Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218: Bắn nổ lốp rồi
“Giáo sư Hà, anh thấy rồi đó, bối cảnh của Cố Niệm Chi không đơn giản chút nào.” Ôn Thủ Ức đứng trước làm bàn việc của Hà Chi Sơ, chỉ vào những tấm ảnh và nói: “Theo tin tức chúng tôi điều tra được, người đàn ông này tên là Hoắc Thiệu Hằng, là Thiếu tướng của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ, Cục trưởng của Quân khu sáu – cũng chính là Quân khu mới được thành lập và cũng là người giám hộ thật sự của Cố Niệm Chi.” Nói xong, cô ta lại cười ha ha: “Cô bé này cũng may mắn thật, đi đến đâu cũng bám được lên người giàu có quyền thế cả.”
Hà Chi Sơ cầm tấm ảnh đêm Giáng Sinh ấy lên, khẽ búng mấy cái, trong đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh lên vẻ lạnh lẽo, tâm trạng vô cùng rối bời.
Biết được Cố Niệm Chi sống rất tốt trong sáu năm qua đáng lẽ anh ta nên cảm thấy vui mới phải. Nhưng sống tốt đến thế này đã vượt qua mong đợi của anh ta quá quá quá nhiều, anh ta lại không chịu đựng nổi.
Tất nhiên, điều khó chịu nhất là khi anh ta nhìn thấy sự yêu thương và ỷ lại không chút giấu giếm trong ánh mắt của Cố Niệm Chi...
Ôn Thủ Ức nheo mắt liếc Hà Chi Sơ một cái.
Anh ấy ngồi sấp bóng, ánh sáng mờ ảo khiến đường nét trên khuôn mặt càng trở nên góc cạnh sâu thẳm hơn. Sống mũi cao thẳng lạnh lùng, đôi môi mỏng hà khắc, đôi mắt hoa đào vốn luôn ánh lên nụ cười dịu dàng, nhưng giờ không còn được chút hơi ấm nào nữa.
Toàn thân anh ta toát ra luồng khí lạnh đến rùng mình ngăn cản bất cứ ai đến gần.
“Tại sao hôm nay cô mới đưa ảnh cho tôi?”
Hà Chi Sơ im lặng một lúc lâu mới từ từ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Thủ Ức khiến lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta cố gắng kìm nén cảm giác bức bách, khó chịu đó, mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ vừa nhận được tin tức về Hoắc Thiệu Hằng thôi. Người đàn ông này hiếm khi xuất hiện trước công chúng, tôi đã phải trả giá rất lớn mới nhận được tin tức nội bộ của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ. Vậy mà cũng chỉ biết được tên và cấp bậc của anh ta, tin tức khác đều không biết.”
Nếu không chuẩn bị đầy đủ tất cả các tài liệu, cô ta sẽ không cầm nó đến trước mặt Hà Chi Sơ.
Lai lịch của Hoắc Thiệu Hằng lớn như vậy, người mà Ôn Thủ Ức thuê có thể chụp được những bức ảnh này cũng không hề dễ dàng gì.
Hà Chi Sơ xua tay: “Cô ra ngoài đi, tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Ôn Thủ Ức hơi gật đầu, lùi lại đi ra, nhẹ nhàng bước tới cửa phòng làm việc của Hà Chi Sơ.
Cô ta đứng dựa lưng vào cửa một lúc, tâm trạng cực kì tốt.
Lần này đúng là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Ban đầu, họ cử người theo dõi Cố Niệm Chi nhưng không ngờ lại có một nhân vật lớn như vậy xuất hiện.
Nhiều bức ảnh đều được chụp bằng ống kính tele - ống kính camera theo dõi chuyên nghiệp nên hình ảnh chụp được đều vô cùng rõ nét. Có những bức ảnh đẹp y như tấm bưu thiếp vậy, thật sự vô cùng xuất sắc.
***
Hà Chi Sơ ngồi lặng lẽ một mình trong phòng làm việc, lâu lâu lại xem những bức ảnh xuất thần kia, những ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Cố Niệm Chi, nét mặt lưu luyến không rời.
Qua một lúc lâu, anh ta mới cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Cố Niệm Chi, nhưng đầu dây bên kia lại không có người nhận.
Sau hồi chuông reo rất dài, cuộc gọi được chuyển sang hộp thư thoại của Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lưu lại thư thoại vào điện thoại di động của Cố Niệm Chi: “Niệm Chi à? Tôi là giáo sư Hà đây. Sắp vào năm học rồi, khi nào em có thời gian thì đến trường một chuyến được không? Làm quen với mọi người một chút.”
***
Trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng ở Trụ sở tổng bộ Quân khu sáu, Cố Niệm Chi nằm trên ghế phẫu thuật trong phòng phẫu thuật A, đã được gây mê đến biết trời đất là gì nữa rồi.
Sau khi Diệp Tử Đàn lấy dịch tủy xương của Cố Niệm Chi, cô lập tức đưa nó sang chỗ Trần Liệt để tiêm vào tĩnh mạch cho Tống Cẩm Ninh.
Bởi vì Tống Cẩm Ninh bị bệnh trong một thời gian dài, tình hình thiếu hụt gene của tế bào não rất nghiêm trọng nên cần dùng lượng dịch tủy xương nhiều hơn một chút và nồng độ cao hơn một chút.
Nhưng việc lấy và tiêm dịch tủy xương này không thể được thực hiện trong một lần mà phải được thực hiện theo từng đợt nhỏ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hoắc Thiệu Hằng vừa lo lắng cho hai người trong phòng phẫu thuật, vừa chuẩn bị xuất phát, chờ đợi Âm Thế Hùng gửi tin tức cho mình.
***
Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương của Đế quốc Hoa Hạ ngồi trong một chiếc ô tô đang vội vã lao đi, không hài lòng nói với em gái Bạch Cẩn Nghi: “Cẩn Nghi, em làm ăn kiểu gì thế? Sao có thể để Hoắc Thiệu Hằng đưa người đi như thế? Em nói xem, em ở bên cạnh Hoắc Quan Thần bao nhiêu năm qua nhưng đến một danh phận cũng không giành được, lẽ nào còn muốn treo cổ chết ở một gốc cây đó sao?”
Trong lòng Bạch Cẩn Nghi rất lo lắng, ở trước mặt anh trai, bà ta vẫn chưa nguôi cơn tức giận: “Bây giờ không phải là lúc để nói điều này, quan trọng là Tống Cẩm Ninh cơ. Tình hình gần đây của cô ấy rất có vấn đề, em rất lo lắng...”
“Em lo lắng cái gì? Không phải em đã giúp điều trị cho cô ấy bao nhiêu năm rồi sao? Làm sao mà vẫn không chữa khỏi?” Bạch Trường Huy cau mày: “Nếu không thể chữa khỏi, thì hãy từ bỏ đi. Nghiên cứu của em thế nào rồi?”
“Lúc nào cũng có vấn đề, em không thể nào khôi phục được dữ liệu thí nghiệm ban đầu.” Bạch Cẩn Nghi càng bực dọc hơn.
Một thí nghiệm thực hiện mười sáu năm rồi vẫn không có chút kết quả gì, bản thân bà ta cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
“Lẽ nào chỉ có một con đường là Tống Cẩm Ninh thôi sao?” Bạch Trường Huy nhắm mắt lại, dựa vào sau ghế, lẩm bẩm đáp: “Nếu lúc đầu thằng Hai lấy tư cách đại diện Quân đội tham gia thí nghiệm thì tốt biết mấy, đáng tiếc lại là Hoắc Quan Nguyên...”
“Nếu thật sự là anh Hai... anh ấy sẽ không đi đến bước đường này. Bây giờ người cũng chết rồi, còn nhắc tới làm gì nữa?”
Bạch Cẩn Nghi im lặng.
Thằng Hai, anh Hai mà họ nói tới đó, chính là Bạch Dư Sinh vì phản quốc mà bị quân đội cử Hoắc Thiệu Hằng truy đuổi đến nước ngoài bí mật xử lý.
“Em không muốn nói tới à? Lúc đầu, vốn dĩ phải là thằng Hai đi, chính em là người đã nằng nặc bắt anh đi nói giúp đổi thành Hoắc Quan Nguyên, con trai cả nhà họ Hoắc đi. Lúc đó, anh tưởng rằng em đã vừa ý tay Hoắc Quan Nguyên đó nên mới tốn biết bao tâm tư để giúp cậu ta trở thành đại diện Quân đội vào phòng thí nghiệm đấy em biết không?”
Nhớ tới năm ấy, Bạch Trường Huy cũng vô cùng xót xa.
“Mười sáu năm trước, Hoắc Quan Nguyên là Đại tá, vào thời điểm đó, Hoắc Quan Thần mới là một Thượng úy nhỏ nhoi, rõ ràng là khác biệt như trời với đất.” Bạch Cẩn Nghi mỉm cười: “Lúc đó em mới đang làm nghiên cứu hậu tiến sĩ, làm sao dám trèo cao tới Hoắc Quan Nguyên?”
Sự thật là ban đầu bà ta đã phải lòng Hoắc Quan Nguyên rồi, nhưng tiếc rằng Hoắc Quan Nguyên đã có người trong lòng, chẳng thèm để ý đến bà ta...
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Cẩn Nghi hơi khó chịu. Bà ta lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra hút.
Bạch Trường Huy chộp lấy, ném ra ngoài cửa sổ, mắng bà ta: “Bao nhiêu tuổi rồi?! Lại còn hút thuốc nữa?! Em không muốn sống nữa à?!”
“Tất nhiên là em muốn sống. Không hoàn thành thí nghiệm này, em chết không nhắm mắt.”
Bạch Cẩn Nghi hạ quyết tâm, vì vậy Tống Cẩm Ninh nhất định không thể rơi vào tay người khác.
Hai anh em đang nói chuyện, chiếc xe cảnh sát phía trước dẫn đường đã đến phạm vi cách cổng Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu một dặm.
Theo thông lệ của các doanh trại Quân đội trong Đế quốc Hoa Hạ, ở khoảng cách một dặm sẽ có gắn biển báo “Vùng quân sự đặc biệt” trên cây, cảnh báo các phương tiện không có giấy thông hành không được tùy tiện tiến vào.
Bạch Trường Huy bị em gái Bạch Cẩn Nghi kéo vội đến đây. Ông ta không tìm được người quen trong Bộ Quốc phòng để điều bộ đội phòng vệ, cuối cùng chỉ đành tìm đến cấp dưới cũ ở Bộ Công an của mình để mượn một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt.
Trong mắt mấy người bọn họ, họ cũng không quá coi trọng Quân khu sáu mới thành lập đó.
Bởi vì tiền thân của Quân khu sáu là Cục tác chiến đặc biệt nằm dưới sự quản lý của Trung ương Bộ Quốc phòng Đế quốc, chỉ là một bộ phận chuyên phụ trách mảng tình báo, gián điệp hay các nhiệm vụ đặc biệt với nước ngoài.
Theo quan điểm của các lãnh đạo Chính trị cấp cao ở Đế quốc, do sinh sau đẻ muộn nên sức mạnh chiến đấu vốn có của Quân khu sáu đã kém hơn rồi, không thể so sánh với năm Quân khu lớn khác được. Do đó Bạch Trường Huy mới dám chỉ dùng có một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt để xông vào Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.
Đối với quân nhân mà nói, thực lực phải chiến đấu mới biết chứ không phải dựa vào cơ cấu tổ chức cộng dồn lại.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nắm rõ suy nghĩ của mọi người mới có thể trong một thời gian ngắn mà tùy cơ ứng biến, dùng một hòn đá ném ba con chim một cách thuần thục như vậy.
Không chỉ chữa bệnh cho mẹ mình mà anh còn tách nhà họ Bạch ra để đối phó, đồng thời khiến cho Quân khu sáu lập uy ở Đế Đô.
***
“Tổng thư ký Bạch, ngài nhìn tấm biển phía trước xem...” Tài xế của Bạch Trường Huy dừng xe trước biển thông báo vùng quân sự đặc biệt. Bọn họ không có giấy thông hành nên không biết làm thế nào để lái xe vào.
Bạch Trường Huy liếc nhìn tình hình xung quanh, vẫy tay ra hiệu: “Cứ vào đi, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.”
Tài xế của ông ta đành phải khởi động xe, cố cứng đầu lao vào “Vùng quân sự đặc biệt“.
Pằng pằng pằng pằng!
Ngay khi chiếc xe vừa vượt quá lằn ranh giới hạn, mấy tiếng súng lập tức vang lên liên tiếp. Bốn bánh của chiếc xe mà Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi đang ngồi cùng lúc bị bắn thủng, trong nháy mắt chiếc xe ô tô đã sụp cả xuống.
Hà Chi Sơ cầm tấm ảnh đêm Giáng Sinh ấy lên, khẽ búng mấy cái, trong đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh lên vẻ lạnh lẽo, tâm trạng vô cùng rối bời.
Biết được Cố Niệm Chi sống rất tốt trong sáu năm qua đáng lẽ anh ta nên cảm thấy vui mới phải. Nhưng sống tốt đến thế này đã vượt qua mong đợi của anh ta quá quá quá nhiều, anh ta lại không chịu đựng nổi.
Tất nhiên, điều khó chịu nhất là khi anh ta nhìn thấy sự yêu thương và ỷ lại không chút giấu giếm trong ánh mắt của Cố Niệm Chi...
Ôn Thủ Ức nheo mắt liếc Hà Chi Sơ một cái.
Anh ấy ngồi sấp bóng, ánh sáng mờ ảo khiến đường nét trên khuôn mặt càng trở nên góc cạnh sâu thẳm hơn. Sống mũi cao thẳng lạnh lùng, đôi môi mỏng hà khắc, đôi mắt hoa đào vốn luôn ánh lên nụ cười dịu dàng, nhưng giờ không còn được chút hơi ấm nào nữa.
Toàn thân anh ta toát ra luồng khí lạnh đến rùng mình ngăn cản bất cứ ai đến gần.
“Tại sao hôm nay cô mới đưa ảnh cho tôi?”
Hà Chi Sơ im lặng một lúc lâu mới từ từ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Thủ Ức khiến lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta cố gắng kìm nén cảm giác bức bách, khó chịu đó, mỉm cười nói: “Tôi cũng chỉ vừa nhận được tin tức về Hoắc Thiệu Hằng thôi. Người đàn ông này hiếm khi xuất hiện trước công chúng, tôi đã phải trả giá rất lớn mới nhận được tin tức nội bộ của Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ. Vậy mà cũng chỉ biết được tên và cấp bậc của anh ta, tin tức khác đều không biết.”
Nếu không chuẩn bị đầy đủ tất cả các tài liệu, cô ta sẽ không cầm nó đến trước mặt Hà Chi Sơ.
Lai lịch của Hoắc Thiệu Hằng lớn như vậy, người mà Ôn Thủ Ức thuê có thể chụp được những bức ảnh này cũng không hề dễ dàng gì.
Hà Chi Sơ xua tay: “Cô ra ngoài đi, tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Ôn Thủ Ức hơi gật đầu, lùi lại đi ra, nhẹ nhàng bước tới cửa phòng làm việc của Hà Chi Sơ.
Cô ta đứng dựa lưng vào cửa một lúc, tâm trạng cực kì tốt.
Lần này đúng là vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Ban đầu, họ cử người theo dõi Cố Niệm Chi nhưng không ngờ lại có một nhân vật lớn như vậy xuất hiện.
Nhiều bức ảnh đều được chụp bằng ống kính tele - ống kính camera theo dõi chuyên nghiệp nên hình ảnh chụp được đều vô cùng rõ nét. Có những bức ảnh đẹp y như tấm bưu thiếp vậy, thật sự vô cùng xuất sắc.
***
Hà Chi Sơ ngồi lặng lẽ một mình trong phòng làm việc, lâu lâu lại xem những bức ảnh xuất thần kia, những ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Cố Niệm Chi, nét mặt lưu luyến không rời.
Qua một lúc lâu, anh ta mới cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Cố Niệm Chi, nhưng đầu dây bên kia lại không có người nhận.
Sau hồi chuông reo rất dài, cuộc gọi được chuyển sang hộp thư thoại của Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lưu lại thư thoại vào điện thoại di động của Cố Niệm Chi: “Niệm Chi à? Tôi là giáo sư Hà đây. Sắp vào năm học rồi, khi nào em có thời gian thì đến trường một chuyến được không? Làm quen với mọi người một chút.”
***
Trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng ở Trụ sở tổng bộ Quân khu sáu, Cố Niệm Chi nằm trên ghế phẫu thuật trong phòng phẫu thuật A, đã được gây mê đến biết trời đất là gì nữa rồi.
Sau khi Diệp Tử Đàn lấy dịch tủy xương của Cố Niệm Chi, cô lập tức đưa nó sang chỗ Trần Liệt để tiêm vào tĩnh mạch cho Tống Cẩm Ninh.
Bởi vì Tống Cẩm Ninh bị bệnh trong một thời gian dài, tình hình thiếu hụt gene của tế bào não rất nghiêm trọng nên cần dùng lượng dịch tủy xương nhiều hơn một chút và nồng độ cao hơn một chút.
Nhưng việc lấy và tiêm dịch tủy xương này không thể được thực hiện trong một lần mà phải được thực hiện theo từng đợt nhỏ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hoắc Thiệu Hằng vừa lo lắng cho hai người trong phòng phẫu thuật, vừa chuẩn bị xuất phát, chờ đợi Âm Thế Hùng gửi tin tức cho mình.
***
Bạch Trường Huy, Phó Tổng thư ký của Ban Thư ký Chính phủ Trung ương của Đế quốc Hoa Hạ ngồi trong một chiếc ô tô đang vội vã lao đi, không hài lòng nói với em gái Bạch Cẩn Nghi: “Cẩn Nghi, em làm ăn kiểu gì thế? Sao có thể để Hoắc Thiệu Hằng đưa người đi như thế? Em nói xem, em ở bên cạnh Hoắc Quan Thần bao nhiêu năm qua nhưng đến một danh phận cũng không giành được, lẽ nào còn muốn treo cổ chết ở một gốc cây đó sao?”
Trong lòng Bạch Cẩn Nghi rất lo lắng, ở trước mặt anh trai, bà ta vẫn chưa nguôi cơn tức giận: “Bây giờ không phải là lúc để nói điều này, quan trọng là Tống Cẩm Ninh cơ. Tình hình gần đây của cô ấy rất có vấn đề, em rất lo lắng...”
“Em lo lắng cái gì? Không phải em đã giúp điều trị cho cô ấy bao nhiêu năm rồi sao? Làm sao mà vẫn không chữa khỏi?” Bạch Trường Huy cau mày: “Nếu không thể chữa khỏi, thì hãy từ bỏ đi. Nghiên cứu của em thế nào rồi?”
“Lúc nào cũng có vấn đề, em không thể nào khôi phục được dữ liệu thí nghiệm ban đầu.” Bạch Cẩn Nghi càng bực dọc hơn.
Một thí nghiệm thực hiện mười sáu năm rồi vẫn không có chút kết quả gì, bản thân bà ta cũng cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
“Lẽ nào chỉ có một con đường là Tống Cẩm Ninh thôi sao?” Bạch Trường Huy nhắm mắt lại, dựa vào sau ghế, lẩm bẩm đáp: “Nếu lúc đầu thằng Hai lấy tư cách đại diện Quân đội tham gia thí nghiệm thì tốt biết mấy, đáng tiếc lại là Hoắc Quan Nguyên...”
“Nếu thật sự là anh Hai... anh ấy sẽ không đi đến bước đường này. Bây giờ người cũng chết rồi, còn nhắc tới làm gì nữa?”
Bạch Cẩn Nghi im lặng.
Thằng Hai, anh Hai mà họ nói tới đó, chính là Bạch Dư Sinh vì phản quốc mà bị quân đội cử Hoắc Thiệu Hằng truy đuổi đến nước ngoài bí mật xử lý.
“Em không muốn nói tới à? Lúc đầu, vốn dĩ phải là thằng Hai đi, chính em là người đã nằng nặc bắt anh đi nói giúp đổi thành Hoắc Quan Nguyên, con trai cả nhà họ Hoắc đi. Lúc đó, anh tưởng rằng em đã vừa ý tay Hoắc Quan Nguyên đó nên mới tốn biết bao tâm tư để giúp cậu ta trở thành đại diện Quân đội vào phòng thí nghiệm đấy em biết không?”
Nhớ tới năm ấy, Bạch Trường Huy cũng vô cùng xót xa.
“Mười sáu năm trước, Hoắc Quan Nguyên là Đại tá, vào thời điểm đó, Hoắc Quan Thần mới là một Thượng úy nhỏ nhoi, rõ ràng là khác biệt như trời với đất.” Bạch Cẩn Nghi mỉm cười: “Lúc đó em mới đang làm nghiên cứu hậu tiến sĩ, làm sao dám trèo cao tới Hoắc Quan Nguyên?”
Sự thật là ban đầu bà ta đã phải lòng Hoắc Quan Nguyên rồi, nhưng tiếc rằng Hoắc Quan Nguyên đã có người trong lòng, chẳng thèm để ý đến bà ta...
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Cẩn Nghi hơi khó chịu. Bà ta lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra hút.
Bạch Trường Huy chộp lấy, ném ra ngoài cửa sổ, mắng bà ta: “Bao nhiêu tuổi rồi?! Lại còn hút thuốc nữa?! Em không muốn sống nữa à?!”
“Tất nhiên là em muốn sống. Không hoàn thành thí nghiệm này, em chết không nhắm mắt.”
Bạch Cẩn Nghi hạ quyết tâm, vì vậy Tống Cẩm Ninh nhất định không thể rơi vào tay người khác.
Hai anh em đang nói chuyện, chiếc xe cảnh sát phía trước dẫn đường đã đến phạm vi cách cổng Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu một dặm.
Theo thông lệ của các doanh trại Quân đội trong Đế quốc Hoa Hạ, ở khoảng cách một dặm sẽ có gắn biển báo “Vùng quân sự đặc biệt” trên cây, cảnh báo các phương tiện không có giấy thông hành không được tùy tiện tiến vào.
Bạch Trường Huy bị em gái Bạch Cẩn Nghi kéo vội đến đây. Ông ta không tìm được người quen trong Bộ Quốc phòng để điều bộ đội phòng vệ, cuối cùng chỉ đành tìm đến cấp dưới cũ ở Bộ Công an của mình để mượn một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt.
Trong mắt mấy người bọn họ, họ cũng không quá coi trọng Quân khu sáu mới thành lập đó.
Bởi vì tiền thân của Quân khu sáu là Cục tác chiến đặc biệt nằm dưới sự quản lý của Trung ương Bộ Quốc phòng Đế quốc, chỉ là một bộ phận chuyên phụ trách mảng tình báo, gián điệp hay các nhiệm vụ đặc biệt với nước ngoài.
Theo quan điểm của các lãnh đạo Chính trị cấp cao ở Đế quốc, do sinh sau đẻ muộn nên sức mạnh chiến đấu vốn có của Quân khu sáu đã kém hơn rồi, không thể so sánh với năm Quân khu lớn khác được. Do đó Bạch Trường Huy mới dám chỉ dùng có một trăm sĩ quan cảnh sát đặc biệt để xông vào Trụ sở tổng bộ của Quân khu sáu.
Đối với quân nhân mà nói, thực lực phải chiến đấu mới biết chứ không phải dựa vào cơ cấu tổ chức cộng dồn lại.
Hoắc Thiệu Hằng cũng nắm rõ suy nghĩ của mọi người mới có thể trong một thời gian ngắn mà tùy cơ ứng biến, dùng một hòn đá ném ba con chim một cách thuần thục như vậy.
Không chỉ chữa bệnh cho mẹ mình mà anh còn tách nhà họ Bạch ra để đối phó, đồng thời khiến cho Quân khu sáu lập uy ở Đế Đô.
***
“Tổng thư ký Bạch, ngài nhìn tấm biển phía trước xem...” Tài xế của Bạch Trường Huy dừng xe trước biển thông báo vùng quân sự đặc biệt. Bọn họ không có giấy thông hành nên không biết làm thế nào để lái xe vào.
Bạch Trường Huy liếc nhìn tình hình xung quanh, vẫy tay ra hiệu: “Cứ vào đi, có việc gì tôi chịu trách nhiệm.”
Tài xế của ông ta đành phải khởi động xe, cố cứng đầu lao vào “Vùng quân sự đặc biệt“.
Pằng pằng pằng pằng!
Ngay khi chiếc xe vừa vượt quá lằn ranh giới hạn, mấy tiếng súng lập tức vang lên liên tiếp. Bốn bánh của chiếc xe mà Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi đang ngồi cùng lúc bị bắn thủng, trong nháy mắt chiếc xe ô tô đã sụp cả xuống.
Bình luận facebook