• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 357-358

Chương 357: Cô nhào tới ôm chằm lấy hắn: “Đừng đánh nữa!”

Hoắc Kiêu đúng là đang tìm đường chết!

Đồng tử Hoắc Tư Tước co rụt lại, sau khi một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm, hoàn toàn không có ai thấy rõ hắn di chuyển như thế nào, một cái ghế dựa đột nhiên bay tới đỉnh đầu Hoắc Kiêu sau đó mạnh mẽ đập xuống.

"——! Bốp"

Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu Hoắc Kiêu nổ đầy đom đóm, ngã khuỵu xuống đất.

Mẹ ơi, quá bạo lực!

Còn tàn nhẫn gấp mười lần Hoắc Kiêu.

Người trong phòng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng mà đây vẫn chưa phải kết thúc, sau khi đập nát cái ghế kia, trong đôi mắt màu đỏ tươi của người đàn ông đã không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa, hắn lại tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả từ trên bàn trà.

Một giây sau, hắn lập tức cắt mấy ngón tay vừa rồi Hoắc Kiêu tóm lấy Ôn Hủ Hủ.

"A——"

Lúc này, phụ nữ trong phòng đã ôm đầu lớn tiếng thét chói tai.

Bởi vì hình ảnh này quá đẫm máu quá thô bạo, hành động thường ngày của Hoắc Kiêu ở đây so ra chẳng là gì.

Ôn Hủ Hủ cũng sợ ngây người!

Lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy Hoắc Tư Tước ra tay tàn nhẫn như vậy, lần trước là lúc năm tuổi cô nhìn thấy hắn giết chó.

Ôn Hủ Hủ rùng mình một cái, một giọt chất lỏng sền sệt văng tới dính vào mặt cô, cô run rẩy, ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng quên mất.

Cho đến khi Hoắc Kiêu bị cắt đứt ngón tay, hắn ta đau đớn nằm lăn lội trên mặt đất.

Thế nhưng Hoắc Tư Tước vẫn chưa chịu buông tha cho hắn ta, không chút suy nghĩ kéo một cái ghế khác nệm lên người Hoắc Kiêu, lúc này mắt cô mới cử động.

"Đừng... Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết..."

"Tôi vốn không có ý định cho mày sống."

Hoắc Tư Tước lại cầm lấy một chai rượu.

Biểu cảm lúc này của hắn thật sự rất đáng sợ giống như một cỗ máy hoàn toàn không có tình cảm, chỉ cần nhìn thấy cái gì sẽ cầm lên đập vào người Hoắc Kiêu.

Dường như nếu tối nay hắn không đánh chết Hoắc Kiêu thì hắn sẽ không dừng tay.

Vậy nếu đánh chết thì phải giải thích với đám người nhà họ Hoắc kia như thế nào? Lần trước hắn giết Hoắc Chính Hoa đã làm chấn động cả gia tộc Hoắc thị, suyt chút nữa chạy đến hội đồng quản trị công ty để gây náo loạn.

Vậy nếu bây giờ lại đánh chết con trai Hoắc Chính Hoa, có phải hội đồng quản trị bên kia có phải sẽ gây khó khăn cho hắn không?

Dù sao tin đồn bên ngoài về bệnh của hắn vẫn chưa từng đè xuống.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cố nhìn thấy Hoắc Tư Tước lại còn chuẩn bị cầm đao cắt cổ họng Hoắc Kiêu, cô vội vàng từ trên mặt đất đứng lên.

Sau đó nhào tới ôm chặt lấy hắn.

“Đủ rồi, Hoắc Tư Tước, đừng tiếp tục nữa, đánh nữa hắn thật sự sẽ chết đấy!”

“Cút đi!”

Quả nhiên hắn đã mất đi lý trí, hai tròng mắt lấp đầy tơ máu, cũng không biết sát khi từ đâu lại lớn như vậy, thậm chí cũng mất đi chút bình tĩnh cơ bản nhất.

Chẳng lẽ là bởi vì thấy cô bị tên súc sinh này khi dễ sao?

Không, không phải vậy.

Với quan hệ của cô và hắn hiện tại, cô không thể nào có bản lĩnh lớn như vậy. Chỉ sợ sở dĩ hắn không khống chế được như vậy là vì hắn và hai ba con Hoắc Kiêu có mâu thuẫn và thù hận rất sâu mà thôi.

Ôn Hủ Hủ vẫn dùng sức ôm hắn như cũ: "Đừng, Hoắc Tư Tước, anh nghe tôi nói, cho dù anh muốn hắn chết thì cũng không cần tự mình ra tay được không? Như vậy... sẽ làm bẩn bàn tay của anh.”

Cô khóc, hai tay mảnh khảnh dùng sức ôm chặt cánh tay hắn, còn người thì áp sát lưng hắn từ phía sau.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tai còn nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực hắn, giờ khắc này, rốt cuộc cô cũng nhịn không được, nước mắt giống như dòng sông vỡ đê vậy.

Từng giọt từng giọt rơi trên lưng hắn.

Hoắc Tư Tước tràn đầy ý muốn giết người cuối cùng thân thể ngừng lại trong chớp mắt, đứng bất động.

Vẻ mặt lúc này của hắn thật sự rất đáng sợ.

Ánh mắt đỏ như máu, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú bởi vì vừa rồi thô bạo mà dính rất nhiều máu văng lên, liếc mắt nhìn lại, cực kỳ doạ người.

Nhưng mà hắn cảm nhận được những chất lỏng nóng bỏng rơi xuống từ trên lưng, ý muốn giết người không khống chế được trên người hắn, rốt cục cũng từ từ hòa hoãn xuống.

"Bịch!"

Cuối cùng hắn ném con dao gọt hoa quả đẫm máu trong tay xuống.

Người trong phòng nhìn thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, còn Hoắc Kiêu suýt chút nữa đã bị cắt cổ đã tê liệt hoàn toàn ngất đi.

Vài phút sau, Lãnh Tự dẫn người đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp sai người đi lên kéo Hoắc Kiêu giống như thịt thối đi.

"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"

Anh ta xử lý xong, cũng cảm nhận được sự khác thường của sếp, cho nên trực tiếp đi tới.

Ôn Hủ Hủ lúc này vẫn đang duy trì tư thế ôm lấy Hoắc Tư Tước từ phía sau, đột nhiên nhìn thấy Lãnh Tự tới, lúc này mới bừng tỉnh ngay lập tức buông tay rồi lui sang một bên.

"Ối..."

Ngay cả khi cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể, cô vẫn cố chịu đựng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Cô vừa làm cái quái gì vậy?

Cô bị điên rồi sao?

Ôn Hủ Hủ cúi đầu, khập khiễng đứng đó.

Lãnh Tự đang muốn tiến lên, lại bỗng nhiên phát hiện sắc mặt tổng giám đốc nhà anh ta không đúng lắm, rõ ràng vừa rồi vẫn nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng bây giờ lại bao phủ đầy sương tuyết lạnh lẽo.

Ánh mắt âm u giống như muốn ăn thịt người.

Lãnh Tự: "..."

Một giây sau, anh ta đổi chủ ý: "Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa tôi sẽ mang người về, ngài yên tâm sau này Hoắc Kiêu sẽ không còn sống ra khỏi nhà họ Hoắc.”

Sau đó anh ta dẫn theo người cùng Hoắc Kiêu, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Thị lực của người đàn ông vẫn còn tốt.
Chương 358: Khoảng cách gần đến nổi có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn

Lãnh Tự vừa đi, mấy người phụ nữ kia cũng chuồn mất, trong phòng hỗn độn cũng chỉ còn lại ôn Hủ Hủ và Hoắc Tư Tước.

Thật ra Ôn Hủ Hủ cũng muốn đi.

Nhưng mà hiện tại cả người đau nhứ, đặc biệt là đầu và hai tay giống như sắp đứt ra, cô sợ vừa đi sẽ trông rất nhếch nhác, cô không muốn để Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ đó của cô.

Vì vậy cô ngồi đó.

"Cô còn ở lại đây làm gì? Thương nhớ mùi ở đây sao?” Hoắc Tư Tước rút ra một tờ khăn lau máu tươi trên tay, có chút không kiên nhẫn hỏi.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cô đã nói rồi mà, làm gì có dụ hắn cố ý tới cứu cô chứ, nhìn hắn hiện tại sau khi khôi phục vẻ lãnh đạm như thường ngày và không kiên nhẫn, đâu có quan tâm cô chút nào?

Ôn Hủ Hủ rũ xuống hai tròng mắt, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Ừm, đi thôi.”

Sau đó cô kiên trì, chuẩn bị cho dù thế nào cũng phải thẳng lưng làm bộ như không sao đi ra ngoài chỗ này.

Thế nhưng cô còn chưa kịp nhúc nhích, Hoắc Tư Tước đã lau sạch tay đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt hắn ghét bỏ cúi đầu nhìn cô sau đó đột nhiên khom lưng trước mặt cô.

Ôn Hủ Hủ: "!!!”

Sấm sét cuồn cuộn!

Khoảng bốn năm giây sau Ôn Hủ Hủ trơ như phỗng, nghe thấy bản thân hỏi một câu: "Anh... Anh đang làm gì vậy?”

"Cô cho rằng tôi đang làm gì? Còn muốn tôi ôm cô phải không? Ôn Hủ Hủ, cô đừng có mà đằng chán lân đằng đầu.”

Giọng điệu của người đàn ông này vô cùng gây gắt, đặc biệt là khi hắn nghĩ Ôn Hủ Hủ không muốn để hắn cõng mà muốn hắn ôm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh.

Không, không phải cô được đằng chân lân đằng đầu.

Mà hiện tại hắn muốn cõng cô, cô đã cảm thấy rất kinh hãi rồi! !

Ôn Hủ Hủ mặt đỏ tai hồng, vội vàng giải thích: "Không, tôi không có ý này, tôi là..."

"Không phải thì nhanh lên cho tôi, tôi không có nhiều thời gian lãng phí cho cô đâu, nếu không phải nể tình hai đứa nhỏ thì tôi cũng lười quan tâm cô."

“......”

Một câu này đã phá nát sự rụt rè của Ôn Hủ Hủ.

Sau đó, cô trèo lên lưng hắn một cách thoải mái.

Dù sao hắn cũng nói là nể mặt bọn trẻ.

Cho nên Ôn Hủ Hủ cứ như vậy được cõng ra ngoài, hơn nữa có thể bởi vì câu nói cuối cùng của hắn đã khiến cô hoàn toàn buông bỏ tâm lý phòng bị.

Cô ở trên lưng hắn, vừa đi bộ vừa trò chuyện với người đàn ông này.

"Sao anh lại đột nhiên tới đây?"

"Cô có thể đến, sao tôi không thể đến?"

"Không phải, chỉ là quá trùng hợp, hơn nữa nhìn anh thế nào cũng không giống người sẽ tới những nơi như này."

Ôn Hủ Hủ nằm sấp trên lưng rộng lớn của Hoắc Tư Tước, nghĩ đến tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở trong phòng vip vừa rồi, hắn đột nhiên đạp cửa tiến vào, làm cho hốc mắt cô cay cay, không nhịn được khụt khịt mũi.

Lúc đó, cô đã rất cảm động.

Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, lúc ấy cô thật sự rất biết ơn hắn.

Hoắc Tư Tước vẫn luôn cúi đầu nhìn bóng dáng hai người ở dưới ánh đèn đường, ánh đèn rất tối nhưng bóng của hai người lại rât rõ ràng, còn kéo dài.

Hắn cúi đầu, thế cho nên có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ trên lưng đang muốn nhìn trộm hắn.

"Gần đây tôi đang để mắt đến Hoắc Kiêu, nó đang buôn người."

"A?" Ôn Hủ Hủ trên lưng bất chợt bị dọa đến mức há to miệng!

"Buôn người... Buôn người?”

"Đúng vậy, cho nên tôi nghe nói hàng hóa đêm nay của nó lại là đứa ngu xuẩn như cô, cho nên không thể không tới đây. Ôn Hủ Hủ, tôi không muốn đợt hai đứa con trai của tôi lớn lên, biết mẹ của chúng bị bán dưới mí mắt của tôi."

“……”

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không còn gì để nói.

Cuối cùng cô phát hiện, cho dù hắn mất trí nhớ, hắn vẫn không hề thay đổi cái tính không chôn vùi cô thì sẽ chết.

Cứ như vậy trong bầu không khí không mấy "hài hòa", hai người cuối cùng cũng đi ra khỏi con hẻm này, đi tới trước chiếc Bentley màu đen Hoắc Tư Tước đang đậu.

Lúc này Ôn Hủ Hủ đã không mở nổi mí mắt rồi.

Cô thực sự rất mệt mỏi.

Cả ngày hôm nay đã không nghỉ ngơi, hơn nữa buổi tối lại bị tên súc sinh Hoắc Kiêu kia tra tấn một lúc lâu..

Vì thế khi Hoắc Tư Tước thả cô xuống, để cô lên xe, cô lập tức ngoan ngoãn chui vào, chỉ trong chốc lát cô giống như mèo nằm sấp ở ghế sau ngủ thiếp đi.

"Đưa tôi... đến khách sạn..."

Cuối cùng cô ngủ thiếp đi, Hoắc Tư Tước nghe câu nói mơ hồ của cô

Hắn nhìn vào gương chiếu hậu, nhíu nhíu mày.

Đến khách sạn?

Không phải cô sống ở Đỗ gia sao? Sao lại đến khách sạn?

Hắn rất muốn quay đầu lại lay cô tỉnh để hỏi chuyện, nhưng cuối cùng sau khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô, hắn đành từ bỏ, sau đó khuôn mặt tuấn tú u ám khởi động xe.

Đỗ gia lại đang làm cái quái gì?

——

Đêm nay Lạc Du cũng không thể tìm được Hoắc Tư Tước.

Lâm Tử Dương nói tổng giám đốc có việc ra ngoài đột xuất, có lẽ khách hàng tìm hắn gấp, Lâm Tử Dương bảo cô ta thư giãn trở về vịnh Thiển Thuỷ chờ là được.

Thế nhưng không bao lâu sau, Lạc Du trở về nhà họ Lạc lại nhận được một tấm ảnh một người đàn ông đang cõng người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía trước.

Bức ảnh đó được chụp rất đẹp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom