tư Tước mù rồi không?

NAY LÊN BỐN CHƯƠNG, NỢ 1 CHƯƠNG MAI AD BÙ LẠI NHÉ MỌI NGƯỜI ƠI.

Cuối cùng hai người cũng xuất phát, Trì Úc đã đợi rất lâu bắt đầu phàn nàn.

“Thật là, đều tham gia tiệc sinh nhật của mẹ tôi, dựa vào đâu mà chồng trước của cô đi sớm mà cô lại đi muộn như vậy, lẽ nào bảo mẫu như cô còn thấp hơn hắn một bậc sao?”

Ôn Hủ Hủ không muốn nói chuyện.

Bây giờ cô mới ra ngoài, đương nhiên là không muốn để người đàn ông đó phát hiện cô cũng đi đến buổi tiệc.

Nhưng, con chim công này lại nói một câu thật sự chọc trúng cô.

Bảo mẫu như cô…

Ôn Hủ Hủ mím chặt môi, không muốn nói chuyện.

Thấy cô không nói chuyện, lúc này Trì Úc mới nhận ra mình lại nói sai lời, vì thế vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, lát nữa tôi muốn đưa cô đi trang điểm mặc lễ phục.”

“Còn phải trang điểm?” Câu nói này quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Ôn Hủ Hủ.

“Trang điểm làm gì? Có cần phải long trọng như vậy không?”

“Đương nhiên rồi, cô không biết thiên kim thị trưởng gì đó mà mẹ tôi giới thiệu cho tôi, bối cảnh không nhỏ đâu, nếu cô không xinh đẹp đè ép cô ta thì tôi thấy tôi không thoát được khỏi cô ta.”

Vừa lái xe Trì Úc vừa bực bội nói ra lý do anh ta làm như vậy.

Nghe xong, bất chợt Ôn Hủ Hủ càng cảm thấy không nói nên lời.

Có phải đầu óc tên này có vấn đề không? Vậy mà còn nghĩ rằng Ôn Hủ Hủ cô trang điểm một chút là có thể xinh đẹp đè ép thiên kim thị trưởng? Mắt anh ta vô ích đến vậy sao?

“Trì Úc này, nếu là như thế thì tôi cảm thấy tốt hơn hết bây giờ anh nên đổi người khác đi.”

“Tại sao?” Trì Úc sững sờ.

“Bởi vì mắt anh có vấn đề đấy, Ôn Hủ Hủ tôi có thể so với thiên kim thị trưởng ư? Tôi đã già rồi cũng đã là mẹ của ba đứa con, cô gái người ta còn trẻ tuổi, con mắt nào của anh thấy tôi có thể xinh đẹp đè ép cô ấy?”

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm con chim công này giống như nhìn thằng đần.

Sau đó, Trì Úc cứng đờ.

Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu phía trên, đôi môi hơi hé, rất lâu cũng không nói chuyện.

Có phải người phụ nữ này có hiểu lầm gì về khuôn mặt của mình không?

Lẽ nào cô chưa bao giờ soi gương sao?

Trì Úc cảm thấy hôm nay phải để cho đứa ngốc này biết rõ, rốt cuộc cô trông như thế nào?

Đạp ga, chiếc Lamborghini lao vút đi trên đường, không bao lâu hai người đã đến trung tâm thành phố, tìm đến chuyên gia trang điểm riêng của Trì Úc.

“Trang điểm cho cô ấy một chút.”

“Vâng, Trì thiếu!”

Nhìn thấy gương mặt của Ôn Hủ Hủ, mắt của chuyên gia trang điểm cũng lập tức sáng lên.

Không ai biết rằng, khuôn mặt phụ nữ có xinh đẹp hay không? Chất lượng tốt hay không? Thì chuyên gia trang điểm là người có quyền nói nhất, bởi vì họ chính là người ăn chén cơm này.

Nửa tiếng sau, khi Ôn Hủ Hủ đi ra quả nhiên đã khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc!

“Trời ạ, đây là ai vậy? Xinh đẹp quá đi.”

“Đúng vậy, còn đẹp hơn cả Phạn Tâm Như đệ nhất mỹ nhân của giới giải trí chúng ta nữa, rốt cuộc người này từ đâu ra vậy? Là người mới vào giới giải trí sao?”

“Có lẽ là thế, Trì ảnh đế giới thiệu đến đấy.”

Trong nhóm người, có người nhắc đến tên của Trì Úc, lập tức tất cả mọi người đều im bặt vừa ghen tị vừa khuất phục.

Mà Trì Úc lúc này đã hoàn toàn choáng váng.

Ôn Hủ Hủ thực sự xinh đẹp.

Nhưng, sự xinh đẹp của cô không phải là vẻ đẹp quyến rũ nhìn thoáng qua là có thể gây ấn tượng mạnh, mà giống như một viên ngọc bích cao cấp được gọt giũa chạm khắc cẩn thận, trong khí chất của cô có vẻ sang trọng tao nhã vốn có, các đường nét xinh xắn tinh xảo khi để mặt mộc sẽ không làm cho người ta chú ý, nhưng một khi trang điểm vào sẽ giống như một bức tranh thủy mặc, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều lộng lẫy khiến cho mọi người kinh ngạc.

Thật sự lấy đi linh hồn của người ta.

Tại sao tên mù Hoắc Tư Tước kia không cần viên ngọc quý tốt như vậy? Mà lại đi nhặt một đống phân chó hôi thối kia chứ?

Trong lúc Trì Úc thất thần, trái tim đập loạn xạ không kiểm soát được.

“Trì Úc?”

“… Hả?”

Lúc này Trì Úc mới hoàn hồn, hơi lúng túng lấy lại hình tượng của mình.

Nhưng dường như Ôn Hủ Hủ vẫn chưa ý thức được mình trông như thế nào, bây giờ cô rất khó chịu, chiếc váy dài cúp ngực màu trắng này quả thực quá long trọng và cũng lộ quá nhiều, cô rất không quen.

“Trì Úc, có thể không mặc bộ này được không?”

“Tại sao? Rất đẹp mà, tôi nói với cô cô phải mặc như thế này, cũng phải trang điểm như thế này thì tôi mới có hi vọng, đứa ngốc, nửa đời sau của tôi hoàn toàn dựa vào cô đấy, sau khi thành công tôi sẽ cho cô thêm một triệu, thế nào?”

Trì Úc vội vàng can ngăn, thậm chí vì để cho người phụ nữ này mặc bộ đồ này đi mà anh ta không tiếc tăng giá.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày.

Ngược lại cũng không phải vì cái giá anh ta nâng lên, mà là vẻ chán ghét và căm giận trên mặt lúc anh ta nói đến thiên kim thị trưởng này khiến cho cô đột nhiên nhớ đến mình năm đó.

Phải, có ai muốn kết hôn với một người mà mình không thích cơ chứ?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ mặc bộ này đi cùng Trì Úc tham dự buổi tiệc thượng thọ…

Mà cùng lúc này, Cố Hạ từ nước ngoài trở về, sau khi dày công trang điểm xong cũng đã đến khách sạn cùng với Cố Thanh Liên dì của cô ta.

“Dì, có nghe nói Tư Tước sẽ đến không?”

“Hắn đến hay không không quan trọng, quan trọng là cháu là do ông cụ bảo đi, như vậy đã đủ rồi. Chỉ cần cháu xuất hiện thì mọi người đều sẽ biết cháu chính là thiếu phu nhân nhà họ Hoắc được công nhận, hiểu không?”

Cố Thanh Liên chỉ trả lời cô ta một câu như vậy.

Nghe vậy, Cố Hạ cầm món quà sinh nhật trị giá bạc triệu đi ở phía sau mỉm cười.

“Nhưng, không biết hôm nay Ôn Hủ Hủ có đến hay không?”

“Cô ta sẽ đến.”

Cố Hạ cũng trang điểm đậm và ăn mặc cầu kỳ, sau khi nghe dì nói như vậy, đôi môi đỏ như lửa của cô ta nhếch lên, vô cùng chắc chắn nói một câu như vậy.
Chương 224: Buổi tiệc của nhà họ Trì

Tại sao Cố Hạ lại chắc chắn như vậy?

Thực ra rất đơn giản, Cố Hạ biết Trì Úc, mà Trì Úc là người duy nhất thân thiết với Ôn Hủ Hủ ở nhà họ Hoắc, cô ta cũng biết rất rõ.

Cho nên, chỉ cần gây khó dễ cho Trì Úc thì không sợ Ôn Hủ Hủ không đến.

“Tin tức dì nghe được trước đây đều sai rồi, Trì Úc hoàn toàn không thích thiên kim thị trưởng, là Hoắc Anh Nga muốn bám víu vào cuộc hôn nhân này, buổi sinh nhật ngày hôm nay gián tiếp nói là buổi tiệc xem mắt của Trì Úc và vị thiên kim này.”

“Phải không.”

Cố Thanh Liên khá ngạc nhiên.

Cố Hạ gật đầu, nhìn cuốn sách đang cầm trong tay: “Ừm, cho nên Trì Úc muốn từ chối hôn sự này, chắc chắn sẽ tìm một người làm vật chắn, mà Ôn Hủ Hủ không thể nghi ngờ chính là người được chọn thích hợp nhất.”

Người phụ nữ này, không hổ là người đã ở nơi này năm năm, đã nắm rõ mối quan hệ của những người thuộc tầng lớp thượng lưu này.

Nghe vậy, Cố Thanh Liên nở một nụ cười khen ngợi: “Không sai, nếu đã như thế thì kế hoạch ngày hôm nay của chúng ta có thể thực hiện một cách hoàn hảo.”

“Ừm, nên sắp xếp đều đã sắp xếp xong, dì yên tâm cháu sẽ để cho Hoắc Tư Tước tận mắt nhìn thấy cô ta là người như thế nào, đảm bảo bắt đầu từ hôm nay sẽ để cho cô ta đừng mơ bước được nửa bước vào vịnh Thiển Thủy!”

Người phụ nữ này cầm cuốn sách trong tay, móng tay đỏ tươi đang vuốt ve những con chữ trên đó, khóe miệng nở một nụ cười oán hận và nham hiểm.

Phải, hôm nay cô ta sẽ để cho tiện nhân này bò về lại trong mộ của mình!

Cô ta chết mà sống lại vốn chính là một sai lầm.

Hai dì cháu cầm quà sinh nhật trong tay, tâm trạng cực kỳ tốt đi vào khách sạn.

Một tiếng sau Trì Úc và Ôn Hủ Hủ mới đến khách sạn.

Họ đã kéo dài nhiều thời gian để trang điểm và làm tóc cho Ôn Hủ Hủ, sau khi đến nơi thì nhận ra khách mời của tiệc sinh nhật gần như đều đã đến đông đủ. Lúc này, mọi người đang yến tiệc linh đình, chuyện trò vui vẻ, đại sảnh khách sạn năm sao của tập đoàn Hắc Thị có sức chứa vài ngàn người vô cùng náo nhiệt.

Xem ra, quy mô của buổi tiệc sinh nhật này rất lớn.

Ôn Hủ Hủ dừng lại ở cửa.

“Đồ ngốc, cô có muốn đeo cái này không?”

Sau khi nhìn thấy một màn này Trì Úc bỗng thoáng do dự, đột nhiên anh ta lấy một thứ ở trong người ra.

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn thứ trong tay anh ta, “Mặt nạ?”

“Đúng, kiểu tiệc như thế này con gái đeo mặt nạ cũng không có gì, trước đây thường có người làm như vậy.” Trì Úc vắt óc giải thích chỉ hi vọng người phụ nữ này đừng nghi ngờ.

Nhưng, Ôn Hủ Hủ là người rất thông minh, anh ta vừa cầm ra thì cô đã hiểu.

Cô thật sự phải hèn mọn như vậy sao?

Đến nơi này cũng không thể dùng mặt của mình để gặp được hắn, mà phải che giấu không để cho người khác biết.

Ôn Hủ Hủ nhếch khóe môi, lộ ra vẻ chua xót: “Không cần đâu, vốn là ông cụ bảo tôi đến, như thế này đi, sau khi đi vào chúng ta trực tiếp đi tìm ông ấy chào hỏi nhé.”

Cô nhàn nhạt nói xong, thì xách váy đi vào trước.

Trì Úc: “…”

Người phụ nữ chết tiệt này không nói sớm, hại anh ta vắt óc mang theo thứ này đến cho cô để cô không phải lúng túng khi gặp chồng cũ.

Trì Úc vội vàng đi theo.

Hai người cùng nhau đi vào, có thể là vì ngoại hình nổi bật và khí chất sang trọng tỏa ra từ trong xương cốt trên người của Ôn Hủ Hủ nên rất nhiều người lập tức nhìn về phía cô.

“Đây là ai vậy? Thật xinh đẹp.”

“Không biết, có thể là thiên kim tiểu thư của gia đình nào đó nhỉ?”

Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị thu hút, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ nổi bật như vậy lập tức xác định cô là thiên kim tiểu thư của gia đình nào đó đến đây tham gia buổi tiệc.

Trong nháy mắt, có không ít thiên kim con nhà quyền quý đến tham gia buổi tiệc trong đại sảnh này sau khi nghe vậy thì sắc mặt đều trở nên khó coi, họ nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ, ghen tỵ, ngạc nhiên lẫn tức giận, không cam lòng…

Tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt của họ vào khoảnh khắc này.

Vì mối quan hệ với nhà họ Hoắc mà gần như tất cả những nhân vật có máu mặt trong thành phố đều đến buổi tiệc này.

Hầu hết họ đều đến với tâm lý có thể câu được một người chồng giàu có, hoặc cưới được một cô con dâu ngoan có xuất thân vững chắc, cho nên sự xuất hiện của Ôn Hủ Hủ lúc này chắc chắn đã giáng một gậy vào đầu của những thiên kim con nhà quyền quý này.

Ngược lại, đôi mắt của những thiếu gia nhà giàu đến tham gia buổi tiệc đều sáng lên.

Nhưng, họ còn chưa kịp hành động thì Trì Úc cũng xuất hiện sát ở phía sau, bất chợt trong đại sảnh lại vang lên những tiếng kêu đầy ngạc nhiên.

“Tiểu thiếu gia nhà họ Trì? Anh ta lại đi theo cô gái này vào?”

“Đúng nhỉ, cô gái này có quan hệ gì với anh ta sao?”

“Chắc sẽ không phải là… Bạn gái của anh ta đấy chứ?!”

Bỗng nhiên có người nói một câu như vậy.

Trong nháy mắt, đại sảnh càng thêm xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người, lộ ra ánh mắt vô cùng kinh ngạc và khó tin.

Thấy vậy Trì Úc dứt khoát bước lên phía trước hai bước đuổi theo Ôn Hủ Hủ: “Đồ ngốc, cô đi nhanh như vậy làm gì? Đợi tôi với.”

Tên này lại làm nũng.

Ngay tức khắc Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy da gà nổi đầy người, trong đại sảnh hoàn toàn bùng nổ, đặc biệt là vị thiên kim nhà họ Đổng đang ở giữa đại sảnh lúc này.

Nhà họ Đổng chính là người phụ trách thành phố A đã nhắc đến trước đó.

Trì Úc, anh ta lại có bạn gái?

Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư nhà họ Đổng tái mét vì tức giận, đặc biệt là khi cô ta thấy Trì Úc dẫn Ôn Hủ Hủ đi vào, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều mạnh hơn cô ta rất nhiều, khiến cô ta càng thêm ghen tỵ đến phát điên.

“Ba, nhà họ Trì bọn họ có ý gì? Trì Úc cũng đã có bạn gái rồi tại sao còn muốn đến tìm nhà chúng ta?”

Cô ta giận dữ đi tìm ba mình ngay lập tức.
Chương 225: Đã rất nhiều năm không xuất hiện

Đổng tiên sinh đang trò chuyện rất vui vẻ với Hoắc Anh Nga, đột nhiên nghe thấy con gái giận dữ đi đến tố cáo, ông ta sững sờ “Bạn gái gì? Trì lão phu nhân, con trai út của bà đã có bạn gái rồi?”

Ngay lập tức, bầu không khí trở nên rất tồi tệ.

Hoắc Anh Nga vội phủ nhận: “Không có không có, Đổng tiên sinh ông đừng hiểu lầm, con trai út nhà tôi không có bạn gái.”

“Vậy cô ta là ai? Bọn họ đều đang nói cô ta chính là bạn gái của con trai út bà!”

Đổng San San giơ tay chỉ Ôn Hủ Hủ cách đó không xa.

Hoắc Anh Nga: “…”

Trong tích tắc, bà ta lại mơ hồ hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ trẻ tuổi như hoa sen bước ra từ trong nước khiến cho tất cả thiên kim con nhà quyền quý trong đại sảnh đều thua kém này rốt cuộc là ai?

Cô quá xinh đẹp, da trắng môi đỏ, xinh đẹp rực rỡ, dung mạo tinh xảo, không tầm thường cũng không nịnh hót, sang trọng tao nhã toàn vẹn, khiến bà ta cũng choáng váng.

Rốt cuộc cô ta là ai?

Hoắc Anh Nga ngây người nhìn một lúc lâu.

Thực ra, Hoắc Anh Nga biết Ôn Hủ Hủ.

Năm đó, khi Ôn Hủ Hủ gả đến nhà họ Hoắc bà ta đã rất tức giận vì chuyện này, vốn bà ta định giới thiệu cháu gái xa của mình gả đến đây, kết quả lại bị Ôn Hủ Hủ cướp mất.

Cho nên, Hoắc Anh Nga khi đó thường đến nhà họ Hoắc làm nhục Ôn Hủ Hủ.

Mà Ôn Hủ Hủ khi đó hèn nhát và tự ti, lại bởi vì mang thai nên chưa bao giờ sửa soạn cho bản thân, một năm đó cô quả thực rất nhếch nhác.

Đương nhiên, người phụ nữ này sẽ không nhận ra.

“Mẹ, con đến rồi.”

Thấy mẹ mình luôn ngẩn người, Trì Úc vô cùng vui vẻ đi tới.

Lúc này Hoắc Anh Nga mới hoàn hồn, sau đó bà ta nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh con trai út kêu lên: “Rốt cuộc cô ta là ai? Ai cho con đưa cô ta đến đây?”

Trì Úc: “…”

Còn chưa kịp mở miệng, Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh anh ta đã lên tiếng: “Trì lão phu nhân, tôi là Ôn Hủ Hủ, không biết tôi sao?”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, giống như nước suối cuối thu rất êm tai, nhưng cũng lạnh đến mức khiến người ta ngạc nhiên.

Ôn Hủ Hủ?

Cô ta vậy mà là Ôn Hủ Hủ!!

Hoắc Anh Nga lập tức nổi giận: “Lại là cô? Tại sao cô đến đây? Ai cho cô đến đây? Hả?!!”

Bà ta quá tức giận, đến nỗi nhất thời không nhớ ra giao ước với Cố Thanh Liên.

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ vẫn dửng dưng như cũ, thấy bà ta tức giận như thế cũng trả lời không cảm xúc: “Ông cụ bảo tôi đến, thế nào? Trì lão phu nhân không chào đón sao?”

“!!!!”

Lời nói này có tính răn đe lớn hơn.

Nháy mắt, trong đại sảnh lại có một viên đá khuấy động ngàn lớp sóng, càng thêm xôn xao.

“Cô ta vậy mà được ông cụ Hoắc bảo đến?”

“Trời ơi! Rốt cuộc cô ta là ai vậy? Tại sao còn được ông cụ Hoắc bảo đến nhỉ? Thân của cô ta ghê gớm đến vậy sao?”

Tất cả mọi người đều bị sốc, nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt này họ hoàn toàn không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

Kể cả chính bản thân Hoắc Anh Nga!

Cô ta vậy mà do anh trai bà ta bảo đến?

Cũng đúng, con tiện nhân này vẫn luôn được anh trai bà ta ưa thích, năm đó nó được gả đến nhà họ Hoắc chính là vì sự cố chấp của ông cụ, sau đó mới có thể thuận lợi trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc.

Thế nên, thật sự cũng không có gì khó hiểu khi bây giờ cô ta được ông cụ bảo đến.

Hoắc Anh Nga kiềm nén lửa giận trong lồng ngực.

“Ôi mẹ, mẹ đừng tức giận như vậy mà, Hủ Hủ bây giờ đã không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Hoắc nữa, bây giờ cô ấy là bạn của con nên con đưa cô ấy đến.”

“…”

“Quả thực, Trì lão phu nhân, vốn tôi cũng lo bà tức giận nên không muốn đến, nhưng về sau Trì Úc cũng muốn tôi đến nên tôi mới đến. Đây là quà sinh nhật tặng cho bà xem như xin lỗi bà chuyện trước đây.”

Ôn Hủ Hủ cũng rất rộng lượng, thấy Trì Úc nói giúp cho mình cô cũng phóng khoáng xin lỗi bà già này, sau đó đưa qua sinh nhật mang theo trong tay qua.

Hoắc Anh Nga: “…”

Nghe xong mấy chữ “không phải người nhà họ Hoắc”, cuối cùng bà ta mới nhớ ra ngày đó Cố Thanh Liên đến tìm mình, thế là cuối cùng bà già này nhịn xuống cơn giận.

“Được, đã là như thế thì người đến chính là khách, A Úc, chăm sóc thật tốt cho khách của con.”

“Vâng!”

Trì Úc lập tức vui mừng đồng ý.

Sau đó, anh ta dẫn Ôn Hủ Hủ rời khỏi đại sảnh đi đến sảnh tiệc ở tầng hai.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có hơi thuận lợi quá mức, suy nghĩ tính cách cắn chặt mình không buông của Hoắc Anh Nga năm đó, lúc lên lầu cô không nhịn được hỏi một câu: “Tính tình của mẹ anh bây giờ dường như tốt hơn một chút nhỉ.”

Trì Úc sờ ót: “Phải không? Có thể là do lớn tuổi rồi.”

Hai người cứ thế trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến sảnh tiệc được trang trí treo đèn kết hoa.

“Vào đi, cậu tôi và họ hàng trong nhà đều ở bên trong đấy.” Trì Úc đẩy cánh cửa sảnh tiệc ra.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền đưa chân bước vào.

Quả thực là tất cả họ hàng đều ở bên trong, nhìn lướt qua đã thấy ông cụ ngồi ở bên trong, còn có người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì đang ngồi xung quanh ông ta.

Thật sự ngay ngắn.

Trì Úc cũng đi vào, nhưng, đi được hai bước bỗng phát hiện người phụ nữ vốn đi cùng với anh ta lại dừng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom