-
Chương 226-230
Chương 226: Ba ơi, mẹ xảy ra chuyện rồi
“Đồ ngốc?” Anh ta nhìn cô một cách khó hiểu.
Song, Ôn Hủ Hủ không nói chuyện, cô chỉ đứng ở cửa sảnh tiệc, hai chân giống như bị đóng băng, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm vào bên trong như sóng dữ cuộn trào.
Kia là Cố Hạ!
Cô ta thật sự đã đến, mặc bộ lễ phục đặt may cao cấp đắt tiền thậm chí trang sức đeo trên người cũng là thứ Ôn Hủ Hủ chưa từng thấy.
Lúc này, cô ta đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cụ, ân cần rót trà cho ông ta.
“Bác Hoắc, cháu rót trà cho bác, đây là Gyokuro cháu vừa mang về từ Nhật Bản, bác nếm thử ạ.”
Cố Hạ ngoan ngoãn, sau khi pha trà mình mang đến xong vô cùng cung kính đưa trà qua, nhìn thoáng qua khỏi phải nói hiểu chuyện nhường nào.
Nghe thấy vậy, ông cụ đang trò chuyện với người trong gia đình liền quay lại, đưa tay nhận lấy ly trà cô ta đang cầm: “Cũng rót cho các chú các thím của cháu một ly đi.”
“Vâng, bác Hoắc.”
Nghe thấy vậy, Cố Hạ liền mở cờ trong bụng.
Ngay lập tức, cô ta lại bưng bộ đồ trà rót đầy trà đã pha xong vào từng ly, sau đó đưa qua cho người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì, khiến cho họ mỉm cười hài lòng.
Ôn Hủ Hủ loạng choạng lùi về sau một bước.
Giống như có thứ gì đó đột nhiên đâm mạnh vào trong tim cô, nhìn cảnh tượng này, trong nháy mắt tầm nhìn trước mắt cô lại trở nên mơ hồ.
“Đồ ngốc? Cô không sao chứ? Cô sao thế?” Trì Úc ở bên cạnh thấy vậy thì giật mình vội đến đỡ cô.
Nhưng, Ôn Hủ Hủ lại hoàn toàn không cảm giác được, lỗ tai cô ù đi, sự thất vọng và thê lương lan tràn nơi đáy lòng, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến ngạt thở và khó chịu như dao cứa.
Tại sao?
Lẽ nào, ngay cả ông cụ cũng vứt bỏ cô rồi sao? Bởi vì cô bây giờ không phải là con dâu ông ta, cho nên ông ta cũng không còn xem cô là người nhà nữa sao?
Nhưng, rõ ràng ông ta đã nói, bố mẹ cô không còn nữa ông ta sẽ xem cô như con gái mà.
Chưa bao giờ Ôn Hủ Hủ đau đớn đến như vậy.
Sự khó chịu này hoàn toàn khác với khi bị con trai ông ta tổn thương, con trai ông ta và cô là quan hệ bình đẳng, về chuyện tình cảm từ trước đến này cô đều rất hiểu, hắn không có nghĩa vụ cho cô thứ cô muốn.
Cho nên, thái độ của cô sẽ ôn hòa hơn một chút.
Cho dù là khi hắn tổn thương cô, cô cũng sẽ chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn, sẽ không đến mức không thể chịu đựng nổi.
Nhưng mà bây giờ, sau khi nhìn thấy cảnh này cô thật sự có chút suy sụp.
Tại sao muốn đối xử với cô như vậy?
Cô thật sự đã làm sai điều gì rồi sao? Không phải ông ta đã nói ông ta sẽ đối xử với cô như con gái sao? Tại sao ông ta lại đối xử tốt với người phụ nữ này khi vừa mới bảo cô ly hôn với con trai mình như vậy?
Ngay cả trà trước đây ông ta thích uống nhất đều là do Ôn Hủ Hủ cô pha, vậy mà bây giờ đã đổi thành người phụ nữ này pha.
Nước mắt Ôn Hủ Hủ lăn dài, cũng không chào hỏi mà hồn bay phách lạc xoay người bỏ đi…
“Đồ ngốc, cô đi đâu đấy?”
Thấy vậy, Trì Úc lập tức đuổi theo ra ngoài.
Mà hai người không biết là, vào lúc họ rời đi thì người phụ nữ bên trong đã nhìn thấy cô, và nở một nụ cười đắc ý.
Ôn Hủ Hủ, đấu với tôi cô còn kém xa lắm!
***
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.
Sáng hôm nay Hoắc Tư Tước luôn bận việc công ty, cuối năm các bộ phận đều cần thống kê số liệu, mà hắn là BOSS cao nhất đương nhiên cần phải kiểm tra xét duyệt.
Khó khăn lắm mới bận xong, hắn muốn uống nước, lúc này điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên.
“A lô?”
“Ba ơi, mẹ ra ngoài rất lâu rồi.”
Là giọng của Hoắc Dận, trong giọng nói sâu xa của cậu nhóc lộ ra vẻ lo lắng
Ra ngoài? Đi đâu?
Hoắc Tư Tước nhíu mày, kiên nhẫn an ủi con trai: “Có phải mẹ ra ngoài có việc gì không? Con hỏi dì Vương chưa?”
Hoắc Dận: “Hỏi rồi ạ, nhưng em trai nói mẹ có gì đó không phải.”
Hoắc Tư Tước: “…”
Còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt vang lên ở bên kia điện thoại, không bao lâu sau một giọng nói trẻ con khác thay thế Hoắc Dận.
“Ba ơi, chắc chắn mẹ có vấn đề ba mau đi tìm mẹ đi, con đã kiểm tra rồi định vị của mẹ xuất hiện ở thành Đông, mà thành Đông không có siêu thị và trung tâm thương mại, chỉ có khách sạn và khu dân cư cao cấp mà thôi, mẹ đi đến đó làm gì?”
“…”
“Còn có, ba, con đã xâm nhập vào điện thoại của mẹ, phát hiện hai hôm nay mẹ luôn liên lạc với số đăng ký là 130XXXXX, trong đó hiển thị hôm nay mẹ có hẹn với người đó!”
Tốc độ nói của Mặc Bảo rất nhanh, nhanh chóng nói xong sự tình, ngón tay nhỏ bé lại thao tác nhanh chóng trong ipad của chúng.
Một lúc sau, Hoắc Tư Tước bên này nghe thấy điện thoại rung, để xuống xem là ảnh chụp màn hình Wechat ăn cắp, một trang web theo dõi vị trí đã xuất hiện hoàn hảo trong điện thoại của hắn.
Hoắc Tư Tước: “…”
Cúng không biết phải bày tỏ ra sao với sự tài giỏi của đứa con trai này, hắn chỉ có thể bấm mở thứ cậu bé gửi đến trước.
Kết quả, vừa bấm vào, đầu tiên là ảnh chụp màn hình Wechat, vừa nhìn hắn đã thấy lịch sử trò chuyện quen thuộc.
“Đây khôn phải là lịch sử trò chuyện của dì Chung Vãn con ư?”
“Dì Chung Vãn? Làm sao có thể? Dì ấy còn ở Khắc Lợi Nhĩ, nếu dì ấy đến chắc chắn sẽ trực tiếp tìm đến nhà, bọn con còn chưa gặp thì dì Chung Vãn ở đâu ra?”
Mặc Bảo phủ nhận.
Hoắc Tư Tước híp mắt, cuối cùng nhận ra có điểm không đúng.
Chương 227: Cô sửa miệng, gọi ông ta: Chú Hoắc
Vì vậy hắn lập tức mở định vị ra, kết quả lần này càng xác minh suy đoán của hắn, định vị này chính là khách sạn dưới trướng Hoắc thị nằm ở thành Đông, mà lúc này nhà họ Trì đang tổ chức tiệc sinh nhật ở đó!
Người phụ nữ chết tiệt này, sẽ không phải là cô ta đi đến nơi đó chứ?!!
Cuối cùng hắn thay đổi sắc mặt, cúp điện thoại đi ra khỏi bàn làm việc.
“Ơ? Tổng giám đốc, ngài định ra ngoài sao?” Đúng lúc này trợ lý Lâm Tử Dương cầm một văn kiện đi vào, nhìn thấy BOSS đại nhân định ra ngoài thì vô cùng kinh ngạc.
Hoắc Tư Tước lười phải giải thích với anh ta.
Chỉ lên mặt bàn ra hiệu cho anh ta để đồ lên đó, ngắn ngủi vài phút cả người hắn đã bao trùm một lớp không khí lạnh thấu xương, cầm chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài.
Lâm Tử Dương có chút mù mờ.
Đây là có chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên rời đi?
Mà, hơi thở trên người còn đáng sợ đến vậy.
Lâm Tử Dương chỉ có thể để văn kiện lên bàn, sau đó cũng đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì nhìn thấy các nhân viên văn phòng tổng giám đốc đều mở video máy tính, đang xem buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Trì vừa được giới thiệu là được xem nhiều nhất gần đây.
“Wow, nhà họ Trì này cũng rất đáng gờm nhỉ, tổ chức một buổi tiệc sinh nhật mà còn mời cả truyền thông.”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ, nhà họ Trì vốn có quan hệ với Hoắc thị chúng ta, ngay cả ông cụ cũng đi mà có thể không chấn động sao? Cậu nhìn cảnh tượng này đi, tất cả các nhân vật có máu mặt của thành phố này đều đến đông đủ đấy.”
Có nhân viên vừa xem vừa chỉ ra rõ ràng.
Vì thế những người khác cũng bật cười, xôn xao xem ở đó, thấy vậy Lâm Tử Dương cũng đi qua xem: “Thật là, tổng giám đốc cũng không đi, những người này xem cái gì cơ chứ?”
“Nói cũng phải, tổng giám đốc của chúng ta mới là đỉnh lưu chân chính, nếu ngài ấy đi thì mỗi phút đều có thể lên đầu đề, ngài ấy không đi thì những truyền thông này có gì hay để quay?”
“Có lẽ họ nghĩ rằng tổng giám đốc cũng sẽ đi? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc lan khắp văn phòng tổng giám đốc.
Quả thực, buổi tiệc của nhà họ Trì, nếu chỉ dựa vào những nhân vật có máu mặt trong thành phố thì hoàn toàn không đủ để mời được truyền thông đến trực tiếp, cho dù có ông cụ ở đó cũng vô dụng.
Nhưng, kỳ lạ là các khách mời ngày hôm nay phát hiện ra rằng sau khi họ ngồi vào chỗ thì màn hình LED khổng lồ trong sảnh tiệc đang liên tục phát sóng bữa tiệc của họ.
Hoắc Anh Nga: “Đây là do ai mời đến? Chỉ là một buổi tiệc mà thôi, sao còn mời cả truyền thông vậy?”
Đại thiếu gia nhà họ Trì: “Không biết, có phải là cậu không? Có thể là cậu đấy, đây là đại thọ của mẹ mời một chút cũng bình thường.”
Người nhà họ Trì hoàn toàn không biết tình hình nên quy hết công lao này cho ông cụ.
Đã là ông cụ mời, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ không quan tâm chuyện này, thế là sau khi bắt đầu buổi tiệc, trong sảnh yến tiệc linh đình, tiếng cười nói rộn ràng, một cảnh tượng rất náo nhiệt.
Lúc này Ôn Hủ Hủ đã quay lại, sau khi khôi phục cảm xúc cô vẫn đến chào hỏi ông cụ.
Như cô dự đoán, sau khi nhìn thấy cô, mặc dù ông cụ vẫn rất giống bình thường, tươi cười bảo cô đến ngồi bàn ông ta.
Nhưng, Ôn Hủ Hủ là người rất thông minh, cô phát hiện trong lúc gọi cô thì ông ta không để cho Cố Hạ ngồi bên cạnh mình rời đi, cô có lẽ đã hiểu là có chuyện gì.
Vì thế cô cũng kìm nén chua xót trong lòng mỉm cười: “Không cần đâu ạ, cháu ngồi bàn với Trì Úc.”
“Hả? Như vậy sao được chứ? Hủ Hủ, cô vẫn nên đến ngồi chỗ bác Hoắc đi, mọi người vui vẻ trò chuyện.” Nhìn thấy cảnh này, Cố Hạ vội vàng đứng dậy muốn nhường chỗ cho Ôn Hủ Hủ.
Kỹ thuật diễn của cô ta thật sự cao siêu, vào lúc này lại diễn một màn hiền lương thục đức.
Ôn Hủ Hủ tận mắt nhìn thấy người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì trong bàn tiệc đều lộ ra vẻ không vui, cô cũng chỉ biết cười trừ.
“Không được, cô ngồi đi, chăm sóc cho chú Hoắc thật tốt, ông ấy lớn tuổi rồi nên không ăn được rất nhiều thứ, nhất là đồ lạnh, dễ khiến cho cơ thể ông ấy khó chịu.”
Cố Hạ lập tức cảm thấy có chút lúng túng.
Mà ông cụ đang ngồi cũng thay đổi sắc mặt, cả người đều trở nên cứng đờ.
Ông ta nhận ra rằng, đứa trẻ gọi ông ta là ba nhiều năm như vậy hôm nay đã sửa miệng, gọi ông ta là “Chú Hoắc”.
Ôn Hủ Hủ và Trì Úc rời đi, đến ngồi vào một chỗ ngồi cách rất xa trong sảnh tiệc.
“Đồ ngốc, muốn đi về không?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ đang cầm đũa thẫn thờ ngước đầu lên, nhìn người này.
Thấy vậy, trong lòng Trì Úc chợt thêm hối hận.
Anh ta chưa từng nghĩ hôm nay sẽ khiến cho cô khó xử đến vậy, nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ giống như bị ngược đãi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng khiến cho anh ta thật sự rất đau lòng.
“Xin lỗi, tôi không nên dẫn cô đến đây.” Trì Úc cúi đầu xuống, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú ấy tràn đầy sự hối hận
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới hiểu ra, bỗng nhiên cô thu lại cảm xúc của mình, cầm đũa lên gắp một cái đùi gà to trong bàn tiệc cho vào bát của tên này.
“Được rồi, không sao đâu, những điều này trước sau cũng phải đối mặt.”
“Nhưng mà…”
Vốn Trì Úc muốn tự trách mình thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn cô gái này anh ta vẫn chuyển chủ đề: “Vậy cô có muốn… nghỉ ngơi trước một chút không?”
“Nghỉ ngơi?”
Chương 228: Có chết cũng phải giữ bí mật của hắn!
“Ừm, có lẽ buổi tiệc sẽ không kết thúc nhanh vậy đâu, nếu cô muốn đợi đến khi ông cụ đi rồi mới đi thì phải qua một khoảng thời gian, chi bằng đi lên nghỉ ngơi trước một chút.”
Trì Úc vẫn rất quan tâm, nhìn ra được Ôn Hủ Hủ kiêu ngạo không muốn làm kẻ đào ngũ vào lúc này.
Thế là cuối cùng Ôn Hủ Hủ đồng ý: “Được…”
Hai phút sau, hai người cùng nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Sau khi ra ngoài, vốn Trì Úc muốn dẫn cô lên tầng thuê một phòng để nghỉ ngơi nhưng khi hai
người đi ngang qua vườn hoa khách sạn, thì đột nhiên Ôn Hủ Hủ không muốn đi nữa.
Sắc mặt cô cực kỳ kém, chỉ vào chiếc ghế gần bên hồ ra hiệu đi đến đó ngồi.
“Nơi này gió to, cô ngồi ở đây trước một lúc tôi đi lấy áo khoác cho cô.”
“Ừm…”
Ôn Hủ Hủ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Trì Úc đỡ cô đi qua ngồi xuống chiếc ghế đó.
Lạnh ư?
Thực ra cô đã không cảm giác được nữa, thứ cô có thể cảm nhận rõ ràng nhất trong lòng bây giờ chính là mệt mỏi, kiệt sức và trống rỗng, giống như tất cả sức lực đột nhiên bị người ta rút đi.
Giống như cả người đều không tồn tại ở thế giới này.
Mẹ ơi, tại sao sống lại mệt mỏi như vậy?
Ôn Hủ Hủ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vào lúc này bỗng có người nhìn thấy cô: “Ôn Hủ Hủ? Chị là Ôn Hủ Hủ sao?”
Hả?
Nghe thấy giọng nói, Ôn Hủ Hủ không thể không ngồi thẳng nhìn về phía phát ra giọng nói.
Lại phát hiện ra rằng, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đã đi vào vườn hoa không biết từ lúc nào, lúc này, sau khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên đi tới.
“Tôi là Ôn Hủ Hủ, cậu là?”
“Tốt quá, Ôn sư tỷ, tôi là học sinh của bác sĩ Kim, chị quên rồi sao?” Người này vội vàng lấy thẻ công tác ra đưa cho Ôn Hủ Hủ.
Học sinh của bác sĩ Kim?
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ, muốn tìm ra tin tức liên quan đến chàng trai trẻ này từ trong đầu của mình.
Nhưng rất đáng tiếc, do thời gian cô học với bác sĩ Kim không dài nên cô không nhớ ra được người gọi là sư đệ này, nhưng bởi vì cậu ta nhắc đến bác sĩ Kim nên cô vẫn rất khách sáo gật đầu với cậu ta.
“Xin chào, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ừm, là thế này, trước khi đi bác sĩ Kim đã giao cuốn sách tâm lý này cho tôi, cô ấy dặn tôi bảo tôi nhất định phải tìm được chị, sau đó đưa cuốn sách này cho chị.”
Bỗng nhiên chàng trai trẻ lấy ra một cuốn sách.
Ôn Hủ Hủ sững sờ.
“Đi?” Nghe thấy chữ này cô rất ngạc nhiên, “Bác sĩ Kim đi rồi sao? Bà ấy đi đâu?”
Ôn Hủ Hủ vẫn có cảm tình với người bác sĩ này, thứ nhất bà ấy là bạn tốt của mẹ cô khi còn sống;
Mà nguyên nhân thứ hai lại là vì năm đó bà ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, không những cứu bốn mẹ con họ mà còn sắp xếp cho cô bí mật đưa hai con ra nước ngoài.
Đây là người mà cô biết ơn suốt đời.
Nhưng, chàng trai này lại nói với cô một chuyện rất đáng tiếc.
“Phải, cô ấy đi rồi, chuyển đến tỉnh khác, nhưng cô ấy nói nếu sư tỷ nhớ cô ấy thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, cũng có thể đi tìm cô ấy bất cứ lúc nào.”
“Thật?”
“Đương nhiên, học sinh mà bác sĩ Kim luôn thích chính là chị, nếu không cũng sẽ không đặc biệt dặn dò tôi mang cuốn sách này cho chị, nhưng tôi đã tìm chị rất lâu cũng không tìm được, cũng may hôm nay tôi đi theo người nhà đến đây chúc mừng sinh nhật thì gặp được chị.”
Biểu hiện của chàng trai này luôn rất kích động, khi cậu ta nói làm thế nào tìm được Ôn Hủ Hủ thì vui mừng giống như một đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng rất đẹp.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể cảm ơn nhận cuốn sách trong tay cậu ta.
“Thật vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả không vất vả, bác sĩ Kim nói cuốn sách này rất quan trọng, bên trong có phương pháp điều trị bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen mà chị muốn tìm, chị có thể đọc kỹ.”
“…”
Trong vài giây, cầm cuốn sách này Ôn Hủ Hủ lại không nhớ được có phải mình đã nói lời này với bác sĩ Kim hay không.
Cô thật sự tìm bà ấy hỏi về phương pháp điều trị phương diện này sao?
“Sư tỷ, tôi có thể hỏi một chút không? Bệnh nhân mắc bệnh này là ai vậy?”
“Cái gì?”
“Chính là bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen này, bác sĩ Kim nói đó là một người rất quan trọng với chị, chị luôn đang tìm kiếm mấy năm nay, có thể nói một chút là ai không? Tôi cũng học chuyên ngành tâm lý và từng du học ở nước ngoài, căn bệnh này rất hiếm gặp có lẽ tôi có thể giúp được chị.”
Người sinh viên lại hỏi rõ ràng, nghe như cảm giác rất quan tâm.
Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lập tức giật nảy!
Cậu ta còn là chuyên ngành tâm lý học? Và từng ở nước ngoài?
Nhìn vào đôi mắt của chàng trai này, Ôn Hủ Hủ cũng không biết làm sao, cảm giác bị sự khẩn thiết và khích lệ trong đôi mắt của cậu ta thu hút, bí mật che giấu rất rất lâu ở đáy lòng cô liền xuất hiện một loại xúc động vội vã muốn nói ra.
Quả thực cô nên nói ra, bí mật này đã quấy nhiễu cô rất rất nhiều năm.
Vì nó cô đã dành nửa đời trước của mình dốc sức tìm kiếm, nhưng lại không có kết quả, cô thật sự rất cần một người giúp mình.
Cô rất cần một người có khả năng thật sự ở phương diện này,
Ôn Hủ Hủ há miệng.
Chương 229: Có chết cũng phải giữ bí mật của hắn (2)
Không ngờ rằng, hình ảnh của mình lúc này lại đang phát sóng trên màn hình LED khổng lồ ở trong sảnh tiệc khách sạn, mà bỗng nhiên âm thanh màn hình luôn rất nhỏ lại trở nên rất to trong sảnh tiệc ồn ào.
“Cậu thật sự có thể giúp hắn?”
“Đương nhiên, chỉ cần chị nói ra hắn là ai và nói cho tôi biết triệu chứng của hắn, chị biết đấy đột biến gien gây ra bệnh tâm thần phân liệt là vấn đề nan giải khó giải quyết nhất trên thế giới hiện nay, tôi cũng từng chú ý nghiên cứu căn bệnh này.”
Trong màn hình, chàng trai trẻ đứng ở hành lang bên hồ trong sân sau nói ra lời này với từng chữ rất rõ ràng.
Vừa dứt lời, sắc mặt ông cụ Hoắc ngồi ở vị trí đầu trong nháy mắt có thay đổi lớn, cái ly đang cầm trong tay rơi xuống bàn phát ra tiếng “lạch cạch”.
“Bác Hoắc, bác không sao chứ?”
Thấy vậy, Cố Hạ lập tức kêu lên muốn đến nhìn xem ông ta thế nào.
Nhưng, ông cụ trực tiếp hất cô ta ra, đứng bật dậy, gầm lên giận dữ với màn hình: “Ai làm chuyện này? Mau tắt nó đi! Tắt!!!”
Ông ta tức giận đến nỗi nổi cả gân xanh trên cổ.
Sảnh tiệc bỗng trở nên nhốn nháo, họ ngơ ngác nhìn ông cụ Hoắc trở nên tức giận, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Bao gồm cả Hoắc Anh Nga!
Lúc này Hoắc Tư Tước cũng vừa đến, sau khi xuống xe hắn bước vào bên trong, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong sảnh tiệc.
Và, màn hình đang tiếp tục phát sóng.
“Triệu chứng của hắn… Triệu chứng của hắn rất đáng sợ, khi phát tác sẽ trở nên rất thô bạo chỉ muốn phá hủy mọi thứ. Và sẽ dệt nên một nhân cách khác cho mình, điều này rất hiếm gặp, ở trong nhân cách đó hắn sẽ làm tất cả những điều hắn muốn làm, ví như…”
Trong màn hình, cuối cùng Ôn Hủ Hủ bắt đầu chậm rãi nói ra, cuối cùng cô cũng tin tưởng người này, tiếp tục nói ra bí mật giấu kín trong lòng hơn mười năm.
Trong chốc lát, cả sảnh tiệc đều im lặng!
Giống như đột ngột bị nhấn nút tạm dừng, bầu không khí yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt trên mặt Hoắc Tư Tước mất đi tất cả huyết sắc, hắn mở to đôi mắt, không ngờ tới, gần như là trong tích tắc nhìn thấy cảnh tượng này có một tia sáng lạnh và màu máu đỏ tươi xẹt qua trong ký ức.
Vẻ mặt của hắn trở nên rất đáng sợ!
Ôn - Hủ - Hủ!!
“Không, không đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi chưa… chưa từng nói với bác sĩ Kim chuyện này, cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
Cô gái trong màn hình vốn muốn nói ra tất cả với chàng trai này, bất chợt dừng lại, cô lộ ra vẻ giãy dụa giống như một người bỗng giật mình tỉnh giấc.
Cô từ chối nói tiếp, và cô bắt đầu nghi ngờ hỏi cậu ta rốt cuộc là ai?
Chàng trai sững sờ, có lẽ là có hơi bất ngờ với sự tỉnh táo đột ngột của cô, nên ngay lập tức cậu ta đến gần cô trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng.
Mà đôi mắt của cậu ta lại nhìn chằm chằm vào cô hơn!
“Có phải sư tỷ đã quên nhiều chuyện rồi không? Chị từng nói, năm đó chị đã từng tìm bác sĩ Kim hỏi thăm chuyện này, không phải sao?”
“Tôi… tôi…”
Ôn Hủ Hủ bắt đầu liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được sự khống chế vô cùng đáng sợ đang khống chế cô, để cho cô nói ra những bí mật trong lòng kia.
Thôi miên!
Người này lại đang thôi miên cô!!
Ôn Hủ Hủ cũng là bác sĩ cuối cùng đã hiểu, sự tỉnh táo còn sót lại cuối cùng trong lòng cô đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi cực lớn.
“Cậu… cậu đừng đến đây, rốt cuộc cậu là ai?”
“Ngoan, điều chúng ta muốn nói không phải là điều này, nào, nói cho tôi biết người đó rốt cuộc là ai?”
Là ai?
Là ai? Là ai?
Nhìn vào đôi mắt này, Ôn Hủ Hủ cố gắng giãy dụa, cô muốn thoát khỏi cậu ta nhưng, giọng nói này lại giống như ma quỷ chui vào trong lòng cô, hết lần này đến lần khác bảo cô nói ra cái tên đó.
Không, cô sẽ không nói!
Cho dù có chết, cô cũng sẽ không nói!
Ôn Hủ Hủ cắn chặt đầu lưỡi, bất chợt một cơn đau đớn dữ dội ập đến, cuối cùng cũng kéo lại được sự tỉnh táo của cô: “Cậu cút đi! Cút đi!!”
Cô đẩy mạnh cậu ta ra, dựa vào cơn đau đó lảo đảo định chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô đến lúc này còn có thể phản kháng thì khóe miệng người này lại nở một nụ cười lạnh lùng, một giây sau cậu ta trực tiếp đuổi đến nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.
Lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của cậu ta.
Mà lần này, đôi con ngươi đó gần như dán đến dưới mí mắt cô.
“Tốt lắm, Ôn Hủ Hủ, người từng làm bác sĩ quả nhiên khác biệt, nhưng, chị cũng không thể nào chống đối được tôi đâu, Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói tôi học tâm lý học, đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể tránh được thuật thôi miên của tôi.”
“…”
Sau một hồi choáng váng, trong miệng Ôn Hủ Hủ vẫn tràn ngập vị ngọt tanh, quả nhiên đầu óc lại bắt đầu mơ màng.
Hóa ra, đây chính là âm mưu che giấu trong hôm nay ư?
Hóa ra, đã có người muốn cô hôm nay chết không có chỗ chôn đúng không?
Với nghị lực cực lớn Ôn Hủ Hủ run rẩy tháo phụ kiện cài trên đầu xuống: “Phải… không? Vậy được, vậy thì nhìn xem hôm nay… rốt cuộc là tôi thắng? Hay cậu thua!”
Nói xong, cô đâm mạnh món đồ trang sức sắc nhọn kia vào trán mình!
Chương 230: Hắn tận mắt nhìn cô ngã xuống
Trong bất chợt, chỉ nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe, thậm chí người này còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trước mắt đỏ lòm, người phụ nữ bị cậu ta nắm giữ đã mềm nhũn ngã xuống.
Người này chết lặng!
Bởi vì cậu ta chưa từng gặp ai kiên cường như vậy.
Hơn nữa còn rất tàn nhẫn, cho dù nơi cô đâm là huyệt đạo có thể khiến cho cô thoát khỏi trạng thái thôi miên của cậu ta ngay lập tức, nhưng, cô có biết nơi này cũng có thể khiến cho cô có nguy cơ tử vong không?
“Ôn Hủ Hủ…”
Lúc Ôn Hủ Hủ ngã xuống, rốt cuộc Hoắc Tư Tước cũng xuất hiện!
Sau khi nhìn thấy cảnh máu me tung tóe cực kỳ thê thảm này, lục phủ ngũ tạng của hắn gần như bị xé toạc, giống như một cơn cuồng phong lướt qua, hắn quỳ xuống đất ôm Ôn Hủ Hủ nằm trong vũng máu lên.
“Ôn Hủ Hủ, cô tỉnh dậy đi, Ôn Hủ Hủ !!”
Giọng nói của hắn run rẩy dữ dội, gần như không thể thành tiếng, mang theo sự hoảng sợ tột cùng, gọi tên người phụ nữ này hết lần này đến lần khác.
Nhưng người phụ nữ này lại không có phản ứng, cô ngã trong lòng hắn, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương gớm ghiếc bên trái trán cô, đâm vào mắt hắn đau điếng.
“Không đâu, cô sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hắn lập tức ôm cô lên, chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Phụ kiện cài tóc đính kim cương giả đột nhiên rơi ra khỏi miệng vết thương của Ôn Hủ Hủ, rơi “leng keng” vào trong vũng máu dưới đất.
Trong nháy mắt, kim loại pha lẫn máu đỏ đâm vào trong mắt hắn, hắn sửng sốt, trong đầu bỗng xẹt qua một vài ký ức vỡ vụn.
“A…”
Đầu hắn đau nhói, giống như có ký ức nào đó được mở ra, hắn ôm người phụ nữ này lảo đảo, quỳ một chân xuống ngay vị trí cũ.
“Hóa ra, người mà chị ta nói chính là anh!”
Tên bác sĩ tâm lý vẫn chưa đi, sau nhìn thấy cảnh này cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, người vừa rồi luôn bị cậu ta cứng rắn dồn ép cũng không nói ra chính là người đàn ông trước mặt đây.
“Bệnh tâm thần phân liệt khiếm khuyết gien quả nhiên khác với những người khác, thế nào? Nhân cách tự anh dệt ra đã làm chuyện tương tự sao? Là máu tươi? Lưỡi dao? Anh… đã giết người?”
Quả nhiên người này không sợ chết, cũng đã đến lúc này rồi không những không muốn chạy trốn.
Mà, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tư Tước cậu ta lại bước từng bước về phía trước, giống như Columbus phát hiện ra lục địa mới, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng vô cùng vui mừng và điên cuồng.
Kết quả, sau khi hắn đi tới, người đàn ông trước mặt vừa rồi còn đang nửa quỳ với vẻ mặt đau khổ đột nhiên ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
Cậu ta sững sỡ trong phút chốc!
Còn chưa kịp phản ứng, đôi tay còn dính máu đã nhanh chóng kéo cả người cậu ta xuống, “Rắc rắc!” Chỉ trong một giây, cổ người này đã bị hắn bẻ gãy như thế!
Quá tàn nhẫn, quá đáng sợ!
Lúc này các khách mới cũng chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này ở cổng vườn hoa, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Chỉ có ông cụ, sau khi đi đến nhìn thấy tình hình bên trong như thế ông ta lập tức bảo người đến đưa Ôn Hủ Hủ đang nằm trong vũng máu đi đến bệnh viện cấp cứu.
Còn con trai ông ta, sau khi giải tán tất cả mọi người ông ta mới chậm rãi đi tới.
“Tư Tước…”
“…”
Không có ai nói chuyện, người đàn ông vẫn nửa quỳ ở nơi đó giống như linh hồn đã không còn ở trong người mình, hắn ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đỏ thẫm của mình, gương mặt tuấn tú tái nhợt giống như người chết.
“Được rồi, chuyện đều đã qua rồi, sẽ không có ai biết bí mật này của con.” Ông cụ thử khuyên bảo.
Quả nhiên, câu nói này đã khiến hắn đau nhói, nhất là hai chữ “bí mật” đó, làm cho hắn giống như bị thứ gì đó đâm vào, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta với ánh mắt vô cùng đáng sợ!
“Sẽ không có ai biết ư? Vừa rồi không phải suýt nữa cả thành phố đều biết rồi sao? Từ lâu tôi đã nói, ông nên giết tôi đi, ông còn giữ tôi lại trên thế giới này làm gì?”
“Hoắc Tư Tước! Con tỉnh táo một chút, người sống đều không phải vì mình, nếu con thật sự cảm thấy không thể nào tha thứ cho bản thân, vậy thì con nên sống cho những người mà con mắc nợ xem, con đừng quên mạng sống của con là đổi lại từ mạng sống của họ!!”
Ông cụ cũng tức giận.
Ông ta lạnh lùng ngắt lời con trai, chửi hắn không hề nể nang, khi chửi đến mạng sống của hắn làm sao có được thì ông lão tóc bạc phơ cũng tức đến mức thở không nổi.
Trong đôi mắt đục ngầu ấy càng đỏ hơn!
Phải, ông ta sống rất mệt, trong cái nhà này ai mà không mệt?
Họ tìm đủ mọi cách để giấu kín cho hắn, giúp đỡ để cho hắn trở về quỹ đạo của người bình thường, trong cái nhà này ai không kiệt sức? Ai không hy sinh to lớn?
“Ba biết hôm nay con bị kích thích bởi con nhóc đó, nhưng con có từng nghĩ đến chưa? Ngay cả nó đến chết cũng muốn giữ bí mật của con, thì tại sao con còn muốn tự trách mình ở đây? Lẽ nào, điều bây giờ con nên làm không phải là nên bảo vệ nó thật tốt sao?
Cuối cùng ông cụ vẫn nói câu này.
Cho dù lúc này ông là người rất không muốn nhắc đến người này, càng không muốn nhắc đến hai chữ “bảo vệ”.
Quả nhiên vừa nhắc đến, đôi mắt đỏ ngầu của con trai bắt đầu từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, vẻ mặt điên cuồng vừa rồi cũng dần trở lại bình thường.
“Đồ ngốc?” Anh ta nhìn cô một cách khó hiểu.
Song, Ôn Hủ Hủ không nói chuyện, cô chỉ đứng ở cửa sảnh tiệc, hai chân giống như bị đóng băng, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm vào bên trong như sóng dữ cuộn trào.
Kia là Cố Hạ!
Cô ta thật sự đã đến, mặc bộ lễ phục đặt may cao cấp đắt tiền thậm chí trang sức đeo trên người cũng là thứ Ôn Hủ Hủ chưa từng thấy.
Lúc này, cô ta đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cụ, ân cần rót trà cho ông ta.
“Bác Hoắc, cháu rót trà cho bác, đây là Gyokuro cháu vừa mang về từ Nhật Bản, bác nếm thử ạ.”
Cố Hạ ngoan ngoãn, sau khi pha trà mình mang đến xong vô cùng cung kính đưa trà qua, nhìn thoáng qua khỏi phải nói hiểu chuyện nhường nào.
Nghe thấy vậy, ông cụ đang trò chuyện với người trong gia đình liền quay lại, đưa tay nhận lấy ly trà cô ta đang cầm: “Cũng rót cho các chú các thím của cháu một ly đi.”
“Vâng, bác Hoắc.”
Nghe thấy vậy, Cố Hạ liền mở cờ trong bụng.
Ngay lập tức, cô ta lại bưng bộ đồ trà rót đầy trà đã pha xong vào từng ly, sau đó đưa qua cho người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì, khiến cho họ mỉm cười hài lòng.
Ôn Hủ Hủ loạng choạng lùi về sau một bước.
Giống như có thứ gì đó đột nhiên đâm mạnh vào trong tim cô, nhìn cảnh tượng này, trong nháy mắt tầm nhìn trước mắt cô lại trở nên mơ hồ.
“Đồ ngốc? Cô không sao chứ? Cô sao thế?” Trì Úc ở bên cạnh thấy vậy thì giật mình vội đến đỡ cô.
Nhưng, Ôn Hủ Hủ lại hoàn toàn không cảm giác được, lỗ tai cô ù đi, sự thất vọng và thê lương lan tràn nơi đáy lòng, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến ngạt thở và khó chịu như dao cứa.
Tại sao?
Lẽ nào, ngay cả ông cụ cũng vứt bỏ cô rồi sao? Bởi vì cô bây giờ không phải là con dâu ông ta, cho nên ông ta cũng không còn xem cô là người nhà nữa sao?
Nhưng, rõ ràng ông ta đã nói, bố mẹ cô không còn nữa ông ta sẽ xem cô như con gái mà.
Chưa bao giờ Ôn Hủ Hủ đau đớn đến như vậy.
Sự khó chịu này hoàn toàn khác với khi bị con trai ông ta tổn thương, con trai ông ta và cô là quan hệ bình đẳng, về chuyện tình cảm từ trước đến này cô đều rất hiểu, hắn không có nghĩa vụ cho cô thứ cô muốn.
Cho nên, thái độ của cô sẽ ôn hòa hơn một chút.
Cho dù là khi hắn tổn thương cô, cô cũng sẽ chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn, sẽ không đến mức không thể chịu đựng nổi.
Nhưng mà bây giờ, sau khi nhìn thấy cảnh này cô thật sự có chút suy sụp.
Tại sao muốn đối xử với cô như vậy?
Cô thật sự đã làm sai điều gì rồi sao? Không phải ông ta đã nói ông ta sẽ đối xử với cô như con gái sao? Tại sao ông ta lại đối xử tốt với người phụ nữ này khi vừa mới bảo cô ly hôn với con trai mình như vậy?
Ngay cả trà trước đây ông ta thích uống nhất đều là do Ôn Hủ Hủ cô pha, vậy mà bây giờ đã đổi thành người phụ nữ này pha.
Nước mắt Ôn Hủ Hủ lăn dài, cũng không chào hỏi mà hồn bay phách lạc xoay người bỏ đi…
“Đồ ngốc, cô đi đâu đấy?”
Thấy vậy, Trì Úc lập tức đuổi theo ra ngoài.
Mà hai người không biết là, vào lúc họ rời đi thì người phụ nữ bên trong đã nhìn thấy cô, và nở một nụ cười đắc ý.
Ôn Hủ Hủ, đấu với tôi cô còn kém xa lắm!
***
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.
Sáng hôm nay Hoắc Tư Tước luôn bận việc công ty, cuối năm các bộ phận đều cần thống kê số liệu, mà hắn là BOSS cao nhất đương nhiên cần phải kiểm tra xét duyệt.
Khó khăn lắm mới bận xong, hắn muốn uống nước, lúc này điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên.
“A lô?”
“Ba ơi, mẹ ra ngoài rất lâu rồi.”
Là giọng của Hoắc Dận, trong giọng nói sâu xa của cậu nhóc lộ ra vẻ lo lắng
Ra ngoài? Đi đâu?
Hoắc Tư Tước nhíu mày, kiên nhẫn an ủi con trai: “Có phải mẹ ra ngoài có việc gì không? Con hỏi dì Vương chưa?”
Hoắc Dận: “Hỏi rồi ạ, nhưng em trai nói mẹ có gì đó không phải.”
Hoắc Tư Tước: “…”
Còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt vang lên ở bên kia điện thoại, không bao lâu sau một giọng nói trẻ con khác thay thế Hoắc Dận.
“Ba ơi, chắc chắn mẹ có vấn đề ba mau đi tìm mẹ đi, con đã kiểm tra rồi định vị của mẹ xuất hiện ở thành Đông, mà thành Đông không có siêu thị và trung tâm thương mại, chỉ có khách sạn và khu dân cư cao cấp mà thôi, mẹ đi đến đó làm gì?”
“…”
“Còn có, ba, con đã xâm nhập vào điện thoại của mẹ, phát hiện hai hôm nay mẹ luôn liên lạc với số đăng ký là 130XXXXX, trong đó hiển thị hôm nay mẹ có hẹn với người đó!”
Tốc độ nói của Mặc Bảo rất nhanh, nhanh chóng nói xong sự tình, ngón tay nhỏ bé lại thao tác nhanh chóng trong ipad của chúng.
Một lúc sau, Hoắc Tư Tước bên này nghe thấy điện thoại rung, để xuống xem là ảnh chụp màn hình Wechat ăn cắp, một trang web theo dõi vị trí đã xuất hiện hoàn hảo trong điện thoại của hắn.
Hoắc Tư Tước: “…”
Cúng không biết phải bày tỏ ra sao với sự tài giỏi của đứa con trai này, hắn chỉ có thể bấm mở thứ cậu bé gửi đến trước.
Kết quả, vừa bấm vào, đầu tiên là ảnh chụp màn hình Wechat, vừa nhìn hắn đã thấy lịch sử trò chuyện quen thuộc.
“Đây khôn phải là lịch sử trò chuyện của dì Chung Vãn con ư?”
“Dì Chung Vãn? Làm sao có thể? Dì ấy còn ở Khắc Lợi Nhĩ, nếu dì ấy đến chắc chắn sẽ trực tiếp tìm đến nhà, bọn con còn chưa gặp thì dì Chung Vãn ở đâu ra?”
Mặc Bảo phủ nhận.
Hoắc Tư Tước híp mắt, cuối cùng nhận ra có điểm không đúng.
Chương 227: Cô sửa miệng, gọi ông ta: Chú Hoắc
Vì vậy hắn lập tức mở định vị ra, kết quả lần này càng xác minh suy đoán của hắn, định vị này chính là khách sạn dưới trướng Hoắc thị nằm ở thành Đông, mà lúc này nhà họ Trì đang tổ chức tiệc sinh nhật ở đó!
Người phụ nữ chết tiệt này, sẽ không phải là cô ta đi đến nơi đó chứ?!!
Cuối cùng hắn thay đổi sắc mặt, cúp điện thoại đi ra khỏi bàn làm việc.
“Ơ? Tổng giám đốc, ngài định ra ngoài sao?” Đúng lúc này trợ lý Lâm Tử Dương cầm một văn kiện đi vào, nhìn thấy BOSS đại nhân định ra ngoài thì vô cùng kinh ngạc.
Hoắc Tư Tước lười phải giải thích với anh ta.
Chỉ lên mặt bàn ra hiệu cho anh ta để đồ lên đó, ngắn ngủi vài phút cả người hắn đã bao trùm một lớp không khí lạnh thấu xương, cầm chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài.
Lâm Tử Dương có chút mù mờ.
Đây là có chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên rời đi?
Mà, hơi thở trên người còn đáng sợ đến vậy.
Lâm Tử Dương chỉ có thể để văn kiện lên bàn, sau đó cũng đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì nhìn thấy các nhân viên văn phòng tổng giám đốc đều mở video máy tính, đang xem buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Trì vừa được giới thiệu là được xem nhiều nhất gần đây.
“Wow, nhà họ Trì này cũng rất đáng gờm nhỉ, tổ chức một buổi tiệc sinh nhật mà còn mời cả truyền thông.”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ, nhà họ Trì vốn có quan hệ với Hoắc thị chúng ta, ngay cả ông cụ cũng đi mà có thể không chấn động sao? Cậu nhìn cảnh tượng này đi, tất cả các nhân vật có máu mặt của thành phố này đều đến đông đủ đấy.”
Có nhân viên vừa xem vừa chỉ ra rõ ràng.
Vì thế những người khác cũng bật cười, xôn xao xem ở đó, thấy vậy Lâm Tử Dương cũng đi qua xem: “Thật là, tổng giám đốc cũng không đi, những người này xem cái gì cơ chứ?”
“Nói cũng phải, tổng giám đốc của chúng ta mới là đỉnh lưu chân chính, nếu ngài ấy đi thì mỗi phút đều có thể lên đầu đề, ngài ấy không đi thì những truyền thông này có gì hay để quay?”
“Có lẽ họ nghĩ rằng tổng giám đốc cũng sẽ đi? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc lan khắp văn phòng tổng giám đốc.
Quả thực, buổi tiệc của nhà họ Trì, nếu chỉ dựa vào những nhân vật có máu mặt trong thành phố thì hoàn toàn không đủ để mời được truyền thông đến trực tiếp, cho dù có ông cụ ở đó cũng vô dụng.
Nhưng, kỳ lạ là các khách mời ngày hôm nay phát hiện ra rằng sau khi họ ngồi vào chỗ thì màn hình LED khổng lồ trong sảnh tiệc đang liên tục phát sóng bữa tiệc của họ.
Hoắc Anh Nga: “Đây là do ai mời đến? Chỉ là một buổi tiệc mà thôi, sao còn mời cả truyền thông vậy?”
Đại thiếu gia nhà họ Trì: “Không biết, có phải là cậu không? Có thể là cậu đấy, đây là đại thọ của mẹ mời một chút cũng bình thường.”
Người nhà họ Trì hoàn toàn không biết tình hình nên quy hết công lao này cho ông cụ.
Đã là ông cụ mời, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ không quan tâm chuyện này, thế là sau khi bắt đầu buổi tiệc, trong sảnh yến tiệc linh đình, tiếng cười nói rộn ràng, một cảnh tượng rất náo nhiệt.
Lúc này Ôn Hủ Hủ đã quay lại, sau khi khôi phục cảm xúc cô vẫn đến chào hỏi ông cụ.
Như cô dự đoán, sau khi nhìn thấy cô, mặc dù ông cụ vẫn rất giống bình thường, tươi cười bảo cô đến ngồi bàn ông ta.
Nhưng, Ôn Hủ Hủ là người rất thông minh, cô phát hiện trong lúc gọi cô thì ông ta không để cho Cố Hạ ngồi bên cạnh mình rời đi, cô có lẽ đã hiểu là có chuyện gì.
Vì thế cô cũng kìm nén chua xót trong lòng mỉm cười: “Không cần đâu ạ, cháu ngồi bàn với Trì Úc.”
“Hả? Như vậy sao được chứ? Hủ Hủ, cô vẫn nên đến ngồi chỗ bác Hoắc đi, mọi người vui vẻ trò chuyện.” Nhìn thấy cảnh này, Cố Hạ vội vàng đứng dậy muốn nhường chỗ cho Ôn Hủ Hủ.
Kỹ thuật diễn của cô ta thật sự cao siêu, vào lúc này lại diễn một màn hiền lương thục đức.
Ôn Hủ Hủ tận mắt nhìn thấy người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì trong bàn tiệc đều lộ ra vẻ không vui, cô cũng chỉ biết cười trừ.
“Không được, cô ngồi đi, chăm sóc cho chú Hoắc thật tốt, ông ấy lớn tuổi rồi nên không ăn được rất nhiều thứ, nhất là đồ lạnh, dễ khiến cho cơ thể ông ấy khó chịu.”
Cố Hạ lập tức cảm thấy có chút lúng túng.
Mà ông cụ đang ngồi cũng thay đổi sắc mặt, cả người đều trở nên cứng đờ.
Ông ta nhận ra rằng, đứa trẻ gọi ông ta là ba nhiều năm như vậy hôm nay đã sửa miệng, gọi ông ta là “Chú Hoắc”.
Ôn Hủ Hủ và Trì Úc rời đi, đến ngồi vào một chỗ ngồi cách rất xa trong sảnh tiệc.
“Đồ ngốc, muốn đi về không?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ đang cầm đũa thẫn thờ ngước đầu lên, nhìn người này.
Thấy vậy, trong lòng Trì Úc chợt thêm hối hận.
Anh ta chưa từng nghĩ hôm nay sẽ khiến cho cô khó xử đến vậy, nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ giống như bị ngược đãi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng khiến cho anh ta thật sự rất đau lòng.
“Xin lỗi, tôi không nên dẫn cô đến đây.” Trì Úc cúi đầu xuống, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú ấy tràn đầy sự hối hận
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới hiểu ra, bỗng nhiên cô thu lại cảm xúc của mình, cầm đũa lên gắp một cái đùi gà to trong bàn tiệc cho vào bát của tên này.
“Được rồi, không sao đâu, những điều này trước sau cũng phải đối mặt.”
“Nhưng mà…”
Vốn Trì Úc muốn tự trách mình thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn cô gái này anh ta vẫn chuyển chủ đề: “Vậy cô có muốn… nghỉ ngơi trước một chút không?”
“Nghỉ ngơi?”
Chương 228: Có chết cũng phải giữ bí mật của hắn!
“Ừm, có lẽ buổi tiệc sẽ không kết thúc nhanh vậy đâu, nếu cô muốn đợi đến khi ông cụ đi rồi mới đi thì phải qua một khoảng thời gian, chi bằng đi lên nghỉ ngơi trước một chút.”
Trì Úc vẫn rất quan tâm, nhìn ra được Ôn Hủ Hủ kiêu ngạo không muốn làm kẻ đào ngũ vào lúc này.
Thế là cuối cùng Ôn Hủ Hủ đồng ý: “Được…”
Hai phút sau, hai người cùng nhau rời khỏi sảnh tiệc.
Sau khi ra ngoài, vốn Trì Úc muốn dẫn cô lên tầng thuê một phòng để nghỉ ngơi nhưng khi hai
người đi ngang qua vườn hoa khách sạn, thì đột nhiên Ôn Hủ Hủ không muốn đi nữa.
Sắc mặt cô cực kỳ kém, chỉ vào chiếc ghế gần bên hồ ra hiệu đi đến đó ngồi.
“Nơi này gió to, cô ngồi ở đây trước một lúc tôi đi lấy áo khoác cho cô.”
“Ừm…”
Ôn Hủ Hủ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Trì Úc đỡ cô đi qua ngồi xuống chiếc ghế đó.
Lạnh ư?
Thực ra cô đã không cảm giác được nữa, thứ cô có thể cảm nhận rõ ràng nhất trong lòng bây giờ chính là mệt mỏi, kiệt sức và trống rỗng, giống như tất cả sức lực đột nhiên bị người ta rút đi.
Giống như cả người đều không tồn tại ở thế giới này.
Mẹ ơi, tại sao sống lại mệt mỏi như vậy?
Ôn Hủ Hủ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vào lúc này bỗng có người nhìn thấy cô: “Ôn Hủ Hủ? Chị là Ôn Hủ Hủ sao?”
Hả?
Nghe thấy giọng nói, Ôn Hủ Hủ không thể không ngồi thẳng nhìn về phía phát ra giọng nói.
Lại phát hiện ra rằng, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đã đi vào vườn hoa không biết từ lúc nào, lúc này, sau khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên đi tới.
“Tôi là Ôn Hủ Hủ, cậu là?”
“Tốt quá, Ôn sư tỷ, tôi là học sinh của bác sĩ Kim, chị quên rồi sao?” Người này vội vàng lấy thẻ công tác ra đưa cho Ôn Hủ Hủ.
Học sinh của bác sĩ Kim?
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ, muốn tìm ra tin tức liên quan đến chàng trai trẻ này từ trong đầu của mình.
Nhưng rất đáng tiếc, do thời gian cô học với bác sĩ Kim không dài nên cô không nhớ ra được người gọi là sư đệ này, nhưng bởi vì cậu ta nhắc đến bác sĩ Kim nên cô vẫn rất khách sáo gật đầu với cậu ta.
“Xin chào, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ừm, là thế này, trước khi đi bác sĩ Kim đã giao cuốn sách tâm lý này cho tôi, cô ấy dặn tôi bảo tôi nhất định phải tìm được chị, sau đó đưa cuốn sách này cho chị.”
Bỗng nhiên chàng trai trẻ lấy ra một cuốn sách.
Ôn Hủ Hủ sững sờ.
“Đi?” Nghe thấy chữ này cô rất ngạc nhiên, “Bác sĩ Kim đi rồi sao? Bà ấy đi đâu?”
Ôn Hủ Hủ vẫn có cảm tình với người bác sĩ này, thứ nhất bà ấy là bạn tốt của mẹ cô khi còn sống;
Mà nguyên nhân thứ hai lại là vì năm đó bà ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, không những cứu bốn mẹ con họ mà còn sắp xếp cho cô bí mật đưa hai con ra nước ngoài.
Đây là người mà cô biết ơn suốt đời.
Nhưng, chàng trai này lại nói với cô một chuyện rất đáng tiếc.
“Phải, cô ấy đi rồi, chuyển đến tỉnh khác, nhưng cô ấy nói nếu sư tỷ nhớ cô ấy thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, cũng có thể đi tìm cô ấy bất cứ lúc nào.”
“Thật?”
“Đương nhiên, học sinh mà bác sĩ Kim luôn thích chính là chị, nếu không cũng sẽ không đặc biệt dặn dò tôi mang cuốn sách này cho chị, nhưng tôi đã tìm chị rất lâu cũng không tìm được, cũng may hôm nay tôi đi theo người nhà đến đây chúc mừng sinh nhật thì gặp được chị.”
Biểu hiện của chàng trai này luôn rất kích động, khi cậu ta nói làm thế nào tìm được Ôn Hủ Hủ thì vui mừng giống như một đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng rất đẹp.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể cảm ơn nhận cuốn sách trong tay cậu ta.
“Thật vất vả cho cậu rồi.”
“Không vất vả không vất vả, bác sĩ Kim nói cuốn sách này rất quan trọng, bên trong có phương pháp điều trị bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen mà chị muốn tìm, chị có thể đọc kỹ.”
“…”
Trong vài giây, cầm cuốn sách này Ôn Hủ Hủ lại không nhớ được có phải mình đã nói lời này với bác sĩ Kim hay không.
Cô thật sự tìm bà ấy hỏi về phương pháp điều trị phương diện này sao?
“Sư tỷ, tôi có thể hỏi một chút không? Bệnh nhân mắc bệnh này là ai vậy?”
“Cái gì?”
“Chính là bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen này, bác sĩ Kim nói đó là một người rất quan trọng với chị, chị luôn đang tìm kiếm mấy năm nay, có thể nói một chút là ai không? Tôi cũng học chuyên ngành tâm lý và từng du học ở nước ngoài, căn bệnh này rất hiếm gặp có lẽ tôi có thể giúp được chị.”
Người sinh viên lại hỏi rõ ràng, nghe như cảm giác rất quan tâm.
Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lập tức giật nảy!
Cậu ta còn là chuyên ngành tâm lý học? Và từng ở nước ngoài?
Nhìn vào đôi mắt của chàng trai này, Ôn Hủ Hủ cũng không biết làm sao, cảm giác bị sự khẩn thiết và khích lệ trong đôi mắt của cậu ta thu hút, bí mật che giấu rất rất lâu ở đáy lòng cô liền xuất hiện một loại xúc động vội vã muốn nói ra.
Quả thực cô nên nói ra, bí mật này đã quấy nhiễu cô rất rất nhiều năm.
Vì nó cô đã dành nửa đời trước của mình dốc sức tìm kiếm, nhưng lại không có kết quả, cô thật sự rất cần một người giúp mình.
Cô rất cần một người có khả năng thật sự ở phương diện này,
Ôn Hủ Hủ há miệng.
Chương 229: Có chết cũng phải giữ bí mật của hắn (2)
Không ngờ rằng, hình ảnh của mình lúc này lại đang phát sóng trên màn hình LED khổng lồ ở trong sảnh tiệc khách sạn, mà bỗng nhiên âm thanh màn hình luôn rất nhỏ lại trở nên rất to trong sảnh tiệc ồn ào.
“Cậu thật sự có thể giúp hắn?”
“Đương nhiên, chỉ cần chị nói ra hắn là ai và nói cho tôi biết triệu chứng của hắn, chị biết đấy đột biến gien gây ra bệnh tâm thần phân liệt là vấn đề nan giải khó giải quyết nhất trên thế giới hiện nay, tôi cũng từng chú ý nghiên cứu căn bệnh này.”
Trong màn hình, chàng trai trẻ đứng ở hành lang bên hồ trong sân sau nói ra lời này với từng chữ rất rõ ràng.
Vừa dứt lời, sắc mặt ông cụ Hoắc ngồi ở vị trí đầu trong nháy mắt có thay đổi lớn, cái ly đang cầm trong tay rơi xuống bàn phát ra tiếng “lạch cạch”.
“Bác Hoắc, bác không sao chứ?”
Thấy vậy, Cố Hạ lập tức kêu lên muốn đến nhìn xem ông ta thế nào.
Nhưng, ông cụ trực tiếp hất cô ta ra, đứng bật dậy, gầm lên giận dữ với màn hình: “Ai làm chuyện này? Mau tắt nó đi! Tắt!!!”
Ông ta tức giận đến nỗi nổi cả gân xanh trên cổ.
Sảnh tiệc bỗng trở nên nhốn nháo, họ ngơ ngác nhìn ông cụ Hoắc trở nên tức giận, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Bao gồm cả Hoắc Anh Nga!
Lúc này Hoắc Tư Tước cũng vừa đến, sau khi xuống xe hắn bước vào bên trong, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong sảnh tiệc.
Và, màn hình đang tiếp tục phát sóng.
“Triệu chứng của hắn… Triệu chứng của hắn rất đáng sợ, khi phát tác sẽ trở nên rất thô bạo chỉ muốn phá hủy mọi thứ. Và sẽ dệt nên một nhân cách khác cho mình, điều này rất hiếm gặp, ở trong nhân cách đó hắn sẽ làm tất cả những điều hắn muốn làm, ví như…”
Trong màn hình, cuối cùng Ôn Hủ Hủ bắt đầu chậm rãi nói ra, cuối cùng cô cũng tin tưởng người này, tiếp tục nói ra bí mật giấu kín trong lòng hơn mười năm.
Trong chốc lát, cả sảnh tiệc đều im lặng!
Giống như đột ngột bị nhấn nút tạm dừng, bầu không khí yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt trên mặt Hoắc Tư Tước mất đi tất cả huyết sắc, hắn mở to đôi mắt, không ngờ tới, gần như là trong tích tắc nhìn thấy cảnh tượng này có một tia sáng lạnh và màu máu đỏ tươi xẹt qua trong ký ức.
Vẻ mặt của hắn trở nên rất đáng sợ!
Ôn - Hủ - Hủ!!
“Không, không đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi chưa… chưa từng nói với bác sĩ Kim chuyện này, cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
Cô gái trong màn hình vốn muốn nói ra tất cả với chàng trai này, bất chợt dừng lại, cô lộ ra vẻ giãy dụa giống như một người bỗng giật mình tỉnh giấc.
Cô từ chối nói tiếp, và cô bắt đầu nghi ngờ hỏi cậu ta rốt cuộc là ai?
Chàng trai sững sờ, có lẽ là có hơi bất ngờ với sự tỉnh táo đột ngột của cô, nên ngay lập tức cậu ta đến gần cô trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng.
Mà đôi mắt của cậu ta lại nhìn chằm chằm vào cô hơn!
“Có phải sư tỷ đã quên nhiều chuyện rồi không? Chị từng nói, năm đó chị đã từng tìm bác sĩ Kim hỏi thăm chuyện này, không phải sao?”
“Tôi… tôi…”
Ôn Hủ Hủ bắt đầu liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được sự khống chế vô cùng đáng sợ đang khống chế cô, để cho cô nói ra những bí mật trong lòng kia.
Thôi miên!
Người này lại đang thôi miên cô!!
Ôn Hủ Hủ cũng là bác sĩ cuối cùng đã hiểu, sự tỉnh táo còn sót lại cuối cùng trong lòng cô đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi cực lớn.
“Cậu… cậu đừng đến đây, rốt cuộc cậu là ai?”
“Ngoan, điều chúng ta muốn nói không phải là điều này, nào, nói cho tôi biết người đó rốt cuộc là ai?”
Là ai?
Là ai? Là ai?
Nhìn vào đôi mắt này, Ôn Hủ Hủ cố gắng giãy dụa, cô muốn thoát khỏi cậu ta nhưng, giọng nói này lại giống như ma quỷ chui vào trong lòng cô, hết lần này đến lần khác bảo cô nói ra cái tên đó.
Không, cô sẽ không nói!
Cho dù có chết, cô cũng sẽ không nói!
Ôn Hủ Hủ cắn chặt đầu lưỡi, bất chợt một cơn đau đớn dữ dội ập đến, cuối cùng cũng kéo lại được sự tỉnh táo của cô: “Cậu cút đi! Cút đi!!”
Cô đẩy mạnh cậu ta ra, dựa vào cơn đau đó lảo đảo định chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô đến lúc này còn có thể phản kháng thì khóe miệng người này lại nở một nụ cười lạnh lùng, một giây sau cậu ta trực tiếp đuổi đến nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.
Lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của cậu ta.
Mà lần này, đôi con ngươi đó gần như dán đến dưới mí mắt cô.
“Tốt lắm, Ôn Hủ Hủ, người từng làm bác sĩ quả nhiên khác biệt, nhưng, chị cũng không thể nào chống đối được tôi đâu, Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói tôi học tâm lý học, đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể tránh được thuật thôi miên của tôi.”
“…”
Sau một hồi choáng váng, trong miệng Ôn Hủ Hủ vẫn tràn ngập vị ngọt tanh, quả nhiên đầu óc lại bắt đầu mơ màng.
Hóa ra, đây chính là âm mưu che giấu trong hôm nay ư?
Hóa ra, đã có người muốn cô hôm nay chết không có chỗ chôn đúng không?
Với nghị lực cực lớn Ôn Hủ Hủ run rẩy tháo phụ kiện cài trên đầu xuống: “Phải… không? Vậy được, vậy thì nhìn xem hôm nay… rốt cuộc là tôi thắng? Hay cậu thua!”
Nói xong, cô đâm mạnh món đồ trang sức sắc nhọn kia vào trán mình!
Chương 230: Hắn tận mắt nhìn cô ngã xuống
Trong bất chợt, chỉ nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe, thậm chí người này còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trước mắt đỏ lòm, người phụ nữ bị cậu ta nắm giữ đã mềm nhũn ngã xuống.
Người này chết lặng!
Bởi vì cậu ta chưa từng gặp ai kiên cường như vậy.
Hơn nữa còn rất tàn nhẫn, cho dù nơi cô đâm là huyệt đạo có thể khiến cho cô thoát khỏi trạng thái thôi miên của cậu ta ngay lập tức, nhưng, cô có biết nơi này cũng có thể khiến cho cô có nguy cơ tử vong không?
“Ôn Hủ Hủ…”
Lúc Ôn Hủ Hủ ngã xuống, rốt cuộc Hoắc Tư Tước cũng xuất hiện!
Sau khi nhìn thấy cảnh máu me tung tóe cực kỳ thê thảm này, lục phủ ngũ tạng của hắn gần như bị xé toạc, giống như một cơn cuồng phong lướt qua, hắn quỳ xuống đất ôm Ôn Hủ Hủ nằm trong vũng máu lên.
“Ôn Hủ Hủ, cô tỉnh dậy đi, Ôn Hủ Hủ !!”
Giọng nói của hắn run rẩy dữ dội, gần như không thể thành tiếng, mang theo sự hoảng sợ tột cùng, gọi tên người phụ nữ này hết lần này đến lần khác.
Nhưng người phụ nữ này lại không có phản ứng, cô ngã trong lòng hắn, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương gớm ghiếc bên trái trán cô, đâm vào mắt hắn đau điếng.
“Không đâu, cô sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”
Hắn lập tức ôm cô lên, chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Phụ kiện cài tóc đính kim cương giả đột nhiên rơi ra khỏi miệng vết thương của Ôn Hủ Hủ, rơi “leng keng” vào trong vũng máu dưới đất.
Trong nháy mắt, kim loại pha lẫn máu đỏ đâm vào trong mắt hắn, hắn sửng sốt, trong đầu bỗng xẹt qua một vài ký ức vỡ vụn.
“A…”
Đầu hắn đau nhói, giống như có ký ức nào đó được mở ra, hắn ôm người phụ nữ này lảo đảo, quỳ một chân xuống ngay vị trí cũ.
“Hóa ra, người mà chị ta nói chính là anh!”
Tên bác sĩ tâm lý vẫn chưa đi, sau nhìn thấy cảnh này cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, người vừa rồi luôn bị cậu ta cứng rắn dồn ép cũng không nói ra chính là người đàn ông trước mặt đây.
“Bệnh tâm thần phân liệt khiếm khuyết gien quả nhiên khác với những người khác, thế nào? Nhân cách tự anh dệt ra đã làm chuyện tương tự sao? Là máu tươi? Lưỡi dao? Anh… đã giết người?”
Quả nhiên người này không sợ chết, cũng đã đến lúc này rồi không những không muốn chạy trốn.
Mà, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tư Tước cậu ta lại bước từng bước về phía trước, giống như Columbus phát hiện ra lục địa mới, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng vô cùng vui mừng và điên cuồng.
Kết quả, sau khi hắn đi tới, người đàn ông trước mặt vừa rồi còn đang nửa quỳ với vẻ mặt đau khổ đột nhiên ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
Cậu ta sững sỡ trong phút chốc!
Còn chưa kịp phản ứng, đôi tay còn dính máu đã nhanh chóng kéo cả người cậu ta xuống, “Rắc rắc!” Chỉ trong một giây, cổ người này đã bị hắn bẻ gãy như thế!
Quá tàn nhẫn, quá đáng sợ!
Lúc này các khách mới cũng chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này ở cổng vườn hoa, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Chỉ có ông cụ, sau khi đi đến nhìn thấy tình hình bên trong như thế ông ta lập tức bảo người đến đưa Ôn Hủ Hủ đang nằm trong vũng máu đi đến bệnh viện cấp cứu.
Còn con trai ông ta, sau khi giải tán tất cả mọi người ông ta mới chậm rãi đi tới.
“Tư Tước…”
“…”
Không có ai nói chuyện, người đàn ông vẫn nửa quỳ ở nơi đó giống như linh hồn đã không còn ở trong người mình, hắn ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đỏ thẫm của mình, gương mặt tuấn tú tái nhợt giống như người chết.
“Được rồi, chuyện đều đã qua rồi, sẽ không có ai biết bí mật này của con.” Ông cụ thử khuyên bảo.
Quả nhiên, câu nói này đã khiến hắn đau nhói, nhất là hai chữ “bí mật” đó, làm cho hắn giống như bị thứ gì đó đâm vào, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta với ánh mắt vô cùng đáng sợ!
“Sẽ không có ai biết ư? Vừa rồi không phải suýt nữa cả thành phố đều biết rồi sao? Từ lâu tôi đã nói, ông nên giết tôi đi, ông còn giữ tôi lại trên thế giới này làm gì?”
“Hoắc Tư Tước! Con tỉnh táo một chút, người sống đều không phải vì mình, nếu con thật sự cảm thấy không thể nào tha thứ cho bản thân, vậy thì con nên sống cho những người mà con mắc nợ xem, con đừng quên mạng sống của con là đổi lại từ mạng sống của họ!!”
Ông cụ cũng tức giận.
Ông ta lạnh lùng ngắt lời con trai, chửi hắn không hề nể nang, khi chửi đến mạng sống của hắn làm sao có được thì ông lão tóc bạc phơ cũng tức đến mức thở không nổi.
Trong đôi mắt đục ngầu ấy càng đỏ hơn!
Phải, ông ta sống rất mệt, trong cái nhà này ai mà không mệt?
Họ tìm đủ mọi cách để giấu kín cho hắn, giúp đỡ để cho hắn trở về quỹ đạo của người bình thường, trong cái nhà này ai không kiệt sức? Ai không hy sinh to lớn?
“Ba biết hôm nay con bị kích thích bởi con nhóc đó, nhưng con có từng nghĩ đến chưa? Ngay cả nó đến chết cũng muốn giữ bí mật của con, thì tại sao con còn muốn tự trách mình ở đây? Lẽ nào, điều bây giờ con nên làm không phải là nên bảo vệ nó thật tốt sao?
Cuối cùng ông cụ vẫn nói câu này.
Cho dù lúc này ông là người rất không muốn nhắc đến người này, càng không muốn nhắc đến hai chữ “bảo vệ”.
Quả nhiên vừa nhắc đến, đôi mắt đỏ ngầu của con trai bắt đầu từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, vẻ mặt điên cuồng vừa rồi cũng dần trở lại bình thường.
Bình luận facebook