Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219: Có việc gấp cần tìm ư?
Chiếc xe khực khực hai cái, gầm rú lên một tiếng rồi dừng lại.
Lực quán tính cực lớn khiến Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi ngồi ở ghế sau xe không thắt dây an toàn bị hất mạnh đến choáng váng, đầu đập vào lưng ghế ngồi phía trước, chớp mắt đã sưng u lên hai cục lớn.
“Cậu lái xe kiểu gì thế?! Tôi sẽ sa thải cậu!”
Bạch Trường Huy ôm trán, gầm lên với người tài xế phía trước.
“Cậu đang làm cái quái gì thế?! Đường đường là Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc lại đi một chiếc xe động một tí đã bị nổ lốp ư?!”
Bạch Cẩn Nghi xoa xoa đầu, nghiến răng nghiến lợi bò từ dưới đất lên.
Người tài xế ở hàng ghế đầu đặt hai tay lên vô-lăng, sợ tái mặt. Anh ta run hết cả người ngồi trên ghế lái, lắp ba lắp bắp nói: “Tổng Thư ký Bạch, không phải là bánh xe tự nổ lốp, mà là bị người ta bắn nổ lốp ạ!”
“Cái gì?!”
Bạch Trường Huy nhìn ra ngoài cửa xe nhưng không thể nhìn ra được rốt cuộc bánh xe có gì khác thường.
Nhóm Âm Thế Hùng sử dụng súng bắn tỉa được trang bị ống giảm thanh, đạn bắn ra vừa nhanh vừa chính xác vừa hiểm. Hai tay súng bắn tỉa được bố trí ở hai bên đường, nổ súng cùng một lúc, mỗi người bắn thủng hai lốp xe.
Chiếc xe mà nhóm Bạch Trường Huy ngồi vốn có khả năng cách âm rất tốt, do đó, lúc chiếc xe vừa bị bắn, ngoài tài xế ra thì Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi hoàn toàn không nghĩ tới là bị người ta bắn thủng.
Người tài xế này lúc trước xuất thân là lính lái xe trong Quân đội. Sau khi xuất ngũ, ông ta đến Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc để làm tài xế, kiêm vệ sĩ của quan chức. Chắc chắn ông ta không giỏi bằng vệ sĩ chuyên nghiệp. Có điều, trong giới tài xế, ông ta là vệ sĩ giỏi nhất, còn trong giới vệ sĩ, ông ta là tài xế giỏi nhất.
Sau khi xe bị nổ lốp, ông ta nhớ lại cảm giác chấn động lúc trước, liền phán đoán hẳn là bánh xe bị trúng đạn nổ lốp.
Bạch Trường Huy vỗ ghế, bực bội nói: “Mở cửa đi, tôi ra ngoài xem sao!”
Người tài xế do dự không dám ra ngoài, lo lắng nói: “Tổng Thư ký Bạch, chỗ này viết “Vùng quân sự đặc biệt”, tốt nhất là ngài đừng nên xem nhẹ nó. Nếu ngài cứ ngang nhiên đi xuống như vậy, họ có thể giết ngài ngay tại chỗ đấy!”
“Nói bậy! Có cho họ ăn gan trời cũng không dám động đến một sợi tóc của anh Ba tôi!”
Bạch Cẩn Nghi không tin rằng Hoắc Thiệu Hằng có thể hung hãn như vậy.
Mười mấy năm trước, ấn tượng về Hoắc Thiệu Hằng trong Bạch Cẩn Nghi là một thiếu niên rất lịch sự, rất kỷ luật, trầm tĩnh, ít nói, không bao giờ làm điều gì quá giới hạn.
Sau này tuy làm lính nhưng không phải người lính luôn tuân thủ kỷ luật nhất hay sao?
Nhưng Bạch Trường Huy lại bắt đầu chần chừ, ông ta vịn vào lưng ghế phía trước, bất an hỏi: “... Thật sự nghiêm trọng đến thế sao?”
Ông ta không làm việc nhiều với Bộ Quốc phòng nhưng có một số người quen trong quân đội. Mọi người đều rất quan tâm đến ông ta nên ông ta cũng không mấy hiểu rõ về luật Quân sự.
“Tổng thư ký Bạch, tôi lừa ngài làm gì?” Người tài xế chỉ biết cười khổ, nói: “Ngài đừng di chuyển, để tôi xuống dưới xin bọn họ một tiếng, sau đó chúng ta lùi ra ngoài đi.” Nói xong, ông ta đẩy cửa xe, giơ hai tay lên, bước xuống xe, lớn tiếng nói: “Tôi là tài xế của Phó Tổng thư ký Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc, tôi muốn gặp Thủ trưởng của các anh, có vài điều muốn nói!”
Âm Thế Hùng dẫn theo đại đội cảnh vệ mai phục hai bên đường, từ đầu đến cuối đều không đáp lời, chỉ liên lạc điện thoại với Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng hỏi: “... Hoắc thiếu, tiếp theo nên làm gì?”
“Yêu cầu họ rời khỏi tuyến phòng vệ, cố gắng trì hoãn thời gian.”
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng hạ lệnh.
Mới một giờ trôi qua, cuộc phẫu thuật bên phía Trần Liệt vẫn đang diễn ra trong căng thẳng, hiện giờ Hoắc Thiệu Hằng không có ý định ra ngoài đối mặt với hai người nhà họ Bạch kia.
Nhận được mệnh lệnh, Âm Thế Hùng cười hi hí, biết ngay lại đến lượt anh ta ra mặt kéo dài thời gian rồi.
“Mấy người, giơ hai tay lên, ra khỏi xe! Nhớ kỹ, chỉ được phép giơ tay, ai hạ tay xuống tôi sẽ bắn vào tay của người đó!” Âm Thế Hùng nâng súng, đeo mặt nạ, bước ra khỏi nơi mai phục: “Tôi đếm một, hai, ba, đi ra! Quay lại! Chạy!”
Nhìn thấy những người quân nhân vũ trang đầy đủ đeo mặt nạ, tay cầm súng bước ra từ khu rừng bên đường, mặt Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi biến sắc ngay lập tức.
“Anh là bộ đội ở đâu? Số hiệu bao nhiêu? Thủ trưởng của anh là ai? Bảo anh ta ra ngoài gặp tôi!”
Bạch Trường Huy ở vị trí cao lâu ngày rồi, coi thường không thèm nói chuyện với mấy cậu lính tép riu, chỉ muốn gọi Hoắc Thiệu Hằng ra.
Bạch Cẩn Nghi cũng nói: “Tôi cảnh báo anh. Các anh đã phạm một sai lầm cực kì nghiêm trọng rồi, mau giao người lại cho tôi, nếu không...”
“Không chịu ra ngoài à?” Âm Thế Hùng hoàn toàn phớt lờ mấy lời lảm nhảm của hai người kia, nâng súng lên, bắn một phát vào cửa xe.
Xe của Bạch Trường Huy không sử dụng kính chống đạn vì ông ta chưa đủ tiêu chuẩn.
Chỉ nghe thấy hai tiếng súng piu piu vang lên, trên cửa xe bên phía Bạch Cẩn Nghi xuất hiện hai lỗ đạn, hai viên đạn quệt sát qua mặt của Bạch Cẩn Nghi, ghim vào lưng ghế ngồi bên trong xe.
Bà ta sợ đến nỗi toàn thân đông cứng, rất lâu sau vẫn không thốt lên lời.
“Tôi nói lại lần nữa, giơ tay lên, lùi ra ngoài! Rời khỏi tuyến phòng vệ! Cho mấy người một phút, nếu còn không ra, tôi sẽ trực tiếp cho nổ xe của mấy người.”
Âm Thế Hùng một lần nữa đặt ngón tay lên cò súng bắn tỉa.
Bạch Trường Huy quay đầu lại nhìn ra ngoài xe, phát hiện tài xế của mình đã sớm chạy ra khỏi tuyến phòng vệ, hơn một trăm cảnh sát đặc biệt mà họ dẫn theo dù đã được trang bị vũ khí đầy đủ nhưng tất cả đều đang đứng bên ngoài tuyến phòng vệ, không ai dám tiến vào tuyến phòng vệ một bước.
Bạch Trường Huy cắn răng, biết rằng lần này phải chấp nhận bị mất mặt rồi. Ông ta trừng mắt lườm em gái mình, quay đầu lại cẩn thận quan sát Âm Thế Hùng một lượt, rồi mới giơ hai tay lên ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng quay người chạy nhanh ra ngoài tuyến phòng vệ.
Bạch Cẩn Nghi thấy tình hình không ổn cũng đẩy cửa xe giơ tay chạy về phía sau, tất cả đều chạy ra khỏi tuyến phòng vệ trong vòng một phút.
Âm Thế Hùng thu súng lại, chỉ vào các bụi cây và tường vây xung quanh, nói: “Thấy rồi chứ, trong tuyến phòng vệ, chỉ những người có giấy thông hành mới có thể đi vào. Trong mấy người ai giấy thông hành?”
Bạch Trường Huy đến quá vội, còn chưa có thời gian đến Bộ Quốc phòng làm giấy thông hành. Ông ta chỉ có thể lại liếc xéo Bạch Cẩn Nghi một cái nữa, bỏ đi thái độ hống hách khi nãy, móc khăn lau kính từ túi quần ra lau kính của mình, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn nói với Âm Thế Hùng: “Hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm thôi. Tôi là Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương. Thiếu tướng Hoắc của mấy anh đã đưa Tống Cẩm Ninh, một nhân vật quan trọng mà cả Chính phủ Trung ương chúng tôi lẫn Bộ Quốc phòng của các anh đang cùng chú ý đặc biệt đi rồi. Đề nghị các anh trả bà ấy về cho chúng tôi.”
Âm Thế Hùng cười chế nhạo, đặt khẩu súng bắn tỉa lên vai, lắc đầu, nói thật to: “Bà Tống là mẹ ruột của Thiếu tướng chúng tôi, Thiếu tướng của chúng tôi cũng là tướng lĩnh cấp cao của Bộ Quốc phòng. Xin hỏi ông và bà Tống có quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi giao bà Tống cho ông? Đưa ra yêu cầu vô căn cứ như vậy, bên trong não của ông còn có cả thác nước ở núi Lư hay sao?”
Bạch Trường Huy không ngờ rằng miệng lưỡi của tên lính này lại sắc bén như vậy, giảo hoạt, bao biện giỏi hơn cả Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương như ông ta.
Thấy anh trai mình không nói chuyện, Bạch Cẩn Nghi đành phải đích thân ra trận. Bà ta làm ra vẻ vô cùng khẩn thiết, nói: “Những điều này có nói với anh, anh cũng không hiểu đâu. Anh đi gọi Hoắc Thiệu Hằng ra đây, cứ nói là cô Bạch đang tìm cậu ta.”
“Mẹ của Thiếu tướng của chúng tôi là con gái một, không có chị em gái, xin hỏi cô là cô ở chi họ nào?”
Khả năng hùng biện của Âm Thế Hùng là tốt nhất trong bốn thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, tùy tiện nói đại một câu cũng có thể chặn lời của Bạch Cẩn Nghi.
Thấy tên lính này cố chấp đến mềm rắn đều không chịu, Bạch Trường Huy mới nhớ đến một văn kiện bí mật của năm đó. Ông ta ta lập tức gọi cho văn phòng của mình, ra lệnh cho cấp dưới tìm và gửi bộ văn kiện bí mật liên quan tới Tống Cẩm Ninh năm đó đến đây.
Văn kiện bí mật này quy định rõ ràng rằng Phòng Khoa học Công nghệ và Bộ Quốc phòng của Chính phủ Trung ương Đế quốc phải cùng nhau chăm sóc việc điều trị của Tống Cẩm Ninh, tìm hiểu những gì đã xảy ra trong phòng thí nghiệm năm đó và giúp thí nghiệm tiếp tục được tiến hành.
Bạch Cẩn Nghi là Giám đốc của Sở Vật lý năng lượng cao và là đại diện của Phòng Khoa học và Công nghệ, đồng thời cũng có thể tiến hành điều trị tâm lý cho Tống Cẩm Ninh.
Bên Bộ Quốc phòng thì do chồng cũ của Tống Cẩm Ninh là Chủ nhiệm chính trị Hoắc Quan Thần đại diện.
Vì Tống Cẩm Ninh mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, về mặt pháp lý được coi là người không có năng lực hành vi, do đó dựa trên cơ sở pháp lý này, Bạch Cẩn Nghi có thể đường hoàng đưa Tống Cẩm Ninh đi.
Nhưng văn kiện bí mật này đã phủ bụi mười mấy năm ở trong văn phòng của ông ta, ông ta gần như quên hẳn nó đi rồi.
Chỉ đến tình huống như trước mắt, tại Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt bị đối phương cản trở không chút do dự, ông ta mới nhớ ra năm đó còn có một văn kiện bí mật chưa từng được sử dụng như thế.
Nghe thấy Bạch Trường Huy gọi điện thoại, nói về bốn từ “Văn kiện bí mật”, mặt Âm Thế Hùng lập tức biến sắc, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch, hỏi anh ta xem chuyện này là thế nào.
Triệu Lương Trạch nhanh chóng kiểm tra tin tức về Tống Cẩm Ninh, tìm ra văn kiện bí mật năm đó rồi báo cáo ngay với Hoắc Thiệu Hằng.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại không hề ngạc nhiên. Anh chỉnh lại quân trang, mặc áo gi lê chống đạn ở bên ngoài, nói: “Bây giờ bọn họ mới nghĩ đến văn kiện bí mật này sao, thật đúng là ngu hết thuốc chữa.”
Nếu không phải vì băn khoăn đến hiệu lực pháp lý của văn kiện bí mật kia thì Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không phải thúc giục Trần Liệt tranh thủ từng phút từng giây cứu chữa cho Tống Cẩm Ninh.
Bởi vì thời gian anh có thể có thật sự không nhiều.
“Đại đội hai của đội cảnh vệ tập hợp, sau nửa tiếng nữa theo tôi ra ngoài.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, hạ lệnh xuống cho cấp dưới.
Trước khi ra ngoài, anh đi đến chỗ bộ đội điện tử do Triệu Lương Trạch cầm đầu để bố trí các hành động tiếp theo. Đợi đến gần nửa tiếng, Hoắc Thiệu Hằng mới rời khỏi dinh thự, ngồi vào xe chống đạn của mình, đi cùng với đội cảnh vệ đi xe máy, oai phong phô trương đi tới tuyến phòng vệ tại Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt.
Khi người trong văn phòng Bạch Trường Huy được xe cảnh sát hộ tống suốt quãng đường gửi văn kiện bí mật đến, Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa đội cảnh vệ của mình đến trước lằn ranh giới hạn cách Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt một dặm.
Anh bước xuống từ chiếc xe chống đạn, tay đeo găng tay trắng, đầu đội mũ sắt chống đạn, mắt đeo kính râm che đi nửa khuôn mặt, hộp súng lục trên thắt lưng thoang thoảng mùi thuốc súng. Anh chắp tay sau lưng, thản nhiên oai vệ đứng trước mặt mọi người.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Bạch Trường Huy cười khẩy nói: “Thiếu tướng Hoắc thận trọng quá đấy, vũ trang đầy đủ thế này, chẳng lẽ còn sợ rằng chúng tôi sẽ động thủ hay sao?”
“Tôi không sợ các người động thủ, tôi chỉ lo lắng các người giở trò bỉ ổi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng người, lịch lãm gật đầu một cái: “Phó Tổng thư ký Bạch, xin hỏi ngài cứ khăng khăng xông vào Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của tôi có chuyện gì?”
“Cháu đừng giả ngây giả ngô nữa.” Bạch Cẩn Nghi vô cùng đau đớn chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng: “Lúc trước cháu đâu có như thế này, bây giờ lại trở nên ngang ngược, kiêu ngạo đến vậy, mẹ cháu mà biết được, không biết bà ấy sẽ đau lòng biết nhường nào đây?!”
Lực quán tính cực lớn khiến Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi ngồi ở ghế sau xe không thắt dây an toàn bị hất mạnh đến choáng váng, đầu đập vào lưng ghế ngồi phía trước, chớp mắt đã sưng u lên hai cục lớn.
“Cậu lái xe kiểu gì thế?! Tôi sẽ sa thải cậu!”
Bạch Trường Huy ôm trán, gầm lên với người tài xế phía trước.
“Cậu đang làm cái quái gì thế?! Đường đường là Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc lại đi một chiếc xe động một tí đã bị nổ lốp ư?!”
Bạch Cẩn Nghi xoa xoa đầu, nghiến răng nghiến lợi bò từ dưới đất lên.
Người tài xế ở hàng ghế đầu đặt hai tay lên vô-lăng, sợ tái mặt. Anh ta run hết cả người ngồi trên ghế lái, lắp ba lắp bắp nói: “Tổng Thư ký Bạch, không phải là bánh xe tự nổ lốp, mà là bị người ta bắn nổ lốp ạ!”
“Cái gì?!”
Bạch Trường Huy nhìn ra ngoài cửa xe nhưng không thể nhìn ra được rốt cuộc bánh xe có gì khác thường.
Nhóm Âm Thế Hùng sử dụng súng bắn tỉa được trang bị ống giảm thanh, đạn bắn ra vừa nhanh vừa chính xác vừa hiểm. Hai tay súng bắn tỉa được bố trí ở hai bên đường, nổ súng cùng một lúc, mỗi người bắn thủng hai lốp xe.
Chiếc xe mà nhóm Bạch Trường Huy ngồi vốn có khả năng cách âm rất tốt, do đó, lúc chiếc xe vừa bị bắn, ngoài tài xế ra thì Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi hoàn toàn không nghĩ tới là bị người ta bắn thủng.
Người tài xế này lúc trước xuất thân là lính lái xe trong Quân đội. Sau khi xuất ngũ, ông ta đến Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc để làm tài xế, kiêm vệ sĩ của quan chức. Chắc chắn ông ta không giỏi bằng vệ sĩ chuyên nghiệp. Có điều, trong giới tài xế, ông ta là vệ sĩ giỏi nhất, còn trong giới vệ sĩ, ông ta là tài xế giỏi nhất.
Sau khi xe bị nổ lốp, ông ta nhớ lại cảm giác chấn động lúc trước, liền phán đoán hẳn là bánh xe bị trúng đạn nổ lốp.
Bạch Trường Huy vỗ ghế, bực bội nói: “Mở cửa đi, tôi ra ngoài xem sao!”
Người tài xế do dự không dám ra ngoài, lo lắng nói: “Tổng Thư ký Bạch, chỗ này viết “Vùng quân sự đặc biệt”, tốt nhất là ngài đừng nên xem nhẹ nó. Nếu ngài cứ ngang nhiên đi xuống như vậy, họ có thể giết ngài ngay tại chỗ đấy!”
“Nói bậy! Có cho họ ăn gan trời cũng không dám động đến một sợi tóc của anh Ba tôi!”
Bạch Cẩn Nghi không tin rằng Hoắc Thiệu Hằng có thể hung hãn như vậy.
Mười mấy năm trước, ấn tượng về Hoắc Thiệu Hằng trong Bạch Cẩn Nghi là một thiếu niên rất lịch sự, rất kỷ luật, trầm tĩnh, ít nói, không bao giờ làm điều gì quá giới hạn.
Sau này tuy làm lính nhưng không phải người lính luôn tuân thủ kỷ luật nhất hay sao?
Nhưng Bạch Trường Huy lại bắt đầu chần chừ, ông ta vịn vào lưng ghế phía trước, bất an hỏi: “... Thật sự nghiêm trọng đến thế sao?”
Ông ta không làm việc nhiều với Bộ Quốc phòng nhưng có một số người quen trong quân đội. Mọi người đều rất quan tâm đến ông ta nên ông ta cũng không mấy hiểu rõ về luật Quân sự.
“Tổng thư ký Bạch, tôi lừa ngài làm gì?” Người tài xế chỉ biết cười khổ, nói: “Ngài đừng di chuyển, để tôi xuống dưới xin bọn họ một tiếng, sau đó chúng ta lùi ra ngoài đi.” Nói xong, ông ta đẩy cửa xe, giơ hai tay lên, bước xuống xe, lớn tiếng nói: “Tôi là tài xế của Phó Tổng thư ký Ban Thư ký Chính phủ Trung ương Đế quốc, tôi muốn gặp Thủ trưởng của các anh, có vài điều muốn nói!”
Âm Thế Hùng dẫn theo đại đội cảnh vệ mai phục hai bên đường, từ đầu đến cuối đều không đáp lời, chỉ liên lạc điện thoại với Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng hỏi: “... Hoắc thiếu, tiếp theo nên làm gì?”
“Yêu cầu họ rời khỏi tuyến phòng vệ, cố gắng trì hoãn thời gian.”
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng hạ lệnh.
Mới một giờ trôi qua, cuộc phẫu thuật bên phía Trần Liệt vẫn đang diễn ra trong căng thẳng, hiện giờ Hoắc Thiệu Hằng không có ý định ra ngoài đối mặt với hai người nhà họ Bạch kia.
Nhận được mệnh lệnh, Âm Thế Hùng cười hi hí, biết ngay lại đến lượt anh ta ra mặt kéo dài thời gian rồi.
“Mấy người, giơ hai tay lên, ra khỏi xe! Nhớ kỹ, chỉ được phép giơ tay, ai hạ tay xuống tôi sẽ bắn vào tay của người đó!” Âm Thế Hùng nâng súng, đeo mặt nạ, bước ra khỏi nơi mai phục: “Tôi đếm một, hai, ba, đi ra! Quay lại! Chạy!”
Nhìn thấy những người quân nhân vũ trang đầy đủ đeo mặt nạ, tay cầm súng bước ra từ khu rừng bên đường, mặt Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi biến sắc ngay lập tức.
“Anh là bộ đội ở đâu? Số hiệu bao nhiêu? Thủ trưởng của anh là ai? Bảo anh ta ra ngoài gặp tôi!”
Bạch Trường Huy ở vị trí cao lâu ngày rồi, coi thường không thèm nói chuyện với mấy cậu lính tép riu, chỉ muốn gọi Hoắc Thiệu Hằng ra.
Bạch Cẩn Nghi cũng nói: “Tôi cảnh báo anh. Các anh đã phạm một sai lầm cực kì nghiêm trọng rồi, mau giao người lại cho tôi, nếu không...”
“Không chịu ra ngoài à?” Âm Thế Hùng hoàn toàn phớt lờ mấy lời lảm nhảm của hai người kia, nâng súng lên, bắn một phát vào cửa xe.
Xe của Bạch Trường Huy không sử dụng kính chống đạn vì ông ta chưa đủ tiêu chuẩn.
Chỉ nghe thấy hai tiếng súng piu piu vang lên, trên cửa xe bên phía Bạch Cẩn Nghi xuất hiện hai lỗ đạn, hai viên đạn quệt sát qua mặt của Bạch Cẩn Nghi, ghim vào lưng ghế ngồi bên trong xe.
Bà ta sợ đến nỗi toàn thân đông cứng, rất lâu sau vẫn không thốt lên lời.
“Tôi nói lại lần nữa, giơ tay lên, lùi ra ngoài! Rời khỏi tuyến phòng vệ! Cho mấy người một phút, nếu còn không ra, tôi sẽ trực tiếp cho nổ xe của mấy người.”
Âm Thế Hùng một lần nữa đặt ngón tay lên cò súng bắn tỉa.
Bạch Trường Huy quay đầu lại nhìn ra ngoài xe, phát hiện tài xế của mình đã sớm chạy ra khỏi tuyến phòng vệ, hơn một trăm cảnh sát đặc biệt mà họ dẫn theo dù đã được trang bị vũ khí đầy đủ nhưng tất cả đều đang đứng bên ngoài tuyến phòng vệ, không ai dám tiến vào tuyến phòng vệ một bước.
Bạch Trường Huy cắn răng, biết rằng lần này phải chấp nhận bị mất mặt rồi. Ông ta trừng mắt lườm em gái mình, quay đầu lại cẩn thận quan sát Âm Thế Hùng một lượt, rồi mới giơ hai tay lên ra khỏi xe, sau đó nhanh chóng quay người chạy nhanh ra ngoài tuyến phòng vệ.
Bạch Cẩn Nghi thấy tình hình không ổn cũng đẩy cửa xe giơ tay chạy về phía sau, tất cả đều chạy ra khỏi tuyến phòng vệ trong vòng một phút.
Âm Thế Hùng thu súng lại, chỉ vào các bụi cây và tường vây xung quanh, nói: “Thấy rồi chứ, trong tuyến phòng vệ, chỉ những người có giấy thông hành mới có thể đi vào. Trong mấy người ai giấy thông hành?”
Bạch Trường Huy đến quá vội, còn chưa có thời gian đến Bộ Quốc phòng làm giấy thông hành. Ông ta chỉ có thể lại liếc xéo Bạch Cẩn Nghi một cái nữa, bỏ đi thái độ hống hách khi nãy, móc khăn lau kính từ túi quần ra lau kính của mình, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn nói với Âm Thế Hùng: “Hiểu lầm thôi, đều là hiểu lầm thôi. Tôi là Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương. Thiếu tướng Hoắc của mấy anh đã đưa Tống Cẩm Ninh, một nhân vật quan trọng mà cả Chính phủ Trung ương chúng tôi lẫn Bộ Quốc phòng của các anh đang cùng chú ý đặc biệt đi rồi. Đề nghị các anh trả bà ấy về cho chúng tôi.”
Âm Thế Hùng cười chế nhạo, đặt khẩu súng bắn tỉa lên vai, lắc đầu, nói thật to: “Bà Tống là mẹ ruột của Thiếu tướng chúng tôi, Thiếu tướng của chúng tôi cũng là tướng lĩnh cấp cao của Bộ Quốc phòng. Xin hỏi ông và bà Tống có quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi giao bà Tống cho ông? Đưa ra yêu cầu vô căn cứ như vậy, bên trong não của ông còn có cả thác nước ở núi Lư hay sao?”
Bạch Trường Huy không ngờ rằng miệng lưỡi của tên lính này lại sắc bén như vậy, giảo hoạt, bao biện giỏi hơn cả Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương như ông ta.
Thấy anh trai mình không nói chuyện, Bạch Cẩn Nghi đành phải đích thân ra trận. Bà ta làm ra vẻ vô cùng khẩn thiết, nói: “Những điều này có nói với anh, anh cũng không hiểu đâu. Anh đi gọi Hoắc Thiệu Hằng ra đây, cứ nói là cô Bạch đang tìm cậu ta.”
“Mẹ của Thiếu tướng của chúng tôi là con gái một, không có chị em gái, xin hỏi cô là cô ở chi họ nào?”
Khả năng hùng biện của Âm Thế Hùng là tốt nhất trong bốn thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, tùy tiện nói đại một câu cũng có thể chặn lời của Bạch Cẩn Nghi.
Thấy tên lính này cố chấp đến mềm rắn đều không chịu, Bạch Trường Huy mới nhớ đến một văn kiện bí mật của năm đó. Ông ta ta lập tức gọi cho văn phòng của mình, ra lệnh cho cấp dưới tìm và gửi bộ văn kiện bí mật liên quan tới Tống Cẩm Ninh năm đó đến đây.
Văn kiện bí mật này quy định rõ ràng rằng Phòng Khoa học Công nghệ và Bộ Quốc phòng của Chính phủ Trung ương Đế quốc phải cùng nhau chăm sóc việc điều trị của Tống Cẩm Ninh, tìm hiểu những gì đã xảy ra trong phòng thí nghiệm năm đó và giúp thí nghiệm tiếp tục được tiến hành.
Bạch Cẩn Nghi là Giám đốc của Sở Vật lý năng lượng cao và là đại diện của Phòng Khoa học và Công nghệ, đồng thời cũng có thể tiến hành điều trị tâm lý cho Tống Cẩm Ninh.
Bên Bộ Quốc phòng thì do chồng cũ của Tống Cẩm Ninh là Chủ nhiệm chính trị Hoắc Quan Thần đại diện.
Vì Tống Cẩm Ninh mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, về mặt pháp lý được coi là người không có năng lực hành vi, do đó dựa trên cơ sở pháp lý này, Bạch Cẩn Nghi có thể đường hoàng đưa Tống Cẩm Ninh đi.
Nhưng văn kiện bí mật này đã phủ bụi mười mấy năm ở trong văn phòng của ông ta, ông ta gần như quên hẳn nó đi rồi.
Chỉ đến tình huống như trước mắt, tại Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt bị đối phương cản trở không chút do dự, ông ta mới nhớ ra năm đó còn có một văn kiện bí mật chưa từng được sử dụng như thế.
Nghe thấy Bạch Trường Huy gọi điện thoại, nói về bốn từ “Văn kiện bí mật”, mặt Âm Thế Hùng lập tức biến sắc, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch, hỏi anh ta xem chuyện này là thế nào.
Triệu Lương Trạch nhanh chóng kiểm tra tin tức về Tống Cẩm Ninh, tìm ra văn kiện bí mật năm đó rồi báo cáo ngay với Hoắc Thiệu Hằng.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại không hề ngạc nhiên. Anh chỉnh lại quân trang, mặc áo gi lê chống đạn ở bên ngoài, nói: “Bây giờ bọn họ mới nghĩ đến văn kiện bí mật này sao, thật đúng là ngu hết thuốc chữa.”
Nếu không phải vì băn khoăn đến hiệu lực pháp lý của văn kiện bí mật kia thì Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không phải thúc giục Trần Liệt tranh thủ từng phút từng giây cứu chữa cho Tống Cẩm Ninh.
Bởi vì thời gian anh có thể có thật sự không nhiều.
“Đại đội hai của đội cảnh vệ tập hợp, sau nửa tiếng nữa theo tôi ra ngoài.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, hạ lệnh xuống cho cấp dưới.
Trước khi ra ngoài, anh đi đến chỗ bộ đội điện tử do Triệu Lương Trạch cầm đầu để bố trí các hành động tiếp theo. Đợi đến gần nửa tiếng, Hoắc Thiệu Hằng mới rời khỏi dinh thự, ngồi vào xe chống đạn của mình, đi cùng với đội cảnh vệ đi xe máy, oai phong phô trương đi tới tuyến phòng vệ tại Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt.
Khi người trong văn phòng Bạch Trường Huy được xe cảnh sát hộ tống suốt quãng đường gửi văn kiện bí mật đến, Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa đội cảnh vệ của mình đến trước lằn ranh giới hạn cách Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt một dặm.
Anh bước xuống từ chiếc xe chống đạn, tay đeo găng tay trắng, đầu đội mũ sắt chống đạn, mắt đeo kính râm che đi nửa khuôn mặt, hộp súng lục trên thắt lưng thoang thoảng mùi thuốc súng. Anh chắp tay sau lưng, thản nhiên oai vệ đứng trước mặt mọi người.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Bạch Trường Huy cười khẩy nói: “Thiếu tướng Hoắc thận trọng quá đấy, vũ trang đầy đủ thế này, chẳng lẽ còn sợ rằng chúng tôi sẽ động thủ hay sao?”
“Tôi không sợ các người động thủ, tôi chỉ lo lắng các người giở trò bỉ ổi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng người, lịch lãm gật đầu một cái: “Phó Tổng thư ký Bạch, xin hỏi ngài cứ khăng khăng xông vào Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của tôi có chuyện gì?”
“Cháu đừng giả ngây giả ngô nữa.” Bạch Cẩn Nghi vô cùng đau đớn chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng: “Lúc trước cháu đâu có như thế này, bây giờ lại trở nên ngang ngược, kiêu ngạo đến vậy, mẹ cháu mà biết được, không biết bà ấy sẽ đau lòng biết nhường nào đây?!”
Bình luận facebook