-
Chương 354-356
Chương 354: Bạn cũ gặp lại
Hoắc Kiêu nhún nhún vai: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay chị dâu lại đến tìm tôi?”
Hắn ta vẫn biểu cảm cà lơ phất phơ kia, mặt mày trắng nõn, lại cực kỳ giống người ba Hoắc Chính Hoa của hắn ta, trong đó có một chút tà ác nữ tính.
Đúng rồi, cô quên mất, ba của hắn ta đã chết dưới tay Hoắc Tư Tước.
Nguyên nhân chính là bởi vì hai đứa con trai của Ôn Hủ Hủ cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước.
"Không có, tôi chỉ là... đến xem thử.” Cô tùy tiện tìm một cái cớ, bởi vì cô đột nhiên bừng tỉnh nếu như cô nói thật thì chỉ sợ tình hình lúc này sẽ không ổn với cô.
Chuyện này, chỉ cần cô xác định là được rồi.
Bây giờ an toàn vẫn là trên hết.
Ôn Hủ Hủ định tìm thời cơ rồi chuồn đi.
Thế nhưng Hoắc Kiêu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cố ý lui về phía cửa, hắn ta đột nhiên tiến lên một bước lập tức đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: "..."
"Trông chị dâu rất lo lắng, sao vậy? Là nhiều năm không gặp chú em (em trai của chồng) của chị cho nên chưa kịp thích ứng sao?”
"Không... Không phải..."
"Vậy chị lui về phía sau để làm gì? Chị dâu, chị đang đề phòng tôi à?”
Cuối cùng tất cả ý cười trên mặt hắn ta đều biến mất, hắn ta từng bước từng bước ép tới, ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ giống như rắn độc có thể phóng tới bất kỳ lúc nào.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Tôi không có, tôi đã nói … chỉ là tùy tiện đến đây, không biết cậu ở chỗ này."
"Chậc chậc, chị dâu, đã nhiều năm rồi mà chị vẫn không biết cách nói dối, chị biết không? Mỗi lần chị nói dối thì vành tai sẽ đỏ lên, còn có đôi mắt ngập nước này của chị cũng sẽ luôn nhìn loạn, chị dâu, sao chị vẫn không chịu thay đổi vậy?”
"Cậu——"
"Còn nữa, chị nói không phải đặc biệt tới tìm tôi, vậy đóa hoa trong tay chị là sao?”
Không ngờ người này lại rất hiểu những cư xử nhỏ nhặt của Ôn Hủ Hủ, chỉ vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của cô.
Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là hắn ta còn nhìn về phía bông hoa trong tay Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ.
Cô không sợ cái gì khác, chỉ sợ nếu Hoắc Kiêu đúng là người cấu kết với Đỗ Như Quân, vậy thì hắn ta biết cô đã tra được đến hắn ta.
Hắn ta nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Cô không muốn chết ở đây!
"Không... Không phải, em hai, cậu... cậu nghe tôi nói, tôi tới đây không phải cố ý tới tìm cậu, tôi là... tôi là tới tìm anh cậu, bông hoa này cũng là tôi vừa mới nhặt được ở bên ngoài.”
Cô vội vàng sinh trí, không thể không lôi Hoắc Tư Tước vào.
Về phần đóa hoa này, cô không biết nói gì nên chỉ có thể nói bậy, nói bản thân nhặt được ở bên ngoài.
Hoắc Kiêu từng bước từng bước áp sát, quả nhiên không nói gì nữa.
Tuy nhiên biểu cảm của hắn ta rất kỳ quái, hắn ta sau khi cô nói xong lại nhìn cô lộ ra một nụ cười cực kỳ ái muội.
"Chị đang gọi tôi là em hai?"
“......”
Một trận ớn lạnh, Ôn Hủ Hủ suýt chút nữa đã không nhịn được nôn ra!
Quan trọng là cô cũng không thể gọi hắn ta là Hoắc Kiêu, khi hắn ta cứ mở miệng ra là gọi cô chị dâu chị dâu.
"Chị chưa từng gọi tôi như thế, nhưng mà việc nào ra việc đó, chị nói tới đây tìm Hoắc Tư Tước, chị dâu, cho dù chị muốn tìm cớ thì phiền chị cũng nên dùng chút đầu óc được không? Người như anh ta sẽ đến đây sao?”
“......”
Ôn Hủ Hủ lại trầm mặc.
Và ngay lúc này, co cũng rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi, thêm một chút khí lạnh âm trầm.
"Nói đi, rốt cuộc chị tới đây làm gì? Ai bảo chị tới đây? Còn cầm đóa hoa hồng màu xanh này.” Hắn ta lại một lần nữa cúi đầu nhìn về phía hoa hồng màu xanh Ôn Hủ Hủ đang cầm trong tay.
Ngón tay Ôn Hủ Hủ nắm chặt bông hoa đến trắng bệch.
Nhưng vài giây sau, cô lại phủ nhận mọit lần nữa: "Tôi đã nói chỉ đến xemchút thôi.”
"Xem? Chị dâu, chị đúng là không ngoan, chị có biết tại sao lại có bông hồng màu xanh ở cửa phòng này không? Bởi vì đây là nơi tôi liên lạc với quân cờ của mình, tôi nói cho bọn họ biết khi nào cần tìm tôi, chỉ cần cầm theo một bông hồng xanh đến Lam Sắc Yêu Cơ là được rồi, cho nên chị dâu bây giờ chị nói cho tôi biết chị chỉ tuỳ tiệnn đến đây xem chút thôi sao?”
Người đàn ông cuối cùng đã thay đổi vẻ mặt.
Một giây sau, tất cả ý cười biến mất khỏi khuôn mặt của hắn ta, hắn ta đứng ở trước mặt Ôn Hủ Hủ, cũng chỉ còn lại vẻ mặt âm lạnh lẽo và hung ác đến rợn người.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Cậu đang nói gì vậy tôi nghe không hiểu, nếu cậu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước, anh trai cậu còn đang chờ tôi đấy." Sau đó cô nhấc chân lên và đi.
Cuối cùng Hoắc Kiêu cũng đã mất kiên nhẫn.
Một giây sau, Hoắc Kiêu lộ ra ý muốn giết người, dùng sức bắt lấy cánh tay cô kéo lại, mặt mày hung ác nhìn chằm chằm cô.
"Muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, là ả ngu ngốc Đỗ Như Quân để lại manh mối cho chị phải không? Đúng là không dễ dàng nha, nửa năm rồi mới tra ra được.”
Không ngờ Hoắc Kiêu lại trực tiếp nói ra cái tên Đỗ Như Quân.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ trợn tròn!
Hóa ra tất cả những gì cô đoán đều là sự thật!
Quả nhiên hắn ta chính là người đứng sau lưng Đỗ Như Quân.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn bị chọc giận, cô nhìn chằm chằm tên cặn bã này, hiện tại cô đã quên đi sợ hãi, lửa giận trong lồng ngực đột nhiên bùng lên, ngay cả hai mắt cô cũng đỏ lên.
Chương 355: Hoắc Tư Tước có gì tốt?
"Quả nhiên là cậu, tại sao lại làm như vậy? Đỗ Như Quân là do cậu giết chết?”
"Cuối cùng cũng thừa nhận rồi?"
Hoắc Kiêu rất hài lòng với phản ứng này của cô, tuy nhiên hắn ta lại rất bình tĩnh với hai vấn đề Ôn Hủ Hủ đang chất vấn hắn ta.
"Cô nói tại sao tôi lại làm thế? Hoắc Tư Tước ngay cả ba tôi mà hắn cũng có thể giết chết, tôi trị hắn không phải rất bình thường sao?”
“......”
"Về phần Đỗ Như Quân chỉ một quân cờ bị phế bỏ, tôi giữ cô ta lại làm gì?"
“Cậu là súc sinh!”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không khống chế được muốn tát cho hắn ta một bạt tai.
Thế nhưng tên cặn bã trước mắt này, chẳng lẽ muốn đánh là có thể đánh được, chỉ thấy năm ngón tay hắn ta nắm cổ tay của cô dùng sức bóp một cái, Ôn Hủ Hủ ngay lạp tức cảm nhận được một cơn đau nhức của xương cốt, cả người bị đè cứng ngắt trên tường.
"Đừng kích động như vậy, thật ra chị nên cảm ơn tôi mới đúng."
"Cậu có ý gì?"
"Chị không biết sao? Sở dĩ Ôn gia các người đến bước cuối cùng phá sản, tất cả cũng đều do chị họ của chị đấy, năm đó chính là cô ta tố cáo ba chị kinh doanh trái phép, cuối cùng hại Ôn gia các người phá sản, mẹ chị nhảy lầu, chị không biết những chuyện này sao?”
Hoắc Kiêu giữ chặt Ôn Hủ Hủ, lại còn nói cho cô biết một bí mật động trời.
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người!
Không, không thể nào, Đỗ Như Quân không thể nào làm như vậy.
Ôn gia bọn họ lúc ấy đối xử với cô ta tốt như vậy, vì sao cô ta lại làm như vậy? Cho dù là cô ta ghen tị với cô, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn như thế, lúc đó Đỗ Như Quân chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này: "Cậu nói bậy, chuyện này hoàn toàn không thể nào.”
Hoắc Kiêu đồng tình cười lạnh: "Có gì không thể chứ? Cho nên tôi nới nói chị ngốc, ngu ngốc năm đó gả đến Hoắc gia, ngu ngốc bị chị họ của mình lừa gạt xoay vòng vòng, vì sao cô ta không thể làm thế? Cô ta phá Ôn gia các người thì Hoắc Diên Anh sẽ không để cho chị làm con dâu của ông ta nữa, lý do này còn chưa đủ sao?”
“......”
"Nhưng cuối cùng cô ta vẫn tính toán sai, cho dù Ôn gia các người phá sản thì lão già kia vẫn bảo con trai của ông ta cưới chị, cho nên cuối cùng cô ta mới có thể điên cuồng hợp tác với tôi."
“!!!”
Giống như sét đánh trong mưa!
Hai mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, suýt chút nữa là ngã xuống.
Tại sao lại như thế?
Đều là con người, chẳng lẽ trái tim bọn họ đều làm bằng đá sao? Ôn gia của bọn họ có có lỗi gì với Đỗ Như Quân?
Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, nước mắt ăn xuống dài.
Hoắc Kiêu: "Đừng khóc, không phải tôi đã giúp chị báo thù rồi sao? Nhấn chân ga đụng vào, chậc chậc, suýt chút nữa thành thịt nát.”
Hắn ta giống như đang nói về một tác phẩm đắc ý nhất của mình, nói đến chỗ kích động lại còn vươn ngón tay quẹt nước mắt trên mặt Ôn Hủ Hủ, cho vào miệng của mình.
Ôn Hủ Hủ bất chợt như bị cái gì đó châm chích.
"Buông tôi ra, cậu cũng giống như cô ta làm cho người khác buồn nôn, cậu chính là một quái vật, một tên biến thái, buông tôi ra!" Dưới sự kích thích cực lớn, cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Ngay từ đầu Hoắc Kiêu còn rất kiên nhẫn.
Cho đến lúc nghe thấy cô chửi hắn ta là quái vật, biến thái.
"Bộp——"
"A!!"
Đột nhiên cổ tay Ôn Hủ Hủ đang bị nắm đập mạnh vào tường, sau khi kêu thảm một tiếng, cả người trượt xuống đau đến từng đợt co giật.
"Tôi là một con quái vật? Tôi báo thù giúp chị, chị là còn nói tôi là quái vật? Nếu tôi là một con quái vật, vậy tôi nên ăn tươi nuốt sống tất cả người.”
Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn vặn vẹo, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngã xuống, lại lôi cô từ trên mặt đất đang đau đến mức không nói nên lời lên.
Ôn Hủ Hủ bất chợt lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy, làm sao còn dám ở lại, một đám đang muốn lén lút chuồn đi.
Ai cũng biết Hoắc gia trong phòng vip Thiên Tự Hào của Lam Sắc Yêu Cơ, thật ra là một người rất đáng sợ, chỉ cần hắn ta nổi điên thì gần như không có ai có thể ra khỏi nơi này.
"Các người đi cái gì? Tôi cho các người ra khỏi đây chưa?”
"Hoắc gia, bọn em….bọn em..."
"Các người đều ở đây nhìn cho kỹ, muốn biết người phụ nữ này là ai không?" Hắn ta dùng sức túm lấy tóc Ôn Hủ Hủ, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô không thể không hướng về phía hắn ta.
Doạ đám nữ tiếp viên không đứng vững.
Bọn họ nghe Diêm La vương này nói như vậy, cũng chỉ có thể hỏi phụ hoạ: "Hoắc... Hoắc gia, cô ấy là ai vậy?”
Hoắc Kiêu hài lòng nở nụ cười: "Cô ta sao, cô ta là chị dâu tốt của tôi, vợ của người đàn ông tôn quý nhất thành phố này, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Tư Tước nha!”
Trời ơi!
Lời này vừa nói ra, những người phụ nữ này đều trợn mắt há hốc mồm!
Không ngờ đây là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Làm thế nào điều này có thể được? Rõ ràng trông cô ăn mặc bình thường như thế, làm sao có thể là người phụ nữ tôn quý nhất thành phố này?
Tất cả mọi người không muốn tin những lời này, bởi vì phụ nữ đều rất ghen tị.
Thế nhưng rất rõ ràng, tuy Hoắc Kiêu điên nhưng chuyện của nhà họ Hoắc, nói ra từ trong miệng hắn ta thì không thể nào là giả.
Vì thế bọn họ lại ghen ghét, đố kỵ.
Ôn Hủ Hủ đã đau đến mức cả người run rẩy, trên trán tái nhợt cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm tên súc sinh này.
Chương 356: Mày thử đụng vào một ngón tay của cô ấy xem?
“Cậu biết tôi là vợ của anh ấy, vậy tốt nhất cậu đừng đụng vào tôi, nếu không anh ấy sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Ôn Hủ Hủ đang trong lúc tuyệt vọng, đành lôi Hoắc Tư Tước ra.
Đây là kết quả mà cô hoàn toàn không mong muốn.
Cô nghĩ rằng người cấu kết với Đỗ Như Quân chắc là người cô không quen biết, cho nên cô tới đây nhìn xem thử, nhớ kỹ người đó là được rồi. Nhưng không ngờ người này lại là Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu, hắn ta sẽ không bỏ qua cho cô sao.
Không nói đến hiện tại cô đã biết được bí mật của hắn ta, thì chỉ với cái chết của ba hắn ta Hoắc Chính Hoa, hắn ta chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho đồng lõa như cô.
Ôn Hủ Hủ chưa từng mong đợi như thế này, mong đợi người đàn ông kia có thể xuất hiện ngay lúc này.
Nhưng mà đã làm cho đáy lòng cô trầm xuống vì Hoắc Kiêu lại hoàn toàn không thèm để Hoắc Tư Tước vào mắt.
"Vậy sao? Vừa hay tôi cũng đang muốn anh ta tới tìm tôi đây, nửa năm trước, anh ta giết ba tôi, tôi còn chưa tìm anh ta tính sổ, hôm nay chị ở trong tay tôi vừa hay cho anh ta một cơ hội tới đây.”
Hoắc Kiêu nói xong, bàn tay túm tóc Ôn Hủ Hủ lại dùng sức kéo về phía sau!
"A”
Đỉnh đầu Ôn Hủ Hủ lại đau nhức, cô suýt chút nữa đã ngất đi.
Lúc này, Hoắc Kiêu giống như một con rắn độc lại còn tiến lại gần cô: "Tuy nhiên chưa chắc anh ta sẽ tới, bây giờ không phải chị đã không còn liên quan đến anh ta sao? Anh ta đã cưới con gái của Lạc Thiên Nam, ah ta còn quan tâm đến sống chết của chị sao?
"Cậu——"
Ôn Hủ Hủ đau đớn, đáy lòng lại giống như bị người đâm mạnh một dao, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
Đây thật sự là một con quỷ dữ, hắn ta không chỉ tra tấn thân thể cô, mà còn biết giẫm lên vết thương đau đớn nhất trong ngực cô.
Ôn Hủ Hủ giãy dụa lần nữa, cô không chịu nổi sỉ nhục, trong cơn tuyệt vọng cũng đã quên mất cơn đau đớn trên đỉnh đầu, bàn tay còn chưa bị khống chế kia của cô định lén lấy ngân châm giấu ở trên người.
Thế nhưng tên súc sinh này lại giống như biết cô muốn làm gì.
Cô vừa mới cử động, bàn tay kia của cô cũng bị hắn ta gắt gao vặn vẹo.
"Đừng nhúc nhích nha, tôi nói cho chị biết tôi cực kỳ không thích phụ nữ không ngoan, tuy chị là chị dâu của tôi, nhưng nếu chị không nghe lời thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
Hắn ta dùng sức xoay hai tay Ôn Hủ Hủ ra sau lưng cô, khiến cô không thể không ưỡn ngực ngẩng đầu hướng về phía hắn ta, gần đến mức cô cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối trong miệng hắn ta!
"Cậu định làm gì? Buông tôi ra!”
"Tôi sẽ không làm gì, tuy nhiên vị tiểu thư thật của Ôn gia vẫn mê người hơn vị tiểu thư giả ở nhờ nhà chị, đã sinh con mà làn da này vẫn là bóng loáng nhẵn nhụi như vậy, là do được cưng chiều từ nhỏ đến lớn sao?"
Tên súc sinh này vừa nói xong vừa cúi đầu híp mắt nhìn ngực Ôn Hủ Hủ.
Khi nhìn thấy nơi đó bởi vì vừa rồi lôi kéo kịch liệt cho nên đã rất rối loạn lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn bên trong, còn có đường cong như ẩn như hiện, hắn ta giống như sói tham lam nhìn chằm chằm vào đó.
Không ai biết rằng tên Hoắc Kiêu này đã thèm muốn cô từ năm đó cô gả vào nhà họ Hoắc.
“Cậu là súc sinh, buông tôi ra!”
Ôn Hủ Hủ làm sao chịu được nhục nhã như vậy, đáy lòng tràn đầy lửa giận, cuối cùng cũng bật khóc.
Những người phụ nữ khác trong phòng cũng sững sờ.
Đây chính là chị dâu của hắn ta mà, hắn ta có điên đến mức nào đi nữa cũng không thể làm như vậy với chị dâu mình chứ?
Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều đã đánh giá thấp sự vô sỉ của tên cầm thú này, hay là nói có thể vì mấy ngày trước hắn ta đều biết đính hôn lễ, đã biết Ôn Hủ Hủ và anh họ của hắn ta đã thành quá khứ.
Cho nên hôm nay hắn ta mới dám làm càn như vậy.
Hoắc Kiêu thành thục tháo nút áo phụ nữ dưới thân.
Ôn Hủ Hủ tuyệt vọng cắn đầu lưỡi mình.
"Ầm——"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng đột nhiên ầm mọit tiếng lớn, nó bị người từ bên ngoài đá mạnh văng ra.
Hoắc Kiêu lập tức ngừng lại, vừa định ngẩng đầu nhìn rõ người không sợ chết này là ai thì một thứ gì đó đã bay tới đập mạnh vào đỉnh đầu hắn ta.
"Bộp!!"
Mảnh thủy tinh văng khắp nơi, kèm theo máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe, trong chốc lát tất cả phụ nữ trong phòng này đều bị dọa sợ đến ôm đầu thét chói tai.
Thật sự đáng sợ!
Rốt cuộc là ai vậy? Lại dám trực tiếp động thủ với vị Diêm vương gia này.
Tất cả mọi người đều run sợ nhìn người này.
Thì bọn họ phát hiện người đầy sát khí tiến vào phòng còn đẹp trai hơn Hoắc Kiêu, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen kiểu dáng đơn giản, nhưng chiếc đồng hồ đeo treo cổ tay đã thể hiện rõ địa vị của hắn.
Hắn ssi vào phòng sau khi nhìn thấy Hoắc Kiêu bị mình đánh trúng, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút cảm xúc giống như tử thần chui ra từ trong địa ngục, hắn từng bước từng bước đi về phía Hoắc Kiêu.
Mọi người: "..."
Rốt cục Hoắc Kiêu cũng phục hồi tinh thần lại, ôm đầu chảy máu cũng bắt đầu hoảng sợ: "Hoắc Tư Tước, anh muốn làm gì? Anh có tin tôi sẽ giết chị ta ngay bây giờ không?”
Hoắc Kiêu vẫn đang nắm tay Ôn Hủ Hủ, sau đó năm ngón tay đột nhiên hướng trên cổ cô!
Trong nháy mắt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đã biến thành màu xanh tím.
Hoắc Kiêu nhún nhún vai: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay chị dâu lại đến tìm tôi?”
Hắn ta vẫn biểu cảm cà lơ phất phơ kia, mặt mày trắng nõn, lại cực kỳ giống người ba Hoắc Chính Hoa của hắn ta, trong đó có một chút tà ác nữ tính.
Đúng rồi, cô quên mất, ba của hắn ta đã chết dưới tay Hoắc Tư Tước.
Nguyên nhân chính là bởi vì hai đứa con trai của Ôn Hủ Hủ cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước.
"Không có, tôi chỉ là... đến xem thử.” Cô tùy tiện tìm một cái cớ, bởi vì cô đột nhiên bừng tỉnh nếu như cô nói thật thì chỉ sợ tình hình lúc này sẽ không ổn với cô.
Chuyện này, chỉ cần cô xác định là được rồi.
Bây giờ an toàn vẫn là trên hết.
Ôn Hủ Hủ định tìm thời cơ rồi chuồn đi.
Thế nhưng Hoắc Kiêu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cố ý lui về phía cửa, hắn ta đột nhiên tiến lên một bước lập tức đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: "..."
"Trông chị dâu rất lo lắng, sao vậy? Là nhiều năm không gặp chú em (em trai của chồng) của chị cho nên chưa kịp thích ứng sao?”
"Không... Không phải..."
"Vậy chị lui về phía sau để làm gì? Chị dâu, chị đang đề phòng tôi à?”
Cuối cùng tất cả ý cười trên mặt hắn ta đều biến mất, hắn ta từng bước từng bước ép tới, ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ giống như rắn độc có thể phóng tới bất kỳ lúc nào.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Tôi không có, tôi đã nói … chỉ là tùy tiện đến đây, không biết cậu ở chỗ này."
"Chậc chậc, chị dâu, đã nhiều năm rồi mà chị vẫn không biết cách nói dối, chị biết không? Mỗi lần chị nói dối thì vành tai sẽ đỏ lên, còn có đôi mắt ngập nước này của chị cũng sẽ luôn nhìn loạn, chị dâu, sao chị vẫn không chịu thay đổi vậy?”
"Cậu——"
"Còn nữa, chị nói không phải đặc biệt tới tìm tôi, vậy đóa hoa trong tay chị là sao?”
Không ngờ người này lại rất hiểu những cư xử nhỏ nhặt của Ôn Hủ Hủ, chỉ vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của cô.
Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là hắn ta còn nhìn về phía bông hoa trong tay Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ hoảng sợ.
Cô không sợ cái gì khác, chỉ sợ nếu Hoắc Kiêu đúng là người cấu kết với Đỗ Như Quân, vậy thì hắn ta biết cô đã tra được đến hắn ta.
Hắn ta nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Cô không muốn chết ở đây!
"Không... Không phải, em hai, cậu... cậu nghe tôi nói, tôi tới đây không phải cố ý tới tìm cậu, tôi là... tôi là tới tìm anh cậu, bông hoa này cũng là tôi vừa mới nhặt được ở bên ngoài.”
Cô vội vàng sinh trí, không thể không lôi Hoắc Tư Tước vào.
Về phần đóa hoa này, cô không biết nói gì nên chỉ có thể nói bậy, nói bản thân nhặt được ở bên ngoài.
Hoắc Kiêu từng bước từng bước áp sát, quả nhiên không nói gì nữa.
Tuy nhiên biểu cảm của hắn ta rất kỳ quái, hắn ta sau khi cô nói xong lại nhìn cô lộ ra một nụ cười cực kỳ ái muội.
"Chị đang gọi tôi là em hai?"
“......”
Một trận ớn lạnh, Ôn Hủ Hủ suýt chút nữa đã không nhịn được nôn ra!
Quan trọng là cô cũng không thể gọi hắn ta là Hoắc Kiêu, khi hắn ta cứ mở miệng ra là gọi cô chị dâu chị dâu.
"Chị chưa từng gọi tôi như thế, nhưng mà việc nào ra việc đó, chị nói tới đây tìm Hoắc Tư Tước, chị dâu, cho dù chị muốn tìm cớ thì phiền chị cũng nên dùng chút đầu óc được không? Người như anh ta sẽ đến đây sao?”
“......”
Ôn Hủ Hủ lại trầm mặc.
Và ngay lúc này, co cũng rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi, thêm một chút khí lạnh âm trầm.
"Nói đi, rốt cuộc chị tới đây làm gì? Ai bảo chị tới đây? Còn cầm đóa hoa hồng màu xanh này.” Hắn ta lại một lần nữa cúi đầu nhìn về phía hoa hồng màu xanh Ôn Hủ Hủ đang cầm trong tay.
Ngón tay Ôn Hủ Hủ nắm chặt bông hoa đến trắng bệch.
Nhưng vài giây sau, cô lại phủ nhận mọit lần nữa: "Tôi đã nói chỉ đến xemchút thôi.”
"Xem? Chị dâu, chị đúng là không ngoan, chị có biết tại sao lại có bông hồng màu xanh ở cửa phòng này không? Bởi vì đây là nơi tôi liên lạc với quân cờ của mình, tôi nói cho bọn họ biết khi nào cần tìm tôi, chỉ cần cầm theo một bông hồng xanh đến Lam Sắc Yêu Cơ là được rồi, cho nên chị dâu bây giờ chị nói cho tôi biết chị chỉ tuỳ tiệnn đến đây xem chút thôi sao?”
Người đàn ông cuối cùng đã thay đổi vẻ mặt.
Một giây sau, tất cả ý cười biến mất khỏi khuôn mặt của hắn ta, hắn ta đứng ở trước mặt Ôn Hủ Hủ, cũng chỉ còn lại vẻ mặt âm lạnh lẽo và hung ác đến rợn người.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Cậu đang nói gì vậy tôi nghe không hiểu, nếu cậu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước, anh trai cậu còn đang chờ tôi đấy." Sau đó cô nhấc chân lên và đi.
Cuối cùng Hoắc Kiêu cũng đã mất kiên nhẫn.
Một giây sau, Hoắc Kiêu lộ ra ý muốn giết người, dùng sức bắt lấy cánh tay cô kéo lại, mặt mày hung ác nhìn chằm chằm cô.
"Muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, là ả ngu ngốc Đỗ Như Quân để lại manh mối cho chị phải không? Đúng là không dễ dàng nha, nửa năm rồi mới tra ra được.”
Không ngờ Hoắc Kiêu lại trực tiếp nói ra cái tên Đỗ Như Quân.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ trợn tròn!
Hóa ra tất cả những gì cô đoán đều là sự thật!
Quả nhiên hắn ta chính là người đứng sau lưng Đỗ Như Quân.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn bị chọc giận, cô nhìn chằm chằm tên cặn bã này, hiện tại cô đã quên đi sợ hãi, lửa giận trong lồng ngực đột nhiên bùng lên, ngay cả hai mắt cô cũng đỏ lên.
Chương 355: Hoắc Tư Tước có gì tốt?
"Quả nhiên là cậu, tại sao lại làm như vậy? Đỗ Như Quân là do cậu giết chết?”
"Cuối cùng cũng thừa nhận rồi?"
Hoắc Kiêu rất hài lòng với phản ứng này của cô, tuy nhiên hắn ta lại rất bình tĩnh với hai vấn đề Ôn Hủ Hủ đang chất vấn hắn ta.
"Cô nói tại sao tôi lại làm thế? Hoắc Tư Tước ngay cả ba tôi mà hắn cũng có thể giết chết, tôi trị hắn không phải rất bình thường sao?”
“......”
"Về phần Đỗ Như Quân chỉ một quân cờ bị phế bỏ, tôi giữ cô ta lại làm gì?"
“Cậu là súc sinh!”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không khống chế được muốn tát cho hắn ta một bạt tai.
Thế nhưng tên cặn bã trước mắt này, chẳng lẽ muốn đánh là có thể đánh được, chỉ thấy năm ngón tay hắn ta nắm cổ tay của cô dùng sức bóp một cái, Ôn Hủ Hủ ngay lạp tức cảm nhận được một cơn đau nhức của xương cốt, cả người bị đè cứng ngắt trên tường.
"Đừng kích động như vậy, thật ra chị nên cảm ơn tôi mới đúng."
"Cậu có ý gì?"
"Chị không biết sao? Sở dĩ Ôn gia các người đến bước cuối cùng phá sản, tất cả cũng đều do chị họ của chị đấy, năm đó chính là cô ta tố cáo ba chị kinh doanh trái phép, cuối cùng hại Ôn gia các người phá sản, mẹ chị nhảy lầu, chị không biết những chuyện này sao?”
Hoắc Kiêu giữ chặt Ôn Hủ Hủ, lại còn nói cho cô biết một bí mật động trời.
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người!
Không, không thể nào, Đỗ Như Quân không thể nào làm như vậy.
Ôn gia bọn họ lúc ấy đối xử với cô ta tốt như vậy, vì sao cô ta lại làm như vậy? Cho dù là cô ta ghen tị với cô, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn như thế, lúc đó Đỗ Như Quân chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này: "Cậu nói bậy, chuyện này hoàn toàn không thể nào.”
Hoắc Kiêu đồng tình cười lạnh: "Có gì không thể chứ? Cho nên tôi nới nói chị ngốc, ngu ngốc năm đó gả đến Hoắc gia, ngu ngốc bị chị họ của mình lừa gạt xoay vòng vòng, vì sao cô ta không thể làm thế? Cô ta phá Ôn gia các người thì Hoắc Diên Anh sẽ không để cho chị làm con dâu của ông ta nữa, lý do này còn chưa đủ sao?”
“......”
"Nhưng cuối cùng cô ta vẫn tính toán sai, cho dù Ôn gia các người phá sản thì lão già kia vẫn bảo con trai của ông ta cưới chị, cho nên cuối cùng cô ta mới có thể điên cuồng hợp tác với tôi."
“!!!”
Giống như sét đánh trong mưa!
Hai mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, suýt chút nữa là ngã xuống.
Tại sao lại như thế?
Đều là con người, chẳng lẽ trái tim bọn họ đều làm bằng đá sao? Ôn gia của bọn họ có có lỗi gì với Đỗ Như Quân?
Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, nước mắt ăn xuống dài.
Hoắc Kiêu: "Đừng khóc, không phải tôi đã giúp chị báo thù rồi sao? Nhấn chân ga đụng vào, chậc chậc, suýt chút nữa thành thịt nát.”
Hắn ta giống như đang nói về một tác phẩm đắc ý nhất của mình, nói đến chỗ kích động lại còn vươn ngón tay quẹt nước mắt trên mặt Ôn Hủ Hủ, cho vào miệng của mình.
Ôn Hủ Hủ bất chợt như bị cái gì đó châm chích.
"Buông tôi ra, cậu cũng giống như cô ta làm cho người khác buồn nôn, cậu chính là một quái vật, một tên biến thái, buông tôi ra!" Dưới sự kích thích cực lớn, cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Ngay từ đầu Hoắc Kiêu còn rất kiên nhẫn.
Cho đến lúc nghe thấy cô chửi hắn ta là quái vật, biến thái.
"Bộp——"
"A!!"
Đột nhiên cổ tay Ôn Hủ Hủ đang bị nắm đập mạnh vào tường, sau khi kêu thảm một tiếng, cả người trượt xuống đau đến từng đợt co giật.
"Tôi là một con quái vật? Tôi báo thù giúp chị, chị là còn nói tôi là quái vật? Nếu tôi là một con quái vật, vậy tôi nên ăn tươi nuốt sống tất cả người.”
Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn vặn vẹo, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngã xuống, lại lôi cô từ trên mặt đất đang đau đến mức không nói nên lời lên.
Ôn Hủ Hủ bất chợt lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy, làm sao còn dám ở lại, một đám đang muốn lén lút chuồn đi.
Ai cũng biết Hoắc gia trong phòng vip Thiên Tự Hào của Lam Sắc Yêu Cơ, thật ra là một người rất đáng sợ, chỉ cần hắn ta nổi điên thì gần như không có ai có thể ra khỏi nơi này.
"Các người đi cái gì? Tôi cho các người ra khỏi đây chưa?”
"Hoắc gia, bọn em….bọn em..."
"Các người đều ở đây nhìn cho kỹ, muốn biết người phụ nữ này là ai không?" Hắn ta dùng sức túm lấy tóc Ôn Hủ Hủ, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô không thể không hướng về phía hắn ta.
Doạ đám nữ tiếp viên không đứng vững.
Bọn họ nghe Diêm La vương này nói như vậy, cũng chỉ có thể hỏi phụ hoạ: "Hoắc... Hoắc gia, cô ấy là ai vậy?”
Hoắc Kiêu hài lòng nở nụ cười: "Cô ta sao, cô ta là chị dâu tốt của tôi, vợ của người đàn ông tôn quý nhất thành phố này, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Tư Tước nha!”
Trời ơi!
Lời này vừa nói ra, những người phụ nữ này đều trợn mắt há hốc mồm!
Không ngờ đây là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị? Làm thế nào điều này có thể được? Rõ ràng trông cô ăn mặc bình thường như thế, làm sao có thể là người phụ nữ tôn quý nhất thành phố này?
Tất cả mọi người không muốn tin những lời này, bởi vì phụ nữ đều rất ghen tị.
Thế nhưng rất rõ ràng, tuy Hoắc Kiêu điên nhưng chuyện của nhà họ Hoắc, nói ra từ trong miệng hắn ta thì không thể nào là giả.
Vì thế bọn họ lại ghen ghét, đố kỵ.
Ôn Hủ Hủ đã đau đến mức cả người run rẩy, trên trán tái nhợt cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm tên súc sinh này.
Chương 356: Mày thử đụng vào một ngón tay của cô ấy xem?
“Cậu biết tôi là vợ của anh ấy, vậy tốt nhất cậu đừng đụng vào tôi, nếu không anh ấy sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Ôn Hủ Hủ đang trong lúc tuyệt vọng, đành lôi Hoắc Tư Tước ra.
Đây là kết quả mà cô hoàn toàn không mong muốn.
Cô nghĩ rằng người cấu kết với Đỗ Như Quân chắc là người cô không quen biết, cho nên cô tới đây nhìn xem thử, nhớ kỹ người đó là được rồi. Nhưng không ngờ người này lại là Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu, hắn ta sẽ không bỏ qua cho cô sao.
Không nói đến hiện tại cô đã biết được bí mật của hắn ta, thì chỉ với cái chết của ba hắn ta Hoắc Chính Hoa, hắn ta chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho đồng lõa như cô.
Ôn Hủ Hủ chưa từng mong đợi như thế này, mong đợi người đàn ông kia có thể xuất hiện ngay lúc này.
Nhưng mà đã làm cho đáy lòng cô trầm xuống vì Hoắc Kiêu lại hoàn toàn không thèm để Hoắc Tư Tước vào mắt.
"Vậy sao? Vừa hay tôi cũng đang muốn anh ta tới tìm tôi đây, nửa năm trước, anh ta giết ba tôi, tôi còn chưa tìm anh ta tính sổ, hôm nay chị ở trong tay tôi vừa hay cho anh ta một cơ hội tới đây.”
Hoắc Kiêu nói xong, bàn tay túm tóc Ôn Hủ Hủ lại dùng sức kéo về phía sau!
"A”
Đỉnh đầu Ôn Hủ Hủ lại đau nhức, cô suýt chút nữa đã ngất đi.
Lúc này, Hoắc Kiêu giống như một con rắn độc lại còn tiến lại gần cô: "Tuy nhiên chưa chắc anh ta sẽ tới, bây giờ không phải chị đã không còn liên quan đến anh ta sao? Anh ta đã cưới con gái của Lạc Thiên Nam, ah ta còn quan tâm đến sống chết của chị sao?
"Cậu——"
Ôn Hủ Hủ đau đớn, đáy lòng lại giống như bị người đâm mạnh một dao, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
Đây thật sự là một con quỷ dữ, hắn ta không chỉ tra tấn thân thể cô, mà còn biết giẫm lên vết thương đau đớn nhất trong ngực cô.
Ôn Hủ Hủ giãy dụa lần nữa, cô không chịu nổi sỉ nhục, trong cơn tuyệt vọng cũng đã quên mất cơn đau đớn trên đỉnh đầu, bàn tay còn chưa bị khống chế kia của cô định lén lấy ngân châm giấu ở trên người.
Thế nhưng tên súc sinh này lại giống như biết cô muốn làm gì.
Cô vừa mới cử động, bàn tay kia của cô cũng bị hắn ta gắt gao vặn vẹo.
"Đừng nhúc nhích nha, tôi nói cho chị biết tôi cực kỳ không thích phụ nữ không ngoan, tuy chị là chị dâu của tôi, nhưng nếu chị không nghe lời thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
Hắn ta dùng sức xoay hai tay Ôn Hủ Hủ ra sau lưng cô, khiến cô không thể không ưỡn ngực ngẩng đầu hướng về phía hắn ta, gần đến mức cô cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối trong miệng hắn ta!
"Cậu định làm gì? Buông tôi ra!”
"Tôi sẽ không làm gì, tuy nhiên vị tiểu thư thật của Ôn gia vẫn mê người hơn vị tiểu thư giả ở nhờ nhà chị, đã sinh con mà làn da này vẫn là bóng loáng nhẵn nhụi như vậy, là do được cưng chiều từ nhỏ đến lớn sao?"
Tên súc sinh này vừa nói xong vừa cúi đầu híp mắt nhìn ngực Ôn Hủ Hủ.
Khi nhìn thấy nơi đó bởi vì vừa rồi lôi kéo kịch liệt cho nên đã rất rối loạn lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn bên trong, còn có đường cong như ẩn như hiện, hắn ta giống như sói tham lam nhìn chằm chằm vào đó.
Không ai biết rằng tên Hoắc Kiêu này đã thèm muốn cô từ năm đó cô gả vào nhà họ Hoắc.
“Cậu là súc sinh, buông tôi ra!”
Ôn Hủ Hủ làm sao chịu được nhục nhã như vậy, đáy lòng tràn đầy lửa giận, cuối cùng cũng bật khóc.
Những người phụ nữ khác trong phòng cũng sững sờ.
Đây chính là chị dâu của hắn ta mà, hắn ta có điên đến mức nào đi nữa cũng không thể làm như vậy với chị dâu mình chứ?
Nhưng rất rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều đã đánh giá thấp sự vô sỉ của tên cầm thú này, hay là nói có thể vì mấy ngày trước hắn ta đều biết đính hôn lễ, đã biết Ôn Hủ Hủ và anh họ của hắn ta đã thành quá khứ.
Cho nên hôm nay hắn ta mới dám làm càn như vậy.
Hoắc Kiêu thành thục tháo nút áo phụ nữ dưới thân.
Ôn Hủ Hủ tuyệt vọng cắn đầu lưỡi mình.
"Ầm——"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng đột nhiên ầm mọit tiếng lớn, nó bị người từ bên ngoài đá mạnh văng ra.
Hoắc Kiêu lập tức ngừng lại, vừa định ngẩng đầu nhìn rõ người không sợ chết này là ai thì một thứ gì đó đã bay tới đập mạnh vào đỉnh đầu hắn ta.
"Bộp!!"
Mảnh thủy tinh văng khắp nơi, kèm theo máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe, trong chốc lát tất cả phụ nữ trong phòng này đều bị dọa sợ đến ôm đầu thét chói tai.
Thật sự đáng sợ!
Rốt cuộc là ai vậy? Lại dám trực tiếp động thủ với vị Diêm vương gia này.
Tất cả mọi người đều run sợ nhìn người này.
Thì bọn họ phát hiện người đầy sát khí tiến vào phòng còn đẹp trai hơn Hoắc Kiêu, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen kiểu dáng đơn giản, nhưng chiếc đồng hồ đeo treo cổ tay đã thể hiện rõ địa vị của hắn.
Hắn ssi vào phòng sau khi nhìn thấy Hoắc Kiêu bị mình đánh trúng, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút cảm xúc giống như tử thần chui ra từ trong địa ngục, hắn từng bước từng bước đi về phía Hoắc Kiêu.
Mọi người: "..."
Rốt cục Hoắc Kiêu cũng phục hồi tinh thần lại, ôm đầu chảy máu cũng bắt đầu hoảng sợ: "Hoắc Tư Tước, anh muốn làm gì? Anh có tin tôi sẽ giết chị ta ngay bây giờ không?”
Hoắc Kiêu vẫn đang nắm tay Ôn Hủ Hủ, sau đó năm ngón tay đột nhiên hướng trên cổ cô!
Trong nháy mắt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đã biến thành màu xanh tím.
Bình luận facebook