Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Bị phát hiện rồi
Cố Niệm Chi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài dinh thự của anh, ngước lên nhìn xung quanh.
Mùa đông ở Đế Đô vẫn luôn rất lạnh, cộng thêm trận tuyết lớn vào đêm Giáng Sinh cho nên suốt mấy hôm nay tuyết vẫn chưa tan hết.
Tuyết đọng loang lổ chỗ đen chỗ trắng trên nền đất đen sì cũng mang theo một dáng vẻ rất khác. Chắc hẳn ở đây cũng có cài đặt thiết bị kiểm soát nhiệt độ ở dưới mặt đường nên trên con đường dẫn đến dinh thự không hề có tuyết đọng.
Họ vừa ra ngoài không lâu thì thấy một đoàn xe tiến vào trong.
“Báo cáo Thủ trưởng, Đại tá Trần Liệt đến!”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi nhìn hàng xe lần lượt dừng lại trên con đường nhỏ trước cổng dinh thự.
Cửa chiếc xe đầu tiên được mở ra, Trần Liệt xách một cái vali lớn bước xuống xe.
Anh ta vẫn không có gì thay đổi, khuôn mặt tròn tròn, chiếc mũi tròn tròn và đôi mắt tròn tròn. Trần Liệt đeo kính gọng tròn màu đen, dáng người càng tròn trịa hơn, xem ra còn béo hơn cả mấy tháng trước.
Cố Niệm Chi không khỏi vui mừng mở rộng vòng tay, bước tới ôm chầm lấy anh ta: “Anh Trần, thật tuyệt khi được gặp lại anh!”
Trần Liệt mỉm cười, dùng một tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Anh Trần cũng nhớ em lắm, Niệm Chi, em thế nào rồi? Gần đây vẫn ổn cả chứ?”
“Vào trong rồi hàn huyên tiếp.”
Hoắc Thiệu Hằng kéo Cố Niệm Chi lại, quay người đi về phía cửa dinh thự.
Trần Liệt cười hì hì, xách vali đuổi theo, to giọng nói: “Hoắc thiếu! Đây là thái độ nhờ vả người khác của anh đấy à? Tôi và Niệm Chi đã lâu không gặp nhau, ôm nhau một cái thì có sao?! Anh có cần phải quay đít đi thẳng không thèm nói một lời như thế không hả!”
Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo anh ta một cái: “Mau chuẩn bị phẫu thuật đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Trần Liệt bĩu môi, bất mãn nói: “Sao lại không có nhiều thời gian? Anh xem thường y thuật của tôi phải không? Nào nào nào! Chúng ta so bản lĩnh thật sự trên bàn mổ đi! Tỉ thí xem dao mổ của ai lợi hại hơn!”
Cố Niệm Chi quay lại ngượng ngùng nhìn Trần Liệt, nói: “Anh Trần à, tại sao Hoắc thiếu phải tỉ thí y thuật với anh? Anh có dám tỉ thí kỹ thuật bắn súng với Hoắc thiếu không?”
“Vâng, vâng, vâng! Anh biết trong mắt em chỉ có chú Hoắc của em rồi...” Trần Liệt nháy mắt đầy ẩn ý sâu xa với Hoắc Thiệu Hằng một cái, sau đó mới nhận ra Cố Niệm Chi đã thay đổi cách xưng hô thì ồ lên một tiếng, ngoảnh đầu nhìn cô ấy: “Sao không gọi là chú nữa vậy? Em không sợ bị Hoắc thiếu đánh cho một trận sao?”
“Trước giờ Hoắc thiếu đâu có đánh em.” Khuôn mặt Cố Niệm Chi lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Anh Trần à, anh không hiểu được đâu...”
“Phải, phải, phải! Tôi không hiểu, chỉ có hai người hiểu! Tôi chúc hai người “Thân nào cánh phượng bay muôn sắc. Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông”* được chưa?” Trần Liệt nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí giữa Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng, không kìm được máu cà khịa trong người mình.
(*) Trích bài “Vô đề” (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong)- Lý Thương Ẩn
Dịch thơ: Đông A
Quả nhiên, Hoắc Thiệu Hằng thậm chí không thèm nhìn anh ta, vẫn bình tĩnh bước về phía trước, dáng đi thẳng tắp, hoàn toàn không giống trước kia, nghe thấy anh ta trêu chọc như vậy nhất định sẽ lườm một cái, còn cảnh cáo anh ta.
Có điều, Hoắc Thiệu Hằng không phản ứng anh ta, nhưng Cố Niệm Chi lại đáp trả không chút nể nang: “Anh Trần, anh đừng có khoe văn khoe chữ nữa. Nếu anh có thời gian thì đi xem sách chuyên ngành y học của anh nhiều hơn đi, đừng xem mấy bài thơ từ ngữ linh tinh như thế. Anh có xem một trăm lần thì những thứ bác sĩ Diệp không hiểu cũng vẫn cứ không hiểu thôi.”
“Em im đi!”
Thoáng thấy bóng dáng Diệp Tử Đàn xuất hiện trên bậc thềm phía trước dinh thự, Trần Liệt thẹn quá hóa giận trừng mắt ngăn Cố Niệm Chi lại.
Cố Niệm Chi dương dương đắc ý gật đầu: “Anh Trần, đây là anh tự làm tự chịu đấy chứ. Anh mà còn dám trêu chọc Hoắc thiếu nữa, em sẽ đi bắt nạt bác sĩ Diệp đấy!”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới liếc mắt qua, chỉ một cái liếc mắt, Cố Niệm Chi liền ngoan ngoãn ngậm miệng, an phận đi bên cạnh anh về phía trước.
Diệp Tử Đàn ở cách đó không xa nhìn họ đi vào. Trần Liệt không dám trêu chọc Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi nữa, nhưng anh ta cũng không cam tâm bị Cố Niệm Chi hạ gục hoàn toàn như vậy, bèn thấp giọng thì thầm: “Hỏi thế gian tình là gì mà con mẹ nó như nước muối đổ đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Đầu Cố Niệm Chi đầy vạch đen!
Ba người bước đến bậc thềm của cửa dinh thự, Diệp Tử Đàn lập tức đứng nghiêm chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt: “Báo cáo Thủ trưởng, phòng phẫu thuật đã sẵn sàng!”
Nét mặt của hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mẹ anh thì sao?”
Trần Liệt hỏi Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Diệp Tử Đàn: “Bác sĩ Diệp vừa đưa mẹ tôi vào trong rồi.”
Diệp Tử Đàn vội đáp: “Bệnh nhân đã được gây mê, đang ở trong phòng phẫu thuật B.”
Trần Liệt gật đầu, quan sát Cố Niệm Chi từ trên xuống dưới, lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng: “Anh đã nói hết với Niệm Chi chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng hiểu rõ ý của anh ta, ừm một tiếng: “Niệm Chi, em sẵn sàng chưa?”
“Em sẵn sàng rồi.” Cố Niệm Chi lập tức trả lời, thậm chí còn cởi áo khoác, xắn tay áo của chiếc áo len cashmere lên, để lộ cánh tay nhỏ bé trắng trẻo của mình: “Anh xem, lúc nào cũng sẵn sàng!”
Hoắc Thiệu Hằng á khẩu với cô.
Trần Liệt mỉm cười kéo tay áo của Cố Niệm Chi xuống: “Đi thôi, đi theo anh.”
Cố Niệm Chi đi cùng Trần Liệt vào trong phòng phẫu thuật A.
Diệp Tử Đàn mặc áo choàng phẫu thuật vô trùng, đeo hai chiếc găng tay y tế dài tới khuỷu tay, trên mặt đeo khẩu trang y tế lớn màu xanh, trang bị đầy đủ đứng đợi bên cạnh một chiếc ghế phẫu thuật vô cùng cao cấp.
Chiếc ghế phẫu thuật này được đích thân Trần Liệt thiết kế và được chế tạo đặc biệt bởi thợ thủ công giỏi nhất, công xưởng tiên tiến nhất của Quân đội Đế quốc.
So với giường phẫu thuật thì sử dụng chiếc ghế này thuận tiện hơn, chức năng cũng hoàn thiện hơn.
Bên ngoài phòng phẫu thuật A là một phòng nghỉ kiêm phòng trà nhỏ.
Trần Liệt đặt chiếc vali xuống, bảo hai lính công vụ mặc bộ đồ phẫu thuật khử trùng xách chiếc vali vào phòng trong còn mình thì ngồi nói chuyện với Cố Niệm Chi ở phòng ngoài.
“Niệm Chi, em đã thật sự sẵn sàng chưa? Em có tự nguyện không?” Trần Liệt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em không cần quan tâm đến Hoắc thiếu. Em nói cho anh Trần nghe, em có thật sự tự nguyện làm việc này không?”
Cố Niệm Chi thu lại nét mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Anh Trần, em thật sự chân thành. Em muốn giúp bác Tống, em nghĩ bệnh của bác ấy có thể chữa khỏi được. Nếu em thật sự có thể giúp bác ấy, anh không cần phải nương tay, cần bao nhiêu tủy xương thì cứ lấy bấy nhiêu tủy xương. Em còn rất trẻ, em không sợ.”
Trần Liệt xúc động nhìn cô ấy, nhắm mắt lại, thì thầm nói: “Niệm Chi, em... em sẽ không trách bọn anh chứ?”
“Tại sao phải trách các anh?” Cố Niệm Chi không hiểu: “Các anh đã cứu mạng em, trước đến giờ em luôn cho rằng mình không có cơ hội báo đáp các anh cơ. Bây giờ có cơ hội để em trả ơn các anh, em mừng còn không kịp ấy chứ. Anh Trần, anh đang nói gì vậy?”
Trần Liệt cười toe toét: “Phải, là anh nghĩ nhiều rồi, Niệm Chi tuyệt thật đấy! Ok, em vào phòng khử trùng năm phút nhé! Lúc đi ra thì thay đồ phẫu thuật, sau đó đi vào căn phòng bên trong tìm bác sĩ Diệp, cô ấy sẽ gây mê toàn thân cho em.”
Cố Niệm Chi chăm chú lắng nghe, nhắc lại các bước và quy trình với Trần Liệt một lượt, sau đó mới đi vào phòng khử trùng ở bên trong.
Trần Liệt đi sang bên phòng khử trùng của nam, mặc đủ bộ áo choàng phẫu thuật rồi đến phòng A để lắp ráp các dụng cụ máy móc tinh vi của mình.
Diệp Tử Đàn ở bên cạnh làm phụ tá cho anh ta. Hai người hợp tác nên rất nhanh đã chuẩn bị xong được các dụng cụ phẫu thuật cần thiết.
“Bà Tống đang ở phòng B, đã được gây mê.”
Diệp Tử Đàn báo cáo với Trần Liệt.
Trần Liệt đến phòng B để kiểm tra tình trạng của Tống Cẩm Ninh đã hôn mê, lấy thêm một ít máu. Trong khi chờ đợi Cố Niệm Chi, tiện thể anh ta cũng kiểm tra cả quy luật máu của Tống Cẩm Ninh nữa. Tất nhiên, những số liệu đó là không thể tưởng tượng, phá vỡ sự tồn tại của bình thường.
Trần Liệt lắc cái đầu tròn trịa, thở dài nói: “Ngoài đời có biết bao người muốn sinh trưởng ngược, nhưng nào có ai biết rằng nếu con người ta thật sự sinh trưởng ngược thì thậm chí cả chỉ số IQ cũng sinh trưởng ngược theo chứ!”
Dung nhan của ba mươi tuổi, IQ của mười tám tuổi, hay là vẻ ngoài của mười tám tuổi, IQ của tám tuổi, xin hỏi bạn muốn trường hợp nào?
Đều là những lựa chọn khiến con người ta thấy nhức trứng vô cùng…
Diệp Tử đàn vốn rất căng thẳng nhưng nghe Trần Liệt nói như vậy, cô cũng không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Cả hai đều đeo khẩu trang y tế che gần hết khuôn mặt, đầu còn đội mũ vô trùng, trên thực tế họ chỉ nhìn thấy mắt của nhau thôi. Nhưng đối với Trần Liệt mà nói, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt cười của Diệp Tử Đàn, anh ta cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Đúng, chính là như vậy, cười nhiều lên một chút, không cần quá căng thẳng.”
Trần Liệt vô thức an ủi Diệp Tử Đàn.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã thay xong áo choàng phẫu thuật, đi từ phòng khử trùng sang phòng phẫu thuật A, cất tiếng gọi: “Bác sĩ Diệp?”
Diệp Tử Đàn vội đáp lại: “Tôi đây!”
Cô ấy vội vã bước đến phòng phẫu thuật A, dẫn Cố Niệm Chi nằm lên ghế phẫu thuật, sau đó đặt mặt nạ thở lên mặt Cố Niệm Chi.
Một giây sau Cố Niệm Chi liền ngất đi.
Diệp Tử Đàn lấy một ống tiêm rất lớn ra chọc vào phía sau cột sống của Cố Niệm Chi.
***
Hoắc Thiệu Hằng đứng giữa phòng khách nhìn đồng hồ đeo tay, theo thời gian biểu mà Trần Liệt đưa cho anh, bây giờ là lúc bắt đầu phẫu thuật.
Anh nhẩm tính thời gian, vẫy tay gọi Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đến, ra lệnh: “Đại Hùng, cậu dẫn theo một đại đội cảnh vệ, trang bị đầy đủ, bố trí phòng vệ trong phạm vi một dặm của trụ sở, trong vòng ba giờ, không cho phép bất cứ ai tiến vào.”
Âm Thế Hùng hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi lý do, lập tức khép hai chân đứng nghiêm hành lễ: “Rõ, Thủ trưởng!”
Sau khi Âm Thế Hùng rời đi, Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Cậu dẫn theo bộ đội của phòng điện tử, trong vòng ba giờ, theo dõi tất cả mọi động thái của bộ đội phòng vệ Đế Đô. Chỉ cần có gì bất thường, phải báo cáo cho tôi ngay lập tức. Còn nữa, trong đây có một bản danh sách, tôi muốn số điện thoại di động, số máy bàn và tất cả các thiết bị mạng điện tử, camera gần đó của họ đều nằm dưới sự kiểm soát của cậu. “
Triệu Lương Trạch cầm lấy danh sách, đứng nghiêm hành lễ: “Rõ, Thủ trưởng!”
Lúc đầu, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vẫn không hiểu tại sao Hoắc Thiệu Hằng phải sắp xếp như vậy. Cho đến mười lăm phút sau, Triệu Lương Trạch phát hiện ra điện thoại của những người mà anh ta đang theo dõi lại liên lạc với nhau.
Thông tin của bộ đội phòng vệ Đế Đô bị hỗn loạn mất một lúc, nhưng không biết được ông lớn nào áp chế xuống, không có dấu hiệu điều động quân đội nữa.
Cuối cùng, chỉ có cảnh sát đặc biệt của Bộ Công an được điều động thành công đến Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.
Hoắc Thiệu Hằng nhận được tin từ Triệu Lương Trạch, lập tức bật máy tính lên, nhìn chằm chằm vào tình hình bên Âm Thế Hùng từ hình ảnh ghi lại của camera.
Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc cùng em gái Bạch Cẩn Nghi đang dẫn theo một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt lao tới đây như tên bắn.
***
Cùng lúc đó, trong tòa nhà giáo sư của Đại học B ở Đế Đô, Hà Chi Sơ ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào những bức ảnh đang bày đầy trước mặt, thần sắc trên mặt anh ta u ám đến đáng sợ. Những bức ảnh đó đều là ảnh chụp Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.
Trên tấm ảnh chính giữa là đêm Giáng Sinh tuyết bay đầy trời, Hoắc Thiệu Hằng mặc bộ quân phục lặng lẽ ôm Cố Niệm Chi dưới ánh đèn đường.
Còn tấm ảnh khác, Cố Niệm Chi đang lưu luyến, bịn rịn nằm trong vòng tay của anh ta.
Tấm ảnh gần đây nhất là hai người đi đến quảng trường Trại Ngang, mặt Cố Niệm Chi tươi như hoa, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng nhìn lại, ánh mắt say đắm, cưng chiều như muốn tràn cả ra khỏi tấm ảnh…
Mùa đông ở Đế Đô vẫn luôn rất lạnh, cộng thêm trận tuyết lớn vào đêm Giáng Sinh cho nên suốt mấy hôm nay tuyết vẫn chưa tan hết.
Tuyết đọng loang lổ chỗ đen chỗ trắng trên nền đất đen sì cũng mang theo một dáng vẻ rất khác. Chắc hẳn ở đây cũng có cài đặt thiết bị kiểm soát nhiệt độ ở dưới mặt đường nên trên con đường dẫn đến dinh thự không hề có tuyết đọng.
Họ vừa ra ngoài không lâu thì thấy một đoàn xe tiến vào trong.
“Báo cáo Thủ trưởng, Đại tá Trần Liệt đến!”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Cố Niệm Chi nhìn hàng xe lần lượt dừng lại trên con đường nhỏ trước cổng dinh thự.
Cửa chiếc xe đầu tiên được mở ra, Trần Liệt xách một cái vali lớn bước xuống xe.
Anh ta vẫn không có gì thay đổi, khuôn mặt tròn tròn, chiếc mũi tròn tròn và đôi mắt tròn tròn. Trần Liệt đeo kính gọng tròn màu đen, dáng người càng tròn trịa hơn, xem ra còn béo hơn cả mấy tháng trước.
Cố Niệm Chi không khỏi vui mừng mở rộng vòng tay, bước tới ôm chầm lấy anh ta: “Anh Trần, thật tuyệt khi được gặp lại anh!”
Trần Liệt mỉm cười, dùng một tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Anh Trần cũng nhớ em lắm, Niệm Chi, em thế nào rồi? Gần đây vẫn ổn cả chứ?”
“Vào trong rồi hàn huyên tiếp.”
Hoắc Thiệu Hằng kéo Cố Niệm Chi lại, quay người đi về phía cửa dinh thự.
Trần Liệt cười hì hì, xách vali đuổi theo, to giọng nói: “Hoắc thiếu! Đây là thái độ nhờ vả người khác của anh đấy à? Tôi và Niệm Chi đã lâu không gặp nhau, ôm nhau một cái thì có sao?! Anh có cần phải quay đít đi thẳng không thèm nói một lời như thế không hả!”
Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo anh ta một cái: “Mau chuẩn bị phẫu thuật đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Trần Liệt bĩu môi, bất mãn nói: “Sao lại không có nhiều thời gian? Anh xem thường y thuật của tôi phải không? Nào nào nào! Chúng ta so bản lĩnh thật sự trên bàn mổ đi! Tỉ thí xem dao mổ của ai lợi hại hơn!”
Cố Niệm Chi quay lại ngượng ngùng nhìn Trần Liệt, nói: “Anh Trần à, tại sao Hoắc thiếu phải tỉ thí y thuật với anh? Anh có dám tỉ thí kỹ thuật bắn súng với Hoắc thiếu không?”
“Vâng, vâng, vâng! Anh biết trong mắt em chỉ có chú Hoắc của em rồi...” Trần Liệt nháy mắt đầy ẩn ý sâu xa với Hoắc Thiệu Hằng một cái, sau đó mới nhận ra Cố Niệm Chi đã thay đổi cách xưng hô thì ồ lên một tiếng, ngoảnh đầu nhìn cô ấy: “Sao không gọi là chú nữa vậy? Em không sợ bị Hoắc thiếu đánh cho một trận sao?”
“Trước giờ Hoắc thiếu đâu có đánh em.” Khuôn mặt Cố Niệm Chi lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Anh Trần à, anh không hiểu được đâu...”
“Phải, phải, phải! Tôi không hiểu, chỉ có hai người hiểu! Tôi chúc hai người “Thân nào cánh phượng bay muôn sắc. Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông”* được chưa?” Trần Liệt nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí giữa Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng, không kìm được máu cà khịa trong người mình.
(*) Trích bài “Vô đề” (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong)- Lý Thương Ẩn
Dịch thơ: Đông A
Quả nhiên, Hoắc Thiệu Hằng thậm chí không thèm nhìn anh ta, vẫn bình tĩnh bước về phía trước, dáng đi thẳng tắp, hoàn toàn không giống trước kia, nghe thấy anh ta trêu chọc như vậy nhất định sẽ lườm một cái, còn cảnh cáo anh ta.
Có điều, Hoắc Thiệu Hằng không phản ứng anh ta, nhưng Cố Niệm Chi lại đáp trả không chút nể nang: “Anh Trần, anh đừng có khoe văn khoe chữ nữa. Nếu anh có thời gian thì đi xem sách chuyên ngành y học của anh nhiều hơn đi, đừng xem mấy bài thơ từ ngữ linh tinh như thế. Anh có xem một trăm lần thì những thứ bác sĩ Diệp không hiểu cũng vẫn cứ không hiểu thôi.”
“Em im đi!”
Thoáng thấy bóng dáng Diệp Tử Đàn xuất hiện trên bậc thềm phía trước dinh thự, Trần Liệt thẹn quá hóa giận trừng mắt ngăn Cố Niệm Chi lại.
Cố Niệm Chi dương dương đắc ý gật đầu: “Anh Trần, đây là anh tự làm tự chịu đấy chứ. Anh mà còn dám trêu chọc Hoắc thiếu nữa, em sẽ đi bắt nạt bác sĩ Diệp đấy!”
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới liếc mắt qua, chỉ một cái liếc mắt, Cố Niệm Chi liền ngoan ngoãn ngậm miệng, an phận đi bên cạnh anh về phía trước.
Diệp Tử Đàn ở cách đó không xa nhìn họ đi vào. Trần Liệt không dám trêu chọc Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi nữa, nhưng anh ta cũng không cam tâm bị Cố Niệm Chi hạ gục hoàn toàn như vậy, bèn thấp giọng thì thầm: “Hỏi thế gian tình là gì mà con mẹ nó như nước muối đổ đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Đầu Cố Niệm Chi đầy vạch đen!
Ba người bước đến bậc thềm của cửa dinh thự, Diệp Tử Đàn lập tức đứng nghiêm chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt: “Báo cáo Thủ trưởng, phòng phẫu thuật đã sẵn sàng!”
Nét mặt của hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mẹ anh thì sao?”
Trần Liệt hỏi Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Diệp Tử Đàn: “Bác sĩ Diệp vừa đưa mẹ tôi vào trong rồi.”
Diệp Tử Đàn vội đáp: “Bệnh nhân đã được gây mê, đang ở trong phòng phẫu thuật B.”
Trần Liệt gật đầu, quan sát Cố Niệm Chi từ trên xuống dưới, lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng: “Anh đã nói hết với Niệm Chi chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng hiểu rõ ý của anh ta, ừm một tiếng: “Niệm Chi, em sẵn sàng chưa?”
“Em sẵn sàng rồi.” Cố Niệm Chi lập tức trả lời, thậm chí còn cởi áo khoác, xắn tay áo của chiếc áo len cashmere lên, để lộ cánh tay nhỏ bé trắng trẻo của mình: “Anh xem, lúc nào cũng sẵn sàng!”
Hoắc Thiệu Hằng á khẩu với cô.
Trần Liệt mỉm cười kéo tay áo của Cố Niệm Chi xuống: “Đi thôi, đi theo anh.”
Cố Niệm Chi đi cùng Trần Liệt vào trong phòng phẫu thuật A.
Diệp Tử Đàn mặc áo choàng phẫu thuật vô trùng, đeo hai chiếc găng tay y tế dài tới khuỷu tay, trên mặt đeo khẩu trang y tế lớn màu xanh, trang bị đầy đủ đứng đợi bên cạnh một chiếc ghế phẫu thuật vô cùng cao cấp.
Chiếc ghế phẫu thuật này được đích thân Trần Liệt thiết kế và được chế tạo đặc biệt bởi thợ thủ công giỏi nhất, công xưởng tiên tiến nhất của Quân đội Đế quốc.
So với giường phẫu thuật thì sử dụng chiếc ghế này thuận tiện hơn, chức năng cũng hoàn thiện hơn.
Bên ngoài phòng phẫu thuật A là một phòng nghỉ kiêm phòng trà nhỏ.
Trần Liệt đặt chiếc vali xuống, bảo hai lính công vụ mặc bộ đồ phẫu thuật khử trùng xách chiếc vali vào phòng trong còn mình thì ngồi nói chuyện với Cố Niệm Chi ở phòng ngoài.
“Niệm Chi, em đã thật sự sẵn sàng chưa? Em có tự nguyện không?” Trần Liệt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em không cần quan tâm đến Hoắc thiếu. Em nói cho anh Trần nghe, em có thật sự tự nguyện làm việc này không?”
Cố Niệm Chi thu lại nét mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Anh Trần, em thật sự chân thành. Em muốn giúp bác Tống, em nghĩ bệnh của bác ấy có thể chữa khỏi được. Nếu em thật sự có thể giúp bác ấy, anh không cần phải nương tay, cần bao nhiêu tủy xương thì cứ lấy bấy nhiêu tủy xương. Em còn rất trẻ, em không sợ.”
Trần Liệt xúc động nhìn cô ấy, nhắm mắt lại, thì thầm nói: “Niệm Chi, em... em sẽ không trách bọn anh chứ?”
“Tại sao phải trách các anh?” Cố Niệm Chi không hiểu: “Các anh đã cứu mạng em, trước đến giờ em luôn cho rằng mình không có cơ hội báo đáp các anh cơ. Bây giờ có cơ hội để em trả ơn các anh, em mừng còn không kịp ấy chứ. Anh Trần, anh đang nói gì vậy?”
Trần Liệt cười toe toét: “Phải, là anh nghĩ nhiều rồi, Niệm Chi tuyệt thật đấy! Ok, em vào phòng khử trùng năm phút nhé! Lúc đi ra thì thay đồ phẫu thuật, sau đó đi vào căn phòng bên trong tìm bác sĩ Diệp, cô ấy sẽ gây mê toàn thân cho em.”
Cố Niệm Chi chăm chú lắng nghe, nhắc lại các bước và quy trình với Trần Liệt một lượt, sau đó mới đi vào phòng khử trùng ở bên trong.
Trần Liệt đi sang bên phòng khử trùng của nam, mặc đủ bộ áo choàng phẫu thuật rồi đến phòng A để lắp ráp các dụng cụ máy móc tinh vi của mình.
Diệp Tử Đàn ở bên cạnh làm phụ tá cho anh ta. Hai người hợp tác nên rất nhanh đã chuẩn bị xong được các dụng cụ phẫu thuật cần thiết.
“Bà Tống đang ở phòng B, đã được gây mê.”
Diệp Tử Đàn báo cáo với Trần Liệt.
Trần Liệt đến phòng B để kiểm tra tình trạng của Tống Cẩm Ninh đã hôn mê, lấy thêm một ít máu. Trong khi chờ đợi Cố Niệm Chi, tiện thể anh ta cũng kiểm tra cả quy luật máu của Tống Cẩm Ninh nữa. Tất nhiên, những số liệu đó là không thể tưởng tượng, phá vỡ sự tồn tại của bình thường.
Trần Liệt lắc cái đầu tròn trịa, thở dài nói: “Ngoài đời có biết bao người muốn sinh trưởng ngược, nhưng nào có ai biết rằng nếu con người ta thật sự sinh trưởng ngược thì thậm chí cả chỉ số IQ cũng sinh trưởng ngược theo chứ!”
Dung nhan của ba mươi tuổi, IQ của mười tám tuổi, hay là vẻ ngoài của mười tám tuổi, IQ của tám tuổi, xin hỏi bạn muốn trường hợp nào?
Đều là những lựa chọn khiến con người ta thấy nhức trứng vô cùng…
Diệp Tử đàn vốn rất căng thẳng nhưng nghe Trần Liệt nói như vậy, cô cũng không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Cả hai đều đeo khẩu trang y tế che gần hết khuôn mặt, đầu còn đội mũ vô trùng, trên thực tế họ chỉ nhìn thấy mắt của nhau thôi. Nhưng đối với Trần Liệt mà nói, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt cười của Diệp Tử Đàn, anh ta cũng đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Đúng, chính là như vậy, cười nhiều lên một chút, không cần quá căng thẳng.”
Trần Liệt vô thức an ủi Diệp Tử Đàn.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã thay xong áo choàng phẫu thuật, đi từ phòng khử trùng sang phòng phẫu thuật A, cất tiếng gọi: “Bác sĩ Diệp?”
Diệp Tử Đàn vội đáp lại: “Tôi đây!”
Cô ấy vội vã bước đến phòng phẫu thuật A, dẫn Cố Niệm Chi nằm lên ghế phẫu thuật, sau đó đặt mặt nạ thở lên mặt Cố Niệm Chi.
Một giây sau Cố Niệm Chi liền ngất đi.
Diệp Tử Đàn lấy một ống tiêm rất lớn ra chọc vào phía sau cột sống của Cố Niệm Chi.
***
Hoắc Thiệu Hằng đứng giữa phòng khách nhìn đồng hồ đeo tay, theo thời gian biểu mà Trần Liệt đưa cho anh, bây giờ là lúc bắt đầu phẫu thuật.
Anh nhẩm tính thời gian, vẫy tay gọi Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đến, ra lệnh: “Đại Hùng, cậu dẫn theo một đại đội cảnh vệ, trang bị đầy đủ, bố trí phòng vệ trong phạm vi một dặm của trụ sở, trong vòng ba giờ, không cho phép bất cứ ai tiến vào.”
Âm Thế Hùng hơi sững sờ nhưng cũng không hỏi lý do, lập tức khép hai chân đứng nghiêm hành lễ: “Rõ, Thủ trưởng!”
Sau khi Âm Thế Hùng rời đi, Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Cậu dẫn theo bộ đội của phòng điện tử, trong vòng ba giờ, theo dõi tất cả mọi động thái của bộ đội phòng vệ Đế Đô. Chỉ cần có gì bất thường, phải báo cáo cho tôi ngay lập tức. Còn nữa, trong đây có một bản danh sách, tôi muốn số điện thoại di động, số máy bàn và tất cả các thiết bị mạng điện tử, camera gần đó của họ đều nằm dưới sự kiểm soát của cậu. “
Triệu Lương Trạch cầm lấy danh sách, đứng nghiêm hành lễ: “Rõ, Thủ trưởng!”
Lúc đầu, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch vẫn không hiểu tại sao Hoắc Thiệu Hằng phải sắp xếp như vậy. Cho đến mười lăm phút sau, Triệu Lương Trạch phát hiện ra điện thoại của những người mà anh ta đang theo dõi lại liên lạc với nhau.
Thông tin của bộ đội phòng vệ Đế Đô bị hỗn loạn mất một lúc, nhưng không biết được ông lớn nào áp chế xuống, không có dấu hiệu điều động quân đội nữa.
Cuối cùng, chỉ có cảnh sát đặc biệt của Bộ Công an được điều động thành công đến Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.
Hoắc Thiệu Hằng nhận được tin từ Triệu Lương Trạch, lập tức bật máy tính lên, nhìn chằm chằm vào tình hình bên Âm Thế Hùng từ hình ảnh ghi lại của camera.
Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc cùng em gái Bạch Cẩn Nghi đang dẫn theo một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt lao tới đây như tên bắn.
***
Cùng lúc đó, trong tòa nhà giáo sư của Đại học B ở Đế Đô, Hà Chi Sơ ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào những bức ảnh đang bày đầy trước mặt, thần sắc trên mặt anh ta u ám đến đáng sợ. Những bức ảnh đó đều là ảnh chụp Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.
Trên tấm ảnh chính giữa là đêm Giáng Sinh tuyết bay đầy trời, Hoắc Thiệu Hằng mặc bộ quân phục lặng lẽ ôm Cố Niệm Chi dưới ánh đèn đường.
Còn tấm ảnh khác, Cố Niệm Chi đang lưu luyến, bịn rịn nằm trong vòng tay của anh ta.
Tấm ảnh gần đây nhất là hai người đi đến quảng trường Trại Ngang, mặt Cố Niệm Chi tươi như hoa, Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng nhìn lại, ánh mắt say đắm, cưng chiều như muốn tràn cả ra khỏi tấm ảnh…
Bình luận facebook