-
Chương 358-360
Chương 359: Vẫn chưa kết thúc
Màn đêm yên tĩnh, xung quang không có một bóng người nào, nhưng cũng vì thế mà tấm ảnh kia mới chụp hai người bọn họ rõ nét như thế, bọn họ thân mật ở cùng nhau.
Gió đêm dịu dàng thổi tới, nhấc góc váy của người phụ nữ lên, nhưng nhanh chóng bị tay người đàn ông đè lại, dường như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Phải thân mật đến mức nào mới có thể có hành động như vậy?
Điện thoại di động của Lạc Du suýt chút nữa đã bị cô ta bóp nát.
Không, không thể nào!
Thuật thôi miên của cô ta, sao cô ta có thể làm sai được? Cô ta là thiên tài tâm lý học nổi tiếng trong và ngoài nước, làm sao một cái thôi miên nho nhỏ lại thất bại chứ?
Lạc Du bị kích thích rất lớn, cô ta cầm túi xách của mình muốn ra ngoài.
Vừa vặn lúc này bà Lạc vẫn chưa ngủ, ở dưới lầu nhìn thấy con gái lại vội vàng đi xuống, bà ta kinh ngạc hỏi: "Tiểu Du, con đi đâu vậy? Đã quá trễ rồi.”
“Đừng để ý đến con!”
Lạc Du chỉ ném lại một câu rồi lái một chiếc xe nhanh như chớp đi ra ngoài.
Mà cô ta không biết chính là ngay lúc cô ta rời đi, cách nhà bọn họ không xa có một chiếc BMW màu đen cũng ẩn núp trong bóng đêm nhìn thấy rốt cục cô ta cũng đã ra ngoài.
Người đàn ông bên trong xe lấy điện thoại di động ra: "Alo, ông chủ, cô ấy đi rồi.”
"Ừm, chắc cô ta sẽ đi tìm Hoắc Tư Tước, hơn nữa nếu tôi không đoán nhầm, một khi cô ta nảy sinh nghi ngờ y thuật của mình thì cô ta chắc chắn sẽ lại ra tay."
"Ý anh là ... cô ta sẽ thôi miên Hoắc Tư Tước một lần nữa?”
"Có khả năng, nếu không cô ta cũng nhất định sẽ kiểm tra mức độ mất trí nhớ của hắn ta, đến lúc đó anh bắn ra viên đạn kia là được."
Người này bỗng nhiên ở bên kia điện thoại nhắc nhở anh ta một câu.
Người trong xe nghe thấy vậy, không khỏi nhìn khẩu súng trong tay mình rơi vào trầm tư.
Thật ra anh ta không hiểu vì sao lại làm như vậy?
Một khẩu súng, một viên đạn vốn để giết người, vậy tại sao ông chủ này lại hao tâm tổn sức nhiều như vậy? Không trực tiếp lên nòng giết người mà còn phải bắn ra một phát súng này khi Hoắc Tư Tước bị vợ chưa cưới của hắn thôi miên.
Rốt cuộc là tại sao?
Người trong xe cuối cùng chỉ có thể buồn bực cất súng lại.
"Đúng rồi, ông chủ, tôi thấy bên Hoắc Kiêu không ổn rồi, muốn cứu hắn không?"
"Cứu cái gì mà cứu? Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn, nghỉ hưu mới là báo đáp tốt nhất đối với chúng ta, làm tốt chuyện của cậu đi tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
Thật không ngờ ông chủ lại nói ra những lời như vậy đối vơi Hoắc Kiêu.
Nghỉ hưu?
Bị Hoắc Tư Tước đánh thừa sống thiếu chết, đó gọi là nghỉ hưu sao?
Khi người trong xe cuối cùng bỏ điện thoại xuống, đã thấy bản thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng, Hoắc Kiêu cũng là họ Hoắc!
——
Lúc Hoắc Tư Tước về đến nhà, đã gần mười hai giờ.
Bình thường trong biệt thự đã không còn ánh đèn nào rồi, hai đứa nhỏ được mấy người giúp việc chăm sóc tiến vào mộng đẹp.
Thế nhưng buổi tối hôm đó, Hoắc Tư Tước trở về lại nhìn thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
"Lạc Du? Sao cô vẫn còn ở đây?”
Hắn kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha nhà hắn xem TV, vô cùng hoang mang.
Lạc Du chưa từng qua đêm ở đây.
Bọn trẻ sẽ không cho phép, hắn tôn trọng ý kiến của bọn chúng cho nên không bao giờ giữ cô ta lại.
Vì vậy dù đã trễ như vậy cô ta đến đây cuối cùng phải về nhà ngủ.
Nhưng tối nay, chuyện gì xảy ra với ta vậy ấy?
Hoắc Tư Tước đổi giép, cầm chìa khóa xe đi tới.
Lạc Du lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn hắn, vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô ta không chớp một giây nào, nhìn từ sợi tóc đến gót chân của hắn.
Cô ta không bỏ qua một chỗ nào.
Sau đó cô phát hiện ra hắn không cầm máy tính xách tay làm việc của hắn về.
Và trên người hắn có mùi máu tươi, nhưng mà còn có một mùi hương nhàn nhạt, hai loại mùi này sau khi kết hợp với nhau, cô ta ngửi thấy ngọn lửa trong lồng ngực bốc lên ngùn ngụt.
"Anh đã đi đâu? Sao về trễ thế?”
"Cái gì?"
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thoáng cái trở nên không được tốt lắm, bởi vì hắn nghe ra cô ta đang chất vấn hắn.
"Công ty có chút chuyện, cô sao vậy? Có chuyện gì sao?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt đi rất nhiều, ngay cả hai chân hắn vốn đang đi về phía cô ta cũng ngừng lại, xoay người đi đến phòng ăn.
Lạc Du: "..."
Lửa giận trong lòng bốc lên, rốt cuộc cô ta cũng không thể khống chế được nữa, cô ta từ trên sô pha vọt tới trước mặt ắn: "Có phải anh đã đi gặp người phụ nữ kia không? Anh không mất trí nhớ sao?”
"Cô đang nói về cái gì vậy? Mất trí nhớ gì?”
"Hoắc Tư Tước! Anh không cần phải giả vờ cho tôi, tôi biết anh không bị tôi thôi miên đúng không? Anh vẫn còn giữ ký ức của cô ta, có phải anh chưa bao giờ quên cô ta không?”
Lạc Du nửa đêm canh ba lại còn lớn tiếng gào thét ở trong phòng ăn, dáng vẻ nổi đầy gân xanh giống như thần kinh.
Mà trên thực tế, loại người có tài ở một lĩnh vực nào đó, quả thật sẽ có chút không giống người thường.
Đặc biệt là khi gặp phải thách thức mà cô ta giỏi nhất.
Hoắc Tư Tước căn bản lười cãi nhau với cô ta.
Đẩy cô ra, hắn cầm ly thủy tinh đi đến máy lọc nước rót một ly nước uống.
Chương 360: Thay đổi bất ngờ
Lạc Du ép sát từng bước, cô ta nhìn thấy hắn thờ ơ, lại nhìn thấy hắn hờ hững không nhìn cô ta làm cho cảm xúc của cô ta giống như đê sông lung lay sắp sập, sau một khắc sẽ sụp đổ!
"Hoắc Tư Tước, anh nhìn vào mắt tôi đây này, anh nói thật với tôi rốt cuộc có phải như vậy hay không?"
"Cô buông tay, cô phát điên cái gì vậy? Đêm hôm chạy đến đây gây náo loạn.”
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nổi giận, sau khi dùng sức hất tay cô ta ra, hắn xoay người lên lầu.
Lạc Du nhìn thấy, tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Khi cô ta nhìn vào đôi mắt của hắn cô ta biết chắc chắn người đàn ông biết những gì cô ta đang nói? Thế nhưng hắn không nhìn, hắn đang trốn tránh, điều này nói lên cái gì?
Lạc Du bắt đầu nóng nảy, cô tới lại xông tới.
“Đinh ——"
Một tiếng chuông rất kỳ lạ.
Hoắc Tư Tước dừng bước, gần như trong nháy mắt hắn đã cảm giác được thần trí của mình lắc lư.
"Cô——"
"Không sao, lần đầu tiên thất bại, chúng ta có thể thử làm lần thứ hai, Tư Tước, anh lại đây, chúng ta quên hết những chuyện không vui nào, ngoan."
Người phụ nữ cầm chuông trong tay giống như dỗ dành con nít, đứng ở cửa cầu thang dỗ dành người đàn ông cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Hoắc Tư Tước chợt cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim từ sâu trong thân thể dâng lên.
Hắn biết người phụ nữ này rất giỏi về tâm lý, cho nên vẫn luôn cẩn thận đề phòng.
Nhưng nếu cô ta thật sự lấy ra cái chuông này, hắn cũng không làm gì được, ngay cả ông nội cô ta cũng không có cách nào khống chế được khi thấy thứ này.
Thần trí Hoắc Tư Tước bắt đầu hoảng sợ.
“...... Đừng, Lạc Du..."
"Ngoan, không phải anh cũng muốn quên người phụ nữ kia sao? Anh đã quên những đau đớn mà cô ta mang lại cho anh rồi sao? Anh khó lắm mới đi ra khỏi từ vực sâu, không thể trở lại được, Tư Tước.”
Cô ta từng bước đi tới, nhìn thấy người đàn ông này đang ôm đầu mình, bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn trước mặt cô ta, cô ta vươn tay muốn an ủi hắn.
Nhưng mà khi cô ta vừa chạm vào, hắn lập tức dùng sức hất cô ta ra: "Cút đi!”
Lạc Du: "..."
Trong nháy mắt, tay cô ta cứng ngắc ở đó, cơn tức giận trong lồng ngực cô ta bùng nổ như núi lửa, sua đó cái chuông trong tay cô ta càng lắc lư nhanh hơn.
Cô ta hắn có chút không biết điều.
Mười mấy năm rồi, Lạc Du vì hắn, không biết hao phí bao nhiêu tâm huyết trên người hắn, nhưng còn hắnt thì sao?
Không trân trọng thành quả của cô a!
Hắn biết rõ người phụ nữ kia sẽ phá huỷ hắn, hắn đều đã nếm được mùi vị đó, nhưng hắn lại giống như một kẻ ngốc vẫn luôn lún sâu ở bên trong.
Rốt cuộc hắn có vấn đề gì vậy?
Lạc Du tức giận không thể kiềm chế được, cô ta bắt đầu vận dụng thôi miên có phương pháp thôi miên tần số cao có thể làm tổn thương đối phương.
Kết quả người đàn ông đang nổi giận dưới trong tiếng chuông của cô ta chậm rãi yên tĩnh lại, hắn ngoan ngoãn để cô ta đỡ đi đến bên sô pha giống như mười mấy năm trước.
"Tư tước?"
"Ừ..."
"Anh biết tôi là ai không?"
“...... chị …Lạc..." Hoắc Tư Tước sắp rơi vào cơn mê, không còn đôi mắt trong sáng không hề có ý thức, khẽ nỉ non ra mấy chữ.
Chị Lạc.
Đúng vậy, trong những năm đó khi hắn được gửi ra nước ngoài, cô ta đã giúp hắn điều trị, và hắnt luôn gọi cô ta ấy như vậy.
Cuối cùng Lạc Du cũng hài lòng, đang muốn đỡ hắn lên sô pha nằm xuống.
Nhưng ngay lúc này, một viên đạn đột nhiên bay vào từ bên ngoài.
"Ầm——"
Một tiếng nổ lớn, nó xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong biệt thự, đập vỡ ti vi trong phòng khách.
Lạc Du: "..."
Cô ta chưa kịp phản ứng, người cô ta đang đỡ trong tay che lỗ tai của hắn lại, đau đớn ngã xuống đất.
"Hoắc Tư Tước! Hoắc Tư Tước!!” Lạc Du luống cuống, cô ta ngồi xổm xuống hét lớn lên, phát hiện trong một lúc ngắn ngủi người đàn ông đã cuộn mình nằm trên đất, hai lỗ tai đều là máu đỏ tươi.
Ánh mắt của hắn cũng trong nháy mắt bị màu đỏ của máu lấp đầy.
"Không, không phải như vậy..."
Cô ta hoàn toàn bị dọa sợ, khuôn mặt không còn chút máu giống như một người chết vậy.
Bởi vì không ai biết rõ hơn cô ta, tình trạng này có nghĩa là gì.
Lúc đám người Lãnh Tự nghe thấy tiếng súng vang lên, nhân cách thứ hai của Hoắc Tư Tước đã từ trên mặt đất đứng lên, hắn giống như ma quỷ khát máu, kéo Lạc Du kêu thảm thiết tiến vào phòng bếp.
"Đừng! Tổng giám đốc!”
Tất cả mọi người đều bị một màn này doạ sợ, ngay lập tức theo sát vào phòng bếp.
Hai đứa nhỏ trên lầu cũng nghe thấy động tĩnh, nếu không phải dì Vương ở phía trên ôm chặt bọn chúng lại, chỉ sợ bọn chúng cũng đã xuống dưới lầu.
"Ba... ba xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc Bảo trước khi dì Vương vẫn chưa tới đã “may mắn” nhìn xuống dưới lầu, thấy ba bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ, đứa nhỏ này bị dọa sợ trốn ở trong lòng dì Vương kịch liệt run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cũng trắng bệch.
Cậu cũng chưa từng nhìn thấy ba như vậy, đêm nay là lần đầu tiên.
May mắn thay, cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn bị Lãnh Tự đánh ngất khống chế được, sau đó nhanh chóng mang hắn đi.
Màn đêm yên tĩnh, xung quang không có một bóng người nào, nhưng cũng vì thế mà tấm ảnh kia mới chụp hai người bọn họ rõ nét như thế, bọn họ thân mật ở cùng nhau.
Gió đêm dịu dàng thổi tới, nhấc góc váy của người phụ nữ lên, nhưng nhanh chóng bị tay người đàn ông đè lại, dường như sợ bị người khác nhìn thấy vậy.
Phải thân mật đến mức nào mới có thể có hành động như vậy?
Điện thoại di động của Lạc Du suýt chút nữa đã bị cô ta bóp nát.
Không, không thể nào!
Thuật thôi miên của cô ta, sao cô ta có thể làm sai được? Cô ta là thiên tài tâm lý học nổi tiếng trong và ngoài nước, làm sao một cái thôi miên nho nhỏ lại thất bại chứ?
Lạc Du bị kích thích rất lớn, cô ta cầm túi xách của mình muốn ra ngoài.
Vừa vặn lúc này bà Lạc vẫn chưa ngủ, ở dưới lầu nhìn thấy con gái lại vội vàng đi xuống, bà ta kinh ngạc hỏi: "Tiểu Du, con đi đâu vậy? Đã quá trễ rồi.”
“Đừng để ý đến con!”
Lạc Du chỉ ném lại một câu rồi lái một chiếc xe nhanh như chớp đi ra ngoài.
Mà cô ta không biết chính là ngay lúc cô ta rời đi, cách nhà bọn họ không xa có một chiếc BMW màu đen cũng ẩn núp trong bóng đêm nhìn thấy rốt cục cô ta cũng đã ra ngoài.
Người đàn ông bên trong xe lấy điện thoại di động ra: "Alo, ông chủ, cô ấy đi rồi.”
"Ừm, chắc cô ta sẽ đi tìm Hoắc Tư Tước, hơn nữa nếu tôi không đoán nhầm, một khi cô ta nảy sinh nghi ngờ y thuật của mình thì cô ta chắc chắn sẽ lại ra tay."
"Ý anh là ... cô ta sẽ thôi miên Hoắc Tư Tước một lần nữa?”
"Có khả năng, nếu không cô ta cũng nhất định sẽ kiểm tra mức độ mất trí nhớ của hắn ta, đến lúc đó anh bắn ra viên đạn kia là được."
Người này bỗng nhiên ở bên kia điện thoại nhắc nhở anh ta một câu.
Người trong xe nghe thấy vậy, không khỏi nhìn khẩu súng trong tay mình rơi vào trầm tư.
Thật ra anh ta không hiểu vì sao lại làm như vậy?
Một khẩu súng, một viên đạn vốn để giết người, vậy tại sao ông chủ này lại hao tâm tổn sức nhiều như vậy? Không trực tiếp lên nòng giết người mà còn phải bắn ra một phát súng này khi Hoắc Tư Tước bị vợ chưa cưới của hắn thôi miên.
Rốt cuộc là tại sao?
Người trong xe cuối cùng chỉ có thể buồn bực cất súng lại.
"Đúng rồi, ông chủ, tôi thấy bên Hoắc Kiêu không ổn rồi, muốn cứu hắn không?"
"Cứu cái gì mà cứu? Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn, nghỉ hưu mới là báo đáp tốt nhất đối với chúng ta, làm tốt chuyện của cậu đi tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
Thật không ngờ ông chủ lại nói ra những lời như vậy đối vơi Hoắc Kiêu.
Nghỉ hưu?
Bị Hoắc Tư Tước đánh thừa sống thiếu chết, đó gọi là nghỉ hưu sao?
Khi người trong xe cuối cùng bỏ điện thoại xuống, đã thấy bản thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phải biết rằng, Hoắc Kiêu cũng là họ Hoắc!
——
Lúc Hoắc Tư Tước về đến nhà, đã gần mười hai giờ.
Bình thường trong biệt thự đã không còn ánh đèn nào rồi, hai đứa nhỏ được mấy người giúp việc chăm sóc tiến vào mộng đẹp.
Thế nhưng buổi tối hôm đó, Hoắc Tư Tước trở về lại nhìn thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
"Lạc Du? Sao cô vẫn còn ở đây?”
Hắn kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha nhà hắn xem TV, vô cùng hoang mang.
Lạc Du chưa từng qua đêm ở đây.
Bọn trẻ sẽ không cho phép, hắn tôn trọng ý kiến của bọn chúng cho nên không bao giờ giữ cô ta lại.
Vì vậy dù đã trễ như vậy cô ta đến đây cuối cùng phải về nhà ngủ.
Nhưng tối nay, chuyện gì xảy ra với ta vậy ấy?
Hoắc Tư Tước đổi giép, cầm chìa khóa xe đi tới.
Lạc Du lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn hắn, vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt cô ta không chớp một giây nào, nhìn từ sợi tóc đến gót chân của hắn.
Cô ta không bỏ qua một chỗ nào.
Sau đó cô phát hiện ra hắn không cầm máy tính xách tay làm việc của hắn về.
Và trên người hắn có mùi máu tươi, nhưng mà còn có một mùi hương nhàn nhạt, hai loại mùi này sau khi kết hợp với nhau, cô ta ngửi thấy ngọn lửa trong lồng ngực bốc lên ngùn ngụt.
"Anh đã đi đâu? Sao về trễ thế?”
"Cái gì?"
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thoáng cái trở nên không được tốt lắm, bởi vì hắn nghe ra cô ta đang chất vấn hắn.
"Công ty có chút chuyện, cô sao vậy? Có chuyện gì sao?” Giọng điệu của hắn lạnh nhạt đi rất nhiều, ngay cả hai chân hắn vốn đang đi về phía cô ta cũng ngừng lại, xoay người đi đến phòng ăn.
Lạc Du: "..."
Lửa giận trong lòng bốc lên, rốt cuộc cô ta cũng không thể khống chế được nữa, cô ta từ trên sô pha vọt tới trước mặt ắn: "Có phải anh đã đi gặp người phụ nữ kia không? Anh không mất trí nhớ sao?”
"Cô đang nói về cái gì vậy? Mất trí nhớ gì?”
"Hoắc Tư Tước! Anh không cần phải giả vờ cho tôi, tôi biết anh không bị tôi thôi miên đúng không? Anh vẫn còn giữ ký ức của cô ta, có phải anh chưa bao giờ quên cô ta không?”
Lạc Du nửa đêm canh ba lại còn lớn tiếng gào thét ở trong phòng ăn, dáng vẻ nổi đầy gân xanh giống như thần kinh.
Mà trên thực tế, loại người có tài ở một lĩnh vực nào đó, quả thật sẽ có chút không giống người thường.
Đặc biệt là khi gặp phải thách thức mà cô ta giỏi nhất.
Hoắc Tư Tước căn bản lười cãi nhau với cô ta.
Đẩy cô ra, hắn cầm ly thủy tinh đi đến máy lọc nước rót một ly nước uống.
Chương 360: Thay đổi bất ngờ
Lạc Du ép sát từng bước, cô ta nhìn thấy hắn thờ ơ, lại nhìn thấy hắn hờ hững không nhìn cô ta làm cho cảm xúc của cô ta giống như đê sông lung lay sắp sập, sau một khắc sẽ sụp đổ!
"Hoắc Tư Tước, anh nhìn vào mắt tôi đây này, anh nói thật với tôi rốt cuộc có phải như vậy hay không?"
"Cô buông tay, cô phát điên cái gì vậy? Đêm hôm chạy đến đây gây náo loạn.”
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng nổi giận, sau khi dùng sức hất tay cô ta ra, hắn xoay người lên lầu.
Lạc Du nhìn thấy, tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Khi cô ta nhìn vào đôi mắt của hắn cô ta biết chắc chắn người đàn ông biết những gì cô ta đang nói? Thế nhưng hắn không nhìn, hắn đang trốn tránh, điều này nói lên cái gì?
Lạc Du bắt đầu nóng nảy, cô tới lại xông tới.
“Đinh ——"
Một tiếng chuông rất kỳ lạ.
Hoắc Tư Tước dừng bước, gần như trong nháy mắt hắn đã cảm giác được thần trí của mình lắc lư.
"Cô——"
"Không sao, lần đầu tiên thất bại, chúng ta có thể thử làm lần thứ hai, Tư Tước, anh lại đây, chúng ta quên hết những chuyện không vui nào, ngoan."
Người phụ nữ cầm chuông trong tay giống như dỗ dành con nít, đứng ở cửa cầu thang dỗ dành người đàn ông cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Hoắc Tư Tước chợt cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim từ sâu trong thân thể dâng lên.
Hắn biết người phụ nữ này rất giỏi về tâm lý, cho nên vẫn luôn cẩn thận đề phòng.
Nhưng nếu cô ta thật sự lấy ra cái chuông này, hắn cũng không làm gì được, ngay cả ông nội cô ta cũng không có cách nào khống chế được khi thấy thứ này.
Thần trí Hoắc Tư Tước bắt đầu hoảng sợ.
“...... Đừng, Lạc Du..."
"Ngoan, không phải anh cũng muốn quên người phụ nữ kia sao? Anh đã quên những đau đớn mà cô ta mang lại cho anh rồi sao? Anh khó lắm mới đi ra khỏi từ vực sâu, không thể trở lại được, Tư Tước.”
Cô ta từng bước đi tới, nhìn thấy người đàn ông này đang ôm đầu mình, bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn trước mặt cô ta, cô ta vươn tay muốn an ủi hắn.
Nhưng mà khi cô ta vừa chạm vào, hắn lập tức dùng sức hất cô ta ra: "Cút đi!”
Lạc Du: "..."
Trong nháy mắt, tay cô ta cứng ngắc ở đó, cơn tức giận trong lồng ngực cô ta bùng nổ như núi lửa, sua đó cái chuông trong tay cô ta càng lắc lư nhanh hơn.
Cô ta hắn có chút không biết điều.
Mười mấy năm rồi, Lạc Du vì hắn, không biết hao phí bao nhiêu tâm huyết trên người hắn, nhưng còn hắnt thì sao?
Không trân trọng thành quả của cô a!
Hắn biết rõ người phụ nữ kia sẽ phá huỷ hắn, hắn đều đã nếm được mùi vị đó, nhưng hắn lại giống như một kẻ ngốc vẫn luôn lún sâu ở bên trong.
Rốt cuộc hắn có vấn đề gì vậy?
Lạc Du tức giận không thể kiềm chế được, cô ta bắt đầu vận dụng thôi miên có phương pháp thôi miên tần số cao có thể làm tổn thương đối phương.
Kết quả người đàn ông đang nổi giận dưới trong tiếng chuông của cô ta chậm rãi yên tĩnh lại, hắn ngoan ngoãn để cô ta đỡ đi đến bên sô pha giống như mười mấy năm trước.
"Tư tước?"
"Ừ..."
"Anh biết tôi là ai không?"
“...... chị …Lạc..." Hoắc Tư Tước sắp rơi vào cơn mê, không còn đôi mắt trong sáng không hề có ý thức, khẽ nỉ non ra mấy chữ.
Chị Lạc.
Đúng vậy, trong những năm đó khi hắn được gửi ra nước ngoài, cô ta đã giúp hắn điều trị, và hắnt luôn gọi cô ta ấy như vậy.
Cuối cùng Lạc Du cũng hài lòng, đang muốn đỡ hắn lên sô pha nằm xuống.
Nhưng ngay lúc này, một viên đạn đột nhiên bay vào từ bên ngoài.
"Ầm——"
Một tiếng nổ lớn, nó xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong biệt thự, đập vỡ ti vi trong phòng khách.
Lạc Du: "..."
Cô ta chưa kịp phản ứng, người cô ta đang đỡ trong tay che lỗ tai của hắn lại, đau đớn ngã xuống đất.
"Hoắc Tư Tước! Hoắc Tư Tước!!” Lạc Du luống cuống, cô ta ngồi xổm xuống hét lớn lên, phát hiện trong một lúc ngắn ngủi người đàn ông đã cuộn mình nằm trên đất, hai lỗ tai đều là máu đỏ tươi.
Ánh mắt của hắn cũng trong nháy mắt bị màu đỏ của máu lấp đầy.
"Không, không phải như vậy..."
Cô ta hoàn toàn bị dọa sợ, khuôn mặt không còn chút máu giống như một người chết vậy.
Bởi vì không ai biết rõ hơn cô ta, tình trạng này có nghĩa là gì.
Lúc đám người Lãnh Tự nghe thấy tiếng súng vang lên, nhân cách thứ hai của Hoắc Tư Tước đã từ trên mặt đất đứng lên, hắn giống như ma quỷ khát máu, kéo Lạc Du kêu thảm thiết tiến vào phòng bếp.
"Đừng! Tổng giám đốc!”
Tất cả mọi người đều bị một màn này doạ sợ, ngay lập tức theo sát vào phòng bếp.
Hai đứa nhỏ trên lầu cũng nghe thấy động tĩnh, nếu không phải dì Vương ở phía trên ôm chặt bọn chúng lại, chỉ sợ bọn chúng cũng đã xuống dưới lầu.
"Ba... ba xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc Bảo trước khi dì Vương vẫn chưa tới đã “may mắn” nhìn xuống dưới lầu, thấy ba bỗng nhiên trở nên rất đáng sợ, đứa nhỏ này bị dọa sợ trốn ở trong lòng dì Vương kịch liệt run rẩy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cũng trắng bệch.
Cậu cũng chưa từng nhìn thấy ba như vậy, đêm nay là lần đầu tiên.
May mắn thay, cuối cùng Hoắc Tư Tước vẫn bị Lãnh Tự đánh ngất khống chế được, sau đó nhanh chóng mang hắn đi.
Bình luận facebook